Người đăng: Roseri
Đế Quốc Phương Kiều, một Quốc Gia nhỏ bé chỉ vừa thành lập được một trăm năm
nhưng lại có đà phát triển một cách vượt bậc, đạt được những thành tựu khiến
các thế lực xung quanh phải ngưỡng mộ. Ngoài sự thịnh vượng của Đế Quốc, thì
thứ khiến cho các thế lực khác ở Hữu Phần phải xem trọng và ghen tỵ đó chính
là sự yên bình. Từ khi khai sơn lập quốc tới nay, không một thế lực nào dám
xâm phạm lãnh thổ Đế Quốc, không một ai dám đem quân xâm chiếm, và không một
tác động nào từ bên ngoài gây ảnh hưởng đến sự phát triển của Đế Quốc Phương
Kiều cả. Những lý dó đó đã tạo cho Đế Quốc Phương Kiều thẳng tiến trên đà phát
triển mà không bị một trở ngại nào ngáng chân.
Nhưng để đạt được những thành quả đẹp đẽ đó tất phải có một nguyên nhân nhất
định, và nguyên nhân chính dẫn tới những thành quả trên là nhờ tầng lớp lãnh
đạo của Đế Quốc. Đế Quốc Phương Kiều không phải chỉ có một Quốc Vương hay một
vị Vua duy nhất, mà Đế Quốc có tới bốn vị Quốc Vương. Trong đó, Nhất Vương và
Nhị Vương chính là hai người thành lập Đế Quốc đầu tiên. Nhất Vương và Nhị
Vương là hai vị duy nhất vẫn tồn tại và cai trị đến tận ngày nay bởi vì họ
chính là hai Bán Tiên. Với thực lực Bán Tiên, một trăm năm tuổi thọ không là
gì với họ cả, vậy nên chỉ có Tam Vương và Tứ Vương là được thay thế thông qua
bầu cử mỗi hai mươi năm, còn Nhất Vương và Nhị Vương thì trường tồn cùng Đế
Quốc.
Thế nhưng hai vị Bán Tiên ấy lại rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Mọi
công vụ, sự việc lớn nhỏ của Đế Quốc đều do Tam Vương và Tứ Vương xử lý nên
dân chúng đều chỉ quan tâm tới Tam Vương và Tứ Vương. Còn hai vị Quốc Vương
kia chỉ được dân chúng xem như hai vị Tiên bảo hộ cho Đế Quốc thôi, vì phần
lớn dân chúng còn chưa thấy qua Nhất Vương và Nhị Vương, chỉ nghe kể từ những
câu chuyện được truyền tụng là nhiều. Và trong những câu chuyện kể ấy, tên của
hai vị Quốc Vương đều giống nhau, và đó là tên thật của họ cũng như tên của Đế
Quốc này. Nhất Vương tên là Xích Phương, Nhị Vương tên Xích Kiều, tên của hai
vị Quốc Vương ghép lại tạo nên Đế Quốc Phương Kiều thịnh vượng ngày nay.
Xích Phương và Xích Kiều là hai anh em, nhưng với thực lực Bán Tiên thì để duy
trì Đế Quốc tồn tại được ở Hữu Phần vẫn có phần khó khăn chứ chưa nói tới
chuyện phát triển. Người dân chỉ biết đến thực lực mạnh nhất Đế Quốc là hai vị
Quốc Vương Xích Phương và Xích Kiều. Ngoài ra không một ai ngoài Nhất Vương và
Nhị Vương biết còn có một nhân vật thần bí đằng sau Đế Quốc, chính người này
đã bảo trợ cũng như chấn nhiếp toàn bộ những kẻ dám có ý đồ với Đế Quốc.
Ở Hữu Phần, chỉ cần là Tiên Nhân liền có thể làm bá chủ cả một vùng, Bán Tiên
là có cả một thế lực trong tay. Nhưng đến Tiên Nhân còn không dám động chạm
tới Đế Quốc Phương Kiều bởi lẽ:
Trước đây, từng có một Tiên Nhân đã đến đây chèn ép Đế Quốc, muốn nhị vị Quốc
Vương chấp nhận một cuộc giao dịch giữa hai bên với lợi nhuận dành cho Đế Quốc
vô cùng nhỏ. Nhưng sau đó nhân vật thần bí đằng sau Đế Quốc không hề xuất hiện
nhưng lại phát ra uy áp cường đại khiến tên Tiên Nhân kia phải khiếp sợ mà
chịu thua lỗ trong cuộc giao dịch ấy. Tên Tiên Nhân ấy sau khi ra về đã suy
nghĩ lại, hắn đoán người thần bí đó chỉ là khách của Đế Quốc Phương Kiều nên
đã hậm hực nuốt hận đợi cơ hội rửa mối nhục. Qua một thời gian sau, hắn đã tự
mình đến Đế Đô gây sự với nhị vị Quốc Vương chỉ có thực lực Bán Tiên. Nhưng
một việc chấn động đã xảy ra, sáng hôm sau, xác của một Tiên Nhân nằm ngoài
cổng Thành Phương Kiều trong tư thế quỳ sụp sợ hãi. Sự kiện ấy đã gây kinh
động và chấn nhiếp toàn bộ các thế lực xung quanh Hữu Phần, một lời cảnh báo
đến những ai có ý đồ đến Đế Quốc Phương Kiều. Từ đó trở đi, các thế lực khác
đều ngầm giao hảo với Đế Quốc chính bởi nhân vật thần bí đằng sau hai vị Quốc
Vương Bán Tiên kia.
Tọa lạc tại trung tâm Đế Đô là cung điện Hoàng Gia, đó là một chuỗi những công
trình nguy nga tráng lệ và to lớn nhất Thành Phương Kiều.
Tại Điện Xích Vương - Lâu đài chỉ dành riêng cho Hoàng Tộc Phương Kiều bao gồm
bốn vị Quốc Vương và thân nhân của họ. Ở đây, ngoài người của Hoàng Gia và
cảnh vệ đặc biệt ra, còn lại không một ai được phép ra vào nơi này.
Trong một căn phòng rộng lớn của Điện Chính Vương, một cô gái có mái tóc đen
búi cao, khuôn mặt xinh đẹp quý phái đang đi qua đi lại trước một cánh cổng
lớn. Đằng sau cánh cổng ấy chính là Đại sảnh của Điện Xính Vương, nơi đó đang
có một cuộc họp giữa bốn vị Quốc Vương và những người có chức vụ lớn của Đế
Quốc.
- Tại sao ta lại không được vào - Cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy dài màu xanh
lam óng ánh, cô không đi qua đi lại nữa mà đứng đó nói lớn với hai tên cảnh vệ
đang đứng hai bên cánh cổng - Ta dù gì là Công Chúa mà lại không được vào
trong đó là sao?
Cô gái xinh đẹp đó chính là Công Chúa từng xuất hiện ở rừng Khu Vụ, là người
từng có ý định bắt Tử Phong khi hắn vừa xuất thế, nhưng sau đó lại bị Vân Phi
lừa phải bỏ chạy.
Tên cảnh vệ cung kính đáp:
- Thưa Công Chúa, điều này là do Tứ Vương căn dặn, thuộc hạ chỉ biết tuân
theo thôi.
- Cha ta sao lại không cho ta vào trong đó được, rõ ràng ta thấy Viên Khánh
cũng được vào cơ mà - Công Chúa bực dọc nói.
- Cuộc họp này chỉ có bốn vị Quốc Vương, thập đại trưởng lão và các đại thần
tham dự thôi. Riêng Thái Tử Viên Khánh là một trụ cột của Thiên Ảnh nên được
Tam Vương gọi đến, còn các Thái Tử khác đều không được phép vào trong.
Tên cận vệ đáp xong rồi đứng thẳng người canh gác như cũ. Công Chúa biết không
thể đòi hỏi gì ở tên cảnh vệ này được nên đành chán nản quay người rời khỏi
khu vực Đại Sảnh. Điện Xích Vương rất rộng lớn, Công Chúa đi qua khỏi hành
lang dẫn tới Đại Sảnh, sau đó hướng về phòng của mình đi về.
Khắp Điện Xích Vương đều có cảnh vệ canh phòng nghiêm ngặt, mặc dù ở đây đã có
hai vị Quốc Vương với thực lực Bán Tiên có thể phát hiện bất kỳ kẻ lạ mặt nào
xâm nhập vì quanh cung điện đều có những trận pháp bảo vệ. Nhưng ngoài hai
người đó ra thì đa số người còn lại chỉ là người thường, mà người thường thì
mang tâm lý nếu không có người bảo vệ trước mắt thì họ không cảm thấy an tâm,
vậy nên cảnh vệ ở Điện Xích Vương được sắp đặt rất đông, nhưng chủ yếu để làm
cảnh thôi, vì làm gì có ai dám xâm nhập vào nơi này.
Công Chúa đang chán nản vừa đi vừa nghĩ ngợi: “Cuộc họp có thập đại trưởng lão
tham dự, vậy thì Cai Đô cũng có mặt trong đó rồi, đợi cuộc họp kết thúc mình
hỏi ông ấy nội dung của nó cũng được” Nghĩ vậy nên Công Chúa không bận tâm đến
cuộc họp ấy nữa, nàng biết Cai Đô rất quý nàng nên chỉ cần nũng nịu vài câu là
ông sẽ kể hết thôi. Công Chúa vừa đi hết đoạn hành lang dẫn tới Đại Sảnh thì
bắt gặp một người đang đi về hướng này. Vừa nhìn thấy người đó, nàng muốn trốn
không gặp hắn nhưng lại không còn hướng nào khác để đi, cả hành lang này chỉ
có một phương hướng thôi.
Người đang đi về hướng Công Chúa là một thanh niên trẻ tuổi, diện mạo có phần
khôi ngô nhưng ăn mặt lòe loẹt sặc sỡ. Hắn chợt thấy Công Chúa vừa đi ra từ
hành lang dẫn vào Đại Sảnh thì trên mặt nở nụ cười tươi rói đi nhanh tới chỗ
Công Chúa.
- Thảo Linh, không ngờ muội lại tới đây - Người thanh niên chào nàng một cách
lịch thiệp rồi cười vui vẻ nói.
Công Chúa Thảo Linh cười miễn cưỡng, nàng không thích tên lòe loẹt này lắm,
hắn là con trai thứ ba của Tam Vương tên là Đoàn Viên Tiếu. Tứ Vương chỉ có
duy nhất một người con đó chính là nàng, và nàng chính là Công Chúa duy nhất
của toàn Đế Quốc Phương Kiều. Bởi vì Tam Vương và Tứ Vương đều không có quan
hệ huyết thống gì với nhau nên việc tam Thái Tử của Tam Vương theo đuổi nàng
là chuyện bình thường. Nhưng nàng lại không hề để ý gì đến tên Viên Tiếu này,
người nàng thích là Đoàn Viên Khánh, nhị Thái Tử của Tam Vương, chính là người
duy nhất trong đám thế hệ trẻ được cho phép vào cuộc họp quan trọng kia.
- Muội chỉ tới đây để gặp Nhị Vương thôi, nhưng ông ấy đang có việc quan
trọng nên muội không gặp mặt được.
- Ta nghe nói ở Đại Sảnh sắp có cuộc họp quan trọng nào đó nên trong lúc đi
ngang qua đây ta tiện thể ghé đến xem thế nào - Viên Tiếu cười nói - Nhưng xem
ra chúng ta không được phép vào trong rồi.
Thảo Linh nghe hắn nói hai từ “chúng ta” như vẻ thân thiết lắm nên càng không
thích Viên Tiếu, mặc dù hắn không có ý đồ gì xấu xa với nàng nhưng vì nàng đã
không thích phong cách của hắn rồi thì dù hắn nói gì đi nữa nàng cũng không
thích.
- Cuộc họp này chỉ có các nhân vật quan trọng của Đế Quốc mới được phép tham
dự thôi, riêng Thái Tử Đoàn Viên Khánh là được đặc cách vào trong đó.
Thảo Linh tươi cười lẫn ngưỡng mộ khi nhắc tới Viên Khánh, điệu bộ đó làm Viên
Tiếu hơi cảm thấy ghen tỵ với chính anh trai mình nhưng hắn vẫn tỏ ra ngưỡng
mộ nói:
- Nhị ca đúng là thiên tài nổi trội nhất của toàn Đế Quốc chúng ta nên được
như vậy cũng không có gì ngạc nhiên - Viên Tiếu tự hào nói - Ta tuy cố gắng
phấn đấu tới cùng vẫn không bằng được một góc của huynh ấy, ta quả thật là kém
cỏi.
- Huynh về mặt tu luyện tuy không bằng Viên Khánh, nhưng về mặt ngoại giao
lại rất được Tứ Vương trọng dụng mà - Thảo Linh tuy không thích Viên Tiếu,
nhưng cũng phải thừa nhận chuyện Viên Tiếu rất giỏi trong việc giao hảo với
các quốc gia khác, hắn thường xuyên đảm nhận trọng trách làm Sứ Giả đi kết
giao với các thế lực xung quanh.
- Dù vậy nhưng ta vẫn không được vào trong cuộc họp đó thôi - Viên Tiếu ra vẻ
buồn bã nói.
- Có thể nội dung cuộc họp không liên hệ gì đến công việc của huynh và muội,
Viên Khánh huynh ấy được gọi vào hẳn là liên quan đến chuyện đại hội thi đấu
sắp tới - Thảo Linh mỗi lẫn nhắc đến Viên Khánh đều tươi cười - Lần này huynh
ấy cũng tham gia thi đấu góp vui nữa đó.
- Huynh ấy cũng tham gia ư? - Viên Tiếu không biết đến tin này nên có hơi bất
ngờ - Xem ra kỳ đại hội này rất quan trọng rồi.
- Viên Khánh đã tham gia thì huynh ấy nhất định sẽ chiến thắng cho mà xem -
Thảo Linh nói như chắc chắn vì trong lòng nàng Viên Khánh là số một rồi.
- Ta dù ủng hộ nhị ca nhưng cũng không thể không xem xét đến tình hình hiện
tại, các Quốc Gia và thế lực xung quanh đều cử tinh anh của họ tham gia nên
rất khó nói đến chuyện ai sẽ chiến thắng cuối cùng - Viên Tiếu ngập ngừng nói
thêm - Đặc biệt là sự xuất hiện của Tề Hạo, một nhân vật quá lớn so với Đế
Quốc chúng ta.
Thảo Linh biết những lời Viên Tiếu nói ra rất đúng, chuyện này không thể nói
trước được điều gì. Nếu chỉ có các thế lực ở Hữu Phần tham gia thì tỉ lệ thắng
của Viên Khánh có thể cao, nhưng sự xuất hiện của con trai Thủy Long Vương,
một trong mười hai đại gia tộc của toàn Lục Địa là chuyện không ngờ tới. Chưa
nói đến thân phận của Tề Hạo, về mặt thực lực thì ai cũng có thể đoán ra Tề
Hạo vô cùng mạnh mẽ, người đi theo Tề Hạo cũng là những nhân vật có thân phận
không hề nhỏ. Có thể nói, hiện nay đa số mọi người quan tâm đến đại hội đều
ngầm nhận định nhóm chiến thắng sẽ là nhóm Tề Hạo, nhưng Thảo Linh vẫn giữ
lòng tin vào Viên Khánh - người trong lòng nàng sẽ tạo ra một kỳ tích nào đó,
như đánh bại Tề Hạo chẳng hạn.
- Muội biết mọi chuyện đều khó nói trước, nhưng muội vẫn tin Viên Khánh,
huynh ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận thua cuộc đâu, cho dù đó có là Tề Hạo đi
chăng nữa.
Viên Tiếu cười cay đắng, người hắn theo đuổi lại đứng trước mặt hắn hết Viên
Khánh này tới Viên Khánh nọ, Thảo Linh này quả thật đã phát cuồng vì nhị ca
hắn rồi. Nhưng điều đó không làm Viên Tiếu bỏ cuộc được, hắn biết rõ nhị ca
hắn chỉ một tâm cầu Đạo, không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ lắm. Viên
Khánh chỉ một lòng tu luyện và chỉ xem Thảo Linh như một cô em gái thôi, điều
đó làm Viên Tiếu vẫn có hy vọng theo đuổi Thảo Linh.
- Không bàn đến những chuyện tương lai nữa, bây giờ muội có thời gian rảnh
không?
Thảo Linh không biết phải trả lời thế nào, vì nàng cũng không có chuyện gì để
mà bận bịu cả.
- Hôm nay là ngày đầu tiên khu Đấu Giá hội được khai trương, ở đó chắc sẽ có
rất nhiều vật thú vị từ khắp nơi đem tới - Viên Tiếu thấy vẻ ấp úng của Công
Chúa là biết nàng đang có ý muốn cự tuyệt hắn, nhưng hắn vẫn nói ra ý định của
mình - Nếu muội không phiền thì đi cùng ta dạo chơi ở đó một lượt, biết đâu
lại bắt gặp vài vật nào đó muội thấy ưng ý thì sao.
Thảo Linh đã nghe đến khu Đấu Giá này, nó được Hoàng Gia và các thế lực khác ở
Hữu Phần cùng nhau hợp lực tổ chức nhân dịp Đế Quốc Phương Kiều kỷ niệm một
trăm năm thành lập. Cũng nhân lễ kỷ niệm và đại hội thi đấu với phần thưởng là
sừng Ngọc Kỳ Lân, sẽ có rất nhiều người đến đây để tham gia nên việc trao đổi
và tìm kiếm vật dụng, trang bị thích hợp là điều tất yếu. Khi đó, việc Đế Quốc
tổ chức một khu mua bán trao đổi sẽ thu hút rất nhiều người quan tâm, nhất là
khu Đấu Giá, ở đó sẽ xuất hiện những vật phẩm hiếm có hoặc kỳ lạ để có thể bán
được với giá cao nhất cho người mua có nhu cầu với nó nhất.
- Vậy cũng được - Thảo Linh không từ chối lời mời này của Viên Tiếu, dẫu sao
nàng cũng không biết làm gì trong khoảng thời gian này, ra ngoài tham quan với
hắn một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Viên Tiếu nghe Công Chúa chấp nhận lời mời của hắn nên trong người cảm thấy
một tia hy vọng mong manh về vụ theo đuổi của hắn đã le lói thắp lên. Trước
kia Thảo Linh thường tìm cách chối khéo hắn khi hắn còn chưa kịp mở lời, lần
này nàng lại chấp nhận như thế nên khiến hắn rất vui mừng, dù Viên Tiếu biết
nàng chấp nhận chỉ vì muốn ra ngoài xem náo nhiệt thôi.
-☉-
Trung tâm Đế Đô rất rộng lớn, ngoài chuỗi cung điện Hoàng Gia ra thì những khu
giải trí, dịch vụ, những trung tâm thương mại hay vô số các loại hình quan
trọng lẫn náo nhiệt khác đều tập trung rất nhiều ở đây, nhất là trong dịp lễ
hội trăm năm ý nghĩa với Đế Quốc thì nó còn náo nhiệt sôi nổi hơn nữa. Người
đến trung tâm đa phần để tìm nơi vui chơi giải trí, nhưng lần này lại khác,
khu Đấu Giá hội lại là nơi được nhiều người tìm đến nhất. Ở đó, ngoài việc
tham gia đấu giá, thì bên ngoài còn tổ chức một phiên “Chợ Trời” dành riêng
cho những ai muốn mua bán trao đổi nhanh chóng và dễ dàng tìm đến. Khu Chợ
Trời này hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, người mua người bán thay nhau
tới tấp nập, còn khu Đấu Giá thì đến đêm mới tổ chức.
Trên một quảng trường rộng lớn khắp nơi toàn người là người, có đầy đủ tất cả
nhân dạng khác lạ của đủ chủng tộc, quảng trường rộng lớn này là nơi Chợ Trời
hoạt động, khu Đấu Giá thì nằm ở trung tâm quảng trường, nhưng bây giờ thì nó
vẫn chưa mở cửa.
.
.
.
- Cho mày nói lại, cây Hùng Hoa Thảo này giá bao nhiêu, đừng tưởng ông nội
mày chưa gặp qua nó lần nào nhé.
Một tên không mặc áo với vài vết sẹo trên người lộ ra, hắn đang quát một kẻ
béo tròn cầm trên tay một cây cỏ không lá, cây cỏ chỉ có duy nhất một bông hoa
bóng tròn màu tía lủng lẳng ở ngọn. Tên béo bị quát như vậy nên biết gặp phải
người hiểu được giá trị thực của cây cỏ gọi là Hùng Hoa Thảo nên mới nhẹ giọng
nói:
- Thực giá tôi bán là 100 Linh Thạch hạ phẩm, nếu cậu không lấy thì thôi, tôi
không bán nữa.
- Bà mẹ mày, thế mà mới đầu còn dám hô 1000 Linh Thạch hạ phẩm trước mặt tao,
bây giờ tao đổi ý rồi, 50 thôi, không bán thì miễn, ở đây không thằng nào biết
dùng cái cọng cỏ khô của mày đâu.
Tên tiếp tục quát là Vân Phi, hắn vừa nói xong với tên béo thì quay người bỏ
đi luôn. Tử Phong cùng Đà Phu đứng sau lưng Vân Phi thấy vậy nên cũng bỏ theo
hắn.
- Mày bỏ qua nó thật à - Tử Phong nói nhỏ với Vân Phi.
- Cái thứ đó có cũng được, không có cũng chả sao - Vân Phi vừa đi vừa nói -
Chẳng qua gặp phải nên nổi hứng muốn mua thôi.
Tử Phong lắc đầu ngán ngẩm, chuyện này xảy ra cũng mấy lần rồi. Từ lúc cả bọn
tới khu Đấu Giá mới biết đến tối nó mới mở cửa, cũng may là bên ngoài có khu
Chợ Trời nên ba tên mới đi dạo quanh xem có gì đáng mua không. Trong lúc tìm
kiếm, Vân Phi cứ gặp món nào hợp ý là hắn trả giá đòi mua ngay, nhưng cái kiểu
trả giá của hắn thì bố ai dám bán. Mặc dù Vân Phi biết rõ giá trị của đồ vật
cần mua, nhưng trả giá như kiểu vừa rồi nên rốt cuộc vẫn chưa mua được thứ gì
ưng ý cả.
Ba tên lại tiếp tục đi vòng vòng trong Chợ Trời, nhưng quảng trường vừa rộng
vừa đông người nên muốn đi hết một lượt chắc phải tới cả ngày mới hết. Ở Chợ
Trời dù đông người nhưng cũng may là không ồn ào và hỗn loạn lắm, vì ở đây đã
được sắp xếp một cách trật tự và có cảnh vệ đi tuần cảnh gác. Các gian hàng ở
Chợ Trời đều không phải là loại tự phát muốn ngồi chỗ nào cũng được, mà nó đã
được xây dựng từ trước. Có rất nhiều loại gian hàng từ nhỏ tới lớn được bố trí
khắp nơi ở quảng trường một cách trật tự, người bán chỉ cần bỏ ra một lượng
Linh Thạch hoặc Tinh Thạch nhất định, thuê gian hàng trong một thời gian ngắn.
Nếu người thuê bán hết hàng, hoặc hết thời hạn thuê thì có thể rời khỏi gian
hàng đó và sẽ có người khác đến thuê. Ở gian hàng cũng đã có các biển hiệu
trong suốt chiếu hình ảnh các vật phẩm được bày bán bên trong nên tiện cho
người bán lẫn người mua, riêng nhưng gian hàng nhỏ thì không có.
Tử Phong đang vừa đi vừa nhìn xung quanh xem những thứ kỳ lạ được bày ra khắp
nơi, nào là vũ khí, Pháp Bảo, những loại cây cỏ, đất đá, những trang bị, đạo
cụ, quần áo lạ mắt… Với Tử Phong thì món nào cũng khiến hắn thấy thích thú,
mặc dù hắn chả biết tác dụng của nó là gì.
Đang nhìn ngắm xung quanh thì ánh mắt Tử Phong chợt chạm vào một khối kim loại
xấu xí nằm trên một gian hàng nhỏ chuyên dành cho những người chỉ bán một vài
vật phẩm. Khối kim loại ấy có hình dáng hình khối chữ nhật, nhìn tựa như một
Ngọc Giản nhưng to lớn và xù xì xấu xí hơn nhiều. Nhưng Tử Phong lại bị khối
kim loại đó thu hút, không phải vì hình dáng mà ánh mắt màu tím của hắn khi
nhìn khối kim loại như nhận thấy được một loại lực lượng nào đó đang mời gọi
hắn. Tử Phong vừa cảm thấy thôi thúc, vừa tò mò với khối kim loại đó nên ghé
vào gian hàng nhỏ trước mắt.
Vân Phi cùng Đà Phu thấy Tử Phong tự dưng đi nhanh về trước rồi ghé vào gian
hàng nên cũng đi theo xem thế nào.
- Chào cậu, cậu muốn mua món đồ nào? - Một người đàn ông lớn tuổi chỉ tay vào
vài món đồ được bày trên bàn nói.
Trên bàn chỉ tổng cộng có bốn đồ vật, ngoài hai thanh kiếm bóng bẩy và một
khối cầu hình tròn thì còn lại là khối kim loại kia. Tử Phong chưa nắm khối
kim loại ấy lên xem xét đã hỏi giá luôn, hắn đã quyết ý sẽ mua nó rồi.
- Khối kim loại này bao nhiêu?
- 1000 Linh Thạch hạ phẩm, không trả giá.
Tử Phong giật mình, sao lại mắc vậy, nhưng hắn cũng không trả giá mà đưa Linh
Thạch giao dịch ngay, hắn có cảm giác khối kim loại này vượt xa giá trị được
bán ấy. Trong nhẫn không gian của hắn đang có rất nhiều Linh Thạch, đây là số
vốn hắn mượn của Vân Phi nên thoải mái tiêu dùng.
Tên bán hàng thì cười thầm trong bụng, hắn chỉ tình cờ nhặt được khối kim loại
này trong một lần thám hiểm, hắn không hề biết bất cứ một thông tin gì về nó,
từ cấu tạo, chức năng hay tác dụng. Chỉ là hắn cảm thấy nó lạ nên đem đặt bán
ở đây, nhìn vẻ ngoài có vẻ cổ cổ và thần bí nên chắc sẽ thu hút được vài kẻ
hiếu kỳ, và đúng như hắn dự đoán, một tên nhà quê đã mua nó ngay mà không trả
giá thật.
Tử Phong sau khi giao cho tên bán hàng đủ 1000 Linh Thạch, sau đó vừa đưa tay
định nắm khối kim loại ấy lên thì bỗng dưng có một người khác nhanh chân đi
tới trước gian hàng định chộp lấy nó, may sao Tử Phong đã nhanh tay lấy trước.
- Ôi…! Tiếc quá, em lại chậm tay hơn anh rồi - Một giọng nói trong trẻo vang
lên.
Tử Phong quay qua bên cạnh thì thấy người vừa lên tiếng là một cô gái trẻ vô
cùng xinh đẹp đang cười rất quyết rũ, cô ta mặc một bộ trang phục đẹp đẽ lôi
cuốn nửa kín nửa hở, lộ ra đôi chân thon dài dụ hoặc cùng một thân hình nóng
bỏng đằng sau trang phục ấy. Nhưng điểm khiến Tử Phong bị thu hút không phải
vì vẻ đẹp chết người ấy mà là mái tóc dài màu tím của cô ta, và đặc biệt là cô
ta có một cặp mắt màu tím có phần giống với hắn, ngoài ra cô ta có một đôi tai
thú giống với Tiểu Thanh nhưng màu tím, và một cái đuôi với một bộ lông dài
cũng màu tím nốt.
- Không biết... anh có thể nhường khối kim loại xấu xí ấy cho em không?
Cô gái cười quyến rũ nói với Tử Phong, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm vào ánh
mắt Tử Phong, phát hiện mắt Tử Phong là một màu tím kỳ dị thì chợt thay đổi
sắc mặt, không còn cười hút hồn nữa nhưng vẫn giữ vẻ quyến rũ mê hoặc lòng
người nhìn Tử Phong đánh giá.
- Xin lỗi cô, tôi đã mua nó trước rồi - Tử Phong ra ý xin lỗi nói.
Cô gái thấy Tử Phong không bị sắc đẹp bề ngoài của cô quyến rũ, cộng thêm ánh
mắt của Tử Phong cũng màu tím nên cô ta đoán chắc Tử Phong có cùng loại năng
lực với cô. Đã vậy thì cô ta không cần phải sử dụng Thiên Phú tại đây nữa, vì
nếu Tử Phong có năng lực giống cô ta thì có dùng cũng chỉ vô dụng thôi, chỉ tổ
kéo tới rắc rối.
- Vậy em xin trả cho anh gấp hai lần giá anh đã mua - Cô gái vẫn hồn nhiên
cười tươi nói.
Tên bán hàng nghe thế mà giật nảy người, cô gái quyến rũ này sao lại đòi trả
giá gấp đôi khi chưa biết giá bán như thế nào. Chẳng lẽ khối kim loại xù xì ấy
lại có điểm đặc biệt thật, nhưng dù hắn có tiếc của cỡ nào đi chăng nữa mà đã
lỡ bán rồi thì không thể đòi lại, nên hắn đành tiếc rẻ nhìn Tử Phong xử lý với
người đẹp này ra sao thôi.
- Không được, tôi không có ý định bán lại - Tử Phong bình tĩnh nói.
- Vậy gấp năm lần nhé, anh nhường lại cho em đi mà - Cô gái vuốt tóc nở một
nụ cười mê li nói.
Tên bán hàng ánh mắt đang dán chặt vào thân hình bốc lửa cùng điệu bộ mê hoặc
không thể cưỡng lại kia mà nổi đủ ý niệm trong đầu, khi nghe cô gái ấy nâng
giá lên gấp năm lần thì hắn ta càng tiếc của hơn nữa. Nhưng bấy nhiu đó vẫn
chưa là gì, tên bán hàng sau khi nghe một giọng nói khác trả giá cho món đồ
hắn vừa bán đi thì thiếu điều muốn ngất ngay tại chỗ.
- Ta trả giá gấp 100 lần... Nếu cần thì đại gia ta nâng lên 200 lần, kẻ nào
dám đọ của với đại gia ta là ta chơi tất.
Tử Phong nghe giọng nói quen thuộc đó là biết ngay kẻ vừa lên tiếng là Vân
Phi. Còn cô gái nghe một kẻ kiêu ngạo ra giá trên trời lại còn có ý muốn nâng
giá hơn nữa nên nhìn sang tên phách lối ấy là ai.
Vân Phi cùng Đà Phu lúc phát hiện Tử Phong ghé vào gian hàng nên cũng định tới
với hắn xem sao, nhưng cả hai lại bị thu hút bởi một cô nàng bốc lửa đi ngang
qua nên đứng ngắm. Ngờ đâu cô nàng đó lại ghé vào cùng chỗ với Tử Phong, sau
đó còn cười đắm đuối muốn mua khối kim loại kì lạ của Tử Phong nữa.
- Thế nào, cô em Hồ tộc, có muốn “đấu giá” với anh ngay chỗ này không? - Vân
Phi cười cười nói.
- Hi hi… Thôi thì em đã không có duyên với nó nên đành nhường lại cho đại gia
như anh vậy - Cô gái duyên dáng nói, dù cô nhìn qua là biết tên này không phải
đại gia gì mà là người quen của tên mắt tím thì đúng hơn, nhưng tên mắt tím đã
không muốn bán lại thì đành xem như mình vô duyên với khối kim loại kỳ lạ kia
vậy.
Ánh mắt cô gái nhìn qua Tử Phong, nháy mắt đưa tình một cách đầy quyến rũ rồi
xoay người đi mất. Tử Phong rốt cuộc cũng bị cặp mắt cầu hồn đoạt phách của cô
gái xinh đẹp ấy ảnh hưởng tới, hắn nhìn theo bóng dáng người con gái thướt tha
gợi cảm đang dần khuất mất sau dòng người đông đúc ở Chờ Trời.
- Mày bị con nhỏ đó hớp hồn rồi à?
Vân Phi vỗ đầu Tử Phong một phát khiến hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn không
ngờ mình lại quên đi hết mọi chuyện xung quanh mà chăm chăm nhìn theo cô gái
kia đến vậy. Hắn hiện tại không phải loại mê gái đến mức nhìn đắm đuối như
thế.
- Cô gái kia khiến tao bị gì vậy? - Tử Phong nhận thức được tình hình xung
quanh, đoán chắc chuyện mình bị mơ màng vừa rồi là do cô nàng nóng bỏng đó gây
ra.
- Con nhỏ đó không tầm thường đâu, nó là tộc nhân của Tử Mị Hồ.
Vân Phi đã nhận ra bản thể của cô gái đó là Hồ tộc - một nhánh của Khuyển tộc.
Vì Vân Phi là Huyết Lang nên có thể cảm nhận được những người thuộc Khuyển tộc
dù không gần huyết thống.
- Tử Mị Hồ - Tử Phong lẩm nhẩm như đang ghi nhớ cái tên này.
- Lúc nãy mày nhìn vào mắt nó hả? - Vân Phi hỏi - May mà có tao tới đây kịp
lúc, nếu không mày đã dâng cục đất mới mua cho con nhỏ đó rồi.
- Tao việc gì phải đưa cho nó?
- Mày không thấy nó chỉ nháy mắt với mày một cái mà mày đã như thằng ngáo
quên hết mọi thứ xung quanh à, nếu nó mà dùng Mị Hoặc thì mày đã quên hết tụi
tao mà bám váy con nhỏ đó đi luôn rồi.
- Mị Hoặc? - Tử Phong khó hiểu nhắc lại.
Vân Phi đi khỏi gian hàng nhỏ, bỏ lại tên chủ hàng còn đang mơ màng vì bị ảnh
hưởng của cô gái vừa rồi. Tử Phong thu lại khối kim loại xù xì đó vào nhẫn
không gian rồi cùng Đà Phu đi theo hắn, cả ba lại tiếp tục đi vòng vòng ở Chợ
Trời.
- Sẵn đây tao nói cho mày biết luôn, bọn con gái Tử Mị Hồ ngoài vẻ đẹp khiến
bọn đàn ông chết mê chết mệt ra thì tụi nó còn có Thiên Phú gọi là Mị Hoặc rất
nổi tiếng - Vân Phi vừa đi vừa nói - Mị Hoặc có phần giống với Huyễn Thuật của
Song Khả, nhưng nó không tạo ra ảo cảnh hay tác động tới giác quan cảm giác.
Người dính phải Mị Hoặc sẽ bị lâm vào trạng thái mê mờ mất tri giác với mọi
thứ xung quanh, chỉ để tâm chú ý đến kẻ thi triển Mị Hoặc thôi. Khi bị Mị Hoặc
tác động, mày sẽ mất đi ý thức mà nghe theo con nhỏ đó một cách vô điều kiện,
nó bảo mày đưa cục đất kia là mày sẽ đưa, nó bảo mày chết mày cũng nghe theo
nữa là.
- Nếu vậy còn nguy hiểm hơn cả Huyễn Thuật của Song Khả à?
- Làm sao bằng hai thằng thiểu năng ấy được - Vân Phi là người bị Song Khả
hành hạ nhiều nhất nên luôn “đánh giá cao” khả năng của hai đứa nhóc ấy - Mày
chỉ cần không nhìn vào mắt của Tử Mị Hồ là không dính phải Mị Hoặc, còn Song
Khả thì chỉ cần mày ở trong phạm vi của nó thì dù mày có trốn đi đâu chăng nữa
cũng bị Huyễn Thuật của nó trói buộc.
- Đúng là năng lực của cô ta không tầm thường thật.
- Mị Hoặc của con nhỏ đó dù không cần thi triển, lúc bình thường chỉ cần nhìn
vào mắt nó hay thân hình của nó một thời gian là cũng có thể bị mê hoặc rồi,
đó là một loại Mị Thể trời sinh của Tử Mị Hồ - Vân Phi đánh giá cao thân thể
dụ hoặc của Tử Mị Hồ, vừa nói vừa cười nham nhở - Không nói tới năng lực, về
thân phận thì con nhỏ đó cũng không thua kém gì con lươn nước Tề Hạo đâu.
- Sao mày biết? - Tử Phong bất ngờ hỏi, cô gái đó lại có thân phận cỡ như Tề
Hạo hay sao.
- Đơn giản là ở Hữu Phần này khó có thể xuất hiện một Tử Mị Hồ, mà Tử Mị Hồ
cũng hiếm gặp giống như mày vậy, chỉ là Tử Mị Hồ không nổi tiếng ác đạo như Tử
Huyền Long nên xuất hiện ngoài đời nhiều hơn, chỉ có năng lực của hai loài là
khác nhau thôi. Con nhỏ đó xuất hiện ở đây thì một là do nó tự tới, hai là
được Hồ tộc ở đây mời đến - Vân Phi gãi cằm nói - Nói chung nó tới đây cũng
chỉ vì một mục đích thôi.
Tử Phong đương nhiên biết mục đích Vân Phi nhắc tới là gì. Nếu đã có Tề Hạo
thì xuất hiện thêm một vài người như hắn nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên,
chỉ là liệu những kẻ có thân phận và thực lực lớn hơn có tới đây hay không
thôi. Dù đại hội mới đặt ra điều kiện tham gia là phải từ Đại Yêu trở xuống,
nhưng cũng không ai cấm cản những kẻ quái vật như thế đến xem cả. Tử Phong dù
không ngại gì chuyện bại lộ thân phận của mình, dù sao lần này còn xuất hiện
nhiều người có thân phân đặc biệt giống như cô gái Tử Mị Hồ kia vậy, nhưng
ngoài hắn ra thì trong nhóm vẫn còn Minh Nguyệt, nếu cả hai bị lộ thì e là mọi
người khó thoát khỏi đây.
- Nhắc đến vụ thân phận - Tử Phong chợt đổi đề tài - Chúng ta tìm cả buổi rồi
cũng không thấy món đồ nào để che dấu khí tức cả, vậy vụ giấu thân phận Tử
Huyền Long của tao phải xử lý thế nào đây.
- Mày tưởng loại Pháp Bảo như thế dễ tìm được lắm sao, nếu tìm không ra thì
mày cứ đội cái mũ ấy cũng được rồi - Vân Phi nói đến cái mũ to bè trên đầu Tử
Phong - Mà tao thấy nếu đợt này có nhiều nhân vật đặc biệt như con nhỏ Tử Mị
Hồ đó thì có thêm một Tử Huyền Long cũng chả sao.
Tử Phong nghe lúc nãy Vân Phi có nhắc đến năng lực của hắn và Tử Mị Hồ khác
nhau, mặc dù cả hai đều có điểm chung là màu tím và thuộc vào loại hiếm gặp.
Thiên Phú của Tử Mị Hồ dường như ai cũng biết đó là Mị Hoặc, nhưng của Tử
Huyền Long vẫn không được biết đến là vì sao, và tại sao cô gái đó lại có chủ
ý đến khối kim loại kia giống hắn. Chẳng lẽ cô gái đó cũng cảm nhận được sự
mời gọi từ khối kim loại, liệu việc đó có liên quan gì đến năng lực của cả hai
hay không, hay là một nguyên nhân nào khác.
- À lúc nãy mày mua cục đất đó làm gì vậy? - Vân Phi phá tan suy nghĩ vẩn vở
của Tử Phong bằng câu hỏi về khối kim loại.
Tử Phong lấy khối kim loại ấy ra đưa cho Vân Phi xem. Hắn nắm trên tay nhìn
qua nhìn lại, đánh giá một hồi cũng không biết là gì nên vẫn gọi là cục đất,
trong khi rõ ràng nó bằng kim loại. Tử Phong thấy vậy thì biết Vân Phi không
cảm nhận được điều đặc biệt từ khối kim loại ấy giống hắn nên mặc kệ chuyện
Vân Phi gọi hắn là ngu, mua nhầm thứ vô dụng. Tử Phong đem thu lại khối kim
loại rồi cả ba lại tiếp tục đi mua đồ ở khu Chợ Trời.
-☉-
Cách nhóm Tử Phong một khoảng cách xa, một cặp mắt vẫn chăm chú nhìn vào Tử
Phong, đặc biệt là khi Tử Phong lấy khối kim loại ra, cặp mắt tím huyền ảo đó
liền chuyển qua quan sát khối kim loại rất kỹ. Chủ nhân của cặp mắt ấy tất
nhiên là cô gái Tử Mị Hồ, từ một khoảng cách rất xa nhưng cô ta vẫn có thể
nhìn rất rõ mọi động tĩnh của Tử Phong.
“Lúc mình bỏ đi hắn dường như bị mình mê hoặc thì phải, biết vậy từ đầu đã
dùng ngay khả năng để lấy khối kim loại ấy rồi… tiếc thật”
Cô gái đang than thầm tiếc rẻ thì một giọng nói nghịch ngợm vang lên bên tai:
- Hàm Hương Tỷ đang quan sát anh chàng đẹp trai nào vậy?
Một cô bé với mái tóc dài màu đỏ có hai bím tóc hai bên đang đứng bên cạnh Hàm
Hương, ánh mắt nheo nheo nhìn theo ánh mắt của Hàm Hương nhưng không thấy gì
ngoài dòng người đông nghịt.
- A… Con bé Lạc Ngân nhà ngươi theo dõi ta đấy à? - Hàm Hương đưa hai tay
chộp lấy hai bím tóc của cô gái vừa xuất hiện giật giật như đang chơi đùa.
- Ui... Ui… Tỷ làm gì thế, đâu phải chỉ mỗi muội thôi đâu, Lạc Huyên cũng đi
với muội mà.
Cô bé thân hình vẫn còn chưa phát triển thuần thục quyến rũ như Hàm Hương, tuy
vẫn có nét của thiếu nữ xinh tươi nhưng khuôn mặt vẫn còn ngây thơ trong sáng.
Vì cô bé thấp hơn Hàm Hương nên bị Hàm Hương xách hai bím tóc kéo lên trên để
trêu đùa.
- Ta biết Lạc Huyên nó đang núp bên kia theo dõi ta chứ đâu, nếu còn không ra
đây thì tối nay ta sẽ bắt hai ngươi cởi sạch quần áo rồi đi dạo một vòng quanh
Đế Đô đấy.
Hàm Hương nở nụ cười đầy bí ẩn nhìn qua một hướng khác, nơi đó có một cô bé
giống hệt Lạc Ngân, cũng để hai bím tóc, chỉ khác là cô bé ấy có mái tóc màu
bạc, còn Lạc Ngân có tóc màu đỏ.
Lạc Ngân biết với năng lực của Hàm Hương thì có thể sai khiến hai đứa làm như
vậy thật, nghe thấy vậy nên Lạc Ngân mặt mày đỏ ửng lên xấu hổ nói lớn:
- Aaaaaa… Tỷ tỷ là đồ xấu xa, đồ đê tiện, hu hu hu...
Lạc Ngân chưa gì nước mắt đã muốn chảy dài rồi, Lạc Huyên đang trốn gần đó
thấy vậy nên vội chạy tới bên chị mình, ánh mắt cũng ứa lệ nhìn Hàm Hương ra
vẻ không phục.
Hàm Hương buông tay khỏi hai bím tóc đỏ của Lạc Ngân rồi che miệng cười tủm
tỉm:
- Hai con bé các ngươi da mặt thật là mỏng quá mà hi hi, mới nói có một câu
như thế đã khóc sướt mướt rồi.
Lạc Ngân và Lạc Huyên là hai chị em sinh đôi chỉ khác nhau về màu tóc và tính
cách, còn ngoại hình và độ ngây thơ thì giống nhau y chang, dù biết Hàm Hương
đang đùa nhưng hai đứa quả đúng là da mặt mỏng nên không chịu được câu nói có
tính sát thương cao với hai đứa như vậy.
- Bọn muội vẫn còn nhỏ, Tỷ đừng có mà nói những lời… xấu hổ như vậy nữa - Lạc
Huyên tóc trắng lau nước mắt cho Lạc Ngân rồi nói.
Hàm Hương nghe vậy liền cười như chưa từng được cười nói:
- Ôi hai bà cô của tôi ơi… Cái gì mà xấu hổ ở đây, nếu không có cái chuyện
xấu hổ đó thì hai đứa không có mặt trên đời này đâu, mà toàn thể Lục Địa này
đều diệt vong hết rồi ấy. Cái gọi là xấu hổ chỉ là cảm xúc bị đè nén bởi những
lề lối giáo dục hai đứa đã học lấy từ gia tộc hai đứa. Những thứ hai đứa được
dạy là gì? Là thuần phong mỹ tục của Hồ tộc à, những phẩm giá của phụ nữ Hồ
tộc phải có, hay xem tình dục là một loại hình đồi trụy để cấm đoán.
Hai đứa bị nhồi sọ bởi những người hằng đêm vẫn làm chuyện xấu hổ và dạy hai
đứa về những tác hại của chuyện xấu hổ ấy.
Hai đứa nên biết chuyện này, tính dục là một dạng tự nhiên, hai đứa sinh ra
trong nó và hoạt động bằng năng lượng của nó, chống lại tính dục là chống lại
tự nhiên, đè nén tính dục là một hình thức đi ngược với tự nhiên. Một dòng
chảy thuận theo tự nhiên nhưng bị chặn lại thì đến một ngày đó nó cũng sẽ bùng
phát, hai đứa càng đè nén và xem nó là một loại xấu hổ thì đến khi bùng phát,
hai đứa sẽ bị đắm chìm trong nhục dục của thể xác, chỉ biết hoạt động tính dục
theo bản năng mà quên mất một điều quan trong của tính dục… đó là Tình Yêu.
Gia tộc hai đứa ra rả mồm dạy hai đứa về tác hại của tính dục mà không dạy về
Tình Yêu và cách kiểm soát dục vọng thì càng dạy càng lú thôi.
Hàm Hương nói một tràng cho Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe, nhưng ở đây không chỉ
có mỗi Hàm Hương và hai cô bé ấy, mà mọi người đứng gần đó đều nghe qua bài
giảng về tình dục của một cô gái vô cùng xinh đẹp gợi cảm. Tuy nhiều người
không hiểu nội dung lắm, nhưng lại đắm chìm nhìn vào thân thể cùng gương mặt
xinh đẹp của Hàm Hương đến mê muội, còn một số thì lắng nghe nhưng cuối cùng
cũng bị Mị Thể của Hàm Hương tác động.
Hàm Hương nhìn xung quanh một hồi rồi lắc đầu nói:
- Một đám bị dục tính chi phối - Hàm Hương nói rồi dắt tay Lạc Ngân cùng Lạc
Huyên đi khỏi nơi này, tránh bị những ánh mắt của những kẻ xung quanh dán chặt
vào người nàng.
- Tỷ nói như thể tỷ rõ lắm ấy - Lạc Ngân đã trở lại bộ dáng hoạt bát đang bị
Hàm Hương kéo tay, vừa đi vừa nói - Nhưng muội nghe mẹ nói Tỷ vẫn chưa có
chồng mà, nên tỷ chỉ được cái nói suông thôi.
Hàm Hương cười yêu véo tai Lạc Ngân một cái khiến cô bé la oai oái rồi nói:
- Tính dục là một loại năng lượng, người bình thường chỉ biết làm tình để
giải phóng ức chế ham muốn trong người, nếu họ biết cách chuyển hóa năng lượng
ức chế thành hòa hợp thì đã không bị nó chi phối. Đặc biệt là khi hai người
yêu nhau quan hệ cũng xuất hiện loại năng lượng hòa hợp giúp cả hai đạt được
trạng thái giao hòa với vũ trụ, không cần phải tự mình chuyển hóa một cách khó
khăn nữa. Chính vì thế nên Tình Yêu là thứ quan trọng nhất - Hàm Hương buông
hai tay hai cô bé ra rồi nhìn chằm chằm vào hai đứa - Nếu ta không tìm được
người yêu linh hồn ta, mà chỉ yêu thể xác ta, thì ta thà sống một mình còn
hơn.
Lạc Huyên tóc trắng bình thường ít nói, nhưng nghe vậy cũng mở miệng hỏi Hàm
Hương:
- Nhưng tình yêu là gì?
Hàm Hương hơi khó giải thích nên chỉ cười nói:
- Khi hai đứa trải qua rồi biết.
- Tỷ cũng không biết nó là gì thì có - Lạc Ngân nhanh miệng nói.
Hàm Hương định chụp lấy bím tóc đỏ của Lạc Ngân thì cô bé đã chạy vội ra sau
lưng Lạc Huyên, né lấy bàn tay của Hàm Hương rồi thè lưỡi với Hàm Hương.
- Vậy tỷ đang theo dõi người yêu của tỷ à? - Lạc Huyên không quan tâm đến
chuyện vừa rồi mà vẫn điềm nhiên hỏi.
- Không có vụ đó đâu cô nương - Hàm Hương cười cười nói - Ta đang theo dõi
một món đồ thôi.
Lạc Ngân cùng Lạc Huyên khó hiểu muốn hỏi Hàm Hương đang tìm món đồ gì thì Hàm
Hương đã lấy tay che môi như thể không nói ra ở đây được được, hai cô bé thấy
vậy nên cũng không hỏi nữa. Hàm Hương cùng hai chị em sinh đôi sau đó đi dạo
trong Chợ Trời, ghé qua hết gian hàng này đến gian hàng khác, mỗi lần đi tới
đâu cũng đều thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, nếu ai không đủ khí lực
đều mê mẩn với vẻ đẹp Mị Thể của Hàm Hương cả. Nhưng Hàm Hương lại không chú ý
tới điều đó, ánh mắt tím huyền ảo của cô vẫn chăm chú quan sát một người từ
rất xa, đó là Tử Phong.