Trận Chiến Cuối Cùng Ở Vô Nha Tinh


Người đăng: Roseri

Chín người khổng lồ được tạo ra bằng cách hy sinh thân xác lẫn sức mạnh của
hơn 81.000 tên đồng bọn đang đứng sừng sững trong khoảng không. Luồng khí đỏ
bao quanh chúng tạo ra một luồng áp lực vô cùng mạnh mẽ khiến không khí quanh
chung như bị chấn động muốn vỡ ra. Chín tên vừa mới hóa thành khổng lồ đã hóa
thành chín luồng sáng nhắm thẳng về hướng của Diệp Phong và Tuyết Nhi mà lao
tới. Chúng không để một khoảng thời gian thừa thãi nào cả, ý định của chúng
chỉ có một, bắt sống hai người cho bằng được, hoặc trường hợp nếu đánh hai
người chết thì thu lấy linh hồn, mục đích cuối cùng của chúng chính là bí ẩn
trong linh hồn của hai người.

Diệp Phong cũng lấy đà bay thẳng về hướng của chúng, Tuyết Nhi thấy vậy cũng
hóa thành luồng ánh sáng trắng lao theo sau Diệp Phong. Cả hai bên cùng hướng
vào nhau mà bay tới, chín luồng sáng màu đỏ đối đầu với hai luồng sáng một
trắng một đen. Âm thanh tiếng vỡ nứt của không gian từ tốc độ bay của hai bên
tạo ra vang dội cả đất trời, áp lực từ hai bên làm cho bề mặt của đất đá bên
dưới cũng bị rẽ ra như nước biển bị tách làm hai khi bị một vật thể có tốc độ
cao chạy qua bề mặt của nó vậy. Nói thì lâu nhưng với tốc độ đó, chỉ chưa đầy
một phần mười hơi thở, hai bên đã chạm mặt nhau.

Với ý định lợi dụng cú va chạm của cả bên đang lao tới để đánh bật được tên
Y-G bay tới đầu tiên ra khỏi đội hình của chúng. Diệp Phong hóa thanh côn của
mình thành một nắm đấm cực lớn bọc lấy bàn tay phải của hắn, làm tăng kích
thước cũng như lực đánh từ cú đấm lên gấp nhiều lần, nhắm thẳng về hướng của
tên dẫn đầu mà đấm tới. Tuyết Nhi bên cạnh thì hóa hai thanh đao của nàng hợp
lại thành một mũi thương sắc nhọn đâm về phía trước.

“ẦM……..”

Âm thanh từ cú va chạm cực mạnh nổ ra, nắm đấm to lớn của Diệp Phong đang đối
chọi với một nắm đấm còn to hơn nhiều của một tên Y-G, xung kích từ trung tâm
của hai cú đấm tỏa ra làm không gian chấn động, không khí xung quanh bị đẩy
bật ra ngoài, đất bên dưới bị áp lực từ không gian tạo thành một hố khổng lồ
như một hố thiên thạch.

“Không ổn” – Diệp Phong thầm kinh hãi.

Ngay khi hai nắm đấm va chạm vào nhau, trong tích tắc Diệp Phong đã nhận ra sự
cách biệt về sức mạnh là quá lớn. Nắm đấm lẫn cả cánh tay của hắn chỉ chống đỡ
chưa được một khoảnh khắc đã bị tên Y-G trước mặt đẩy ngược ra sau, giống như
một người bị gãy khớp sương vai, khiến cả cánh tay bị xoắn 180 độ và tách khỏi
thân thể vậy. Ngay khi một tay của Diệp Phong bị đẩy ngược văng ra sau, hắn
còn chưa kịp bừng tỉnh ngay lập tức đã bị một tên Y-G khác vung một đấm vào
thẳng mặt. Diệp Phong như một tảng thiên thạch rơi thẳng xuống mặt đất, khuôn
mặt mang dáng vẻ dữ tợn của Diệp Phong bị đấm lún vào trong, để lại một vết
hằn mang hình nắm đấm lớn.

Tuyết Nhi bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, mũi thương của nàng đang nhắm
đâm thẳng vào một tên Y-G phía trước, nàng còn chưa lao đến thì bất ngờ bị một
tên Y-G khác xuất hiện ngay bên cạch tung một cú đá vào giữa cây thương của
nàng, làm nó bị văng ra ngoài, sau đó hắn xoay người trên không trung tung
thêm một cú đá vô cùng nhanh nữa vào bên mạn sường phải của nàng, làm Tuyết
Nhi bị văng đi một khoảng cách rất xa, trên thân thể nàng một vết nứt lớn ngay
ở mạn sườn bên phải hiện ra.

Ngay khi đả thương hai người, cả chín tên Y-G đã tập hợp lại cùng đuổi theo
hướng của Tuyết Nhi đang bị văng đi.

Diệp Phong từ dưới mặt đất vùng dậy, cánh tay bị xoắn ngược ra sau ngay lập
tức trở lại trạng thái ban đầu, khuôn mặt bị đấm lún sâu cũng phục hồi lại
nguyên trạng. Tuyết Nhi cây thương đã bị đá văng ra xa lại xuất hiện lại trên
tay nàng, vết nứt lớn ở mạn sườn phải cũng khép lại. Kỳ thật cả hai không hề
bị thương gì cả, đơn giản vì hình dáng khổng lồ bao bọc bên ngoài là từ vô số
hạt Bách Biến tụ lại mà thành, hai người chỉ cao khoảng gần hai mét nằm ở bên
trong điều khiển thân thể khổng lồ hơn mười mét mà chiến đấu thôi, nên dù bên
ngoài có bị thương như thế nào đi chăng nữa thì với vô số hạt Bách Biến chỉ
giống như bị lệch khỏi quỹ đạo đã được định hình sẵn mà thôi.

Tuyết Nhi vừa mới hồi phục được vết nứt trên thân thể, lấy lại thăng bằng sau
cú đá thì thình lình cả chín tên cùng xông tới tấn công. Nhận thấy tình huống
nguy cấp, Tuyết Nhi hóa mũi thương thành hai thanh đao như cũ, cả thân người
hàn khí bốc lên dày đặc, múa đao chống trả. Chín đánh một, với sức mạnh vô
cùng khủng khiếp, khắp thân thể cả nàng liên tiếp bị đả thương gần như vỡ nát,
cùng lúc đó từ trong thân thể Vô Cực Thần Giáp có một đốm sáng mờ ảo, lợi dụng
lúc chín tên không để ý bay lọt ra ngoài.

Diệp Phong ở dưới đất vừa nhìn thấy cảnh Tuyết Nhi bị đánh văng ra xa, lại bị
chín tên khổng lồ ấy lao tới vây công thì toàn thân bốc lên ngọn lửa đen ngùn
ngụt, lao thẳng lên không trung, bay thẳng tới để hỗ trợ nàng, vừa tới nơi,
bốn tên từ trong nhóm vây công Tuyết Nhi tách ra hướng tới Diệp Phong mà đánh.

Hai quả đấm mạnh mẽ lại quá nhanh thình lình nện vào ngực của Diệp Phong,
khiến nó nứt ra, tiếp theo là một tràng tấn công dồn dập của 4 tên, Thần Giáp
tạo ra từ hạt Bách Biến nhanh chóng hồi phục lại, nhưng đối diện với sức tấn
công quá lớn và dày đặc của chúng khiến Hắc Hỏa Thần Giáp không hồi phục theo
kịp tốc độ bị phá vỡ, cảnh tượng lúc này của Diệp Phong cùng Tuyết Nhi giống
như hai bao cát cho chín tên cùng lúc luyện võ vậy.

Đúng lúc đó giọng nói của Tuyết Nhi vang lên trong đầu Diệp Phong:

“Rời khỏi Thần Giáp ngay”

Diệp Phong liền từ trong Hắc Hỏa Thần Giáp bay ra ngoài, hướng về nới Tuyết
Nhi đang đứng mà bay đến. Chín tên đang vây công vẫn chưa nhận ra hai người đã
thoát ra bên ngoài, vì cả hai bộ Thần Giáp vẫn chiến đấu chống trả như thường,
bởi lẽ cả hai bộ chính là cấu tạo từ vô số hạt Bách Biến, giống như một loại
vũ khí được điều khiển bằng Tâm Năng. Cho nên dù Diệp Phong và Tuyết Nhi ở bên
trong hay bên ngoài thì vẫn điều khiển Thần Giáp chiến đấu như thường được.

Hai bộ Thần Giáp vẫn đang bị liên tiếp bị thương nặng trên thân thể, thình
lình hai tên Y-G đứng lại vận lực, hai tay bốc lên năng lượng dữ dội, năng
lượng trong thân thể chúng giảm xuống, nhưng ở hai tay thì tăng lên nhanh
chóng. Một cây búa to lớn xuất hiện trên tay chúng, mỗi tên nắm một cây nhân
lúc cả hai bộ Thần Giáp đang bị đánh văng lên thì lao tới, vận lực tạo ra một
luồng hào quang đỏ chói quanh đầu búa, phân biệt lao tới mỗi tên bổ một búa
cực mạnh vào hai bộ Thần Giáp.

“OÀNH… OÀNH”

Hai tiếng vỡ nát vang lên, cả hai bộ Thần Giáp đều bị đánh vỡ nát ra thành
bụi. Diệp Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng phải khiếp hãi. Sức mạnh của
chúng quá lớn, lần này hai người không còn đường thoát nào rồi, bao bọc khắp
nơi là một màn chắn khổng lồ như một nhà tù lớn, bên trong là chín tên “hung
thần khổng lồ”.

Đánh vỡ cả hai bộ Thần Giáp, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai người bên
trong. Chín tên mới nhận ra là hai người đã thoát ra từ trước, tuy nhiên chúng
không lo lắng vì đã có màn chắn được lập ra, cộng với thực lực của chúng, hai
người đã như cá nằm trên thớt, không chỗ nào có thể trốn được nữa. Tuy nhiên
chúng vẫn không dừng lại một khoảnh khắc nào, ngay lúc nhận ra bên trong Thần
Giáp không có người chúng đã phát hiện ngay lập tức Diệp Phong và Tuyết Nhi
như hai tên tí hon đứng đối diện với 9 người khổng lồ cách đó không xa, chín
tên lập tức lao tới truy bắt.

Hai người biết đã không thoát được thì chỉ còn đường liều mạng, Diệp Phong vận
chuyển Chân Khí trong người, từng tế bào đều hóa đen lan ra khắp thân thể, cả
thân bên ngoài bốc ra ngọn lửa đen cháy dữ dội. Tuyết Nhi bên cạnh cũng hóa ra
một thân trắng muốt mang hàn khí âm lãnh, trên mặt hai người tạo ra hai chiếc
mặt nạ hoa văn và cặp mắt đỏ quen thuộc, đây chính là hình dạng chiến đấu thật
sự của Thần Hộ Vệ. Hai người tức tốc hóa thành hai luồng hào quang bay tới
hướng 9 tên khổng lồ to gấp mười mấy lần họ.

Hai bộ Thần Giáp bị hai tên cầm búa đánh nát vụn ra lúc trước cũng tụ lại
thành hình dáng khổng lồ như trước rồi bám đuổi theo chín tên Y-G.

Thần Giáp được tạo thành từ hạt Bách Biến, chỉ là vũ khí ngoài thân, sức mạnh
thật sự của Thần Hộ Vệ chính là bản thân của họ, thân thể của hai người còn có
thể biến hóa và mạnh mẽ hơn hạt Bách Biến nhiều . Diệp Phong và Tuyết Nhi đã
tu luyện 3000 năm, đem so với những Thần Hộ Vệ khác thì họ còn quá non yếu,
nhưng thực lực của họ cũng khiến nhiều người phải thán phục. Diệp Phong sáng
tạo ra một loại lửa màu đen cháy không nóng lắm, nhưng lại đeo bám cực kỳ dai
dẳng, thiêu đốt vào tâm can của đối thủ, khiến chúng đau đớn vô cùng. Tuyết
Nhi thì sáng tạo ra một loại hàn khí không lạnh lắm, nhưng lại đông cứng mọi
thứ, khiến mọi cảm giác lẫn ý thức có thể bị mất đi. Hai loại năng lực độc
nhất đó của hai người là năng lực đặc thù và mạnh nhất, nên thân thể của hai
người đã hóa thành loại vật chất đó.

Chín Tên Y-G khổng lồ lao vào đưa tay chộp lấy hai người. Diệp Phong vung tay,
lửa từ người hắn bốc ra khắp cả một vùng rồi hướng về chín tên đang lao tới,
nhưng lại không thấy chúng bị lửa bám vào người, quanh thân chúng có màn hào
quang năng lượng màu đỏ dày đặc khiến lửa đen của Diệp Phong không thể xuyên
thủng qua được. Tuyết Nhi cũng gặp tình trạng tương tự, hàn khí của nàng cũng
không thể tác dụng vào chúng nổi.

Biết được năng lực của lửa đen lẫn hàn khí không giúp ích gì được, cả hai
quyết định lao vào đối đầu trực diện. Khi hai bên tiếp giáp nhau, một tên lao
vào đầu tiên đang cầm cây búa khổng lồ bổ xuống, mặt búa khổng lồ từ trên trời
giáng xuống, hai người quá nhỏ bé so với nó, búa nện quá nhanh nên hai người
chỉ còn cách đưa tay lên trên mà đỡ lấy.

“OÀNH…”

Hai người bốn tay đỡ được cú nện của cây búa khổng lồ, cây búa chững lại trong
không gian, hai người không bị văng đi như tưởng tượng nhưng Chân Khí trong
thân thể hai người thì sục sạo như muốn trào ra bên ngoài.

“Khục… khục…”

Diệp Phong cùng Tuyết Nhi ho khan lên vài tiếng, thân thể đã không thể chịu
nổi cú công kích vừa rồi, nhưng chín tên Y-G không hề dừng lại. Ngay khi một
tên nện búa từ trên xuống thì tên khác đã ngay lập tức vung búa từ dưới bổ lên
theo hướng ngược lại, muốn hai cú đập kết hợp một trên một dưới bổ vào nhau để
hai người bị ép vào giữa, lúc đó không trọng thương thì cũng tan xác.

Tình cảnh cực kỳ nguy cấp, vừa đỡ được một cú, thân thể cả hai đã chịu đựng
không nổi. Nếu bị ép từ cả trên lẫn dưới thế này thì không ai còn đường sống
nữa, may sao đúng lúc đó hai bộ Thần Giáp đã bay tới, đâm sầm vào tên đang cầm
búa vung xuống lúc đầu, làm hắn bị mất đà, tay cầm cây búa đang nện xuống mất
lực nên cả hai người nhanh chóng đẩy cây búa phía trên ra và bay ra khỏi phạm
vị công kích của tên kia.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như hai người tưởng, vừa đẩy cây búa lúc đầu ra
thì bảy tên còn lại tất nhiên không đứng yên mà nhìn như vậy. Hai tên phân
biệt hai bên vung tay đập mạnh xuống hai người, hai người đã bị thương trong
thân thể nên không thể né kịp, bị một đấm văng xuống ngay hướng của chiếc búa
thứ hai đang bổ từ dưới lên trên.

“ĐOÀNH…”

Một phát búa chí mạng nện vào thân thể hai người, cả hai như hai viên đạn bị
đánh thẳng lên trời, văng được một khoảng thì chạm vào màn chắn của Y-G đã
dựng lên từ trước, bức màn rung lên một hồi rồi đẩy ngược hai người rơi xuống
dưới.

Cả hai đã bị thương nghiêm trọng, đối diện với một tên đã không có cách nào cự
nổi, đằng này còn có tới chín tên. Bọn chúng có thực lực quá mạnh mẽ, chỉ
riêng lực lượng thân thể tung ra đã như vậy, nếu chúng ra tay toàn lực thì có
khi họ đã chết nhanh chóng.

Chín tên Y-G nhìn thấy hai người từ trên rơi xuống từ từ như chim gãy cánh,
biết rằng cả hai đã không còn sức lực nào chống cự lại được nữa, một tên đưa
tay tạo ra một quả cầu bằng năng lượng hình tròn, bay lên trên định chộp lấy
hai người nhốt vào quả cầu ấy, khi đó chúng sẽ xong nhiệm vụ.

Đang từ trên không trung rơi xuống, Diệp Phong cảm thấy thân thể như rã ra
từng mảnh, ăn hai búa khủng khiếp như thế vào người thật không dễ chịu chút
nào, đến Thần Giáp còn bị đập vụn thì thân thể hai người còn lành lặn đã là
quá tốt rồi. Nhìn qua bên cạnh, Tuyết Nhi trạng thái cũng thảm hại không khác
gì mình, hắn dùng sức tàn bay đến đỡ lấy Tuyết Nhi, truyền âm qua thần thức:

“Tuyết Nhi… Ta rất cố chấp, ta không muốn chúng ta rơi vào tay bọn chúng… Dù
ta còn một hơi thở ta cũng sẽ chiến đấu… Cùng với nàng cho tới chết, khi đó
chúng ta sẽ tự bạo linh hồn, khiến chúng không bắt được chúng ta”

Tuyết Nhi nghe hắn nói như vậy thì thân người run lên, nàng nhìn hắn cười hạnh
phúc rồi nói:

“Thần Giáp của chúng ta….tuy không có hơi thở…nhưng vẫn luôn ở bên nhau mà.”

Câu nói đầy ẩn ý của Tuyết Nhi làm hẳn ngẩn ra, “Thần Giáp luôn ở bên nhau”,
câu nói đó làm hắn liền nghĩ ngay đến việc kết hợp hạt Bách Biến lẫn Chân Khí
của hai người lại làm một.

Diệp Phong liền nói:

“Vậy thì thử kết hợp chúng lại thôi.” – Diệp Phong liền truyền Chân Khí trong
người qua cho Tuyết Nhi.

Mới đầu Tuyết Nhi còn thấy lạ, sao tự dưng hắn lại truyền chân khí qua người
nàng làm gì. Nhưng nàng ngay lập tức hiểu ra ngay là tên đầu đất này không
hiểu mấy lời nói ẩn ý bóng gió gì cả, nói thế nào là hắn hiểu thành thế ấy.
Nàng đành cười khổ rồi cũng truyền Chân Khí qua cho hắn, nàng và hắn tu luyện
3000 năm nên cũng hiểu chuyện Chân Khí của mỗi một người đều mang một sắc thái
kết cấu riêng, chỉ có thể truyền qua cho người khác giống như cho họ đồ ăn,
nhưng không thể kết hợp cả hai loại làm một được, có thể chuyển hóa loại này
thành loại khác, giống như cướp Chân Khí từ người khác rồi chuyển hóa thành
của mình thì còn được, chứ đem hòa hợp cả hai lại với nhau là một điều bất khả
thi.

Thần Giáp lúc trước khi va vào tên cầm búa đã bị tản ra thành hai màn sương vì
lúc đó Diệp Phong và Tuyết Nhi bị nện bay đi nên không điều khiển chúng nữa,
làm chúng bị tan ra thành vô số hạt Bách Biến. Bây giờ trên không trung, hai
người bỗng dừng lại không rơi xuống nữa mà bắt đầu truyền chân khí thử kết hợp
chúng lại với nhau, làm hai màn sương một đen một trắng bên dưới cũng hội tụ
dần dần lại.

Tám tên Y-G thấy màn sương đang có dấu hiệu hội tụ lại với nhau thì biết hai
người vẫn còn sức tàn, vội giục tên đang lao lên tóm lấy hai người tăng tốc
độ. Tên đang cầm quả cầu năng lượng đỏ cũng nhận thấy hai người trên không
trung dừng lại và đang kết hợp Chân Khí với nhau, dù biết chuyện đó là bất khả
thi và chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tên Y-G vẫn tăng tốc lao lên bắt lấy hai
người.

Trên không trung, luồng Chân Khí của Diệp Phong và Tuyết Nhi vừa chạm vào nhau
thì kịch liệt đẩy nhau, hai luồng một đen một trắng không chịu dung hòa lại
làm một. Tuyết Nhi dù biết trước kết quả sẽ như thế nhưng vẫn tiếp tục ép
luồng Chân Khí của nàng hòa với Chân Khí của Diệp Phong, vì bây giờ đối diện
với chín tên Y-G kia thì không có hy vọng chiến thắng nào cả.

Đang trong lúc tuyệt vọng, bỗng dưng trong cơ thể hai người liền tỏa ra một
vầng hào quang nhàn nhạt, cả vầng hào quang ấy bao bọc hai người lại bên
trong. Trên viền của vầng hào quang, hàng loạt những hình vẽ hiện ra bao kín
cả vầng hào quang, những hình vẽ như những bức tranh đơn giản, nhưng nhìn kỹ
vào hình vẽ thì thấy đó thực chất chỉ là một chữ viết biến tấu mà tạo thành
một bức tranh. Tất cả các hình vẽ đều là biến tấu của một văn tự kì lạ uốn
lượn mà thành hình vẽ thôi.

Bên trong vầng hào quang, hai luồng Chân Khí một trắng một đen bỗng dung hòa
nhanh chóng lại với nhau, tạo thành một văn tự cổ hiện lên giữa hai người. Sau
đó, nó nó tách ra làm hai văn tự, một trắng một đen phân biệt bay về nhập vào
trên trán hai người. Văn tự ấy sau khi vào bên trong liền biến đổi toàn bộ
Chân Khí trong cơ thể của hai người, mặc dù vẫn giống như trước kia, nhưng
Chân Khí của hai người lại có kết hợp hay tách ra với nhau rất dễ dàng, Diệp
Phong tâm ý khẽ động liền có thể điều khiển được Vô Cực Thần Giáp của Tuyết
Nhi, cả hai dường như đã hòa Chân Khí lại làm một với nhau vậy.

Ngay lúc đó thì tên cầm quả cầu đỏ vừa lao tới nơi, chứng kiến vầng hào quang
kì quái hiện ra liền nghĩ đó là một chiêu thức phòng ngự của hai người nên
tung một đấm về phía đó.

“Binh”

Vầng hào quang nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại vô cùng chắc chắn, bị một đấm
cực mạnh của tên Y-G lại không hề tạo ra một chấn động nhẹ hay một vết tích
nào.

Bên trong cả Diệp Phong và Tuyết Nhi sau khi rời khỏi trạng thái hòa hợp Chân
Khí liền gặp cảnh tượng kì quái xung quanh. Từ vầng hào quang kì lạ cho đến cú
đấm của tên Y-G không hề có tác động nào đến nó khiến hai người ngạc nhiên
không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì hai người họ không biết gì về cái vầng
hào quang này cả.

Trên không trung cách đó chín tầng mây, một người đàn ông trung niên trên mặt
có một bộ râu quai nón rậm rạp, người mặc một bộ đồ vàng rộng thùng thình,
tướng mạo có vẻ lôi thôi cẩu thả đang quan sát bên dưới, khi nhìn thấy vầng
hào quang lộ ra bao bọc lấy Diệp Phong và Tuyết Nhi thì ngửa cổ lên trời cười
lớn:

- Ha ha ha ha ha… Các ngươi đã thua ta một bước rồi.

Ngoài không gian bỗng hiện ra một khuôn mặt khổng lồ, với cái cằm nhỏ, hai mắt
rất to màu đen, nhìn khuôn mặt đó hơi giống hình tam giác lộn ngược. Khuôn mặt
ấy biểu cảm giận giữ nói:

- Vô Nha… Vẫn chưa xong đâu, dù chúng có thức tỉnh thì ngươi cũng không có
cách nào đem chúng ra khỏi nơi này được cả.

Người đàn ông tên gọi là Vô Nha cười to lên rồi đưa tay chỉ thẳng vào khuôn
mặt trên không trung nói lớn:

- Hai đứa nhóc đó đã thức tỉnh, tuy ta không có cách nào đem chúng ra khỏi
đây, nhưng trong tộc của chúng ắt sẽ có biện pháp giúp chúng rời khỏi Vô Nha
tinh này… Ngươi cũng không xen vào chuyện này được đâu… ha ha ha – Nói rồi,
người đàn ông liền biến mất trong không trung.

Trong vầng hào quang, Diệp Phong và Tuyết Nhi còn đang bất ngờ bởi thứ đang
bảo vệ mình thì trước mắt bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông ta
nheo mắt nhìn hai người nở một nụ cười, cả hai người vừa nhìn thấy dáng vẻ
quen thuộc ấy liền kinh ngạc gọi to:

"Thiên Quân"


Bách Biến Dạ Hành - Chương #7