Thần Thông


Người đăng: Roseri

Trong bóng đêm sâu thẳm, một khuôn mặt mỹ lệ nhưng đau buồn hiện ra. Đó là
khuôn mặt của một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt nàng chứa đầy sự
tức giận, nhưng đó là sự tức giận biểu hiện từ tấm lòng quan tâm lo lắng của
nàng. Cặp mắt chứa đầy cảm xúc đau buồn phẫn hận, nhưng chứa trong đó là tình
yêu vô bờ bến, nước mắt chảy dài trên gò má nàng thể hiện đó là những cảm xúc
bộc phát không kiềm nén được bởi chính nàng. Khuôn mặt xinh đẹp ấy đang hét
lên như gọi tên ai đó.

Tử Phong nhìn vào khuôn mặt đó, trong lòng hắn dường như biết được đó là người
hắn rất quen thuộc, nhưng những mảng mờ che chắn khiến hắn không thể nhìn hay
nhớ ra đó là ai cả. Nhưng hắn biết một điều, những cảm xúc từ cô gái kia chính
là dành cho hắn, hay nói đúng hơn, nguyên nhân khiến cô gái kia tức giận đến
vậy là vì hắn.

Hình ảnh Tử Phong nhìn thấy cuối cùng trước khi ngất đi trên võ đài là khuôn
mặt của Hàm Hương. Chính biểu cảm của Hàm Hương lúc đó đã khiến hắn nhìn thấy
khuôn mặt mờ ảo trong bóng đêm này. Đây là bóng đêm trong tiềm thức, nơi hắn
đang chìm vào cơn mê,

và trong bóng đêm ấy, Tử Phong buột miệng gọi vài tiếng:

“Tuyết…”

-☉-

BỐP…

Tử Phong đang trong cơ mê man, bỗng dưng bị một cú tát vào mặt khiến hắn bừng
tỉnh.

Mở mắt ra, Tử Phong hắn thấy đang nằm trong căn phòng quen thuộc ở nhà trọ
dành cho nhóm Vô Cực. Đứng ngay bên giường hắn là Vân Phi, kẻ vừa đánh thức
bằng cách tát một cái thật mạnh vào mặt Tử Phong chính là tên cẩu tặc này.

- Ở Hữu Phần này làm đách gì có tuyết, mày mơ ngủ à?

Tử Phong từ trên giường ngồi bật dậy, thân thể hắn vẫn còn ê ẩm sau đợt tấn
công liên hoàn của Hàm Hương. Cũng may là Hàm Hương đã nhẹ tay, chứ nếu không
thì hắn đã nằm liệt giường không cử động nổi rồi, nhưng cũng phải nói đến
nguyên nhân chính là khả năng hồi phục và sức mạnh thân thể của Tử Phong rất
đặc biệt.

- Tuyết gì? - Tử Phong đứng dậy, kiểm tra sơ qua tình trạng cơ thể rồi hỏi -
Tao nói thế bao giờ?

- Mày nằm đó rên rỉ hết tuyết này tuyết nọ mà bây giờ còn chối, bộ mày nói mớ
chắc - Vân Phi gãi gãi cằm nói tiếp - Mà mày tự kỷ trong rừng Khu Vụ suốt thì
sao lại biết tới tuyết… hay mày từng đi tới Bắc Châu rồi à?

- Tao không biết tuyết với Bắc Châu gì cả.

- À quên, hỏi thằng ngu như mày cũng như không.

Tử Phong không hứng thú đấu khẩu với Vân Phi, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Tử Phong vừa ra tới phòng khách nhưng không thấy ai ở đây cả, mọi người nhóm
Vô Cực dường như không có ở nhà.

- Mọi người trong nhóm không có ở đây à?

- Chắc đi ra ngoài hết rồi - Vân Phi ngập ngừng trả lời.

Tử Phong nhìn điệu bộ của Vân Phi thì dường như hắn cũng không biết cả nhóm đi
đâu cả, định mở miệng hỏi tiếp thì có một giọng nói ồm ồm vang lên từ căn
phòng gần đó.

- Thằng cẩu tặc mới tỉnh lại nên nó không biết gì đâu... mày có hỏi nó cũng
như không.

Từ trong căn phòng đối diện có trận pháp che chắn, Đại Tượng với thân hình to
lớn và cặp sừng vàng quá khổ bước ra. Khuôn mặt trông hiền hậu khôi ngô đang
nở nụ cười có phần châm chọc nhìn Vân Phi.

- Bà mẹ mày chứ cười cái gì… - Vân Phi thấy bộ dạng châm chọc đó của Đại
Tượng nên gằn giọng.

Đại Tượng cười cười đi lại gần Tử Phong, vờ như nói nhỏ vào tai Tử Phong,
nhưng giọng của hắn thì ồm ồm như cái trống nên ai chả nghe được.

- Cẩu tặc chưa bao giờ bị đánh tới mức bầm dập văng hết chỗ này tới chỗ khác,
còn bị đập cho rớt đài nữa… mà lại bị đối thủ là đám con gái đánh tới mức đấy
thì… khục khục… ha ha ha.

Vân Phi nghe rõ từng lời, cả người hầm hầm định lao lên nhưng thấy Đại Tượng
dường như chả sợ, khuôn mặt cười như khiêu khích nhìn Vân Phi.

- Mẹ nó - Vân Phi nửa muốn xông lên nửa không dám nói - Chẳng qua là xiếc khỉ
diễn trò trên võ đài thôi, quan trọng đách gì.

Tử Phong cùng Đại Tượng nhìn điệu bộ ấy liền cười to, hai tên cười lớn tiếng
khiến Vân Phi càng thêm tức tối.

- Tao với cẩu tặc bị đánh tới hôn mê bao lâu rồi?

Tử Phong không cười nữa mà hỏi vào vấn đề chính, hắn nhìn bên ngoài thì trời
còn sáng, nhưng không biết cả hai đã hôn mê bao lâu.

Đại Tượng kéo cái ghế to đùng chuyên dành cho hai tên to xác là hắn và Đà Phu
hay ngồi, vừa ngồi xuống Đại Tượng bắt đầu nói.

- Hai tụi bay gục từ hôm qua tới giờ, tính ra cũng mới trôi qua một ngày
thôi.

- Vậy hôm nay không đánh trận cuối với đám lươn kia à - Vân Khi cũng ngồi
xuống gần đó hỏi.

- Không - Đại Tượng lắc đầu - Trận chung kết sẽ diễn ra vào ngày mai, hai
nhóm đều được nghỉ một ngày xem như để chuẩn bị trước trận đánh cuối cùng.

- Đánh thì đánh mẹ đi, nghỉ làm cái quái gì không biết.

- Một là vì trận cuối cùng nên Hoàng Gia muốn câu kéo khách tham quan lưu lại
Đế Đô, vậy nên kéo dài thời gian diễn ra trận chung kết cũng dễ hiểu, hai là
ngày hôm nay Đế Quốc tổ chức lễ hội hóa trang với diễu hành ngoài phố.

- Lại còn lễ hội với chả hóa trang... đúng là bày trò.

Vân Phi chán nản gác chân lên bàn, nhưng sau đó như sực nhớ ra điều gì liền
hỏi:

- À mà trận với đám hồ ly đó chúng ta thắng như thế nào, tao chỉ nhớ mang
máng là đập với hai con lùn kia sau đó bị đánh bay khỏi võ đài thôi.

Đại Tượng lại cười với bộ dạng bí hiểm, sau đó lôi ra một cái màn hình đưa cho
Vân Phi:

- Mày tự coi đi.

Vân Phi liền chộp lấy màn hình vuông vức từ Đại Tượng ném tới, hắn xem qua chi
tiết trận đấu được chiếu lại trên màn hình đó. Những cảnh đầu tiên thì Vân Phi
còn nhớ rõ, nhưng càng về sau, khi đã hóa điên thì hắn chỉ lờ mờ không biết
diễn biến cụ thể thế nào thôi.

- Con nhỏ Tử Mị Hồ đánh đấm cũng gọi là tạm được - Vân Phi nhìn thấy cảnh hắn
bị Hàm Hương xử lý dễ dàng thì mặt mày có phần khó coi.

- Cũng được hả... ha ha ha ha - Đại Tượng không nhịn nổi cười - Mày có trổ
hết bản lĩnh ra e cũng không đối đầu lại con nhỏ Tử Mị Hồ đó đâu.

Vân Phi không có cớ nói lại, hắn vẫn vờ như đang tập trung vào xem diễn biến
trận đấu được chiếu lại trên màn hình.

- Quái… đại tỷ che hết cả tầm nhìn rồi.

Xem tới đoạn cuối, Vân Phi không xem được diễn biến bên trong màn do đám khí
đen của Minh Nguyệt tạo ra đã che gần hết cả võ đài. Hắn chỉ thấy một lúc sau
thì đám khí đen đó tan hết, chỉ có Minh Nguyệt là còn tỉnh táo, còn lại thì Tử
Phong và Hàm Hương đều gục cả.

Tuy nhiên Vân Phi cũng nhận thấy điều khác biệt trong diễn biến của những phút
cuối cùng: Tử Phong trước đó thì nằm ngất ở một nơi xa, nhưng khi đám khí đen
tan đi thì Tử Phong đang khụy gối bất tỉnh gần chỗ Minh Nguyệt và Hàm Hương.

- Thằng kỳ nhông này có tham gia ở khúc cuối à - Vân Phi nhìn qua Tử Phong
đang im lặng ngồi gần đó nói - Tao tưởng nó dính một đòn của con nhỏ Tử Mị Hồ
rồi gục luôn rồi chứ.

Tử Phong không lên tiếng mà Đại Tượng cười cười trả lời:

- Mày quên là kỳ nhông nó có gì trong người sao, độ hồi phục của nó mặc dù
chưa bằng mày, nhưng tính ra thì nó ăn đòn của Tử Mị Hồ còn nặng hơn mày ấy.

- Mẹ nó, món đó đúng là có lợi thật - Vân Phi như sực nhớ ra khả năng của Tử
Phong liền ghen tị nói - Sao thằng kỳ nhông ngu thế mà học được thứ đó, còn
tao lại đách học được là thế nào?

- Hê hê... Ngộ tính, cái này là do ngộ tính thôi - Đại Tượng mỉa mai cười.

- Ngộ con mẹ gì, là do thằng kỳ nhông ăn may thôi - Vân Phi bắt đầu hỏi Tử
Phong - Mà cuối cùng mày làm gì trong đó mà lại bị đánh gục một lần nữa thế?

Tử Phong trầm mặc giây lát rồi nói:

- Tao biến thành Nguyệt tỷ, đánh lừa sự chú ý của Hàm Hương.

Xung quanh nơi đây đều có trận pháp bảo vệ nên Tử Phong không sợ người ngoài
nghe thấy, hắn trả lời ngắn gọn nhưng khiến Vân Phi trố mắt ngạc nhiên bởi câu
trả lời ấy. Vân Phi nghe Tử Phong nói xong liền bật người đứng dậy nói lớn.

- Vậy là mày dùng Thần Thông biến thành đại tỷ thật à?

- Ừm - Tử Phong gật đầu.

“Rầm”

Vân Phi nghe vậy liền vỗ bàn một cái thật to rồi lớn tiếng nói tiếp:

- Bất công quá, mẹ nó… sao lại để thằng kỳ nhông này có được Thần Thông như
vậy chứ - Vân Phi bỗng chuyển qua điệu bộ cười cười nói tiếp - À mà lúc mày
tập biến hình, có bao giờ tự cởi đồ ra rồi…

Vân Phi vừa nói vừa đưa tay xoa xoa nắn nắn trước ngực mình, miệng cười cười
khoái trá. Đại Tượng thấy cảnh đó liền phun cả ngụm nước vừa mới uống vào
miệng ra ngoài.

“Phụttttttttttt…”

- Bà mẹ mày thằng biến thái, chẳng lẽ mày học được nó như thằng kỳ nhông thì
suốt ngày mày biến thành gái rồi... tự sờ à - Đại Tượng cũng vỗ hai tay lên
ngực mình sờ sờ nói lớn.

- Điên à? Tao đang nói thằng kỳ nhông chứ nói tao bao giờ - Vân Phi nạt lại.

- Chứ nếu là mày thì mày có làm không?

- Tao chỉ xem xét kiểm chứng chứ không sờ - Vân Phi nói với giọng đầy chính
nghĩa.

- Tạo không ngờ mày lại tới mức đó đấy ha ha ha - Đại Tưởng ngửa cổ cười to -
Đúng là mày không học được nó cũng là vì nguyên nhân này đây, đến cả thân thể
của chính mình mà còn có ý đồ.

Tử Phong vẫn trầm lặng không nói gì, nghe hai tên Đại Tượng và Vân Phi cãi lý
về chuyện như thế nào là biến thái, và thế nào là tìm hiểu cơ chế cấu tạo thân
thể của các hệ phái rồi các giống loài này nọ loạn hết cả lên. Được một lúc,
Tử Phong bỗng mở miệng lên tiếng cắt ngang cuộc tranh luận tầm phào này lại:

- Hai tụi bay nghiêm túc lại đi.

- Chứ nãy giờ tao nói không nghiêm túc chắc - Vân Phi quay mặt lại nói lớn -
Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, biết đâu mày lợi dụng lúc không có ai rồi biến
thành con gái… rồi…

Vân Phi bắt đầu cười nham nhở, tay hắn lại sờ trên sờ dưới. Nhưng thấy Tử
Phong dường như không quan tâm mấy tới mấy lời trêu đùa này nên hắn chán nản
ngồi xuống ghế, chân gác lên bàn, miệng hỏi sang chuyện khác.

- Đại tỷ với đám kia đi đâu rồi?

- Bọn họ ra ngoài dạo phố rồi, đang có lễ hội mà - Đại Tượng cũng không quan
tâm đến chuyện vừa rồi nữa, giọng vang vang trả lời.

- Sao mày không đi theo luôn đi?

- Tao có việc phải làm nên ở lại, tiện thể chăm sóc hai thằng thương binh.

- Thương binh cái đếch - Vân Phi nạt lớn, nhưng bỗng nhớ ra chuyện gì đó liền
nói - Vậy là con mắm lùn không có ở đây à?

- Tất nhiên.

Vân Phi bỗng cười cười nhìn qua Tử Phong, ánh mắt hắn như sắp nhờ vả gì đó,
giọng nhỏ nhẹ nói:

- Kỳ nhông này, tao có chuyện nghiêm túc muốn nhờ mày đây… mày thử biến thành
còn mắm lùn, sau đó cởi áo cho tao xem thử ngực nó có lép thật không… hay là
độn.

Đại Tượng nghe xong vụ việc “nghiêm túc” mà cẩu tặc muốn nhờ vả, đang muốn lên
tiếng cười to thì từ đằng sau bỗng vang lên một tiếng thét, kèm theo đó cánh
cửa bị phá nát văng thẳng vô nhà. Trận pháp bảo vệ cũng cảm ứng được một luồng
lực đang tiếp cận nơi này. Nhưng Đại Tượng biết người có thể nghe được những
gì trong nhà nói thì chỉ có thể là thành viên nhóm Vô Cực, cộng với nguồn lực
hừng hừng lửa giận ấy là của ai nên Đại Tượng vẫn ngồi yên cười cười xem kịch.

- ĐỒ CHÓ DẠI lẻo mép chết bầm nhà mày… lần này tao phải cắt lưỡi mày thành
trăm mảnh mới được…

Tiếng của Tiểu Thanh vang lên kèm với tiếng chân đạp bay cả cánh cửa, tiếp
theo là một bóng đen cực nhanh lao tới Vân Phi.

- MÁ… sao mày nói nó đi rồi - Vân Phi hét lớn, vội bật người né ra sau.

Nhưng vừa bật người ra sau thì ngay lúc đó có một bóng dáng phân ảnh khác của
Tiểu Thanh tóm gọn lấy Vân Phi. Một con dao nhỏ lóe lên xoẹt qua trước miệng
hắn. Xém chút nữa thì lưỡi dao ấy cắt lưỡi Vân Phi thật, cũng may là Vân Phi
nhanh tay chộp tay của Tiểu Thanh kịp thời.

- Con điên này, mày làm thật à?

Tiểu Thanh bỗng tan ra thành một phân ảnh mờ ảo khiến tay Vân Phi không giữ
được Tiểu Thanh nữa. Một bóng dáng Tiểu Thanh khác lại từ đâu thình lình xuất
hiện ngay bên cạnh. Vân Phi xoay người chuẩn bị đáp trả lại.

Cả hai sắp lao vào thì bỗng có hai cánh tay to lớn chộp lấy cả hai rồi quăng
ra bên ngoài, kèm theo một giọng nói bình thản:

- Ra ngoài rồi muốn bẻ răng cắt lưỡi gì đó thì thoải mái, ở trong đây phá hư
hết đồ trong nhà, đây là nhà cả nhóm đi thuê đấy…

Tử Phong cũng bình thản ngồi đó quan sát, cảnh này chắc là một trong những
tình huống hắn chứng kiến nhiều nhất trong nhóm Vô Cực. Hai đứa đó có đánh
nhau tới mức cắt lưỡi nhau thật, thì cùng lắm là đi nối lại ở các trung tâm
chăm sóc sức khỏe tại Đế Đô. Với kỹ thuật ở Đế Quốc Phương Kiều thì đó là
chuyện đơn giản, còn nếu muốn nhanh hơn nữa thì chỉ cần để Minh Nguyệt chữa
lành thôi. Cho nên cứ quẳng cặp chó mèo ấy ra bên ngoài cho hai đứa thoải mái
giải quyết với nhau là tốt nhất.

- Chắc là Tiểu Thanh vừa đi chơi về - Đại Tượng ngồi gãi gãi đầu như vừa rồi
không có gì xảy ra - Hai đứa đó xa nhau nên nhớ nhau quá mà, đi chưa được bao
lâu đã về rồi… ha ha ha.

- Tao cũng ra ngoài đây.

Tử Phong cũng cười cười rồi đứng dậy nói, hắn quay người định đi ra khỏi nhà
thì Đại Tượng liền nói theo:

- Đang có lễ hội hóa trang đó, mày kiếm cái mặt nạ nào đó mà đeo đi, nhân
tiện che ba cái sừng trên đầu luôn thể, bây giờ mày thuộc hạng nổi tiếng rồi
đấy, ra ngoài không khéo bị đám hâm mộ vây theo đầy đường.

- Ừm… chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.

Tử Phong nói xong thì toàn thân hắn Chân Khí tím bốc lên như một làn khói,
ngay sau đó thân hình hắn bỗng như biến đổi thành một người khác. Ba khối sụn
trên đầu mỗi lần biến thành Long Nhân sẽ nhô ra thành ba cái sừng cong ngược
bỗng biến mất, mái tóc tím của hắn đổi màu thành tóc đen bình thường. Khuôn
mặt hắn hiện ra một chiếc mặt nạ đơn giản nhưng có hoa văn kỳ lạ, tuy nhiên về
hình thể và dung mạo vẫn như trước, chỉ là được một chiếc mặt nạ che lấy thôi.

- Đệch… đúng là có lợi thật mà, tao cũng muốn học cái Thần Thông đó mà lại
không được - Đại Tượng tiếc rẻ nói - Mày chỉ mới học một tháng mà đã biến hóa
đến mức đó thì đúng là không phải dạng tầm thường.

- Mày học không được chắc cũng tại có ý đồ như cẩu tặc ha ha.

Tử Phong cười cười rồi bỏ đi ra khỏi nhà, để lại Đại Tượng giọng vang lên đằng
sau như đang chống chế rằng bản thân có học được cũng không biến thái tới mức
“tự sờ” như Vân Phi.

-☉-

Keng Keng Keng… xoẹt... xoẹt…bốp

Trước khu nhà là một bãi đất rộng, hai bóng dáng một đỏ một đen đang chiến đấu
kịch liệt như muốn lấy mạng nhau. Tử Phong bình thản đi qua tràng cảnh ấy, mặc
cho Vân Phi và Tiểu Thanh đang đánh nhau ầm ầm.

- Thằng nào đấy.

Vân Phi đang né một phi đao bay tới, hắn lộn người ra đằng sau, nhìn thấy Tử
Phong với một bộ dạng quái lạ đeo chiếc mặt nạ kỳ dị liền lớn tiếng nói.

Tiểu Thanh cũng nhìn sang, mặc dù tóc đen nhưng nàng cũng dễ dàng biết người
đó là ai nên nói:

- Là Tử Phong chứ ai, bộ mày ngu à?

- Tao biết thừa rồi, chẳng qua hỏi thử xem mày có biết hay không thôi - Vân
Phi cười nham nhở nói - Xem ra óc mày không lép như bộ ngực hê hê.

- Grừ…

Vân Phi nhìn bộ dạng đang tức điên của Tiểu Thanh khiến hắn càng thấy hứng
thú, miệng tiếp tục châm chọc:

- À tao nhầm… nhìn lại thì tao thấy ngực mày cũng gần bằng hai con lùn hồ ly
kia, nhưng của hai con đó là hàng thật, còn của mày là hàng độn chắc luôn ha
ha ha…

“Xoẹt”

Tiểu Thanh không nói nhiều, một nhát đao cắt ngang bụng Vân Phi cực nhanh.

- A… máu… còn mắm lùn mày làm thật à - Vân Phi phản ứng nhanh nhưng vẫn bị
chém trúng, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói - Tao nói đúng nên mày phản ứng như
thế chứ gì, vậy thì chắc chắn là độn rồi… nếu không mày cởi áo ra cho tao tận
mắt kiểm chứng coi nào... hê hê.

“Keng Keng Keng…”

Lại những tiếng va chạm giữa thanh côn của Vân Phi và bộ phi đao của Tiểu
Thanh liên tục vang lên. Tử Phong vừa lúc đó cũng đi ra khỏi vùng hỗn chiến
của hai người, hắn không có hứng thú ở lại quan sát, hay dừng lại xem Tiểu
Thanh rốt cuộc có cởi áo cho Vân Phi xem sự thực là có độn ngực hay không.

-☉----------☉----------☉-

Tử Phong tâm trạng trống rỗng đi ra khỏi căn nhà trọ, đây là lần đầu tiên hắn
tự mình đi ra ngoài, vì thời gian gần đây hắn chỉ quanh quẩn trong nhà để
luyện tập rồi chiến đấu ở khán đài thôi. Nhưng chuyện đó không đáng ngại, Tử
Phong hiện tại có khả năng biến hóa hình dạng rất đặc biệt nên có thể thoải
mái đi ra ngoài một mình mà không sợ ai nhận diện.

Nói về khả năng biến hóa của Tử Phong, thì đó là một trong những công dụng
quan trọng của Đại Thần Thông mà hắn đã học từ khối kim loại bí ẩn kia: “Bát
Cửu Huyền Công”

Gọi Bát Cửu Huyền Công là Đại Thần Thông biến hóa cũng đúng, mà gọi nó là Công
Pháp rèn luyện thân thể cũng đúng.

Bởi vì Bát Cửu Huyền Công, tám lần chín là bảy mươi hai, 72 phép Thần Thông
biến hóa cho nên được gọi chung là Đại Thần Thông. Kèm theo đó, Bát Cửu Huyền
Công có công dụng đặc biệt chính là rèn luyện thân thể đến độ rắn chắc cực kỳ
mạnh mẽ. Đơn cử như cú đâm từ Kim Sí Điểu Đằng Nhất bằng bộ vuốt khắc chế rồng
cũng không xuyên qua được thân thể Tử Phong, hay cả trận liên hoàn tấn công
của Hàm Hương lẫn Băng Hỏa Hồ cũng chỉ khiến hắn bị thương nặng, chưa đến mức
khiến hắn trọng thương.

Bát Cửu Huyền Công - Một bí pháp tu luyện thân thể đến mức nước lửa bất xâm,
cao tầng có thể không ngại cả những pháp bảo vũ khí đánh vào người, thân thể
rắn chắc và mạnh mẽ vượt xa sức tưởng tượng, có thể tăng tiến không ngừng với
điều kiện là “ngộ tính và may mắn”.

Quá trình tu luyện Bát Cửu Huyền Công ngoài ra còn có thể từ ngoại biến nội,
nắm được phép biến hóa, từ 72 phép biến hóa Thần Thông biến ra thiên địa vạn
vật. Đó là nói đến cao tầng, hiện tại Tử Phong chỉ biết “mô phỏng” biến hóa,
chưa chính thức nắm được một phương thức hay một Thần Thông cơ bản nào cả.
Nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ giúp hắn biến đổi sơ qua hình dáng bên ngoài
những lúc cần thiết, hoặc quan trọng hơn như lần mô phỏng hình dáng Minh
Nguyệt trong trận đấu với nhóm Hồ Phiêu lúc trước.

Tử Phong để có thể biến được như thế đã phải rèn luyện rất nhiều, đặc biệt là
có sự giúp đỡ của Minh Nguyệt mới có thể thành công được như vậy. Mặc dù mô
phỏng hoàn hảo thì duy trì thời gian tồn tại sẽ khó hơn, nhưng dùng để đánh
lừa Hàm Hương trong trận chiến hôm qua thì bấy nhiêu thời gian đó là quá đủ
rồi.

Đặc biệt, Bát Cửu Huyền Công là dùng ngoại công tu luyện, uy lực hết sức cường
đại, vượt xa những người cùng đẳng cấp, nhưng độ khó của nó không phải người
tầm thưởng có thể tu luyện được. Nghị lực, ngộ tính, thiên phú và cộng thêm cả
độ may mắn phù hợp của bản thân đối với Bát Cửu Huyền Công, những cái cơ bản
này thiếu một cái đều khó có thể học được hay tu luyện đến cùng.

Cho nên từ xưa đến nay, người gặp được Bát Cửu Huyền Công không phải là hiếm,
nhưng để có cơ duyên lĩnh ngộ được nó hay không mới là nguyên nhân chính yếu.
Cũng chính vì thế nên Vân Phi hay Đại Tượng dù được Tử Phong cho xem qua toàn
bộ nội dung, thì hai tên đó cũng không có cách nào học được cả. Bát Cửu Huyền
Công tuy có danh tiếng được truyền tụng và nghe nói tới ở rất nhiều nơi trong
vũ trụ, nhưng người nổi tiếng và sử dụng thành thạo được nó thực sự rất hiếm
gặp.

Tử Phong xét ra là có phần may mắn trong việc học Bát Cửu Huyền Công. Kiếp
trước Tử Phong từng là Thần Hộ Vệ ở Vô Nha Tinh, là chủng tộc mang khả năng
biến hóa huyền diệu nhất. Tuy không phải là biến hóa thân thể hoàn toàn, nhưng
chủng tộc đó có khả năng sử dụng hạt “Bách Biến”, một loại hạt do tự thân tu
luyện tạo ra, nó có thể biến hóa ra vạn vật, rất tương đồng với Bát Cửu Huyền
Công, chỉ khác là Huyền Công này là biến hóa chính thân thể.

Tử Phong kiếp trước nếu tính về trình độ tu luyện cũng đã đạt tới Tiên Nhân,
khả năng sử dụng hạt Bách Biến cũng rất thuần thục. Tuy bây giờ Tử Phong không
nhớ gì đến quá khứ lẫn cách biến hóa ở kiếp trước, nhưng trong vô thức ẩn sâu
của hắn vẫn chứa những hiểu biết phần nào đó về các phương thức biến hóa của
tộc Thần Hộ Vệ, nhờ đó mà Tử Phong có thể dễ dàng lĩnh ngộ được bước cơ bản
của Bát Cửu Huyền Công.

Sử dụng Thần Thông biến hóa ra vạn vật, lúc biến hóa có thể hoàn toàn biến
thành một hòn đá, một vật thể, hay một người với khí tức hoàn toàn giống hệt
khiến khó ai có thể nhận ra đâu là thật đâu là giả.

Cơ thể sẽ được rèn giũa qua những lần biến hóa, tập luyện qua khả năng hiểu
biết về thiên địa, đặc biệt là hấp thu bảo vật tinh hoa của vũ trụ. Tử Phong
không biết bảo vật tinh hoa hay thứ gì gì đó có thể giúp Bát Cửu Huyền Công
thăng tiến, nhưng cứ gặp được rồi hãng hay, vì thật ra kiến thức Bát Cửu Huyền
Công hắn nhận được từ khối kim loại kia chỉ là một phần cơ bản nhất. Dù sao
giọng nói bí ẩn trong khối kim loại ấy cũng đã dự tính trước rồi. Nếu như ai
đó đã học Bát Cửu Huyền Công thành công bước đầu, thì tất nhiên người được học
sẽ tìm đến nơi mà giọng nói đó muốn mình đến để nhận được trọn vẹn Đại Thần
Thông này.

Nhưng có lẽ người đưa ra Bát Cửu Huyền Công để nhờ vả đó không thể nào nghĩ
đến một việc bất ngờ: bên cạnh Tử Phong có một nhân vật có thể giải quyết vấn
đề tàn khuyết của Bát Cửu Huyền Công, đó là Minh Nguyệt.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #37