Người đăng: Roseri
-☉----------☉----------☉-
Vân Phi vốn đã không sợ chết là gì, cộng với tính tình có phần “tưng tửng” vì
ảnh hưởng của quá khứ nên hắn thực sự không kiêng nể gì ai cả. Cho dù có là
cường giả đỉnh cấp đứng trước mặt Vân Phi thì hắn cũng chỉ thẳng mặt mà chửi
như bình thường. Vậy nên dù có biết hay không biết Tôn Viên là ai, Vân Phi vẫn
không cần nề hà gì mà vẫn bắt tội Tôn Viên vì dám phục kích bằng ám khí vào
mặt hắn.
Tôn Viên thì ngược lại, dù tính cách có hơi cổ quái một tí, nhưng không đến
nỗi bất chấp hết tất cả mà ra tay xả giận một vì một việc nhỏ nhặt như thế này
được. Đặc biệt hơn nữa, Tôn Viên hiện tại đang nắm giữ trọng trách quan trọng
là một thống lĩnh ở đây nên cũng phải tỏ ra vẻ đàn anh, với lại lỡ như gây sự
thì Tôn Viên sợ “nàng” đến đây hỏi tội mất.
- Muốn xem bản lĩnh của ông mày là cái gì à? - Vân Phi vòng tay quanh ngực
cười gằn nhìn Tôn Viên nói - Vậy ngon thì cứ ra tay thử đi rồi biết ha ha.
Tôn Viên không cười khiêu khích nữa mà ngả người ra sau, cái đuôi dài sau lưng
Tôn Viên lại chống xuống đất giống như một cái ghế cho Tôn Viên ngồi. Tôn Viên
đưa ngón tay lên vừa ngoáy mũi vừa nói:
- Hầy dà… tiếc là trong thành cấm không cho đánh nhau - Tôn Viên đưa tay đang
ngoáy mũi ra sau gãi lưng rồn rột, mặt mày nhăn nhó như có vẻ tiếc nuối - Chứ
nếu không lão Tôn cũng muốn thử xem tài nghệ của ngươi đến đâu mà dám hùng hồn
như vậy trước mặt lão Tôn.
- Ha ha ha… tóm lại là mày sợ nên muốn thoái thác trách nhiệm chứ gì? - Vân
Phi ngửa cổ cười vang - Được rồi, nếu vậy thì chuyện này cũng dễ xử lý, chỉ
cần giao ra một trăm nghìn Linh Thạch làm phí tổn hại sức khỏe cho ông mày là
được.
Đám người bên dưới kinh ngạc hết cỡ khi nghe Vân Phi dám mở miệng “tống tiền”
cả thống lĩnh. Đây quả thực là một tên mặt dày mà vô sỉ tới cực độ, vừa lớn
tiếng mắng chửi xong bây giờ lại đòi kinh phí sức khỏe nữa chứ.
Tôn Viên điệu bộ thản nhiên như thường, hắn đình chỉ việc gãi lưng rồi ngồi
nghiêng người tới trước nói:
- Được… nếu như ngươi có bản lĩnh hạ gục được lão Tôn!
Không đợi Vân Phi mở miệng nói gì, Tôn Viên liền lấy ra một cái bàn đặt giữa
sân khấu, tiếp theo là một cái hũ rất lớn đặt lên bàn rồi nói lớn:
- Đây là loại linh tửu nặng đô nhất được lão già Thông Tí tặng cho lão Tôn
trước lúc vào đây. Chỉ cần một lượng nhỏ của nó cũng đủ khiến một Tiên Nhân
cũng phải say đến mức không thể vận dụng lực lượng nào để giải được - Tôn Viên
nheo mắt nhìn Vân Phi một cách khiêu khích nói - Ngươi đã bước vào đây thì
phải theo luật ở đây, không được đánh nhau thì đem bản lĩnh uống rượu ra mà
nói chuyện với lão Tôn… Nếu không phục cách này ngươi cũng có thể ra ngoài
thành chọn cách giao đấu với lão Tôn, lão Tôn sẵn sàng chơi tới bến hà hà hà.
Vân Phi cười khẩy, không cần biết lão Thông Tí mà Tôn Viên nhắc tới là ai, tay
hắn vuốt mũi một cái nói:
- Thích xưng lão với tao à? Được thôi… nếu thích thì lão Cẩu ta đây chiều
hết, uống trước rồi đánh sau.
Vân Phi nói xong trên thì một chiếc ghế liền xuất hiện trước người, Vân Phi
liền ngồi xuống, mặt đối mặt với Tôn Viên.
Đám bên dưới thì ngoài ngạc nhiên ra, có vài người khúc khích cười thầm Vân
Phi, không ngờ tên Huyết Lang này không lấy danh xưng như Tôn Viên mà trực
tiếp xưng là “lão Cẩu” luôn thì đúng là lạ đời.
Tôn Viên liền xuất ra hai cái cốc rất to, vừa rồi giới thiệu chỉ một lượng nhỏ
đã có hiệu lực mạnh rồi, đằng này Tôn Viên đem ra một cái cốc to như như cái
đầu, đến dùng hai tay cầm mới hết thì đúng là dọa người.
Rất nhanh, hai cốc linh tửu lớn đã tràn đầy thứ rượu được chưng cất đặc biệt
màu nâu sẫm.
Tôn Viên không nói năng gì hết, hắn liền nâng một cốc lên trước rồi làm một
hơi sạch sẽ sau đó khà một tiếng dài tỏ vẻ thống khoái.
Đúng là “hàng đặc biệt” do cường giả đứng đầu Hầu tộc làm ra có khác, nếu biết
được chất lượng của Linh Quả dùng để đặc chế ra loại linh tửu thượng hạng này
thì số lượng một trăm nghìn Linh Thạch mà Vân Phi vừa nhắc chả là gì cả.
Trước khi đi vào chiến trường viễn cổ, Tôn Viên đã trộm một số lượng lớn trong
kho của lão Thông Tí nên không sợ thiếu, đem ra một thùng nhỏ này không là gì
với Tôn Viên cả.
Vân Phi cũng không cần đợi Tôn Viên mời, hắn cũng nâng cái cốc bự gần bằng cái
đầu của hắn lên trước mặt. Một mùi thơm của Linh Quả tràn ngập vào cái mũi
nhạy cảm của Vân Phi khiến đầu óc hắn tức thời quay cuồng điên đảo. Nhưng chỉ
trong chốc lát liền trở lại như thường, Vân Phi không ngờ chỉ ngửi qua mà đã
như thế rồi, đúng là loại này rất “nặng đô” đây.
Cũng như Tôn Viên, Vân Phi cũng nốc một hơi dài hết cả cốc linh tửu, miệng
cũng khà một tiếng như thống khoái, nhưng hai mắt thì quay cuồng trống rỗng,
đầu ong ong như búa bổ khiến lý trí không còn tự chủ được nữa.
Ngay lúc đó, máu lưu thông trong người Vân Phi bỗng chuyển đổi rồi thích nghi
với điều kiện gì đó, lượng máu cấp tốc lưu động rồi chuyển hóa toàn bộ hiệu
quả gây say của linh tửu khiến nó tản ra hầu như không còn gì.
Vân Phi chỉ trong giây lát liền trở lại bộ dáng bình thường, miệng nở nụ cười
thoải mái hơn cười to:
- Ha ha ha ha… đúng là thống con mẹ nó khoái - Vân Phi đập cốc lên bàn một
cái rầm rồi nói - Tiếp nào, bây giờ một mình lão Cẩu tao đây uống hết cái
thùng này còn chưa đủ để giải khát nữa là.
Đám người bên dưới nhìn thấy thế thì há mồm trợn mắt, không ngờ tên lính mới
này lại có thể thoải mái như vậy sau khi uống loại đặc biệt do hầu ca đem ra.
Tôn Viên cũng bất ngờ không kém, vừa rồi hắn thấy Vân Phi có điệu bộ như sắp
bị say đến bất tỉnh, vậy mà chỉ trong giây lát liền tỉnh táo như không có gì
khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
Chỉ có Vân Phi mới biết, nếu không phải hắn có thân thể bất tử, vạn độc bất
xâm, có thể chống lại và trung hòa mọi loại độc tố. Vậy nên việc tự động giải
say đối với Vân Phi chỉ là chuyện quá mức đơn giản, tóm lại hắn có thể uống
đến mức bụng chứa không nổi nữa cũng được.
- Tốt - Tôn Viên hào hứng khen lớn một tiếng - Đã vậy thì uống tiếp, ngươi
thử đem hết bản lĩnh ra cho lão Tôn xem thế nào ha ha ha.
Tôn Viên vừa nói xong thì trong nháy mắt đã rót đầy hai cốc linh tửu, sau đó
thì ngửa cổ tu một hơi hết cả cốc của mình.
Vân Phi đối diện cũng không hề kém cạnh, sau khi cơ thể đã trung hòa và thích
nghi với loại hình gây say của thứ linh tửu đặc biệt này, Vân Phi có thể uống
thoải mái mà chẳng khác gì nước lã.
Hai người liên tục uống cạn hết cốc này đến cốc khác, linh tửu trong cốc vừa
hết thì lại tràn đầy. Chỉ một thời gian ngắn sau, cả một thùng linh tửu to đặt
trên bàn đã bị hai người uống cạn đến đáy không còn một giọt, nhưng cả hai lại
có bộ dạng hết sức bình thường tựa như chưa hề bị ảnh hưởng gì.
“Mẹ nó, con khỉ này có cái bụng không đáy à?” Vân Phi chửi thầm trong đầu, mặc
dù hắn không say nhưng bụng cũng đã căng tức đến mức khó chịu. Năng lực trong
người chỉ giải được hiệu quả say, còn lượng linh tửu thì vẫn còn nguyên, càng
uống lại càng tức bụng trong khi nhìn tên khỉ trước mặt lại hoàn toàn bình
thường mà còn cười to như vẻ sung sướng lắm vậy.
- Hết rồi à? - Tôn Viên lắc lắc thùng linh tửu trống rỗng, mặt mày nhăn nhó -
Làm lão Tôn mất hết cả hứng.
Vân Phi thấy vậy thì cười thầm, may mà cái thùng linh tửu bự tổ chảng ấy cũng
cạn. Nghe Tôn Viên nói nó được tặng nên chắc là hàng hiếm vì dễ gì có thể
chưng cất được một loại linh tửu thượng hạng như thế này.
“Rầm” Trên bàn ngay lập tức xuất hiện một thùng y chang thùng linh tửu vừa
hết. Tôn Viên hào hứng nói:
- Ha ha… Yên tâm, lão Tôn được “tặng” nhiều lắm, hôm nay ngươi phải bồi tiếp
lão Tôn đến mức không say không về, để xem bản lĩnh ngươi thế nào mà dám thách
đấu với lão Tôn.
“Mẹ nó, tao làm thế quái nào mà say được” Vân Phi gào rống trong lòng, nhưng
lại không nói ra bên ngoài mà mặt mày vẫn tỏ vẻ khiêu khích. Vân Phi lần này
không ngờ đụng phải một tên “khó nhai” như thế này, nhưng đã lỡ lời rồi nên
giờ có uống tới nổ bụng thì Vân Phi cũng chẳng sợ, chỉ sợ tên khỉ có cái bụng
không đáy kia không biết sẽ lôi ra bao nhiêu thùng nữa đây.
-☉-
Tôn Viên có thói quen mỗi khi uống cạn một thùng thì hay quăng nó đi chỗ khác.
Lần này cũng vậy, Tôn Viên tiện tay cầm lấy thùng linh tửu trên bàn vừa uống
hết quăng ngay về một hướng. Đám bên dưới đang nhao nhao hào hứng vì không ngờ
lại có người uống ngang trình độ với hầu ca, nhưng cũng nhanh chóng né sang
một bên khi hầu ca quăng thùng linh tửu rỗng.
Hướng ném cũng là hướng về cánh cửa dẫn vào trong tụ điểm này, và cũng ngay
lúc ấy cánh cửa bỗng dưng mở ra.
Cả đám bên trong chỉ nghe được âm thanh va chạm vang lên một cái bốp rất to,
sau đó thì rầm một tiếng như có người bị ngã ngửa ra đằng sau.
Mọi người bên trong ngay lúc đó cũng theo âm thanh kỳ lạ ấy mà nhìn về hướng
cánh cửa, chỉ thấy một tên đang nằm dài ôm mặt ở đó.
- Lại là lính mới à?
- Hôm nay hầu ca quăng hai thùng thì trúng ngay hai tên lính mới, đúng là hầu
ca có khác.
- Nhưng tên này lại khác hẳn tên Huyết Lang kia, mới bị một chiêu đã nằm
thẳng cẳng luôn rồi ha ha ha ha…
Đúng là lịch sử lặp lại, tên vừa mở cửa bước vào còn chưa kịp nhìn xung quanh
đã ăn ngay một cái “ám khí” rất to bay thẳng vào mặt. Mặc dù nhìn thấy nhưng
phản ứng quá chậm nên chỉ có thể trơ mắt ra lãnh đòn rồi ngã ra sau một cái
rầm.
Nạn nhân lần này là một tên thư sinh mặt trắng, gương mặt tuấn tú đẹp đẽ bị
thùng linh tửu đập vào gây xây xát nhẹ, nhưng cũng may là lực lượng của hắn
cũng mạnh nên nhanh chóng hồi phục lại lớp da mặt bị xước ấy. Hắn có mái tóc
trắng mượt dài tới lưng, tay đeo một đôi găng tay mỏng bằng bạc. Ngươi này
chính là Bạch Kỳ, “thiên tài tuyệt thế” của Trư tộc được cử tới ngôi thành
trọng điểm này.
- AAAAAAA… - Bạch Kỳ đang nằm dài đó bỗng hét lớn rồi than khóc - Tại sao?
Sao cái loại xui xẻo nào cũng ập vào mặt ta hết thế này hụ hụ hụ… ta không
muốn ở đây nữa, không muốn nữa đâu… Cha ơi, con muốn về nhà hu hu hu hu hu…
Đám người bên trong nghe vậy thì lắc đầu cười mỉa mai, thì ra tên này chắc là
hạng công tử bột bị bắt tới chiến trường viễn cổ rồi. Chưa gì đã khóc lóc xin
cha xin mẹ về nhà, loại này sẽ chẳng tồn tại nổi ở địa phương sinh tử này lâu
đâu. Chỉ là không hiểu sao tên công tử bột ấy lại tới được tận nơi nguy hiểm
này, chắc có lẽ là ai đó tống hắn đến đây thì đúng hơn.
Bạch Kỳ nằm lảm nhảm than thở một hồi không quản tới ai xung quanh, hắn đem
mọi ấm ức trong người gào thét một lượt, nhưng những người ở đây nghe mà chẳng
hiểu Bạch Kỳ đang nói cái gì. Nào là thánh nữ trong lòng, rồi nữ nhân ma quỷ
rồi Vô Diện điên khùng nào đó đều được Bạch Kỳ lôi ra mà lảm nhảm không đầu
không đuôi.
Bạch Kỳ bổng như nổi điên, hắn không than nữa mà gào to lên, có vẻ bất chấp
hết tất cả mà liều mạng tới nơi vậy:
- Thằng nào? Thằng nào vừa rồi ám toán lão Trư ta… lão Trư lần này đách sợ
cái gì hết, ta quyết đập một trận cho cha mẹ mày nhìn không ra… lão Trư quyết…
Bạch Kỳ hùng hồn ngồi dậy, ánh mắt liếc ngang liếc dọc rồi chợt rùng mình
không nói nữa mà lẩm bẩm trong miệng: “Chết rồi… đông quá”
Bạch Kỳ nhìn thấy trong này gần một trăm người, trông ai nấy cũng dữ tợn nên
lời mắng chửi chưa kịp thốt ra hết đã được nuốt vào trong.