Người đăng: Roseri
Vũ Tư Sơn, một dãy núi trải dài với từng đám mây trắng vờn quanh một vài đỉnh
núi cao chọc trời trông giống như những ngọn núi tuyết.
Ở một ngọn núi nọ. Tại một con suối lớn đang có một người đang ngồi câu cá.
Người này chỉ mặc một chiếc quần dài, phần thân trên để lộ rất nhiều vết sẹo
lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra ngoại hình của người này còn giống hệt với miêu tả
của người trung niên trong làng Vũ Tư về con Yêu Quái có mái tóc đỏ như máu
cho tới đôi tai sói nhô cao trên đầu. Đây đích thị là con Yêu Quái đã khiến cả
làng Vũ Tư phải sống trong nơm nớp sợ hãi suốt mấy tháng qua, và con Yêu Quái
đó là Huyết Lang Vân Phi, “cẩu tặc” của nhóm Vô Cực.
Vân Phi ngồi ủ rũ trên một tảng đá cheo leo nhô ra từ một mỏm đá lớn. Bên dưới
là con suối rộng với dòng nước chảy siết trong vắt có thể nhìn thấy cả đáy,
tuy nhiên lại không nhìn thấy một con cá nào ở con suối này cả. Thế nhưng Vân
Phi vẫn ngồi câu cá bởi đơn giản là hắn không có gì làm nên mới ngồi chơi hóng
mát vậy. Nhưng lý do lớn nhất dẫn tới Vân Phi phải trốn đến tận con suối này
là vì sợ Song Khả. Vân Phi sợ hai thằng nhóc thiểu năng ấy nổi hứng bắt hắn ra
luyện Tâm Năng thì có nước hắn phải chịu đau khổ lâu dài với hai đứa ấy.
Ngồi không một chỗ đã lâu, tay cầm cần câu mà miệng ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh
thoảng Vân Phi còn vò đầu gãi lưng như kiểu đang vô cùng chán nản lẫn buồn tẻ.
Thật sự là ở Vũ Tư Sơn này không có gì hứng thú cả, nhất là ở suốt một chỗ như
thế này quả thật là quá sức chịu đựng với một kẻ thích gây chuyện như Vân Phi.
- Mẹ kiếp… Bà mẹ nó chứ cái thằng Kỳ Nhông chết bầm này! Mày không chịu tỉnh
dậy thì tao ngồi đây tới chết luôn à? - Vân Phi gãi lưng chán rồi bắt đầu ngửa
cổ chửi lớn, tay quăng luôn cái cần câu không có lưỡi cũng không có mồi câu
của mình xuống suối - À mà mình đách chết được mới tức, vậy thì ngồi đây đến
mãn kiếp con mẹ nó à? Mẹ cái cái thứ Kỳ Nhông suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ…
Ngu đần, vô tích sự, vô dụng, vô... vô...
Vân Phi lảm nhảm chửi bới tới đó, đang định đứng lên thì một bóng dáng từ đâu
thình lình xuất hiện ngay sau lưng Vân Phi như một bóng ma. Một bàn tay nhỏ
nhắn trắng trẻo khẽ đặt lên vai hắn, một giọng nói êm ái phát ra từ sau lưng
Vân Phi:
- Mày không chết được thì đến khi nào mới mãn kiếp? Lại còn trốn ở đây câu cá
thì tới khi nào mới có cá cắn câu?
Vừa nghe giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo ấy, Vân Phi giật bắn người. Vân Phi
vội quay mặt ra sau, bắt gặp Tiểu Thanh đang ngồi sau lưng cười lém lỉnh nhìn
mình. Vẫn cái mũ trùm quen thuộc, gương mặt trắng trẻo đáng yêu và đôi tai mèo
nhô cao. Nhưng nhìn thấy Tiểu Thanh mà miệng Vân Phi gào lên như sắp chết tới
nơi:
- Bà mẹ con mắm lùn chết tiệt này, tao lạy mày... mày làm ơn mỗi lần xuất
hiện thì báo trước dùm tao cái… Mẹ nó lần nào cũng… AAAAAAA...
Vừa la hét tới đó, Tiểu Thanh sẵn chân đá luôn Vân Phi một phát khiến hắn rơi
tỏm từ trên mỏm đá xuống dưới suối. Tiểu Thanh buồn bực quay người đi, miệng
bực bội nói nhỏ: “Đồ óc chó… Suốt ngày chỉ biết lùn lùn lùn... LÙN”
Tiểu Thanh cũng chán nản không kém gì Vân Phi khi phải ở Vũ Tư Sơn suốt như
vậy. Nàng vừa từ trên đỉnh núi mò xuống đây định kiếm tên cẩu tặc này trêu đùa
chơi. Nhưng vừa nói được vài câu đã bị Vân Phi gọi là “mắm lùn” nên Tiểu Thanh
bực dọc đá tên cẩu tặc ấy một phát rồi bỏ đi.
Vân Phi rơi từ trên cao xuống tận đáy của dòng nước rồi mới vung tay vung chân
bơi nhanh lên trên. Vừa trồi lên từ dưới lòng suối, miệng Vân Phi phun ra một
ngụm nước lớn. Tay vuốt mặt, Vân Phi đang định mở miệng lớn tiếng chửi Tiểu
Thanh một trận thì chợt cảm ứng được điều gì đó nên ngay lập tức quay đầu về
một hướng, miệng hắn cười cười có vẻ hứng thú nói:
- À haaaa… Câu cả ngày đách có con nào, bây giờ lại có một con cá lớn xuất
hiện rồi này.
Tiểu Thanh đang hậm hực bỏ đi thì nghe Vân Phi nói thế nên cũng đứng lại xem
sao. Vì ở con suối này thì làm gì có con cá nào tồn tại. Vừa đứng lại thì ngay
lập tức Tiểu Thanh hiểu được câu nói của Vân Phi đang hàm ý điều gì. Nguyên
lai là có một người đang tiến về hướng này, mà từ người này còn phát ra một
dạo động Chân Khí kỳ lạ.
Vân Phi vừa nói xong, thì không lâu sau một bóng dáng cực nhanh đã xuất hiện ở
bờ suối. Đó là một lão già có nhiều hình xăm khắp người, thân thể tráng kiện,
tóc bạc ngắn với bộ râu dài, trên cổ lão còn đeo một chuỗi hạt lớn với mỗi
viên ngọc to gần bằng cả một nắm tay. Ánh mắt lão già trông có vẻ hiền từ nhìn
vào Vân Phi đang bồng bềnh nổi ở giữa dòng nước.
Vân Phi chăm chú nhìn rõ lão già trước mắt, nhất là từ chuỗi hạt ngọc và hình
xăm trên người lão, cùng với khí tức có phần kỳ lạ từ lão già này. Dường như
Vân Phi phát hiện ra điều gì đó nên cười thầm trong lòng, tuy nhiên bên ngoài
lại tỏ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên nói lớn:
- Lão già ngươi là ai… sao lại đi rình mò ở đây trong lúc ta đang tắm hả? -
Vân Phi đang nói thì bỗng giật mình như nghĩ tới chuyện gì đó rồi trố mắt, tay
chỉ lão già quát - Đừng nói là ngươi có ý định sàm sỡ ta đó… Mẹ nó chứ thằng
già biến thái kia.
Lão già nhíu mày, sao con Lang Yêu này lần trước nghe kể cũng đang tắm, bây
giờ nó vẫn tắm là thế nào. Nếu đó là một mỹ nhân thường hay xuất hiện rồi tắm
ở một con suối thơ mộng thì khác rồi, ai cũng có thể liên tưởng được. Nhưng
đằng này ở một con suối thơ mộng trong xanh như thế này lại là một tên đực rựa
lắm mồm, nó lại còn liên tưởng đến chuyện lão có ý đồ sàm sỡ nó nữa thì đúng
là… không còn gì để nói.
- Huyết Lang - Lão già hờ hững không quan tâm đến Vân Phi nói gì, lão tỏ vẻ
lạnh nhạt nhìn Vân Phi - Ngươi tác yêu tác quái ở Vũ Tư Sơn đã lâu như vậy,
lần này ta tới đây chính là để tiêu diệt ngươi.
Lão già vừa nói xong, khí tức Bán Tiên trung cấp phát ra xung quanh khiến
không khí dao động mạnh. Từng luồng Chân Khí từ những hình xăm quanh người lão
ẩn hiện luân chuyển nhìn rất đẹp mắt, chuỗi hạt trên cổ lão rung lắc dữ dội.
Từng viên ngọc to như chứa những lực lượng đáng gờm ẩn giấu bên trong nó. Lão
già trong thoáng chốc liền giống như một vị Tiên tóc bạc với những luồng hào
quang ẩn hiện ở từng hình xăm trên người lão trông thật huyền ảo.
Vân Phi nhìn cảnh tượng ấy lập tức tỏ ra vẻ kinh hoảng tột độ, khuôn mặt biết
sắc cắt không còn giọt máu, giọng run rẩy:
- Lão là... Bán Tiên - Vân Phi thốt lên được vài từ liền vội chắp hai tay,
miệng sợ hãi nói một cách khó khăn - Xin Bán Tiên đại nhân tha mạng, tiểu Yêu…
tiểu Yêu chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt... canh cửa ở Vũ Tư Sơn thôi ạ… Tiểu
Yêu chưa từng làm hại ai bao giờ, tiểu Yêu… tiểu Yêu… cầu xin Bán Tiên đại
nhân rộng lòng tha thứ.
Lão già nghe Vân Phi nói vậy liền nghi hoặc trong lòng, lẽ nào ở Vũ Tư Sơn còn
có một Đại Yêu khác nên mới có chuyện con Huyết Lang này nói nó chỉ là kẻ gác
cổng. Nhìn tên Huyết Lang trước mắt đã là Đại Yêu trung cấp, nếu ở đây có
nhiều Đại Yêu hơn nữa thì đối với lão là một chuyện tốt, vì lão đang săn lùng
Đại Yêu.
- Ngươi không phải là Đại Yêu duy nhất ở Vũ Tư Sơn? - Lão già hỏi lại như để
chắc chắn.
- Vâng vâng… Tiểu Yêu được phân công canh gác ở đây. Trên đỉnh núi là Đại Ca
của tiểu Yêu và đám đàn nheo nhóc cơ nhỡ với vài đứa em thiểu năng ngu dốt
khác - Vân Phi dáng vẻ như đang nịnh nọt hướng ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn
lão già.
- Được rồi! Nếu các ngươi chịu rời khỏi Vũ Tư Sơn, trả lại sự yên bình cho
dân làng ở nơi đây. Ta sẽ niệm tình sự thành tâm của các ngươi mà tha thứ cho
các ngươi một mạng - Lão già liền tỏ ra vẻ đạo cao đức trọng nói - Tuy nhiên
tội chết có thể tha, không có nghĩa là các ngươi có thể sống thoải mái rồi tự
do muốn làm gì thì làm.
Vân Phi nghe mà cười thầm trong bụng. Loại ý đồ muốn thu phục kẻ khác làm
người dưới trướng này Vân Phi nghe quen tai lắm rồi. Nhất là với điệu bộ này
của lão thì nói thẳng ra là muốn nô lệ hóa cả đám Đại Yêu mà lão đang muốn tha
mạng mà thôi. Nhưng với con mắt từng trải của Vân Phi thì hắn thừa biết mưu đồ
của lão già này thực ra không chỉ muốn bắt cả nhóm làm tay sai, mà lão còn có
ý định khác. Chính vì biết mưu đồ của lão nên Vân Phi mới phải đóng kịch như
hiện tại nhằm đưa lão đi gặp “Đại Ca”.
Vân Phi bề ngoài vẫn tỏ ra vẻ cung kính, tựa như tìm được một “chủ nhân” tốt
bụng không ai sánh bằng. Vân Phi mắt long lanh, miệng hào hứng nói:
- Bán Tiên đại nhân thật là nhân từ, tiểu Yêu xin nguyện ý đi theo ngài cho
đến khi ngài quy tiên, à mà chắc chắn là không có chuyện đó đâu… nhưng chuyện
này còn phải để Đại Ca của tiểu yêu quyết định nữa… chỉ là....
Lão già không bận tâm đến câu “quy tiên” gì đó mà Vân Phi vừa nói vì lão nghĩ
tên cẩu tặc này là một con tiểu Yêu quen miệng ăn nói linh tinh.Giống như vừa
gặp nó đã gọi lão là một tên già biến thái vậy.
Lão nghe Vân Phi nói lắp bắp, lại còn nhắc đến Đại Ca nên đoán đây là một đàn
Huyết Lang, và Đại Ca của Vân Phi là một con Huyết Lang đầu đàn nên mới có
quyền quyết định. Với thực lực của lão thì cho dù là Tiên Nhân cũng không làm
khó dễ gì được lão, vậy nên chuyện một đàn Huyết Lang với thực lực Đại Yêu
càng không khiến lão phải lo lắng. Lão già gật gù như nhận ý tốt của Vân Phi,
lão tựa như hình tượng của một vị Thần Tiên nhân từ tỏ vẻ đạo mạo hỏi:
- Ngươi lo lắng cho ta sao, cho dù đầu lĩnh của ngươi có là Bán Tiên thì
trước mặt ta nó cũng sẽ phải cúi đầu thôi. Ngươi không cần phải nghĩ ngợi gì
cả, ta tuyệt đối sẽ không làm hại các ngươi, mà ngược lại ta còn giúp các
ngươi sớm ngày hoàn lương, nhanh chóng thăng tiến trên con đường Đại Đạo.
Vân Phi nghe vậy ánh mắt liền sáng rực tựa như đã tìm ra một vị “sư phụ” tốt
giúp hắn khai sáng cái thứ “Đại Đạo” gì gì đó mà lão già vừa nói. Vân Phi
chẳng cần biết Đại Đạo của lão là cái giống gì ngoài cái “Đạo lừa” mà cả hai
bên đang giả vờ. Vân Phi lập tức bái tay lia lịa như bái sư, nhưng miệng nói:
- Đa ta Bán Tiên đại nhân đã có lòng hảo tâm to lớn đến độ trời cao còn phải
động lòng - Vân Phi cảm động, nhưng hơi ngập ngừng - Nhưng đám đàn em trên núi
thì mắc bệnh ngu bẩm sinh với thiểu năng trí tuệ nên khó có thể thuyết phục
đám ngu đó. Còn Đại Ca của tiểu Yêu thì tính khí thất thường nên cũng e là khó
mà nghe theo lời của ngài…
- Ngươi không cần lo nghĩ nhiều nữa - Lão già phất tay - Đưa ta tới chỗ đầu
lĩnh của ngươi, tự ta sẽ có cách giải quyết.
Vân Phi hào hứng đầu gật, đúng là đưa lão lên núi thì sẽ có cách “giải quyết”
nhanh thôi. Vân Phi lập tức bơi người ra khỏi dòng suối đang chảy siết rồi dẫn
lão già xăm mình hướng lên đỉnh núi.
Tiểu Thanh đứng trên mỏm đá cao gần đó, ánh mắt đen mờ ảo của Miêu Nhân theo
dõi mọi diễn biến ở bên dưới. Miệng nàng khẽ mỉm cười trước khả năng diễn xuất
của Vân Phi trông vẫn gian xảo lẫn đểu cáng như ngày nào. Tuy nhiên trong lòng
Tiểu Thanh định bụng sẽ cắt lưỡi tên cẩu tặc ấy lần nữa vì vừa rồi dám gọi
nàng với những người khác là “đám đàn em ngu bẩm sinh”.
Tiểu Thanh ẩn núp ở đó mà lão già không hề hay biết. khi Vân Phi dẫn lão già
ấy hướng lên đỉnh núi thì Tiểu Thanh cũng đột nhiên tan thành một làn khói mờ
rồi biến mất.