Săn Mồi


Người đăng: Roseri

Vùng không gian diễn ra vòng loại của đại hội.

Tại một hoang mạc chỉ toàn là đất với đá khô cằn, không khí nơi đây thô ráp
nóng bỏng, khắp nơi không có lấy một bóng cây ngọn cỏ nào sinh sống.

Trên một mỏm đá ở hoang mạc đó, thình lình xuất hiện một đốm sáng. Đốm sáng ấy
lớn lên sáng chói sau đó tan biến mất. Từ trên mỏm đá, bỗng hiện ra sáu thân
ảnh gồm bốn nam hai nữ. Trong đó có một người to lớn vác theo hai bộ giáp tí
hon. Nhóm người vừa xuất hiện chính là nhóm Vô Cực, cả tám người sau khi đi
vào cổng không gian trên sân khấu liền được dịch chuyển tới vùng hoang mạc
này.

Mọi người vừa xuất hiện liền nhìn qua khắp nơi một lượt sau đó nhanh chóng di
chuyển đến một địa điểm gần đó, nơi có nhiều tảng đá lớn che chắn xung quanh.
Đến nơi, cả nhóm ngồi thấp xuống, sau đó Minh Nguyệt lên tiếng:

- Không gian này không bình thường.

- Con cũng thấy không bình thường - Song Khả ngồi trên vai Đại Tượng nói -
Khắp nơi đều tối om à.

Hai đứa mang giáp đội mũ kín đầu, chỉ lộ ra có một hốc mắt đen nhỏ bằng kính
kim loại nên nhìn đâu cũng thấy tối tăm mù mịt.

Mọi người chỉ cười một xíu rồi sau đó trở lại trạng thái khẩn trương, vì tất
cả đều nhận thấy sự không bình thường ấy, nhưng không ai tiện nói ra vì có thể
những gì mọi người nói sẽ bị người ngoài nghe thấy được. Minh Nguyệt nói câu
vừa rồi ám chỉ vùng không gian này không đơn thuần là một Pháp Bảo hay Thế
Giới Chân Linh như mọi người đã dự đoán từ trước.

- Việc chúng ta cần làm bây giờ là thu thập thông tin về các loại địa hình
xung quanh, chúng ta cần một bản đồ đầy đủ về những khu vực nơi đây, sau đó
mới có thể săn điểm được - Đại Tượng không bàn đến chuyện không gian này mà
chuyển qua chuyện thi đấu trước mắt.

- Chuyện này các nhóm khác cũng nghĩ tới, họ sẽ ưu tiên tìm hiểu địa hình
khắp nơi, và họ cũng sẽ có những bản đồ tự tạo cho riêng mình - Tiểu Thanh bổ
sung thêm.

- Vậy nên chúng ta cần áp dụng sở trường tốt nhất của chúng ta để có được bản
đồ lẫn điểm số - Vân Phi cười nham hiểm nói - Cướp.

Minh Nguyệt cười cười không phản đối ý kiến này, đám này quanh đi quẩn lại vẫn
thích cướp bóc nhất. Với lại trong lúc chiến đấu ở vòng đầu thì đã có tranh
đoạt điểm số ắt sẽ có cướp bóc thông tin, như vậy không được xem là gian lận
hay vi phạm luật chơi. Và chuyện săn quái vật ZB để kiếm điểm là một điều nhóm
Vô Cực không nhắm tới, vì các nhóm tích điểm từ quái vật cho nhiều rồi nếu bị
cướp cũng sẽ mất trắng. Nên chỉ có “đánh người cướp điểm” chính là phương án
tối ưu nhất.

- Tuy nói thế nhưng cũng phải tự tạo một bản đồ riêng cho mình, việc này sẽ
do Đại Tượng đảm nhiệm - Minh Nguyệt phân phó việc này cho Đại Tượng, vì hắn
là người thích hợp nhất - Bản đồ được tạo sẽ gửi đến từng thiết bị liên lạc
của mọi người.

Trong ba món trang bị mà mỗi người được phép mang theo, thì cả nhóm Vô Cực đều
có chung một thứ, đó chính là vòng tay liên lạc đặc biệt được mọi người sử
dụng từ lúc đặt chân đến Đế Đô. Vòng tay đó thích hợp để liên lạc, vừa tiện để
có thể phối hợp với nhau, vừa có nhiều chức năng để sử dụng, và tạo ra một bản
đồ chi tiết các địa hình xung quanh chỉ là một tác dụng nhỏ.

- Nhưng trước tiên chúng ta cần ra khỏi hoang mạc này, nó không thích hợp với
kế hoạch của chúng ta - Minh Nguyệt nói thêm, vì để phục kích các nhóm khác
thì một nơi trống trải như thế này là không thích hợp.

Tử Phong đang lắng nghe Minh Nguyệt phân phó một vài chuyện thì bỗng dưng một
hình ảnh thoáng qua trong đầu hắn. Đó là cảnh nơi mọi người đang đứng bị nổ
tung, tựa như bị oanh tạc bởi một lực lượng gì đó rất mạnh.

Đây chính là khả năng “gian lận” của Tử Phong trong vòng đầu tiên. Tuy có luật
là cấm không được sử dụng năng lực hay Thiên Phú, nhưng vì Tử Phong có hiểu
biết về thời gian Đại Đạo. Mặc dù Đại Đạo ấy chỉ sử dụng lên bản thân, nhưng
mỗi khi bản thân hắn gặp nguy hiểm thì hắn đều có dự cảm trước, giống như hình
ảnh thoáng qua trong đầu hắn vừa rồi vậy.

Và loại năng lực này tự động hiện diện trong đầu Tử Phong nên khó ai biết được
hắn gian lận. Với lại cũng có nhiều người tham gia vào vòng loại không thể
kiểm soát được năng lực của bản thân vì nó giống với một loại hình tự nhiên
của thân thể rồi. Tựa như Mị Thể của Hàm Hương cũng là một loại tương tự như
thế.

- Nguyệt tỷ - Tử Phong lên tiếng.

Minh Nguyệt đang phân phó một vài việc thì bị Tử Phong cắt ngang, nàng nhìn
qua Tử Phong, thấy hắn không nói gì thêm mà chỉ nhìn nàng chằm chằm. Minh
Nguyệt ngay lập tức hiểu ý. Nàng cũng đã biết qua khả năng dự cảm này của Tử
Phong, và Minh Nguyệt cũng có một năng lực “gian lận” khác trong vòng loại
này, dù Tử Phong không cảnh báo thì có thể một lúc sau nàng cũng sẽ biết.

- Đà Phu, ngươi ở lại đây cùng với Song Khả - Minh Nguyệt bỗng nói một câu
không liên quan gì nến nội dung mọi người đang lên kế hoạch.

Đà Phu gật đầu tuân lệnh. Kể từ khi Tử Phong lên tiếng và Minh Nguyệt bỗng đổi
để tài từ chuyện phải rời khỏi hoang mạc lại chuyển thành Đà Phu và Song Khả ở
lại, mọi người xung quanh cũng đã ngầm hiểu được một vài ẩn ý trong câu nói
của Minh Nguyệt.

-☉----------☉----------☉-

Cách nhóm Vô Cực vài dặm là một ngọn đồi cao hơn nhiều so với mặt bằng chung
của hoang mạc. Nơi đây đất đá dày đặc bao phủ, một nơi lý tưởng cho việc ẩn
nấp. Trên đồi có một nhóm mười người đang nấp sau những tảng đá. Trong nhóm đó
có sáu tên, mỗi tên đang giữ lấy một khẩu pháo Tinh Thạch lớn loại cầm hai
tay, mắt cả sáu tên đều đang ngắm về nhóm Vô Cực bằng một ống nhắm gắn trên
thân pháo.

- Đại ca, bọn chúng đang có ý định bỏ đi - Một tên trong sáu tên sử dụng pháo
nói khẽ.

- Toàn bộ khóa lấy mục tiêu, dùng hết năng lượng tấn công chúng - Tên đại ca
là một người râu ria rậm rạp, thân người cường tráng đứng đằng sau ra lệnh.

Nghe lệnh đó, một tên đứng đằng sau tên râu ria ngập ngừng nói:

- Nhưng… như vậy có khiến bọn chúng mất mạng không?

- Các ngươi yên tâm đi, bọn chúng là từ đám Yêu tộc biến thành hình người,
chứng tỏ chúng có năng lực Đại Yêu, với thể xác của Đại Yêu thì sẽ không bị
chết đâu... nhưng thân thể có toàn vẹn sau loạt bắn của chúng ta hay không thì
ta không biết trước được - Tên râu ria cười nham hiểm nói.

Đám người đó nghe đại ca nói vậy nên mới yên tâm. Cả sáu tên liền khóa mục
tiêu là sáu người của nhóm Vô Cực, vì Đại Tượng vác hai bộ giáp tí hon Song
Khả trên vai nên được tính là một người.

Tên râu ria phất tay, cả sáu khẩu pháo đồng loạt tích tụ năng lượng trong tích
tắc rồi khai hỏa, một loạt các luồng năng lượng cuồng bạo phóng ra từ sáu khẩu
pháo, bắn thẳng về nhóm Vô Cực.

-☉----------☉----------☉-

Minh Nguyệt tham gia vào vòng loại này không đeo Pháp Bảo che mặt như thường
ngày mà nàng đã cất giữ nó vào trong người; Nhưng Minh Nguyệt cũng đeo một
loại mũ có kính che ở phía trước rất lớn, nó che hết phần lớn khuôn mặt từ
phần mũi trở lên nên cũng khó ai có nhìn thấy hết dung mạo của nàng.

Loại mũ Minh Nguyệt đang đội là một trang bị Tinh Thạch, nhưng nó lại có tác
dụng rất đơn giản, đó là nhìn thấy được năng lượng phát ra từ trang bị của đối
phương. Tuy nhiên đó chỉ là dùng để che mắt, vì khả năng “gian lận” của Minh
Nguyệt cũng có phần giống với tác dụng của chiếc mũ.

Ngay khi nhóm tên râu ria tấn công, một loạt đạn năng lượng to lớn nhanh chóng
bay về hướng này. Minh Nguyệt vì đã cảnh giác xung quanh nên liền cảm nhận
được mọi thứ, nhưng để đánh lừa kẻ khác biết được khả năng gian lận của mình,
Minh Nguyệt vờ như nhìn qua một hướng sau đó bất ngờ nói:

- Phía Tây có một luồng năng lượng tấn công chúng ta, cách đây hơn một dặm…
mọi người tản ra nhanh.

Tử Phong, Vân Phi, Đại Tượng và Tiểu Thanh nghe Minh Nguyệt nói liền nhanh
chóng tách ra. Mỗi người mỗi đường, hướng thẳng về phía Tây, cả năm người đồng
loạt xông tới đó.

Song Khả đã được Đại Tượng đặt xuống mặt đất từ trước. Đà Phu ngay khi nhìn
thấy năm người kia tản ra mất tích liền lấy ra một khúc kim loại ngắn cắm ngay
xuống đất. Đà Phu kích hoạt cây kim loại đó, một lá chắn nhỏ mờ ảo nhanh chóng
hiện ra, bao bọc lấy hắn và Song Khả vào bên trong.

Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… Ầm...

Ngay lúc đó, loạt năng lượng được bắn ra từ bên kia cũng đã bay tới, ngay khi
va chạm với lá chắn của Đà Phu, hàng loạt vụ nổ lớn xảy ra giống với hình ảnh
thoáng qua trong đầu Tử Phong lúc trước.

Cả một khu vực quanh Đà Phu và Song Khả bị vụ nổ liên hoàn ấy bao bọc lấy, đất
đá vỡ vụn, khói bụi bay mịt mù.

Nhưng điều khác biệt là khi lớp bụi tàn tích từ vụ nổ tan dần, hiện ra hình
ảnh của Đà Phu cùng Song Khả không mảy may bị một vết xước nào. Ngay cả đất đá
bên trong lá chắn cũng không vỡ nát như môi trường bên ngoài. Cả ba người đều
bình an vô sự.

-☉----------☉----------☉-

Tại ngọn đồi.

- Đại ca, bọn chúng… bọn chúng phát hiện ra chúng ta - Một tên lắm bắp nói,
hắn nhìn thấy mình vừa bắn thì bọn người kia đã tách ra biến mất nên vội báo
cáo.

Tên râu ria kinh ngạc hỏi:

- Phát hiện là thế nào, chúng có bị bắn trúng không?

- Khu vực đó đã bị san bằng, nhưng vẫn còn một tên bò sát và hai bộ giáp nhỏ
không hề bị thương tích nào… còn năm người kia thì… - Một tên khác chăm chú
nhìn vào lớp bụi, hắn thấy Đà Phu cùng hai bộ giáp nhỏ vẫn còn tồn tại, chỉ có
năm người khác thì...

- Chẳng lẽ bị bắn tan xác rồi sao - Tên râu ria lo lắng nói, hắn nghĩ đến
chuyện lỡ như bắn chết tụi đó thì vừa bị loại khỏi cuộc đấu vừa bị xử tội bởi
Đế Quốc.

Nhưng tên cầm khẩu pháo nhìn về phía xa lắp bắp nói:

- Không… không phải… năm tên còn lại đang lao về hướng này… bọn chúng đang di
chuyển rất nhanh.

Tên râu ria vội chạy tới, giật lấy khẩu pháo từ tên đang nói năng lắp bắp hãi
hùng kia. Hắn đưa mắt vào ống nhắm nhìn về phía trước.

Xa xa, hắn chỉ thấy được một bóng đen đang luồn lách qua các tảng đá lớn trên
hoang mạc, bóng đen đó đang di chuyển rất nhanh về ngọn đồi này. Hắn vội ra
lệnh cho năm tên khác đang có pháo trên tay bắn tất cả mục tiêu nào đang tiến
về ngọn đồi, riêng tên râu ria cố gắng khóa lấy mục tiêu là bóng đen đang di
chuyển kia.

Bóng đen ấy chạy nhanh đến một tảng đá trước mặt, sau đó dùng một chân đạp vào
tảng đá, lấy đà thật mạnh rồi nhảy lên rất cao so với mặt đất.

Tên râu ria vội hướng khẩu pháo trên tay vào bóng đen đó, vì trên không trung
thì bóng đen ấy sẽ không có nơi nào để có thể tránh né được phát bắn từ hắn.

Hiện vào tầm nhắm của hắn là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, người đội một áo
choàng có mũ trùm đầu lộ ra một đôi tai thú vừa bật lên từ dưới đất. Tay cô ta
đang cầm một khẩu súng Tinh Thạch loại cầm tay hướng thẳng nòng vào mặt hắn,
hắn còn chưa kịp ngắm chính xác vào cô ta thì ba phát đạn từ khẩu súng ấy đã
bắn ra.

“Đoàng” “Đoàng” “Đoàng”

Khẩu pháo hắn đang giữ trên tay cùng hai khấu pháo của hai tên khác đứng gần
hắn ngay lập tức bị vỡ nát bởi ba đường năng lượng bắn ra từ cô gái kia.

Vụ nổ phát ra từ khẩu pháo vừa bị phá hủy khiến hắn và hai tên khác bị chấn
ngã ra phía sau một đoạn.

- Không thể nào… vừa chạy vừa ngắm bắn sao… vừa nhảy vừa bắn chính xác đến
vậy sao - Tên râu ria lồm cồm bò dậy, hắn không quan tâm đến vết thương đang
chảy máu trên người từ vụ nổ mà lầm bầm như không thể tin nổi - Sao lại có
chuyện đó được.

- Đại ca, không thể bắn trúng được bọn kia, bọn chúng di chuyển quá nhanh -
Một tên đang ngắm hét lên - Bọn chúng đã tới đây rồi

Tên râu ria đã thấy cô gái kia di chuyển như thế nào nên đoán chắc bốn tên còn
lại cũng không kém hơn là bao. Lần này đụng độ phải một nhóm quái vật cả nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng rồi.

- Chuẩn bị cận chiến…

“Phập”

Hắn vừa thét lên ra lệnh thì một mũi thương từ đâu bay vút tới, cắm chặt xuống
mặt đất trước mặt hắn. Cả cây thương mỏng đang rung lắc dữ dội vì chấn động
bởi cú găm vào đất, sau đó một giọng nói băng lãnh vang lên:

"Giao ra toàn bộ thẻ điểm thì các ngươi có thể an toàn rời khỏi cuộc đấu"

Đó là một bóng người nhảy lên từ sau vách đá che chắn cho ngọn đồi, người đó
vừa phóng cây thương tới trước mặt hắn như cảnh cáo, sau đó từ trên cao rơi
xuống, tiếp đất một cách nhẹ nhàng đứng yên nhìn hắn.

Người vừa xuất hiện là một cô gái đội mũ có kính lớn che mặt, một mái tóc đen
dài bay nhẹ trong gió, trên tay còn lại vẫn còn cầm một cây thương nhỏ y hệt
cây thương cắm trước mặt tên râu ria. Người vừa xuất hiện và lên tiếng chính
là Minh Nguyệt.

Tên râu ria định nói gì đó thì bốn người còn lại trong nhóm kia cũng xuất hiện
cùng lúc, trong đó có cả cô gái đã bắn ba phát khiến hắn không tin nổi cũng có
mặt.

Năm người với hình dạng lớn nhỏ khác nhau đang đứng đó yên lặng, dường như
đang đợi câu trả lời từ hắn.

Có lẽ năm người không muốn đánh nhau ngay, chỉ muốn cướp luôn 50 điểm của nhóm
hắn, nhưng như thế thì khác nào chưa đánh đã đầu hàng. Dù hắn ngạc nhiên trước
tài thiện xạ của cô gái trùm mũ kia, nhưng chắc gì bọn chúng có thể chống lại
được mười người ở đây.

Tên râu ria đứng dậy, mắt nhìn về năm người lạ mặt kia, sau đó rất nhanh liên
rút từ trong người ra một khối cầu, nhanh tay ném thẳng khối cầu ấy về chính
giữa đám năm người đó.

Minh Nguyệt cười lạnh, nàng liền vung tay đâm mũi thương vào quả cầu đang được
ném tới.

Tên râu ria thấy vậy liền cười lớn, hắn chưa thấy ai ngu tới mức lại đâm vũ
khí vào một trái “bom chân không” đang bay tới cả. Đâm như thế khác nào tự ôm
bom vào người rồi cho kích nổ. Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến hắn há hốc
mồm kinh ngạc không cười nổi một tiếng nào nữa.

Cây thương nhỏ trên tay Minh Nguyệt đâm qua quả bom rồi rút lại ngay, nhưng
quả bom thì rớt bịch xuống đất như một khối kim loại bình thường, không có lấy
một động tĩnh gì xảy ra nữa.

- Là… là... Diệt Thương… - Tên râu mở to mắt như không tin nổi nói.

Minh Nguyệt sử dụng hai cây thương nhỏ giống hệt nhau có tên gọi là Triệt Diệt
song thương. Hai cây thương có thể hợp lại với nhau thành một nên nó được tính
là một vũ khí. Giống như giày thì có một đôi, găng tay cũng một đôi vậy.

Triệt Diệt song thương bao gồm một cái là Triệt thương có tác dụng triệt tiêu
năng lượng phát ra từ vũ khí của đối phương, nó giống hệt loại Triệt đao lần
trước Minh Nguyệt sử dụng khi phá một chiêu của Đinh Lỗ. Triệt Thương đang cắm
trên mặt đất.

Còn cây thương Minh Nguyệt vừa sử dụng gọi là Diệt Thương, chuyên dùng để phá
hủy, tiêu diệt trang bị Tinh thạch của đối phương, nhưng sử dụng nó lại khó
hơn Triệt Thương rất nhiều. Triệt thương chỉ đánh tan năng lượng được bắn ra.

Còn để phá hủy trang bị của đối phương thì phải đâm vào đúng phần năng lượng
cấu tạo chính của trang bị, hay nói cách khác là đâm vào Tinh Thạch bên trong
nó. Việc tấn công như thế là bất khả thi vì không thể biết được Tinh Thạch nằm
ở đâu, nhất là đâm vào một quả bom loại nhỏ còn khó tưởng tượng hơn nữa, nếu
không cẩn thận thì tự mang họa vào mình. Nhưng Minh Nguyệt có mang một loại
trang bị có thể nhìn thấy năng lượng, đó chính là chiếc mũ có kính che mặt của
nàng, và năng lực “gian lận” của Minh Nguyệt cũng có phần liên quan.

- Đại tỷ, thằng này không thích yên phận lắm thì phải - Vân Phi đứng một bên
bẻ ngón tay răng rắc cười nói - Hay chúng ta thư giãn gân cốt trước rồi rời
khỏi đây sau cũng được.

Tên râu ria tuy bất ngờ, nhưng vẫn cố chấp đến cùng, dù sao bọn chúng cũng có
thân thể ở mức Thuật Sĩ, lại còn là những chiến binh có nhiều kinh nghiệm xông
pha chiến trường rồi nên không có chuyện dễ dàng đầu hàng một đám Yêu tộc chỉ
sử dụng vũ khí được.

Hắn khống chế lấy tâm tình đang dao động, ngay lập tức rút ra một khẩu súng
Tinh Thạch nhỏ bắn thẳng vào Minh Nguyệt.

Cả chín tên đồng bọn khác cũng lập tức rút vũ khí xông vào tấn công.

Vân Phi chỉ chờ có thế, như vậy không cần Minh Nguyệt ra lệnh mà mọi người sẽ
được thoải mái ra tay, nhất là đám trước mặt lại là Nhân tộc, đám Vân Phi ghét
nhất.

Vân Phi tay cầm một thanh kim loại dài như một cây côn bình thường, hắn cười
to một tiếng rồi lao tới đâm ngay một phát vào tên gần nhất. Phần đầu cây côn
to bè nên đâm thẳng vào mặt một tên, khiến hắn văng đi một khoảng xa rồi nằm
bất tỉnh, mặt bầm dập, mồm mũi máu me chảy lên láng, tuy chưa chết nhưng e là
bị chấn thương rất nặng.

Đại Tượng thân hình to lớn nhưng di chuyển lại rất nhanh, cả người lao tới
vung tay đập một phát thật mạnh vào tên gần nhất khiến hắn ngã khuỵu gối
xuống. Đại Tượng nhanh chóng lách người một cái, hai tay chộp lấy chân nạn
nhân rồi lấy đà xoay ngược cơ thể của mình, quăng nạn nhân trên tay thật mạnh
ra đằng sau. Tên bị ném va ngay vào một tên khác đang lao tới gần đó, khiến cả
hai tên bị văng một khoảng rồi rơi từ trên đồi xuống dưới.

“Đoàng” “Đoàng” “Đoàng” “Đoàng” “Đoàng”

Tiểu Thanh không cần di chuyển, khả năng phóng phi đao và ám sát của nàng vô
cùng nhanh gọn, khả năng sử dụng loại súng Tinh Thạch này còn chuẩn xác hơn
nữa. Chỉ với năm phát bắn liên tiếp, năm tên ở mỗi địa điểm khác nhau đã bị
bắn vào bả vai trọng thương nằm một chỗ, năm người ôm bả vai gần như bị vỡ nát
rên la thảm thiết.

Vũ khí của Tiểu Thanh là một loại súng cấp hai bình thường nên khi bắn vẫn có
âm thanh lớn kèm theo. Nó có thể bắn tối đa là năm phát liên tục, nhưng sau đó
thời gian để Tinh Thạch hồi lại đủ năng lượng cũng tương đối lâu, nhưng trong
trường hợp này thì năm phát là đã quá đủ.

Còn một tên gần đó vừa lao tới, chưa kịp phản ứng đã gặp phải một bóng người
rất nhanh lướt qua mặt hắn, kèm theo là một cú đấm thật mạnh từ người đó nện
vào bụng hắn. Phát đấm đó nặng tựa nghìn cân, đánh hắn bay một khoảng xa, thân
thể đập vào một tảng đá lớn, miệng phụt ra một búng máu rồi ngất xỉu. Tử Phong
đấm xong thi xoay người nhìn về tên duy nhất còn đứng vững, đó là tên râu ria
- đại ca của nhóm người này.

Cả chín tên trong tích tắc đã bị bốn người xử lý gọn gàng.

- Cái… cái gì… thế này...

Tên râu ria ngạc nhiên vì lúc hắn vừa bắn thì Minh Nguyệt đã xoay người lộn
tới trước, một tay chộp lấy cây thương đang cắm trên mặt đất, tay còn lại đâm
thẳng một thương vào khẩu súng Tinh Thạch trên tay hắn. Triệt thương Minh
Nguyệt vừa rút lên từ dưới đất liền quét ngang vào phát đạn đang bay tới,
khiến nó tan ra như khói bụi. Còn Diệt thương thì đâm thẳng vào khẩu súng,
khiến nó vỡ vụn ngay trên tay hắn.

Minh Nguyệt ra tay vô cùng nhanh, từ lúc hắn bóp cò cho tới khi đạn vừa bay ra
mà đã bị đâm hai phát chuẩn xác như vậy.

Ngay khi tên râu ria hoàn hồn tỉnh táo sau khi khẩu súng vỡ vụn trên tay, hắn
nhìn qua xung quanh thì còn sợ hãi hơn nữa. Toàn bộ chín tên đồng bọn đều
trọng thương nằm rên la xung quanh, có người máu me nằm gục một chỗ như đã
chết.

Một nhóm của hắn với mười người là những chiến binh từng trải và còn là Thuật
Sĩ kinh nghiệm dày dặn, dù đối phương là Đại Yêu có năng lực cao hơn nhiều.
Nhưng chúng không sử dụng bất kỳ một khả năng nào, chỉ đánh đơn giản nhưng lại
quá khủng bố… một cảnh tượng hắn chưa gặp phải bao giờ.

Tên râu ria lắp bắp kinh hãi không cử động được nữa, lần đầu tiên hắn đã cảm
thấy sợ hãi trước đối thủ. Năm kẻ này dường như rất máu lạnh tàn độc, ra tay
một cách nhanh gọn không có nửa điểm chần chừ. Đặc biệt là bọn chúng như có
sát khí bao trùm lấy nơi này.

- Yêu… Yêu quái - Tên râu ria chỉ biết thốt ra lời này.

- Hê hê… thì bọn tao là yêu quái như bọn mày hay gọi chứ gì nữa - Vân Phi
liếm môi cười nham hiểm.

Minh Nguyệt không muốn tốn thời gian nữa, hai tay hai thương đi về hướng tên
râu ria. Hắn thấy thủ lĩnh đám yêu quái đó đang tiến về phía mình nên sợ hãi
nói lớn:

- Bọn tôi đầu hàng… xin đầu hàng… làm ơn... tha cho tôi... - Dù không sợ mất
mạng nhưng tâm lý hắn vẫn theo phản xạ theo cảm giác sợ hãi đang hiện hữu
trong lòng hắn.

- Muộn rồi…

Minh Nguyệt đâm một phát rất nhanh vào người tên râu ria.

“Bụp”

- Aaaaaaaaaaa………..…...…..

Tên râu ria theo phản xạ lùi lại thét lớn. Nhưng sau đó hắn chợt nhận ra mình
không bị đâm xuyên qua như tưởng tượng. Âm thanh vừa rồi đúng là phát ra từ
trước ngực hắn, nhưng nó là của tấm thẻ điểm trong túi bị Minh Nguyệt đâm một
phát khiến nó tạo ra nổ một tiếng nhỏ, chứ không phải đâm xuyên qua hắn như
hắn tưởng tượng.

Hắn toát mồ hôi lạnh, cảm giác vừa rồi giống như sắp bị đâm chết đến nơi vậy.
Minh Nguyệt phá hủy xong thẻ điểm thì quay người trở lại nói:

- Thu thập bốn thẻ điểm còn lại rồi rời khỏi đây thôi.

Vân Phi nghe tới màn thu thập quen thuộc nên vội chạy tới từng tên đang nằm
lăn lóc quanh đó lục lọi đồ vật.

- A ha… một khẩu pháo cấp bốn này, ái chà… thằng này cầm Bộc Phá Đao cấp bốn
luôn này.

- Nguyệt tỷ bảo mày tìm thẻ điểm chứ không phải lấy mấy thứ đó - Tiểu Thanh
lên tiếng nói.

Trong thi đấu chỉ được sử dụng đúng ba loại trang bị đã mang theo từ lúc vào,
không được cướp đoạt từ người khác, điều lệ có trong thẻ điểm có ghi rõ như
vậy, nhưng Vân Phi dường như quên mất.

- Ha ha… thói quen… thói quen thôi - Vân Phi cười cười nói - Thấy đồ trước
mặt nên ngứa tay ấy mà.

Năm người nhanh chóng thu lấy bốn thẻ điểm còn lại rồi ra đi như chốn không
người, để lại tên râu ria với vẻ mặt không nói nên lời. Hắn đứng đó thầm than
thở cho vận xui của hắn.

Cả nhóm vừa tham gia vào vòng đấu đã nhắm ngay vào một con mồi ngỡ là ngon ăn,
ngờ đâu con mồi đó lại quay sang làm thịt lại mình.

Kết quả là thua cuộc thảm hại, khiến đám đàn em thì trọng thương nằm liệt một
chỗ, bản thân thì sợ hãi tới mức không nói nên lời khi đối mặt với “con mồi”.

Ngay khi năm người nhóm Vô Cực rời đi, một cổng không gian hiện ra ngay chính
giữa ngọn đồi, từ trong đó có vài người lạ mặt đi ra. Họ là người của Đế Quốc,
đến để đưa nhóm thua cuộc ra ngoài vì chín tên kia trọng thương tới mức không
di chuyển nổi. Bình thường chỉ cần cổng không gian xuất hiện rồi đội thua tự
đi vào, nhưng những trường hợp bị thương như thế này thì phải có nhân viên đưa
đi.

-☉----------☉----------☉-

.

.

Trên khán đài, khán giả được chứng kiến rất nhiều hình ảnh từ không gian diễn
ra vòng loại. Hình ảnh được truyền trên bốn màn hình chính, mỗi màn hình chính
lại chia làm nhiều màn hình nhỏ chiếu từng địa điểm hay những cuộc đụng độ của
các nhóm với nhau. Các thiết bị quay hình để truyền hình ảnh tới khán đài đều
bay lơ lửng trên không trung nên sẽ không gây cản trở đến các nhóm thi đấu.

- Một phát nhảy cao thật - Một khác giả chợt đưa mắt nhìn qua một khung hình,
có cảnh một cô gái lấy đà bật lên từ một tảng đá rồi nhảy lên cao - Hả… ngay
trên không trung lại bắn được ba phát chính xác đến vậy?

Khán giả đó ngạc nhiên hô lớn. Nghe câu đó, một vài người ngồi bên cạnh láo
nháo hỏi thăm xem có chuyện gì. Người vừa lên tiếng chỉ vào khung hình đang
chiếu cảnh năm người nhóm Vô Cực đang băng từ dưới đất nhảy lên ngọn đồi rất
linh hoạt.

- Tiếc quá, không xem được cảnh vừa rồi - Một người khác nói.

- Nhưng năm người đó di chuyển nhanh thật.

- Tên to xác kia lại rất linh hoạt nữa chứ.

- Chà… cô ta phóng một thanh kim loại xuống hù tên kia kìa.

- Cái gì vừa được ném ra thế, sao trông như một quả bom nhưng nó lại không
nổ?

- Nó bị đâm hỏng rồi.

- Vớ vẩn… sao lại có chuyện đâm hỏng một quả bom được.

- Năm người kia sắp bị bao vây rồi.

Một nhóm khán giả ngồi đó bàn tán xôn xao khi nhìn nhóm Vô Cực, nhưng sau đó
cả đám liền im bặt không nói một lời nào. Một màn ra tay của năm người đem cả
mười tên xử lý nhanh gọn kia khiến cả đám khán giả nhìn mãn nhãn không rời
mắt.

- Cô gái “đâm bom” sắp ra tay kìa - Một người trong đám khán giả lên tiếng.

- Hả? Sao chỉ đâm nhẹ một cái rồi cả năm người lại bỏ đi thế.

- Họ thu lấy thẻ điểm nên bỏ đi thôi.

- Đó là nhóm nào thế? Tao sẽ đặt cược vào nhóm đó.

Vòng loại này Đế Quốc cũng nhân đó tổ chức một màn dự đoán kết quả 16 đội sẽ
vượt qua vòng đầu. Mỗi đội có một tỉ lệ cược nhất định, chọn đội ít có danh
tiếng thỉ tỷ lệ phần thưởng sẽ lớn hơn. Và những đội có tỷ lệ thắng quá cao sẽ
không nằm trong danh sách cược.

- Chưa gì đã đặt vào tụi đó, tuy ra tay có vẻ nhanh nhưng so với những đội
kia cũng không nổi bật lắm.

- Không… tao thấy tiềm năng của nhóm người này rất cao, tao sẽ đặt hết số
Tinh Thạch từ các đội khác chuyển qua chỉ cược một mình đội này - Người đó vừa
nói xong liền lấy ra một màn hình nhỏ, điều chỉnh vài thao tác tham gia dự
đoán.

- Mày điên rồi - Một người khinh thường quyết định tên chuẩn bị đặt cược đó
nói.

Khán đài rất rộng lớn, số người chứng kiến cảnh vừa rồi của nhóm Vô Cực là rất
ít, và người đặt cược cho họ lại càng ít hơn, mới chỉ có một trên tổng số vài
chục triệu khán giả mà thôi. Nhưng vậy cũng coi như đội Vô Cực đã có một fan
trung thành đầu tiên ủng hộ họ.

-☉----------☉----------☉-

.

.

Trở lại với hoang mạc, năm người vừa rời khỏi ngọn đồi thì có giọng Đà Phu nói
lớn thông qua thiết bị liên lạc.

“Đại tỷ, nơi này đang bị một đám quái vật bao vây, chúng bị vụ nổ vừa rồi thu
hút tới”

“Ngươi tìm cách thoát khỏi chúng càng nhanh càng tốt, mang theo Song Khả chạy
về hướng Đông”

Minh Nguyệt nhanh chóng nói. Nhóm Vô Cực không muốn tốn thời gian kiếm điểm từ
đám quái vật ZB này, đụng độ với chúng không có lợi bằng việc săn điểm từ đối
thủ khác. Quái vật mạnh nhất cũng chỉ có năm điểm, còn chưa bằng điểm gốc của
một thẻ được phát lúc đầu nữa. Trong khi một người giữ thẻ qua một thời gian
dài thì số điểm hắn kiếm được còn nhiều hơn, nên cướp thẳng từ tay đối thủ là
hợp lý nhất. Đế Quốc đặt ra đám quái vật ấy chủ yếu đễ khán giả thích thú thêm
thôi, trọng tâm vẫn là cuộc đối đầu giữa các nhóm với nhau.

Lúc nãy đứng trên đồi cao, mọi người nhóm Vô Cực đã thấy ở phía đông có bóng
dáng một khu rừng rậm, nơi đó rất thích hợp cho việc phục kích. Vừa đúng lúc
Đà Phu đang vác “hai cục nợ” chạy tới đó nên cả năm người cũng nhanh chóng di
chuyển về khu rừng ấy.

-☉----------☉----------☉-

Tại một khu rừng tương đối lớn, cây cối rậm rạp nhưng không phát triển mạnh mẽ
như rừng Khu Vụ. Năm người nhóm Vô Cực vừa vào trong rừng đã nhanh chóng tụ
họp với Đà Phu. Dường như đám quái vật đó chỉ đuổi theo Đà Phu đến bìa rừng
thì quay trở lại, chúng như được lập trình là không vượt qua khỏi địa phận
chính của chúng vậy.

Minh Nguyệt và mọi người vừa gặp Đà Phu đang vác hai bộ giáp nhỏ thì hai bộ
giáp ấy ra vẻ bất mãn kể lể với Minh Nguyệt.

- Mẹ ơi… Vừa rồi có một đám quái vật chạy theo muốn chơi với con, nhưng tên
đàn em này lại chỉ muốn độc chiếm con thôi, không cho con chơi với tụi kia.

Đà Phu nghe xong thì méo mồm cứng lưỡi, hắn không biết phải giải thích thế nào
với vị Song Khả tiểu ca này nữa.

- Hai thằng này ngu hay thiểu năng vậy? - Vân Phi nói nhỏ với Tử Phong.

- Cái này là ngây thơ chứ ngu với thiểu năng gì trong đó.

- Ngây thơ cái đết gì, mày ngu cùng loại với nó nên hùa theo nó à?

Tiểu Thanh không quan tâm tới hai tên đang cãi nhau kia, nàng vội bế lấy hai
nhóc rồi giải thích cho nó hiểu đám quái vật kia chỉ là một vũ khí tự động
thôi, nó không có tâm trí nên Song Khả không thể chơi đùa với chúng được. Còn
Minh Nguyệt và Đại Tượng thì đang bàn đến chuyện sắp đặt phương án phục kích
sắp tới.

.

.

.

- Bây giờ chúng ta sẽ án binh bất động đến lần hiển thị vị trí các thẻ điểm
khác ở khu vực xung quanh lần đầu tiên - Minh Nguyệt sau khi bàn bạc xong liền
nói với mọi người - Khi đó chúng ta sẽ ra tay triệt hạ những nhóm gần mình
nhất.

- Đồng thời chúng ta sẽ thu thập thông tin và đi về vùng trung tâm của không
gian này - Đại Tượng nói thêm - Không gian có thể sẽ thu nhỏ sau mỗi giờ đồng
hồ bằng cách thu hẹp biên giới bên ngoài, vậy nên các nhóm khác cũng sẽ tiến
dần tới trung tâm. Lợi dụng việc đó, chúng ta chỉ cần phục kích ở một nơi gần
trung tâm trong thời gian này trước khi các nhóm khác tới đó thì việc phục
kích sẽ có hiệu quả hơn.

- Nơi đó sẽ xuất hiện rất nhiều đội mạnh nếu như họ cũng nghĩ như chúng ta -
Tiểu Thanh lên tiếng.

- Nhưng nếu là đội mạnh họ sẽ không triệt hạ lẫn nhau sớm, nếu họ tấn công
thì chúng ta chỉ việc thoát khỏi chúng thì chúng cũng sẽ không bỏ sức để truy
đuổi chúng ta nữa - Minh Nguyệt nói - Thời gian đầu họ cũng sẽ nhắm tới những
đội dễ tiêu diệt hơn giống chúng ta.

Bàn bạc được thêm một lúc, nhóm Vô Cực vừa cẩn thận quan sát xung quanh, vừa
thư giãn chờ đến thời điểm thu hẹp không gian lần thứ nhất.

.

.

Đúng một giờ sau khi bắt đầu vòng loại, mọi người chăm chú nhìn vào thẻ điểm
trên tay. Màn hình của thẻ điểm đang hiện số điểm đang có bỗng đổi giao diện,
hiện lên một tấm bản đồ hình lưới, trên đó có hiển thị một vài chấm tròn. Một
vài chấm tròn ấy tụ họp với nhau chứng tỏ đó là một nhóm người. Đồng thời trên
màn hình cũng hiện ra một mũi tên thông báo không gian đang thu hẹp về hướng
nào. Ngay bên cạnh phải là tên của mười sáu đội có số điểm cao nhất, nhưng
điều đó trong thời gian đầu là không quan trọng.

- Có bốn nhóm khác trong khu rừng này - Vân Phi nhanh nhảu nói - Đi làm thịt
bọn đầu tiên trước khi chúng thoát khỏi địa điểm hiển thị thôi.

Cả nhóm không nói gì thêm liền dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển về năm điểm
sáng đang ở gần đây nhất. Cần tiêu diệt nhanh trước khi con mồi đi mất.

-☉----------☉----------☉-

Trong khu rừng ấy, một nhóm mười người đang mang theo những vũ khí kỳ lạ, họ
vừa di chuyển qua từng tán cây vừa đề phòng xung quanh. Mười người ấy ăn mặc
giống nhau, họ cùng đến từ một tông môn luyện võ. Mười người này đại diện cho
tông môn ấy tham gia vào cuộc thi này với mục đích giao lưu học hỏi là chính.
Vì tông môn này cũng rất bình thường, tham gia để cọ sát học hỏi khả năng
chiến đấu thêm thôi, chứ sừng Ngọc Kỳ Lân thì không dám mơ tưởng tới.

- Đại sư huynh, ở gần đây có nhóm nào khác không - Một người đang quan sát
xung quanh hỏi.

Người thanh niên được gọi là đại sư huynh đang chăm chú nhìn vào thẻ điểm trên
tay nói:

- Ở khu rừng này có tất cả năm nhóm, tính luôn cả chúng ta.

Màn hình hiển thị chỉ ba giây, ở giây cuối cùng người thanh niên đó bỗng thất
kinh khi thấy có hai nhóm bỗng vút một phát lao thẳng về hai hướng với tốc độ
chóng mặt. Trong đó có một nhóm đang lao về phía này. Đại sư huynh nhanh chóng
lớn tiếng cảnh báo:

- Cẩn thận… chúng ta sắp bị tấn công.

Cả mười người lập tức cảnh giác nhìn qua xung quanh, ngưng thần chăm chú, tay
giữ chặt vũ khí, cả bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cả khu vực này.

Nhưng vài giây sau vẫn không có động tĩnh gì xảy ra, tuy nhiên cả nhóm mười
người vẫn tập trung nhìn trước nhìn sau. Giống như con mồi biết mình bị săn
nhưng không biết kẻ săn mồi đang chuẩn bị tấn công từ hường nào vậy. Một cảm
giác nặng nề đè chặt lên mười người còn thiếu kinh nghiệm thực chiến này.

“Xoẹt”

Một bóng dáng từ trên một cành cây cao gần đó nhảy qua một cây khác ở gần đó.

- Chúng tấn công từ trên cao - Đại sư huynh thoáng thấy qua bóng đen ấy trên
không trung liền nói lớn.

“Đoàng” “Đoàng”

Lời nói vừa thốt ra, hai người đứng gần hắn bỗng bị bắn ngã ra đất sau hai âm
thanh như tiếng súng Tinh Thạch vang lên.

Tiếp theo là một loạt các thân ảnh khác từ bốn hướng lao tới. Tám người vừa
mới mất tập trung vì mải nhìn lên cao xem kẻ địch ở đâu, lại bị bất ngờ vì hai
người đồng bọn bị bắn nằm gục tại chỗ thì ngay trước mặt họ đã xuất hiện một
đám người lạ mặt.

Xoẹt… Xoẹt…

Bốp… Bốp… Bốp

Bụp... Bụp… Bụp

Một loạt âm thanh va chạm vang lên, cả tám người còn lại đều thấy thân thể đau
nhói rồi nằm gục xuống đất không đứng dậy nổi.

Nhóm người vừa tấn công ấy bỗng rút lui biến mất về một hướng khác. Để lại
mười người bị thương nằm đó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tựa như họ bị một
trận gió cuốn qua khiến cả đám nằm gục vậy.

Một cổng không gian hiện ra gần đó, một vài người từ bên trong đi ra đưa mười
người đang ngây ngốc nằm đó ra ngoài.

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy - Đại sư huynh sờ lên thẻ điểm đã bị đâm vỡ trên
tay nói nhỏ.

- Các ngươi bị mất hết điểm rồi - Một nhân viên đang đưa tên thanh niên đại
sư huynh ấy nói nhẹ - Chúng ta chỉ tới với các nhóm bị mất hết điểm để đưa họ
ra ngoài thôi, còn nguyên nhân thì chỉ có khán giả mới biết.

-☉----------☉----------☉-

Trên khán đài:

- Đó… ha ha ha... các ngươi thấy gì chưa… đã thấy gì chưa - Fan hâm mộ đầu
tiên đặt cược cho nhóm Vô Cực kích động nói lớn - Tiêu diệt một nhóm khác chỉ
như một cơn gió lướt qua… quá tuyệt… thật không thể tin nổi… thật tuyệt vời…

- Đâu? - Một tên ngồi bên cạnh nói - Nãy giờ tao không để ý, tại bọn đó ngồi
chơi cả tiếng đồng hồ chả làm gì cả nên tao không xem.

- Đồ… - Fan cuồng tức giận muốn nói gì đó thì thấy nhóm Vô Cực tại tức tốc di
chuyển đến một địa điểm khác nên không thèm đôi co với tên bên cạnh này mà
chăm chú theo dõi tiếp.

-☉----------☉----------☉-

.

.

.

Mục tiêu tiếp theo, một nhóm khác cũng đang cố gắng rời khỏi vị trí ban đầu.
Nhóm này có vẻ có kinh nghiệm nên đang cố di chuyển khỏi vị trí đã bị lộ diện
trên thẻ đối phương. Nhưng nhóm này lại mang trang bị cồng kềnh với những bộ
giáp lớn bao bọc quanh người nên di chuyển có phần chậm chạp.

Nhóm Vô Cực như những bóng đen nhảy qua từng tán cây này tới tán cây khác trên
cao, di chuyển linh hoạt tiến thẳng về con mồi ở phương hướng đằng trước. Cây
ở đây không lớn nhưng dày đặc nên di chuyển trên đó cũng dễ dàng, cả nhóm như
những con thú lạnh lùng rượt theo con mồi chậm chạp ở đằng xa.

Khi gần tiếp cận nhóm mang giáp ở đằng trước, Minh Nguyệt bổng đưa tay cản lại
nói khẽ với cả nhóm:

"Mọi người dừng lại, tìm vị trí ẩn thân ngay"

Cả nhóm không nói năng gì liền nép người vào thân cây trên cao, nhìn vào nhóm
con mồi đang chạy rậm rập phía trước

.

.

Đúng như cảm giác của Minh Nguyệt, khi mọi người vừa ẩn nấp thì nhóm mang giáp
bên dưới đã bị tấn công.

“Keng keng keng…. Phrừngggggggggggggggggggggggggggggggg”

Một vật bị ném vào nhóm người mặc giáp vang lên những âm thanh va chạm của kim
loại, sau đó vật bị ném kia phun ra một rừng lửa đỏ bao bọc lấy cả nhóm vào
bên trong.

Tiếp theo, hai bóng dáng trông như nữ giới nhảy thẳng vào rừng lửa đó. Từ
trong đám lửa cao ngút ấy, một loạt âm thanh vang lên, có cả tiếng va chạm lẫn
tiếng la thất thanh.

Sau một đó là một màn im lặng đến rợn người, cả rừng lửa bỗng bị thu nhỏ lại
rồi bị hút vào trong một vật thể hình vuông nhỏ.

Một trong hai người vừa lao vào rừng lửa ấy tiến tới lượm lại vật thể hình
vuông rồi đắc ý nói:

- Hô hô… tỷ tỷ thấy bọn muội ra tay thế nào, có phải là nhanh gọn hơn tỷ
nhiều không - Người vừa lên tiếng là một cô gái tuổi độ mười bốn, thân hình
yểu điệu gần trưởng thành, có đôi tai thú cùng với một mái tóc đỏ mượt chia
làm hai bím tóc hai bên. Cô bé này chính là Lạc Ngân

Đằng sau cô bé tóc đỏ ấy, mười khối băng to lớn chứa bên trong là mười người
mặc giáp bị đóng băng kín mít. Một cô bé có ngoại hình y hệt Lạc Ngân nhưng có
mái tóc trắng đang sờ những khối băng nói:

- Băng nhân tạo thật không có cảm xúc gì cả.

Cô bé tóc trắng ấy là Lạc Huyên, chị em sinh đôi với Lạc Ngân. Hai cô bé này
từng xuất hiện cùng với Hàm Hương ở Chợ Trời để theo dõi Tử Phong. Bây giờ hai
cô bé xuất hiện ở đây nên chắc chắn đội vừa tấn công này là nhóm của Tử Mị Hồ:
Hàm Hương.

Từ trong rặng cây gần đó, năm thân ảnh đi ra. Đó là năm cô gái Yêu tộc, và
người dẫn đầu là một cô gái vô cùng xinh đẹp quyến rũ với một màu sắc tím từ
tóc, quần áo cho tới cái đuôi bồng bềnh đằng sau. Cô gái quyến rũ đó là Hàm
Hương.

- Hai đứa vẫn chưa xử lý xong hết đâu - Hàm Hương cười yêu nói.

- Sao lại chưa xong - Lạc Ngân chạy tới trước mặt Hàm Hương phồng má nói - À…
hay là tỷ nói đến chuyện thu thập thẻ điểm, chuyện đó cũng tính như xong luôn
rồi mà.

- Ta không nói chuyện đó.

Hàm Hương nói xong thì nở nụ cười đầy ẩn ý. Lạc Ngân chưa hiểu chuyện gì thì
mười khối băng bỗng vỡ vụn ra, mười tên mặc giáp ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm
chằm Lạc Huyên tóc trắng đứng gần đó.

- Bọn đàn bà nhãi nhép - Một tên gầm lên tức giận lao tới Lạc Huyên.

Lạc Huyên bất ngờ định né tránh thì Hàm Hương đã dùng một tốc độ kinh hồn lao
vút tới chặn giữa tên to xác đó và Lạc Huyên.

“Roẹt… Roẹt”

Hàm Hương vừa dùng tay làm gì đó vào mặt tên to xác đang lao tới, miệng nở nụ
cười nói một cách nhẹ nhàng đầy chết chóc:

- Ở đây chỉ có thiếu nữ chứ không có đàn bà…

Trên mặt tên đó ngay lập tức xuất hiện hai vết cào rướm máu, hắn đưa tay sờ
lên mặt, một cảm giác ướt lạnh của máu chảy vào tay khiến hắn tức giận gào lên
muốn bóp chết cô gái trước mặt hắn.

Hàm Hương động tác mau lẹ, xoay thân nắm lấy bàn tay đang đấm tới của tên kia
rồi kéo ra sau thật mạnh. Lực kéo khiến hắn bị mất đà bị ngã về phía trước.

Hàm Hương bỗng lấy đà từ sau phóng ngay tới mặt tên đó, một cú lên gối từ nàng
ập thẳng vào mặt hắn khiến hắn vỡ mặt ngã xuống đất.

Chín tên mang giáp còn lại thấy cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, chưa kịp
phản ứng thì động bọn đã bị đánh ngã. Cả chín tên vội lao tới tấn công Hàm
Hương.

Hàm Hương trong vòng vây của chín người tấn công tới tấp nhưng lại linh hoạt
tựa lông hồng, tránh né uyển chuyển, động tác nhanh lẹ nhưng lại vô cùng mạnh
mẽ.

Đùng...

.

.

Xoẹt... Xoẹt... Xoẹt… Xoẹt…

Hàm Hương vừa cúi người xuống đất né lấy một phát bắn mạnh mẽ từ một vũ khí
gắn trên thân một tên trong số đó.

Nàng liền chống tay xuống đất theo đà ngã ra sau để né đạn, lấy tay nàng làm
điểm tửa, Hàm Hương trồng ngược người như trồng chuối, xoay hai chân sang
ngang trên không rồi cả thân người quay như một chong chóng. Đế giày của Hàm
Hương có gắn một loại vũ khí sắc nhọn, hai chân Hàm Hương quay rất nhanh, tung
ra những cú đá hiểm hóc vào thân thể những kẻ quanh nàng. Nhờ vũ khí gắn ở hai
chân, nó đâm xuyên qua lớp giáp dày đặc của đám xung quanh, khiến đám đó bị
thương nặng chảy máu.

- Chết tiệt - Tên vừa bắn một phát lại thấy Hàm Hương vừa né vừa tấn công gọn
lẹ như vậy nên gầm lên một tiếng tức tối.

Nhưng chưa kịp làm gì thì Hàm Hương đã dùng hai tay đang chống dưới đất bật
lên trên, cả thân người tiếp đất một cách nhẹ nhàng rồi phóng thẳng tới tên
vừa chửi như một bóng ma mờ ảo.

Xoạt…

Bộ giáp trên người tên đó bị Hàm Hương dùng bộ vuốt kim loại trên tay cắt vào
điểm mấu chốt khiến nó rơi ra ngoài, lộ ra thân thể cường tráng bên trong của
hắn.

Hàm Hương đưa tay cào lấy vai hắn, giữ đà thân thể đang lao tới lại rồi:

Bụp… bụp… bụp

Ba cú điểm nhẹ vào ba nơi trên thân thể cường tráng ấy, mắt hắn liền trợn
ngược lộ ra lòng trắng rồi ngã ra sau bất tỉnh.

Những tên gần đó đang ôm lấy vết thương lại thấy bóng một thân ảnh màu tím ấy
tiếp tục lướt tới. Từng âm thanh va chạm vang lên, từng tiếng thét, từng cũ
ngã của những thân thể cường tráng, mỗi khi thân ảnh màu tím ấy nhẹ nhàng lướt
qua, thì lại có một nạn nhân ngã xuống. Kết quả là cả mười tên của một nhóm
mạnh mẽ đều nằm gục với ánh mắt trợn ngược.

Toàn cảnh quá trình Hàm Hương ra tay hạ hục mười tên to sát chỉ tầm mười mấy
giây, nhưng cảnh ấy cũng đủ khiến khán giả vô tình xem được màn trình diễn này
phải trố mắt trầm trồ la hét, một cảnh chiến đấu sử dụng kỹ năng quá hoàn hảo.

-☉----------☉----------☉-

Tử Phong nấp sau một tán cây chứng kiến cảnh vừa rồi thì vô cùng thán phục cô
gái đó. Hắn đương nhiên nhận ra cô ta là cô gái Tử Mị Hồ hắn gặp ở Chợ Trời.
Nhưng không ngờ khả năng cận chiến của cô ta vô cùng mạnh mẽ linh hoạt đến
thế, ra tay rất nhẹ nhàng uyển chuyển, phải nói là cô ta có thể thuật cực kỳ
cao. Tử Phong chỉ nghĩ cô ta có Thiên Phú Mị Hoặc nên sẽ thiêng về các loại
thuật pháp, ảo thuật hơn, nhưng không ngờ cô gái này lại có kỹ năng chiến đấu
mạnh mẽ đến vậy. Và mọi người ở nhóm Vô Cực cũng đều có nhận định giống Tử
Phong, một thiên tài cận chiến, đặc biệt là ở cách ra đòn của cô ta có một nét
gì đó rất quen.

Minh Nguyệt cũng chứng kiến cảnh ấy, nhưng nàng không bất ngờ vì màn một chọi
mười vừa rồi, mà nàng bất ngờ vì chuyện khác.

Bên dưới.

- Cuối cùng vẫn là tỷ tỷ dành hết phần đánh nhau của bọn muội - Lạc Ngân tóc
đỏ nói với vẻ trách móc.

Hàm Hương sửa sang lại bộ quần áo trên người vì có vài vết máu trên đó, khuôn
mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ nói:

- Vậy sắp tới ta sẽ nhường các muội ra tay nhé.

- Sắp tới? - Lạc Huyên tóc trắng đứng bên cạnh ngẫm nghĩ nói - Chẳng phải
chúng ta chỉ săn hai nhóm gần nhất thôi sao?

- Không phải đâu… có khi chúng ta lại đang bị săn đó.

- Bị săn á?

Lạc Ngân cùng Lạc Huyện ngạc nhiên nói, cả bốn cô gái khác trong nhóm cũng mờ
mịt không hiểu ý của Hàm Hương đang nói gì.

Hàm Hương liền đưa mắt nhìn về một rặng cây đằng xa, nơi có nhóm Vô Cực đang
ẩn thân trên những tán cây ở đó. Nhưng câu nói tiếp theo của Hàm Hương còn
khiến mọi người ở đây kinh ngạc hơn nữa:

- Phải không nào? Nguyệt Tỷ…?

Minh Nguyệt đứng trên một tán cây xa xa không nói gì, nàng cũng đoán ra Hàm
Hương đã biết nàng ở đây. Nhưng Minh Nguyệt đang nghĩ đến việc bằng cách nào
và tại sao cô ta lại tham gia vào cuộc thi đấu này.

- Chúng ta dường như đã rất lâu rồi chưa gặp nhau ấy nhỉ? Tỷ không định ra
mặt chào hỏi muội vài câu sao? - Hàm Hương vẫn giữ nụ cười tươi tắn nói.

Mọi người nhóm Vô Cực đều kinh ngạc nhìn về Minh Nguyệt, không ngờ hai người
này lại quen biết nhau.

- Thì ra cô gái Tử Mị Hồ ở Chợ Trời hôm đó ta nghe nói tới lại là muội - Minh
Nguyệt cất giọng lạnh lẽo nói.

- Ồ… vậy là tỷ cũng đoán ra muội xuất hiện ở đây phần nào rồi ư? - Hàm Hương
cười nói - Nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

- Không vòng vo nữa, tại sao muội nhận ra ta đang ở đây?

- Hi hi… Mùi hương đặc trưng của tỷ, muội làm sao có thể quên được, đặc biệt
là cảm giác bất an trong lòng mỗi khi có tỷ bên cạnh, cảm giác ấy chỉ đến từ
một người mà thôi - Hàm Hương như đang nhớ đến chuyện gì đó, giọng nàng đổi từ
vui tươi sang lạnh lẽo, khuôn mặt sắc lạnh nói - Không phải ai khác, mà đó
chính là tỷ… Minh Nguyệt.

*Hết chương.

Ps: Ảnh minh họa Minh Nguyệt với Triệt Diệt Song Thương ở đây:

https://www.facebook.com/bachbiendahanh/photos/a.453449994859794.1073741828.438891279648999/473477129523747/?type=3&theater;


Bách Biến Dạ Hành - Chương #30