Nỗi Lòng Của Vân Phi


Người đăng: Roseri

Tử Phong vừa thức tỉnh được không bao lâu thì Đại Tượng đã có mặt. Minh Nguyệt
yên lặng đứng gần đó, còn Song Khả thì bay ra ngoài chơi với mòn đồ chơi biết
bay của mình.

Đại Tượng vẫn đang kiểm tra thể trạng của Tử Phong như bác sĩ khám bệnh. Nhưng
chủ yếu Đại Tượng chỉ tò mò vụ tại sao Tử Phong bị đông cứng đến mức dùng sức
Trâu như của Đại Tượng mà đập cũng không si nhê gì, đến bây giờ lại mềm oặt ra
như cũ.

Tử Phong vẫn để yên cho tên to xác ấy trầm trồ kéo chân kéo tay mình ra mà xem
xét giống như lần đầu nhìn thấy sinh vật lạ. Đúng lúc đó thì một thân ảnh bỗng
xuất giữa phòng giống như thuấn di. Tử Phong nhìn qua người vừa xuất hiện, thì
ra đó là Tiểu Thanh với dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn với chiếc mũ trùm quen thuộc
trên đầu.

Tiểu Thanh có Thiên Phú là Phân Ảnh nên chỉ cần trong một phạm vi nào đó nàng
có thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ đâu. Chính vì vậy nên nó được xem như một dạng
dịch chuyển tức thời trong phạm vi ngắn.

Vừa hiện thân, Tiểu Thanh định nói gì đó với Minh Nguyệt, nhưng nàng chợt
hướng mắt về giữa căn phòng. Nhìn thấy Tử Phong ngồi đó, Tiểu Thanh bỗng mừng
rỡ chạy lại ôm chầm lấy Tử Phong.

- A… Cuối cùng cậu cũng chịu ngủ dậy rồi này - Tiểu Thanh vòng tay ôm cổ Tử
Phong như để chắc chắn hắn không cứng như đá giống thời gian trước. Thả lỏng
tay, Tiểu Thanh rời người Tử Phong rồi cười lém lỉnh nói - Mừng cậu đã trở
lại… Kỳ Nhông.

- Tới cô cũng gọi tôi là Kỳ Nhông - Tử Phong có vẻ bất lực trước cái tên này
đã bị Vân Phi phổ biến cho mọi người.

- Khì khì… tôi thấy tên này hợp với cậu mà.

Tử Phong lắc đầu cười khan. Thôi thì ai muốn gọi gì thì gọi, hắn có chối cách
mấy cũng không được gì. Dù sao Tử Phong nghe Vân Phi gọi như thế suốt nên
thành ra quen tai luôn rồi.

- Ủa? Thanh muội không phải đang đi tìm tên cẩu tặc sao hê hê? - Đại Tượng
cười hắc hắc nhìn Tiểu Thanh trêu - Hay bị hắn đá trở lại đây rồi.

- Có mà ta đá tên óc chó ấy đi thì có - Tiểu Thanh bức bội nói, đúng là vừa
nãy Tiểu Thanh đã tung một đá sút bay Vân Phi từ mỏm đá văng xuống lòng suối.

- Xem ra trong lúc tôi ngủ, mối quan hệ của hai người có vẻ tiến triển khá
tốt nhỉ - Tử Phong nhìn điệu bộ của của Tiểu Thanh mà thầm cười. Hắn cũng chen
thêm một câu nói vào, vừa rồi bị Tiểu Thanh gọi là Kỳ Nhông nên hắn cũng muốn
trả đũa lại.

- À ha… Không ngờ ngươi mới ngủ có bao lâu mà vừa tỉnh lại đã học đâu ra cách
đá xéo người khác như thế hả?

Tiểu Thanh xắn tay áo, trên tay hiện ra một thanh phi đao sắc bén, gương mặt
hùng hổ như muốn bước tới róc hết vảy trên người của Tử Phong vậy. Tử Phong
nhìn cảnh này lại tưởng Tiểu Thanh sắp làm thật, ngay lập tức hắn đưa tay
chuẩn bị thủ thế đề phòng.

Nhìn thấy cảnh ấy, Minh Nguyệt liền cười mỉm, còn Đại Tượng với Tiểu Thanh
đang hùng hổ kia lại ngửa cổ ôm bụng cười to.

- Ha ha ha ha ha… - Đại Tượng giọng cười vang vọng lấn át cả tiếng cười của
Tiểu Thanh, tay chỉ vể mặt Tử Phong nói - Mày công nhận dễ bị dụ thật, cái này
mà để thằng cẩu tặc diễn chắc mày bị nó sỏ mũi thành con lừa mất.

Tử Phong cười khan rồi thả lỏng người, hắn hiện tại tính tình như đứa trẻ, bản
tính lại thật thà chất phát. Ngay cả kiếp trước hắn cũng thật thà đến mức bị
Tuyết Như gọi là “đầu đất”, nên bây giờ dễ bị dụ cũng là điều dễ hiểu.

Tiểu Thanh nghe Đại Tượng nhắc đến chuyện cẩu tặc sỏ mũi Tử Phong thì chợt nhớ
tới chuyện chính. Vừa rồi nhìn thấy Tử Phong tỉnh dậy nên nàng quên mất việc
quan trọng muốn nói với Minh Nguyệt.

Tiểu Thanh vội chạy lại bên cạnh Minh Nguyệt, ánh mắt chứa hàm ý gì đó, giọng
điệu có vẻ nghiêm trọng nói:

- Nguyệt tỷ! Tên cẩu tặc đang dắt lên đây một tên “ma tu”

- Ma tu - Minh Nguyệt không bất ngờ lắm, chỉ nhắc lại hai từ ma tu rồi hỏi -
Cảnh giới của người này ở mức nào.

- Bán Tiên trung cấp - Tiểu Thanh hơi lo lắng nói - Trên cổ đeo 23 viên Tinh
Ngọc, hình xăm đạt tới mức “Huyền Hư Chi Thể”... Tên ma tu đó đã mò tới tận
đây nhằm săn lùng Đại Yêu, lúc trước cẩu tặc lầm tưởng Tử Phong vẫn chưa tỉnh
nên không rời đi mà đưa tên ma tu đó tới cho tỷ xử lý.

Đại Tượng đứng một bên nghe Tiểu Thanh mô tả về tên ma tu Bán Tiên đó như vậy
liền có vẻ lo lắng hỏi Minh Nguyệt:

- Tỷ có thể giải quyết tên đó được không? Nếu không thì chúng ta cứ mặc kệ
hắn mà rời khỏi Vũ Tư Sơn thôi, dù sao Tử Phong cũng đã thức tỉnh.

Minh Nguyệt không nói gì, nàng đăm chiêu suy nghĩ trong giây lát rồi nói:

- Ta có thể giải quyết tên ma tu đó. Dù sao cũng nên để Tử Phong được nhìn
thấy ma tu và biết về chúng một lần để sau này còn tiện bề đối phó nếu gặp
phải. Những kẻ như thế này không dễ dàng xuất hiện, nhưng nếu đã gặp rồi… Ta
sẽ không bỏ qua loại người như chúng.

Đại Tượng không nói gì thêm nữa. Tiểu Thanh cũng chỉ yên lặng gật đầu. Ma tu
không phải loại dễ gặp, nhưng cũng không phải là hiếm có. Ma tu ở lục địa
Thiên Tước tương đối nhiều, vì ở lục địa này thì Yêu Tộc phát triển mạnh mẽ
nhất, nên ma tu cũng theo đó mà xuất hiện nhiều hơn lẽ thường.

Tử Phong nghe mọi người nói chuyện mà hẳn chẳng hiểu ma tu là thứ gì, lại nghe
Minh Nguyệt nói muốn để mình trông thấy ma tu nên hắn càng thêm tò mò. Tuy
nhiên nghe Tiểu Thanh nhắc tên ma tu kia có cảnh giới là Bán Tiên trung cấp mà
Minh Nguyệt lại muốn xử lý thì đúng là việc đáng mong chờ.

-☉-

Chờ đợi không bao lâu thì từ bên ngoài đã vang vang lên một giọng hát dở tới
mức không thể tệ hơn được nữa. Giọng ca này hát không ra hát, hú không ra hú,
mà nó như một tên nát rượu lè nhè đọc thơ bằng tiếng rống hết cỡ vậy.

Song Khả đang ở gần nhà nghe thấy liền bay vèo vào trong. Hai đứa nhóc ôm chầm
lấy Minh Nguyệt, miệng òa khóc như trẻ con sợ hãi thứ gì đó:

- Oa oa oa... Mẹ ơi mẹ ơi! Hu hu hu hu hu hu... - Hai đứa nhỏ mếu máo, tay
bịt chặt tai như thể bị giọng ca kia tra tấn đến mức hai đứa không thể nào
chịu nổi được nữa.

Minh Nguyệt hai tay ôm Song Khả đang bám chặt lấy người mình. Nàng vuốt nhẹ
tấm lưng bé nhỏ của hai đứa nhóc để an ủi. Quả thật là giọng ca “thiên phú”
của Vân Phi là thứ ám ảnh Song Khả nhất. Vân Phi sợ Song Khả ở mặt hắn bị hai
đứa nhóc ấy dùng Huyễn Thuật khống chế, còn Song Khả thì sợ Vân Phi ở giọng ca
không ai sánh bằng. Tuy nhiên hiện tại Song Khả không giáp mặt Vân Phi, chứ
nếu như mọi lần khi Vân Phi vừa cất giọng thì Song Khả đã hành hạ hắn đến sống
giở chết giở rồi. Đây cũng là lý do vì sao Song Khả thích bắt nạt tên cẩu tặc,
đơn giản cũng tại hắn hát “quá hay”. Nhưng lần này Minh Nguyệt đã dặn Song Khả
trở vào nhà nên hai đứa nhóc đành cố chịu đựng sự hành hạ đang vang vọng khắp
núi rừng ở Vũ Tư Sơn này.

Không chỉ mỗi Song Khả, Tiểu Thanh tay cũng bịt chặt hai tai mèo trên đầu, mặt
mày nhăn nhó khó chịu. Đại Tượng cũng không chịu nổi mà than thở:

- Thằng này không biết là nó tru nghe còn hay hơn hát hay sao? Hát cứ như cào
vào tai người khác vậy.

Tử Phong ngồi trên giường tuy không bịt tai, nhưng cũng bị Vân Phi khiến cho
đầu óc quay cuồng bởi tiếng gầm rú như tận thế sắp tới của Vân Phi. Tuy nhiên
kẻ chịu trận nặng nhất là lão già đang được Vân Phi dẫn lên núi.

-☉-

- Ố Ố La La… Đại ca ta đi câu cá Á Á Á Á… Mà má nó không cho đi… Y Y Y Y… Bắt
ta về nhà làm chi để rồi ta phải đi Ị Ị Ị Ị Ị Ị Ị… Á Đồ… Tự dưng lại són đít
quá, mắc ị thật con mẹ nó rồi.

Vân Phi vừa đi vừa hát, đang hát lâu lâu lại chen vô mấy câu tự bình luận.
Tiếng hát của Vân Phi khiến lão già đi bên cạnh muốn nôn mửa liên hồi. Nhưng
vì lão đang thể hiện vẻ Thần Tiên đạo mạo nên bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường
không bị Vân Phi ảnh hưởng, còn trong lòng thì mắng chửi không ngớt tên chó
hoang rống còn hơn cả bò này.

Giọng ca này khiến cho đám thợ săn bắt gặp Vân Phi đang tắm lần trước phải sợ
hãi là đúng rồi. Không cần Vân Phi ra tay, chỉ riêng giọng hát đã khiến cả
làng Vũ Tư phải sống trong bất an khôn cùng, đã vậy lời lẽ bài hát còn củ
chuối đến mức không thể tả.

- E hèm - Lão già đằng hắng khi thấy đã lên đỉnh núi, nhìn xa xa có vài ngôi
nhà ở đằng trước, lão vội cắt lời ca của Vân Phi ngay lập tức - Đã đến nơi rồi
phải không?

Vân Phi còn đang muốn lên giọng ca thêm một bài, nhưng lại có vẻ buồn bực khi
nghe lão khán giả đầu tiên được nghe hết cả một tuyển tập ca khúc của hắn lại
cắt ngang nên cụt hứng. Tuy nhiên Vân Phi vẫn tỏ vẻ kính cẩn:

- A… đúng là tới nơi rồi - Vân Phi vỗ tay một cái hào hứng nói - Đại nhân chờ
ở đây, để tiểu Yêu vào đó gọi Đại Ca và đám đàn em ra đây tạ tội với ngài.

Lão già gật đầu, Vân Phi liền vọt một cái chạy vào căn nhà lớn nhất nằm ở giữa
khu đất

Vân Phi chạy nhanh vào nhà, chưa bước tới nơi mà giọng gọi liên hồi:

- Đại ca, mấy thằng em… Lão ca ta câu cá về rồi này, là một “con cá” to đấy
nhá há há.

Vừa nói tới đó, Vân Phi đã đi vào trong nhà.

- Ồ… ở đây vừa có động đất sấm sét gì hay sao mà mọi người bịt tai lại hết
vậy? - Vân Phi ngạc nhiên - Sao tao đi bên ngoài có thấy gì lạ đâu nè? Chẳng
lẽ trong này bị kẻ địch bất ngờ phục kích… Mẹ nó, thằng nào, con nào dám ám
toán người nhà của tao thì lòi mặt ra đây cho tao coi.

Vân Phi nạt nộ như tìm kẻ gây ra tình cảnh hiện tại. Mọi người chưa kịp trả
lời kẻ chủ mưu là Vân Phi hay nói được câu nào thì Vân Phi đã hướng ánh nhìn
về tên tóc tím ngồi trên giường. Vân Phi ngay khi nhìn thấy Tử Phong thì ngạc
nhiên không thốt nên lời. Hắn vội chạy nhanh tới trước Tử Phong, miệng gào lên
như thể Tử Phong là kẻ đang hấp hối sắp chết tới nơi vậy:

- Aaaaaa Trời ơi… Tạ ơn thánh thần thiên địa phù hộ độ trì cho tấm lòng cầu
nguyện của tao suốt nửa năm qua... Kỳ Nhông, mày tỉnh lại thật rồi… mẹ nó chứ
nhìn thấy mày ngồi dậy được mà làm tao mừng tới chết mất, mặc dù tao đách chết
được - Vân Phi giống như gặp phải người thân thiết của mình mất biệt lâu năm
rồi bỗng trở lại, Vân Phi không ngại nói ra nỗi lòng của hắn bấy lâu nay - Mày
có biết suốt nửa năm trời bất tỉnh mày đã làm tao lo đến ăn không ngon ngủ
không yên không? Chưa có ai khiến tao lo bằng mày hết Kỳ Nhông à? Mày là thằng
rất quan trọng với tao đó có biết không hả thằng em? Nhìn cái giống gì… tao
nói thật chứ đùa mày chắc?

Tử Phong trố mắt nhìn Vân Phi, như thế nào mà tên cẩu tặc này lại lo lắng cho
mình đến thế. Tử Phong tuy hơi bất ngờ nhưng cũng cảm khái trong lòng, đúng là
Vân Phi không hề nói dối về việc lo lắng cho Tử Phong suốt thời gian qua.

- Bây giờ mày tỉnh lại rồi thì tao không phải lo nữa - Vân Phi thở dài nhẹ
nhõm, tay đặt lên vai Tử Phong như đã an tâm là Tử Phong còn sống rồi nói một
lèo - Món nợ của tao cuối cùng cũng trở lại rồi, mẹ mày chứ ngủ luôn một giấc
cả nửa năm trời khiến tao lo đến sốt cả vó… Mày mà chết thì đống Linh Thạch
mày vay của tao ai trả cho. Không nhận được phần thưởng từ hai thằng già ở Đế
Đô kia đã đành, mày lại làm một giấc như thằng xù nợ làm tao lo chết mẹ đi
được. Thôi không nói nhiều nữa, trước kia số nợ là bảy mươi nghìn Linh Thạch,
mỗi tháng lãi xuất tăng thêm năm nghìn nữa, nhưng nể tình anh em nên tao chỉ
lấy tổng cộng một trăm nghìn… Ây da... sống lại được là tốt rồi, không xù nợ
tao là ổn rồi, tao biết mày bây giờ không có của cải gì nên tao sẽ ghi sổ, mày
ráng mà cày cuốc để trả nợ cho anh mày biết không…

Tử Phong nghe mà thiếu điều muốn chửi thề. Ai dè Vân Phi lo lắng cho hắn đến
vậy là vì số nợ hắn đang mang, vừa tỉnh dậy đã bị đòi nợ thì thật không còn gì
để nói.

- Tránh ra - Tiểu Thanh chân đạp Vân Phi qua một bên - Mày hết chuyện để nói
rồi à?

- Con lùn này, chuyện này quan trọng lắm chứ đùa à? - Vân Phi lùi ra một bên
rồi nạt lại.

- Hừ… quan trọng hả? - Tiểu Thanh mặt hầm hầm - Điều quan trọng mà mày nên
nhớ là không được gọi tao là LÙN.

- Chứ ở đây mày cao hơn ai mà không chịu lùn? - Vân Phi chỉ tay về mọi người
xung quanh - Nè, nè, nè… ai cũng cao hơn mày hết… à mà hai thằng này không
được tính.

Vân Phi chỉ tay tới Song Khả đang bám vào người Minh Nguyệt thì xác định là
Song Khả không được đem ra để đo chiều cao. Nếu đem ra để so trí tuệ thì Vân
Phi sẽ lập tức kéo Song Khả vào ngay. Nhưng vừa chỉ tới Song Khả, Vân Phi nhìn
Minh Nguyệt nên liền nhớ đến việc quan trọng trước mắt.

- À đúng rồi Đại Ca… À nhầm, là Đại tỷ chứ - Vân Phi sửa lời - Em vừa mời
được một cao nhân tới đây để đàm đạo với chúng ta này, để em ra mời lão vào.

Vân Phi vừa định bước ra cửa để gọi lão già kia vào thì một giọng nói âm trầm
đã vang lên:

- Không cần ngươi phải nhọc công, ta có thể tự vào được.

Lão già đã tự ý đi vào tới tận đây. Lão già tóc bạc bước vào trong nhà, ánh
mắt nhìn qua nhìn lại không thấy một Huyết Lang nào khác ngoài tên lắm mồm đã
dẫn lão lên đây. Lão già bước vào đây lại cảm giác như sắp bước vào cõi chết,
lòng lão bỗng hiện lên một nỗi bất an khó hiểu. Lão âm thầm nhìn từng người.
Từ diện mạo cho tới dáng vẻ thì dường như những người này đều là Yêu Tộc.
Nhưng khi lão bắt gặp ánh mắt một trắng một đen của cô gái đứng lặng lẽ trong
nhà đang nhìn lão thì lòng lão bất chợt dậy sóng. Dường như nỗi bất an của lão
khi bước vào đây đến từ việc sợ hãi một điều gì đó. Có lẽ là cô gái kỳ lạ đang
nhìn lão một cách nhẹ nhàng nhưng giống như một chiếc gương soi thấu toàn bộ
con người lão chính là thứ gây ra sự bất an khó tả này của lão.

-☉----------☉----------☉-

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện. Mong nhận được sự ủng hộ và ý kiến đóng góp của
các bạn tại page:

https://www.facebook.com/bachbiendahanh/


Bách Biến Dạ Hành - Chương #51