Người đăng: Roseri
Đi dạo một vòng quanh Chợ Trời cuối cùng cũng không vô ích như Tử Phong nghĩ.
Cả bọn đã mua được rất nhiều vật phẩm thích hợp, và tất nhiên người mua không
phải là Vân Phi. Sau khi giao cho Đà Phu nhiệm vụ trả giá mỗi lần muốn mua gì
đó, hắn đều thể hiện rất tốt khả năng giao thương của hắn, đem vật phẩm mua về
với giá hợp lý nhất. Điều khiến Tử Phong cùng Vân Phi không ngờ là Đà Phu
ngoài bản tính giết người cướp của thì để hắn mua bán giao dịch lại vô cùng
thích hợp, có lẽ hắn đã quen với việc đi bán đồ ăn cướp từ người khác nên vậy.
Với rất nhiều vật phẩm mua được, ngoài một vài loại Tử Phong không biết tác
dụng của nó là gì, còn những vũ khí Tinh Thạch thì cả ba đã mua đầy đủ cùng
với các loại trang bị thích hợp cho từng người trong nhóm. Lúc đầu mọi người
định mua vũ khí cao cấp để có thể sử dụng xuyên suốt giải đấu, vì càng về sau
đối thủ càng mạnh nên không thể hời hợt trong vụ trang bị được. Nhưng sau khi
nhận được một lời nhắn của Minh Nguyệt thông qua thiết bị liên lạc, mục đích
chọn lựa vũ khí của cả nhóm đã thay đổi, chỉ cần mua những loại thông dụng có
giá không quá cao là được. Dù không hiểu tại sao lại thay đổi như vậy, nhưng
mua như thế càng hợp ý của Vân Phi vì theo hắn là tiết kiệm được Linh Thạch,
vậy nên cả ba rất dễ dàng mua được những loại vũ khí thích hợp được bày bán
khắp nơi ở Chợ Trời này.
Tử Phong vừa đi vừa sờ vào nhẫn không gian của mình, hắn đang cảm thấy thỏa
mãn vì cuối cùng cũng mua được một đôi găng tay Tinh Thạch hợp với hắn. Ngoài
đôi găng tay ấy ra, vật khiến Tử Phong phấn khích nhất chính là khối kim loại
xấu xí hắn đã mua kia. Cảm giác mời gọi từ khối kim loại đó vẫn còn hiện hữu
trong lòng hắn dù nó đang được cất giữ bên trong nhẫn không gian, nhưng điều
đó làm hắn rất tò mò muốn khám phá về nó ngay lập tức.
- Được cấp cho một đôi găng tay mà mày đã thích thú đến thế à - Vân Phi thấy
Tử Phong vừa sờ nhẫn vừa cười cười nên lên tiếng.
- Bây giờ chúng ta đi đâu - Tử Phong không quan tâm Vân Phi nói gì, tên cẩu
tặc ấy làm sao biết được khối kim loại này đặc biệt như thế nào nên Tử Phong
không chấp nhất lời của hắn.
- Những thứ cần mua thì đã mua hết rồi, nhưng đã tới đây thì cũng vô cái hội
Đấu Giá đó nhìn qua một lần xem thế nào.
Khu Đấu Giá ở trung tâm quảng trường đã mở cửa cách đây khá lâu vì trời cũng
đã tối, nhưng bọn Tử Phong mải mua đồ bên ngoài Chợ Trời nên không quan tâm
tới chuyện đó. Bây giờ đồ cần thiết cũng đã mua vào tay, ba người vào khu Đấu
Giá cũng chỉ như tham quan thôi, nhưng nếu có món nào hợp ý thì “thu” luôn
cũng được.
-☉---------------☉----------------☉-
Cách nơi Tử Phong đứng một khoảng xa.
- Aaa da da… tỷ tỷ rốt cuộc đang tìm cái gì vậy?
Người vừa lên tiếng là Lạc Ngân, hai cô bé Lạc Ngân và Lạc Huyên đã theo chân
Hàm Hương đi suốt ở khu Chợ Trời không mục đích, hết ghé gian hàng này đến
gian hàng khác nhưng lại không mua một thứ gì cả. Hàm Hương thực sự chỉ theo
dõi Tử Phong thôi, nàng muốn biết Tử Phong ở đâu và làm gì, mục đích của nàng
là khối kim loại Tử Phong đang nắm giữ.
- Hì hì… vào khu đấu giá thôi.
Hàm Hương cười cười nói với hai cô bé đang buồn chán đi theo mình, nàng vừa
nhận thấy đám Tử Phong tiến vào khu Đấu Giá nên nàng lại tiếp tục đi theo hắn
vào trong đó.
Lạc Huyên tóc trắng thì không nói gì, biểu cảm vẫn như thường, chỉ có Lạc Ngân
là than vãn một hồi muốn bỏ về, nhưng thấy Hàm Hương thoắt cái đã đi đâu mất
tiêu nên cô bé vội kéo tay Lạc Huyên đuổi theo, dù sao hai đứa cũng tò mò muốn
biết Hàm Hương đang tìm cái gì.
-☉---------------☉----------------☉-
Khu Đấu Giá được xây dựng rất rộng lớn và hoa mỹ, nhân viên đón tiếp được sắp
xếp xung quanh tất cả các cổng dẫn vào bên trong hội trường Đấu Giá.
Người vào khu Đấu Giá nếu chỉ để tham quan thì không tốn chi phí gì, nhưng nếu
muốn vào hội trường bên trong để tham gia đấu giá các loại vật phẩm thì phải
mua “thẻ căn cước” - một loại thẻ đại diện cho thân phận một người có tư cách
vào bên trong hội trường. Thẻ căn cước có nhiều loại đẳng cấp được phân biệt
bằng giá Linh Thạch bỏ ra. Tử Phong bỏ ra 1000 Linh Thạch hạ phẩm để mua lấy
một thẻ có giá trị thấp nhất, vừa đủ tư cách để vào bên trong hội trường và
đưa thêm hai người khác đi theo, và hai người đó tất nhiên là Vân Phi cùng Đà
Phu. Điểm đặc biệt của thẻ căn cước là có thể trả lại với phí hao tổn chỉ mất
10%.
Vì thẻ căn cước của Tử Phong là loại tầm thường nhất nên cả ba chỉ được đưa
vào một căn phòng nhỏ có một màn hình chiếu trực tiếp quang cảnh diễn ra ở
trung tâm khu Đấu Giá. Loại phòng như thế này đối với những kẻ giàu có là một
sự “sỉ nhục”, nhưng với đám Tử Phong lại rất thích hợp. Ở trong này nếu muốn
mua thì chỉ cần dùng thẻ căn cước để ra giá là xong, không sợ lộ diện thân
phận người mua. Điểm đặc biệt đó chỉ những kẻ tu luyện mới quan tâm, còn đám
nhà giàu không biết gì hoặc người thường mới thích vào hội trường trực tiếp
thôi.
Khi ba người bọn Tử Phong vào căn phòng riêng thì trên màn hình buổi đấu giá
đã diễn ra từ lâu rồi. Trên màn hình đang chiếu một quyền trượng rất đẹp mắt
cùng một giọng nữ trong trẻo cuốn hút:
“Quyền trượng này giống hoàn toàn với một Pháp Bảo cao cấp, có thể dùng nó để
tạo mưa giông sấm chớp trong một phạm vi nhất định. Sức mạnh tung ra tương
đương với một vũ khí cấp 5, và điều đặc biệt là quyền trượng này hoàn toàn là
một vũ khí Tinh Thạch, vậy nên nó có thể được sử dụng trong đại hội thi đấu
sắp tới. Giá khởi điểm của quyền trượng này là 30.000 Linh Thạch hạ phẩm”
Lời giới thiệu ngắn gọn cùng với một cái giá trên trời, ấy thế mà cây quyền
trượng này lại được sự quan tâm của rất nhiều người. Qua một hồi đôn giá lên
bởi nhiều kẻ muốn giành lấy món vũ khí cấp 5 ấy, cây quyền trượng đã được bán
với giá 41.000 Linh Thạch hạ phẩm.
- Đúng là bọn này biết cách kiếm tiền thật, đem bán mấy loại như thế vào thời
điểm này thì khối đứa ngu bỏ tiền ra mua - Vân Phi ngồi đối diện với màn hình
chiếu về buổi đấu giá, nhìn thấy cảnh bỏ ra cả đống Linh Thạch như thế nên bất
bình lên tiếng - Bọn ngu đó nghĩ vũ khí mạnh sẽ giúp bọn nó chiến thắng chắc,
mấy loại vũ khí tốt thì thằng nào lại đem ra bán ở đây.
- Có phải Linh Thạch của mày đâu mà mày than, đứa nào muốn mua thì kệ nó - Tử
Phong cũng ngồi yên theo dõi diễn biến của buổi đấu giá thông qua màn hình,
nhưng Vân Phi cứ lải nhải bên cạnh nên cũng phát nản với thằng này.
- Cảm thấy ngứa mắt nên tao bất bình thôi, mày có ý kiến gì à?
Tử Phong không trả lời mà tiếp tục theo dõi màn hình, mặc kệ hắn muốn nói gì
nói. Đà Phu cũng yên lặng một bên quan sát, chỉ có Vân Phi thì miệng nói liên
tục, chủ yếu là hắn chửi lũ “ngu” nào đó chẳng biết.
Những món đồ tiếp theo đúng là không có gì đặc biệt, toàn những loại vũ khí,
trang bị cấp cao với vô số tác dụng kỳ lạ khiến Tử Phong kinh ngạc thích thú.
Phải công nhận là loại cao cấp thì khác xa với cái găng tay cấp 3 hắn đang có,
mặc dù nó tốt thật nhưng khó có thể so sánh với những loại được đấu giá ở đây.
Sau khi qua sáu món đồ đã được bán, trên màn hình xuất hiện năm quả trái cây
hình tròn với những hoa văn kỳ lạ bọc kín lấy nó. Năm quả đó được đặt trên một
cái khay, tiếp đó lời giới thiệu quen thuộc của cô gái dẫn chương trình vang
lên:
“Khí Hòa Quả, một loại tiên quả hiếm có, nó có tác dụng hỗ trợ người ở cảnh
giới Thuật Sĩ đỉnh phong hoặc Yêu Linh đỉnh phong có cơ hội hòa hợp Chân Khí
trong người, nhanh chóng tiến vào cảnh giới Đạo Sĩ hoặc Đại Yêu. Điều đặc biệt
của Khí Hòa Quả là nó không hề có tác dụng phụ hay cản trở đến con đường tu
luyện sau này. Giá khởi điểm của mỗi quả là 50.000 Linh Thạch hạ phẩm, năm vị
đưa ra mức giá cao nhất sẽ mua được nó, thời gian ra giá cho Khí Hòa Quả là 10
phút”
- Cái loại đó mà tiên quả cái mẹ gì, đúng là đem ra đấu giá nên được giới
thiệu cho bóng bẩy lên - Vân Phi không vật phẩm nào mà hắn không bình luận -
Chỉ có mấy thằng ngu mới mua ba cái loại ấy, từ Yêu Linh đỉnh phong lên Đại
Yêu có khó khăn gì đâu, chỉ tốn một ít thời gian bình ổn Chân Khí trong người
cho đến khi tụ thành Đan là xong.
Vân Phi vừa nói xong thì phía dưới màn hình đã hiện lên danh sách năm người ra
giá cao nhất để mua năm trái Khí Hòa quả. Trong danh sách ấy có tên người và
tên số phòng, số phòng đại diện cho những người ở trong phòng nhỏ không tham
gia trực tiếp mà chỉ xem qua màn hình.
- Cũng nhanh thật, lũ ngu ấy nghe nói đến thăng lên Đại Yêu là ham lắm - Vân
Phi vẫn tiếp tục bình luận, nhưng vừa nhìn thấy trong danh sách năm người có
một con số quen thuộc, đó là số phòng cả ba đang ở, hắn liền nhìn qua Tử Phong
chửi - Bà mẹ thằng kỳ nhông ngu này, mày dư Linh Thạch lắm à?
Tử Phong đúng là đã ra giá mua Khí Hòa Quả, đơn giản là có tiền trong người
nên thích mua là mua thôi, dù sao cũng là của vay nên tiêu xài thoải mái, đằng
nào chả phải trả. Nói là vậy nhưng lý do thật sự lại khác:
- Tao có linh cảm nên thăng lên Đại Yêu càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước
thi đấu.
- Linh cảm cái đếch gì, thi đấu lần này có liên quan gì tới thực lực tu luyện
đâu mà lên càng sớm càng tốt?
- Linh Thạch này là của tao? - Tử Phong không muốn dài dòng nên nói thẳng -
Tao muốn dùng thế nào thì liên quan gì tới mày, mày ý kiến gì à?
Vân Phi không ngờ con kỳ nhông này lại học mấy câu của hắn rồi đem ra đối đáp
lại, xem ra tên này tiến bộ không hề nhỏ, hắn đành lảm nhảm vài câu rồi xem
tiếp buổi đấu giá như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Mười phút cuối cùng cũng trôi qua, đúng như tâm lý chung của mọi người ở đây
là dù Khí Hòa Quả quý và rất tốt cho người cần thăng lên Đại Yêu trong thời
gian ngắn, nhưng bỏ ra số lượng lớn Linh Thạch như thế để mua nó trong thời
điểm này là không cần thiết. Nhờ vậy nên Tử Phong đã dễ dàng mua được một quả
với giá 68.000 Linh Thạch hạ phẩm, mua xong Khí Hòa Quả thì hắn cũng gần như
muốn cạn túi rồi, nếu muốn mua gì nữa thì phải mượn Vân Phi thêm.
Một lúc sau thì Khí Hòa Quả đã được đưa đến tận phòng Tử Phong, hắn nhận lấy
nó rồi thu ngay vào nhẫn không gian. Sau khi Khí Hòa Quả được đấu giá, các món
đồ tiếp theo mặc dù nhiều, nhưng chung quy cũng không phải những thứ đáng chú
ý. Cả ba quyết định ra về, nhưng đúng lúc đó trên màn hình hiện ra một bộ
trang phục dành cho nữ giới vô cùng lộng lẫy, giọng cô gái giới thiệu vang
lên:
“Bộ trang phục đặc biệt này tên là Bát Bảo Trang, nó được thêu dệt bởi nghệ
nhân nổi tiếng nhất và cũng là một vị Tiên Nhân danh tiếng ở Hữu Phần chúng
ta: Vũ Yến Tiên Nhân. Người đã đích thân chế tác ra nó để tặng cho buổi Đấu
Giá lần này. Bát Bảo Trang thích hợp cho nữ giới, nó có thể tự động biến hóa
ra hơn 80 bộ trang phục xinh đẹp khác nhau, ngoài ra nó còn có khả năng phòng
thủ vô cùng tuyệt vời. Giá khởi điểm của Bát Bảo Trang là 200.000 Linh Thạch
hạ phẩm hoặc 2000 Linh Thạch trung phẩm, thời gian đấu giá không giới hạn,
người ra giá cao nhất sẽ có được nó”
- Cái bộ đồ này ngoài cái mác lóng lánh màu mè với chất liệu tốt thì chả được
cái tích sự mẹ gì, cái tên Vũ Yến Tiên Nhân gì đó cũng dư hơi lắm - Vân Phi
bình luận - Đúng là đem ra cho bọn nhà giàu mua tặng gái thì thích hợp hơn.
Tử Phong bất ngờ về cái giá của Bát Bảo Trang, giá thì đúng là cao nhất từ lúc
Tử Phong tham gia tới giờ, nhưng tác dụng ngoài đổi hình dạng với phòng thủ
tốt còn lại thì chả được tích sự gì như Vân Phi nói thật. Ấy thế mà giá của nó
lại tăng lên vùn vụt qua tay của bọn lắm của.
- Trước khi đi cũng phải làm một quả cho đẹp cái nào hê hê - Vân Phi cười
cười rồi mượn lấy thẻ căn cước của Tử Phong.
Giá của Bát Bảo Trang từ 2000 Linh Thạch trung phẩm đã tăng lên đến 3700 Linh
Thạch trung phẩm, và giá vẫn tiếp tục tăng từ từ. Vân Phi vừa cầm lấy thẻ căn
cước của Tử Phong, chưa kịp ra giá thì giá của nó bất ngờ lên ngay con số
5000.
- Thì ra trong này có một tên mê gái, vậy thì để tao cho nó thể hiện bản lĩnh
trước mặt bạn gái nó vậy ha ha.
Vân Phi điều chỉnh con số rồi tiến hành đấu giá, vút một phát, con số của Bát
Bảo Trang đã biến thành 10.000 Linh Thạch trung phẩm. Tử Phong thấy con số ấy
thì phát sốc, cả ba tên bây giờ gom hết của trong người cũng chưa đủ con số
ấy, thế mà Vân Phi lại mạo hiểm đưa ra một cái giá cao như thể chỉ để giúp cho
tên nào đó cua gái thôi sao, lỡ như tên đó không ra giá nữa thì Tử Phong biết
giải quyết thế nào.
-☉---------------☉----------------☉-
Trong một gian phòng sang trọng khác, mặc dù không tham gia trực tiếp buổi đấu
giá nhưng nó lại là loại phòng hạng sang dành riêng cho giới quyền quý lắm
của.
Căn phòng ấy là nơi của tam Thái Tử Đoàn Viên Tiếu và Công Chúa Thảo Linh, hai
người đã đến khu Đấu Giá tham quan rồi chọn căn phòng này để tham gia đấu giá,
mặc dù đã cải trang đi dạo nhưng chui vô căn phòng ngoại hạng như thế này thì
khác gì bình thường.
- Huynh thôi đi… muội không cần bộ trang phục ấy đâu, huynh không cần phải
tốn công mua nó làm gì.
Thảo Linh bực bội trong lòng, mặc dù đã nói lời từ chối món quà này của Viên
Tiếu, nhưng hắn lại nhất quyết ra giá mua nó bằng được để lấy lòng Thảo Linh.
Mới đầu Viên Tiếu còn ra giá từ từ, cuối cùng hắn tăng lên 5000 Linh Thạch
trung phẩm để tỏ ý hắn nhất quyết phải có Bát Bảo Trang bằng bất cứ giá nào.
Đúng như suy nghĩ của hắn, khi hắn vừa ra giá thì những kẻ khác đều dừng lại,
vì cái giá để mua một món trang phục như thế là quá cao. Ngờ đâu cái giá cao
như thế lại bất ngờ bị tăng lên gấp đôi làm Viên Tiếu nóng mặt, kẻ nào lại dám
đưa ra cái giá cao ngất ngưởng như vậy để mua một bộ trang phục. Viên Tiếu tự
trọng rất cao, lại đang muốn tạo thể diện trước Thảo Linh nên vẫn cười cười
tăng giá, còn trong lòng thì như lửa đốt, quyết tìm ra tên phá đám trừng trị
một trận mới được.
-☉---------------☉----------------☉-
Trong phòng của Tử Phong.
- 15.000 ha ha ha… thằng này đại gia phết.
Vân Phi cười to định tăng giá tiếp thì Tử Phong giật lại cái thẻ căn cước.
- Mày hết chuyện để phá rồi à?
- Con kỳ nhông mày không hiểu ba cái chuyện này đâu? - Vân Phi cười nói - Cái
này là tao đang giúp thằng đó chứ phá gì, nó ra giá cao như thế mua bộ váy ấy
tặng gái thì con nào chả thích, tao đang chờ nó đến cảm ơn tao ấy chứ... ha ha
ha ha.
Tử Phong không nói gì liền mở cửa phòng đi ra ngoài, hắn biết Vân Phi đang phá
đám kẻ khác cho vui thôi chứ giúp gì cái loại ấy, còn Vân Phi thì cười chán
chê rồi cùng với Đà Phu rời khỏi phòng.
Ba tên nhanh chóng rời khỏi khu Đấu Giá, để lại một Viên Tiếu đang nóng giận
trong người vì bị kẻ nào đó chơi khăm phải bỏ ra một cái giá trên trời để mua
một bộ trang phục, cùng với một Hàm Hương đang mắc kẹt trong khu Đấu Giá để
tìm Tử Phong. Hàm Hương sau khi vào đây thì không biết Tử Phong đi vô phòng
nào nên đành đứng ở ngoài lén lúc chờ đợi, nàng không biết là khu Đấu Giá rất
rộng và người từ khu Đấu Giá đi ra ngoài sẽ không đi theo những cửa dẫn vào
như lúc đầu, mà đi ra theo lối khác nên cả ngày hôm đó nàng cũng không gặp
được bóng dáng của ba tên ấy nữa.
-☉---------------☉----------------☉-
Ba người bọn Tử Phong nhanh chóng đón một chuyến Xe Khách trở về nhà trọ vốn
đã được Minh Nguyệt và Đại Tượng thuê sẵn từ trước. Địa chỉ cũng như đường đến
nhà trọ đều nằm trong vòng liên lạc được cấp cho mọi người, đó là một loại
thiết bị với nhiều chức năng, nhưng chỉ dùng để liên lạc trong nội bộ nhóm Vô
Cực.
- Đại tỷ… bọn em xong việc mua đồ rồi - Vân Phi đang nói chuyện với Minh
Nguyệt qua vòng liên lạc - Hàng nóng sắp được em đem về đây hê hê.
- Vậy cậu về nhanh đi, chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn tới.
Minh Nguyệt nói xong thì thiết bị tạm ngắt liên lạc. Vân Phi còn đang định nói
vài câu về vụ Tử Phong mua Khí Hòa Quả thì bị ngắt nửa chừng nên lẩm bẩm:
- Quan trọng à? Đã tới đây rồi mà còn gặp rắc rối nào nữa sao?
- Tao đoán là có liên quan đến chuyện mua vũ khí bình thường mà không mua cấp
cao - Tử Phong ngồi một bên nói nhỏ.
-☉---------------☉----------------☉-
Sau khi đi qua vài trạm Xe Khách thì ba người cũng đã đến được khu chuyên dành
cho người ngoài tới thuê trọ ở Đế Đô. Ngôi nhà Minh Nguyệt thuê được đặt ở một
nơi tương đối vắng vẻ và hơi lạc hậu so với quang cảnh Đế Đô phồn thịnh này.
Đây là một ngôi nhà riêng biệt tương đối rộng lớn, nên cả ba dễ dàng tìm ra nó
giữa chốn vắng vẻ dân cư này.
Đứng trước cổng nhà là Tiểu Thanh, vẫn một áo choàng trùm đầu như thường, có
vẻ đang đợi bọn Tử Phong.
- A ha… có đứa canh cổng đứng đây đón mình về luôn này - Vân Phi vừa nhìn
thấy Tiểu Thanh liền vỗ vai Tử Phong nói lớn.
Tiểu Thanh nghe giọng lưỡi của Vân Phi như ý đang trêu chọc, nhưng nàng không
bận tâm mà chỉ nói ngắn gọn:
- Nguyệt tỷ đang đợi.
Tiểu Thanh nói xong thì cả thân người như một làn khói tan biến mất. Tử Phong
hơi bất ngờ khi thấy cảnh tượng ấy, nhưng ngẫm lại thì đó dường như là Phân
Ảnh của Tiểu Thanh.
Vân Phi thấy vậy thì lầm bầm trong miệng:
- Tới con mắm lùn này còn làm ra vẻ nghiêm trọng thì coi bộ là có chuyện thật
rồi.
Ba người nhanh chóng vào trong nhà thì gặp mọi người đang ngồi ở giữa phòng
khách quanh một bộ bàn ghế, có mặt cả Minh Nguyệt, Đại Tượng, Tiểu Thanh và
hai đứa nhóc Song Khả. Tổng cộng tám người nhóm Vô Cực đã có mặt đầy đủ.
- Có rắc rồi gì à Đại tỷ? - Vân Phi vừa vào nhà đã nhanh chóng hỏi.
- Ba cậu ngồi xuống rồi tôi sẽ nói luôn thể - Minh Nguyệt quay sang nói tiếp
với Đại Tượng - Đại Tượng, cậu kích hoạt trận pháp quanh căn phòng này đi.
Đại Tượng không nói không rằng liền đưa ra một vài đạo cụ kỳ lạ, sau đó sắp
xếp khắp phòng tạo thành một đồ hình kỳ lạ kết nối giữa các đạo cụ ấy, tức thì
trận pháp cấm chế được hoàn thành, một trận pháp vô hình có thể ngăn chặn
không cho người khác nghe hay nhìn thấy bất kỳ thứ gì diễn ra trong căn phòng
này.
Sau khi cảm thấy đã an toàn Minh Nguyệt nói luôn vào vấn đề chính:
- Chuyện tôi muốn nói là về nội dung cuộc thi đấu sắp tới, Đế Quốc Phương
Kiều tổ chức đại hội thi đấu không phải để kỷ niệm 100 năm hay việc đặt ra
phần thưởng là sừng Ngọc Kỳ Lân để thu hút mọi người tham gia cũng không phải
do Đế Quốc bỏ ra. Mà mục đích thật sự của họ là tìm một vài người có tư chất
tốt để làm để tử của một nhân vật đặc biệt.
- Gì?… tuyển đệ tử á - Vân Phi tròn xoe mắt kinh ngạc - Bộ tên đó hết chuyện
để làm hay sao mà đem sừng Ngọc Kỳ Lân ra chỉ để tuyển đệ tử.
- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là kẻ này chắc chắn có thực lực cao
hơn Xích Phương và Xích Kiều rất nhiều, hắn ít nhất cũng phải là Tiên Nhân, và
cũng có thể là Kim Tiên - Minh Nguyệt trầm giọng nói thêm.
- Ở Hữu Phần này không hề có Kim Tiên nào tồn tại - Đại Tượng phân tích -
Việc đằng sau Đế Quốc Phương Kiều có một Kim Tiên là khả năng rất lớn, bởi chỉ
có nguyên do đó mới giải thích được nguyên nhân Đế Quốc yên ổn đến 100 năm, và
câu chuyện truyền miệng về việc một Tiên Nhân chết trước cổng thành rất có thể
là do Kim Tiên này gây ra. Còn việc Kim Tiên này tại sao lại đứng đằng sau Đế
Quốc thì rất khó hiểu.
- Cũng có lý, vậy nên thằng Kim Tiên đó mới đưa ra cái quy định chỉ sử dụng
kỹ năng để tham gia thi đấu mà không dùng năng lực, cốt yếu là tìm đệ tử - Vân
Phi gãi cằm nói - Việc đó mặc kệ hắn, chỉ cần chúng ta từ chối vụ đệ tử là
xong, giống như con lươn nước Tề Hạo thì chắc chắn không bái một Kim Tiên làm
sư phụ.
- Chuyện về Kim Tiên thì không có gì quan trọng, việc rắc rối chúng ta đang
gặp phải không đến từ hắn, mà đến từ nội dung thi đấu - Minh Nguyệt bình tĩnh
nói.
- Bọn chúng lại sửa nội dung à?
- Nội dung vẫn giữ nguyên như ban đầu là chỉ sử dụng kỹ năng và vũ khí lúc
thi đấu - Minh Nguyệt nói - Nhưng nó chỉ áp dụng ở vòng đầu, sau khi lọt vô
vòng trong, tất cả các nhóm tham gia đều được phép sử dụng toàn bộ thực lực
của mình.
- Cái gì???
Mọi người ở đây đều ngạc nhiên nói lớn, riêng Tử Phong và Đà Phu không rõ tại
sao phải ngạc nhiên, cộng với Song Khả là chả biết gì về mấy chuyện này thôi.
- Như vậy tức là chúng ta sẽ đối đầu với đám lươn nước (nhóm Tề Hạo) hay bọn
mắt lé (nhóm Đinh Lỗ) mà không thể sử dụng toàn bộ thực lực à?
Không thể sử dụng toàn bộ thực lực ở đây là có lý do: Minh Nguyệt thì không
thể lộ ra thân phận trước rất đông người, đặc biệt là một Kim Tiên được. Song
Khả thì lộ ra có thể bị bắt mất không chừng vì hai đứa nhóc này quá thần bí.
Tử Phong là Tử Huyền Long nên cũng có phần châm chước nhưng chung quy là lộ ra
thì sẽ bị chú ý rất nhiều. Như vậy nhóm 8 người thì chỉ có Vân Phi, Tiểu Thanh
và Đại Tượng là có thể thoải mái sử dụng năng lực, riêng Đà Phu vẫn còn phải
xem xét có được tham gia không, vì hắn vẫn là một tên bị nô lệ tâm trí chứ
không thật sự có tính đồng đội với mọi người.
- Tin này có chính xác không? - Tiểu Thanh hỏi.
- Thông tin từ nội bộ của chúng ta nên không sai được, Đế Quốc vừa tổ chức
một cuộc họp quan trọng, nội dung của nó chính là về chuyện thay đổi này, và
nhân vật đằng sau Đế Quốc cũng đã lộ diện nên thông tin này rất chính xác, chỉ
ngày mai là chuyện thay đổi sẽ được công bố rộng rãi.
- Như vậy việc tỷ thay đổi chuyện mua vũ khí cấp cao thành vũ khí thông
thường là vì nguyên nhân này. Nhưng như vậy cũng chả sao, chúng ta vẫn tham
gia chứ sợ quái gì bọn đó, xem như Đại tỷ chấp bọn chúng - Vân Phi là người có
tư tưởng thoải mái nhất, hắn chỉ cần đánh là được, thắng thua đến khi ai gục
là biết.
- Tất nhiên chúng ta vẫn tham gia, nhưng kế hoạch cần thay đổi - Minh Nguyệt
trầm ngâm nói - Đại Tượng, cậu có ý kiến gì không?
Đại Tượng là người chuyên vạch ra kế hoạch cho nhóm, vừa là người có kiến thức
phong phú, và vừa có tài về trận pháp. Trong nhóm thì Đại Tượng tuy thua kém
Minh Nguyệt nhưng cũng là người đưa ra nhiều cách giải quyết khả quan nhất.
Đại Tượng suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Việc chúng ta cần làm là tránh lộ ra bản thể của Nguyệt tỷ, với nội dung
như trước thì sẽ rất dễ dàng, nhưng đã có thay đổi về chuyện ai cũng được sử
dụng toàn bộ thực lực thì khó có thể che dấu lâu dài được, như vậy sẽ làm
người khác nghi ngờ, để tránh điều đó, chúng ta đành sử dụng một kế hoạch mạo
hiểm khác - Đại Tượng nhìn về Tử Phong rồi nói - Đó là tập trung sự chú ý của
kẻ khác vào một nhân vật có thân phận đặc biệt, để Nguyệt tỷ làm nền cho nhân
vật đó. Khi đó Nguyệt tỷ có thể thầm lặng tham gia như một thành viên bình
thường không có gì nổi bật, với Thiên Phú của Nguyệt tỷ thì khi tham gia tỷ có
thể tạo ra nhiều biến động khó ai phát hiện được… nhưng vấn đề là tên đằng sau
Đế Quốc, nếu hắn có thực lực hơn cả Kim Tiên thì vẫn khó che mắt được.
Tử Phong ngồi đó không ngờ mình lại trở thành nhân vật chính của kế hoạch này,
hắn nghe Đại Tượng nói sơ qua liền biết kế hoạch đó nghĩa là sao. Nội dung của
kế hoạch là đem thân phận Tử Huyền Long “vô tình” công bố, như vậy mọi ánh mắt
sẽ đổ dồn vào nhân vật kỳ lạ khó gặp ấy, khi đó Minh Nguyệt có thể lặng lẽ làm
bức bình phong mà không cần phải lộ thân phận vì sẽ không ai chú ý tới nhiều,
còn về Thiên Phú của Minh Nguyệt như thế nào mà người khác không nhìn ra được
thì vẫn khó hiểu.
- Như vậy có quá mạo hiểm không - Tiểu Thanh lo lắng nói.
- Mạo hiểm như thế là điều cần thiết, thà một người bị lộ với thân phận khiến
người khác tò mò, còn hơn là... một tai họa - Đại Tượng trầm ngâm nói.
Minh Nguyệt cùng mọi người đều im lặng suy nghĩ đến kế hoạch có phần nguy hiểm
này, mặc dù nó sẽ giúp nàng che giấu được thân phận, nhưng lại gây cho rắc rối
cho Tử Phong.
- Tôi chấp nhận kế hoạch này - Tử Phong phá vỡ không khí yên lặng nói.
- Cậu chắc chứ?
Minh Nguyệt hỏi lại xem Tử Phong có thật sự muốn mạo hiểm như vậy không, nhưng
thấy Tử Phong vẫn kiên định với kế hoạch đó nên Minh Nguyệt đành gật đầu chấp
nhận rồi nói:
- Nếu vậy thì chúng ta cần Tử Phong thăng lên Đại Yêu ngay trước ngày khai
mạc.
- À chuyện này thì tô..i…
Tử Phong đang định nói chuyện hắn mua được Khí Hòa Quả thì Vân Phi nhanh nhảu
cắt lời hắn.
- A ghê thật… con kỳ nhông này có linh cảm cũng được đó - Vân Phi trầm trồ vụ
linh cảm của Tử Phong khi hắn nói muốn mua Khí Hòa Quả, sau đó Vân Phi quay
qua nói với Minh Nguyệt - Đại tỷ không cần lo đến vấn đề đó nữa, thằng này vừa
mua một trái Khí Hòa Quả, vậy nên chuyện thăng cấp không cần phải lo gì hết.
Tuy bị cắt lời nhưng Tử Phong cũng không quan tâm lắm, hắn liền lấy ra Khí Hòa
Quả đặt ngay trên bàn xem như lời muốn nói.
- Rất tốt, chuyện này xem như dễ dàng hơn rồi - Minh Nguyệt nở nụ cười sau
tấm khăn che mặt rồi hỏi Tử Phong - Mà cậu có linh cảm về chuyện cần thăng cấp
trong thời gian này thật sao?
- Cũng không rõ, chỉ là tôi muốn mua nên mua thôi - Tử Phong trả lời ngắn gọn
vì sự thật là vậy, hắn thấy muốn mua Khí Hòa Quả vậy thôi, vì lúc đó Vân Phi
hỏi nên hắn mới bảo là do linh cảm.
- Được rồi, vậy bây giờ cậu cần chuẩn bị sử dụng Khí Hòa Quả cho việc thăng
lên Đại Yêu ngay, sau đó còn phải củng cố thực lực Đại Yêu và thuần thục Thiên
Phú khi đã thức tỉnh rồi học một số Công Pháp khác.
Minh Nguyệt nói tới đó liền chuyển qua Đại Tượng:
- Đại Tượng, cậu thiết lập một trận pháp trong căn phòng kia dùng để Tử Phong
thăng cấp - Minh Nguyệt chỉ tay về phía căn phòng đằng sau.
Đại Tượng gật đầu rồi nhanh chóng vào trong đó chuẩn bị trận pháp che chắn
những rung động phát ra từ quá trình thăng cấp, mặc dù chỉ là thăng lên Đại
Yêu và chuyện thăng cấp cũng tương đối bình thường, nhưng tốt nhất càng kín
đáo càng tốt.
Minh Nguyệt phân phó xong liền đứng dậy đi tới trước mặt Tử Phong, nàng từ từ
gỡ chiếc khăn đang che lấy dung mạo của nàng. Chiếc khăn được tháo ra, một
khuôn mặt thanh tú vô cùng xinh đẹp lộ diện rõ ràng sau bức màn được che chắn
từ lúc xuất hiện tới giờ, một nét đẹp băng lãnh nhưng khiến người ta mê đắm,
Tử Phong không ngờ Minh Nguyệt tự dưng lại tháo khăn ra làm gì, lại càng ngạc
nhiên về vẻ đẹp của Minh Nguyệt, nàng so với cô gái nóng bỏng Tử Mị Hồ kia
chẳng thua kém bao nhiêu cả, nhưng mỗi người một vẻ, một băng lãnh một quyến
rũ.
- Đây là Pháp Bảo che dấu khí tức trên người, chỉ cần cậu giữ nó trong người
là sẽ không ai phát hiện ra cậu là Tử Huyền Long - Minh Nguyệt nở nụ cười nói.
Tiểu Thanh cùng Vân Phi chứng kiến cảnh Minh Nguyệt tháo khăn thì hai mắt mở
to như không tin nổi, đến cả Song Khả cũng biết “mẹ” chẳng bao giờ dễ dàng lộ
diện trước một người như vậy, cho dù “quái vật Tử Phong” có thân với hai đứa
cũng chưa tới mức được mẹ xem trọng như thế.
- Sao Đại tỷ lại đưa cho con kỳ nhông này cái Pháp Bảo ấy? - Vân Phi tuy tin
tưởng Tử Phong nhưng cũng lo cho chuyện của Minh Nguyệt nên nói.
- Lần đầu gặp Tử Phong ta đã nhìn qua tâm can cậu ấy, cậu ấy giống như một
người mới sinh, không nhiễm phải tư tưởng tiêu cực xấu xa nào, cậu ấy xứng
đáng là một thành viên của chúng ta.
Vân Phi cùng Tiểu Thanh đã ngầm biết đến chuyện này vì khi lần đầu Minh Nguyệt
gặp Tử Phong lại dễ dàng chấp nhận Tử Phong vào nhóm đến vậy, dù Minh Nguyệt
có nói hắn là thành viên dự bị, nhưng Minh Nguyệt đã nói thế thì chắc chắn Tử
Phong đã là thành viên của nhóm. Nguyên nhân chính là bởi khi đó Minh Nguyệt
đang ở trạng thái có thể nhìn vào tâm can ẩn sâu của một người, có thể đọc
được những tư tưởng chôn giấu hay những mưu mô của kẻ khác. Nhưng khi Minh
Nguyệt nhìn qua Tử Phong thì hắn đúng như một đứa trẻ mới sinh thật, trong
sáng đến bất ngờ.
- Nhưng… tại sao tôi lại giữ nó, chẳng phải tỷ cần nó để che dấu thân phận
sao - Tử Phong hơi bất ngờ về việc Minh Nguyệt lại đưa khăn che mặt này cho
mình.
- Chỉ là để cậu sử dụng trong lúc thăng cấp thôi, bây giờ cũng chưa phải là
lúc để cậu bộc lộ thân phận Tử Huyền Long - Minh Nguyệt cười nói - Trong lúc
cậu hợp thành Long Châu có thể khí tức sẽ bộc phát, nếu giữ Pháp Bảo này trong
người sẽ ngăn người khác phát hiện được cậu.
Tử Phong biết Pháp Bảo này đến cả Tiên Vương còn không nhìn ra được người sử
dụng nó là ai nên khi mang nó trong người thì sẽ rất an toàn, không lo đến
việc lộ khí tức khi thăng cấp. Tử Phong không từ chối mà nhận lấy chiếc khăn
từ Minh Nguyệt. Chiếc khăn trông rất bình thường và có phần hơi lớn khi dùng
để che mặt, nhưng Minh Nguyệt lại đeo nó chắc vì không muốn người khác chú ý
tới, có lẽ vẻ đẹp của nàng cũng kéo theo nhiều kẻ bám đuôi rắc rối như Hàm
Hương thật. Tử Phong tay cầm lấy khăn, một cảm giác dễ chịu êm ái từ chiếc
khăn ấy mang lại khiến hắn rất thư thái an nhiên.
- Đấy… tao nói có sai đâu, con kỳ nhông này có ý đồ với Đại tỷ mà, nhìn cái
mặt đê mê cù lần khi cầm khăn là biết - Vân Phi cười nham hiểm nói - Thằng này
mê gái mà Đại tỷ không nhìn ra thôi, lần trước nó còn đắm đuối ngắm con nhỏ Tử
Mị Hồ nữa kìa.
- Có mày mới mê gái ấy - Tiểu Thanh biết Vân Phi đang nói đùa với Tử Phong.
- Hê hê - Vân Phi lại cười nham nhở nhìn Tiểu Thanh rồi nói - Tao có mê gái
cũng không mê mấy đứa ngực lép đâu.
Tiểu Thanh mặt bừng bừng lửa giận vì tên cẩu tặc này lại lôi cái vụ “tượng nữ
nhân Ảnh Miêu tộc” ra so sánh, nàng muốn thét lên liều mạng với Vân Phi một
trận thì Minh Nguyệt đã chộp lấy tay Tiểu Thanh ngăn lại một cuộc tàn sát giữa
chó và mèo này lại.
- Tiểu Thanh… bình tĩnh nào - Minh Nguyệt cũng biết vụ này vì cũng nghe Tiểu
Thanh tâm sự rồi - Vân Phi cậu nói cho tôi nghe về cô gái Tử Mị Hồ đó.
Minh Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề, Vân Phi là người rất hay lạc đề nên nhanh
chóng quên đi vụ mê gái vừa rồi, hắn đang định nói về Tử Mị Hồ thì có giọng
Đại Tượng vang lên:
- Nguyệt tỷ, trận pháp đã bố trí xong.
- A đệt… cái thằng mập phá đám này - Vân Phi đang muốn tả vẻ đẹp của Tử Mị Hồ
Hàm Hương thì bị chen ngang.
- Vậy chuyện Tử Mị Hồ nói sau - Minh Nguyệt quay qua nói với Tử Phong - Cậu
vào trong đó sử dụng Khí Hòa Quả rồi tiến hành thăng cấp, vì là lần thức tỉnh
Thiên Phú của cậu nên sẽ không có một phương pháp cụ thể nào, tất cả là nằm ở
cậu.
Tử Phong gật đầu, đem Pháp Bảo Minh Nguyệt đưa cho nhét vào trong áo rồi đi
vào phòng mà Đại Tượng đã chuẩn bị. Trong đó có một trận pháp có thể thấy bằng
mắt thường đang bao bọc khắp không gian bên trong, nó dùng để ẩn dấu mọi khí
tức hay chấn động phát ra từ quá trình thăng cấp, nhưng Minh Nguyệt vẫn đưa
Pháp Bảo của cô ấy để càng chắc chắn hơn nữa chuyện che dấu thân phận Tử Huyền
Long, vì vẫn chưa đến thời điểm để Tử Phong làm “ngôi sao” của giải đấu.
-☉---------------☉----------------☉-
Thời gian trôi qua, trong căn phòng kín, Tử Phong cũng không biết đã qua bao
lâu sau khi hắn ăn hết Khí Hòa Quả, nhìn vẻ ngoài thì ngon, nhưng ăn vào chả
có cảm giác gì, chỉ nhàn nhạt như uống nước lã.
Chân Khí trong cơ thể cũng đã có dấu hiệu luân chuyển nhanh hơn nhưng cũng
không có gì đặc biệt, Tử Phong không biết làm cách nào nên đành tịnh tâm quan
sát viên “Giả Long Châu” trong người được hình thành nhờ Hóa Hình Đan lúc
trước.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Tử Phong quên luôn mình đang quan sát, cũng quên
hết toàn bộ mọi thứ xung quanh, trong tâm hắn chỉ còn là một màn trống rỗng.
Trong cơ thể Tử Phong, Long Châu được bao bọc bởi khối nước của Hóa Hình Đan
đang dần dần lớn lên. Tử Phong trong lúc đó mới bừng tỉnh khỏi màn tĩnh lặng
hắn lâm vào lúc trước, bây giờ hắn đã nhận ra sự thay đổi của Long Châu, có vẻ
như cứ để tuần tự theo tự nhiên một cách trống rỗng thì thăng cấp dễ hơn là
ngồi lo lắng.
Long Châu đang dần dần xoay tròn, khi còn là Yêu Linh Đỉnh phong, Long Châu
như một cục đá nhỏ xù xì. Nhưng hiện tại nó đang xoay tròn rất nhanh, như một
khối đất đang được mài mòn, nhưng kiểu mài không nhỏ đi mà lại lớn lên. Chân
Khí toàn thân Tử Phong chuyển thành một màu tím, từng luồng Chân Khí chạy khắp
thân thể, luồn lách đến toàn bộ các nơi ẩn sâu trong người hắn, khai mở thêm
những đường kinh mạch vẫn chưa khai thông của hắn, tạo thành một mạng lưới
năng lượng khắp cơ thể Tử Phong, và nguồn gốc cung cấp Chân Khí chính là Long
Châu màu tím đang xoay tròn và dần thành hình.
Chân Khí vẫn tiếp tục nhiệm vụ khai mở năng lượng trong kinh mạch, lần này là
lan đến cả bản thể Tử Huyền Long. Dù Tử Phong không hiện nguyên hình, nhưng
lại có một hình thể được cấu tạo từ hình dáng Tử Huyền Long to lớn bao bọc
xung quanh hắn, hình thể ấy ngày càng rõ ràng bởi mạng lưới những Chân Khí màu
tím được kết nối với nhau.
“Uỳnh”
Một tiếng nổ vang vọng trong đầu Tử Phong, Long Châu khi xoay tròn to bằng nắm
tay và đến mức phát ra ánh sáng tím huyền ảo tỏa ra từ nó thì bất ngờ dừng
lại. Long Châu chính thức thành hình, một khỏa Long Châu lóng lánh đẹp mắt.
Mạng lưới năng lượng mờ ảo đang tạo thành hình dáng Tử Huyền Long xung quanh
Tử Phong ngay lập tức thu nhỏ lại rồi hợp nhất với Long Châu. Ngay khi hợp
nhất, một tiếng nổ vang lên trong đầu Tử Phong như báo hiệu hắn đã là Đại Yêu,
và Thiên Phú của hắn đã thức tỉnh.
Khí tức Tử Huyền Long ào ào phát ra khi Long Châu hình thành, cũng may có Pháp
Bảo của Minh Nguyệt ngăn chặn nên không ai phát hiện được chuyện đó.
Tử Phong đang đằm chìm vào những gì hắn biết được ngay khi Long Châu thành
hình, trở thành một viên ngọc trong suốt màu tím đẹp đẽ, khối Long Châu ấy
ngoài việc ổn định mạng lưới Chân Khí dày đặc trong người Tử Phong, nó còn đem
tới cho Tử Phong một sự hiểu biết kinh ngạc về một Đại Đạo, một năng lực huyền
bí, và nó liên quan tới Thiên Phú của Tử Phong:
“Thời Gian”
Thời gian Đại Đạo, Tử Huyền Long, một sinh vật của trời đất có Thiên Phú hiểu
biết về Đại Đạo này, một loại năng lực huyền nhiệm. Tuy nhiên Thiên Phú của Tử
Huyền Long không phải là điều khiển hay lợi dụng thời gian bên ngoài như những
gì Đại Đạo này mang lại. Thiên Phú này chỉ có tác dụng duy nhất với Tử Huyền
Long mà thôi, nói cách khác nó chỉ ảnh hưởng đến một mình Tử Phong.
“Thì ra là vậy, Huyền Thuật mà Tử Huyền Long sử dụng có sự khác biệt với mọi
chủng tộc khác là vì trong đó sử dụng Đại Đạo thời gian, nó có thể tự thay đổi
quy trình hình thành của Công Pháp một cách nhanh hơn nhưng tác dụng vẫn mạnh
mẽ hơn người, có thể tăng tốc thời gian luân chuyển trong cơ thể khiến Tử
Huyền Long di chuyển, chiến đấu và hấp thụ Linh Khí một cách nhanh hơn. Nguyên
nhân lời đồn Tử Huyền Long sử dụng Huyền Thuật như không biết hao là gì thực
chất là bởi vì tiêu hao quá nhanh, sử dụng quá nhanh, và hấp thụ cũng rất
nhanh. Thời gian chỉ sử dụng trên chính bản thân, nhưng tác dụng mang lại sẽ
là vô số cách thức lẫn phương pháp sử dụng, một loại Thiên Phú có công năng
rất rộng lớn”
Tử Phong nở nụ cười thỏa mãn, Thiên Phú của hắn chả biết gọi là gì, gọi là
Huyền Thuật cũng đúng vì đó là một loại huyền năng kỳ diệu, giống với bình
thường nhưng trong đó lại có thời gian Đại Đạo khống chế. Loại Thiên Phú này
đúng là rất hợp với hắn.
Tuy có lợi rất nhiều, nhưng mặt hại của nó cũng sẽ rất lớn, đúng là loại Thiên
Phú nào cũng có hạn chế. Nhưng hạn chế của Huyền Thuật này không đơn giản như
những loại Thiên Phú khác chỉ là hạn chế về tác dụng của Thiên Phú một cách
nhất thời.
Riêng Huyền Thuật được thời gian Đại Đạo mang lại lợi ích cho Tử Huyền Long,
và nó cũng là con dao hai lưỡi của Tử Huyền Long. Một khi Tử Huyền Long sử
dụng Thiên Phú càng nhiều thì sẽ càng rơi vào trạng thái “bị quên lãng”, đó
chính là tác dụng phụ của thời gian Đại Đạo. Trạng thái bị quên lãng là quá
trình mất đi chính mình của Tử Huyền Long, mất đi thời gian, sức sống, và cả
ký ức bản ngã của cá nhân. Nếu không biết cách khống chế và điều hòa một cách
tự nhiên bằng cách thấu hiểu Đại Đạo thời gian, thì Tử Huyền Long đó sẽ quên
mất chính mình, quên mất tất cả mọi thứ, chỉ còn là một con quái vật tàn độc
luôn tìm cách cướp đoạt thời gian của kẻ khác. Và đó chính là nguyên nhân tạo
ra danh tiếng tàn ác của Tử Huyền Long, những con ác long bị quên lãng đang
giết người vô tội vạ chỉ vì mong muốn giành lấy thời gian cho bản thân.
Tử Phong trầm mặc, Thiên Phú của hắn có mặt hại quả thực là rất nguy hiểm, hắn
dù sẽ luôn giữ mình với tâm niệm sẽ không trở thành một ác long như những Tử
Huyền Long khác. Nhưng điều đó liệu có thể thành công hay không còn rất khó
nói, vì nếu thành công thì Tử Huyền Long đã không mang danh tiếng xấu như vậy
suốt thời gian qua, vì đâu phải Tử Huyền Long nào lúc đầu cũng xấu xa ác độc,
chỉ qua thời gian lạm dụng Thiên Phú mới bị như vậy.
“Tử Huyền Long, nhưng kẻ bị quên lãng”
Tử Phong thầm than thở cho số phận những kẻ đồng tộc khác, cảm giác bị quên
lãng chắc sẽ không nhẹ nhàng như hắn đang mất trí nhớ bây giờ, nếu không đã
không điên cuồng hiếu sát đến vậy. Hắn dang cảm thán về số phận của một đám
rồng không quen biết nhưng dù sao cũng cùng chung nguồn gốc thì chợt cảm nhận
được lời mời gọi từ trong nhẫn không gian.
“Cũng nên xem thử nó là vật gì rồi”
Nghĩ vậy nên Tử Phong lấy ngay ra khối kim loại xù xì trong nhẫn không gian
ra. Vừa nhìn thấy nó, Tử Phong liền kinh ngạc không thôi, hình dáng của nó thì
vẫn như cũ nhưng cả khối kim loại lại đang phát ra từng luồng hào quang màu
tím mờ ảo cùng với lời mời gọi mạnh mẽ.
“Sao bây giờ nó lại phát sáng nhỉ”
Tử Phong suy ngẫm liền phát hiện ra vấn đề, hắn đã thăng lên Đại Yêu, Thiên
Phú cùng toàn bộ năng lực đã thức tỉnh nên có lẽ sẽ nhìn thấy được điều đặc
biệt của khối kim loại này.
“Như vậy cô gái Tử Mị Hồ kia rất có thể cũng thấy cảnh tượng này, có lẽ vậy
nên cô ta mới tìm mọi cách mua bằng được nó”
Tò mò cũng không được gì, Tử Phong liền đưa Chân Khí vào khối kim loại xem
sao, nhưng lại không có động tĩnh gì xảy ra. Hắn nghĩ khối kim loại đã đổi
thành màu tím này ắt phải liên quan tới màu tím. Nghĩ vậy nên Tử Phong không
bỏ cuộc mà đưa toàn bộ Chân Khí màu tím trong cơ thể bao bọc lấy hai tay rồi
truyền vào khối kim loại, cặp mắt tím của hắn nhìn chăm chăm vào khối kim loại
để xem xét động tĩnh.
Nhưng Chân Khí truyền vào như muối bỏ biển, Tử Phong đang dần chán nản thì ý
thức của hắn bỗng bị hút thẳng vào bên trong khối kim loại.
-☉---------------☉----------------☉-
Một không gian đen tối, một khối cầu màu tím lơ lửng trên không trung, ý thức
tử Phong hóa thành một Tử Huyền Long trôi nổi trong không gian ấy, hắn vẫn cảm
nhận được thân thể bên ngoài nên không lo lắng đến chuyện đang xảy ra, dường
như sự việc này không có ý đồ xấu.
Ngay lúc đó, một giọng nói buồn buồn không rõ là nam hay nữ vang lên:
“Chào người may mắn, ngươi đến được đây âu cũng là duyên phận giữa ta và
ngươi, ta không có ý đồ xấu khi đưa ngươi tới đây, ta chỉ muốn nhờ ngươi tìm
đến một nơi, dù ngươi có đến hay không thì ta cũng sẽ không làm hại ngươi, mà
ngươi vẫn nhận được món quà từ cuộc gặp gỡ này”
Giọng nói ấy dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp:
“Khối cầu màu tím trên cao có chứa một Đại Thần Thông, đó là món quà ta tặng
cho ngươi, mong ngươi hãy tìm tới nơi được nhắc tới sau nghi ngươi nhận Thần
Thông, còn nếu ngươi không tìm tới thì hãy để khối kim loại này cho một ai đó
có Tử Nhãn, mọi việc đều do ngươi quyết định, ta không ép buộc”
Giọng nói vang đến đó thì ngưng bặt, Tử Phong chờ xem có gì khác nữa không
nhưng dường như những gì người kia nói đã hết. Tóm gọn lại là người này muốn
nhờ hắn tìm tới một nơi nào đó, nếu đi cũng được, mà không đi cũng chả sao, dù
gì cũng được nhận món Đại Thần Thông gì đó. Nếu mà hắn không đi thì giao viên
kim loại này cho một kẻ khác có Tử Nhãn là xong, mà Tử Nhãn có lẽ là nói đến
cặp mắt màu tím của hắn, như vậy cô gái Tử Mị Hồ kia cũng là đối tượng khối
kim loại này nói đến.
Bỏ qua chuyện Tử Nhãn với khối kim loại, trước tiên cứ đem Đại Thần Thông xem
qua thế nào đã. Ý thức mang bản thể Tử Huyền Long của Tử Phong tiến đến khối
cầu màu tím. Khi hắn vừa tiến vào bên trong thì toàn bộ quang cảnh xung quanh
liền tan biến mất, ý thức từ khối kim loại ấy bay ngược trở về với Tử Phong,
mang theo một lượng kiến thức khổng lồ về một Đại Thần Thông thâm nhập vào đầu
Tử Phong.
Tử Phong phải mất một hồi lâu mới có thể ổn định trở lại, kiến thức của Đại
Thần Thông này vượt xa những võ kỹ, Vô Ảnh Bộ hay Công Pháp Tử Phong đã xem
qua cộng lại. Tử Phong sau khi bình ổn lượng kiến thức đang có cùng với một
tấm bản đồ kỳ lạ mà hắn chả hiểu nó đang diễn tả cái gì, nhưng về Đại Thần
Thông lại khiến hắn ngạc nhiên mừng rỡ:
“Cái này...”
-☉---------------☉----------------☉-
Đế Đô, tại một mật thất bí mật không ai biết đến. Một người đàn ông đang ngồi
tĩnh tọa, đúng lúc đó hắn tự dưng mở mắt, một cặp mắt sáng rực giữa một màn
đêm tối tăm trong căn phòng kín.
“Cảm giác bất an này, vết thương cũ lại tái phát…”
Người đàn ông đưa tay ôm lấy đầu, muốn ngăn chặn lại những ký ức khủng khiếp
đang cuốn lấy hắn, hắn gầm lên một tiếng sau đó trở lại bình ổn như lúc trước.
“Có lẽ là ám ảnh từ quá khứ thôi, nó đã chết lâu rồi…”
Người đàn ông đó nhắm mắt trở lại, tiếp tục công việc hắn đang làm trong quá
trình tọa thiền. Cảm giác bất an đó đến với hắn chính là lúc Minh Nguyệt tháo
khăn che mặt đưa cho Tử Phong.
☉Hết chương, bắt đầu từ chương sau sẽ là chuỗi những trận đánh liên tục cho
đến kết thúc phần một, cuối cùng cùng viết tới mấy đoạn đánh nhau rồi :v ☉