Giải Trừ Oán Khí


Người đăng: Roseri

Việc lão già bị Tiểu Thanh đánh trọng thương chỉ xảy ra trong nháy mắt. Đám
Oán Linh xung quanh chưa nhận được lệnh của lão nên chưa xông lên. Dù chúng có
thấy lão bị giết đi chăng nữa thì chúng cũng không tỏ ra bất cứ thái độ nào,
bởi chúng chỉ hành động khi có lệnh từ lão mà thôi.

- Bắt lấy chúng - Lão già tâm niệm khẽ ra lệnh, ngay lúc đó lão cũng nhanh
chóng lùi về một hướng gần với đám Oán Linh vì lão sợ lại bị Tiểu Thanh tập
kích lần nữa.

Tiểu Thanh đúng là không cần làm gì tiếp theo, nàng chỉ khoanh tay nhìn mọi
chuyện, bởi nàng biết bây giờ là thời điểm Minh Nguyệt kết thúc mọi việc.

Trong số 23 Oán Linh, thì 20 Oán Linh Đại Yêu liền lao vút tới trước người
Minh Nguyệt, còn 3 Oán Linh Bán Tiên thì ở lại bảo vệ lão già.

Minh Nguyệt bỗng nhiên thu lại cặp song đao, điều mà lão già không thể nghĩ
tới vì tại sao lại thu lại vũ khí trong khi sắp đánh nhau. Minh Nguyệt vận
Chân Khí, tức thì một cỗ lực lượng kỳ lạ từ người nàng sinh ra.

Một đồ hình Thái Cực hiện ra sau lưng Minh Nguyệt, đồ hình ấy xoay tròn chậm
rãi. Lão già nhìn vào đồ hình ấy tuy không biết đó là gì nhưng nó lại khiến
lão cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Ngay khi 20 Oán Linh bay đến ngay bên cạnh Minh Nguyệt, Minh Nguyệt nhắm mắt
định thần sau đó liền mở miệng ra như hút lấy gì đó. Ngay tức thì một lực hút
kinh thiên tạo ra sức ép rất lớn đối với môi trường xung quanh, tâm của lực
hút ấy là một hố đen nhỏ nằm trước miệng Minh Nguyệt.

Tử Phong ngồi bên trong nhà chứng kiến cũng thầm nói: “Nguyệt tỷ lại sử dụng
năng lực đó”. Tử Phong tuy tiếp xúc với Minh Nguyệt chưa nhiều, nhưng hắn cũng
biết qua chuyện lúc bé Minh Nguyệt đã hút đám “tử khí” chết chóc ở rừng U
Linh. Nàng còn có thể nuốt lấy đòn tấn công của Tề Hạo và Thái Yên trong trận
chung kết. Còn lần này lẽ nào Minh Nguyệt lại muốn nuốt luôn đám Oán Linh?

Minh Nguyệt vừa mở miệng, ngay lập tức 20 Oán Linh xung quanh liền có vẻ như
sợ hãi, chúng giãy giũa như muốn thoát khỏi cái lỗ đen chết chóc đang muốn
nuốt chúng vào bụng kia vậy. Không chỉ 20 Oán Linh ấy, mà cả 3 Oán Linh Bán
Tiên gần đó cũng chịu cảnh tương tự. Toàn bộ Oán Linh không thể thoát ra khỏi
lực hút đang mỗi lúc một lớn kia được.

Lão già tuy không cảm nhận được lục hút vì chúng chỉ tác dụng tới Oán Linh,
nhưng lão cũng biết sự việc đang rất nghiêm trọng nên vội lấy chuỗi ngọc trên
cổ ra, định bụng sẽ thu đám Oán Linh trở lại.

Nhưng vừa động tay, lão già bỗng giật mình khi hai bên lão xuất hiện hai thân
ảnh. Hai thân ảnh vừa xuất hiện liền nhanh như chớp dùng phi đao cắm chặt vào
lòng bàn tay lão, rồi sau đó lấy đà cắm thẳng hai tay lão vào nền đất. Lão già
lúc trước đã không thể bắt kịp được tốc độ của Tiểu Thanh, sau khi bị trọng
thương lại càng không thể chống đỡ nổi. Trong tích tắc lão đã bị Tiểu Thanh
ghim chặt hai tay vào nền đất.

“Thực thể hóa Phân Ảnh?” - Lão già hoảng sợ nhìn Tiểu Thanh ở đằng xa, vì bên
cạnh lão hai thân ảnh vừa ra tay cũng vừa tan thành khói rồi biến mất. Như vậy
chỉ có một khả năng là cô gái Ảnh Miêu kia có thể thực thể hóa những Phân Ảnh
vốn chỉ là những cái bóng. Đây quả thật là một chuyện đáng sợ, lão già sau khi
biết được chuyện này còn cảm thấy run rẩy hơn cả Võ Kiệt khi lần đầu biết đến
bí mật của Tiểu Thanh.

Nhưng sự việc khiến lão run rẩy thật sự chính là ở cô gái hai màu tóc kia.
Minh Nguyệt vừa mở miệng tạo ra hấp lực với đám Oán Linh, thì chúng ngay lập
tức bị hút lại gần bên Minh Nguyệt. Tuy nhiên không phải 23 Oán Linh ấy bị
Minh Nguyệt nuốt vào người, mà đó những luồng tà khí, oán khí như nhưng khối
khí màu đen bao bọc lấy Oán Linh đang bị Minh Nguyệt hút vào người nàng.

Đám Oán Linh với cặp mắt đỏ giận dữ bỗng dưng dần dần mờ nhạt đi, từng đợt tà
khí và oán niệm trong người Oán Linh dần dần bị Minh Nguyệt hút hết. Bằng mắt
thường có thể nhìn thấy một hố đen nhỏ nằm ở trước miệng Minh Nguyệt đang hấp
thụ những luồng tà khí đen rợn người kia vào bên trong nó. Minh Nguyệt nhíu
mày, khuôn mặt có vẻ đau đớn, nhưng rất nhanh nàng liền thư thả lại trạng
thái.

Chưa đầy vài hơi thở, toàn bộ tà khí và oán khí từ đám Oán Linh đã bị Minh
Nguyệt hút hết. Oán Linh mất đi, thay vào đó là những thân ảnh mờ mờ ảo ảo của
23 hình hài Yêu Tộc đang nhẹ nhàng trôi nổi gần đó.

Minh Nguyệt mở mắt ra, ánh mắt có vẻ bình lặng, một tay nàng khẽ đưa tới
trước. Tay Minh Nguyệt vừa đưa tới trước thì một đám hắc khí từ tay nàng sinh
ra. Minh Nguyệt động thân, trong tích tắc liền lao vút tới trước người lão già
đã bị ghim chặt vào nền đất.

- Những gì thuộc về ngươi… thì nó sẽ mãi là của ngươi - Minh Nguyệt khẽ nói,
cánh tay chứa đầy hắc khí kia đánh thẳng vào đầu lão già.

“Bộp”... Lão già không thể phản ứng cũng không cất được lời nào, vừa nghe
giọng của Minh Nguyệt vang lên bên tai thì lão đã bị đánh một phát mạnh vào
trán. Cỗ lực lượng thần bí từ tay Minh Nguyệt truyền qua người lão già trong
nháy mắt. Vừa cảm nhận thấy nó, lão già toàn thân run rẩy kịch liệt, ánh mắt
mở to hết cỡ. Một sự đau đớn khôn cùng lan ra khắp người lão, một nỗi thống
khổ cực lớn từ đâu sinh ra khiến lão gào lên một cách điên cuồng. Thân thể lão
già trong thoáng chốc liền teo tóp lại, nỗi đau lão phải chịu càng lúc càng
lớn, chỉ trong chốc lát, từ một lão già thân hình cường tráng đã biến thành
một thân hình chỉ còn da bọc xương. Nhưng nỗi thống khổ lão phải chịu vẫn
không dừng lại, tiếng la thất thanh trong đau đớn vẫn thều thào từ đôi môi khô
khốc nhăn nheo của lão. Thêm một khoảng ngắn nữa thì toàn thân lão hóa thành
một đám bụi, từ từ tan ra rồi bay theo gió, mang theo nỗi đau mà lão đã gây ra
cho những nạn nhân của lão.

-☉-

Giải quyết xong lão già, đám Oán Linh xung quanh tuy đã không còn là Oán Linh
mà chỉ giống như những thân hình mờ mờ ảo ảo. Tuy nhiên ai cũng có thể nhận
thấy một sự cảm kích từ đáy lòng của những Oán Linh ấy, 23 Oán Linh như khẽ nở
nụ cười cảm ơn Minh Nguyệt vì sự giải thoát mà nàng đã mang đến cho họ. Họ dần
dần mờ nhạt rồi tan biến mất, có lẽ họ không hề mất đi mà đã được đưa đến nơi
nào đó, nhưng với họ mà nói thì quãng thời gian sống không ra sống, chết không
ra chết trong hình hài của những Oán Linh đã qua đi, tất cả là nhờ vào Minh
Nguyệt.

Tử Phong sau khi chứng kiến tràng cảnh vừa rồi, hắn đưa mắt nhìn Minh Nguyệt ở
đằng xa. Nàng vẫn lặng im đứng đó như đang hồi tưởng đến những việc vừa xảy
ra, hay những chuyện của quá khứ mà Tử Phong không biết được.

- Tỷ không sao chứ? - Tiểu Thanh nhanh chóng chạy lại bên Minh Nguyệt, khoác
lấy cánh tay của Minh Nguyệt rồi lo lắng hỏi.

- Không sao? - Minh Nguyệt lắc đầu cười trừ - Chúng ta vào nhà thôi.

Tiểu Thanh cũng cười vui vẻ khi biết Minh Nguyệt không gặp phải vấn đến gì.
Hai cô gái nhanh chóng đi vào nhà, nơi có đám khán giả đã chăm chú theo dõi
tình hình ở bên ngoài từ đầu cho tới cuối.

Lão già kia chết đi khiến tà khí xung quanh cũng theo đó biến mất. Không khí
lạnh lẽo đã không còn, Song Khả đang trong lòng Vân Phi nhận thấy vậy nên vội
lao ra khỏi người Vân Phi, tay bịt mũi như vẫn còn ám ảnh mùi thơm từ người
Vân Phi.

Vân Phi chả buồn bực chọc vào hai tên nhóc này, ánh mắt chỉ tràn đầy lửa hận
vì dám chê người hắn thúi. Song Khả khi vừa lao ra liền bay nhanh tới ôm chầm
lấy Minh Nguyệt.

- Mẹ là thơm nhất hì hì... - Hai đứa nhóc dụi đầu vào người Minh Nguyệt hít
vài hơi rồi cười vui vẻ nói.

- Vậy còn ta thì sao? - Tiểu Thanh cũng lên tiếng hỏi.

Song Khả nghe vậy liền bay nhào qua người Tiểu Thanh, hai đứa úp mặt vào người
Tiểu Thanh hít hà vài hơi rồi cũng nói:

- Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng rất thơm… hơn xa tên cẩu tặc… thúi quắc hà!

Vân Phi nghe Song Khả chê mà máu nóng dồn lên như chực phun trào, nhưng cũng
gầm gừ vài tiếng rồi hậm hực nói:

- Mới nhỏ mà đã dâm tặc, chưa gì đã cắm đầu vào con lùn ngực lép ấy.

- Mày nói gì - Tiểu Thanh nạt lớn.

Một tràng đấu khẩu hỗn chiến giữa Tiểu Thanh và Vân Phi lại tiếp tục xảy ra,
cãi nhau và đánh nhau là chuyện thường tình ở cặp đôi chó mèo này nên không ai
buồn quan tâm tới. Chỉ có Đại Tượng đưa tay nắm lấy cả hai rồi quăng ra bên
ngoài cho bên trong được yên tĩnh bớt phần nào. Tử Phong mặc kệ chuyện ầm ỹ
đang xảy ra bên ngoài, vì Minh Nguyệt đã đến trước mặt hắn.

- Cậu cảm thấy thân thể đã bình ổn hơn chưa?

- Có vẻ ổn định rồi, nhưng hình như chưa thể dùng Huyền Thuật ngay được - Tử
Phong trả lời, hắn cảm thấy không thể khiến bản thân sử dụng trạng thái Huyền
Thuật thời gian vào lúc này. Có lẽ cần một thời gian nữa thì mọi thứ mới có
thể trở lại như trước.

- Vậy thì được rồi - Minh Nguyệt gật đầu rồi nói - Chúng ta rời khỏi đây
thôi, tìm một nơi khác thích hợp hơn với tình hình hiện tại.

- Rời đi? - Tử Phong không hiểu tại sao phải rời đi.

Đại Tượng biết Tử Phong không biết nguyên nhân nên vội nói:

- Đúng, chúng ta cần rời khỏi nơi đây, một là vì nơi đây không thích hợp cho
việc tập luyện, hai là trận chiến vừa rồi có thể sẽ gây kinh động lớn. Mặc dù
nơi đây vắng vẻ không ai để ý tới, nhưng tà khí của tên kia vẫn còn lưu lại có
thể khiến người khác tìm tới dò la tin tức. Cho nên tốt nhất vẫn là rời đi.

Tử Phong gật đầu, dù sao thì hắn cũng chả quan tâm đến việc phải đi đâu, vì
với hắn chỗ này hay chỗ khác cũng không khác gì nhau là mấy.

- Mọi người thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây thôi - Minh Nguyệt nói xong liền
bước ra khỏi nhà, nhưng sực nhớ điều gì đó nàng liền nói thêm - Tiện thể chúng
ta cũng nên đi qua làng Vũ Tư một chuyến.

Làng Vũ Tư? Tử Phong không biết đó là đâu, đến nơi hắn đang nằm là Vũ Tư Sơn
hắn còn chẳng biết. Đại Tượng chạy nhanh ra khỏi nhà lớn, thân hình to lớn đó
chạy một mạch vào căn nhà riêng của hắn, nơi bày bộn bừa bãi đủ thứ dụng cụ
lẫn đồ đạc. Nhưng với nhẫn không gian thì chỉ việc quẳng hết đống đồ vào đó là
xong nên cũng chẳng có gì khó khăn trong việc dọn dẹp cả.

Tử Phong bước ra khỏi giường, chân bước đi từng bước sau nửa năm dài nằm bất
tỉnh. Vừa ra khỏi cửa là tràng cảnh đánh chém điên cuồng giữa Vân Phi và Tiểu
Thanh. Hai người này một người thì có Phân Ảnh thực thể hóa nên muốn bắt là vô
cùng khó, một người thì có thân thể phải gọi là “Bất Tử Chi Thân” nên chả sợ
gì. Vậy nên cả hai tính ra cũng như chó với mèo vờn nhau mà thôi. Tử Phong
không bận tâm đến cặp đó, hắn đi một mạch xung quanh để nhìn ngắm nơi mà hắn
đã nằm tới nửa năm, vừa mới tỉnh dậy đã phải rời xa nó. Song Khả có vẻ là
người hào hứng nhất, hai đứa nhóc theo dõi Vân Phi và Tiểu Thanh đánh nhau mà
hô hào không dứt, trông có vẻ còn cuồng nhiệt hơn cả đám khán giả ở đại hội
lần trước.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #54