Người đăng: Roseri
Minh Nguyệt và Hàm Hương, hai cô gái với vẻ ngoài đều vô cùng xinh đẹp. Nhưng
nét đẹp của hai người lại như hai mặt đối lập, một tươi tắn quyến rũ, một lạnh
lùng băng giá.
Hàm Hương như đóa hoa tươi nở rộ giữa trời xuân đầy cuốn hút, Minh Nguyệt như
bông tuyết trắng long lanh giữa đêm đông tuyết lạnh. Mặc dù hai người mang
tính cách đối lập nhưng mối quan hệ của họ lại rất thân thiết, một quá khứ đặc
biệt của riêng hai người.
Thế nhưng nét tươi cười thường ngày của Hàm Hương đã tắt đi, ánh mắt nàng sắc
lạnh nhìn về nơi Minh Nguyệt ẩn thân. Dù Hàm Hương không thấy được đằng sau
những rặng cây ấy Minh Nguyệt ra sao, nhưng đúng như nàng đã nói, loại cảm
giác bất an đặc biệt chỉ hiện hữu trong lòng nàng mỗi khi bên cạnh Minh Nguyệt
- cảm giác ấy rất khó giải thích, một cảm giác khó chịu không xuất hiện ở bất
cứ ai khác ngoài Minh Nguyệt.
- Nguyệt tỷ… tỷ thật sự vẫn không muốn gặp muội hay sao? - Hàm Hương giọng
điệu đã không còn vẻ hoạt bát nữa, nàng trầm ngâm nói.
Lạc Ngân, Lạc Huyên và bốn cô gái khác trong nhóm lần đầu tiên chứng kiến cảnh
Hàm Hương có vẻ ngoài lạnh lẽo đến vậy, rất khác với một vị tỷ tỷ vui vẻ mà
các nàng từng biết đến. Hàm Hương trước mặt các nàng dường như là một con
người khác vậy, một sự thay đổi quá khác biệt.
Trên những tán cây, cả nhóm Vô Cực cũng nhìn Minh Nguyệt với vẻ ngạc nhiên
không kém gì so với những cô gái bên dưới, nhất là những người thân thiết với
Minh Nguyệt đã lâu như Tiểu Thanh, Đại Tượng, Vân Phi thì càng cảm thấy khó
hiểu hơn nữa. Dù bí mật lớn nhất của Minh Nguyệt họ cũng biết, nhưng về cô gái
Tử Mị Hồ kia mọi người lại chưa từng nghe Nguyệt tỷ kể qua. Điều đặc biệt là
kỹ thuật cận chiến mà Hàm Hương vừa sử dụng, nó có nét rất quen thuộc bởi vì
nó giống với Minh Nguyệt, điều đó chứng tỏ mối quan hệ của hai người này không
đơn giản như bề ngoài.
Hàm Hương vẫn nhìn về một hướng đó, nàng biết Minh Nguyệt sẽ không trả lời nên
nói:
- Tỷ lại định bỏ đi nữa sao?
- Muội muốn gặp ta thế nào thì tùy muội quyết định.
Minh Nguyệt rốt cuộc cũng lên tiếng, nàng nói một câu ngắn gọn rồi quay lại
nói với mọi người trong nhóm:
- Chúng ta đi thôi.
- Nhưng… Cô ta thì sao? - Vân Phi khó hiểu nói, vừa rồi hai người nói chuyện
như sắp đánh nhau tới nơi mà bây giờ lại quay lưng bỏ đi như không xảy ra
chuyện gì là thế nào.
- Cô ấy sẽ không đuổi theo đâu.
Minh Nguyệt nói rồi liền phóng người về một hướng biết mất, cả nhóm cũng không
nhiều lời liền đuổi theo. Nhóm Vô Cực như những con thú săn mồi bay nhảy trên
những tán cây rậm rạp của khu rừng rồi dần dần mất hút.
Và đúng như Minh Nguyệt nói, Hàm Hương tuy nhận thấy nhóm Vô Cực đã rời đi
nhưng nàng vẫn không đuổi theo. Nàng hiểu câu nói vừa rồi của Minh Nguyệt muốn
ám chỉ đến điều gì. Hàm Hương chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt, mắt nhìn về nơi xa
xa, nơi có người mang theo cảm giác khó chịu trong lòng nàng đang dần biến
mất.
- Tỷ tỷ… Rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Lạc Ngân tò mò hỏi, cô bé cũng nhận ra
cô gái mà Hàm Hương gọi là Nguyệt tỷ đã rời đi - Cái bà Nguyệt tỷ gì đó không
dám ra mặt gặp tỷ sao?
Hàm Hương trở lại điệu bộ vui tươi, miệng cười vui vẻ nói:
- Không phải đâu, Nguyệt tỷ muốn ám chỉ đến việc đã chấp nhận lời quyết đấu
của ta, còn việc muốn đối đầu khi nào là tùy ta quyết định.
- Vậy tỷ muốn khi nào? Sao không phải bây giờ luôn, tỷ vừa bảo bọn muội chuẩn
bị ra tay mà.
- Nơi này không thích hợp, có lẽ ở vòng kế tiếp, khi cả hai đều được sử dụng
tất cả khả năng vốn có sẽ tốt hơn - Hàm Hương với vẻ mong chờ nói - Ta muốn hạ
tỷ ấy bằng tất cả năng lực của mình.
- Tỷ có chắc là Nguyệt tỷ kia có vượt qua được vòng này đâu mà quyết định như
vậy - Lạc Ngân nghi ngờ hỏi.
- Hì Hì… Với khả năng của tỷ ấy thì chuyện này đơn giản thôi.
- Nguyệt tỷ lợi hại lắm sao? - Lạc Huyên tóc trắng đứng bên cạnh cũng tò mò
hỏi.
Hàm Hương xoa đầu hai cô bé ngây thơ này rồi cười nói, nàng biết rõ sức mạnh
của Minh Nguyệt như thế nào:
- Rất lợi hại...
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Nhóm Vô Cực sau khi rời khỏi khu rừng ấy liền tiến thẳng đến phương hướng
trung tâm, nơi mà không gian thi đấu sẽ thu hẹp dần về nơi ấy. Trên đường đi,
không ai lên tiếng hỏi gì về chuyện vừa rồi cả. Một là vì ở không gian đang
được đông đảo người theo dõi này nên không thể tùy tiện tiết lộ, hai là nếu
Minh Nguyệt không nhắc tới thì cũng không ai muốn hỏi làm gì, đó là chuyện
riêng tư.
Băng qua hết khu rừng, nhóm Vô Cực bắt gặp một thành phố đổ nát, một nơi bị
tàn phá dữ dội như từng trải qua một cuộc chiến tàn khốc vậy. Khắp nơi đều là
những tòa nhà đổ nát, những công trình vụn vỡ, và đặc biệt là cảnh quan trông
vô cùng cũ kỹ, qua đó có thể thấy nơi này đã trải qua một quãng thời gian rất
dài.
- Thành phố này rộng lớn có khi hơn cả Đế Đô ấy - Tiểu Thanh đứng trên một
tòa nhà đã đổ vỡ, nàng nhìn khắp nơi từ trên cao rồi nói.
- Như vậy trung tâm của vòng loại sẽ là nơi này - Đại Tượng lên tiếng - Nhưng
nơi này mặc dù phù hợp để phục kích, nhưng khi chiến đấu sẽ gây ra động tĩnh
lớn khiến các nhóm ở gần chú ý tới.
- Đặc biệt là khó cắt đuôi khi bị ai đó truy đuổi - Tử Phong cũng nói lên suy
nghĩ trong đầu hắn.
Mọi người đều gật gù suy ngẫm, nếu là trong rừng sẽ có nhiều cách để phục kích
hơn, nhưng nơi này bề mặt dù có nhiều tòa nhà đổ vỡ thích hợp cho việc ẩn nấp.
Nhưng bên trên lại trống trải không có gì che chắn.
- Như vậy chúng ta cần ra tay nhanh gọn nhất có thể, không kéo dài thời gian
chiến đấu, và tốt nhất là không lộ diện - Minh Nguyệt nói.
Nhóm Vô Cực chỉ vừa cướp điểm được từ hai nhóm, nhưng cả hai nhóm đó đều là gà
mờ và không có bản đồ hay thông tin gì về địa hình xung quanh. Đặc biệt là về
thành phố cổ này lại càng không, nên cả nhóm đành chọn cách đi ngoài rìa thành
phố trước, vừa đi vừa quan sát địa hình và thu thập thông tin để tạo ra một
bản đồ ảo chi tiết trong thiết bị liên lạc của cả nhóm.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Ầm Ầm Ầm…. Ầm...
Một cuộc chiến đang diễn ra rất căng thẳng giữa hai nhóm người. Cả hai nhóm
với những trang bị vũ khí mạnh mẽ, những luồng năng lượng bắn vào nhau, âm
thanh va chạm của vũ khí, tiếng đổ nát của những khu nhà đổ vỡ xung quanh vì
bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến ấy vang lên liên hồi.
Cả hai nhóm đều là tinh anh của hai thế lực lớn nên cuộc chiến diễn ra dai
dẳng mà vẫn chưa phân thắng bại. Bất ngờ ngay vào lúc quyết định, một người
trong nhóm mặc giáp xanh bật người nhảy lên cao hơn cả chục mét so với mặt đất
nhờ vào đôi giày hắn đang mang. Người đó bóp nát một vật trong tay, tức thì
một trường xung động từ người đó lan ra xung quanh, ảnh hưởng đến tất cả những
người đang tham gia vào cuộc chiến.
Những người mặc giáp xanh như biết trước sẽ có điều gì xảy ra, tất cả đều lao
thẳng vào nhóm đối phương mang giáp trắng như thể đang liều mạng. Nhóm giáp
trắng vội phản ứng bằng cách đưa vũ khí bắn về những kẻ đang lao tới, nhưng
ngay lúc đó chúng mơi phát hiện ra một điều… toàn bộ trang bị và vũ khí của
chúng đang bị nhiễu, không thể sử dụng được.
Nhóm mang giáp xanh đã biết thời gian hiệu lực của trường xung động do đội
trưởng của mình tạo ra sẽ duy trì trong bao lâu, nên liền lao tới khống chế
lấy đối thủ nhờ những con dao găm bình thường đã được chuẩn bị từ trước. Nhóm
giáp trắng tuy có vũ khí nhưng chỉ có hai người nên nhanh chóng bị chín người
bên kia hạ gục.
- Ha ha ha… Tuy tổn hao mất một món vũ khí bí mật nhưng đánh bại được đám Đồ
Kha các ngươi cũng khiến bọn ta thỏa mãn rồi - Người vừa bóp nát thứ bí ẩn tạo
ra xung động kia đang từ từ đi về nhóm giáp trắng đang bị khống chế, hắn cười
to đầy ngạo nghễ nhìn tên đội trưởng bên kia đang tức giận nhìn hắn.
Cả đám liền nhanh chóng rà xét và lôi ra được năm thẻ điểm từ trên người của
nhóm giáp trắng.
Sau khi thu lấy chiến lợi phẩm đó, cả nhóm liền nhanh chóng bỏ đi. Khi đến một
nơi tương đối an toàn, tên đội trưởng cầm lấy năm thẻ điểm đưa cho một thành
viên trong nhóm rồi hỏi.
- Tổng cộng được bao nhiêu điểm rồi?
Tên nhận lấy năm thẻ điểm ấy liền dùng vũ khí trên tay phá hủy cả năm thẻ, sau
đó hắn nhìn lại trên thẻ của mình nói:
- Đã 347 điểm.
Nhóm người này sử dụng cách giao toàn bộ số điểm lớn nhất cho một người có khả
năng phòng vệ cao nhất. Còn những người còn lại thì mang những thẻ điểm đã bị
hủy nhưng bề ngoài lại giống như mới để đánh lạc hướng đối phương, bốn người
khác thì giữ bốn tấm thẻ thật nhưng chỉ chứa mười điểm gốc đầu tiên.
- Hừm... vẫn quá ít, hơn hai trăm đội mà chúng ta chỉ có bấy nhiêu điểm thì
làm sao leo lên top mười sáu được - Tên đội trưởng nhíu mày lo ngại nói.
- Không sao, tích tiểu thành đại, có bấy nhiêu thì cứ tích góp thôi - Một
giọng nói khác vang lên bên cạnh tên đội trưởng.
Đội trưởng nghe vậy liền gật đầu đồng ý, chỉ có cách đó là hiệu quả nhất thôi
chứ biết làm sao được. Nhưng sau đó hắn bỗng giật mình nhìn ra đằng sau, giọng
nói này hắn chưa từng nghe qua, trong đội hắn không ai lại có giọng điệu châm
chọc kiểu đó.
Cả nhóm của hắn cũng đều bất ngờ nhìn qua một hướng, đứng gần đó là một tên
mình trần tai thú cười cười nhìn cả đám đang ngạc nhiên. Tay của tên đó chỉ
chỉ ra đằng sau lưng tên đội trưởng như đang nhắc hắn nên quay lại đằng sau.
- Bị phục kích rồi - Tên đội trưởng hét lớn.
- Không phải - Vân Phi cười to - Là tụi mày bị cướp rồi ha ha…
“Đoàng...”
Một âm thanh vang lên gần đó, tấm thẻ tên kia đang giữ chứa 347 điểm chưa kịp
cất vào người đã bị bắn vỡ. Cả đám áo xanh vội nhìn lại tên quan trọng nhất
nhóm, mắt hắn đang trân trân như không thể tin nổi nhìn vào tấm thẻ bị bắn vỡ
nát rơi dưới đất.
- Mẹ kiếppppppppppppppppppppp…………….. - Tên đội trưởng thét lên giận giữ quay
mặt lại thì tên vừa xuất hiện đã biến đi đâu mất.
Vân Phi xong nhiệm vụ đánh lạc hướng liền lủi mất dạng sau những tòa nhà đổ
nát. Nhóm vừa bị cướp tức giận lùng sục khắp nơi để lùng cho ra bọn dám ngư
ông đắc lợi sau cuộc chiến gian khổ của chúng. Nhưng kết quả lại không tìm ra
được một bóng dáng nào ở khu này cả, nhóm trộm Vô Cực đã biến khỏi đây. Để lại
nơi này không chỉ một nạn nhân bị mất điểm một cách nhanh chóng như vậy. Có
những nhóm bị loại khỏi vòng đấu vì mất hết điểm, có nhóm thì giống với nhóm
mặc giáp xanh vừa rồi bị cướp gần như toàn bộ, và những nạn nhân bị cướp còn
lại đó có đụng độ với nhau chắc cũng chả có hứng để đánh nhau. Mục tiêu của
đám đó là tìm một nhóm “cướp” đang lộng hành.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Đã trải qua năm giờ thi đấu, số lượng các nhóm tiến về thành phố cổ này càng
lúc càng đông, đồng nghĩa với việc con mồi cũng xuất hiện nhiều hơn. Nhóm Vô
Cực đã vạch ra bản đồ chi tiết ở nhiều khu và thu thập được những thông tin
quan trọng từ con mồi mang đến, chỉ cần là những nhóm “ngon ăn”, thì chúng sẽ
bị nhóm Vô Cực trấn lột sạch sẽ. Còn nếu có thực lực thì tùy vào tình huống mà
ra tay, chỉ cần không tốn thời gian chiến đấu là được.
Nhờ vậy nên kết quả là nhóm Vô Cực đã leo lên hạng chín với 1864 điểm, nhưng
lại thoắt ẩn thoắt hiện khiến không ai tìm ra tung tích, dường như nhóm cướp
ấy thuộc lòng từng ngóc ngách nơi này vậy.
Kể từ thời điểm thăng lên hạng chín, nhóm Vô Cực hạn chế việc săn điểm, chỉ
giữ vững thứ hạng của mình ở tầm đó, không chênh lệnh lên xuống quá nhiều.
-☉----------☉----------☉-
Giờ thứ bảy trôi qua, gần như tất cả các nhóm tham gia thi đấu đều tập trung
đến thành phố cổ này. Những trận đụng độ xảy ra nhiều hơn, khán giả được chứng
kiến những trận đấu mãn nhãn từ những đội có thực lực mạnh đối đầu với nhau.
Nhưng có một vài nhóm như những con thú tiềm ẩn sau bóng tối, chỉ chợt xuất
đầu lộ diện khi con mồi lơ là rồi lại biến mất một cách đầy bí ẩn. Trong đó
nhóm Vô Cực được khán giả xem là nhóm “chơi bẩn” nhất, những kẻ có thực lực
kém nên mới chơi trò cướp giật như vậy. Nhưng nhóm cướp giật đó lại vượt qua
những những nhóm cướp khác, ngang nhiên đứng ở hạng tám, lúc thì hạng chín hay
mười, nhưng lại không bị bật khỏi top mười sáu đội bao giờ.
-☉----------☉----------☉-
Đến thời điểm giờ thứ chín trôi qua, bảng tổng kết và bản đồ định vị dùng để
hiển thị những thẻ điểm khác đang ở gần đó hiện lên. Minh Nguyệt nhìn vào bản
đồ định vị ấy rồi nói:
- Chỉ còn lại bai mươi bảy nhóm, toàn bộ không gian giới hạn đã bao trùm vào
thành phố cổ rồi, vừa ngang với bản đồ định vị này.
- Đi săn thêm vài đội nữa là xong - Tiểu Thanh ngồi trên một tảng đá gần đó
chán nản nói - Mới đầu còn có hứng thú với chuyện này, chứ bây giờ cứ chạy tới
chạy lui hoài, không đánh trực diện như thế suốt mấy tiếng chán chết đi được.
- Như vậy hợp với mày quá rồi còn gì - Vân Phi cười mỉa mai nói.
Tiểu Thanh định lên tiếng nói lại với Vân Phi thì Minh Nguyệt đã vội cắt lời:
- Khoan… Có chuyện rồi - Minh Nguyệt nhìn vào thẻ điểm bất ngờ nói - Đã ba
giây trôi qua nhưng màn hình định vị không mất đi.
- Chẳng lẽ bị hư rồi - Vân Phi nghe vậy liền nói - Như vậy càng tốt, chúng ta
coi như đi săn dễ hơn ha ha.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào thẻ điểm, chuyện bị hư như Vân Phi nói không
thể nào xảy ra trong trường hợp này được. Khi nhìn vào đó, ngoài bảng mười sáu
đội hạng đầu và những chấm sáng quen thuộc, thì điểm khác biệt là mỗi nhóm
trên màn hình còn có thêm tên cùng thứ bậc. Ngay cả hạng thấp nhất là ba mươi
bảy cũng có trong đó, và nó cứ giữ nguyên như vậy chứ không mất đi.
- Bà mẹ nó… - Vân Phi nói lớn - Bọn chúng lại dở trò này vào giờ chót, muốn
cả đám đánh nhau để chỉ còn lại mười sáu đội chặc?
Minh Nguyệt nhìn vào một nhóm gần mình nhất, nó có tên là Tuyệt Diệt, ở nhóm
đó đang có một vài điểm nhỏ đang hướng về nơi này một cách rất nhanh. Điều đó
đại biểu cho một việc: có kẻ địch đến, và kẻ này đang nhắm tới đội Vô Cực.
-☉----------☉----------☉-
Trên khán đài, mọi người đang quan sát những trận chiến đỉnh điểm ở thời điểm
cuối vòng loại. Khi chỉ còn lại những đội mạnh nhất thì những trận đụng độ lúc
này sẽ là những trận đánh quan trọng và nổi bật nhất.
- Nhìn kìa, nhóm Tuyệt Diệt tách ra rồi - Một vài người lên tiếng nói.
Cả khán đài với vài chục triệu khán giả đa phần đều quan tâm đến nhóm Tuyệt
Diệt, vì đó là nhóm đã thể hiện mạnh mẽ nhất trong suốt quãng thời gian qua.
- Ê mày, coi bộ nhóm Vô Cực của mày sắp bị thua tới nơi rồi - Tên ngồi gần
fan cuồng của đội Vô Cực nói giọng mỉa mai - Chia buồn cùng số Tinh Thạch của
mày nhé.
Hiện giờ số người đặt cược cho nhóm Vô Cực tuy đã nhiều hơn, nhưng đó chỉ là
những kẻ nhìn thấy khả năng trộm cướp của Vô Cực có thể an toàn trong top mười
sáu. Nhưng khi nhìn thấy một vài người từ nhóm Tuyệt Diệt tách ra, cả đám đó
đều coi như xong rồi, đặt cược nhầm vào một đội xui xẻo rồi. Riêng chỉ có
riêng fan cuồng nhiệt từ đầu tới cuối của nhóm Vô Cực là tay siết chặt, mắt lo
lắng nhìn vào bóng dáng những người đang lao đến với thần tượng của mình kia.
Tuy hắn lo lắng nhưng vẫn giữ một lòng tin vào đội Vô Cực sẽ tạo ra một điều
bất ngờ nào đó.
-☉----------☉----------☉-
.
.
Minh Nguyệt nhìn vào màn hình định vị, tốc độ di chuyển của đám đang xông tới
rất nhanh. Đặc biệt là chấm sáng đi đầu, nó bỏ rơi một tốp lại phía sau, dường
như chấm sáng đó rất nóng lòng muốn đụng độ với đội Vô Cực.
- Kẻ địch tới, mọi người cẩn thận - Minh Nguyệt biết tất cả các nhóm tham gia
thi đấu đều đã bị hiển thị nên trốn tránh không còn là mục đích của nhóm nữa,
nếu kẻ địch đến thì đành nghênh chiến thôi.
Khi chấm sáng đi đầu đó gần tới phạm vi của nhóm Vô Cực, mọi người đều trong
tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng ngay lúc gần tới thì bất chợt chấm sáng đó
dừng lại đằng sau một tòa nhà lớn. Minh Nguyệt liền cảm thấy năng lượng từ nơi
đó đang tích tụ lại rất mạnh, dường như kẻ đó đang chuẩn bị tấn công từ xa.
“XOẸT”.... “XOẸT”...... “XOẸT”........
Một thứ gì đó từ đằng sau tòa nhà bỗng lao tới nơi này như một quả cầu sét vô
cùng nhanh. Nó dịch chuyển qua mỗi một nơi lại tạo ra một âm thanh sét đánh,
nếu nhìn kỹ vào màn hình hiển thị thì nó không phải là một đòn tấn công mà đó
là chính là một kẻ đang lao tới nơi này. Ba tiếng sét vang lên mỗi khi thân
ảnh đó chạm vào một địa hình để bật tới nơi đây. Trong tích tắc, trước mắt
Minh Nguyệt đã hiện ra một khối cầu sét đã bay tới ngay chỗ nhóm Vô Cực đang
đứng.
- CẨN THẬN…… - Minh Nguyệt đã nhận ra người trong quả cầu sét đó là ai, nàng
hô lớn cảnh báo cho cả nhóm rồi vội nhảy lên một tảng đá lớn gần đó.
Mọi người phản ứng nhanh liền nhảy bật ra hai bên để né khối cầu sét đang lao
tới, nhưng Đà Phu vì mang hai bộ giáp Song Khả trên vai nên luống cuống phản
ứng chậm hơn. Ngay lập tức quả bị cầu sét ấy bắn thẳng vào thân hình lực lưỡng
của Đà Phu, khiến hắn văng đi một đoạn rất xa. Cả người hắn đâm sầm vào một
đống đổ nát đằng sau, thân người như bị giật điện đến bất tỉnh. Song Khả cũng
bị hất văng lên cao, hai đứa chỉ kịp la lên “UI DA….” một tiếng liền rớt bịch
xuống đất, cũng may giáp giày nên chưa bị giật như Đà Phu hay bị thương nặng
lắm, nhưng cũng nằm mỗi đứa một chỗ im lặng như giả chết. Vì Song Khả tuy
“thiểu năng” nhưng cũng biết bây giờ mà lên tiếng có khi bị ăn đòn nữa.
Kẻ vừa đâm sầm vào Đà Phu cũng cùng với hắn bay thẳng vào đống đổ nát, nhưng
kẻ đó lại không bị một vết trầy xước nào, kẻ đó từ từ đứng lên quay người lại.
Đó là một cô gái quanh người lờn vờn những tia lửa điện như sét bao bọc toàn
thân, những tia sét ấy đang dần dần mất đi theo thời gian. Cô gái này rất xinh
đẹp, một nét đẹp ngạo nghễ đầy tự tin. Cô ta tóc đen ngắn búi cao như những
tia sét li ti trên đầu, thân người mảnh mai nhưng đằng sau sự mảnh mai ấy là
một sức mạnh cuồng bạo khó lường.
Cô gái này cả nhóm Vô Cực đã từng gặp qua, đó chính là Thái Yên, người con gái
xuất hiện cùng Tề Hạo trong lần gặp gỡ đầu tiên bên ngoài bãi tập kết phi
thuyền. Nhưng lần đó Thái Yên không hề lên tiếng nói chuyện như Tề Hạo, cô ta
chỉ ngầm quan sát Minh Nguyệt. Khi nhìn thấy Minh Nguyệt phá chiêu của Đinh Lỗ
một cách dễ dàng, kể từ đó Thái Yên đã nuôi ý định muốn thử sức với Minh
Nguyệt một lần, và đây chính là cơ hội.
- Chào Nguyệt cô nương....
Thái Yên nở nụ cười xinh đẹp tự tin của mình nhìn Minh Nguyệt. Đứng trên thân
xác đang bất động của Đà Phu, Thái Yên rời khỏi đống đổ nát do minh gây ra.
Nàng tiến từng bước về hướng của nhóm Minh Nguyệt như thể trong mắt nàng chỉ
có mỗi Minh Nguyệt mà thôi.
- Là cô - Minh Nguyệt đã nhận ra Thái Yên là người đi với Tề Hạo lần trước.
- Nguyệt cô nương yên tâm, Hạo ca không đến nơi này đâu - Thái Yên nói với vẻ
mong chờ điều sắp diễn ra - Huynh ấy đang dọn dẹp những nhóm không cần thiết,
phần thời gian rảnh rỗi này… ta muốn được đấu với Nguyệt cô nương.
- Ở đây không chỉ có một người đâu mà đấu với chả thử sức, tính một chọi một
như đấu võ đài chắc - Vân Phi thấy vẻ chỉ chú tâm đến Minh Nguyệt của Thái Yên
nên nói lớn.
Thái Yên dường như không quan tâm tới lời nói của Vân Phi, cả thân người liền
tạo ra những tia sét bao bọc, những tia sét ấy sinh ra từ hai vòng tay lớn màu
bạc được Thái Yên đeo hai bên cổ tay, đó là một trang bị sinh ra điện năng rất
mạnh. Chỉ có thân thể của Thái Yên mới chịu được loại điện năng ấy, vì nàng là
một Lôi Long.
Nhìn thấy con nhỏ tóc ngắn này không quan tâm tới lời của mình, Vân Phi tức
giận đâm thanh côn lớn về hướng Thái Yên đang trên đà lao tới.
Thái Yên không lùi lại mà nhanh tay chộp lấy thanh côn, một luồng sét mạnh mẽ
truyền qua thân côn đánh bật vào người Vân Phi. Vân Phi bị giật bắn người bay
ra sau ra đằng sau, hắn tuy bị choáng trong giây lát nhưng vẫn giữ người đứng
vững, múa côn sang ngang muốn đập lấy đầu của Thái Yên.
“Keng” Keng”
Bất ngờ từ đâu bay tới hai thanh kiếm va vào côn của Vân Phi vang lên hai
tiếng lớn, một thân ảnh khác nhảy tới chộp lấy hai thanh kiếm bị bật ngược về
ấy rồi lao vào Vân Phi. Vân Phi bị tên mới xuất hiện bất ngờ tấn công nên múa
côn đánh lại, tiếng vũ khí của hai người va chạm vào nhau vang lên liên hồi.
Đại Tượng sau khi tách ra để né màn lao tới của Thái Yên cũng đứng gần Vân Phi
nên định lao tới giúp thì một thân ảnh to lớn khác lù lù tông thẳng vào người
Đại Tượng.
Cả Tiểu Thanh và Tử Phong đang ở một nơi khác cũng đều có một kẻ lao tới cuốn
lấy, dường như chúng đang có ý tách nhóm Vô Cực ra, muốn tạo khoảng trống cho
Thái Yến đối chọi với Minh Nguyệt.
Những kẻ vừa tới đó chính là thành viên trong nhóm Tuyệt Diệt, bốn người vừa
xuất hiện liền lao vào đánh với bốn người ở nhóm Vô Cực.
Tên phóng kiếm vào Vân Phi là một thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén dùng
hai thanh kiếm rất nhuần nhuyễn. Đối đầu với Vân Phi nảy lửa bất phân thắng
bại.
Đại Tượng bị một thân hình to lớn hơn hắn đâm sầm vào, tuy bị chấn lui ra sau
vài bước nhưng kẻ kia cũng phải khựng lại trong giây lát. Đó là một tên đầu
trọc to bự với thân hình gồ ghề, tên đó cười gằn rồi dùng hai cánh tay to lớn
chắc chắn ấy lao vào đánh với Đại Tượng. Hai tên to xác giao chiến khiến khu
vực xung quanh đã đổ nát càng thêm hoang tàn.
Tiểu Thanh cũng bị một người khác cuốn lấy, hắn mặc dù kỹ năng tầm thường
nhưng có khả năng luồn lách khiến Tiểu Thanh không hạ được hắn ngay được. Tiểu
Thanh chỉ mang theo một con dao găm để cận chiến nên không thể dùng hết thế
mạnh của mình trong điều kiện kẻ địch đang muốn câu kéo thời giờ như vậy được.
Riêng Tử Phong lại đối đầu với một cô gái, cô ta mặc trang phục màu hồng phấn,
không sử dụng vũ khí, kỹ năng chiến đấu của cô ta cũng không cao hơn hắn bao
nhiêu nhưng lại linh hoạt vô cùng. Cả hai như hai bóng mờ chiến đấu kịch liệt,
vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ linh hoạt, di chuyển đối đấu với nhau lướt qua từng
tòa nhà lớn.
Thái Yên lao vút tới Minh Nguyệt, cùng lúc cả bốn người đồng bọn của nàng cũng
đến để cản người của nhóm Vô Cực nên Thái Yên đã có thể một chọi một với Minh
Nguyệt như ý nàng muốn.
Tốc độ như điện xoẹt, cả người như tia sét bay thẳng tới Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt bình tĩnh nhảy lùi về sau rất nhanh. Triệt thương trên tay quét
ngang chặn lại một tia sét đang bắn tới từ người Thái Yên, Diệt thương trên
tay còn lại đâm về một vòng bạc Thái Yên đang đeo trên tay.
Thái Yên có thể né được phát đâm đó nhưng vẫn đễ cho Minh Nguyệt đâm tới.
“Keng”
Vòng tay không bị đâm xuyên qua.
- Một cây thương cấp thấp như thế thì Nguyệt cô nương không nên sử dụng làm
gì.
Thái Yên nhanh tay chộp lấy Diệt thương. Minh Nguyệt ngay lập tức liền thả tay
ra trước khi một luồng điện cực mạnh chạy từ người Thái Yên thông qua Diệt
thương truyền đến người nàng. Diệt Thương vì đẳng cấp quả thấp nên bị Thái Yên
nhanh chóng phá hủy bằng luồng điện mạnh mẽ ấy.
Không chần chừ, Thái Yên lại lao tới Minh Nguyệt như đuổi theo con mồi. Minh
Nguyệt chỉ còn lại Triệt thương trên tay nên cật lực né tránh, vừa nhảy lùi về
sau vừa quét ngọn thương đánh tan những luồng sét đang phóng tới từ Thái Yên.
Hai cô gái một đánh một lui được một khoảng xa thì Triệt thương trên tay Minh
Nguyệt cũng bị Thái Yên bức cho vỡ nát. Cây thương ấy không thể chống lại liên
tục những đòn sét đánh mạnh mẽ từ Thái Yên được.
Thái Yên tức tốc lao tới, cả thân thể như một quả cầu sét bay đến Minh Nguyệt
với một tốc độ rất nhanh, một tay đấm thẳng vào người Minh Nguyệt.
Mọi người trong nhóm Vô Cực tuy bị kiềm hãm bởi kẻ địch, nhưng cũng vừa đánh
vừa chạy theo hướng Minh Nguyệt né tránh. Dù bị bốn kẻ kia đuổi theo nhưng cả
hai nhóm như hai đám quái vật phá nát hết khu này đến khu khác, gây nên những
âm thanh chấn động cả một vùng.
Ngay khi nhìn thấy Triệt thương cũng bị phá hủy, mọi người đều lo lắng nhìn về
Minh Nguyệt, nhưng không có cách nào tự giải vây cho chính mình nên chỉ còn
cách nhanh chóng muốn hạ gục kẻ ngáng chân. Tuy đã có phần thắng thế nhưng
những kẻ này chỉ muốn gây khó dễ chứ không muốn chiến đấu nên rất khó hạ được
chúng nhanh chóng được.
Thái Yên tung một nắm đấm với sấm sét dày đặc bao bọc lấy cánh tay về người
Minh Nguyệt. Nhận thấy đằng sau cũng là đường cùng rồi, biết lần này không thể
tránh nên Minh Nguyệt chỉ còn cánh đưa tay tới chặn.
“PẶC…................................... ẦMMMMMM…..”
Một tay Minh Nguyệt chặn lại cú đấm của Thái Yên.
Ngay lúc đó, một luồng điện mạnh mẽ bao bọc lấy người nàng, Minh Nguyệt tuy bị
giật nhưng nàng lại có thể chống chịu được nó. Chính là vì thể trạng của Minh
Nguyệt có điều đặc biệt nên dường như những đòn sét đánh đó không ảnh hưởng
đến nàng bao nhiêu cả.
Điều đặc biệt về Minh Nguyệt này chỉ có Đại Tượng, Vân Phi và Tiểu Thanh biết.
Còn lại thì ai cũng ngơ ngác nhìn Minh Nguyệt một tay chộp lấy nắm đấm sấm sét
của Thái Yên. Nhất là cả khán đài với hàng chục triệu khán giả chứng kiến cũng
phải trố mắt kinh ngạc, không ngờ nhóm “chơi bẩn” nhất lại có lực chiến đấu
mạnh mẽ đến vậy. Đối chọi với nhóm Tuyệt Diệt đang đứng đầu mà vẫn chưa thua,
đặc biệt hơn là cô gái mang kính che mặt lại một tay đón lấy cú đấm cuồng bạo
đó.
- Ta biết điều này sẽ xảy ra mà - Thái Yên cười lạnh nhìn vào Minh Nguyệt,
tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Minh Nguyệt đằng sau lớp kính đó như thế
nào, nhưng Thái Yên biết Minh Nguyệt không muốn lộ ra việc này.
Minh Nguyệt không bận tâm đến lời ấy, một tay bóp chặt nắm đấm của Thái Yên,
nàng lập tức dùng chân quét tới, tấn công lại Thái Yên. Đây là lần đầu tiên
Minh Nguyệt chủ động tấn công Thái Yên, trước đó nàng chỉ toàn tránh né.
Thái Yên một tay bị giữ chặt, nhưng liền nhảy bật lên cao né được cú quét chân
của Minh Nguyệt, tay còn lại như nhát kiếm đâm vào mặt Minh Nguyệt.
Hai cô gái ngay lập tức đánh nhau với kỹ năng cận chiến mạnh mẽ linh hoạt
không kém gì nhau. Cả khán đài lần đầu chứng kiến một trận đánh nổi bật đến
vậy. Mặc dù những trận khác đang diễn khắp nơi, nhưng cuộc đối đầu giữa người
của nhóm mạnh nhất và nhóm bí ẩn nhất lại khiến khán giả chú ý hơn hết. Đặc
biệt là cuộc đối đầu nảy lửa của Thái Yên và Minh Nguyệt, hai cô gái với khả
năng cận chiến bằng thân thể vô cùng dũng mãnh.
-☉----------☉----------☉-
Cuộc chiến của nhóm Vô Cực và Tuyệt Diệt đang kéo tới sự chú ý của hầu hết
khán giả, nhưng nó cũng dẫn tới sự chú ý của những kẻ trong cuộc. Đang có một
vài nhóm gần đó cũng nhanh chóng di chuyển đến khu vực xảy ra cuộc chiến.
Trong đó có cả người quen của nhóm Vô Cực:
Nhóm Thiên Vũ, với mười thành viên đang kéo tới rất nhanh. Dẫn đầu là ba người
đàn ông trung niên, trong ba người đó có một kẻ Minh Nguyệt đã từng đụng độ:
Đinh Lỗ.
Đinh Lỗ khi đã tiến đến khu xảy ra trận chiến của Vô Cực và Tuyệt Diệt, hắn
nhìn qua một lượt các cặp đấu đằng trước. Đinh Lỗ ngay lập tức nhận ra đó là
đám đã đụng độ với hắn và có một lời đặt cược mạng sống ở giải đấu này.
- Đại ca… chính là bọn chúng - Đinh Lỗ nói với tên tóc dài đứng cạnh hắn.
Nhưng tên tóc dài không lên tiếng mà một tên khác ánh mắt giận giữ nhìn về
nhóm Vô Cực nói lớn:
- Là bọn chúng thật à… - Tên lên tiếng là một người béo tròn, giọng ồm ồm đầy
bực tức nói lớn - Bọn chúng là đám chủ mưu vụ cướp phi thuyền của đệ, suýt
chút nữa đệ đã mất mạng dưới người của chúng, chúng lại còn dám phá hủy tất cả
vật sưu tầm của đệ nữa.
- Tận dụng cơ hội này đánh bại bọn chúng thôi - Tên đại ca tóc dài giọng ầm
trầm nói.
Cả nhóm Thiên Vũ liền xông thẳng vào cuộc chiến, chúng có ý định mượn lực của
Tuyệt Diệt để đánh bại Vô Cực.
Nhưng ba tên dẫn đầu vừa đi chuyển được một đoạn thì ba thân ảnh khác từ đâu
lướt tới chặn đường nhóm Thiên Vũ.
Ba người vừa xuất hiện là ba cô gái. Một người với một sắc tím toàn thân vừa
cười quyến rũ vừa nhìn đám Thiên Vũ. Đứng bên cạnh cô là một cặp song sinh tóc
thắt bím, một tóc đỏ, một tóc trắng. Ba người vừa xuất hiện là Hàm Hương và
chị em Lạc Ngân, Lạc Huyên. Sau đó bốn cô gái khác trong nhóm cũng đã tới nơi
- nhóm Hồ Phiêu xuất hiện chặn đường nhóm Thiên Vũ.
- Tránh ra - Tên tóc dài ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàm Hương nói như ra lệnh.
Hàm Hương không sợ hãi gì, vẫn giữ điệu bộ tươi cười nói:
- Các ngươi tốt nhất là đứng bên ngoài quan sát đi… - Hàm Hương nói tới đó
thì giọng bỗng thay đổi - Còn nếu muốn đánh nhau thì ta sẵn sàng bồi tiếp.
- Hỗn xược....
Tên tóc dài khinh thường nói, hắn ngay lập tức lướt tới. Bàn tay như năm lưỡi
dao sắc bén đánh vào người Hàm Hương. Cả hai nhóm liền chuẩn bị lao vào nhau
chiến đấu, nhưng cảnh tượng sau đó khiến nhóm Thiên Vũ phải dừng lại nhìn Hàm
Hương một cách kiêng dè.
Trảo thủ của tên tóc dài vồ tới, Hàm Hương liền ngã thân người về sau né
tránh, đồng thời chân nàng đá ngược tới đằng trước. Cả thân người uốn lượn mềm
dẻo cực kỳ, gót chân nàng ngay lập tức nhắm vào mặt tên tóc dài khiến hắn bị
bất ngờ.
Nhưng cũng may hắn đưa một tay lên đỡ, nhưng chưa kịp đỡ lấy bàn chân xinh xắn
của Hàm Hương đang đá tới hắn bất ngờ bị cô nàng nhanh chóng chuyển cú đá đó
thành cú đạp thẳng vào ngực. Một động tác giả quá nhanh khiến hắn không kịp
phản ứng, bị Hàm Hương dùng mũi chân điểm một phát vào giữa ngực làm hắn văng
ngược về với đám Thiên Vũ đằng sau.
- Đại ca… - Đinh Lỗ đỡ thấy thân hình tên đại ca tóc dài bị văng ngược lại
nói lớn.
Tên tóc dài vội đứng thẳng người trở lại, vừa rồi hắn đã quá khinh thường cô
gái trước mặt nên bị một đòn bất ngờ như thế. Nhưng hắn không dám tấn công nữa
vì dường như cú điểm bằng mũi chân của cô ta đã khiến vùng ngực hắn dường như
bị chặn đứt kinh mạch, mất toàn bộ cảm giác vậy, nhưng may mắn là nó đã hồi
phục lại nhanh chóng. Dù vậy nhưng hắn cũng kiêng dè cô gái này hơn, không còn
dám coi thường nữa. Hắn tuy không sợ cô ta nhưng thời điểm bây giờ không nên
mạo hiểm đối đầu với một kẻ địch như vậy được.
- Chúng ta đi thôi.
Tên tóc dài nói rồi quay người bỏ đi, cả nhóm Thiên Vũ ánh mắt căm phẫn nhìn
bảy cô gái chặn đường mình rồi cũng quay người đi mất.
- Một đám nhát chết - Lạc Ngân cười đắc ý nhìn nhóm người đang bỏ đi nói.
- Tên đó ẩn nhẫn thôi - Hàm Hương nghiêm giọng nói, nàng nhận thấy khả năng
phục hồi sau đòn điểm vào yếu huyệt trước ngực của tên tóc dài mạnh mẽ hơn
nàng tưởng tượng.
-☉----------☉----------☉-
Cả khán đài như sôi sục hẳn lên, dường như tất cả những đội đứng đầu đều tập
trung tới nơi xảy ra cuộc chiến khốc liệt giữa Vô Cực và Tuyệt Diệt. Đặc biệt
là một cảnh Hàm Hương ra tay vừa rồi càng khiến những tên hâm mộ Hàm Hương la
hét vang dội hơn nữa.
Cuộc chiến ở vùng trung tâm không gian xảy ra liên tục, và đang có ba người
đang di chuyển khắp thành phố cổ để tiêu diệt tất cả những nhóm ít điểm. Đó
chính là Tề Hạo và hai thành viên khác trong nhóm Tuyệt Diệt. Chỉ ba người
nhưng lại gần như áp đảo tất cả những nhóm bị ba tên quái vật đó săn đuổi, số
lượng các nhóm tham chiến nhanh chóng bị loại dần qua sức mạnh của Tề Hạo.
-☉----------☉----------☉-
ẦM…….
Thái Yên với sức mạnh cuồng bạo tấn công Minh Nguyệt liên tục. Sấm sét từ
người Thái Yên đã tích lại tới mức lan tỏa phá hủy hầu hết những thứ cản trở
xung quanh, cả người như một con thú điên cuồng tấn công Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt tuy có chống trả, nhưng dường như có vẻ yếu thế nên liên tục bị
đánh thụt lùi, bị Thái Yên dồn ép đến mức không có khoảng trống để quan tâm
đến địa hình xung quanh.
Xoẹt…….. BỤP…
Một luồng sét từ người Thái Yên đánh bật vào Minh Nguyệt, như thường lệ thì sẽ
không có ảnh hưởng gì đến Minh Nguyệt. Nhưng ngay lúc đó lại xảy ra chuyện
không ngờ tới. Chiếc mũ có kính lớn mà Minh Nguyệt đang đeo bị luồng sét của
Thái Yên kích vào liên tục, nên nó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị hư hỏng. Dù
chiếc mũ ấy cao cấp hơn so với Triệt Diệt song thương, nhưng bị giật liên tục
như thế nên cũng dẫn tới bị phá hủy.
……………. ROẢNGGGGGGGGGGG………..
Mũ của Minh Nguyệt sau khi nổ nhỏ một tiếng, tiếp theo một tiếng vỡ nát vang
lên. Cả mặt kính đen mờ che phần lớn khuôn mặt của Minh Nguyệt bị vỡ nát.
Minh Nguyệt lập tức nhảy lùi lại thật xa, Thái Yên nhận thấy điều đó nhưng
cũng không vội tấn công tiếp, vì nàng đang nhìn Minh Nguyệt.
Một bóng người yểu điệu nhảy về sau, một mái tóc đen bay bay theo theo hướng
Minh Nguyệt lùi người, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đầy băng lãnh cùng với
cặp mắt đen tuyền đã lộ diện. Minh Nguyệt đứng yên đó như thể tiên nữ hạ phàm,
nhưng cảm xúc của nàng đang rất hỗn loạn.
Vân Phi, Đại Tượng và Tiểu Thanh đang chiến đấu gần đó thấy vậy cũng thầm than
trong lòng “không xong rồi”.
-☉----------☉----------☉-
Hàm Hương từ xa quan sát cuộc chiến chứng kiến cảnh ấy cũng ngạc nhiên, nàng
ngạc nhiên không phải vì vẻ đẹp đằng sau lớp kính ấy của Minh Nguyệt, vì điều
này Hàm Hương đã biết lâu rồi. Điều Hàm Hương bất ngờ là những việc sắp diễn
ra.
- Cô ta đã chạm vào vảy ngược của Nguyệt tỷ rồi - Hàm Hương thì thầm nói.
- Vảy ngược? Nghĩa là sao? - Lạc Huyên tóc trắng nghe thấy Hàm Hương nói nhỏ
nên hỏi.
- Là điều mà Nguyệt tỷ muốn che dấu, tỷ ấy không thích người khác nhìn thấy
con người thật của mình.
Hàm Hương nói ngắn gọn đầy ẩn ý sau đó tiếp tục quan sát từ xa. Nhóm Hồ Phiêu
không cần phải đi săn điểm nữa vì với thứ hạng hiện tại là không cần thiết, và
đang có một tên khác làm việc dọn dẹp rồi, đó là Tề Hạo.
Khán giả chứng kiến cảnh Minh Nguyệt bị lộ diện như vậy càng trầm trồ không
ngớt. Thì ra cuộc chiến vừa rồi là của hai đại mỹ nhân. Có thể nói Minh Nguyệt
xứng đáng là một trong ba mỹ nhân xinh đẹp nhất toàn giải đấu. Ba mỹ nhân ấy
là Hàm Hương, Thái Yên, và Minh Nguyệt vừa lộ diện. Cả ba người ấy đều rất
mạnh mẽ và đang ở cùng một nơi, và có thể sẽ cùng vượt qua vòng loại.
Nhờ việc lộ diện của Minh Nguyệt mà ngay lập tức số người chuẩn bị đặt cược
cho nhóm Vô Cực tăng lên nhanh chóng.
Nhưng ngờ đâu hệ thống bình chọn đã kết thúc từ sớm rồi, vậy nên những kẻ hâm
mộ chỉ còn cách cắn răng đầy tiếc nuối.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
- Thì ra Nguyệt cô nương lại xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại phải che đậy
đằng sau lớp khăn hay lớp kính như vậy chứ - Thái Yên cười nói với vẻ thân
thiết.
Minh Nguyệt trong lòng đang mang cảm xúc hỗn loạn, nàng bị ám ảnh nhất là
chuyện bộc lộ bản thân cho người ngoài, đặc biệt là trước hàng triệu khán giả
đang chứng kiến như thế nữa. Minh Nguyệt ánh mắt sắc lạnh nhìn về Thái Yên,
giọng lạnh lẽo nói:
- Là do ngươi ép ta…
Minh Nguyệt kiềm nén cảm xúc ấy lại, cả thân người như thiểm điện lao thẳng
vào Thái Yên.
- Ha ha… thú vị, thú vị…
Thái Yên cười to, nàng là một người cuồng chiến đấu. Đối đầu với một đối thủ
muốn đánh hết mình như vậy càng khiến Thái Yên cuồng nhiệt hơn.
Pặc… Pặc… Pặc…
Minh Nguyệt động tác hoàn toàn khác biệt so với cách chiến đấu vừa rồi. Cả
người như một làn nước uyển chuyển đánh liên tục vào người Thái Yên.
Thái Yên chỉ đỡ được ba cú đấm của Minh Nguyệt liền cảm thấy có gì đó khác
thường. Nhưng không đợi Thái Yên phản ứng, một ngón tay từ đâu thình lình xuất
hiện trước trán Thái Yên.
Thái Yên ngay lập tức cúi người xuống thì bị một ngón tay khác xuất hiện trong
tầm mắt. Ngón tay ấy điểm thật mạnh vào ngay trán Thái Yên.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaa…………….
Một cảm giác vô cùng đau đớn khiến cả đầu Thái Yên như muốn vỡ tung.
Không đợi Thái Yên thét hết câu, Minh Nguyệt xoay tay, cả năm ngón chụm lại
như một mũi nhọn đâm thẳng vào đỉnh đầu của Thái Yên.
"BỐP"
Đầu Thái Yên như bị một quả búa tạ đập thẳng vào, đầu óc choáng váng nặng nề,
cảm giác đau đớn khôn xiết khiến Thái Yên không cách nào chịu thấu.
Thái Yên cố găng kiềm chế cơn đau, hai vòng tay phát ra sấm sét cuồng bào,
nàng thét lớn một tiếng rồi như một quả bom tự phát nổ.
"ẦM… ẦM… ẦM… ẦM ẦM ẦM….."
Minh Nguyệt trước khi thoát khỏi vụ nổ ấy liền xoay ngược người, cả mũi chân
hướng vào huyệt Thái Dương bên trái của Thái Yên bổ tới.
Một cú điểm chí mạng tiếp theo khiến đầu Thái Yên như bị ngàn vạn kim châm đâm
vào, đau đớn muốn ngất xỉu, toàn thân vô lực khụy xuống ôm lấy đầu như đang
muốn vỡ tung ra. Vụ nổ mang theo sấm sét dày đặc từ người Thái Yên vẫn cuồng
bạo phát ra, Minh Nguyệt bị bức lui ra đằng sau một khoảng cách xa. Cả khu vực
gần đó như bị chấn tan bởi những tia sét to lớn.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…..
Tiếng sấm vang lên liên hồi, oanh tạc cả một khu vực sau đó mới kết thúc. Từ
trung tâm của vụ nổ ấy, Thái Yên dần dần hiện ra. Cả người nàng đứng không
vững vàng, một tay đang áp vào bên tai trái nơi gần huyệt Thái Dương như muốn
chèn ép cơn đau khủng khiếp từ nó phát ra. Một tay chỉ thẳng vào Minh Nguyệt
như khiêu khích, khuôn mặt không còn vẻ tự tin nữa mà như một kẻ điên tiết sắp
liều mạng tới nơi vậy.
Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ Thái Yên như vậy cũng không hề quan tâm tới, gương
mặt không cảm xúc, thân người lại như bóng ma lướt tới trước.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng thét vang khắp không trung ở khu vực này:
"TẤT CẢ DỪNG LẠI………… TRẬN ĐẤU ĐÃ KẾT THÚC……"
Ở đây chỉ có năm cặp đấu đang diễn ra. Trong đó có bốn cặp dừng lại vì bốn
người của nhóm Tuyệt Diệt nghe tiếng thét ấy là biết đó là của Tề Hạo, đội
trưởng của cả bọn nên liền rút lui, không dây dưa với bốn người nhóm Vô Cực
nữa.
Minh Nguyệt và Thái Yên thì vẫn chưa dừng, cả hai lại nhắm vào nhau lao tới
quyết chiến, hai thân ảnh lao vào nhau với tốc độ chóng mặt. Nhưng một bóng
người từ trên cao rơi xuống chặn giữa hai người, hai tay chặn hai cú đấm của
hai cô gái sắp liều mạng đó lại.
BẶC... BẶC…
Hai cú đấm mạnh mẽ của hai cô gái bị chặn lại vang lên tiếng vọng lớn, hai cú
đấm bị hai tay Tề Hạo bóp lấy, không khí xung quanh như bị chấn động.
- Nguyệt cô nương… đến đây là đủ rồi - Tề Hạo hai tay chặn cả hai người nhưng
vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì nói - Thái Yên… muội cùng dừng lại
đi thôi.
- Nguyệt tỷ… Nguyệt tỷ… - Tiểu Thanh là người nhanh nhất chạy tới bên Minh
Nguyệt nói lớn - Chúng ta đi thôi, bây giờ chỉ còn lại mười sáu đội, chúng ta
vượt qua vòng loại rồi.
Minh Nguyệt bình tĩnh rút tay lại, quay người đi về với mọi người nhóm Vô Cực.
- Chúng ta tới chỗ Song Khả thôi…
Minh Nguyệt nói nhỏ rồi di chuyển đi mất, Tiểu Thanh liền nhanh chóng đuổi
theo. Vân Phi, Đại Tượng và Tử Phong vừa trở lại đây sau khi bị đám kia cuốn
lấy cũng đi theo Minh Nguyệt.
Năm người bọn họ vừa chiến đấu vừa di chuyển nên đã rời khỏi vị trí lúc đầu
rất xa, bây giờ quay trở lại với hai nhóc Song Khả nằm ở đó “giả chết” và Đà
Phu nằm bất động trong khu đổ nát.
Tề Hạo nhìn cả nhóm Vô Cực bỏ đi rồi mới quay người lại nói với Thái Yên.
- Thái Yên… chắc chắn sẽ có cơ hội lần sau thôi, muội kiềm chế lại đi.
Thái Yên vẫn một tay giữ lấy vùng đầu đau như búa bổ, giọng gằn từng chữ tức
giận nói:
- Nguyệt… Nguyệttttttttttttttt... Lần sau... ngươi sẽ phải trả giá…
Nhóm Vô Cực rời khỏi hiện trường chiến đấu, quay lại với Song Khả và Đà Phu
thì bắt gặp cả ba đang ngồi ở đó như chờ đợi mọi người vậy.
Đà Phu đã tỉnh lại nhưng không tới chiến đấu vì mải ở đây bảo vệ Song Khả, đó
là nhiệm vụ ưu tiên của hắn. Còn Song Khả thì tránh xa những nơi chiến đấu
càng xa càng tốt, hai đứa nhóc ấy chẳng làm nên trò trống gì ở vòng loại này
cả, đúng nghĩa là hai gánh nặng. Nhưng điều đó không quan trọng, chuyện quan
trọng là vòng đầu tiên đã kết thúc sớm hơn thời hạn là mười tiếng. Chỉ còn lại
mười sáu đội mạnh nhất tồn tại, còn lại đều đã bị Tề Hạo dọn dẹp sạch sẽ,
dường như Tề Hạo muốn tự tay chọn lựa những nhóm vào vòng trong vậy.
Sau khi trở lại với Song Khả, một cánh cổng không gian hiện ra gần nhóm Vô
Cực, đại biểu cho họ đã chiến thắng và có thể rời khỏi vùng không gian này. Cả
nhóm Vô Cực không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa nên mọi người liền đi
qua cánh cổng không gian ấy, trở lại sân khấu. Nơi sắp diễn ra vòng đấu tiếp
theo với toàn bộ thực lực được bộc phát, và là nơi hàng chục triệu khán giả
vừa chứng kiến sức mạnh của họ phải cuồng nhiệt hô hào phấn khích. Đặc biệt la
to nhất và cuồng nhiệt nhất là fan cuồng đầu tiên của đội Vô Cực, kẻ đã ủng hộ
từ đầu tới cuối cho những thần tượng của hắn.