Người đăng: Roseri
Nhóm Vô Cực sau vài ngày leo rừng vượt suối, đi bộ mòn mỏi suốt một chặng
đường dài cuối cùng cũng tới được một vùng lãnh thổ mà Tử Phong chỉ biết nó
được gọi tên là Vạn Yêu Cốc.
Quả thực cái truyền thống đi bộ này là một loại hình rèn luyện thể lực vô cùng
tốt. Bởi đi trên đường còn thỉnh thoảng gặp cướp, gặp Yêu Thú, có khi còn đụng
độ với những tên điên nào đó mà chúng không nói không rằng đã lao vào muốn tập
kích mọi người. Nhờ gặp những loại đó mà Tử Phong được đẩy ra để đối phó với
chúng vì lý do: cần bổ sung kinh nghiệm thực chiến cho bản thân.
Tử Phong lúc trước vì thi đấu trên võ đài nên có thể sử dụng những loại võ kỹ
đơn giản để phòng thân cũng như chiến đấu, cộng với những trận chiến đó là thi
đấu nên đối thủ cũng không ra sát chiêu để đánh với Tử Phong. Nhưng hơn hết đó
là nhờ vào Thiên Phú Huyền Thuật của hắn, nếu không có nó thì Tử Phong chẳng
khác gì mấy tên lính được rèn luyện kỹ năng rồi quăng ra chiến trận làm bia đỡ
đạn cả. Nhờ có khả năng Huyền Thuật thời gian của Tử Huyền Long nên Tử Phong
mới khiến thực lực được tăng vọt để có thể sánh bằng với thực lực chung của
những người tham gia thi đấu được.
Nhưng tình hình hiện tại lại không phải là trò “xiếc khỉ” trên võ đài như Vân
Phi đã nói, mà nó là sự khắc nghiệt sinh tử ngay trong từng giây từng phút. Tử
Phong bị đẩy ra trước để “thực hành” sự khắc nghiệt ấy hết lần này đến lần
khác, đụng độ từ Yêu Thú cực hung cho đến những tên Yêu Tộc cực ác. Lại còn
đối chọi với cả đám cướp khi phát hiện hắn là Tử Huyền Long nên muốn đè ra
giết cướp Long Châu.
Nhờ được thực chiến như vậy nên Tử Phong đã bị đánh đến sống dở chết dở vài
lần khi gặp phải địch thủ mạnh. Lần nào hắn cũng chạm tới thời khắc tưởng như
cái chết muốn ập tới ngay trước mắt vậy. Nếu không nhờ mọi người “kịp thời”
cứu thì Tử Phong đã bị chế biến thành thịt Kỳ Nhông bảy món, và không có đan
dược chữa thương thì Tử Phong e là khó mà đi bộ nổi nữa. Từ đó hắn cũng nhận
ra: không cần dùng năng lực của bản thân, chỉ riêng khả năng chiến đấu của mọi
người trong nhóm cũng đã vô cùng đáng sợ rồi, khác hẳn với lúc trên võ đài.
Đây quả thực là sự cách biệt vô cùng lớn giữa Tử Phong và mọi người.
Qua vài lần gian nan khổ sở ấy thì Tử Phong cũng đã nhận ra thành quả luyện
tập gần một tháng trước kỳ đại hội của hắn chỉ giúp hắn tự vệ cơ bản thôi. Bây
giờ Thiên Phú của bản thân chưa sử dụng lại được thì đống võ kỹ mèo quào ấy mà
gặp phải những kẻ địch thật sự sẽ chẳng làm ra tích sự gì lớn cả. Vậy nên Tử
Phong đã quyết chí phải luyện tập hơn nữa những Công Pháp cần thiết, không thể
quá phục thuộc và Thiên Phú của bản thân. Nếu không sẽ giống như tình trạng
của hắn bây giờ, liên tục bị thương nặng và ăn chửi từ tên cẩu tặc không ngừng
nghỉ.
-☉----------☉----------☉-
Vạn Yêu Cốc, một nơi gần như được xem là Thánh Địa của Yêu Thú. Một vùng lãnh
thổ đầy đủ các loại địa hình từ rừng núi, ao hồ, cho tới hoang mạc. Tử Phong
cũng không ngờ Vạn Yêu Cốc lại nằm gần Vũ Tư Sơn chỉ với khoảng cách vài ngày
đi bộ, và nhìn trên bản đồ thì nó gần như nằm sát bên cạnh Vũ Tư Sơn. Vạn Yêu
Cốc Linh Khí dồi dào nên thu hút nhiều thành phần tìm tới, khác hẳn với Vũ Tư
Sơn vắng vẻ chỉ có người thường sinh sống.
Vạn Yêu Cốc đúng với tên gọi, một nơi tụ tập hàng vạn giống loài Yêu Thú khác
nhau từ yếu như động vật bình thường cho tới tồn tại mạnh mẽ đến Tiên Vương
còn không dám động tới. Nhưng may là những Yêu Thú tồn tại bực ấy đều ở sâu
bên trong Vạn Yêu Cốc và rất khó gặp. Yêu Thú chỉ là nhưng quái thú có sức
mạnh nhưng thiếu linh tính, khác xa với Yêu Tộc, nhưng trong mắt Nhân Tộc thì
Yêu nào cũng là Yêu.
Nhóm Vô Cực tất nhiên không ngu tới mức đi sâu vào Vạn Yêu Cốc để gặp đám Yêu
Thú hùng mạnh ấy. Cả nhóm chỉ ở rìa bên ngoài thôi, nhưng ở đây thỉnh thoảng
cũng đụng độ với Yêu Thú có thực lực ngang với Đại Yêu rồi.
Tử Phong đến được đây mới biết, thì ra cả nhóm đến Vạn Yêu Cốc chỉ vì một
nguyên nhân chính: Đó là nâng cao sức mạnh của Tử Phong, vì sắp tới phải vào
chiến trường viễn cổ nên mọi người không muốn Tử Phong chưa làm được gì đã bị
chết.
-☉-
Ngày đầu tiên tại Vạn Yêu Cốc.
Cả nhóm tranh thủ… ngủ nghỉ giải lao, chơi đùa ăn uống với trái ngon vật lạ ở
Vạn Yêu Cốc. Cả đám lại còn kéo nhau đi lòng vòng ngắm cảnh ở một số địa danh
đẹp đẽ mặc cho đám Yêu Thú rình mò khắp nơi (Nhóm có tư tưởng truyền thống
rảnh rổi nhất từng thấy, dù chiến trường ở trước mắt nhưng không có gì phải
lo, ăn chơi trước đã). Tuy nhiên Minh Nguyệt chỉ đi thoải mái cùng mọi người
được một thời gian thì nàng đã đi vào trong một căn nhà tạm bợ được dựng lên
rồi sau đó ở luôn trong phòng vì một chuyện quan trọng.
-☉-
Ngày thứ hai tại Vạn Yêu Cốc.
Minh Nguyệt ra khỏi nhà, nàng gặp Tử Phong rồi hỏi hắn một câu khiến hắn không
biết phải trả lời thế nào.
- Tử Phong - Minh Nguyệt đứng đối diện với Tử Phong, giọng nàng nhẹ nhàng hỏi
- Cậu thích sử dụng loại hình vũ khí nào?
Tử Phong hơi bất ngờ trước câu hỏi này bởi hắn chưa từng nghĩ tới chuyện hắn
muốn sử dụng vũ khí có hình dạng thế nào. Trước đây học quyền pháp nên hắn cho
rằng không cần phải sử dụng vũ khí. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì dùng tay
không đối đầu với kẻ địch vẫn có phần bất lợi, dù có Long Trảo với vảy dày bao
bọc, hay lợi hại như khả năng điểm huyệt của Minh Nguyệt thì nàng vẫn dùng một
cặp Song Đao đó thôi. Có vũ khí ít nhất cũng có lợi hơn về tầm đánh và khả
năng tấn công rồi.
Minh Nguyệt nhìn Tử Phong đang gãi đầu suy nghĩ, nàng biết hắn chưa chuẩn bị
đến chuyện này nên cất giọng gợi ý:
- Với Huyền Thuật của cậu thì có lẽ cậu thích hợp với dùng Đơn Đao hơn, lợi
dụng tốc độ và khả năng ứng biến của Huyền Thuật thì cậu có thể dùng Đao để
tạo ra nhiều bất ngờ nhất - Minh Nguyệt hơi tò mò nhìn Tử Phong hỏi - Cậu thấy
thế nào?
- Vậy thì dùng Đao đi - Tử Phong không suy nghĩ gì hết mà trả lời luôn.
- Cậu không suy nghĩ đến thứ khác sao? Dù sao đây chỉ là một gợi ý của tôi
thôi mà.
- Tỷ đã gợi ý về nó đầu tiên thì hẳn tỷ đã xem nó là thích hợp nhất với tôi
rồi. Tôi không có kinh nghiệm nhiều như tỷ để có thể chọn lựa thứ khác, nhưng
thứ tỷ chọn chắc chắn là hợp với tôi.
- Vậy cũng được - Minh Nguyệt khẽ cười - Sau này cậu cũng có thể thay đổi nếu
cảm thấy không hợp, còn bây giờ thì cậu thử tập làm quen với Đao Pháp trước
xem thế nào.
Minh Nguyệt vừa nói xong, trên tay liền xuất hiện một thanh Đao màu xanh lá.
Cây đao ấy phát ra ba động của Linh Khí nhàn nhạt, chứng tỏ nó không phải là
loại vũ khí Tinh Thạch mà là một Pháp Bảo. Đặc biệt thanh đao này còn có Linh
Khí ba động thì nó cũng không phải dạng tầm thường.
- Đây là Thanh Thiên Đao - Minh Nguyệt đưa nó cho Tử Phong - Bây giờ cậu tạm
thời sử dụng nó trước vậy.
Tử Phong không ngần ngại mà cầm lấy Thanh Thiên Đao từ tay Minh Nguyệt. Giữ nó
trong tay tựa như khiến Tử Phong cảm thấy thực lực bỗng tăng lên đáng kể (ảo
tưởng sức mạnh, chưa học Đao Pháp mà đã mơ mộng linh tinh). Tử Phong chợt nhớ
lại Minh Nguyệt nói sẽ được nàng đưa sử dụng tạm thời nên cảm thấy hơi hiếu
kỳ. Chẳng lẽ Minh Nguyệt chỉ cho mượn tập luyện vài ngày rồi đòi lại hay sao,
nàng không phải tên hám của Vân Phi nên không đến mức đó chứ.
- Sử dụng tạm thời là thế nào? - Tử Phong không nhịn được tò mò liền hỏi.
- Cậu sợ tôi đòi lại nó sao? - Minh Nguyệt che miệng cười như thể đoán ra ý
đồ của hắn.
- Ấy… không… không phải… tôi.
- Không có loại Pháp Bảo nào tốt bằng Pháp Bảo quen thuộc nhất với chính bản
thân mình - Minh Nguyệt trở lại bộ dạng bình thường mang nét băng lãnh của
mình nói - Cậu cứ giữ lấy nó xem như một món quà của tôi tặng cậu, bởi sau này
khi cậu có Bản Mệnh Pháp Bảo rồi thì Thanh Thiên Đao sẽ không có giá trị gì
nhiều đâu.
- Bản Mệnh Pháp Bảo - Tử Phong nhắc lại rồi sự tò mò thắc mắc của hắn lại nổi
lên - Đó là gì?
- Thời gian này cậu cứ học Đao Pháp và Công Pháp bổ trợ với mọi người, sau
khi tôi về thì cậu sẽ có nó thôi - Minh Nguyệt ngập ngừng rồi nói - Bây giờ
tôi sẽ ra ngoài trong một khoảng thời gian ngắn, không biết bao lâu nữa tôi sẽ
trở lại. Hy vọng lúc tôi trở lại cậu sẽ tiến bộ hơn.
- Tỷ sắp ra ngoài sao? Tỷ đi đâu?
Tử Phong dò hỏi, hắn thấy vẻ ngập ngừng của Minh Nguyệt nên có phần quan tâm
đến nàng. Lần trước nhìn thấy Minh Nguyệt hút tà khí oán khí, rồi còn nói nỗi
đau từ nó không ảnh hưởng đến nàng bao nhiêu đã khiến Tử Phong thấy kỳ quặc
rồi. Bây giờ thấy Minh Nguyệt lại có vẻ ấp úng mà ra đi như vậy càng khiến hắn
lo hơn. Tử Phong chỉ cảm thấy lo lắng cho một người mà hắn thân quen trong
thời gian ở đây, còn tại sao hắn lại lo lắng như vậy thì hắn không biết.
- Một vài chuyện cần giải quyết thôi… tôi sẽ trở lại nên đừng lo nghĩ gì cả.
Minh Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng rồi khẽ cất mình lên không trung bay vút đi
mất. Tử Phong biết Minh Nguyệt là một Thần Long nên biết bay là chuyện bình
thường, nhưng tốc độ bay của nàng đến hắn còn không bằng nổi khi dùng cánh thì
đúng là đặc biệt, may ra dùng Huyền Thuật thì hắn mới đuổi kịp. Tử Phong so
sánh như thế là quá khập khiễng, một tên Kỳ Nhông có cánh lại còn đi so với
một Thần Long kinh nghiệm đầy mình cùng với năng lực vượt trội thì đúng là quá
ảo tưởng rồi.