Thức Tỉnh - Diệp Phong Và Tuyết Như


Người đăng: Roseri

Tuyết Nhi ôm chầm lấy hắn, trao hắn một nụ hôn chứa trong đó là sự nồng nàn
của yêu thương lẫn nóng bỏng của tức giận. Luồng Chân Khí từ người nàng truyền
qua làm kích hoạt những kí ức mà hắn đã quên đi. Hắn bỗng dưng nhớ lại mọi
chuyện, hắn tên là Diệp Phong, nàng trước kia tên là Tuyết Như, cả hai người
chính là hai Thần Hộ Vệ cuối cùng ở Vô Nha tinh này.

Cảnh tượng quá khứ ùa về trong đầu Diệp Phong, đó là cảnh lúc hắn rời nàng ra
đi để rồi bị mất trí nhớ:

Giữa không trung của Vô Nha tinh, khắp nơi là mây trắng bồng bềnh trôi nổi,
bất chợt một luồng ánh sáng đen bay xoẹt qua, xén một đám mây lớn gần đó thành
hai mảng. Luồng ánh sáng đen đó chính là Diệp Phong, người mặc một bộ giáp đen
bao kín toàn thân, xung quanh bộ giáp là một màn sương đen bao phủ, trên mặt
đeo một chiếc mặt nạ hoa văn kì dị với hai con mắt đỏ lòm như máu. Phía sau
Diệp Phong, một luồng ánh sáng trắng cũng xé gió đuổi theo cùng với một giọng
nói nức nở vang lên trong đầu hắn.

- DIỆP PHONG… ANH ĐỨNG LẠI NGAYYYYYYY…

Diệp Phong nghe tiếng nàng khóc như thế nên đành đứng lại.

- Tuyết Như… Nàng hãy về trước đi, đừng ngăn cản ta nữa.

Luồng ánh sáng trắng ấy dừng lại và hiện ra là một người con gái mặc giáp
trắng kín cả người, trên mặt cũng là một chiếc mặt nạ có hoa văn tương tự như
hắn, đó là Tuyết Như. Bộ giáp trên người nàng tan ra thành một màn sương trắng
bay xung quanh, hiện ra là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc bạch kim tung bay,
nhưng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn nói.

- Về… Anh lao đầu vào chỗ chết rồi muốn tôi cứ thế mà bỏ về sao?

- Ta quyết định rồi, ta không ngồi yên chờ đợi thêm nữa đâu, đã một năm trôi
qua sau lần chúng ta xông vào Y-G, các Thần Hộ Vệ khác đều đã biến mất ngay
trước mắt hai chúng ta, tại sao chỉ duy nhất hai ta là không bị biến mất? -
Diệp Phong lớn giọng nói - Suốt một năm trời tìm hiểu nhưng vẫn không có thông
tin gì… Chỉ có xông vào Y-G là ta sẽ biết nguyên nhân.

- Anh nói nghe hay nhỉ… Xông vào, đầu anh chứa đất hay sao mà suốt ngày chỉ
biết nhắm mắt làm bừa, đánh đấm liều mạng như thiêu thân vậy hả? – Tuyết Như
bực bội nói – Lần trước cả ngàn Thần Hộ Vệ còn chưa vào được bên trong đã bị
mất tích, hai ta may mắn cả hai lần đều không bị gì, như vậy không có nghĩa
lần này sẽ không sao nữa. Y-G tất có chuẩn bị để đối phó hai chúng ta, anh
không thấy chúng đang săn lùng chúng ta sao.

- Săn lùng thì làm sao? Chứ bây giờ nàng định thế nào, lại chờ đợi tiếp à –
Diệp Phong quay người định bay đi thì Tuyết Như nhanh chóng bay tới trước mặt
hắn, giang hai tay tỏ ý muốn chặn hắn lại, hắn liền nói – Nàng muốn chờ đợi
thì cứ tiếp tục đi, còn ta thì không kiên nhẫn hơn được nữa.

Tuyết Như nhẹ giọng nói với hắn:

- Chúng ta hãy ráng chờ đến lúc Thiên Quân ra mặt giải thích tất cả, ông ấy
bỗng nhiên mất liên lạc từ lúc xuất hiện Y-G hẳn là có nguyên nhân nào đó.
Chúng ta hãy đợi thêm một quãng thời gian nữa, tình hình bây giờ vẫn chưa có
gì nghiêm trọng.

- ĐỢI… ĐỢI.... LẠI ĐỢI NỮA À? Với năng lực của Thiên Quân thì không có chuyện
biến mất mà chúng ta lại không liên lạc được, lão ta không muốn ra mặt thì
đúng hơn… Ta không đợi được nữa, nàng cứ mặc ta – Hắn bực tức thét to rồi hóa
thành luồng ánh sáng đen bay vút về hướng Tích Hà Quốc, là nơi trung ương đầu
não của Y-G.

Diệp Phong không cảm thấy Tuyết Như đuổi theo nữa nên tăng tốc bay đi, trong
đầu hắn vang lên giọng ấm ức thét to của nàng: “ĐỒ ĐẦU ĐẤTTTTTTT.......”

Đoạn kí ức vừa rồi kết thúc cũng là lúc nụ hôn kết thúc.

Hắn nhớ ra mọi chuyện, từng hình ảnh, từng câu chuyện trước kia nàng từng kể
hiện về, những câu chuyện nghe như viển vông ấy thì ra là câu chuyện của hai
người đã trải qua suốt gần 3000 năm làm Thần Hộ Vệ.

Tuyết Nhi từ từ thả lỏng hai tay đang ôm lấy Diệp Phong ra, hai mắt còn đang
ướt lệ nhìn hắn. Lúc nàng truyền Chân Khí giúp hắn khôi phục lại trí nhớ thì
cả hai người tâm ý tương thông, đều cùng trải qua một chuỗi dài những kí ức mà
cả hai trải qua suốt 3000 năm với nhau. Nhìn đoạn quá khứ đó, nàng cũng đã dịu
bớt lại cơn nóng giận tức thời, nhưng khi thấy lại cảnh hắn cố chấp không nghe
lời khuyên nhủ mà xông vào Y-G khiến uất hận trong người nàng nổi lên.

Hắn đã trở lại là Diệp Phong khi xưa, nhìn nàng đang đổ lệ một lượt rồi lên
tiếng.

- Tuyết Nhi… À Tuyết Như… Chuyện vừa rồi đúng là ta hành động lỗ mãng không
suy tính rồi.

- Suy tính? Anh từ trước tới giờ hành sự mà suy tính được mấy lần? – Nàng hằn
học nói lại – Còn lẫn lộn Nhi với Như gì nữa.

- Xin lỗi nàng – Diệp Phong ngoài câu này ra chẳng biết nói thêm câu nào nữa,
cứ đứng đó nhìn Nàng.

Diệp Phong đã biết sau khi tự mình xông vào Y-G chiến đấu, chỉ có một thân một
mình nên kết cục không tránh được thất bại. Tuyết Nhi sau đó cũng liều mạng
xông vào cứu hắn trốn thoát, cả hai bị thương nặng nên đã lẩn vào cộng đồng tị
nạn mà sống cũng như để điều trị khôi phục cho hắn.

- Từ nay ta sẽ gọi nàng là Tuyết Nhi – Hắn thấy nàng đang im lặng nên nói.

- Tại sao? Gọi bằng tên Tuyết Như suốt mấy ngàn năm nên chán rồi à – Tuyết
Nhi vẫn còn giận.

- Ta… Ta thích gọi nàng là Tuyết Nhi… Thế thôi – Hắn trước kia vốn lầm lì ít
nói, bây giờ lại lâm vào thế bí, bị nàng bắt bẻ như thế nên hắn không nói được
gì, chỉ “rặn” ra thêm một câu như vậy thôi.

- Phì… Ha ha ha ha – Tuyết Nhi nhìn thấy cái vẻ bí bách của hắn giống những
lần nàng trêu chọc hắn trước kia nên không giả vờ giận được nữa mà phì cười –
Thôi không nói chuyện cũ nữa, vừa rồi cũng tại anh không nhớ gì nên mới vậy.

- Vậy nàng hết giận rồi à? - Hắn thấy nàng đã vui vẻ trở lại nên hắn cũng
thấy nhẹ lòng phần nào hỏi.

- Chưa, còn tùy biểu hiện của anh - Tuyết Nhi bĩu môi đáp.

Hắn thấy vẻ mặt này của nàng là biết ngay nàng chẳng còn giận gì cả, qua 3000
năm chung sống, hắn biết rõ cái vẻ ấy chỉ là giả vờ mà thôi.

- Nhưng vừa rồi đáng nhẽ với tính cách của nàng sẽ đứng ra cứu ông Hà đó chứ?
– Hắn nhớ đến vụ vừa rồi nên thắc mắc hỏi.

- Nếu là anh lúc đó cũng sẽ nghi hoặc mà không cứu đâu, lúc đầu em thấy trong
thân thể con Robot đó có linh hồn, là một chuyện chưa bao giờ xảy ra nên em
cũng đã định cứu vì nghĩ đó là linh hồn ông Hà, tuy nhiên khi cẩn thận kiểm
tra thì đó không phải là linh hồn của con người, và cũng không phải là linh
hồn ông Hà – Tuyết Nhi vẻ mặt khó hiểu nhớ đến con Robot tự nhận là ông Hà
kia.

- Không phải con người – Diệp Phong nghe thế liền suy ngẫm - Ở Vô Nha tinh
này chỉ có linh hồn loài người là chủng loại duy nhất có lý trí cao, có thể đó
là linh hồn ông Hà, nhưng mỗi linh hồn có một mức độ “rung động” khác biệt,
nếu đã khác nhau thì chắc chắn đó không phải là ông Hà.

- Đó… Người ta chịu oan ức vậy đó – Tuyết Nhi giả vờ làm bộ mặt u uất nhìn
hắn rồi hỏi – À mà tại sao anh lại gọi là Tuyết Nhi mà không gọi Tuyết Như nữa
hả?

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế thì hắn cũng vui vẻ trở lại mà nói tiếp.

- Ta gọi vậy để luôn nhớ tới quãng thời gian này của chúng ta, trước kia ta
hơi cố chấp lại hiếu chiến, gây ra đủ chuyện rắc rối. Khi mất hết tất cả, kí
ức lẫn sức mạnh, được sống bên nàng như một người bình thường ta mới ngộ ra
nhiều điều.

- Ngộ ra thì tốt rồi, mà anh chỉ hơi cố chấp thôi sao? – Tuyết Nhi bĩu môi
nói – Là cố chấp đầy mình mới đúng.

Nghe Tuyết Nhi nói thế thì hắn cũng đành câm lặng chấp nhận, vì Diệp Phong
trước kia quả thực là như vậy. Suốt ngày hắn chỉ biết tu luyện với chiến đấu,
lại hay tìm các Thần Hộ Vệ khác khiêu chiến, cuộc sống lúc đố của hắn chỉ đánh
nhau là chính. Nhưng hắn lại chả thắng được bao nhiêu lần vì các Thần Hộ Vệ
khác đều đã xuất hiện cùng lúc với con người ở Vô Nha tinh cách đây hơn 20.000
năm, còn hắn chỉ mới được sinh ra làm Thần được 3000 năm mà thôi, và là một
trong hai vị Thần trẻ tuổi nhất, người còn lại chính là Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi với hắn như hai mặt Thái Cực sinh ra vậy, một đen một trắng, một
người thì lầm lì hiếu chiến, một người thì vui tươi hiền lành. Cả hai từ lúc
sinh ra đã luôn ở bên nhau, dù tính cách trái ngược nhưng không vì thế mà đối
chọi với nhau, thực sự là một cặp trời sinh. Hai người không chỉ là một cặp,
mà họ còn chính là vợ chồng nữa, còn tại sao là vợ chồng ư? Cả hai người cũng
không biết nguyên nhân là do đâu, hai người chỉ biết từ khi xuất hiện thì họ
đã là một người trưởng thành, một Thần Hộ Vệ, tự biết người kia chính là một
nửa yêu thương trọn đời của mình, xuất thân là gì? Ở đâu? Không một ai biết
cả. Nhiều lần hai người cũng gặng hỏi Thiên Quân về thân thế nhưng ngài chỉ
mỉm cười bảo chưa tới lúc biết thôi.

- Sao thế… Nói đúng quá nên anh bí rồi à – Tuyết Nhi thấy hắn đứng trân trân
nhìn nàng nên tiến tới dùng ngón tay dí dí vào trán hắn mà trêu.

Hắn bỗng bất ngờ nắm lấy bàn tay của nàng đang ở trước mặt hắn, miệng nở nụ
cười nói:

- Tuyết Nhi này… Nắm tay nàng tuyệt thật đấy.

Tuyết Nhi nghe hắn nhắc lại câu nói mà hắn đã nói lúc bị mất trí nhớ nên cảm
động nhoẻn miệng cười theo.

- Đầu đất như anh mà cũng biết nói mấy câu sến súa như vậy à?

Hắn tiện tay kéo nàng ôm vào lòng, có vẻ chuẩn bị hú hí đúng như Bà La đã tiên
tri khi thấy hắn và nàng vào rừng từ trước.

Đúng lúc hắn vừa ôm nàng vào người thì cả hai bất ngờ cùng ngước đầu nhìn về
một hướng.

- Y-G bắt đầu hành động rồi – Diệp Phong nói – Trong nhóm phi thuyền ở phía
sau có nhốt vài người thuộc Tuyết Vệ Môn của nàng.

Nguyên lai là cả hai đã cảm nhận thấy ở hướng Bắc đang có hai nhóm phi thuyền
đang bay về nơi này. Một nhóm phi thuyền đi sau có nhốt một nhóm rất nhiều
người, trong đó có vài người ăn mặc trang phục màu trắng của Tuyết Vệ Môn, đó
là những môn đệ mà Tuyết Nhi đã truyền dạy đạo lý tu luyện cho họ. Còn Diệp
Phong lại chẳng có môn đệ nào, hắn ngoài đánh đấm ra thì chỉ biết tu luyện,
muốn dạy người khác thì e rằng chẳng ai tiếp thu nổi.

- Có lẽ chúng đang tiến về cộng đồng của bà La, ta sẽ chặn nhóm phía trước,
nàng ra sau cứu người, đợi ta đánh động cho chúng tập trung vào ta rồi nàng
hãy ra tay sau.

Tuyết Nhi gật đồng đồng ý. Diệp Phong nhắm mắt, vận luồng Chân Khí đã ngủ yên
trong người hắn bấy lâu nay. Từng tế bào trong người hắn chuyển động nhanh,
biến hóa rồi kết hợp lại với nhau theo một trật tự chuẩn xác, từ trong người
hắn bốc ra một luồng sương đen mờ. Nếu ai đó nhìn rõ vào màn sương ấy sẽ thấy
đó là một đám những hạt li ti hình tròn vô cùng nhỏ, sau đó đám hạt li ti đó
tụ lại và liên kết với nhau bám vào người Diệp Phong, hình thành một bộ giáp
đen toàn thân, đám sương đen trên mặt thì kết hợp thành một chiếc mặt nạ hoa
văn cổ quái, quanh vùng mắt thì những hạt ấy hóa thành màu đỏ, quanh người hắn
bao trùm một màn sương đen dày đặc.

Kỳ thực, đám sương mù gồm những hạt li ti đó là những hạt “Bách Biến” mà các
Thần Hộ Vệ tu luyện ra được, một ngày nếu hấp thụ Linh Khí rồi súc ép điều hòa
sẽ tạo ra một hạt. Những hạt đó có thể hóa thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, có
thể biến thành nhiều trạng thái, hình thể, màu sắc, lại có thể kết hợp với
nhau tùy vào khả năng của Thần Hộ Vệ, càng nhiều hạt Bách Biến thì càng có
nhiều công năng cũng như năng lực sử dụng.

Diệp Phong hóa một bộ giáp kim loại từ những hạt Bách Biến kết tụ tạo thành.
Tuyết Nhi từng hỏi hắn sao lại hóa thêm cái mặt nạ nhìn có vẻ u ám lại còn hoa
văn màu mè rồi mắt đỏ này nọ nhìn “Ghê chết đi được” Hắn bảo làm như thế mới
khiến địch thủ bị phân tâm, nghe vậy Tuyết Nhi cười to nói:

“Có mà đánh nhau toàn thua người ta, nên hóa ra cái mặt nạ cho đỡ nhục ấy ha
ha ha”

Ấy vậy mà hôm sau nàng cũng làm theo hắn, hóa ra cái mặt nạ y chang của hắn,
hắn hỏi nàng có đi đánh nhau bao giờ đâu mà đeo mặt nạ, nàng chỉ cười cười mà
nói “Làm thế này thì người khác mới biết chúng ta là một cặp chứ hì hì.” Kể từ
đó hai vợ chồng nhà này luôn đeo một cái mặt nạ như thế.

Quay lại thực tại, Diệp Phong người mang giáp phục hóa thành một luồng ánh
sáng đen nhanh như chớp bay đi, trong đầu hắn vang lên âm thanh của Tuyết Nhi
đang truyền âm qua dặn dò.

“Không được lỗ mãng nữa đâu đấy, nếu thấy có biến thì đừng làm liều, em cứu
người xong sẽ qua hỗ trợ anh ngay lập tức”


Bách Biến Dạ Hành - Chương #3