Người đăng: Roseri
-☉----------☉----------☉-
Ngày 1 tháng 3 năm 10118 theo lịch Thiên Tước.
Ngày Đế Quốc Phương Kiều tổ chức lễ hội hóa trang kết hợp với những đoàn diễu
hành khắp Đế Đô để ăn mừng và mua vui cho tất cả mọi người. Vào ngày này hằng
năm, dân chúng khắp Đế Quốc đều tụ hội về Đế Đô để tham gia. Tuy nhiên năm nay
lại là năm rất đặc biệt, không chỉ dân chúng của Đế Quốc mà dường như khắp nơi
ở vùng Hữu Phần này đều tập trung về đây để xem náo nhiệt. Nguyên nhân của
việc này một phần là vì đại lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đế Quốc Phương Kiều,
nhưng nguyên nhân chính tất nhiên chỉ có một: đó là đại hội thi đấu tranh đoạt
sừng Ngọc Kỳ Lân.
Nhờ sức hút từ đại hội mà năm nay lễ hội hóa trang được Hoàng Gia Phương Kiều
tổ chức rất lớn; Vậy nên cả Đế Đô hôm nay như được thay da đổi thịt, khắp nơi
đều tưng bừng nhộn nhịp với không khí tựa như ngày đầu thành lập Đế Quốc.
-☉-
Tử Phong từ lúc tạm biệt Hàm Hương tới giờ vẫn đứng yên trên thành cầu quan
sát đoàn diễu hành bên dưới. Hắn như kẻ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên
ngoài vậy, ánh mắt chăm chú nhìn từng đoàn người múa hát qua lại, từng cỗ xe
được trang trí đẹp đẽ đang chầm chậm di chuyển bằng cách bay lơ lửng trên mặt
đường.
Hai bên đường là dòng người đông đúc đứng xem, ai nấy cũng mang những chiếc
mặt nạ lạ mắt tinh xảo, hay hóa trang thành những nhân vật đẹp đẽ lẫn kỳ dị.
Ánh mắt Tử Phong bất chợt nhìn về một góc lề đường gần đó. Hắn thấy bóng dáng
một người bò sát cao to lực lưỡng quen thuộc, tuy trên mặt có đeo mặt nạ nhưng
với Tử Phong thì hắn có thể dễ dàng nhận ra đó là ai. Cộng thêm một điều khiến
Tử Phong chắc chắn hơn nữa về người hắn vừa nhận diện, vì trên hai vai của tên
bò sát cao to ấy có hai đứa bé đang nhảy nhót la hét om sòm chỉ tay về đoàn
diễu hành. Đó đích thị là “bảo mẫu” Đà Phu và hai đứa nhóc Song Khả.
Không ngờ lại gặp được Đà Phu và Song Khả ở đây, nhưng nếu vậy thì Minh Nguyệt
đang ở đâu, cô ấy cũng ra ngoài cũng với mọi người mà. Tử Phong vừa nghĩ đến
đó thì bên cạnh hắn bỗng có một người bước tới đứng dựa vào thành cầu giống
hắn, sau đó một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Cậu bình phục cũng nhanh thật, hơn cả dự đoán của tôi đấy!
Tử Phong nghe giọng nói trong trẻo ấy liền biết ngay đó là ai. Hắn nhìn sang
bên cạnh thì đúng là Minh Nguyệt, cô ấy vẫn mang bộ trang phục đơn giản như
mọi lần, nhưng trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ khiến Tử Phong bất ngờ, không
ngờ hôm nay lại được gặp nó tới hai lần từ hai người mà hắn quen biết.
- Còn tâm trạng của tỷ dường như cũng tốt hơn rất nhiều, khác với vẻ áp lực
tỷ phải chịu trong những ngày trước.
Tử Phong nói vậy vì hắn thấy Minh Nguyệt đeo chiếc mặt nạ Tử Mị Hồ, một chiếc
mặt nạ hồ ly xinh đẹp cười tươi đại diện cho Hàm Hương, khác hẳn với vẻ lạnh
lùng thường ngày của Minh Nguyệt. Vừa rồi Tử Phong gặp Hàm Hương cũng đeo
chiếc mặt nạ này, bây giờ Minh Nguyệt cũng sử dụng nó. Đúng là một việc trùng
hợp.
- Tại sao cậu lại nghĩ tôi vì áp lực mà không vui - Minh Nguyệt giọng bình
thản hỏi lại.
- Tôi tự đặt mình vào trường hợp của tỷ, nếu phải chịu đựng những điều giống
như tỷ phải gánh vác... thì tôi nghĩ bản thân mình khó có thể vui vẻ được.
- Nếu như vậy thì cậu nói chỉ đúng một phần nhỏ thôi.
- Chỉ một phần?
- Ừ… Vì đó là cảm nhận của riêng cậu khi tự đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nhưng
cậu sao có thể biết được tôi sẽ suy nghĩ và phản ứng như thế nào?
- Vậy thì ít nhất cũng đúng một phần nhỏ rồi - Tử Phong cười trừ nói.
- Thực chất thì tôi cũng không đến nỗi buồn chán hay bị áp lực gì như cậu nói
đâu - Minh Nguyệt cười nhẹ nói - Chẳng qua là bề ngoài trạng thái của tôi
trông như vậy thôi…
- Tôi hiểu rồi - Tử Phong gật đầu thầm hiểu ngụ ý của Minh Nguyệt muốn nhắc
đến trạng thái hiện tại mà Minh Nguyệt đang cải trang. Chính vì nó nên đa phần
bề ngoài của Minh Nguyệt phải chịu ảnh hưởng của “nửa phần đen tối”, vậy nên
cô ấy luôn mang vẻ sắc lạnh bên ngoài.
- Với lại tôi không chỉ chịu đựng những chuyện đó một mình - Minh Nguyệt nói
tiếp - Tôi còn có mọi người bên cạnh cơ mà.
Mọi người? Tử Phong nghe vậy liền hiểu ý của Minh Nguyệt muốn nói đến những
ai, đó chính là thành viên nhóm Vô Cực, một đám kỳ quặc nhưng lại rất thân
thiết.
- Trong đó có cả tôi sao? - Tử Phong bất chợt hỏi lại.
- Tất nhiên rồi, hay cậu không có ý định muốn tham gia cùng chúng tôi?
- Không… Tôi không phải nói tới ý đó - Tử Phong xua tay rồi vội nói - Mọi
người đều biết mình là ai, họ đều có nguồn gốc và quá khứ, tỷ hiểu họ và họ
biết họ cần gì… nhưng tôi thì… có phần không hòa hợp với cả nhóm lắm.
- Vậy thì cậu giống tôi - Minh Nguyệt cắt ngang câu nói của Tử Phong trong
lúc hắn đang ấp úng trả lời.
Tử Phong nghe vậy liền biết Minh Nguyệt không phân biệt chuyện hắn là một
người như thế nào, hay xuất thân ra sao, chỉ cần hiện tại mọi người đều chung
một con thuyền là được rồi. Tử Phong gật đầu như đồng ý một điều gì đó, có lẽ
là việc mình chấp nhận gia nhập nhóm thật sự, vì lúc trước Tử Phong chỉ có chủ
ý gia nhập với nhóm vì hắn không biết gì về thế giới này cả. Tham gia vào một
nhóm người để họ giúp mình hòa nhập và hiểu biết hơn về nơi này thôi. Nhưng
hiện tại Tử Phong lại cảm thấy mục đích ban đầu của hắn đã thay đổi, bây giờ
hắn muốn đi cùng với mọi người trên cuộc hành trình không có định hướng cụ thể
và với một mục đích gần như không thể với tới này.
Minh Nguyệt nhìn Tử Phong đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, nhưng nàng cũng biết
được hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì. Mặc dù không sử dụng khả năng đọc suy
nghĩ của Tử Phong, nhưng Minh Nguyệt chỉ cần nhìn qua bộ dạng đó của Tử Phong
là có thể đoán ra. Thế nhưng điều Minh Nguyệt đoán lại đúng, vì thực chất Tử
Phong cũng đang suy nghĩ đến chuyện đó, đó là chuyện về mục đích thật sự của
nhóm Vô Cực. Và trong hành trình thực hiện mục đích ấy, sừng Ngọc Kỳ Lân chỉ
là một “chìa khóa” nhỏ thôi.
Tử Phong đang suy nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nhìn lại chiếc mặt nạ Minh
Nguyệt đang đeo, hắn bỗng chuyển đề tài nói với Minh Nguyệt:
- À vừa rồi tôi đã gặp Hàm Hương, cô ấy cũng giống tỷ, đeo một chiếc mặt nạ
Tử Mị Hồ.
- Tôi biết.
- Tỷ đã gặp cô ấy rồi à? - Tử Phong ngạc nhiên hỏi.
- Ừm - Minh Nguyệt gật đầu - Tôi cũng nhìn thấy Hàm Hương, lúc đó lúc muội ấy
đang rời khỏi đây.
- Tỷ có muốn biết nội dung những gì cô ấy đã nói với tôi không?
- Không cần đâu… Nhìn cậu thì tôi cũng biết mọi chuyện đều ổn cả.
- Tỷ không dùng “nó” cơ mà, sao lại biết được mọi chuyện đều ổn? - Tử Phong
tò mò hỏi, hắn thấy Minh Nguyệt không dùng khả năng đọc suy nghĩ thì sao lại
biết được hắn muốn nói gì.
- Là trực giác của phụ nữ… cái này thì cậu không hiểu được đâu - Minh Nguyệt
cười cười trả lời.
- Trực giác của phụ nữ? - Tử Phong mờ mịt nhắc lại, hắn lần đầu nghe đến loại
năng lực kỳ lạ này.
- Cậu nghĩ Hàm Hương là một người như thế nào? - Minh Nguyệt biết khó có thể
giải thích loại năng lực này cho Tử Phong nên hỏi hắn một câu khác.
- Cô ấy rất xinh, tính tình lanh lợi hoạt bát, năng lực lại rất mạnh, ngoài
ra cô ấy còn hát rất hay… chỉ là cô ấy có phần hơi cố chấp.
Tử Phong kết luận một vài câu về Hàm Hương theo cảm nhận của riêng hắn từ
những gì hắn nhìn thấy ở nàng ấy. Minh Nguyệt nghe vậy liền cất giọng nhẹ
nhàng nói:
- Không chỉ riêng Hàm Hương đâu… Đa phần con gái đều cố chấp cả, nhất là
trong chuyện tình cảm.
- Tỷ cũng thuộc vào loại đó chứ? - Tử Phong cười hỏi.
- Cũng có thể - Minh Nguyệt không chắc chắn câu trả lời của mình - Dù sao tôi
cũng là con gái mà.
-☉-
Minh Nguyệt và Tử Phong đang nói chuyện thoải mái trên chiếc cầu nằm rất cao
so với mặt đường. Đây là một trong những cây cầu được xây dựng chuyên dành cho
những người muốn quan sát Đế Đô một cách toàn cảnh nhất. Nhưng hôm nay vì có
buổi diễu hành nên người đến đây để thưởng thãm khung cảnh Đế Đô rất ít, đa
phần còn lại đều tập trung ở những con đường bên dưới cả.
Tuy người xuất hiện ở đây ít nhưng lại rất trùng hợp. Từ cuộc gặp gỡ của Tử
Phong và Hàm Hương cho tới việc Minh Nguyệt cũng tìm tới cách đây không lâu là
một minh chứng.
Nhưng việc trùng hợp không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó, mà có ba người cũng
đang đi tới chiếc cầu này. Ba người ấy có thể không thân quen, nhưng với Minh
Nguyệt và Tử Phong thì cả hai đều biết ba người đang tiến tới là ai.
Người đi đầu là một thanh niên với dáng vẻ thư sinh nho nhã, hắn đeo một chiếc
mặt nạ đơn giản nhưng không che được hết khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hắn.
Một mái tóc dài màu xanh biển uốn lượn đằng sau như một dòng nước, bước đi nhẹ
nhàng thư thái, hắn đang ung dung từng bước tiến về nơi này.
Đi bên trái người thanh niên là một cô gái dáng vẻ tuyệt trần, khuôn mặt xinh
đẹp cười cười đằng sau chiếc mặt nạ đầy cá tính đang nhìn về hướng của Minh
Nguyệt. Mái tóc ngắn búi cao cùng một bộ trang phục màu vàng đen nổi bật, cô
gái ấy như một chiến thần đi từng bước trông nhẹ nhàng nhưng đầy dũng mãnh.
Bên phải là một người rất cao to lực lưỡng trông vô cùng chắc chắn, nếu so với
Đại Tượng lúc chưa biến thân và Đà Phu thì hắn không hề kém cạnh chút nào. Đặc
biệt là tên này có nước da hơi đen sạm trông rất cứng rắn, đầu trọc không tóc
nhưng nhìn có phần gồ ghề chứ không bóng láng như đầu của hai nhóc Song Khả.
Ba thân ảnh tiến tới hướng của Minh Nguyệt và Tử Phong nên cả hai đều nhận ra,
đặc biệt là nhìn vẻ ngoài ấy thì cả hai rất dễ đoán ra được ba người này là
ai. Đó tất nhiên là Tề Hạo, Thái Yên và một người nữa của nhóm Tuyệt Diệt, đối
thủ cuối cùng của nhóm Vô Cực trong đại hội lần này.
Tề Hạo vẫn bình thản đi về trước, khi tới trước mặt Minh Nguyệt và Tử Phong,
Tề Hạo liền mở lời chào:
- Chào Nguyệt cô nương, không ngờ lại được gặp cô ở đây.
Minh Nguyệt cũng gật đầu chào lại một cách xã giao với Tề Hạo, dù sao hắn từ
trước đến nay vẫn tỏ ra hữu hảo với người xung quanh. Nhưng Minh Nguyệt chỉ
chào đơn giản rồi nhìn qua Thái Yên một cách lạnh lùng. Sự kiện khiến Minh
Nguyệt bị ép tới mức lộ diện khuôn mặt - điều Minh Nguyệt ám ảnh nhất, và việc
phải ngụy trang bản thể đều do nữ nhân cuồng chiến này gây ra.
Thái Yên nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Minh Nguyệt nhìn qua mình thì càng
hào hứng hơn nữa, nhưng Thái Yên chỉ kiềm nén nó trong lòng, mắt nhìn chằm
chằm Minh Nguyệt một cách đầy khiêu khích.
Tề Hạo tất nhiên là nhận ra không khí căng thẳng của hai bên đến từ hai cô
gái, nhưng bản thân hắn vẫn nở nụ cười nhìn qua Tử Phong. Tề Hạo vừa quan sát
qua Tử Phong một lượt liền cười nói:
- Vị này chắc là Phong, Tử Huyền Long trong nhóm của Nguyệt cô nương.
- Ngươi nhận ra ta - Tử Phong thật thà hỏi lại xem như đã xác nhận bản thân
chính là Tử Huyền Long.
- Tinh ý một chút thì có thể nhận ra thôi - Tề Hạo trả lời - Nhóm của Nguyệt
cô nương không có ai như ngươi. Với lại trong trận đấu vừa rồi, ngươi sử dụng
khả năng biến hóa hoàn hảo tới mức đó thì việc thay đổi sơ qua về hình dáng bề
ngoài đối với ngươi... chỉ là chuyện cỏn con thôi.
- Cũng không đơn giản là tinh ý như ngươi nói - Minh Nguyệt bỗng lên tiếng
cắt ngang - Nhìn thấy cả diễn biến bên trong màn sương ấy thì không phải
chuyện dễ, đến cả chuyện biến hình của Tử Huyền Long chắc hẳn ngươi cũng biết
đó là gì.
Minh Nguyệt vẫn không có hảo cảm gì với Tề Hạo kể từ lần đầu gặp gỡ ở bìa rừng
cho tới hiện tại. Nguyên nhân cũng có thể đến từ trực giác của nàng, và cũng
có thể đến từ những gì Tề Hạo biểu hiện bên ngoài khiến Minh Nguyệt không
thích tính cách của hắn.
Màn sương đen do Minh Nguyệt tạo ra nên nàng thừa biết khả năng như thế nào
mới có thể nhìn thấy được bên trong. Việc Tề Hạo vừa trả lời với Tử Phong như
vậy cũng là ngầm ý muốn nói cho Minh Nguyệt biết chuyện bản thân hắn có thể
nhìn thấy cả những chuyện nàng muốn che dấu.
Tề Hạo nghe Minh Nguyệt nói vậy cũng không tỏ vẻ gì, vẫn cười cười nói:
- Đúng là không có gì có thể che mắt được Nguyệt cô nương cả, đúng là ta biết
đến khả năng biến hóa ấy gọi là gì… Nếu ta đoán không lầm thì nó là Bát Cửu
Huyền Công.
Tử Phong nghe câu trả lời của Tề Hạo mà cảm thấy bất ngờ trong người. Đại Thần
Thông này tuy rất hiếm gặp nhưng tiếng tăm của nó thì được nghe tới tương đối
nhiều. Tuy nhiên nghe là một chuyện, đằng này Tề Hạo chỉ nhìn qua về cách biến
hóa mà đã biết ngay là Bát Cửu Huyền Công thì đó không phải là chuyện đơn
giản. Phải biết những Công Pháp chuyên về cách biến hóa không phải là không
có, nhưng nhìn qua Tử Phong sử dụng một lần mà đã nói ra ngay được xuất xứ thì
ắt Tề Hạo phải rất hiểu biết về Bát Cửu Huyền Công.
- Đúng là kiến thức của Thái Tử Thủy Long Cung thật sâu rộng - Minh Nguyệt có
phần khen ngợi nói.
- Chỉ là ta từng được tiếp xúc qua nó thôi, nhưng đáng tiếc ta lại vô duyên
lĩnh ngộ - Tề Hạo lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói - Tư chất của ta thật là thua xa
Tử Huyền Long mà.
- Tâm bất động giữa dòng đời vạn biến, tâm bất biến tạo thân thể toàn biến -
Minh Nguyệt bỗng nhắc đến một câu khiến Tề Hạo nhíu mày - Đó là câu đầu tiên
trong yếu quyết nhập môn của Bát Cửu Huyền Công, ta nghĩ câu này chắc ngươi
biết rõ hơn ai hết.
- Nguyệt cô nương nói vậy hẳn là rất thông thạo Bát Cửu Huyền Công?
Tề Hạo đoán Minh Nguyệt cũng biết Bát Cửu Huyền Công, nếu như sự thật là vậy
thì trận chiến sắp tới sẽ rất khó khăn đối với hắn. Nhưng Minh Nguyệt lại lắc
đầu nói:
- Ta không học Bát Cửu Huyền Công, nhưng ta nói đến chuyện vô duyên lĩnh ngộ
của ngươi - Minh Nguyệt trầm ngâm trả lời - Vô duyên hay không chỉ là một cách
nói, lĩnh ngộ được hay không cũng không phải do tư chất quyết định, cốt yếu
đều phụ thuộc vào bản thân. Nếu tâm ngươi vọng động quá nhiều, tư tưởng ngươi
luôn hướng ra khỏi sự kiểm soát của tâm trí thì ngay bước đầu tiên của Bát Cửu
Huyền Công, chẳng phải ngươi đã không chạm được hay sao?
Minh Nguyệt nói vậy không phải muốn lên lớp Tề Hạo, mà nàng muốn nói đến
chuyện một người có quá nhiều âm mưu thì tâm tất sẽ khó có thể bất động để
lĩnh ngộ những chuyện cần sự bình tâm. Và tâm trí tham cầu trục lợi hay chứa
những mục đích cá nhân lại càng khó có thể học được Bát Cửu Huyền Công, một
môn Đại Thần Thông yêu cầu rất cao cả về thân, tâm, trí, và ngộ tính.
Tề Hạo đương nhiên hiểu được hàm ý của Minh Nguyệt, hắn không phản bác cũng
không tỏ vẻ tức giận khi bị nói trúng tím đen như vậy, ngược lại Tề Hạo còn
cúi người nói:
- Đa ta Nguyệt cô nương đã giúp ta khai thông khúc mắc của bản thân, đúng là
tâm ta bất chính nên khó có thể lĩnh ngộ được những huyền diệu của Bát Cửu
Huyền Công.
Thái Yên thấy Hạo ca của mình lại phải cúi người nhận lỗi, lại còn phải nhận
mình là một người bất chính trước Minh Nguyệt nên giọng có phần âm trầm nói:
- Vậy cô nói xem tại sao ta cũng không học được Bát Cửu Huyền Công.
Minh Nguyệt nhìn qua Thái Yên, tuy nàng không ghét cô gái đanh đá này vì tính
cách cô ta chỉ có phần bốc đồng chứ không xấu. Nhưng cũng vì chuyện ở vòng
loại nên Minh Nguyệt cũng không có mấy hảo cảm với loại chỉ thỏa mãn mục đích
cuồng chiến của mình.
- Vì ngươi không có duyên - Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn rồi không nói thêm
câu nào nữa.
- Cái gì… Ngươi... - Thái Yên nghe câu trả lời liền nổi giận nói lớn.
Rõ ràng vừa mới nói với Tề Hạo là vô duyên hay không chỉ là một cách nói, thế
mà khi Thái Yên hỏi thì Minh Nguyệt lại phán ngay một câu “tại vô duyên”. Nghe
qua là biết Minh Nguyệt không muốn nói chuyện với mình, lại còn có vẻ xem
thường nên Thái Yên vô cùng tức giận hét lớn. Tề Hạo ngay lúc đó liền đưa tay
chạm vào vai Thái Yên như muốn nàng bình tĩnh lại. Hiện tại chỉ vừa bắt chuyện
mà hai người đã bị Minh Nguyệt khiến cho lâm vào thế thua cuộc.
- Hừm…
Thái Yên bực bội nhìn Minh Nguyệt nhưng không nói gì nữa, cảm giác muốn trả
thù lần bị Minh Nguyệt đánh ở vòng loại cộng với lần bị xem thường này gộp lại
khiến cô ta muốn đem tất cả trút lên trận đấu vào ngày mai. Nhưng trước tiên
Thái Yên biết nàng vẫn phải kiềm nén lại đã, vì trước sau gì thì cũng sẽ đến
lúc giải quyết tất cả thôi.
Tề Hạo cản Thái Yên, sau đó như sực nhớ đến điều gì liền nói:
- Thật có lỗi với mọi người, ta lại quên mất phép lịch sự tối thiểu rồi.
Tề Hào nói xong liền đưa tay sang người cao to da đen sạm bên cạnh như đang
giới thiệu:
- Mọi người hẳn đã quen biết nhau hết rồi, nhưng ta lại quên không giới thiệu
một bằng hữu của ta… Vị này cũng là một người cùng tộc với chúng ta tên là
Điền Khê, là một người thuộc nhánh Thiết Giáp Long.
- Cùng tộc? - Thái Yên giọng có vẻ khinh thường nhìn Minh Nguyệt và Tử Phong
nói - Ta chưa bao giờ gặp hai người này ở Thánh Địa Long Tộc, như thế nào mà
lại thành cùng tộc.
Điền Khê thân hình to lớn cùng với giọng nói có phần trầm thấp nở nụ cười nói:
- Hai người đừng để ý tới lời nói lỗ mãng của bà chằn này, thực ra tâm địa
của nó… cũng nóng nảy không kém gì bề ngoài đâu ha ha ha.
- Ngươi gọi ai là bà chằn?
Thái Yên tức giận nhìn qua Điền Khê, cảnh tượng này khiến Tử Phong thấy quen
quen, dường như rất giống cảnh sắp đánh nhau của cặp chó mèo trong nhóm Vô
Cực. Tề Hạo không quan tâm lắm đến chuyện cãi cọ ở phía sau. Trong lòng Tề Hạo
suy nghĩ gì đó, ánh mắt hắn bỗng nhìn qua Minh Nguyệt rồi nói:
- Nhóm Tuyệt Diệt chỉ có ba người chúng tôi là thuộc về Long Tộc, còn lại đều
là Nhân tộc cả.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? - Minh Nguyệt bình thản hỏi lại.
- Như vậy nghĩa là cả năm người thuộc về Long Tộc xuất hiện ở Đế Đô lần này
đều đang có mặt ở ngay đây, không phải là rất trùng hợp hay sao?
- Ngươi cho rằng ở Đế Đô chỉ xuất hiện năm Long Nhân à?
Tử Phong vừa lên tiếng hỏi lại, hắn tuy ít nói nhưng lâu lâu cảm thấy thắc mắc
vẫn chen vô hỏi một câu. Tuy nhiên câu hỏi ấy lại khiến Tề Hạo suy nghĩ lại,
đúng là không thể tự nhận định một cách chắc chắn như vậy ngay được. Ngay cả
Minh Nguyệt và Tử Phong nếu không thể hiện sức mạnh thì không ai biết họ là
Long Nhân cả. Cũng có thể nói nguyên nhân chính là vì Minh Nguyệt và Tử Phong
là những Long Nhân không thuộc về Thánh Địa Long Tộc quản lý nên Tề Hạo không
biết đến, nhưng nếu thật sự có ai đó giống như Minh Nguyệt hoặc Tử Phong xuất
hiện thêm thì chắc gì Tề Hạo đã biết tới.
- Ừm… Ngươi nói đúng, vậy thì năm Long Nhân sắp đối đầu trong trận cuối cùng
đều có mặt ở đây, như thế chẳng phải cũng rất đặc biệt ư?
Tề Hạo cười nói trông có vẻ thân thiện, nhưng câu nói đó lại hàm ý rất nhiều
điều. Vừa nói đến việc là đối thủ trong trận chung kết, và cũng có thể nói đến
chuyện mâu thuẫn bên trong Long Tộc giữa những Long Nhân “chính quy” và những
Ác Long lang bạc mang tiếng xấu bên ngoài như Tử Huyền Long và Hắc Ám Long.
- Một cuộc gặp gỡ rất đặc biệt - Minh Nguyệt gật đầu, giọng bình thản trả lời
như không quan tâm tới những lời Tề Hạo nói.
- Ha ha... có điều ta muốn nói với Nguyệt cô nương - Tề Hạo cười cười đầy
thâm ý - Chắc Nguyệt cô nương không biết một chuyện… đó là ta hiểu rất rõ về
Hắc Ám Long.
Tề Hạo khuôn mặt cười có vẻ bí ẩn đằng sau chiếc mặt nạ đơn giản, nhưng ánh
mắt lại nhìn chằm chằm Minh Nguyệt như muốn lột trần sự thật: Minh Nguyệt là
ai?
Tử Phong nghe Tề Hạo nói giống như có vẻ hắn đang nghi ngờ về thân phận “cải
trang” thành Hắc Ám Long của Minh Nguyệt. Tề Hạo lại vừa nói là hắn biết rất
rõ về Hắc Ám Long thì càng chứng tỏ hắn đang muốn điều tra về thân phận thật
sự của Minh Nguyệt.
- Ngươi biết rõ thì đã sao… Ngươi đâu phải Hắc Ám Long - Minh Nguyệt vẫn
không tỏ vẻ dao động gì, giọng lạnh lẽo nói.
- Ta không phải Hắc Ám Long - Tề Hạo nhìn sâu vào cặp mắt của Minh Nguyệt như
muốn tìm ra sơ hở nào đó - Nhưng Nguyệt cô nương chắc gì cũng là Hắc Ám Long.
Minh Nguyệt và Tề Hạo bốn mắt chằm chằm nhìn như muốn soi thấu tâm can của đối
phương, nhưng càng nhìn Tề Hạo lại càng có cảm giác tựa như bị Minh Nguyệt
khiến bản thân cảm thấy thua cuộc. Hay nói đúng hơn là ánh mắt Minh Nguyệt
khiến Tề Hạo không thể nhìn thấy bất cứ một dao động nào cả, còn hắn lại giống
như bị Minh Nguyệt lột trần tất cả mọi âm mưu của hắn ra vậy.
Biết không thể làm Minh Nguyệt lộ ra sơ hở, Tề Hạo bỗng lắc đầu cười trừ.
- Thật ra thì ta hơi nghi ngờ như vậy có thể vì ta là học trò của một Hắc Ám
Long, vậy nên khí tức của người đó ta rất quen thuộc. Nguyệt cô nương mang khí
tức có phần khác biệt đôi chút có thể vì cô không sinh hoạt ở Thánh Địa Long
Tộc. Nếu vậy thì chuyện này là do ta vô ý nghi ngờ, thật sự rất xin lỗi Nguyệt
cô nương.
Tề Hạo lại cúi thấp người ra vẻ xin lỗi, hắn dường như rất thích cúi mình
trước người khác.
- Không có gì, dù sao cũng có rất nhiều nguyên nhân khiến khí tức khác biệt
dù trong cùng một tộc - Minh Nguyệt đáp, ánh mắt nàng vẫn điềm nhiên như
thường, như lại có phần giống như vô ý liếc qua Thái Yên một cái rất nhanh.
Tề Hạo đúng lúc vừa ngẩng đầu lên liền nhận thấy Minh Nguyệt có phần gì đó
khác lạ, hắn thầm phán đoán một xíu liền liền nảy lên một suy nghĩ: chẳng lẽ
Minh Nguyệt cũng giống Thái Yên, là một Long Nhân biến dị mang thêm thuộc tính
khác. Thái Yên vốn là Lôi Long nhưng trong người mang thêm một ít năng lực Hắc
Ám nên hay được gọi là Ám Lôi Long. Chính vì vậy nên bề ngoài Thái Yên hoàn
toàn giống với Lôi Long, nhưng khí tức lại có phần khác biệt so với người cùng
tộc Lôi Long.
Tề Hạo đúng là không nghĩ đến chuyện này, hắn vốn không tưởng tượng được
chuyện Minh Nguyệt là một Long Nhân biến dị. Nhưng có Thái Yên ở đây là một
nhân chứng sống, cộng với khí tức có phần khác biệt của Minh Nguyệt so với Hắc
Ám Long mà Tề Hạo từng biết nên hắn phần nào đã tin vào phán đoán mình vừa
nghĩ ra.
Tử Phong đương nhiên biết thân phận thật của Minh Nguyệt. Vừa rồi Tử Phong còn
lo lắng việc Minh Nguyệt bị Tề Hạo nghi ngờ thân phận, nhưng Tử Phong không
ngờ Minh Nguyệt lại có thể đổi hướng nghi ngờ của Tề Hạo sang một chiều hướng
khác. Mặc dù không nói ra nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng cho Tề Hạo, dù sao
mang tiếng là Long Nhân biến dị còn tốt hơn rất nhiều so với chuyện thân phận
bị nghi ngờ.
- Sư phụ của ngươi là một Hắc Ám Long? - Tử Phong bắt đầu tò mò hỏi, với thân
phận của Tề Hạo thì sao có thể học với một Long Nhân ở bên ngoài được.
Điền Khê đứng sau Tề Hạo vuốt cái đầu trọc gồ ghề của hắn rồi cười ồm ồm nói:
- Thật ra không phải là sự phụ, mà đó là một trong những Đại Trưởng Lão cao
cấp nhất ở Long Tộc, ông ấy chỉ dạy sơ qua về cách chiến đấu cho bọn ta thôi.
Thái Yên đứng bên cạnh giọng hầm hầm nói:
- Cái gì mà dạy cho bọn ta? Chỉ có ta và Hạo ca được học thôi, còn ngươi đến
cả gặp mặt ông ấy còn chưa có diễm phúc đó đâu.
- Ầy… Sao ngươi không biết giữ thể diện cho người cùng phe gì hết vậy - Điền
Khê có vẻ xấu hổ khi bị Thái Yên bóc mẽ sự thật.
- Ai thèm cùng phe với ngươi, nếu ngươi không bám đuôi Hạo ca đi tới đây thì
đã tốt rồi.
Thái Yên và Điền Khê lại bắt đầu to tiếng với nhau, cảnh quen thuộc bắt đầu
lặp lại. Tử Phong không quan tâm lắm đến chuyện cãi vã đó, hắn lại bắt đầu
thắc mắc và hỏi:
- Như vậy ở Thánh Địa Long Tộc có Hắc Ám Long sao?
- Đúng vậy… nhưng lại chỉ có duy nhất một vị đó thôi - Tề Hạo cười đáp, sau
đó hỏi ngược lại Minh Nguyệt - Không biết Nguyệt cô nương có biết đến vị đó?
- Ta không biết.
Minh Nguyệt đáp ngắn gọn rồi không nói thêm gì nữa. Tề Hạo nhìn qua cũng đoán
Minh Nguyệt không biết gì đến vị Đại Trưởng Lão này cả. Có lẽ thông tin về
người này ít ai bên ngoài biết được vì ông ấy không thích tiếp xúc với thế
giới bên ngoài nên không ai biết cũng là điều dễ hiểu. Dẫu sao mối nghi ngờ
của Tề Hạo bây giờ đã chuyển sang một chiều hướng khác, và hắn đã ngầm nhận
định Minh Nguyệt là một Hắc Ám Long biến dị.
Minh Nguyệt sau khi trả lời cũng không muốn dây dưa ở đây thêm nữa nên mở lời
nói:
- Bây giờ chúng ta có việc phải đi trước, xin phép cáo từ mọi người tại đây.
Minh Nguyệt nói xong cũng nhìn qua Thái Yên và Điền Khê một lượt rồi xoay
người bước đi. Tử Phong cũng gật đầu chào đám Tề Hào rồi đi theo Minh Nguyệt
bước xuống khỏi chiếc cầu. Tề Hạo nhìn theo bóng dáng hai người đang rời khỏi
nơi này liền mở miệng nói:
- Tạm biệt Nguyệt cô nương, hẹn gặp lại cô vào ngày mai… trên võ đài.
Minh Nguyệt và Tử Phong dường như không nghe thấy lời nói của Tề Hạo, mà có
nghe thì cả hai cũng chẳng bận tâm. Hai người rời khỏi cây cầu sau đó tiến
xuống con đường gần đó, nơi có Đà Phu và hai nhóc Song Khả đang xem náo nhiệt.
Bốn người tụ họp rồi cùng nhau đi về nhà trọ dành cho nhóm Vô Cực, mặc dù Song
Khả có phần chán nản vì “chơi chưa đã”, nhưng vẫn phải theo Minh Nguyệt rời
đi.
Ba người Tề Hạo vẫn đứng trên thành cầu nhìn theo cảnh Minh Nguyệt và Tử Phong
gặp gỡ Đà Phu và hai đứa nhóc. Thái Yên nhìn thấy Đà Phu và Song Khả liền hỏi:
- Hạo ca… Huynh nghĩ ngày mai cô ta có cho hai tên lùn kia ra trận không?
- Chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu.
- Vậy thì chỉ còn lại đúng năm người đã xuất chiến từ những trận đầu - Thái
Yên nhìn về Đà Phu nói - Còn tên bò sát kia chỉ là một nô lệ.
- Đúng vậy, khả năng cao là nhóm Vô Cực vẫn sẽ xuất chiến với năm nhân vật:
Hắc Ám Long, Tử Huyền Long, Huyết Lang, Ảnh Miêu và Hoàng Kim Ngưu.
- Hoàng Kim Ngưu… ha ha - Điền Khiên cười cười nói - Đúng là lâu rồi ta chưa
từng đối chiến với một tên trâu nào cả.
- Một đám to xác đầu óc ngu si tứ chi phát triển - Thái Yên mỉa mai nói.
- Còn ngươi thì thân xác đàn bà lòng dạ đàn ông.
- Ngươi...
Tề Hạo không quan tâm lắm đến cuộc cãi vã của Thái Yên và Điền Khê bên cạnh,
hắn chỉ cười cười rồi xoay người bỏ đi. Thái yên và Điền Khê thấy Tề Hạo bỏ đi
nên cũng đi theo.
Thái Yên sánh bước bên cạnh Tề Hạo, nàng suy nghĩ gì đó rồi hỏi:
- Ngày mai ca có nắm chắc phần thắng trong tay không?
- Với ta thắng hay thua không quan trọng - Tề Hạo lắc đầu nói - Ta chỉ muốn
biết năng lực thật sự của cô ta mà thôi, ta luôn có cảm giác cô ta đang che
giấu một thứ gì đó rất đáng sợ.
- Cô ta dù có che giấu thế nào đi chăng nữa thì ngày mai tất cả cũng phải
phơi bày ra thôi - Thái Yên nắm chặt bàn tay đầy vẻ chiến ý nói - Nếu chỉ với
sức mạnh như những trận đấu vừa rồi thì cô ta không xứng đáng đối đầu với
chúng ta.
- Ha ha ha ha… - Tề Hạo bỗng cười lớn - Nhưng điều ta lo ngại không chỉ một
mình cô ta, nếu cả nhóm của cô ta đều ẩn giấu thực lực thì sao?
Thái Yên nghe vậy tuy có phần lo ngại, nhưng nàng cũng nhanh chóng trả lời:
- Huynh nghĩ ở nơi Hữu Phần nhỏ bé này lại xuất hiến những kẻ như vậy sao?
Chỉ một mình cô ta đã rất đặc biệt rồi.
Tề Hạo không nói gì thêm mà im lặng suy nghĩ. Cả ba người dần dần rời khỏi
chiếc cầu này, trả lại nơi đây một không khí tĩnh mịch hiếm có.