Người đăng: Roseri
Minh Nguyệt vừa bay đi, từ trong một bụi cây gần đó có một bóng dáng chạy ra
rồi quát lớn:
- Cái quái gì thế này? sao Đại tỷ lại bay vút đi mà không nói năng gì với tụi
tao là thế nào?
Vân Phi chạy vội tới bên Tử Phong, mắt nhìn lên trời cao như thể tìm bóng dáng
Minh Nguyệt nhưng không thấy đâu. Vân Phi hầm mặt lại rồi quay qua Tử Phong,
tay nắm lấy cổ áo Tử Phong rồi nói:
- Mày vừa làm gì Đại tỷ? Có phải mày đòi cây đao xanh lè này khiến Đại tỷ
giận nên bỏ đi phải không?
- Làm gì có chuyện đó - Tử Phong quát lại, đối mặt với Vân Phi thì không thể
hạ giọng được - Mày bớt nói xàm đi, Nguyệt tỷ đi vì chuyện riêng thôi.
Vân Phi nghe vậy càng dữ tợn hơn nữa, tay nắm cổ áo chặt hơn khiến Tử Phong
không vùng ra được, miệng gầm gừ nói:
- Chuyện riêng cái đết, Đại tỷ đi là vì mày thì có… Tất cả là tại mày hết.
Từ trong bụi rậm nơi Vân Phi vừa chạy ra ấy, bốn thân ảnh khác cũng lò mò đi
ra. Đó là Đại Tường, Song Khả, cùng với Tiểu Thanh. Không ngờ đám này lại núp
lùm trong đó để nghe ngóng Tử Phong và Minh Nguyệt nói chuyện.
Đại Tượng đi tới gần rồi cất giọng ồm ồm nói:
- Đúng như cẩu tặc nói, Đại tỷ bỏ đi là vì mày.
- Đúng… do Quái Vật mà mẹ mới bỏ đi - Hai đứa nhóc Song Khả phồng má trợn mắt
nói theo.
- Tất cả là vì ngươi đó… Kỳ Nhông - Tiểu Thanh bình thường ủng hộ Tử Phong
lần này cũng lên tiếng chống lại hắn.
Tử Phong không thể ngờ tất cả mọi người lại hùa theo Vân Phi mà đổ lỗi cho hắn
như vậy được. Đáng lẽ phải nói giúp hắn chứ, nhưng nhìn tình thế này Tử Phong
không biết phải ứng phó thế nào, chỉ còn biết trơ mắt, miệng muốn giải thích
mà không có lời nào để biện bạch nổi cả.
Nhìn tình cảnh ấy của Tử Phong, cả đám đang hùng hùng hổ hổ bỗng lăn ra ôm
bụng cười.
- Ồ Hồ Hồ Hồ Hồ…
Giọng cười của Đại Tượng nghe như bò rống lất át hết cả tiếng cười cả mọi
người. Mặc cho Tử Phong đứng một bên mà cả đám vẫn cười nắc nẻ mà quên mất đây
là Vạn Yêu Cốc, nơi Yêu Thú đầy rẫy.
- Được lắm - Tử Phong hậm hực - Cả đám tụi mày dám hùa nhau lừa tao.
- Lừa cái đầu mày - Vân Phi miệng cười không ngớt nhưng vẫn cố bình tĩnh nói
- Bọn này nói đúng chứ lừa gì, chẳng qua nhìn cái mặt mày vừa rồi ngu quá nên…
há há há há há…
Tiểu Thanh là người nín cười nhanh nhất, tuy còn hơi khúc khích nhưng vẫn đi
lại gần Tử Phong rồi nói:
- Thực ra thì đúng như cẩu tặc nói, Nguyệt tỷ ra ngoài phần lớn cũng vì cậu -
Tiểu Thanh nói tới đó thì hơi lo lắng - Cậu hẳn cũng đã nghe tỷ ấy nhắc đến
Bản Mệnh Pháp Bảo? Nguyệt tỷ ra ngoài chính là vì muốn tìm cho cậu một nguyên
liệu thích hợp để cậu tạo ra nó… Nhưng lần này Nguyệt tỷ lại đi một mình nên
mọi người rất lo lắng cho tỷ ấy, lâu nay chúng ta chưa hành động đơn lẻ bao
giờ cả.
Tử Phong nghe vậy thì hiểu ra mọi chuyện. Thì ra Minh Nguyệt ra ngoài lại
chính là vì Tử Phong, như vậy mọi người nói hắn là nguyên nhân khiến nàng bỏ
đi là đúng rồi. Tử Phong nghe những gì Tiểu Thanh nói mà biết được mọi thứ,
nhưng hắn không quan tâm đến chuyện Bản Mệnh Pháp Bảo mà lo lắng cho Minh
Nguyệt.
- Tại sao lại như vậy? Bản Mệnh Pháp Bảo có quan trọng đến mức khiến tỷ ấy
phải mạo hiểm đi một mình như thế? Tỷ ấy đi đâu? Nơi đó có nguy hiểm không?
Tại sao…
Đại Tượng lên tiếng ngay cắt ngang đống câu hỏi của Tử Phong:
- Mày không cần phải bận tâm nữa, mặc dù nguyên nhân một phần là vì mày,
nhưng nguyên nhân chính thì không phải vậy đâu nên mày đừng lo. Dù sao Nguyệt
tỷ bôn ba một mình trước khi gặp bọn này cũng rất lâu nên không có chuyện tỷ
ấy gặp nguy hiểm hay bất trắc gì đâu - Đại Tượng nói tới đó thì cười gian tà
nói - Tốt hết là mày nên ở đây để các sư phụ truyền dạy bí kíp cho vài đường
phòng thân, kẻo sau này Nguyệt tỷ về mà thấy mày vẫn vô dụng như trước thì tỷ
ấy lại cạo đầu tụi tao mất hà hà hà...
- A ha… xong, không nói nhiều nữa, bắt đầu đi vặn giò thằng Kỳ Nhông này
thôi.
Vân Phi cười to rồi đẩy thẳng Tử Phong về một hướng, mặc cho Tử Phong đang cố
moi móc thông tin gì đó về chuyến đi của Minh Nguyệt. Tử Phong biết Minh
Nguyệt trước khi đi có lẽ đã nói hết những nội dung về việc này cho mọi người,
và chắc chắn Minh Nguyệt cũng đã dặn mọi người là không nói gì với hắn nên mọi
người mới xử sự như vậy. Nhưng thà không nói gì còn hơn, đằng này cả đám lại
hùa nhau trả lời một cách lấm liếm rằng Tử Phong là nguyên nhân khiến Minh
Nguyệt bỏ đi càng khiến hắn thêm tò mò. Cũng vì biết rõ tính tò mò của Tử
Phong nên cả đám đó mới bày trò để trêu đùa như vậy.
-☉-
Những ngày tiếp theo ở Vạn Yêu Cốc, Tử Phong được đào tạo một cách căn bản rõ
ràng hơn so với trước. Trước kia vì thời gian ngắn, với lại chỉ cần hắn tham
gia võ đài cho có là được rồi. Nhưng lần này là thật nên quá trình rèn luyện
lại hoàn toàn khác, phải nói là vô cùng nghiêm khắc, vì tính mạng không thể
đem ra đùa được.
Luyện tập với Vân Phi. Tại một khoảng đất trống.
- Chết.
Vân Phi kề đao vào cổ Tử Phong rồi hét. Tử Phong vội lùi lại thì mũi đao của
Vân Phi đã kề ngay trước bụng hắn kèm theo giọng thét.
- Chết.
Tử Phong nhanh tay quét đao, cả người uyển chuyển rồi tấn công lại Vân Phi.
Nhưng chỉ được đâu vài lượt giao đấu thì lưỡi đao của Vân Phi lại kề sát vào
cổ Tử Phong rồi hét:
- Chết - Vân Phi không chịu được dùng cán đao vỗ vào cổ Tử Phong một cái rồi
chửi - Bà mẹ cái thằng ngu này, mày chỉ có một mạng, mà đánh với tao chưa được
bao lâu đã đi đời hết mấy chục mạng rồi.
- Mới bảy thôi mà, đâu ra mấy chục - Tử Phong cãi lại.
- Móa… mày còn nói, mày liệu có đủ bảy cái mạng không mà còn lên giọng cãi
lại anh mày.
Tử Phong tuy hậm hực nhưng lòng cũng đành cam chịu. Hiện tại Tử Phong dù đã có
thể sử dụng lại Huyền Thuật thời gian, nếu sử dụng nó thì Tử Phong sẽ không
gặp phải khó khăn khi đối đầu với Vân Phi thế này. Nhưng Tử Phong đã quyết tâm
nâng cao thực lực thì phải dựa vào căn bản mà không dựa dẫm vào năng lực. Hiện
tại Tử Phong tuy chưa học Công Pháp nhưng chỉ riêng về phần học Đao Pháp cơ
bản đã thua một tên không chuyên về Đao như Vân Phi rồi thì e là còn phải học
dài dài.
- Đánh lại - Tử Phong không có vẻ chán nản mà quyết tâm nói lớn một tiếng rồi
tay cầm đao lao tới Vân Phi.
- À ha… Ngứa đòn à - Vân Phi xoay cán dao lại, định dùng cán đao để đập cho
con Kỳ Nhông này để hắn biết đau là gì - Lần này tao không nhường như vừa rồi
đâu.
Tiếng va chạm lại vang lên, tuy nhiên chưa được bao lâu thì tiếng thét của Vân
Phi lại vang lên: “Chết” Tuy nhiên kèm theo đó là một tiếng rên từ Từ Phong vì
bị cán đao của Vân Phi đập trúng. Nhưng Tử Phong vẫn cắn răng xông tới không
sợ hãi, quyết tâm chém vào người tên cẩu tặc “bất tử” này một nhát mới được,
nhưng để làm được điều đó thì không thể trong ngày một ngày hai.
-☉-
Luyện tập với Tiểu Thanh.
Trái ngược với những trận đòn nặng của Vân Phi dành cho Tử Phong. Luyện tập
với Tiểu Thanh lại rất nhẹ nhàng, tuy nhiên đó là những bài tập vô cùng hại
não.
Tiểu Thanh tinh thông nhất chính là khả năng xuất quỷ nhập thần, di chuyển và
tốc độ khiến đối thủ không thể nhận ra. Nhưng đặc biết nhất chính là khả năng
“phân tâm đa dụng”, có thể cùng lúc điều khiển cả chín phi đao tấn công độc
lập, lại còn tạo ra hai Phân Ảnh có sức chiến đấu không thua gì bản thể. Đây
chính là thế mạnh thật sự của Tiểu Thanh.
- Này, có biết Nguyệt tỷ muốn ta dạy gì cho cậu không? - Tiểu Thanh ngồi đối
diện với Tử Phong, gương mặt tinh ranh xinh xắn với ánh mắt đen láy dưới chiếc
mũ trùm, miệng cười lém lỉnh hỏi.
Tử Phong lắc đầu, nhưng cũng ngầm đoán:
- Có phải thân pháp, cách di chuyển, hay khả năng ẩn giấu thân thể những lúc…
núp lùm không?
- Hì hì… không, những cái đó cậu tự mà học lấy - Tiểu Thanh che miệng cười
nói - Nguyệt tỷ bảo ta dạy cậu “Phân Tâm Thuật” trước tiên.
- Tại sao? Tôi có biết Phân Ảnh đâu mà học Phân Tâm Thuật của Ảnh Miêu?
- Đồ ngốc - Tiểu Thanh tỏ vẻ cười cười nói - Cậu học Bát Cửu Huyền Công để
làm gì?
Tử Phong nghe vậy bỗng tự cú đầu mình một cái để tự nhận mình ngu thật. Trong
số bảy mươi hai Thần Thông của Bát Cửu Huyền Công, có một Thần Thông là Phân
Thân thuật. Tuy nó rất khó học vì hiện tại Tử Phong chưa đủ khả năng để lĩnh
ngộ. Nhưng có một người chuyên về thuật Phân Thân, lại còn có khả năng còn ưu
việt hơn cả Phân Thân ở đây mà không học thì đúng là ngu rồi. Tuy Phân Thân
khác với Phân Ảnh của Tiểu Thanh, nhưng học được Phân Tâm Thuật của Tiểu Thanh
sẽ bổ trợ rất nhiều cho khả năng sử dụng Phân Thân của Tử Phong sau này.
Tiểu Thanh nhìn bộ dạng của Tử Phong liền cười nói:
- Hiểu rồi chứ? Tuy tôi không dạy cho cậu đạt đên tầng cao nhất là “3600 hóa
thân thiên biến vạn hóa” như Bát Cửu Huyền Công nói. Nhưng ít nhất cậu cũng
biết nền tảng của Phân Thân thuật rồi thì đi đến đâu là tùy vào lĩnh ngộ của
cậu.
- Đa tạ Thanh Tỷ đã chỉ bảo - Tử Phong chắp tay bái, miệng cười hớn hở tỏ vẻ
nịnh nọt nói.
- Ha ha ha ha ha - Tiểu Thanh cười lớn tiếng như thể vui sướng lắm, nhưng
nàng cũng xua tay - Thôi nha… dẹp ngay trò này đi ha, tôi không muốn già hơn
cậu đâu Phong ca ạ.
- Ý cậu là Nguyệt tỷ già hả?
- Được lắm, học được cách bắt bẻ lời người khác rồi - Tiểu Thanh hai tay đưa
lên cao rồi nói - Phải nặng tay trừng trị con Kỳ Nhông nhà ngươi mới được.
Tử Phong chưa biết phải phản ứng thể nào thì trên tay Tiểu Thanh xuất hiện hai
cây bút. Tiểu Thanh đưa hay cây bút này cho Tử Phong rồi nói:
- Bài học đầu tiên… Vẽ.
Tử Phong bất ngờ trước cách học này, nhưng sau đó hắn cũng dần hiểu cơ bản của
Phân Tâm Thuật là gì rồi. Tiểu Thanh bắt Tử Phong phải vẽ hai bức tranh bằng
hai tay, còn phải thực hiện cùng lúc, điều đặc biệt là phải nhắm mắt cố hình
dung ra hai bức tranh đang vẽ nằm ở hai nơi đối diện với nhau.
Nói là một chuyện mà làm lại là một chuyện. Tử Phong khi bắt đầu thực hành thì
cảm thấy vô cùng hại não, không thể nào làm được việc đó cùng lúc được. Nhất
là trình độ vẽ tranh của Tử Phong e là khó có thể thực hiện được việc này.
Đi lòng vòng chơi bời một hồi, Tiểu Thanh quay lại nhìn thành quả của Tử
Phong. Khi vừa nhìn vào hai tác phầm do Tử Phong vẽ, Tiểu Thanh bỗng ôm bụng
lăn ra rồi cười ngất ngưởng.
- Cái gì thể này ha ha ha ha ha… Cậu vẽ hai đàn giun đang bò à?
Tử Phong tai đỏ gấc, nội dung là vẽ phong cảnh xung quanh. Chỉ đơn giản là hai
rặng cây hai bên, thế mà múa bút làm sao cuối cùng thành hai đàn giun bò loằn
ngoằn vô trật tự. Đó chỉ là bài học đầu tiên của Phân Tâm Thuật, đằng sau còn
nhiều bài hại não khác khiến Tử Phong phải đau đầu nhức óc.
-☉-
Luyện tập với Song Khả.
- Yaaaaaaa… Yaaaaa… ha ha ha ha ha ha…
Tử Phong trước khi học thường phải hóa thành Quái Vật chở hai đứa nhóc ham vui
ấy chạy một mạch khắp nơi. Mặc cho đám Yêu Thú xung quanh cuồng cuống bỏ chạy
khi thấy có một con Rồng quái thú chạy ầm ầm tới trước như một con bò điên.
Song Khả miệng cười không ngớt, hai đứa được cưỡi Tử Huyền Long phiên bản nâng
cấp như đã hứa nên đè Tử Phong ra mà cưỡi liên tục. Tử Phong muốn được sư phụ
về Tâm Năng này truyền dạy thì tất nhiên phải lấy lòng, mà kiểu lấy lòng này
đúng là cực khổ.
Đang chạy được một đoạn, bỗng dưng có một bóng dáng to lớn xuất hiện chặn
đường. Đó là một con Yêu Thú giống như gấu xuất hiện. Con gấu cao lớn dữ tợn,
bộ lông đen nhẻm nhìn sắc bén như được tạo từ những mảnh kim loại. Con gấu
thực lực rất cao nên không hề e sợ Tử Huyền Long mà còn chặn đường vì Tử Huyền
Long dám làm loạn lãnh địa của nó.
“Nguy rồi” Tử Phong thầm kêu nguy, hắn nhận ra con Yêu Thú trước mặt ít nhất
cũng mang năng lực ngang với Bán Tiên. Nhưng chưa kịp làm gì thì Song Khả ngồi
trên đầu của Tử Huyền Long bỗng tỏ ra vẻ bất mãn.
Song Khả đang vui thì có kẻ ra phá đám nên buồn bực, ánh mắt lóe lên nhàn
nhạt. Hai đứa nhóc chỉ tay về phía trước, ngay lập tức đưa con Yêu Thú trước
mặt lâm vào Huyễn Cảnh. Yêu Thú vốn linh tính kém,Tâm Năng càng không thể so
bì với ai nổi nên dễ dàng bị Song Khả tóm gọn.
Chỉ trong chớp mắt, con Gấu đang vỗ ngực ầm ầm như kim loại kia bỗng ngã ngửa
ra sau, co giật trong giây lát rồi miệng phèo bọt mép bất tỉnh đương trường.
Tử Phong nhìn thấy cảnh Yêu Thú mạnh mẽ như vậy đã gục trong chưa đầy vài giây
thì thầm lắc đầu. Song Khả đúng là thứ Quái Vật thực sự chứ không phải là hắn
rồi.
Song Khả hết hứng cưỡi Rồng nữa nên bay ra khỏi đầu Tử Phong. Tử Phong thấy
vậy liền hóa lại thành hình người rồi cười nói:
- Song Khả, bây giờ bắt đầu luyện Tâm Năng rồi chứ? Nào… tung ra hết sức cho
ta thử một lần xem nào.
- Hì hì… Quái Vật… hãy đỡ.
Song Khả đưa hai tay lên cao tạo ra thủ ấn kỳ lạ nào đó, hai đứa nhóc sau đó
nắm chặt tay lại rồi đấm mạnh xuống dưới. Tức thì trên đầu Tử Phong bỗng hiện
ra một quả đấm mờ ảo rất lớn che kín cả bầu trời. Quả đấm ấy vừa xuất hiện
liền từ trên cao đấm mạnh xuống người Tử Phong.
Không một tiếng động lớn nào vang lên, chỉ có tiếng của Tử Phong đang đứng
sựng rồi ngã người tới trước bất tỉnh. Tử Phong còn chưa kịp làm gì đã bị bất
tỉnh ngay tức thì, cắp mắt trợn tròn tựa như con Yêu Thú Gấu nằm kia, nhưng
may là hắn không phèo bọt mép. Lúc trước chỉ một lưỡi đao nhỏ của Song Khả
cũng đủ khiến hai cô gái Hồ Tộc của nhóm Hàm Hương bị bất tỉnh. Lần này Tử
Phong hứng trọn một cú như vậy của Song Khả mà còn đứng thì sẽ trở thành Quái
Vật thật rồi.
Song Khả ngơ ngác nhìn Tử Phong nằm một đống ở đó, hai đứa nhóc chưa biết làm
gì thì từ trên một cành cây gần đó bỗng nhảy ra một thân ảnh.
Tiểu Thanh vừa xuất hiện liền đi tới trước người Tử Phong, tay chạm vào người
Tử Phong kiểm tra rồi thở dài nói:
- Kỳ này bị ngất chắc phải cả tháng, kiểu này phải đưa đến cho Đại Tượng xử
lý thôi.
Song Khả thấy Tiểu Thanh xuất hiện nên vội bay tới.
- Tiểu Thanh tỷ tỷ… Quái Vật bị sao vậy?
- Ai bảo hai đứa nặng tay quá làm gì, đánh cho Quái Vật ngất luôn rồi - Tiểu
Thanh xoa hai cái đầu bóng của Song Khả cười nói.
- Quái Vật bảo tung hết sức mà?
- Khục - Tiểu Thanh cố nhịn cười, tung hết sức thì đến cả Tiểu Thanh còn
không đỡ nổi thì Tử Phong làm sao có cửa - Quái Vật vừa mới khỏi bệnh nên còn
yếu, lần sau hai đứa nhẹ tay thôi, đừng có tung hết sức làm gì, Quái Vật còn
yếu lắm.
Song Khả nghe vậy liền lè lưỡi vào Tử Phong đang nằm trợn mắt kia, hai đứa
phun mưa chán rồi nói:
- Đồ Quái Vật yếu đuối… plè.
-☉-
Luyện tập với Đại Tượng.
- Tỉnh rồi à?
Tử Phong vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt hiền lành và cặp sừng quá khổ của Đại
Tượng. Tử Phong bật người ngồi dậy, nhìn quanh thì đây giống như một bãi rác
đầy rẫy những đồ vật linh tinh đủ loại. Dường như đây là một căn nhà tạm thời
do Đại Tượng xây lên để làm phòng “thí nghiệm” của hắn.
Tử Phong nhìn xung quanh nhưng chợt ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ có phần ngai
ngái, đang tìm mùi đó ở đâu thì chợt nhận ra miệng mình còn ngậm cái gì đó. Tử
Phong vội phun vật đó ra ngoài, thì ra mùi thúi đó là từ miệng Tử Phong bốc
ra.
- Phụt - Tử Phong cố khạc nhổ vài thứ trong miệng - Cái gì thế này?
- Hàng đặc trị dùng để cứu mấy thằng bị Song Khả “đấm” tới mức nằm gục luôn
gần cả tháng đó - Đại Tượng ngồi trên một chiếc ghế xoay gần đó nói - May là
có thằng cẩu tặc thường xuyên bị Song Khả “đấm” nên tao mới nhờ nó mà tìm ra
phương thuốc hữu hiệu này để cứu mấy thằng như tụi mày.
Nhìn thấy Tử Phong vẫn khạc nhổ không ngớt, Đại Tượng tiếp tục an ủi:
- Công thức của nó không có gì tởm đâu mà mày khạc nhổ nhìn ghê vậy… Chỉ là
chất thải của một vài Yêu Thú chuyên về ảo giác thôi.
Tử Phong vừa nghe tới đó thì bụng chợt sôi trào. Cái gì là chất thải? Tử Phong
vừa nghĩ tới câu trả lời thì bản thân không kiềm chế được, người tự nôn mọi
thứ trong bụng ra ngoài.
- Ọe… ọe… ỌE.
- AAAAA… đừng có nôn ra ở đây - Đại Tượng bất ngờ kinh hô - Đừng đừng… nuốt
vô, cố nuốt vô, đừng có thải ra… mày làm hỏng hết đồ của tao rồi.