Khai Môn Chiến


Người đăng: Roseri

Rigel là một trong những đại hành tinh, đúng hơn là khi nhìn từ bên ngoài thì
nó là một ngôi sao cực kỳ lớn và sáng nhất trong chòm Lạp Hộ hay còn được gọi
là chòm sao Orion. Chòm Orion là một nhánh thuộc dải Ngân Hà, và Ngân Hà cũng
thuộc một trong những thành viên của “Cụm Thiên Hà địa phương” cùng với Thiên
Hà Andromeda - nơi Tử Phong và Tuyết Như lần đầu được sinh ra. (Xem ở đầu
chương 1, hoặc tìm trên Google để biết thêm chi tiết vì đây là thông tin
thật).

Tử Phong và Tuyết Như vì gặp sự truy đuổi của Grey mà phải đầu thai tới Rigel,
một nơi hoàn toàn phù hợp với những ước nguyện của Tử Phong lúc trước - một
chiến trường thực sự.

Rigel có ba Lục Địa lớn và nhiều “đảo” nhỏ khác nằm trên biển Đại Hải bao bọc
khắp tinh cầu, và Lục Địa Thiên Tước là một trong ba Lục Địa lớn nhất ấy.

Đứng đầu Lục Địa Thiên Tước là Ngũ Quang Tước, cái tên Thiên Tước cũng chính
vì thế mà có, và tộc mạnh nhất lẫn đứng đầu Lục Địa Thiên Tước là Điểu Tộc.
Tuy nhiên, vẫn có những chủng tộc khác có thế lực mạnh mẽ và trị vì cả một cõi
cho dù Điểu Tộc có cường hoành tới đâu đi chăng nữa, đó chính là mười hai đại
tộc, hay còn được gọi là Thập Nhị Tộc. (Chương 24)

Thập Nhị Tộc tuy mạnh nhưng giữa họ lại có mâu thuẫn với nhau, thậm chí trong
cùng tộc thì các chi hệ cũng có nội chiến lẫn nhau. Chính vì vậy nên Điểu Tộc
không hề e ngại đến chuyện mất đi vị thế độc tôn của mình, và càng không lo
lắng gì đến chuyện Điểu Tộc sẽ bị đánh bật đi vì trong Thập Nhị Tộc có một vài
Tộc đã bắt tay với Điểu Tộc kết thành liên minh, việc này đã khiến Thập Nhị
Tộc càng thêm bất hòa với nhau hơn nữa. Nhưng cho dù Điểu Tộc có phải một mình
đối đầu với Thập Nhị Tộc đi chăng nữa, thì vẫn còn một sức mạnh khiến cho Thập
Nhị Tộc phải e dè: đó là Ngũ Quang Tước.

-☉----------☉----------☉-

Lục Địa Thiên Tước trước kia đã từng trải qua những trận chiến tranh rất lớn
giữa Thập Nhị Tộc với nhau, ngoài ra còn có những thế lực lớn và các chủng tộc
khác cũng tham gia vào, đó là một đoạn lịch sử đầy máu của Lục Địa. Nhưng sau
sự kiện mười nghìn năm trước, sự xuất hiện của một sinh vật khủng bố gây rúng
động cả Lục Địa cùng với Ngũ Quang Tước xuất thế đã khiến cả Lục Địa hoàn toàn
thay đổi. Sau khi Ngũ Quang Tước cùng các cường giả thời đó tiêu diệt sinh vật
kia, Ngũ Quang Tước đã trở thành nhân vật đứng đầu và thống trị toàn Lục Địa,
và cái tên Thiên Tước cũng chính thức ra đời từ đó.

Khi Lục Địa Thiên Tước được thống nhất dưới trướng của Ngũ Quang Tước, chiến
tranh giữa Thập Nhị Tộc đã tạm thời kết thúc, mâu thuẫn giữa các thế lực cũng
ngấm ngầm được giải quyết, và Lục Địa Thiên Tước xem như bước vào giai đoạn
yên bình sau cơn sóng gió.

Tuy nhiên kể từ thời điểm đó cũng là lúc bắt đầu xuất hiện thêm nhiều việc bí
ẩn: Ngũ Quang Tước bế quan hoàn toàn không lộ diện, nhiều thế lực mới mọc lên
như nấm sau cơn mưa. Trong đó lớn mạnh nhất như Thiên Vũ Cung - một nơi tôn
thờ và đào tạo thiên tài cho Điểu Tộc, hay như Bích Huyết Môn - một thế lực
ngầm nắm giữ rất nhiều thông tin tuyệt mật, nhưng được biết đến nhiều nhất nhờ
cái danh sát thủ. Ngoài ra còn có thêm vài thế lực nổi tiếng khác nữa, tuy
nhiên tồn tại lâu nhất vẫn là Thiên Vũ Cung và Bích Huyết Môn.

Mặc dù mang tiếng là yên bình, nhưng đó chỉ là bề nổi ở Lục Địa Thiên Tước, vì
thực chất chỉ là không có sự tham gia của nhưng cường giả hàng đầu trong các
trận chiến nhỏ lẻ mà thôi. Bởi nếu chỉ cần một Huyền Tiên hay Tiên Vương trở
lên xuất hiện, thì cuộc chiến ấy sẽ biến thành một trận kinh thiên động địa,
và lịch sử được viết bằng máu của Lục Địa có thể sẽ trở lại như trước khi Ngũ
Quang Tước xuất thế. Nhưng cũng may mắn là sau một quãng thời gian yên bình,
các bậc cao tầng của Thập Nhị Tộc và các thế lực khác đã tạm thời quy ẩn, vậy
nên tuy vẫn có những trận chiến giữa các vùng đất hay thậm chí là các tộc với
nhau thì trong mắt của những cường giả ấy, đó chỉ là một môi trường “rèn luyện
cho lũ nhỏ” mà thôi.

Môi trường “rèn luyện” ấy thực chất vẫn rất tàn khốc, vì trong chiến đấu sinh
tồn liệu ai có thể lơ là xem thường được. Tuy nhiên sự “yên bình” của Lục Địa
Thiên Tước được duy trì lâu nay có thể sẽ bị phá vỡ vì sự xuất hiện của một
nhóm người, trong đó có một người được cho là tái sinh của sinh vật mười nghìn
năm trước, và nạn nhân đầu tiên ngã xuống trên bước đánh dấu sự thay đổi của
Lục Địa Thiên Tước đã có tên: Thần Thú Ngọc Kỳ Lân - Khương Ngọc.

-☉----------☉----------☉-

.

.

Hữu Phần là một vùng đất trung lập bé nhỏ ở Lục Địa Thiên Tước nên ít ai quan
tâm hay nghe nhắc tới cái tên ấy. Nhưng kể từ khi nhóm Vô Cực chiến thắng tại
giải đấu tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân, cái tên Hữu Phần đã dần được nhắc tới
bởi đó là nơi đã xuất hiện bảo vật sừng Ngọc Kỳ Lân, nhưng hơn hết là ở đó có
một nhóm đã đánh bại cặp thiên tài nổi danh của Long Tộc: Tề Hạo và Thái Yên.

Trước kia Khương Ngọc đã ém nhẹm thông tin nên rất ít các thế lực lớn biết tới
đại hội thi đấu ở Đế Quốc Phương Kiều và việc ở Hữu Phần có xuất hiện sừng
Ngọc Kỳ Lân. Cho dù có thế lực lớn nào biết đến đi chăng nữa, thì họ cũng chỉ
ngấm ngầm gửi người đến tham gia để có thể giành được cơ hội cao nhất lấy được
sừng Ngọc Kỳ Lân. Hồ Tộc chính là ví dụ điển hình khi họ đã âm thầm đưa cặp
song sinh Băng Hỏa Hồ đến tham dự, bởi nếu tin tức về sừng Ngọc Kỳ Lân lộ ra
thì tỉ lệ chiến thắng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Khương Ngọc cũng đã tính đến điều
này nên hắn không hề lo sợ đến việc có quá nhiều cường giả biết đến âm mưu của
hắn.

Thế nhưng chiến thắng chung cuộc lại bỗng nhiên thuộc về một nhóm lạ mặt mang
tên Vô Cực, và nó cũng là việc được nhắc tới nhiều nhất ở Hữu Phần sau khi đại
hội ấy kết thúc: Tề Hạo lần đầu tiên thất bại trong một trận chiến với người
cùng lứa.

Sau khi trận chiến giữa Vô Cực và Tuyệt Diệt kết thúc, mặc dù Xích Phương và
Xích Kiều đã tìm mọi cách để hạn chế thông tin về chuyện này lan ra ngoài,
nhưng đây là một tin tương đối lớn nên không bao lâu thì nó đã truyền đến tai
gần như khắp Thập Nhị Tộc: Đương kim Thái Tử của Thủy Long Vương - Tề Hạo, đệ
nhất thiên tài trẻ tuổi của Long Tộc cùng với “cuồng Long” Thái Yên đã thua
chỉ bởi một chiêu khi đối đầu với một Hắc Ám Long, mà đó còn là một Thần Long.

Khi tin tức ấy lộ ra mặc dù gây bất ngờ không ít, nhưng với một số người thì
nó không có gì đặc biệt lắm, nhất là với các cường giả thì họ không bận tâm
tới làm gì, vì với họ, chuyện “lũ nhỏ” đánh nhau, thắng thua là chuyện thường
tình. Nhưng cũng không ít người tìm hiểu về chuyện này, nhất là những nhân vật
cùng lứa, cùng là thiên tài như Tề Hạo. Tuy nhiên thông tin về nhóm Vô Cực vô
cùng ít ỏi, cái tên duy nhất được biết đến là Lăng Trúc Thanh, người của Ảnh
Miêu Tộc, nhưng Ảnh Miêu Tộc lại không hề tỏ ra thái đồ gì liên quan tới cái
tên Lăng Trúc Thanh này cả, có thể họ không biết, hoặc họ biết nhưng không nói
ra.

-☉----------☉----------☉-

Nhóm Vô Cực sau khi chiến thắng đã mất tích gần một tháng, và trong một tháng
ấy tin tức ở Hữu Phần bắt đầu lan ra, tuy nhiên tin tức ấy chỉ được nhắc tới
trong một thời gian ngắn rồi cũng nhanh chóng chìm mất giữa một rừng thông tin
quan trọng khác.

-☉-

Hai tháng trôi qua sau khi nhóm Vô Cực mất tích, một sự kiện lớn đã lan khắp
Lục Địa Thiên Tước:

Phía Tây của Lục Địa Thiên Tước, một sâm lâm rộng lớn có tên Lô Khâu bỗng xuất
hiện một cánh cổng không gian vô cùng lớn gần như xé toạc cả một khu rừng.
Cổng không gian ấy xuất hiện nhưng không biến mất, nó cũng không hề tạo ra
rung chấn nào đặc biệt, mà nó hoàn toàn giống như một cánh cửa khổng lồ đầy bí
ẩn bỗng xuất hiện ở Lô Khâu mà thôi. Điều đặc biệt của cổng không gian ấy là
từ nó phát ra những khí tức cổ xưa lẫn huyền bí, thôi thúc người khác muốn
tiến vào bên trong.

Một vài cường giả hàng đầu đã xuất hiện để điều tra về cánh cổng này, nhưng
khi tìm hiểu thì thêm một tin tức lớn khiến nhiều người nghi hoặc đã lan ra:
Cánh cổng không gian ấy tạo một áp lực vô hình ngăn cản toàn bộ những người có
thực lực từ Tiên Nhân trở lên lại gần, cho dù có cố gắng tiến tới cũng không
thể tiến vào bên trong được. Nhưng từ Bán Tiên trở xuống lại có thể đến gần
một cách dễ dàng cũng như có thể đi vào bên trong.

Sau khi tin tức ấy lộ ra, khắp tất cả các nơi đều đoán già đoán non rằng đằng
sau cổng không gian ấy là một bảo tàng, hay thậm chí là nơi ở của cường giả
đỉnh cấp tạo ra nhằm truyền thụ thứ gì đó cho người có duyên. Chỉ có như vậy
mới giải thích được việc từ Tiên Nhân trở lên lại không vào được, vì Tiên Nhân
chính là bước đã lột xác hoàn toàn, khi đó muốn truyền thụ căn bản sẽ rất khó.

Mặc dù suy đoán đó có vẻ đúng, nhưng nó cũng khiến rất nhiều người có đẳng cấp
dưới Tiên Nhân động lòng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau khi tin ấy
lộ ra, khắp Lục Địa Thiên Tước, nườm nượp đủ loại người săn bảo tàng lẫn
truyền thừa liền đổ về sâm lâm Lô Khâu như thác lũ, sức hút ở nơi đây bỗng
chốc lớn hơn bao giờ hết.

Chỉ kỳ lạ một điều, đó là tất cả những người đi vào bên trong cổng không gian
ấy, không có một ai trở ra cả. Nhưng việc này vẫn không cản được vô số người
từ khắp Lục Địa Thiên Tước lùng tới ngày càng đông hơn trước.

-☉-

Ba tháng sau sự kiện đó, tức là tính từ thời điểu nhóm Vô Cực mất tích đã là
năm tháng, số người kéo đến Lô Khâu đã giảm đi đáng kể bởi những người tiến
vào cổng không gian ấy vẫn chưa có một ai đi ra cả. Vì vậy nên nghi hoặc bắt
đầu nổi lên, vô số suy đoán về việc bí ẩn này xuất hiện khắp mọi nơi, và nó
trở thành điều được bàn tán nhiều nhất ở Lục Địa Thiên Tước.

Vào một ngày nọ.

Ngay gần cánh cổng không gian vừa bí ẩn vừa khổng lồ ấy đã có một thành phố
nhỏ đông đúc người qua lại. Chính vì người khắp nơi ở Lục Địa kéo tới nên dần
dần nơi này cũng hình thành nên một thành phố để làm nơi dừng chân cho những
kẻ chuẩn bị trước khi đi vào bên trong cánh cổng đó.

Khi cả thành phố còn đang ồn ào náo nhiệt, từ cánh cổng không gian nằm ở giữa
thành phố ấy bỗng có một bóng dáng của một người bay ra ngoài. Việc này đã
khiến cho gần như tất cả mọi người ở gần đó chứng kiến đều kinh ngạc đến tròn
mắt. Điều họ kinh ngạc đầu tiên chính là đã có người đi ra khỏi nơi bí ẩn đó,
nhưng việc khiến ai cũng phải trố mắt đó là người vừa xuất hiện đang lăng
không lơ lửng giữa không trung.

Ai cũng biết dưới Tiên Nhân mới có thể đi vào, nhưng người đi ra lại có thể
bay thì người đó có thể đã thăng lên Tiên Nhân rồi. Đây là một việc lớn, vì từ
Bán Tiên lên Tiên Nhân tuy nói dễ thì vô cùng dễ, nhưng khó lại cực kỳ khó, có
người cả đời cũng không thể tiến lên được. Ví dụ như hai người Xích Phương và
Xích Kiều vậy, nếu không gặp được Khương Ngọc thì cả hai khó có thể thăng tiến
thành Tiên Nhân nổi.

Chính vì vậy nên thăng lên Tiên Nhân là điều mong ước của vô số Bán Tiên, bởi
đó là sự lột xác hoàn toàn, là cấp bậc quan trọng nhất. Nhìn thấy một người đi
ra trong vô số người đi vào lại trở thành Tiên Nhân, mặc dù tỉ lệ vô cùng nhỏ
nhoi, nhưng thực chất thời gian không gian ấy xuất hiện chỉ mới ba tháng, nếu
lâu hơn nữa thì chẳng lẽ lại không có ai khác có thể thăng lên Tiên Nhân nữa
hay sao? Nhưng để biết thêm chi tiết thì chỉ có thể chờ người vừa đi ra nói rõ
sự tình mới biết được sự thật về việc này được.

Người vừa bay ra khỏi cánh cổng không gian là một trung niên đầu tóc rũ rượi,
ánh mắt có phần hoảng hốt không bình tĩnh, nhưng thần thái đang vui mừng tựa
như vừa thoát khỏi cái chết vậy. Người đó vừa bay ra khỏi cánh cổng trước sự
chứng kiến của rất nhiều người bên dưới, thì ngay lúc đó hắn bỗng nhắm thẳng
về trước bay nhanh đi, dường như người này muốn rời khỏi đây càng nhanh càng
tốt.

Nhưng vừa bắt đầu bay đi được một khoảng ngắn, bỗng nhiên có hai thân ảnh
thình lình xuất hiện giữa không trung chặn người trung niên đó lại. Đó là hai
người mang trang phục che kín toàn thân, trông giống như trùm một chiếc áo bào
tro rộng che cả khuôn mặt lẫn cơ thể, chỉ để lộ cặp mắt tinh anh nhìn rất ghê
rợn.

- Đứng lại - Một trong hai người mặc áo bào kín nói - Ngươi có thể an toàn
rời đi, nhưng trước khi đi ngươi phải đem hết toàn bộ những gì người biết về
đằng sau cánh cổng ấy nói ra cho chúng ta biết.

Người trung niên tóc tai rũ rưỡi dừng lại trước hai người bí ẩn kia, tuy không
nhìn thấy hình dạng của hai người đó, nhưng từ khí tức của hai người này cũng
khiến người trung niên sợ hãi, tuy nhiên người trung niên cố trấn tĩnh lại rồi
nói:

- Thưa tiền bối... chuyện này tất nhiên tiểu bối sẽ nói ra, nhưng vì nó rất
quan trọng nên…

Vừa nói tới đó, bỗng dưng xung quanh liền xuất hiện thêm sáu thân ảnh khác lơ
lửng trên không trung, mỗi người đều có hình dáng bề ngoài lẫn trang phục
trông rất cổ quái. Người trung niên đưa mắt nhìn quanh liền nhận ra đây đều là
những cường giả Huyền Tiên, tổng cộng đang có tám Huyền Tiên bao vây lấy một
Tiên Nhân yếu ớt là hắn.

- Ngươi không cần phải lo lắng gì cả, chúng ta là người của Thập Nhị Tộc trấn
thủ ở thành Lô Khâu này - Một nữ nhân ăn mặc kín đáo, khuôn mặt mờ ảo không
nhìn thấy nhân diện thật, nhưng giọng nói êm dịu như tạo cho người đối diện có
cảm giác tin tưởng lên tiếng - Chúng ta đang đợi người đi ra từ không gian đó,
và người đó hiện tại chính là ngươi, ngươi có thể an tâm nói ra mọi việc ngươi
đã biết bên trong không gian đó, sau khi kể hết toàn bộ, ta sẽ bảo đảm an toàn
tuyệt đối cho ngươi trên danh nghĩa của Dương Tộc.

Người trung niên có vẻ bình tĩnh hơn bởi giọng nói giúp xoa dịu tâm trạng
trong người của nữ nhân Dương Tộc không nhìn thấy mặt ấy, hắn liền cúi đầu
nói:

- Đa ta tiền bối đã có lòng giúp đỡ, tiểu bối thực ra cũng muốn nói mọi điều
mình biết về “chiến trường” bên trong đó… nhưng không biết có nên nói ra ngay
tại đây được không?

“Chiến trường” Tám Huyền Tiên đều kinh ngạc khi nghe đến hai từ này, một người
mặc áo bào che kín người liền mấp máy môi nói nhỏ:

- Chuyện này...

Tám Huyền Tiên không ai nói với ai câu nào, tất cả liền biến mất trên không
trung, kèm theo sự biến mất của tám Huyền Tiên là người trung niên vừa đi ra
khỏi cánh cổng không gian bí ẩn đó. Những người đứng bên dưới chứng kiến sự
việc trên tuy cảm thấy đầy khó hiểu cùng với nghi hoặc, nhưng họ không nghe
được điều gì nên chỉ đành chờ đợi tin tức được công bố ra thôi, dù nó có đúng
với sự thật hay không.

-☉-

Thành Lô Khâu, là thành phố được xây dựng xung quanh cánh cổng không gian
khổng lồ. Tại một trang viện nọ, chín thân ảnh thình lình xuất hiện, đó là tám
Huyền Tiên và người trung niên tóc tai rũ rượi đi ra từ không gian bí ẩn.
Người trung niên vừa xuất hiện nhưng cũng không bất ngờ, vì hắn biết việc này
cần tìm một nơi yên tĩnh để nói ra, dù sao ở đây có người từ Thập Nhị Tộc nên
hắn cũng không lo lắng về chuyện an toàn của bản thân nữa. Dù sao tám người
này đều là Huyền Tiên của những đại tộc lớn thì hẳn sẽ không đến mức chèn ép
một Tiên Nhân nhỏ bé như hắn.

Chín người đi vào bên trong một gian phòng lớn tại trang viện, tám Huyền Tiên
phân biệt ngồi vào tám chiếc ghế đặt ở giữa phòng. Người trung niên đứng giữa
phòng, ngay lập tức có một chiếc ghế hiện ra trước mặt hắn. Người trung niên
hiểu tám vị Huyền Tiên này muốn biết về những chuyện bên trong cánh cổng ấy
ngay nên cũng không khách khí hay thủ lễ gì nữa, hắn liền ngồi xuống rồi bắt
đầu nói ra những điều cần nói.

Tám Huyền Tiên sau khi nghe toàn bộ những điều người trung niên ấy nói ra, cả
tám vị đều bắt đầu căng thẳng, theo như những gì nghe được từ người trung niên
kia, đây là một việc hệ trọng không thể xem nhẹ được.

- Những lời này của ngươi có hoàn toàn chính xác?

Một giọng nói băng lãnh không rõ là nam hay nữ cất lên, vì cả tám Huyền Tiên
đều có thủ thuật để che đi diện mạo lẫn thân thế của mình. Người trung niên
nghe câu hỏi từ phía tám Huyền Tiên ấy mà lạnh run người, bởi sức ép từ giọng
nói đó như khiến hắn muốn nôn ra mọi thứ trong bụng vậy. Người trung niên vội
đứng lên, một tay đưa lên trời, tức thì một đạo hào quang từ trán bắn tới bàn
tay đang giờ lên cao, giọng hắn chắc như đinh đóng cột nói:

- Xin thề trước Thiên Đạo, những lời tiểu bối nói ra hoàn toàn là sự thật do
chính tiểu bối đã trải qua bên trong không gian đó, còn sự việc thật sự tiểu
bối vẫn không biết rõ, nhưng tiểu bối xin thề bằng bản mệnh linh hồn của mình,
nếu những lời tiểu bối vừa nói ra là do tiểu bối bịa đặt… thì ngay lập tức sẽ
bị thần hồn câu diệt, vĩnh bất siêu sinh.

Lời vừa thốt ra nhưng không có dị tượng gì tiếp diễn, như vậy những lời người
trung niên đó vừa nói hoàn toàn là sự thật. Tám Huyền Tiên mỗi người mang tâm
trạng khác nhau, vì việc này lần đầu tiên họ được nghe nói đến, một việc chưa
từng xảy ra từ trước tới nay.

- Ngươi sau khi thăng lên Tiên Nhân liền tự động bị đào thải khỏi nơi đó? Như
vậy hoàn toàn không có cách nào khác để rời khỏi đó có phải không?

Một giọng nói khác vang lên, không biết là của ai trong tám Huyền Tiên, nhưng
người trung niên liền cúi đầu nói:

- Từ lúc vào trong đó đến khi tiểu bối thăng lên Tiên Nhân, thì không hề có
một cách nào khác để thoát ra ngoài cả.

- Những kẻ tấn công các ngươi, có chắc là chúng chưa bao giờ xuất hiện ở Lục
Địa Thiên Tước?

- Tiểu Nhân hoàn toàn chắc chắn về điều này, vì diện mạo, hình dáng, tên gọi
và ngay cả cách sử dụng năng lực của chúng cũng hoàn toàn khác với chúng ta…

“Lục Địa khác?” Cả tám Huyền Tiên đều cùng nghĩ đến một đáp án. Dường như đã
hiểu được điều gì đó, nữ nhân Dương Tộc có khuôn mặt mờ ảo được che bởi một
màn Chân Khí cất giọng nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, ngươi hãy sang phòng bên cạnh trước đi, chúng ta nhất định sẽ giữ
bí mật của ngươi, và ngươi sẽ được sự bảo hộ từ Dương Tộc như ta đã nói.

Người trung niên dường như trút được gánh nặng trong lòng, hắn vì chiếm được
nhiều đồ tốt trong không gian đó nên mới thăng lên Tiên Nhân trong thời gian
ngắn như vậy. Nhưng hắn sợ khi ra bên ngoài sẽ bị kẻ khác phát hiện rồi cướp
đoạt nên khi vừa rời khỏi không gian đã cắm đầu chạy. Bây giờ dưới sự bảo hộ
của Dương Tộc, một trong Thập Nhị Tộc thì hắn đã phần nào cảm thấy an toàn
hơn.

Khi người trung niên vừa rời khỏi căn phòng, một nam tử thân hình to lớn vạm
vỡ ngồi gần nữ Huyền Tiên Dương Tộc cất giọng nói:

- Ta đã gửi toàn bộ thông tin vừa rồi về Ngưu Tộc rồi, còn các ngươi muốn làm
gì thì làm, ta không quan tâm.

- Ngươi… ai cho ngươi quyền tự quyết định việc này - Một người mặc áo choàng
kín người nghe thế liền quát lên một cách giận dữ.

- Là quyền của ta đấy - Huyền Tiên của Ngưu Tộc cười gằn đáp lại - Cóc cần ai
phải cho cả, thế nào? muốn ép bọn này phải nghe theo đám các ngươi à?

Huyền Tiên Ngưu tộc dường như không e ngại gì hai người mặc áo bào tro kín
người kia cả, vừa rồi hắn cũng nói đến “bọn này”, tức ám chỉ đến việc ở đây
không chỉ riêng Ngưu Tộc là tự quyết định. Đúng như Huyền Tiên của Ngưu Tộc
vừa nói, người tiếp theo lên tiếng chính là nữ Huyền Tiên của Dương Tộc:

- Chuyện này tốt nhất là thông báo cho tất cả các tộc còn lại, nó không còn
là chuyện riêng của một ai được nữa - Nữ Huyền Tiên Dương Tộc giọng không còn
êm dịu nữa mà có phần nghiêm trọng lẫn lạnh nhạt nói - Ta cũng đã gửi toàn bộ
nội dung quan trọng về Dương Tộc.

- Ta cũng đã gửi - Một giọng nói lí nhí không nghe rõ từ đâu phát ra, nhưng
ai nghe cũng biết người này đã theo phe Ngưu Tộc và Dương Tộc.

- Các ngươi làm phản hết rồi - Người mặc ào choàng đến lúc này cực kỳ giận dữ
thét lớn.

Nhưng vừa nói tới đó thì...

“ẦM…” Từ chiếc ghế cuối, một bàn tay đập mạnh vào chiếc ghế người đó đang
ngồi, cả chiếc ghế ngay lập tức tan thành bụi phấn. Ngay sau đó là không khí
cả căn phòng căng thẳng như dây cung kéo hết cỡ, toàn bộ bảy người còn lại có
mặt ở đây đều im lặng đến mức không một ai nói một tiếng nào nữa. Người vừa ra
tay đánh tan chiếc ghế liền đứng dậy, cất giọng chứa sát khí mãnh liệt nói:

- Làm phản?... Phải ai?... Phản cái gì?

Cả hai người mặc áo bào che kín người nghe giọng nói đều đều chậm rãi như tử
thần của kẻ kia khiến cả hai im lặng không dám trả lời, mặc dù cùng là Huyền
Tiên nhưng dường như có một sự e ngại rất lớn hiện diện ở đây.

- Hừ... Ta nhắc lại cho hai người các ngươi hay, về mà nói lại với đám Điểu
Tộc nhà ngươi, tùy tiện đặt tên cho một Lục Địa không có nghĩa là các ngươi đã
có được nó, càng không phải các ngươi là kẻ đứng trên so với những người có
mặt ở đó… nếu các ngươi vẫn còn phách lối không biết phải trái... sẽ có ngày
Lục Địa này có thể sẽ phải đổi tên một lần nữa.

Người đó vừa nói xong liền mở cửa rồi thản nhiên đi ra khỏi căn phòng, cả
người thoắt một cái liền biến mất. Người đó đi rồi nhưng sát khí vẫn còn tràn
ngập xung quanh đây, áp lực từ giọng nói chết chóc ấy vẫn còn đè nặng lên hai
người mặc áo choàng. Bốn mắt nhìn nhau như không cam lòng, nhưng cả hai người
mặc áo choàng cũng đi ra khỏi căn phòng rồi biến mất.

Sau khi ba người đó bỏ đi, năm người còn lại như trút được gánh nặng tâm lý,
dường như lần nào hai thế lực này gặp nhau là tựa như sắp tử chiến tới nơi
vậy.

- Mỗi lần con “Rồng Gai” đó lên tiếng là làm ta nổi hết cả da gà… mặc dù ta
không phải họ nhà Kê - Một người bóng dáng có phần hơi nhỏ con đứng dậy khỏi
chỗ ngồi, cười đùa như vừa xem một chuyện gì đó hay ho nói - Chuyện này coi
như xong, đem tin tên nhóc kia vừa nói ra thông báo cho toàn thiên hạ biết đi
là vừa… còn ta thì về nhà ngủ đây ha ha ha…

Những Huyền Tiên còn lại cũng lục đục chào nhau rồi rời đi. Nữ nhân Dương Tộc
giữ đúng lời hứa của mình, mang theo tên Tiên Nhân kia về Dương Tộc. Tổng cộng
cả tám Huyền Tiên đều rời khỏi Lô Khâu thành, chỉ còn lại một vài Kim Tiên
thay họ chờ đợi xem có ai khác từ trong cổng không gian kia đi ra từ nơi này
nữa hay không thôi.

Sau vài ngày kể từ khi có người đầu tiên rời khỏi không gian đó, một thông tin
vô cùng quan trọng gây chấn động khắp Lục Địa Thiên Tước đã được nhiều đại tộc
trong Thập Nhị tộc đưa ra, và tin này cũng được Điểu Tộc xác nhận. Đằng sau
cánh cổng không gian ấy chính là: Chiến Trường Viễn Cổ.

-☉----------☉----------☉-

Một tháng sau, tính từ ngày thông tin về chiến trường viễn cổ được đưa ra, số
lượng người đi vào bên trong không hề thuyên giảm, mà ngược lại, số đông Yêu
Linh, Đại Yêu và nhất là Bán Tiên kéo tới ngày càng đông hơn nữa.

Chiến trường viễn cổ, nơi từng xảy ra vô số những trận chiến của cường giả ở
Rigel vào thời cổ xưa. Điều đó có nghĩa là sẽ có rất nhiều cường giả ngã xuống
ở đó, hay thứ của họ để lại ắt sẽ là những bảo tàng to lớn; và ở đó có thể có
những kỳ ngộ còn lớn hơn cả tưởng tượng nữa, vì cường giả đánh nhau ắt phải vì
những thứ quý giá nào đó tồn tại trong không gian ấy.

Điều thu hút đông đảo người đi vào không gian ấy phần lớn là những bảo tàng
nằm bên trong, nhưng một nguyên nhân nữa đó là việc không gian ấy lại áp chế
khiến chỉ có người đẳng cấp dưới Tiên Nhân mới được đi vào. Đây chẳng khác nào
chỉ cần là Bán Tiên khi vào trong đó đã là mạnh nhất rồi, lại còn có những kỳ
bảo của cường giả cao cấp để lại nữa, như vậy việc tranh đoạt có phần dễ dàng
hơn rất nhiều cho những kẻ yếu thế.

Người đi vào đông, nhưng đa số đều mờ mắt bởi thông tin về bảo tàng, tuy nhiên
những người tỉnh tảo đều vô cùng cẩn trọng, bởi dù sao đi chăng nữa, nó vẫn
mang tên là “chiến trường”.

-☉-

Thánh Địa Dương Tộc nằm ở phía đông bắc Lục Địa Thiên Tước.

Tại một tòa thành rộng lớn hiện đại với tên gọi đơn giản là Dương Thành, tòa
thành này là trung tâm đầu não của Dương Tộc, là nơi tập trung những cường giả
đứng đầu Dương Tộc hay lui tới.

Trung tâm Dương Thành, tại một cung điện tráng lệ đẹp đẽ đang có rất nhiều
người có mặt ở đó, và đa phần là những người thuộc Dương Tộc ở đẳng cấp Đại
Yêu và Bán Tiên.

Hơn hai mươi thành viên Dương Tộc thuộc các chi tộc khác nhau đều tụ tập tại
đại điện. Những người này được xem là những thiên tài trẻ nổi trội của Dương
Tộc, họ có mặt ở đây vì một sự việc, và việc đó có liên quan tới chiến trường
viễn cổ.

Đứng tại nơi cao nhất của cung điện là một vài thân ảnh mờ ảo không nhìn thấy
dung mạo, đó là những cường giả hàng đầu của Dương Tộc. Trong số những cường
giả ấy, một nữ nhân bỗng tiến về phía trước, ánh mắt nhìn xuống hơn hai mươi
người trẻ tuổi bên dưới. Nữ nhân này chính là nữ Huyền Tiên đại diện Dương Tộc
ở Lô Khâu thành lần trước.

Những người bên dưới đang xì xầm bán tán với nhau, vì ai cũng biết trước lần
này họ có mặt ở đây là vì chuyện “chiến trường viễn cổ”, bởi đó đang là tin
tức đang gây xáo động toàn Lục Địa trong thời gian này.

Khi nữ Huyền Tiên kia vừa bước tới trước, tất cả những người bên dưới ngay lập
tức im lặng, nữ nhân ấy bắt đầu cất giọng nói êm dịu:

- Tất cả những người có mặt ở đây đều là những nhân vật trẻ tuổi nổi bật của
Dương Tộc chúng ta, là nhân tài nòng cốt sau này của Dương Tộc, và sau này có
thể sẽ là những nhân vật trụ cột vững chắc của Dương Tộc. Chúng ta thực sự rất
hãnh diện vì sự có mặt của các ngươi ngay tại đây trong ngày hôm nay. Điều đó
chứng tỏ ngoài có năng lực ra, các ngươi đều là những nhân vật có chí hướng
lớn, mang trong người sự gan dạ, tinh thần dũng cảm, và đều một lòng vì Dương
Tộc lớn mạnh.

Giọng nói khích lệ của nữ Huyền Tiên khiến những người có mặt ở đầu đều cảm
nhận được tinh thần như hưng phấn lên rất nhiều, bản thân dường như cũng tăng
phần lớn lòng cam đảm để đối mặt với mọi hiểm nguy trước mắt. Tuy nhiên, có
một cô gái trong đám người đứng dưới đại điện với nhóm người này lại không cảm
thấy thế.

Một cô gái Dương Tộc bề ngoài có vẻ bất cần, cô gái có một cặp sừng cong ngược
từ đầu tới hai bên tai giống với phần lớn tộc nhân của Dương Tộc. Trên trán cô
có bốn chiếc sừng rất nhỏ mọc ở gần hai đường chân mày. Mũi và môi đều đeo
khuyên trông rất xinh nhưng đầy cá tính. Khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng với cặp
mắt mang vẻ khinh thường nhìn lên trên, nơi nữ Huyền Tiên đang nói.

Mọi người ở đây đều bị giọng nói của nữ Huyền Tiên khiến bản thân cảm thấy
thay đổi, chỉ riêng cô gái kia là biết được nguyên nhân, nên ánh mắt mang vẻ
không vừa lòng lẫn chán ghét nhìn lên trên. Nữ Huyền Tiên tất nhiên nhận ra
được việc này, nhưng dường như chuyện này đã quá đỗi quen thuộc nên nữ Huyền
Tiên không quan tâm tới cô gái ấy nữa mà bắt đầu nói đến chuyện quan trọng
khác:

- Như các ngươi đã biết, hiện tại “chiến trường viễn cổ” đã được Thập Nhị Tộc
thống nhất ý kiến đưa đến quyết định phong tỏa nơi đó lại, chỉ những người
được phép mới có thể đi vào bên trong. Việc này được lập ra cũng chính vì sự
an nguy của toàn Lục Địa, bởi nếu một số lượng lớn người từ Tiên Nhân trở
xuống đều xông vào hết trong đó, thì việc này sẽ dần tới một sự mất cân bằng
rất lớn ở Lục Địa.

Thập Nhị Tộc và các thế lực khác đã đưa ra quyết định này sau khi biết được
bên trong chính là chiến trường viễn cổ. Việc này hiện tại hầu hết ai cũng
biết, cho nên những người có mặt ở đại điện Dương Tộc trong ngày hôm nay chính
là những người đăng ký để được đi vào chiến trường viễn cổ.

- Tuy nhiên việc hạn chế này cũng có thể dẫn tới việc chúng ta không đủ lực
lượng lẫn sức mạnh của Lục Địa tại nơi đó, nhất là những nhân vật có thực lực
mạnh có thể thay đổi cục diện của một trận chiến chỉ bằng thực lực của một
người… hay có thể nói đó là những nhân tài trong Bán Tiên hoặc Đại Yêu, và đó
chính là các ngươi. Nhưng nếu tất cả các ngươi đều xuất chiến thì Dương Tộc có
thể sẽ mất đi những trụ cột của tương lai. Ta không phải muốn ám chỉ các ngươi
không đủ khả năng hay năng lực để giữ mạng tại chiến trường viễn cổ. Ta chỉ
muốn nói rằng, cống hiến cho Dương Tộc, không nhất thiết phải dùng sức mạnh,
nhiều lúc không phải dùng “sừng” của mình, mà còn phải biết sử dụng cả “cái
đầu” của mình. Vậy nên chiến trường viễn cổ không phải là nơi duy nhất để thể
hiện khả năng của mình, mà mỗi người trong các ngươi cần phải biết sử dụng
năng lực của bản thân vào đúng nơi, đúng lúc và đúng nhiệm vụ.

Việc này không chỉ mỗi Dương Tộc chúng ta nghĩ đến, mà cả Thập Nhị Tộc cũng đã
nhất trí thông qua: Đó là đối với những nhân tài quan trọng trong tộc, những
nhân vật chủ chốt trong thế hệ các ngươi, nếu có ý định muốn tới chiến trường
viễn cổ, thì mỗi đại tộc chỉ được cử đi không quá năm người.

Năm người, nghe thấy câu trả lời ấy, hơn hai mươi người có mặt ở đây đều mang
vẻ kinh ngạc. Họ có mặt ở đây chính là muốn xin hội đồng cao cấp ở Dương Tộc
cho họ vào chiến trường viễn cổ, vì hiện tại chỉ được phép mới có thể vào,
nhất là với những người như họ càng khó có thể tự ý đi được. Nhưng hiện tại
lại chỉ chọn năm người trong số hơn hai mươi người, như thế ai được chọn, ai
không được đi đây?

Nữ nhân Huyền Tiên đứng trên cao như thể biết được suy nghĩ của hơn hai mươi
người trẻ tuổi bên dưới, ngay lập tức nữ nhân ấy liền lên tiếng phá vỡ nghi
hoặc trong lòng của mọi người:

- Các trưởng lão trong hồi đồng chúng ta đã đưa ra quyết định, đó là chọn năm
trong số hai mươi hai người đã đăng ký và có mặt tại đây bằng cách dựa vào
năng lực và khả năng thích hợp với chiến trường viễn cổ hơn. Đặc biệt là khả
năng giữ mạng, vì chúng ta không muốn mất một ai trong các ngươi cả, vì các
ngươi đều là con cháu của chúng ta, là đại gia đình Dương Tộc.

Cô gái xinh đẹp đeo khuyên mũi lúc trước đã chán ghét nhìn lên trên, bây giờ
nghe thấy câu “đại gia đình Dương Tộc”, vẻ chán ghét ấy còn hiện rõ ra ngoài
hơn nữa, dường như với vẻ bất cần bên ngoài, cô không sợ ai nhìn thấy sự chán
ghét này của cô cả.

Nữ nhân Huyền Tiên liền nhìn xuống dưới, quan sát hai mươi hai nhân vật thiên
tài ấy rồi cười nói:

- Ta sẽ gọi tên năm người, và đó chính là năm người được chọn đi vào chiến
trường viễn cổ lần này, đó là: Lữ Tam, Hộ Giới, Tĩnh Vinh, Đặng Hiền… và cuối
cùng là Ngân Tuệ.

Bốn cái tên đầu được nêu lên, mọi người ở đây đều tỏ vẻ hâm mộ lẫn khâm phục,
vì đây đều là những người có danh tiếng cùng với thực lực cũng rất mạnh mẽ.
Nhưng với cái tên cuối cùng, tất cả mọi người đều mang vẻ không tin nổi nhìn
về một cô gái, đó chính là cô gái mang vẻ bất cần với bộ dạng tuy xinh đẹp
nhưng có phần quái gở của mình.

Sau khi công bố ra năm người được lựa chọn, tất cả những nhân vật cao tầng
đứng trên cung điện đều biến đi mất, nữ nhân Huyền Tiên trước khi đi còn nhìn
về cô gái luôn mang ánh mắt khinh thường kia nhìn mình. Nữ nhân Huyền Tiên tuy
có vẻ hơi phiền lòng, nhưng cũng nở một nụ cười như khích lệ cô gái ấy rồi
quay người biến mất.

“Hừ… giả dối” Ngân Tuệ nhìn thấy nữ nhân kia đi rồi mới không nhìn lên trên
nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy nụ cười của nữ nhân Huyền Tiên ấy khiến bản
thân không vui nên chán ghét nói thầm trong miệng.

- Tại sao? Tại sao hội đồng lại chọn đứa quái gỡ này thay vì ta chứ - Trong
đám người không được chọn có một người có vẻ không cam lòng, tay chỉ thẳng vào
Ngân Tuệ nói lớn - Nó chỉ là một Đại Yêu tầm thường, năng lực càng không có gì
đặc biệt, tại sao lại là nó?

Một người đứng gần kẻ vừa lớn tiếng ấy liền nói nhỏ vào tai hắn, nhưng giọng
nói như thể muốn toàn bộ mọi người ở đây nghe được vậy:

- Ngươi không nghe tin đồn nó có quan hệ với các trưởng à? Biết đâu là quan
hệ mập mờ nào đó… nhìn bộ dạng ăn chơi bên ngoài của nó là biết.

Ngân Tuệ đưa mắt nhìn xung quanh, nàng thấy được vẻ khinh thường của từng
người một ở đây đang nhìn mình. Nhưng Ngân Tuệ dường như không hề quan tâm tới
bọn họ nói gì, nhìn mình ra sao, hay bàn tán thế nào. Ngân Tuệ hờ hững xoay
người rồi đi ra khỏi cung điện, miệng khẽ nở nụ cười mang vẻ khinh miệt lũ
người đằng sau, nàng chỉ khẽ lên tiếng, câu nói của nàng như thể lặp lại lời
nói của nữ Huyền Tiên lúc trước:

- Các ngươi ngoài biết dùng “sừng” ra, cũng nên học cách dùng cái đầu đi.

-☉----------☉-

Việc chọn ra năm người trong nhóm những nhân vật được xem là thiên tài đều
được Thập Nhị Tộc thống nhất, đó là cách vừa có đủ chiến lực tham gia chiến
trường viễn cổ, vừa không lo đến việc mất đi những trụ cột cho đại tộc sau
này. Nhưng quan trọng hơn hết, nguyên nhân chính yếu đó là tạo sự cân bằng lực
lượng giữa các tộc với nhau, vì dù vào đó là để hợp tác chống ngoại địch,
nhưng ai cũng biết nội bộ Thập Nhị Tộc bên trong vốn đã bất hòa, nên nếu một
bên có thực lực nhỉnh hơn, e là sẽ gây phá vỡ sự cân bằng trong hợp tác.

Mười hai đại tộc đều bắt đầu chọn ra năm người trong nhóm thiên tài để tham
chiến, như Thử Tộc, Ngưu Tộc, Hổ Tộc, Miêu Tộc, Long Tộc v.v… Tuy nhiên, vẫn
có một vài đại tộc không hề quan tâm đến chuyện này, và cũng có rất nhiều nhân
vật không biết đến sự việc chiến trường viễn cổ ấy, đơn cử như: Hầu Tộc.

-☉-

Thánh Địa Hầu Tộc, với núi rừng trải dài khắp chốn.

Tại một ngọn núi nhỏ quanh năm cây trái tốt tươi, chim chóc ríu rít hót cả
ngày, hoa trái lúc nào cũng tràn ngập hương thơm thoang thoảng. Thắng cảnh nơi
đây cũng vô cùng đẹp đẽ, có suối mát, có thác nước trong vắt, có khí hậu lúc
nào cũng quang đãng, thực là một chốn bồng lai tiên cảnh. Ngọn núi này có tên
là Hoa Quả Sơn, và tại Hoa Quả Sơn, chỉ có duy nhất một con khỉ sinh hoạt ở
nơi này.

Đâu đó tại Hoa Quả Sơn, trên một cây đào rất lớn với trái cây nặng trĩu thơm
nức mọc đầy trên cây, có một bóng dáng đang nằm dài trên một tán cây. Hai tay
ôm lấy tán cây nằm ngủ, dưới mặt đất gần đó còn rơi vãi vài quả đào bị ăn dở.
Thân ảnh đang ngủ ấy là một thanh niên ăn mặc lôi thôi rách rưới, hình dáng có
phần giống khỉ, nhưng đã hóa thành nhân dạng nên rất giống người, chỉ có điệu
bộ bên ngoài và một cái đuôi ở đằng sau là giống với khỉ mà thôi.

Hoa Quả Sơn đang thanh bình với tiếng gió nhẹ đưa và tiếng chim du dương như
đang ru ngủ, thì bất chợt bị một tiếng thét to như của ai đó đang gọi phá vỡ
tất cả:

- Hầu caaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Tôn Viên đại Hầu caaaaaaaaaaaaaaaaaaa....

Tiếng gọi vang lên không ngớt, khiến thân ảnh trên cây bị giật mình đánh thức.
Nghe thấy tiếng của kẻ nào đó đang réo gọi mình mỗi lúc một gần, thân ảnh trên
cây vội bật người dậy, tay chùi bọt mép, cả người liền phóng từ trên cây xuống
dưới đất. Sau đó vội ngồi xuống, hai tay vuốt vuốt bộ quần áo rách rưới trên
người cho ngay thẳng rồi chỉnh sửa tư thế như ngồi đả tọa tu luyện vậy.

Sau khi chỉnh sửa xong tư thế, cùng lúc đó một bóng người từ đằng xa chạy tới,
vẻ mặt hớt hơ hớt hải. Nhìn người này liền biết ngay đó là một tộc nhân của
Hầu Tộc, tuy mang nhân dạng nhưng vẫn có nhiều nét của khỉ, nhất là người và
mặt đầy lông xám.

Người vừa chạy tới, tiếng kêu réo vẫn như cũ không ngớt.

Tôn Viên vừa vờ như ngồi đả tọa, khi nhận thấy tên vừa réo vừa chạy tới kia,
ánh mắt Tôn Viên liền từ từ mở ra, giọng mang vẻ âm trầm nói:

- Tiểu hầu, sao ngươi lại đến quấy rầy việc tĩnh tâm tu luyện của ta.

Tên vừa chạy tới trước mặt Tôn Viên liền dừng lại, khuôn mặt có phần gấp gáp
nói:

- Tôn Viên hầu ca yên tâm, không có ai theo dõi đâu.

- Tiền Tô tiểu hầu ngươi thật hỗn láo - Tôn Viên mặt mày trông cực kỳ tức
giận, tay chỉ thẳng con khỉ gọi là Tiền Tô quát lớn - Ta đã quyết tâm sửa đổi,
tịnh tâm tu luyện ở nơi thâm sơn cùng cốc này rồi chẳng lẽ còn không nói lên
tấm lòng của ta sao, ngươi dám xem ta là loại chỉ biết nói suông thôi à? Chẳng
lẽ không có ai theo dõi quản chế thì ta lại buông thả chơi bời hay sao? Ngươi
cút đi cho khuất mắt ta ngay lập tức, để yên cho ta tu tâm dưỡng tính…

Tôn Viên quát xong liền liền nhắm mắt, hai tay kết ấn, miệng lầm bầm như đọc
thứ gì đó trong miệng.

Tiền Tô nhìn khuôn mặt trông cực kỳ giận dữ cộng với khí khái quyết tâm sửa
đổi kia của Tôn Viên mà lòng cực kỳ hâm mộ, rồi nhìn thái độ mấp máy môi tu
luyện kia như không quan tâm tới ngoại giới của Tôn Viên mà thầm khâm khục
không ngớt: “hầu ca diễn công nhận quá đạt”

Tiền Tô nhìn ra đằng sau gốc cây nơi Tôn Viên ngồi, thấy vẫn còn vài trái đào
bị cắn dở, trông là biết ngay tác phẩm của Tôn Viên đã tạo ra cách đây không
lâu. Cộng nhận Tôn Viên cũng biết chọn nơi “thâm sơn cùng cốc” để tu tâm dưỡng
tính thật, nơi như thế này ai mà chả muốn ở.

Tôn Viên sau khi nói xong những câu “tâm sự thật lòng”, sau một lúc “lẩm bẩm”
như đọc kinh, Tôn Viên liền mở mắt ra. Nhìn thấy Tiền Tô chỉ cười cười nhìn
mình, Tôn Viên bây giờ mới nhận ra đúng là không có ai theo dõi thật. Biết
vậy, Tôn Viên liền bật người đứng dậy, mắt láo liên nhìn khắp nơi một lượt cho
chắc chắn. Sau khi xác nhận không còn ai khác ở đây, Tôn Viên mới thở phào nhẹ
nhõm. Tôn Viên vươn tay vung chân vặn vẹo thân thể như kiểu vừa mới ngủ dậy
vậy, tay còn gãi gãi người như kiểu vẫn còn ngái ngủ.

Tiền Tô thấy Hầu ca của mình vẫn như ngày nào, chỉ được cái miệng ra vẻ chính
trực là giỏi thôi nên che miệng cười khúc khích. Tôn Viên nhìn tên tiểu hầu
hay tìm tới đây quấy rầy đang cười mình, nhưng hắn không quan tâm đến, miệng
cũng cười cười hỏi lại.

- Lần này có tin gì quan trọng không, nếu không thì ta sẽ xử ngươi cái tội
phá vỡ mộng đẹp của lão Tôn.

Tiền Tô thường hay đến Hoa Quả Sơn, nơi Tôn Viên đang bị xem như “giam cầm” để
tu luyện. Tiền Tô không biết Tôn Viên là ai hay có thân phận như thế nào,
nhưng thấy Tôn Viên suốt ngày ở Hoa Quả Sơn tu luyện bằng cách ăn và ngủ nên
cũng tò mò tìm tới. Sau này Tiền Tô thân thiết hơn với vị Hầu ca có kiểu tu kỳ
lạ này nên dần đã trở thành người đưa tin cho Tôn Viên. Hôm nay cũng như
thường lệ, Tiền Tô đem một vài chuyện trọng yếu ở khắp nơi đến kể cho Tôn Viên
nghe.

- Hầu ca muốn nghe tin nào trước, tin về bên ngoài - Tiền Tô nói rồi cười có
vẻ đầy ý tứ nói - Hay tin về vị mỹ Linh Hầu kia trước.

Tôn Viên ngồi bệt xuống gốc cây, tay lượm quả đào bị ăn dở gần đó, đưa lên cắn
một miếng lớn rồi nói:

- Kể chuyện bên ngoài trước đi.

- Vâng thưa hầu ca, chuyện đầu tiên là thế này: ở Hữu Phần xuất hiện một
chiếc sừng Ngọc Kỳ Lân. Sau đó thái tử Tề Hạo cùng “cuồng Long” Thái Yên mò
tới, nhưng không may bị kẻ khác đánh cho suýt tí nữa là mất mạng, cả hai trọng
thương gần chết phải cong đuôi chạy trốn, người đi theo Tề Hạo thì bị đánh đến
tan xương nát thịt… đây quả thật là chuyện động trời.

- Ồ hố… thật à? hai con rồng đó bị đánh gần chết luôn à? Là ai đánh nó? - Tôn
Viên vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cười to rồi hỏi lại.

- Nghe đâu là một đại ác Long cực kỳ hung hãn, có thể hóa thành Hắc Thần
Long, cộng với đồng bọn là một siêu cấp ác Long Tử Huyền Long, rồi còn có vài
ma thú khủng khiếp khác đi theo nữa.

- Ồ.... Có hình ảnh hay gì đó của đám đó không, để lão Tôn xem qua thử - Tôn
Viên nghe đến Hắc Long có thể hóa Thần Long, lại còn có Tử Huyền Long nên có
vẻ quan tâm hỏi.

- Chuyện này… tiểu hầu chỉ mới nghe đám hầu nhân khác nói qua, nên hình ảnh
không đem tới cho hầu ca được.

- Ầy… tiếc quá, vậy thôi nói chuyện khác đi.

Tiền Tô bắt đầu kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho Tôn Viên nghe, vừa kể vừa
múa may tay chân để minh họa trông rất có thần thái, tựa như Tiền Tô tận mắt
chứng kiến vậy. Nhưng đa phần là Tiền Tô thêm bớt đủ chuyện nên nội dung thật
thì bị biến dạng đi rất nhiều khiến Tôn Viên nghe mà tròn xoe cả mắt. Trong
khi đang kể đến vụ chiến trường viễn cổ, Tôn Viên bỗng cắt ngang lời của Tiền
Tô:

- Ngươi nói Hầu Tộc chúng ta không tham gia à?

- Vâng, tin này thì tuyệt đối chính xác, bởi cách đây vài hôm, vị mỹ Linh Hầu
có nhắc đến trước hội đồng việc mỹ Linh Hầu muốn tham chiến, nhưng lại không
được cấp phép xuất chiến từ hội đồng, cuối cùng mỹ Linh Hầu vì nhất quyết đòi
đi nên đã bị hội đồng phong tỏa sức mạnh rồi nhốt lại trong cấm địa rồi.

- Cái gì? - Tôn Viên nghe đến đó liền bất ngờ quăng luôn trái đào đang cầm
trên tay chuẩn bị đưa lên miệng để ăn, giọng kinh ngạc nói lớn - Yến Linh bị
đám khỉ già kia nhốt rồi à?

- Yến Linh? - Tiền Tô nhắc lại cái tên vừa rồi, giọng thắc mắc hỏi - Hầu ca
quen biết mỹ Linh Hầu đó sao?

- Tất nhiên là quen, lão Tôn đã nói bao nhiêu lần rồi mà tiểu hầu ngươi không
nhớ à?

- Tiểu hầu tưởng đâu hầu ca nói đùa chứ?

- Đùa cái đầu ngươi?

Tôn Viên nói xong liền đứng dậy, dường như sắp đi đâu đó, Tiền Tô thấy vậy
liền chặn lại rồi nói:

- Hầu ca, ca định bỏ đi đâu?

- Tất nhiên là đi giải cứu Yến Linh, đại mỹ Linh Hầu gì gì đó rồi - Tôn Viên
gấp gáp nói.

- Nhưng chẳng phải Hầu ca nói ca bị tạm giam ở đây sao, nếu bỏ đi… Hầu ca
không sợ bị trách phạt à?

- Giam cái gì nữa… Người giam lão Tôn đang bị nhốt ở cấm địa kìa.

- À… nhưng mà mỹ Linh Hầu ấy...

Tiền Tô còn đang lắp bắp muốn giải thích gì đó cho Tôn Viên hiểu, nhưng chưa
kịp nói thì Tôn Viên đã biến hình. Tôn Viên cả người bỗng chốc lóe lên ánh
sáng nhiều màu làm thay đổi toàn bộ ngoại hình, dáng vẻ lôi thôi thôi lếch
thếch bề ngoài bỗng biến mất, thay vào đó là một thanh niên tuấn mỹ với khuôn
mặt mang tính cương ngạnh khó ai có thể khuất phục. Với bộ trang phục như một
bộ giáp óng ánh nhiều màu, cả người Tôn Viên bỗng chốc như lột xác hoàn toàn
từ một kẻ ăn mày trở thành một chiến thần oai nghiêm.

Tiền Tô quên luôn cả chuyện định nói, hắn nhìn Tôn Viên mà lóa cả mắt, không
ngờ hầu ca của mình lại là một nhân vật trông oai phong lẫm liệt như thế này.

Tôn Viên vừa biến dạng, cả người liền nhún một phát bay thẳng lên cao, vút lên
trời rồi biến mất. Trong đầu Tiền Tô ngay lúc đó liền nghe thấy giọng vang
vọng của Tôn Viên:

“Tiểu hầu ngươi không cần quay lại đây nữa đâu, sau này muốn tìm ta thì cứ tới
Thánh Địa… còn bây giờ ta phải đi quậy tung cấm địa, lôi đầu đám khỉ già ấy ra
hỏi tội mới được… ha ha ha... lão Tôn ta đã trở lại rồi wa ha ha ha ha ha ha…”

Tiền Tô vẫn còn nghe giọng cười của Tôn Viên như vang vọng cả Hoa Quả Sơn,
khuôn mặt Tiền Tô lúc này thập phần kinh ngạc, vẻ mặt vẫn còn bất ngờ, miệng
lẩm bẩm:

- Không ngờ Hầu ca lại nói thật… nhưng Hầu ca là Đại Yêu mà, sao lại có thể
bay được nhỉ?

-☉-

Cấm địa Hầu Tộc - Nơi giam cầm những tội nhân, những kẻ bất trị của Hầu Tộc.

Tôn Viên một đường từ Hoa Quả Sơn bay thẳng đến cấm địa bằng hết sức bình
sinh, trong lòng nóng như lửa đốt, cặp mắt phát ra chiến khí bạo liệt, khí tức
của Đại Yêu đỉnh phong bạo phát ra toàn thân thể. Đây là lần đầu tiên Tôn Viên
thể hiện thực lực của bản thân, hay nói cách khác, đây là lần đầu Tôn Viên sắp
chiến đấu.

Tại một ngọn núi đá rất lớn, đỉnh núi bằng phẳng như bị ai đó cắt ngang phần
trên của ngọn núi vậy. Cấm địa Hầu Tộc, nơi giam cầm tội nhân chính là nằm bên
trong ngọn núi đá này, và để đi vào bên trong cấm địa, chỉ có thể tiến vào từ
phần bị cắt ngang ở đỉnh núi.

Tôn Viên sau một khoảng thời gian ngắn cũng đã bay tới vùng cấm địa. Tôn Viên
vừa hạ người xuống đỉnh núi, bất ngờ có hai con Tinh Tinh rất lớn xuất hiện
cản Tôn Viên lại. Hai con Tinh Tinh thân hình khổng lồ hơn mười mét, ánh mắt
nhìn xuống Tôn Viên như một đứa trẻ trong mắt nó, một con cất giọng ồm ồm nói:

- Con khỉ kia, ngươi là ai? Tại sao dám tự tiện xông vào cấm địa khi chưa
được phép của các trưởng lão?

Tôn Viên nhìn hai con Tinh Tinh khổng lồ trước mắt, không ngờ cả hai đều là
Bán Tiên cao cấp cả, thực lực giữ cửa bên ngoài thôi mà đã như thế rồi. Tôn
Viên vẫn tỏ vẻ không sợ hãi, mặc dù bản thân chỉ là Đại Yêu đỉnh phong, còn
chưa chính thức là một Bán Tiên, nhưng thực lực không chỉ thể hiện bằng đẳng
cấp bên ngoài.

- Lão Tôn đây chính là đại Hầu cai quản Hoa Quả Sơn, đệ nhất Linh Hầu, đại
danh đỉnh đỉnh: TÔN VIÊN...

Con Tinh Tinh vừa mới hỏi nghe xong liền bất ngờ, sau đó hỏi ngược lại:

- Tôn Viên là đứa nào ta chưa từng nghe qua, mà ngươi còn dám xưng là Linh
Hầu… bộ ngươi tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới đầu óc lú lẫn rồi à?

Tôn Viên nghe xong thì lửa giận bắt đầu bốc hỏa, nhưng chưa kịp phát tác thì
đã dừng lại khi nghe con Tinh Tinh kế bên như nhận ra Tôn Viên, tay nó đang
chỉ về Tôn Viên nói:

- Ngươi nói ngươi ở Hoa Quả Sơn đúng không, như vậy ta đã nghe qua danh của
ngươi rồi.

- Ha ha...

Tôn Viên cười đắc ý khi có kẻ cuối cùng cũng nhận ra mình. Con Tinh Tinh ấy
liền truyền âm vào đầu con Tinh Tinh chưa biết Tôn Viên là ai kia. Con Tinh
Tinh đó sau khi biết được Tôn Viên là ai, nó liền cười khẩy nhìn Tôn Viên rồi
nói:

- Tưởng đâu là nhân vật nào đó đặc biệt, hóa ra là con khỉ vô dụng ở Hoa Quả
Sơn cả ngày chỉ biết ăn với ngủ đây sao, dù ngươi có là Linh Hầu do thiên địa
hóa sinh thì đó cũng chỉ là một cái danh mà thôi, làm sao có thể so sánh với
mỹ Linh Hầu Yến Linh được.

- Khẹc… - Tôn Viên khè một tiếng ra vẻ bực tức, nhưng hắn cũng biết tên Tinh
Tinh đó nói đúng, vì từ lúc Tôn Viên sinh ra thì hắn chỉ rong ruổi chơi bời ở
Thánh Địa Hầu Tộc. Sau này thì Tôn Viên bị Yến Linh “nhốt” ở Hoa Quả Sơn.
Chính vì thế nên tuy là Linh Hầu sinh ra cùng lúc với Yến Linh, nhưng Tôn Viên
lại chả được mấy ai biết đến cả.

- Thế nào, tên vô dụng ngươi tìm tới đây để làm gì, hay chỉ để báo danh rồi
về… ha ha ha ha.

Con Tinh Tinh khổng lồ cười lớn tiếng. Tôn Viên tuy hơi tức giận nhưng cũng
cười to rồi nói:

- Lão Tôn lần này đến đây chính là để hai con Tinh Tinh tụi bay biết đến danh
của Tôn Viên đại Linh Hầu này… Khôn hồn thì thả Yến Linh ra, nếu không ta sẽ
đập tan cả vùng cấm địa này cho đến khi lũ khỉ già kia mang cô ấy ra trước mặt
ta tạ tội thì thôi.

Tôn Viên trên tay liền xuất hiện một cây bổng lớn, hai đầu bổng được bọc bằng
hai khối kim loại sặc sỡ đủ màu sắc. Khí tức Đại Yêu đỉnh phong phát ra cuồng
bạo, Chân Khí bao bọc khắp người khiến bộ giáp trên người Tôn Viên rung lên
liên hồi. Đây là khí tức chưa Đại Yêu nào có thể đạt tới, chỉ riêng uy áp đã
đủ để khiến một Bán Tiên bình thường phải sợ hãi rồi, vì đây chính là một Linh
Hầu.

Tôn Viên vừa bạo phát thực lực, trên trán Tôn Viên bỗng mở ra một con mắt kỳ
lạ hình tròn lóng lánh nhiều màu, con mắt thứ ba đó chứa một lực lượng cường
đại lẫn uy áp rất lớn áp chế lấy hai con Tinh Tinh đứng đối diện với Tôn Viên.

Hai con Tinh Tinh chưa kịp nói lời nào thì Tôn Viên đã vác bổng lao tới, một
Đại Yêu lại đi đối đầu với hai Bán Tiên cao cấp, đây đúng là chuyện không ai
dám tưởng tượng.

Ở đâu đó gần cấm địa chính là nơi hội đồng các trưởng lão cao cấp của Hầu Tộc
đang hội họp một vài chuyện quan trọng liên quan tới chiến trường viễn cổ. Khi
Tôn Viên bộc lộ khí tức lao vào đánh nhau với hai con Tinh Tinh, ngay lập tức
cả hội đồng đều phát hiện.

- Khí tức này… là của Tam Nhãn Linh Hầu - Một người mang vẻ mặt già nua, ánh
mắt đăm chiêu nói - Yến Linh lại về rồi sao? Nhưng sao nó lại tới cấm địa gây
sự?

- Không phải, mặc dù đúng là khí tức của Tam Nhãn Linh Hầu, nhưng đây lại
không phải là Yến Linh - Một người khác bỗng lên tiếng - Như vậy… chỉ có thể
là Tôn Viên.

- Tôn Viên? Chẳng phải nó vốn chỉ là một đứa ăn chơi lêu lổng thôi sao? Như
thế nào lại có chiến khí giống với Yến Linh như vậy được?

- Chúng ta cứ đến đó xem thử thế nào, dù sao từ trước tới nay con khỉ này
chưa bao giờ thể hiện gì cả, có lẽ nó có bí mật gì đó, dù gì thì nó và Yến
Linh cùng sinh ra một lúc cơ mà.

Sáu trưởng lão của hội đồng đều cười một cách hứng thú rồi nhanh chóng biến
mất khỏi phòng họp để xem cảnh Tôn Viên đánh với hai Bán Tiên. Vì Tôn Viên vốn
sinh ra với Yến Linh cùng một lúc, mỗi người được sinh ra từ một “khối đá bảy
sắc kỳ lạ” do một nhân vật thần bí vô cùng cường đại đem tới Hầu Tộc. Từ lúc
sinh ra, chỉ có Yến Linh là bộc lộ sức mạnh của một Linh Hầu khiến cho ai nghe
danh cũng đều phải khiếp sợ, còn Tôn Viên thì ngược lại, chẳng mấy ai biết đến
cả, mà nếu có ai biết đến, thì cũng chỉ biết đó là một con khỉ quanh năm suốt
tháng chỉ có ăn rồi ngủ thôi.

-☉-

Hoa Quả Sơn.

Sau khi Tôn Viên đi được một quãng thời gian, trên bầu trời của Hoa Quả Sơn
bỗng xuất hiện một thân ảnh.

Người vừa xuất hiện là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thân mặc một bộ áo lụa
mỏng, thấp thoáng sau lớp áo là bộ giáp long lanh có phần giống với Tôn Viên.
Khuôn mặt nàng đoan trang thánh thiện khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu mến,
vóc dáng thon thả đẹp đẽ ẩn hiện đằng sau lớp áo thướt tha. Đằng sau lưng cô
gái ấy, có một cái đuôi khỉ dài với bộ lông nhiều màu óng mượt đang ngoe
nguẩy, hai cánh tay áo của nàng ta là hai chiếc khăn mềm mại bay trong gió
khiến cô gái ấy trông càng thêm xinh đẹp.

Cô gái vừa xuất hiện trên bầu trời Hoa Quả Sơn liền cất giọng trong trẻo đầy
triều mến, âm thanh như vang vọng khắp Hoa Quả Sơn gọi:

- Tôn... Viên…

Tiểu hầu Tiền Tô sau khi chứng kiến Tôn Viên hóa hình rồi bay đi vẫn còn ở lại
Hoa Quả Sơn. Khi Tiền Tô nghe có giọng người con gái nào đó gọi hầu ca của
mình nên liền ngước mắt nhìn lên không trung, ngay lập tức nhìn thấy một mỹ
nhân vô cùng xinh đẹp đang lơ lửng giữa trời với hai mảnh lụa trên cánh tay
bay bay trông huyền ảo vô cùng. Tiền Tô nhìn ngắm đến mê mẩn, vì đây là lần
đầu tiên hắn nhìn thấy một mỹ nữ đẹp đến như vậy.

Cô gái gọi tên nhưng lại không nghe thấy Tôn Viên trả lời, ngay lập tức cô gái
ấy liền quét Thần Thức xuống Hoa Quả Sơn để dò xét. Phát hiện không thấy Tôn
Viên đâu, chỉ thấy một con khỉ khác đang mê mẩn nhìn mình nên cô gái đó nhanh
chóng hạ xuống ngay trước mặt Tiền Tô.

Vừa hạ xuống, cô gái liền cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Tôn Viên đâu? Tiểu hầu ngươi là ai? Tại sao dám xuất hiện ở Hoa Quả Sơn?

Tiền Tô khi nhìn rõ bộ dạng của cô gái trước mắt, ngay lập tức Tiền Tô nhận ra
đó là ai. Đây chính là mỹ Linh Hầu của Hầu Tộc tên là Yến Linh mà hắn hay được
nghe nói tới, vì lúc nãy mải mê nhìn ngắm nên nhất thời không nhận ra.

- Dạ… tiểu hầu là đàn em của Tôn Viên hầu ca, được hầu ca đưa lên đây để dạy
bảo trong khoảng thời gian gần đây ạ?

Yến Linh gật đầu rồi hỏi:

- Vậy hầu ca của ngươi đâu, tại sao hắn lại không có mặt ở đây?

Tiền Tô gãi gãi đầu rồi nói:

- Hầu ca vừa rời khỏi Hoa Quả Sơn cách đây không lâu.

- Rời khỏi Hoa Quả Sơn? Ai cho phép hắn dám rời khỏi đây? Hắn đi đâu?

- Ưm… - Tiền Tô như vặn óc suy nghĩ lại lời Tôn Viên nói lúc trước rồi trả
lời - Hình như... Hầu ca nói sẽ đến cấm địa để quậy tung gì gì đó, rồi còn bảo
là…

Yến Linh nghe Tiền Tô nhắc đến chuyện quậy tung cấm địa thì khuôn mặt chợt
biến sắc, một nét giận dữ nổi lên trong ánh mắt.

- Hắn còn nói gì - Yến Linh giọng lạnh lẽo như sắp giết người tới nơi nói.

Tiền Tô nghe mà lạnh cả sống lưng, đúng là đại danh của mỹ Linh Hầu Yến Linh
chỉ cần nhắc đến cái tên cũng khiến kẻ địch phải sợ hãi rồi. Tiền Tô cảm thấy
bấn loạn trong lòng, trong đầu Tiền Tô lúc này chỉ thoáng nghe câu cuối của
Tôn Viên cùng giọng cười lúc đó, Tiền Tô liền ngay lập tức nói:

- Hầu ca lúc đó cười to rồi bảo… Lão Tôn ta đã trở lại rồi ha ha ha ha ha ha…

Tiền Tô cũng tạo ra bộ dáng cười to như để diễn tả lại cảnh Tôn Viên cười, mặc
dù lúc đó Tiền Tô chỉ nghe truyền âm trong đầu. Tuy nhiên bộ dạng đó của Tiền
Tô khiến Yến Linh gầm to một cách giận dữ:

- TÔN VIÊNNNNNN…

Tiếng gầm của Yến Linh vang lên cùng với khí tức Linh Hầu bạo phát ra xung
quanh khiến đất cát bay mịt mù, cây cối xung quanh ngã rạp ra đằng sau như bị
bão cuốn, đến Tiền Tô cũng bị hất văng ra sau một khoảng. Yến Linh là một Đại
Yêu đỉnh phong, nhưng sức bạo phát này khiến những ai chứng kiến cũng không
dám nói đây nằm trong phạm trù Đại Yên nữa.

Đúng lúc Yến Linh gầm lên cũng là lúc Tôn Viên ở cấm địa vừa mở con mắt thứ ba
trên trán, bạo phát khí tức của Tam Nhãn Linh Hầu rồi lao vào đánh với hai con
Tinh Tinh Bán Tiên. Việc này cũng khiến Yến Linh nhận ra vì cả hai cùng là Tam
Nhãn Linh Hầu và có mối liên kết đặc biệt với nhau.

- Lại còn dám giải khai Linh Nhãn… được lắm…

Yến Linh phát hiện ra việc vừa rồi, nàng nghiến răng, tay nắm chặt như sắp tử
chiến tới nơi, khuôn mặt chứa đầy sát khí khiến Tiền Tô ngã lăn gần đó không
dám nhìn vị mỹ Linh Hầu này nữa. Mặc dù bề ngoài trông cực kỳ xinh đẹp lẫn
thánh thiện, nhưng đâu ai ngờ lúc tức giận lại trông dữ dằn đến như vậy.

Yến Linh quăng dải lụa trên tay trói chặt Tiền Tô lại, sau đó cất người lên
không trung nhắm thẳng hướng của cấm địa mà bay tới. Yến Linh như một ngôi sao
chổi đang phóng tới cấm địa mang theo cơn tức giận ngợp trời, nhưng đâu ai
biết được, kẻ gây ra mọi chuyện lại là con khỉ đang bị trói gô ở đằng sau Yến
Linh.

-☉-

Tại cấm địa Hầu Tộc

Tôn Viên giao chiến với hai Bán Tiên mà không hề thất thế, ngược lại còn có
phần tấn công điên cuồng hơn.

Sáu vị trưởng lão của hồi đồng quản xuyến nội bộ Hầu Tộc đang lơ lửng gần đó
lén theo dõi cũng vô cùng bất ngờ. Một trưởng lão không nhịn được kinh ngạc
nói lớn:

- Không ngờ Tôn Viên lại có sức chiến đấu cao đến độ này, thậm chí có phần
ngang ngửa với cả Yến Linh.

- Dù sao nó cũng là Tam Nhãn Linh Hầu giống với Yến Linh, nhưng tại sao một
đứa chơi bời lêu lổng như nó, chưa từng học cách chiến đấu lại có thực lực đến
mức này?

- Các ngươi có thấy nét gì đó quen thuộc trong cách ra đòn của Tôn Viên
không?

Sáu vị trưởng lão bàn tán xôn xao về việc này, đúng là nhìn Tôn Viên chiến đấu
trông rất quen vì nó gần giống với Yến Linh. Đang bàn tán tới đó, một vị
trưởng lão bỗng cười cười nói:

- Vừa nhắc thì con bé ấy đã tới rồi kìa...

Sáu vị trưởng lão đều nhận ra Yến Linh đang bay đến đây, cả sáu người cùng chờ
đợi xem điều gì sẽ xảy ra khi cặp Linh Hầu này gặp gỡ nhau, nhất là trong tình
cảnh này.

-☉-

Tôn Viên đang một mình đối chọi với hai Bán Tiên nhưng lại không hề tỏ ra yếu
thế. Với Linh Nhãn trên trán, Tôn Viên dường như làm chủ cả trận chiến, khiến
hai con Tinh Tinh mặc dù có sức mạnh rất lớn nhưng vẫn bị áp chế dần dần.

Tay cầm bổng sắp đập vào đầu một con Tinh Tinh, bỗng dưng Tôn Viên nghe thấy
một giọng thét lớn đang vang lên gọi tên hắn. Tôn Viên bỗng dừng tay vì hắn
nhận ra giọng nói này là của ai:

- Tôn Viên… con khỉ chết tiệt nhà ngươiiiiiiiiiiiiiiiiii…

Tôn Viên nhận ra đó là giọng của Yến Linh nên vội dừng tay, trong đầu còn đang
thắc mắc sao lại nghe giọng của Yến Linh từ bên ngoài vang tới, chẳng phải Yến
Linh bị giam trong cấm địa sao.

- Ể… Yến Linh, nàng sao lại…

Tôn Viên vừa quay đầu lại định hỏi Yến Linh sao lại thoát ra khỏi cấm địa
được. Nhưng vừa quay mặt lại thì một tiếng xé gió đã ập tới, mắt Tôn Viên chỉ
vừa kịp nhìn thấy một bàn chân của nữ nhân đạp thẳng vào mặt mình.

“ẦM”... Không kịp phản ứng, Tôn Viên bị Yến Linh đạp một phát văng đi một
khoảng xa. Chưa dừng lại ở đó, một dải lụa từ đâu trói chặt lấy chân Tôn Viên
đang bị văng đi, sau đó Tôn Viên bị dải lụa ấy kéo ngược lại.

“BỤP”... “RẦM”... Tôn Viên vừa bị kéo bay ngược trở lại đã bị một đấm tiếp vào
mặt, cả người bị nắm đấm ấy ghìm chặt đầu vào mặt đất. Yến Linh đấm một phát
cực mạnh khiến cả một vùng xung quanh bị lõm xuống, trung tâm của vết nứt gây
lõm cả mỏm núi đá chính là thân thể của Tôn Viên bị vùi trong đống đá vỡ nát.

Yến Linh xinh đẹp bây giờ trên trán đang có một con mắt nhiều màu giống hệt
với Tôn Viên, đây là Linh Nhãn của Tam Nhãn Linh Hầu. Yến Linh đưa tay nắm lấy
chùm tóc của Tôn Viên, kéo Tôn Viên từ đống đổ nát bên dưới lên, khuôn mặt
giận dữ nhìn Tôn Viên như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôn Viên vừa bị lôi lên, nhưng dường như hắn không bị thương gì nhiều lắm, ánh
mắt nhìn Yến Linh như thể muốn nói: “Sao tự dưng lại đánh ta?”

Sáu vị trưởng lão thấp thoáng ẩn núp ở đằng xa nhìn cũng bất ngờ không kém,
sao hai con Linh Hầu này gặp nhau lại biến thành cơ sự như thế này, nhất là
sức mạnh vừa được Yến Linh bạo phát kia khiến sáu vị trưởng lão phải lắc đầu
thầm than:

- Con bé bạo lực này… thật là…

Hai con Tinh Tinh khổng lồ vừa rồi còn đang chiến đầu với Tôn Viên đã vô cùng
bất ngờ trước sức mạnh của Tam Nhãn Linh Hầu, bây giờ lại tận mắt chứng kiến
một Tam Nhãn Linh Hầu khác là Yến Linh nổi danh “bạo lực” xuất hiện càng khiến
cả hai thêm kinh hãi. Đến khi chứng kiến màn Tôn Viên bị Yến Linh đánh, hai
con Tinh Tinh chỉ biết câm lặng đứng nhìn.

-☉-

Tôn Viên vừa bị lôi lên, hắn liền ngước mắt nhìn Yến Linh, vẫn là nét đẹp
thánh thiện pha cái vẻ bạo lực của người quan trọng nhất đối với hắn rồi. Tuy
bị Yến Linh đánh không biết bao nhiều lần, nhưng lần này Tôn Viên chưa kịp nói
lời nào đã bị đập còn nặng hơn những lần trước nên khiến hắn nghi ngờ hỏi:

- Yến Linh… sao nàng lại ở đây… khục... lại còn đánh ta như vậy nữa?

Yến Linh kéo tóc Tôn Viên, đưa đầu hắn lại gần mặt mình, Linh Nhãn trên trán
như soi thẳng vào Linh Nhãn của Tôn Viên, giọng Yến Linh như đang vạch tội
nói:

- Nếu ta không tới thì con khỉ nhà ngươi đã có ý định phá tan cả khu cấm địa
này có đúng không?

- Không chỉ đập tan cả cấm địa… ta còn muốn lôi đầu cả đám khỉ già kia ra hỏi
tội nữa… HỰ…

Tôn Viên vừa nói tới đó liền bị Yến Linh thụi ngay một đấm vào bụng. Tôn Viên
mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

- Được lắm, gan của ngươi cũng lớn lắm, lần này ta phải trói ngươi quăng vào
một hang động nào đó cho ngươi bớt cái tính hống hách ngạo mạn này đi mới
được.

- Ta làm tất cả là vì nàng mà… sao nàng lại đối xử với ta như vậy - Tôn Viên
có vẻ đau đớn bởi cú đấm vừa rồi, giọng như vô tội nói.

- Làm vì ta… ta bảo ngươi quậy tung cấm địa hồi nào, ta bảo ngươi lôi đầu đám
khỉ già kia ra lúc nào… còn nữa, ta còn chưa cho phép ngươi giải khai Linh
Nhãn mà ngươi đã dám tự tiện dùng rồi.

Sáu trưởng lão ẩn núp ở đằng xa hết nghe Tôn Viên gọi mình là đám khỉ già, rồi
còn nghe Yến Linh gọi thêm nữa nên cả sáu vị mặt mày bắt đầu nhăn nhó, đúng là
hai con Linh Hầu này không biết tôn kính là gì cả.

- Ta làm tất cả là vì cứu nàng mà - Tôn Viên vội nói, nhưng bỗng nhớ đến việc
gì đó quan trọng liền hỏi ngược lại - À mà sao nàng lại có mặt ở đây, nàng
thoát khỏi cấm địa khi nào vậy?

Yến Linh nghe vậy liền mờ mịt nhắc lại:

- Thoát khỏi… Ta việc gì phải thoát khỏi cấm địa.

- Chẳng phải nàng bị phong tỏa sức mạnh rồi giam trong cấm địa sao?

Yến Linh nghe Tôn Viên hỏi thế lại càng khiến nàng không hiểu chuyện gì đang
xảy ra, Yến Linh vội hỏi:

- Ai nói ta bị giam trong cấm địa.

- Là…

Tôn Viên đang không biết giải thích thế nào về tên tiểu hầu Tiền Tô kia cả,
nhưng chợt nhìn thấy xa xa gần đó có một con khỉ bị trói nằm dưới mặt đất, ánh
mắt nó nhìn Tôn Viên như đang cầu cứu. Tôn Viên ngay lập tức nhận ra đó là tên
tiểu hầu hay mò tới đưa tin cho mình.

- Là nó.

Tôn Viên liền chỉ tay về Tiền Tô, Yến Linh quay mặt nhìn theo hướng tay Tôn
Viên chỉ, ánh mắt nàng bắt gặp tiểu hầu Tiền Tô đang bị trói nằm gần đó. Dù vẻ
mặt của Yến Linh trông rất thánh thiện hiền lành, cộng với bộ dạng đoan trang
thục nữ, nhưng ẩn đằng sau lớp áo lụa là một bộ giáp, đằng sau ánh mắt hiền
lành là vẻ lạnh lẽo chết người, và với những lời đồn về mỹ Linh Hầu “bạo lực”
cộng với những gì vừa xảy ra với Tôn Viên, Tiền Tô chỉ biết nuốt nước bọt đánh
ực một cái khi nhìn thấy Tam Nhãn Linh Hầu Yến Linh đang từ từ đi về phía
mình. Ánh mắt long lanh của Tiền Tô nhìn hầu ca Tôn Viên với vẻ cầu cứu, miệng
mấp máy:

- Hầu ca… cứu... mạng...


Bách Biến Dạ Hành - Chương #46