Nguy Cấp


Người đăng: Roseri

-☉----------☉----------☉-

Tử Phong và Minh Nguyệt bị đưa tới đâu ở chiến trường viễn cổ này? Đây là điều
khiến ai cũng quan tâm muốn biết. Nhất là khi Ngân Tuệ đã nói đến chuyện của
Minh Nguyệt với Đại Tượng lúc trước, nếu Minh Nguyệt vào chiến trường viễn cổ
thì nàng nhất định sẽ chết. Bởi âm dương nhị khí trong người Minh Nguyệt sẽ bị
thiên địa nơi đây hút lấy.

Tình trạng mất ổn định linh khí ở chiến trường viễn cổ có nguyên nhân là vì nó
thiếu đi âm dương nhị khí. Đặc biệt là Minh Nguyệt lại còn mang khí tức của m
Dương thú, thứ được chính nơi này hóa sinh ra thì khi Minh Nguyệt vào đây lại
càng nguy hiểm hơn nữa. Sinh cơ trong người Minh Nguyệt nhất định sẽ bị hút
mất, và nàng sẽ chết là điều có thể xảy ra nhất.

Hiện tại trong nhóm chỉ có Đại Tượng là biết điều này, những người còn lại dù
có mơ hồ đoán ra cũng không nghĩ đến chuyện Minh Nguyệt có thể mất mạng. Trong
đó có Tử Phong.

-☉-

Chiến trường viễn cổ.

Tại một khu rừng rậm rạp nào đó đang có một bóng dáng chạy vô cùng nhanh. Bóng
dáng này dường như đang tìm kiếm gì đó nên trông vô cùng khẩn trương truy đuổi
về phía trước.

Người đang chạy là một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc ngắn màu tím trông rất
bình thường. Khuôn mặt có vài phần trắng trẻo anh tuấn, thân người không to
lớn vạm vỡ nhưng chiều cao cũng phải gần một mét chín.

Hắn mặc một bộ trang phục cũ kỹ, vừa chạy hắn vừa nhìn ngó bốn phía xung quanh
như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn đều lóe lên những tia sáng tím mờ ảo, giống như
có thể nhìn xuyên qua những bóng cây rậm rạp trong khu rừng này vậy.

Điều đặc biệt là người này không chạy một mình, mà hai tay hắn đang bế một
người nữa. Người đang được bế ở trước ngực là một nữ nhân xinh đẹp động lòng
người. Nàng có mái tóc hai màu đen trắng, đôi mắt nhắm hờ trông vô cùng mệt
mỏi, cùng với đôi môi nhợt nhạt khiến vẻ đẹp của nàng như một bông hoa đang
dần dần héo rũ.

Người đang được bế tất nhiên là Minh Nguyệt, và kẻ đang bế nàng chạy khắp nơi
chính là Tử Phong

Tử Phong hiện tại đang vô cùng gấp gáp, hắn bế Minh Nguyệt bằng hai tay, liên
tục đảo mắt xung quanh khu rừng rồi chạy khắp nơi để tìm kiếm. Tử Phong chưa
bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này, hắn cảm thấy thân thể mềm mại của Minh
Nguyệt trong vòng tay hắn đang lạnh dần, sinh cơ của nàng có thể biến mất bất
cứ lúc nào.

- Chết tiệt… Chết tiệt… Chết tiệt…

Tử Phong gầm lên bực tức, hắn vội lấy ra một ít đan dược hồi phục chân khí rồi
nuốt vào người. Sau đó Tử Phong dùng toàn bộ chân khí trong người mình truyền
qua cho Minh Nguyệt, hắn mong có thể giúp Minh Nguyệt sống sót thêm lúc nào
thì hay lúc ấy.

Đan dược được Tử Phong sử dụng đã là những viên đan cuối cùng. Trước khi vào
chiến trường viễn cổ hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng hiện tại nó đã dùng cho
việc truyền chân khí qua cho Minh Nguyệt hết rồi. Nếu sau khi Tử Phong cạn
kiệt chân khí, cũng chính là lúc Minh Nguyệt thật sự phải chết.

Lúc vừa tới chiến trường viễn cổ thì mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng chỉ một
lúc sau Minh Nguyệt bắt đầu lâm vào trạng thái kỳ lạ, toàn bộ khí tức lẫn sinh
cơ của nàng liền bị môi trường xung quanh hấp thu lấy.

Mới đầu Minh Nguyệt còn có thể gắng gượng di chuyển, nhưng chỉ một hai ngày
sau nàng đã yếu nhược đến mức không thể đi được nữa nên Tử Phong chỉ còn cách
bế Minh Nguyệt mà thôi.

Chân khí được Tử Phong truyền qua cho Minh Nguyệt khiến khuôn mặt nàng có phần
nào khởi sắc chút ít, nhưng chung quy vẫn không thể giúp ích cho Minh Nguyệt
được bao nhiêu cả. Tuy nhiên Minh Nguyệt vẫn mở mắt ra nhìn Tử Phong, nàng khẽ
cười rồi nói nhỏ, giọng nói của nàng yếu ớt như sắp tắt tới nơi vậy:

- Có lẽ… ta chỉ tồn tại được… đến đây thôi.

- KHÔNG!

Tử Phong bỗng dưng hét lớn, hắn không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy.
Minh Nguyệt nghe vậy thì im lặng, nàng nhìn Tử Phong với ánh mắt kỳ lạ. Tử
Phong biết mình hơi quá nên vội nói:

- Tỷ nhất định sẽ không sao hết, ta tuyệt đối không để tỷ chết trong vòng tay
của ta.

Tử Phong không để Minh Nguyệt trả lời, hắn vừa nói xong liền vận dụng tử nhãn
nhìn khắp nơi một lượt rồi lại bế Minh Nguyệt chạy đi.

Minh Nguyệt nằm yên trong lòng hắn, nàng không thể cử động, nàng không thể nói
được lời nào nữa trước sự kiên quyết này của Tử Phong. Nàng chỉ lặng im cảm
nhận từng tiếng thở từ lồng ngực hắn, ngay cả tiếng tim đập nhanh của hắn
dường như cũng khiến nàng bị hòa vào nó.

-☉-

Tử Phong dùng tử nhãn tuy chưa đạt tới mức nhìn được mọi cấu trúc năng lượng
như của Hàm Hương, nhưng hắn cũng có thể thấy được phần nhỏ trong phạm vi gần.
Nhất là nhìn xuyên qua cây cối có cấu trúc năng lượng đơn giản này thì dễ hơn
là so với nhìn các sinh thể tiến hóa cao.

Tử Phong không phải chạy loạn lên mà hắn đang truy đuổi một người, hắn lần mò
theo dấu vết năng lượng rất mơ hồ vẫn còn đọng lại sau khi người kia chạy đi.
Nhưng vì dấu vết quá nhỏ nên Tử Phong phải tốn rất nhiều thời gian để truy
tìm.

Khu rừng này quá rộng, với tốc độ chạy suốt mấy ngày của Tử Phong mà vẫn không
thể rời khỏi nó được. Đặc biệt là khu rừng lớn như thế này mà lại không có
sinh vật nào sinh sống. Hơn mười ngày chạy khắp nơi mà Tử Phong vẫn chưa bắt
gặp một bóng dáng nào khác ngoài người kia nên hắn chỉ có thể đuổi theo để tìm
hiểu thông tin. Vì căn bản Tử Phong không có cách nào xử lý chuyện Minh Nguyệt
đang gặp phải, dù gặp người lạ mặt kia vẫn chưa biết tốt xấu như thế nào nhưng
với trường hợp này thì Tử Phong chỉ có một sự lựa chọn mà thôi.

- Thấy rồi!

Tử Phong mừng rỡ, vì đập vào mắt hắn ở rất xa phía trước có một luồng năng
lượng màu xanh rất đậm. Chính luồng năng lượng đó đã tạo ra dấu vết mơ hồ khi
nó di chuyển trong khu rừng này.

Tử Phong không chần chừ, cũng không muốn bản thân mình chậm chạm hay bỏ lỡ
thời cơ khiến người kia lại một lần nữa biến mất.

“Huyền Thuật” Đôi mắt Tử Phong lóe lên ánh tím, đầu hắn không có ba khối sụn
vì Tử Phong đã dùng Bát Cửu Huyền Công biến hóa khiến nó biến mất, đây xem như
một cách che dấu thân phận. Chút ít chân khí trong người Tử Phong vận chuyển
nhanh chóng, nhưng không thể hấp thụ được linh khí bên ngoài nên Huyền Thuật
thời gian của Tử Phong bây giờ không thể phát ra hết toàn bộ sức mạnh. Nhưng
chỉ bấy nhiêu lực lượng hiện tại cũng đủ để Tử Phong nhanh chóng xuất hiện
trước mặt người kia.

Ngay khi Huyền Thuật khởi động, mọi thứ xung quanh Tử Phong thoáng như biến
thành một bộ phim quay chậm. Tử Phong vận dụng Vô Ảnh Bộ học được từ Tiểu
Thanh, hắn thi triển toàn lực, thân thể chuyển động cực nhanh so với môi
trường rồi lướt tới trước.

Chỉ thấy lóe lên một đường ánh sáng tím, trong nháy mắt Tử Phong đã xuất hiện
trước người lạ mặt kia khiến người đó vô cùng chấn kinh. Minh Nguyệt trong
vòng tay Tử Phong trước đó đã chìm vào cơn mê, nếu sau một thời gian nữa có
thể thật sự sẽ chết.

- Cái… cái… gì thế này?

Người đang bất ngờ lắp bắp nói lại là một đứa bé. Đứa bé này da toàn thân xanh
đậm như màu lá cây, cả mái tóc và cặp mắt cũng là một màu xanh. Đứa bé có đôi
tai dài và nhọn, thân hình tầm sáu bảy tuổi, mặc một bộ đồ kết bằng lá cây,
khuôn mặt trông có vẻ lanh lợi tinh quái đang kinh ngạc nhìn Tử Phong.

Tử Phong vừa xuất hiện thì trên tay xuất ra một cây đao màu xanh, chỉ là màu
xanh này nhạt hơn nhiều so với màu da của đứa bé. Hắn đang rất khẩn trương nên
không suy nghĩ cẩn trọng mà lập tức lấy Thanh Thiên đao ra đe dọa:

- Ngươi có biết chữa bệnh không? Ngoài ngươi ra ở đây còn có ai khác nữa
không? Ta cần người có thể hóa giải tình trạng của cô gái này.

Đứa bé đang kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của Tử Phong, nhưng thấy Tử
Phong chưa gì đã lấy vũ khí ra đe dọa thì đứa bé cười khẩy, giọng khinh khỉnh
đáp:

- Ngươi nhờ người khác giúp đỡ bằng cách này sao?

Tử Phong đang lo lắng đến an nguy của Minh Nguyệt nên không muốn tốn nhiều
thời gian thăm hỏi nên mới đành đe dọa. Vốn tính cách của hắn không quen với
loại hình này nhưng trong tình trạng cấp bách, không suy nghĩ nhiều nên mới dở
trò côn đồ.

Đứa bé da xanh này không thèm để ý tới Tử Phong. Với nó Tử Phong không có đủ
tư cách để đe dọa nó. Đứa bé chẳng thèm chấp Tử Phong làm gì, nó định bỏ đi.

Đứa bé trước khi bỏ đi cũng liếc mắt nhìn qua Minh Nguyệt trong vòng tay Tử
Phong thử xem sao. Nhưng khi vừa nhìn thấy mái tóc đen trắng của Minh Nguyệt,
đứa bé vội kinh hãi.

- m Dương tỷ.

Đứa bé thoắt một cái đã xuất hiện trước người Tử Phong khiến hắn còn kinh ngạc
hơn cả nó lúc nhìn Tử Phong xuất hiện trước mặt nó. Thật sự là quá nhanh,
nhanh đến mức hắn còn chẳng nhìn thấy tàn ảnh hay sự dao động nào từ người đứa
bé này cả.

Nhưng đứa bé da xanh này gọi Minh Nguyệt là m Dương tỷ là thế nào? Chẳng lẽ nó
quen Minh Nguyệt.

Khi đứa bé xuất hiện trước người Tử Phong thì hắn cũng không định làm gì, hắn
biết thực lực mình căn phải không phải đối thủ của nó. Đặc biệt là mình đang
cần nó giúp đỡ nên không đe dọa hay làm gì như lúc trước nữa.

- Không… không phải - Đứa bé nhìn chằm chằm Minh Nguyệt rồi lắc đầu nói - Có
khí tức của m Dương tỷ nhưng…

- Tỷ ấy là Minh Nguyệt - Tử Phong vội nói - Ngươi có cách nào giúp tỷ ấy
không, ta cầu xin ngươi… xin hãy giúp cô ấy.

Đứa bé da xanh nhìn vẻ lo lắng của Tử Phong, rồi lại nhìn về Minh Nguyệt, nó
cứ như vậy trầm tư suy nghĩ rất lâu.

Tử Phong cũng không hối hả hay phá rối nó, chỉ mong nó suy nghĩ nhanh nhanh
lên một chút, tốt nhất là nhận lời giúp đỡ Minh Nguyệt.

Đứa bé suy nghĩ rất lâu, nó dường như chẳng quan tâm tơi Tử Phong đứng bên
cạnh đang nóng lòng như ngồi trên đống lửa. Đứa bé nhận ra khí tức của m Dương
thú trong người Minh Nguyệt, nhưng nó cũng nhận ra khí tức ấy rất nhỏ, đặc
biệt là Minh Nguyệt mang trong người một thứ gì đó rất khác lạ nên khiến đứa
bé chần chừ không dám quyết định.

-☉-

Một lúc sau, đứa bé da xanh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dù sao thì cũng có
thể Minh Nguyệt thật sự là m Dương thú mà nó quen, nếu không phải thì cũng
liên quan rất lớn tới m Dương thú. Dù sao cứu Minh Nguyệt cũng không phải là
chuyện gì lớn, chỉ là nó thì không thể làm được.

- Được rồi, ta sẽ giúp cô ta - Đứa bé thở hắt ra một hơi dài rồi nói - Nhưng
ta không biết cách cứu cô ta, ta sẽ đưa ngươi tới đó.

Tử Phong mừng rỡ, hắn vội cảm tạ đứa bé rồi cất Thanh Thanh đao vào nhẫn không
gian. Nghĩ lại thì việc đe dọa vừa rồi của hắn đúng là hành động ngu xuẩn.

Không cầnTử Phong chờ đợi hay muốn hỏi sẽ đi đâu. Đứa bé da xanh đã vung tay
lên, một khối năng lượng màu xanh sẫm đã bao trùm lấy cả ba người.

Khối năng lượng hình cầu vừa xuất hiện, Tử Phong chỉ thấy đầu óc choáng vàng
trong giây lát thì khối cầu đang bao bọc xung quanh dần tan biến mất.

Tử Phong không biết đã được dịch chuyển đi đâu, hay đã di chuyển bao xa vì
trong khối cầu ấy không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Đến khi khối cầu
tan mất thì đập vào mắt Tử Phong là một khung cảnh đẹp đẽ đến mê ly.

Lúc trước là khu rừng rậm rạp, bây giờ khung cảnh trước mặt cũng là rừng.
Nhưng hai nơi lại hoàn toàn khác biệt một cách hoàn toàn.

Khung cảnh trước mắt quang đãng thoáng mát, cây cối long lanh trong suốt lại
còn tỏa ra nhiều màu sắc lung linh mê hoặc lòng người. Cây ở đây rất nhiều,
nhưng không rậm rạp mọc khắp chốn mà đều có những khoảng trống giữa chúng với
nhau. mặt đất cũng trải đầy hoa thơm cỏ lạ, mùi thương thơm mát thoang thoảng
tràn ngập khắp nơi khắp chốn.

Gần đó lại có một hồ nước trong vắt rất rộng. Mặt hồ không một gợn sóng phản
chiếu cả cảnh sắc đẹp đẽ xung quanh nó khiến mọi thứ ở đây càng thêm huyền ảo.

Tử Phong đang nhìn xung quanh thì giọng nói đứa bé cất lên:

- Chào mừng ngươi tới với Thần Thụ Giới, ngươi là kẻ ngoại tộc đầu tiên đi
vào đây, không biết Thần Thụ sẽ xử lý ngươi thế nào.

Thần Thụ? Tử Phong nghe vậy thì hướng ánh mắt về phía trước. Ở đó có một bóng
đen khổng lồ che khuất cả bầu trời, nhưng khi nghe đứa bé da xanh nhắc tới
Thần Thụ thì Tử Phong mới tập trung vào bóng đen ấy.

Lúc trước hắn còn tưởng là một ngọn núi chọc trời, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì
đó lại là một cây đại thụ vô cùng khổng lồ. Cây đại thụ này sừng sững giữa
thiên địa nơi đây tựa như thân của nó là một cây cột chống trời vậy, nếu nhìn
không kỹ thì không thể nào biết được đó là một cái cây.

- Ta có tên là Mộc Xa - Đứa bé nhẹ giọng nói - Tinh linh hệ Mộc sinh ra ở
Thần Thụ giới, một lát nữa ngươi sẽ gặp rất nhiều tinh linh khác nhau, tốt
nhất là ngươi không được phép nói một câu nào trước mặt họ. Đến khi nào Thần
Thụ xuất hiện thì ngươi mới được phép nói, nếu không ngươi sẽ chết ngay khi
vừa mở miệng, những tinh linh khác không hiền lành như ta đâu.

Tử Phong gật đầu lộ vẻ hiểu rõ, hắn trước đó đã biết được đứa bé Mộc Xa này có
thực lực kinh khủng đến mức nào. Nếu đắc tội những tinh linh khác thì hắn
không kịp giải thích có khi đã không còn mạng, nên tốt nhất vẫn nên nghe theo
lời Mộc Xa sắp xếp.

- Ta là Tử Phong.

Tử Phong cũng thấp giọng nói. Mộc Xa nghe vậy cũng khẽ gật đầu rồi đứng yên
đó.

Quả nhiên không bao lâu sau, khắp nơi bỗng xuất hiện hàng loạt tinh linh bao
vây lấy nơi này. Những tinh linh này đa phần đều như những đứa trẻ. Nam có nữ
có nhưng nhìn bộ dạng đều không quá mười tuổi. Tuy nhiên nhìn hình dáng bên
ngoài như thế thì ai mà dám xem thường, nhất là khi Tử Phong đã chứng kiến Mộc
Xa cường đại như thế nào.

Điểm giống nhau ở đám tinh linh này là đều có tai nhọn, nhưng khác nhau thì
bọn chúng đầy đủ màu sắc. Có đứa màu xanh như Mộc Xa, có đứa màu đỏ trông dữ
dằn, có đứa màu vàng sáng chói, nói chung là sặc sỡ đầy đủ tất cả màu sắc, chỉ
thiếu màu đen và trắng thôi.

Đám tinh linh vừa xuất hiện, một đứa bé màu đỏ có vẻ lớn tuổi liền lạnh giọng
nói:

- Mộc Xa… ngươi ra ngoài không ngờ lại mang ngoại nhân tiến vào Thần Thụ
giới, ngươi quên lời dặn của Thần Thụ rồi sao?

Mộc Xa vẫn điềm tĩnh, nó khoanh tay nhìn đứa bé trước mặt rồi nói:

- Ta đem m Dương tỷ trở về, người này là người quen của m Dương tỷ nên ta
miễn cưỡng phải đưa hắn theo… những chuyện khác không cần phải nói nữa, đợi
Thần Thụ xuất hiện rồi giải quyết sau.

Đám tinh linh hơn một trăm đứa ở xung quanh nghe nhắc tới m Dương tỷ thì nhất
thời kinh hãi. Cả đám nhanh chóng hướng ánh mắt về Minh Nguyệt đang nằm trong
lòng Tử Phong với vẻ khẩn trương vô cùng. Nhìn chúng có vẻ vừa tò mò vừa háo
hức khi nghe tới m Dương tỷ, nhưng nhìn Minh Nguyệt đang yếu ớt vô lực cũng
khiến chúng lo lắng phần nào.

Đứa bé màu đỏ cũng lo lắng giống như đám tinh linh xung quanh, nói đang định
nói gì đó thì bỗng có một luồng khí tức tràn ngập nơi đây khiến nó không nói
gì nữa.

- Thần Thụ xuất hiện rồi, không ngờ ông ấy lại đến nhanh như vậy, có vẻ việc
này rất quan trọng.

Mộc Xa nói nhỏ, Tử Phong cũng muốn xem Thần Thụ này là một vị như thế nào. Bởi
khí tức bao trùm nơi đây lại khiến tất cả cảm thấy êm dịu thư thái, không hề
giống như một cường giả dùng uy áp để thể hiện thực lực.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #86