Người đăng: Roseri
-☉----------☉----------☉-
Ngày hôm nay quả đúng như lời Vô Diện đã nói với đám thiên tài ở Thập Nhị Tộc,
Thiên Sứ và Thần Ma đã kết minh với một mục đích chính: tiêu diệt Yêu tộc.
Khởi đầu của trận chiến quyết định này chính là đợt tấn công vào mười cứ điểm
chứa tâm trận bảo hộ Yêu tộc. Nếu Vô Diện không nói ra thì không ai biết đến
chuyện này, và mười tâm trận có thể sẽ bị phá. Lúc đó Yêu tộc sẽ đối mặt với
một nguy hiểm vô cùng lớn.
Nguyên nhân dẫn tới việc Thiên Sứ và Thần Ma lại quyết định tiêu diệt Yêu tộc
là vì cánh cổng không gian dẫn vào chiến trường viễn cổ đã đóng lại. Việc này
đồng nghĩa với không một ai có thể tiến vào đây, cũng không ai có thể ra
ngoài. Hiện tại có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập, bên ngoài không
thể bổ sung lực lượng vào chiến trường, người bên trong cũng không có cách nào
rời khỏi. Cuộc chiến sẽ diễn ra cho đến khi nào chỉ còn lại một phe chiến
thắng. Vậy nên Thiên Sứ và Thần Ma đã quyết định chọn một mục tiêu yếu nhất,
loại nó khỏi trận chiến để chỉ còn lại hai bên tranh đoạt với nhau mà thôi, và
mục tiêu hiện tại đó chính là Yêu tộc.
Mười cứ điểm, mười ngôi thành ẩn giấu tâm trận của đại trận bảo hộ Yêu tộc
trong ngày hôm nay quả thật đã bị tấn công bất ngờ. Ở mỗi ngôi thành chỉ có
vài người thuộc nhóm thiên tài trấn giữ, còn lại đa phần là những kẻ có thực
lực tương đối tầm thường.
Với thực lực như thế thì dù có đông nhưng đứng trước một kẻ có sức mạnh tầm
như Tôn Viên thì không thể nào chống đỡ nổi.
May mắn là những nhân vật như Tôn Viên không dễ gì tồn tại, nhưng đạt tới mức
thiên tài dùng sức một người đối chọi vạn người thì cũng có không ít.
Ở một cứ điểm nọ, tại đây có hai thiên tài nổi danh của Thử tộc trấn giữ. Cứ
điểm này cũng bị một đội quân hơn một vạn Thiên Sứ tấn công giống như cứ điểm
của Tôn Viên. Tuy nhiên cầm đầu là ba Thiên Sứ cấp 6 có hào quang sau lưng,
còn lại cũng chỉ tầm hơn năm mươi Thiên Sứ cấp 6 bình thường. Nhưng với lực
lượng như thế cũng đã gây khó khăn rất lớn cho cứ điểm này, đặc biệt là tâm
trận nơi đây vừa bị phá vỡ.
Ngôi thành bị đoàn quân Thiên Sứ càn quét khiến Yêu tộc tử thương thảm trọng.
Một số người có thực lực Bán Tiên còn cố gắng chống đỡ nhưng đối diện với số
lượng quá đông đảo của Thiên Sứ cũng dần rơi vào thế hạ phong.
Hai thiên tài của Thử tộc là hai thanh niên có khuôn mặt âm trầm, một người có
bộ dạng cao lớn còn một người thì lùn tịt. Cả hai đều đạt tới cảnh giới Bán
Tiên cao cấp, nhưng lấy sức hai người mà phải đối phó với ba tên Thiên Sứ có
thực lực không hề kém cạnh, xung quanh còn một số lượng rất đông địch nhân
đang vây công thì cho dù là thiên tài cũng khó có thể giữ mạng.
Ba Thiên Sứ có hào quang sau lưng có lợi thế là có thể bay trên không trung
nên liên tục chèn ép từ trên cao xuống dưới khiến hai thiên tài của Thử tộc dù
mạnh mẽ nhưng cũng không có cách nào phản kích lại được.
Người thanh niên cao lớn có khuôn mặt góc cạnh, thân thể hắn hiện tại đang bị
trọng thương trầm trọng nhưng vẫn cố truyền âm vào đầu tên lùn gần mình.
“Đồ Ti, ta sẽ dùng cấm thuật để thoát thân, còn ngươi nhân lúc đó cũng độn thổ
rời khỏi đây đi. Nơi này không thể ở lại được nữa, tâm trận đã bị phá rồi.”
Hắn vừa truyền âm xong thì một cơn cuồng phong mang theo tiếng rít rợn người
bắn tới trước mặt, nhưng hắn cũng nhanh chóng chém thanh đao trên tay tới
trước.
Một rung chấn cực mạnh chém đôi cơn cuồng phong, nhát chém còn kéo theo một
khe nứt trên mặt đất kéo dài hơn vài trăm mét, khe nứt tạo ra một cái rãnh sâu
không thấy đáy.
“Hẹn gặp lại ở Yêu thành… Thế Minh huynh, bảo trọng” - Đồ Ti thân người lùn
tịt liền đưa hai tay tới trước người chuẩn bị tạo thủ ấn, chỉ cần đợi người
thanh niên cao lớn kia dùng cấm thuật thì Đồ Ti cũng sẽ độn thổ vào lòng đất
trốn thoát.
Đối diện với sức tấn công như vũ bão của ba Thiên Sứ lượn lờ trên trời cùng
với rất đông Thiên Sứ bao vây xung quanh, hai người Thử tộc đang chuẩn bị tìm
kẽ hở để trốn thoát. Chỉ cần Thế Minh có thời gian dùng cấm thuật của bản thân
thì Đồ Ti cũng nhân đó mà thoát được.
Đúng lúc Thế Minh vung đao tạo ra hàng loạt đao ảnh gào thét bắn ra xung
quanh, chém chết hàng loạt Thiên Sứ gần mình thì Thế Minh liền gầm một tiếng
lớn, một tay điểm mạnh vào đỉnh đầu. Một hư ảnh cực lớn xuất hiện sau lưng Thế
Minh, khí thế áp bức đến ngộp thở tạo ra một đợt chấn động đẩy văng đám Thiên
Sứ xung quanh phải dạt ra xa.
Thế Minh phát động cấm thuật của bản thân khiến thực lực trong nháy mắt tăng
vọt. Đồ Ti cũng vận lực vào thủ ấn, khẽ xoay nhẹ bàn tay rồi đập mạnh tay
xuống đất định độn thổ vào lòng đất tẩu thoát.
Tuy nhiên đúng lúc đó, từ dưới đất bỗng truyền ra một làn sương màu xanh lục
mờ ảo. Chỉ trong tích tắc, toàn bộ vùng đất của cả cứ điểm rộng lớn này đều
chìm ngập trông một lớp sương mù xanh lục.
Đồ Ti tay vừa vỗ mạnh xuống đất cũng là lúc cảm nhận được sự xuất hiện của màn
sương xanh này nên mặt biến sắc, giọng thất kinh hét lớn:
- Là Cực Độc Chi Địa của Phàm Vũ… chết tiệt.
Đồ Ti gào lên dữ tợn, thuật độn thổ của Đồ Ti đã bị cản lại khiến hắn không
thể đào tẩu.
Đám Thiên Sứ đang bao vây Thế Minh và Đồ Ti cũng cảm nhận thấy dị tượng từ
lòng đất nên vội lui ra. Nhưng dường như toàn bộ nơi này đã bị bao trùm trong
một làn sương xanh phát ra từ lòng đất. Chỉ trong nháy mắt, cả cứ điểm này đã
bị nhiễm phải một đám sương xanh lục trông có vẻ đẹp đẽ nhưng chứa đầy khí tức
chết chóc.
Những Thiên Sứ dưới mặt đất khi vừa phát hiện xung quanh có làn sương đã cố
phong bế toàn bộ hơi thở, tạo ra những lá chắn vô hình bọc lấy toàn thân.
Nhưng dường như tất cả đều vô hiệu. Chỉ trong giây lát, những kẻ bị nhiễm phải
thứ sương xanh chết chóc này toàn thân bỗng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu rồi
sau đó là một cơn đau khủng khiếp lan rộng khắp người. Tiếp theo thì mắt, tai,
mũi, miệng đồng loạt chảy ra một dòng máu đen đúa hôi hám.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên khắp nơi. Toàn bộ Thiên Sứ đang ở ngôi
thành này khi nhiễm phải làn sương độc kia thì thất khiếu chảy máu đen, miệng
gào thảm thiết vài tiếng chói tai rồi ngã ra đất chết một cách ghê rợn.
Không chỉ riêng Thiên Sứ mà cả người trong phe của Yêu tộc cũng gặp phải tình
trạng tương tự. Màn sương chết chóc này không hề bỏ sót một ai, nó cắn nuốt và
giết chết tất cả những ai bị nó bao trùm lấy.
Ba Thiên Sứ có hào quang bay lơ lửng trên cao thấy cảnh tượng này thì trong
lòng nổi lên một nỗi sợ. Cả ba không nói lời nào liền bay thẳng về phương xa,
lập tức rời khỏi vùng đất chết chóc ấy, dù sao thì nhiệm vụ phá tâm trận ở nơi
đây đã hoàn thành. Tổn hao khí lực để đối đầu với kẻ tạo ra màn chết chóc này
là một chuyện vô ích.
-☉-
Màn sương màu xanh lá đầy yêu dị cuối cùng cũng dần dần tan biến hết. Cảnh
tượng ghê rợn của màn sương này để lại khi nó cuốn qua thật sự kinh hồn. Khắp
nơi la liệt những cái xác nhuốm đầy máu đen, dòng máu chảy ra từ thân thể nạn
nhân còn chứa trong nó một thứ độc tố ăn mòn cả mặt đất.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà một cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc bằng
một cuộc thảm sát đầy kinh dị.
Thế Minh và Đồ Ti hiện tại vẫn còn đứng vững, xung quanh người là một lớp chân
khí ẩn hiện che chắn. Nhưng thứ độc tố chết người kia đã xâm nhập vào cơ thể
khiến hai người nhất thời không thể hóa giải được. Đặc biệt là cả hai vừa trải
qua một trận chiến lớn, chân khí hao tổn quá nhiều, linh khí nơi đây lại không
thể hấp thụ nên Thế Minh và Đồ Ti đành vô lực đối phó với tình cảnh hiện tại.
Thế Minh lúc trước khi vừa dùng cấm thuật, nhưng chưa kịp kích hoạt toàn bộ
thì đã bị thứ sương độc kia bao phủ nên thân thể bị phản phệ nặng nề. Khuôn
mặt góc cạnh của Thế Minh đang dần dần chảy ra những dòng máu đen. Máu từ mắt
tai mũi miệng cứ thế chảy ra mà không có cách nào dừng được.
- PHÀM... VŨ… NGƯƠI DÁM DÙNG THỦ ĐOẠN HÈN HẠ NÀY ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI CHÚNG TA -
Thế Minh gào lên một cách điên cuồng - HAI CHÚNG TA NHẤT ĐỊNH SẼ PHANH TH Y
NGƯƠI RA LÀM VẠN MẢNH.
Đồ Ti với một thân thể lùn tịt đứng bên cạnh cũng định gào vài tiếng. Nhưng Đồ
Ti vừa mở miệng thì một khối máu đen lại từ người nôn ra nên không thể nói
được lời nào, chỉ nghe được ọc ọc vài tiếng như một người đang bị dìm trong
nước.
Thế Minh và Đồ Ti chợt cảm thấy rùng mình khi cảm nhận được khí tức của ai đó.
Cả hai vội quay mặt sang một hướng.
Ở hướng đó có hai người, một nam một nữ đang từ từ đi tới trước mặt Thế Minh
và Đồ Ti. Người nam là một thanh niên cao ốm có gương mặt tuấn tú, ánh mắt
lạnh lùng đầy sát khí. Người nữ là một nữ nhân trẻ tuổi rất xinh đẹp, gương
mặt thanh tú nhưng trên môi nở một nụ cười yêu dị. Thân hình nàng uyển chuyển
với những đường cong đầy cuốn hút đủ khiến ai nhìn thấy cũng phải mê mẩn.
Cả hai người này đều có một điểm chung, đó là làn da tái nhợt như da người
chết.
Thế Minh đôi mắt đang chảy ra hai dòng máu đen nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào
hai người đang đi tới kia bằng một sự thù hận đến ngập trời. Đồ Ti cũng căm
giận, tay bụm miệng, che lấy búng máu đen đang chực trào ra ngoài.
- Phàm Vũ, Ngọc Uyển… Quả nhiên là hai ngươi - Thế Minh gằn giọng nói, càng
nói thì máu trong miệng lại càng chảy ra nhìn rất ghê rợn.
Hai người một nam một nữ vừa đi tới trước mặt Thế Minh và Đồ Ti thì dừng lại.
Người thanh niên có tên là Phàm Vũ khẽ nở nụ cười nói:
- Hai chúng ta tới đây là để viện trợ cho nơi này, ngờ đâu lại vô ý làm hại
tới hai vị. Chuyện này thật là đắc tội với… hai con chuột các ngươi rồi.
Thế Minh căm giận muốn lao lên nhưng thân thể lại vô lực quỳ xuống đất. Gương
mặt Thế Minh đầy máu đen ngước lên nhìn hai người trước mặt một cách khó khăn.
Hiện tại độc tố đã thâm nhập vào khắp cơ thể, loại độc này với thể trạng hiện
tại của Thế Minh đã vô pháp cứu chữa, chỉ còn con đường chết.
- Chỉ trách hai ngươi quá yếu nên đã không bảo trụ được nơi này - Ngọc Uyển
khẽ nở nụ cười duyên nhỏ nhẹ nói - Lại còn bị trọng thương nên không thể chế
trụ được độc tố trong người, có lẽ số phận của các ngươi chỉ đi được đến đây
thôi.
- Ngươi… - Đồ Ti vẫn còn đứng vững nhưng ánh mắt đã không còn nhìn thấy gì
nữa, khó khăn lắm mới nói ra được một tiếng.
- Ta tuyên bố Thử tộc không còn hai cái tên Thế Minh và Đồ Ti nữa - Phàm Vũ
cười man rợ nói - Đại diện cho Thập Nhị Tộc trong chiến trường viễn cổ bây
giờ… chỉ còn lại Thập Nhất Tộc mà thôi.
Thế Minh và Đồ Ti nghe vậy thì thân mình khẽ run lên. Chẳng lẽ những người
khác của nhóm thiên tài Thử tộc đã không còn nữa? Ngọc Uyển biết hai người
đang nghĩ tới chuyện gì nên cất giọng trong trẻo châm chọc:
- Hai ngươi lo lắng cho con bé Bảo Lan sao… đừng lo, hai ngươi sắp được đoàn
tụ với con chuột trắng xinh đẹp ấy rồi.
Ngọc Uyển vừa nói xong thì thân hình nàng bỗng hóa thành một con rắn rất lớn.
Phàm Vũ bên cạnh cũng trở thân rồi hóa thành một con rắn lớn với cái miệng
đang phà ra từng làn hơi độc. Hai con đại xà trông có phần giống nhau về màu
sắc và từng làn hơi độc lan ra từ khắp thân thể dài ngoằng.
Hài đại xà vừa xuất hiện thì không khí xung quanh tràn ngập một mùi sát khí.
Thế Minh và Đồ Ti chỉ cảm nhận bản thân đang bị một áp lực kinh người bao vây
lấy.
Hai đại xà vừa hiện thân thì liền mở miệng rồi vồ tới Thế Minh và Đồ Ti trước
mặt rất nhanh. Miệng đại xà đen ngòm như một hố đen lao tới nhanh chóng nuốt
chửng lấy con mồi. Mỗi đại xà nuốt lấy một người vào bụng.
Vừa nuốt vào bụng, cả thân hình của hai đại xà đều phát ra ngân quang chói
lọi. Trong tích tắc cả hai đại xà lại hóa thành Phàm Vũ và Ngọc Uyển như cũ.
Chỉ là Phàm Vũ và Ngọc Uyển trên thân thể đang ẩn chứa lực lượng ba động mạnh
mẽ. Độc khí từ thân thể hai người lan ra xung quanh khiến những xác chết gần
đó như bị hòa tan thành những vũng máu đen ngòm.
Phàm Vũ và Ngọc Uyển phun ra từ miệng hai viên ngọc trong suốt. Đây là hai Yêu
đan của Thế Minh và Đồ Ti. Ngọc Uyển cầm Yêu đan của Đồ Ti trên tay, môi khẽ
nhếch lên đầy thích thú:
- Trong bộ sưu tập của muội, lại có thêm một viên ngọc đẹp rồi.
Phàm Vũ gương mặt vẫn băng lãnh như trước, ánh mắt nhìn vào Yêu đan của Thế
Minh trên tay mình. Độc Xà không thể nuốt được Yêu đan nên thứ này là vật duy
nhất còn sót lại của Thế Minh, thứ này đúng là không có cách nào xử lý.
- Yêu đan của một thiên tài Thử tộc… hừ - Phàm Vũ ném Yêu đan trên tay về
Ngọc Uyển - Cho muội… ta không cần những thứ này.
Ngọc Uyển bắt lấy Yêu đan từ tay Phàm Vũ rồi thu cả hai Yêu đan vào nhẫn không
gian.
Phàm Vũ nhìn qua cảnh tượng đẫm máu xung quanh, ánh mắt lạnh nhạt xem nó như
một cảnh tượng bình thường không có gì đáng chú ý, hắn xoay người rồi đi về
một hướng.
- Về thôi… xem như lần cứu trợ này không thành công nên dẫn tới chúng ta tổn
thất hai thiên tài của Thử tộc.
Ngọc Uyển nở nụ cười đầy ẩn ý rồi theo sau Phàm Vũ rời khỏi nơi này. Hai người
một nam một nữ thong thả từng bước hướng về Yêu thành, để lại sau lưng một
vùng đất tràn ngập thi thể. Cả một ngôi thành cách đây vài giờ còn đông nghịt
người đang điên cuồng chém giết với nhau nhưng bây giờ lại trở thành một ngôi
thành chết. Cảnh tượng này thật khiến một người nào đó vô tình nhìn thấy cũng
phải rợn người.
-☉-