Gặp Gỡ - Đụng Độ


Người đăng: Roseri

Thành Phương Kiều.

.

.

Là thành thị lớn nhất toàn đế quốc, cũng là nơi tập trung toàn bộ quyền lực
của đế quốc Phương Kiều, hay còn được gọi bằng cái tên khác là Đế Đô. Cách Đế
Đô hơn mười dặm là một khu vực chuyên dành cho các Phi Thuyền neo đậu, đó là
bãi tập kết Phi Thuyền của những người đến với Đế Đô trong lần tổ chức kỷ niệm
một trăm năm thành lập đất nước lần này. Vào thời hiện tại, số lượng Phi
Thuyền tập trung về Đế Đô đông hơn trước rất nhiều. Họ đến từ nhiều quốc gia,
thế lực lớn nhỏ ở Hữu Phần nên Hoàng Gia Phương Kiều đã cho mở rộng thêm diện
tích của bãi tập kết, xây dựng và củng cố nơi này thành một nơi rất chắc chắn
và an toàn. Ngoài ra còn cho rất đông binh lính, cận vệ canh gác bãi tập kết
một cách nghiêm ngặt. Có thể nói Hoàng Gia làm vậy để một là tạo bộ mặt tốt
đẹp của đế quốc với người ngoài, hai là mở rộng và thu hút du lịch, đó cũng là
một cách tạo thể diện cho đế quốc Phương Kiều.

Phi Thuyền của nhóm người Tử Phong di chuyển theo vật thể hình tròn đang bay
dần về bãi tập kết. Bay được một đoạn thì cũng tới nơi. Gọi là bãi tập kết chứ
thật ra nơi này có phần giống một thành phố thu nhỏ hơn, khắp nơi đầy rẫy
những ô vuông nhô cao trông giống như những tòa nhà. Nhưng thực ra những ô
vuông đó là bến đậu của những Phi Thuyền, và ở bãi tập kết này ngoài những bến
đậu Phi Thuyền ấy ra thì không có công trình hay người sinh hoạt nào khác như
trong thành phố cả, chỉ có thêm một vài trung tâm điều khiển hay vài khu vực
dành cho cảnh vệ thôi, vì nơi đây không ai ở lại làm gì.

Tiểu Thanh điều khiển Phi Thuyền bay vào một trong những khoảng trống bên
trong một tòa nhà gần đó. Sau khi Phi Thuyền đã yên vị, vật thể bay dẫn đường
cùng Tiểu Thanh thực hiện một số giao dịch thông qua màn hình hiển thị, giống
như “nhận vé giữ xe” vậy. Xong xuôi, Tiểu Thanh rời khỏi ghế điều khiển rồi
nói với Song Khả:

- Song Khả, hai đứa khi ra bên ngoài tuyệt đối không được bay lơ lửng nữa.

- Vâng ạ! - Song Khả cười hi hi đáp, sau đó bay lên vai Đà Phu, mỗi đứa ngồi
mỗi bên rồi nói tiếp - Mẹ cũng dặn em từ trước rồi nên tỷ tỷ không cần nhắc.

- Vậy được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, có thể Nguyệt Tỷ cùng Đại Tượng sẽ
đến đây đón chúng ta.

Tiểu Thanh không nói gì với hai ông tướng Vân Phi và Tử Phong đang ngồi đó mà
đi ra ngoài trước. Đà Phu không dám đi trước vì thấy Vân Phi vẫn còn ngồi yên
nên hắn vẫn đứng đó đợi, Vân Phi liền nói:

- Mày theo Thanh tỷ của mày ra ngoài trước đi, tao có chuyện cần nói với tên
kỳ nhông này.

Đà Phu tuân lệnh rồi đi theo Tiểu Thanh ra ngoài, mang theo hai đứa nhóc Song
Khả đang ngồi vắt vẻo trên hai vai. Vì thể hình của Đà Phu tương đối lớn nên
Song Khả ngồi trên đó rất thoải mái và trông có vẻ như đang thích thú, tụi nó
đè đầu cưỡi cổ Đà Phu cả tháng trời rồi nhưng vẫn không biết chán là gì.

- Mày có chuyện gì quan trọng muốn nói à? - Tử Phong thấy mọi người đi ra hết
rồi mà Vân Phi vẫn còn im lặng ngồi gác chân ở đó nên hỏi.

- Ừm… tao nghĩ chuyện này cũng nên nói cho mày biết - Vân Phi tỏ vẻ nghiêm
nghị nói - Sắp tới mày sẽ phải mua một vài vũ khí thích hợp để chiến đấu, cộng
với những Ngọc Giản thông tin hay những thứ linh tinh khác nữa. Nhưng mà...
mày lại không có một viên Linh Thạch hay Tinh Thạch nào trong người cả.

Tử Phong nghe giọng điệu của thằng này là biết hắn có ý đồ gì rồi, quả nhiên
đúng như Tử Phong dự liệu, câu tiếp theo của Vân Phi đã lòi ra mục đích của
hắn:

- Vì vậy nên tao sẽ cắn răng mà cho mày mượn một số lượng lớn Linh Thạch đủ
để mày chi tiêu thoải mái không sợ thiếu. Sau này chúng ta chiến thắng ở cuộc
chiến sắp tới chắc chắn mày sẽ được chia thưởng rất lớn, với mức thưởng ấy thì
dư sức cho mày trả lượng Linh Thạch đã mượn lại cho tao.

Tử Phong cười cười, hắn đã nghe Tiểu Thanh nói qua, tên cẩu tặc này là một tên
hám của chính cống, làm gì có chuyện hắn cho mượn Linh Thạch nhiều như vậy
được.

- Vậy lãi xuất bao nhiêu - Tử Phong hỏi thẳng.

- A ha… Coi bộ mày cũng thông minh đấy, hiểu ngay vấn đề - Vân Phi vẻ mặt
ngạc nhiên nói - Tao chỉ lấy thêm mười phần trăm số lượng mày nhận được lúc
chia phần thưởng thôi.

Mười phần trăm? Thằng này cho vay nặng lãi à? Chưa gì đã đòi lấy hết một phần
mười số thưởng của mình rồi. Đặc biệt là Tử Phong còn chưa biết mức thưởng khi
chiến thắng sẽ đạt được là bao nhiêu, sau khi chia đều cho mọi người thì mỗi
người sẽ nhận được bao nhiêu. Nếu số Linh Thạch mà Tử Phong mượn để mua đồ còn
chưa bằng một phần mười số Linh Thạch nhận được khi lãnh thưởng thì chẳng phải
là bị Vân Phi cho vay cắt cổ sao.

Tử Phong qua một thời gian quen biết, dù ngắn nhưng cũng biết tên cẩu tặc này
ngoài cái miệng thối ra thì còn cái tính tham nữa, dù sao thì hắn cũng tốt
tính. Nhưng lại định gài kèo Tử Phong như thế này thì khó rồi. Tử Phong đã
không còn là con kỳ nhông ngu mới xuất thế cách đây một tháng nữa, ít nhất hắn
cũng đã biết cách phán đoán tình huống cẩn thận hơn, nhất là những lời từ Vân
Phi nói ra thì khó có thể tin theo ngay được.

- Tao nghĩ lại rồi, Tiểu Thanh hay Nguyệt Tỷ trong người cũng có không ít
Linh Thạch, tao mượn của họ thì chắc chắn không phải trả lãi xuất nào.

- Ha ha… Vậy là mày không biết gì rồi, Đại Tỷ với Tiểu Thanh hiện đang là hai
người nghèo nhất nhóm, cái này tao chắc chắn - Vân Phi cười lớn nói - Đại Tỷ
lần trước vì thăng lên Đại Yêu cao cấp nên đã tiêu hao gần như toàn bộ số Linh
Thạch trong người, Tiểu Thanh cũng vừa mới thăng lên Đại yêu Trung cấp nên
cũng chẳng còn lại bao nhiêu Linh Thạch đâu.

Chuyện Tiểu Thanh thăng lên Đại Yêu trung cấp thì Tử Phong cũng biết. Vài ngày
trước Tiểu Thanh đã đi đâu đó cùng với Vân Phi và Đà Phu, khi trở lại thì Tiểu
Thanh vui mừng nói với Tử Phong là cô ấy đã đạt được Đại Yêu trung cấp, vậy
nên Tử Phong mới rõ chuyện đó. Nhưng còn việc tiêu hao Linh Thạch thì Tử Phong
không biết, vì hắn chưa thăng cấp lần nào ngoại trừ lần vừa ra khỏi rừng Khu
Vụ. Lúc đó hắn đã cuồng bạo hấp thu Linh Khí xung quanh rồi thăng lên một mạch
tới Yêu Linh đỉnh phong. Như vậy hắn đoán có thể số lượng Linh Thạch của Tiểu
Thanh đã bị chính cô ấy hấp thu mất vì Linh Thạch là từ Linh Khí tạo thành,
trong quá trình thăng cấp có thể cần phải hấp thụ một số lượng Linh Thạch rất
lớn, kết quả là có thể dẫn tới Tiểu Thanh đang nghèo như Vân Phi nói thật.

- Chưa hết đâu, hai người bọn họ vẫn chưa có vũ khí Tinh Thạch thích hợp để
sử dụng nên cũng sẽ cần phải mua vũ khí, đến lúc đó thì Linh Thạch dư ở đâu ra
để cho mày mượn.

- Thì tao mượn Đại Tượng - Tử Phong vẫn nhớ trong nhóm vẫn còn một thành viên
khác, dù hắn chưa gặp mặt nhưng gặp rồi mượn cũng đâu có sao.

- Ha ha ha… Thằng mập ấy thì tao càng bảo đảm với mày là nó còn nghèo kiết
xác hơn hai người kia - Vân Phi lại cười một tràng rồi nói tiếp - Thằng đó có
tí của trong người là đem đi mua ba cái thứ vật liệu trận pháp linh tinh gì đó
của nó rồi, chẳng dư được một cục nào cho mày mượn đâu.

Tử Phong nghe xong cũng không tỏ vẻ gì quan trọng, hắn xoay người đi thẳng ra
bên ngoài, vừa đi vừa nói:

- Vậy thì tao khỏi cần mượn, có hai món đồ trên người này cũng đủ để chiến
đấu rồi.

Vân Phi mỉa mai nói:

- Hai cái đồ giẻ rách ấy mày đem vô chưa đánh được ai đã bị tụi nó phá hư
luôn rồi, đến lúc đó thì mày không có cái gì để hỗ trợ trên người đâu - Vân
Phi thấy Tử Phong vẫn không dừng lại nên nói vọng tiếp - Thôi được rồi, tao
giảm giá xuống là được, anh em đồng đội nên tao chỉ lấy năm phần trăm thôi.

Tử Phong không dừng lại, chỉ nói gọn một câu:

- Một phần trăm, không mặc cả.

- Được, một phần trăm là một phần trăm - Vân Phi cười thầm trong bụng - “Dù
có một phần ngàn tao cũng có lời, chiến thắng sẽ nhận được một số lượng Linh
Thạch rất lớn, ngoài ra mỗi người trong nhóm chiến thắng sẽ được chọn một món
đồ bất kỳ trong Bảo Khố Hoàng Gia, lại còn thêm cả sừng Ngọc Kỳ Lân thì…..ha
ha ha..phát tài con mẹ nó rồi”

Tử Phong nghe Vân Phân chấp nhận dễ dàng như vậy cũng bất ngờ, thằng này có
tính toán hết rồi à. Mà nó có chắc là sẽ chiến thắng đâu mà đã tính tới chia
thưởng rồi, nếu có thế thật thì hắn lấy được thêm có mỗi một phần trăm phần
thưởng của mình chứ có nhiều gì đâu mà hai mắt đã sáng rực như thế. Một phần
trăm mất đi thì còn tới chín mươi chính phần trăm, như thế khác gì chả tổn
thất là bao. Chỉ có những đứa hám của như thằng cẩu tặc này là nghĩ khác, có
thêm một đồng là giàu thêm một bậc.

Chuyện “quan trọng” của Tử Phong và Vân Phi đã được giải quyết xong. Lúc đó
hai người bọn hắn mới đi ra khỏi Phi Thuyền. Vừa ra ngoài thì đã gặp Tiểu
Thanh mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm Vân Phi:

- Mày làm gì mà lâu vậy hả, lúc trên Phi Thuyền thì nôn nóng đòi đến Đế Đô,
lúc tới nơi thì ở lì trong đó.

- Chuyện đàn ông nói chuyện với nhau, mày quan tâm làm gì - Vân Phi quàng vai
Tử Phong cười nham nhở nói.

- Hừm… đi thôi

Tiểu Thanh không thèm nói gì nữa mà xoay người đi ra khỏi tòa nhà đậu Phi
Thuyền. Tòa nhà này có một đường ống trong suốt giống như một hệ thống vận
chuyển có hướng đưa người bên trong ra khỏi tòa nhà nên mọi người theo hướng
đó đi tới. Cả nhóm vừa vào trong đường ống thì trong tích tắc đã được đưa đi
như một chiếc thang máy, cả nhóm liền được đường ống ấy đưa xuống bên dưới tòa
nhà.

Vừa bước ra khỏi đường ống, trước mặt mọi người liền xuất hiện một người người
đàn ông ăn mặc lịch thiệp, tóc vuốt cao cúi chào mọi người rồi nói:

- Chào mừng quý khách đến với Đế Đô, tôi sẽ là nhân viên hướng dẫn cho quý
khách ở bãi tập kết Phi Thuyền này, nếu quý khác muốn đi đâu hay yêu cầu gì
thì xin hay nói ra, tôi xin tận tâm hỗ trợ.

Tiểu Thanh chào lại rồi hỏi:

- Ở đây có cổng dịch chuyển tới Đế Đô không?

Tên nhân viên tỏ vẻ xin lỗi nói:

- Xin quý khách lượng thứ, khu tập kết này vừa được nâng cấp nên vẫn chưa xây
dựng một cổng dịch chuyển ngay được. Với lại khoảng cách từ đây tới Đế Đô chỉ
mười lăm dặm nên chúng tôi có sắp xếp những Phi Thuyền vận chuyển bên ngoài để
phụ vụ quý khách.

Vân Phi đứng một bên cười khinh khỉnh nói:

- Có mười lăm dặm thì thôi dẹp mẹ mấy cái Phi Thuyền ấy đi, bọn đây thích đi
bộ hơn.

- Chuyện này… - Tên nhân viên lúng túng.

- Cổng ra khỏi khu tập kết này ở đâu, chúng tôi không cần đi Phi Thuyền vận
chuyển nữa - Tiểu Thanh giải vây cho tên nhân viên.

Tên nhân viên đoán những người này lần này đến để tham chiến chứ không phải
khách du lịch bình thường đến để tham quan hay theo dõi đại hội nên mới có ý
muốn đi bộ như thế. Vì với một người tu luyện thì khoảng cách ngắn như vậy
không là gì với họ cả.

- Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, mong quý khách thông cảm - Tên nhân
viên vẫn cố tỏ ra thân thiện, đó là trọng trách của hắn, và đó cũng là thể
hiện bộ mặt đế quốc của hắn - Quý khách đi qua hết con đường này là sẽ ra khỏi
khu tập kết, bên ngoài là một khu rừng, chỉ cần đi thẳng ra khỏi khu rừng là
sẽ tới Đế Đô.

Tiểu Thanh gật đầu rồi cùng Đà Phu hướng về phía con đường tên nhân viên đã
chỉ rồi đi tiếp. Vân Phi lại chưa đi mà kéo tên nhân viên lại rồi nói:

- Cái Phi Thuyền của tụi tao trong kia có bảo đảm được an toàn không đó.

- Xin quý khách yên tâm, chúng tôi lấy thể diện của toàn bộ đế quốc Phương
Kiều mà đảm bảo sẽ không xảy ra mất mát gì, nếu có gì tổn hại, chúng tôi sẽ
đền bù gấp một ngàn lần - Tên nhân viên tự tin nói.

Vân Phi nghe xong thì cười cười trong lòng “Hô hô… gấp một ngàn lần cơ à, nếu
như ta trộm đồ của chính mình thì khi đó sẽ được đền bù gấp một ngàn lần… đến
lúc đó... a ha ha ha… phát tài con mẹ nó rồi”

Tử Phong vỗ vai Vân Phi khiến hắn tỉnh khỏi cơn tưởng tượng viển vông trong
đầu.

- Mày không đi còn định đứng đây tới bao giờ nữa.

- Ờ… vậy thì đi thôi, tao đang nghĩ đến một vài chuyện làm ăn ấy mà - Vân Phi
cười nham hiểm nói.

Hai người vừa đi một đoạn khuất xa khỏi tầm mắt của tên nhân viên thì bỗng
dưng có một đám người lạ mặt thình lình xuất hiện. Đám người ấy nhanh chóng
vây tên nhân viên lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi mà cúi đầu nói:

- Xin...xin hỏi quý khách có điều gì cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức mình
để hỗ trợ quý khách - Tên nhân viên cố ra vẻ thân thiện nói, nhưng trong lòng
hắn lại đang rất sợ hãi vì đám người này mặt mày đang đằng đằng sát khí.

Một người trong đám người đó trầm giọng hỏi:

- Bọn người vừa rồi đã nói gì? Bọn chúng định đi đâu?

Tên nhân viên vội nói hết những gì vừa xảy ra ở đây, dù sao chuyện đó cũng
không có gì quan trọng cả, chỉ là hỏi đường ra khỏi khu tập kết mà thôi.

Đám người đó nghe tên nhân viên nói xong thì toàn bộ đều đuổi theo hướng của
bọn Tử Phong. Tên nhân viên thấy đám người lạ mặt đã đi nên mới thở phào nhẽ
nhõm. Áp lực vừa rồi khiến hắn không cách nào chịu nổi, hắn dù sao cũng chỉ là
một người bình thường, còn đám người kia nhìn qua cũng biết là một đám quái
vật của tộc nào đó mang hình người rồi. Đối diện với những kẻ đằng đằng sát
khí ấy là quá sức đối với một con người bình thường như hắn.

- Sư phụ, tại sao chúng ta không chặn bọn chúng ngay từ đầu để moi thông tin
mà phải lén lúc theo sau chúng làm gì? - Trong đám người đang bám theo nhóm Tử
Phong, một tên thanh niên lên tiếng hỏi.

- Bọn chúng từ trong Phi Thuyền của sư đệ ta đi ra thì chỉ có một nguyên nhân
- Một người trung niên trong đám người đó trầm giọng nói - Chúng đã giết người
cướp của… vậy nên nếu chúng ta chặn đường chúng ở nơi này thì chúng nhất định
sẽ chối tội và tìm cách lẩn trốn, hoặc có thể sẽ khiến quân lính Hoàng Gia can
thiệp vào vì khu tập kết này không cho đánh nhau hay gây rối. Cũng may là
chúng lại chọn đường đi bên trong khu rừng, ở nơi đó… ta nhất định sẽ bắt
chúng phải trả giá.

Trở lại với nhóm Tử Phong. Tiểu Thanh cùng Đà Phu đi phía trước, Song Khả ngồi
vắt vẻo trên hai vai Đà Phu. Hai tên Tử Phong và Vân Phi thì lề mề đi phía
sau.

- Chúng ta đi bộ thật à? Sao không tiến nhanh về Đế Quốc? - Tử Phỏng lên
tiếng hỏi, mặc dù nói là đi bộ, nhưng cũng phải thi triển bộ pháp hay vận Chân
Khí chạy nhanh gì đó chứ. Đằng này lại chậm rãi như đang đi dạo vậy.

- Khả năng quan sát của mày quả thật còn kém lắm - Vân Phi cười cười nói - À
mà cũng có khi vì Thiên Phú của mày chưa thức tỉnh nên dù là Yêu Linh mày vẫn
không cảm nhận được Chân Khí của người khác.

Chuyện này quả đúng là như vậy, Tử Huyền Long khi chưa hình thành Long Châu
một cách hoàn thiện thì vẫn chưa cảm nhận được Chân Khí từ người khác được.
Chân Khí trong người Tử Huyền Long vì có điểm đặc biệt nên chỉ khi Thiên Phú
thức tỉnh thì nó mới chính thức hoàn thiện. Chính vì vậy nên Tử Phong dù có
Chân Khí trong người nhưng chỉ dùng để làm những thứ đơn giản như xem Ngọc
Giản, luyện nói, biến thân này nọ thôi. Còn sử dụng để học Công Pháp hay dùng
để chiến đấu thì hoàn toàn vô dụng, đến cả xem thực lực của người khác thế nào
hắn cũng mù tịt.

- Chuyện này thì chắc phải đợi tao tiến vào cảnh giới Đại Yêu mới có sự thay
đổi được - Tử Phong phỏng đoán.

- Trường hợp như mày đúng là tao cũng mới biết, thì ra là cái giống Tử Huyền
Long nhà mày phải có Long Châu thì mới trở nên lợi hại được. Cũng tại cái loại
kỳ nhông như mày đã hiếm, mà xuất hiện ngoài đời thì toàn mấy tên quái vật cả
rồi, chắc tại lúc còn bé bọn nó yếu quá nên mới chả dám lộ diện là vậy ha ha.

- Cũng có thể như vậy - Tử Phong suy nghĩ rồi nói tiếp - Mà vấn đề này thì có
liên quan gì tới chuyện bọn mình đang đi bộ.

- Hê hê… sao lại không liên quan được.

Vân Phi liền bất ngờ đứng lại, ngay cả Tiểu Thanh đang đi đằng trước cũng dừng
lại rồi cùng với Đà Phu quay ngược về tụ họp với Vân Phi.

- Chỗ này trống trải rồi đó, các ngươi ra mặt đi - Vân Phi bất chợt gọi lớn.

Từ đằng sau một cây cổ thụ, một đám hơn mười người bất ngờ xuất hiện, bọn họ
đi tới gần nhóm người Tử Phong.

- Các ngươi phát hiện ra chúng ta à? - Một tên thanh niên trong đám người đó
hỏi.

Vân Phi cười mỉa mai nói:

- Bọn mày cố ý lộ ra thực lực như thế thì ai chả biết, lại còn vờ hỏi vu vơ
này nọ… thôi nói mẹ ra cái mục đích theo dõi tụi tao là gì đi.

Đám người này đúng là cố ý lộ ra thực lực để xem phản ứng của nhóm Tử Phong,
không ngờ nhóm Tử Phong lại không lo lắng gì mà còn dẫn chúng tới một nơi vắng
vẻ để nói chuyện. Chẳng lẽ chỉ với bốn người và hai thằng nhóc vô hại có thể
làm gì được một nhóm hơn mười người với thực lực Đại Yêu như chúng.

- Ngông cuồng đấy! - Tên thanh niên chỉ thẳng vào mặt Vân Phi rồi quát lớn -
Tao hỏi mày, tại sao tụi mày lại đi ra từ Phi Thuyền của sư thúc bọn tao?

Người vừa lớn tiếng quát là một tên thanh niên tóc đen ngắn, tướng người thanh
mảnh, cặp mắt đen nhỏ và trông híp hơn người bình thường nhưng lại rất sắc
bén. Những người còn lại cũng ăn mặc có phần giống với tên mắt híp, chỉ khác
nhau về màu sắc và độ chi tiết kết cấu của trang phục mà thôi, có thể đoán đám
người này là một nhóm cùng thuộc một hệ phái hay nhóm nào đó.

Vân Phi nghe tên mắt híp nói xong liền há mồm tròn mắt như rất kinh ngạc, sau
đó biểu tình vô cùng xúc cảm nói:

- Sư thúc ư! Vậy… vậy... đây chính là đồng môn của đại ân nhân đối với chúng
ta sao - Vân Phi vừa nói vừa tỏ vẻ vui mừng tột độ, giống như hắn được gặp vị
ân nhân cứu mạng hắn thực sự vậy, khuôn mặt vô cùng phấn khích, Vân Phi vội
nói với Tiểu Thanh và mọi người ở đằng sau - Thanh muội muội, Phu đệ, Phong
đệ… nhanh, nhanh, chúng ta phải cảm tạ họ chu đáo mới được, gặp được đồng môn
của ân nhân cũng như gặp được ân nhân bằng da bằng thịt trước mắt. Ôi... thật
là vui mừng quá đi mà… a ha ha.

Tên mắt híp cũng trố mắt nhìn cảnh tượng bỗng dưng thay đổi một trăm tám chục
độ này. Cái gì mà ân nhân ở đây, chẳng lẽ sư thúc cứu đám người này rồi cho
bọn chúng lên Phi Thuyền ư? Chuyện đó không thể nào, với tính cách của thúc ấy
thì tuyệt đối không cho ai lên Phi Thuyền chứa đồ sưu tập đó được. Nhưng
chuyện đó cũng có thể xảy ra nếu thúc ấy có được món đồ nào đó hợp ý từ đám
người này, chỉ lạ là tại sao lại không thấy sư thúc đi ra khỏi Phi Thuyền mà
chỉ có đám người này thôi.

Đà Phu là nô lệ của Vân Phi nên Vân Phi bảo gì thì hắn nghe đấy. Hắn vừa nghe
Vân Phi nói xong thì vội cúi đầu định tâng bốc vài câu thì Tiểu Thanh đã nhanh
miệng chặn lại:

- Thôi mày bớt làm trò đi, chúng ta không có thời gian rảnh để cho mày kiếm
chuyện đâu.

Vân Phi đang có hứng thú trêu đùa bọn người này một tí lại bị Tiểu Thanh phá
đám khi hắn vừa mới bắt đầu nên cảm thấy tụt hứng. Vân Phi trở lại dáng vẻ đểu
cáng nhìn tên mắt híp rồi nói:

- Ồ… vậy cái Phi Thuyền đó là của sư thúc tụi mày à? Thôi tao đại diện bọn
này gửi lời cảm ơn tới sư thúc của ngươi nhiều nhá, dù “con rùa” ấy chả được
tích sự con mẹ gì, nhưng cũng nhờ nó mà tụi này đỡ phải đi bộ - Vân Phi quay
lại nói với Tiểu Thanh - Thôi mày trả cái vòng điều khiển cho bọn nó đi, mắc
công sau này phải vứt đi cũng mệt.

Tên mắc híp vừa mới bất ngờ trước vụ ân nhân từ miệng Vân Phi nói ra. Hắn còn
đang suy nghĩ tại sao Sư Thúc lại dễ dãi cho người lạ lên Phi Thuyền lại bị
Vân Phi tạt ngay một gáo nước lạnh vào mặt, thì ra vừa rồi là tên này bịa ra,
phải công nhận diễn xuất của Vân Phi quá tốt nên khiến tên mắt híp bị cuốn
theo trò hề của Vân Phi. Tên mắt híp trong người nổi giận muốn phát tiết chém
chết tên cẩu tặc thì một bàn tay từ phía sau đặt lên vai hắn, sau đó một giọng
nói âm trầm vang lên:

- Tại hạ là Đinh Lỗ, chuyện vừa rồi là do đồ đệ của ta lớn tiếng lỗ mãng rồi,
ta thay mặt nó xin lỗi các ngươi.

Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ đĩnh đạc cứng cáp, mặc một bộ đồ màu
cam bước ra phía trước. Lão tiện tay kéo tên đồ đệ mắt híp của lão ra đằng
sau, ánh mắt nhìn đồ đệ như có ý muốn nói gì đó. Tên mắt híp nhìn qua ánh mắt
của sư phụ nên hiểu ý, cố kìm nén cơn giận rồi lui ra sau.

Tử Phong đứng bên cạnh Vân Phi cũng nhìn rõ người gọi là Đinh Lỗ này. Từ người
hắn có một nguồn lực áp bức vô hình như có như không đang cố ý phát ra. Khuôn
mặt Đinh Lỗ có phần hơi dữ tợn nhưng mang vẻ thâm trầm nhiều hơn, ánh mắt của
hắn lại càng có vẻ sắc bén hơn tên đồ đệ, nhìn vào ánh mắt đó nó giống như
nhìn vào một lưỡi dao bén nhọn vậy.

Ở đây ngoại trừ Song Khả không có Chân Khí, cộng với Tử Phong vẫn chưa thức
tỉnh ra nên chưa cảm nhận được thực lực từ đối phương. Còn lại Tiểu Thanh, Vân
Phi, và Đà Phu đều nhận ra tên Đinh Lỗ này mang thực lực Đại Yêu đỉnh phong,
sắp chạm vào Bán Tiên rồi. Ngay khi cảm nhận được thực lực do tên Đinh Lỗ cố ý
phát ra thì Vân Phi cùng Tiểu Thanh đều trầm mặc, không ngờ lại có một Đại Yêu
đỉnh phong đứng đằng sau đám người này. Điều đặc biệt là cả hai lại không nhận
ra ngay từ đầu nên mới khiến Vân Phi và Tiểu Thanh phải lo lắng như vậy. Mặc
dù lúc đầu đám người này đa số đều cố ý thể hiện thực lực Đại Yêu sơ cấp,
nhưng tên Đinh Lỗ lại có thể che dấu thực lực, giả dạng làm đám sơ cấp, như
vậy chứng tỏ khả năng của hắn không tầm thường tí nào.

Đinh Lỗ vừa nhìn tên đồ đệ mặt híp rồi sau đó quay người lại nhìn chằm chằm
vào Vân Phi với cặp mắt sắc bén của hắn rồi hỏi:

- Ta chỉ muốn hỏi các vị một câu thôi? Sư đệ của ta còn sống hay đã chết?

Tiểu Thanh nhận thấy tình hình không ổn, nếu không giải quyết ổn thỏa sẽ dẫn
tới rắc rối lớn. Lần này đến Đế Đô mọi người đã quyết định sẽ không muốn dính
vào những rắc rối không đáng có. Nhưng không ngờ còn chưa đặt chân tới Đế Đô,
chỉ vừa bước chân ra khỏi Phi Thuyền thì đã gặp ngay chuyện này.

Tiểu Thanh định lên tiếng phân giải thì Vân Phi đã đưa tay cản lại. Hắn cười
cười nói:

- Tao không cần biết sư thúc, sư đệ hay sư gì gì đó của tụi bay, tao chỉ trả
lời một lần là cái Phi Thuyền ấy bọn tao nhặt được và chả gặp thằng sư nào
hết.

Đinh Lỗ không ngờ một tên Đại Yêu sơ cấp lại dám ăn nói như thế với hắn, một
đứa khờ hay một tên không biết sợ chết là gì. Tên này lại dám xem mình như một
đứa trẻ hay sao mà còn trả lời theo kiểu như “tao không liên quan gì hết, tự
dưng có ai đó đặt tiền của vào túi của tao” - Một đứa vừa ăn cắp vừa la làng.

Tiểu Thanh còn đang bất ngờ vì Vân Phi lại dám làm liều như vậy, đang cần giải
quyết nhẹ nhàng mà hắn lại đi chọc giận đối phương, nhưng ngay lúc đó Tiểu
Thanh đã cảm nhận được khí tức quen thuộc nên mới nhẹ dạ, thì ra là có đồng
minh, đúng là về mặt cảm nhận và “đánh hơi” thì Vân Phi vẫn lợi hại nhất.

Đinh Lỗ rốt cuộc cũng bị Vân Phi chọc giận, hắn vung tay lấy Pháp Bảo ra định
giết chết Vân Phi. Đám người phía sau Đinh Lỗ cũng đồng loạt chuẩn bị tấn
công. Đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng đến, thanh âm trầm trầm như tiếng
sấm, ngay sau đó một bóng đen từ trên cao rơi xuống.

- Ha ha ha… cẩu tặc, mới một tháng không gặp mà miệng lưỡi của mày vẫn như
ngày nào.

“ẦM…………………………….”

Tiếng va chạm với mặt đất bởi một vật thể rất nặng rơi xuống, đất cát xung
quanh bị vật thể ấy va vào làm bay lên mù mịt, nhưng nhìn qua bóng dáng thì đó
không phải là một vật thể, mà là một người rất to lớn, giống như người khổng
lồ vậy. Vân Phi cùng Tử Phong cao tầm một mét chín, Đà Phu thì to lớn hơn
nhưng cũng phải tầm hai mét rưỡi. Nhưng tên quái vật vừa xuất hiện còn cao gần
gấp đôi Đà Phu phải tầm gần năm mét. Đặc biệt là thể hình của hắn còn to lớn
hơn nữa. Tổng thể chỉ có thể nói tên mới xuất hiện này là một người khổng lồ
mà thôi.

- A ha… thằng mập, còn mày thì chả giảm được ký lô nào cả.

Thằng mập? Như vậy nhân vật khổng lồ đằng sau đám bụi ấy là Đại Tượng. Tử
Phong nghe Vân Phi gọi mà bất ngờ, lần trước hắn nghe Vân Phi nói Đại Tượng là
một tên mập nên hắn nghĩ thân hình Đại Tượng phải tròn lẳn, bụng mỡ, má phệ
chứ. Đằng này xuất hiện trước mắt là một tên khổng lồ lực lưỡng, khác xa với
những gì Tử Phong tưởng tượng ra. Sau vụ này tốt nhất là không nên tin theo
mấy cái tên do Vân Phi đặt ra, hắn toàn tự đặt theo ý hắn là chính, chẳng lẽ ý
của Vân Phi khi nói về Đại Tượng là “to hơn tao thì tao gọi là mập”

Đám bụi tan dần đi, thân hình Đại Tượng cũng đã lộ diện rõ. Đó là một người
khổng lồ với thể hình vạm vỡ to lớn, nhưng lại không có cơ bắp cuồn cuộn như
Đà Phu, chỉ đơn giản là to lớn và lực lưỡng thôi. Trên người Đại Tượng mặc một
bộ đồ như lông thú, nhưng áo thì để lộ một bên vai. Khuôn mặt lại trái ngược
với vẻ ngoài lực lưỡng ấy, trông có phần hiền lành và tuấn tú, đặc biệt là
trên đầu Đại Tượng ngoài mái tóc vàng óng là một cặp sừng rất lớn. Hai sừng
của Đại Tượng to và dài, gốc sừng mọc từ hai bên huyệt Thái Dương mọc sang
ngang, hai phần mũi nhọn của sừng thì cong vút lên trên. Một cặp sừng màu vàng
trông rất lớn và khủng bố.

Khi đám bụi tan hết, mọi người mới chú ý đến một thân ảnh khác đứng bên cạnh
Đại Tượng, một cô gái che mặt. Nhóm người Tử Phong liền nhận ra ngay đó là ai.

- Nguyệt Tỷ - Tiểu Thanh vui mừng nói.

- Yaaaaaa…. Mẹ, mẹ tới rồi - Song Khả đang ngồi trên vai Đà Phu nhìn thấy
Minh Nguyệt liền gọi lớn, nhưng hai đứa vẫn không bay tới bên Minh Nguyệt vì
vẫn nhớ lời dặn của Tiểu Thanh nên chỉ với với tay như đang đòi bế.

Đại Tượng và Minh Nguyệt xuất hiện khiến bọn người Tử Phong thấy dễ thở hơn,
nhất là Tiểu Thanh. Nhưng bên nhóm Đinh Lỗ thì khác, Đinh Lỗ nhìn là biết hai
kẻ vừa xuất hiện là đồng bọn của đám mất dạy kia. Tuy bọn chúng có thêm đồng
minh nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.

- Hừm... kéo thêm đồng minh tới à? Các ngươi tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu
thôi.

Minh Nguyệt không quan tâm tới lời nói vừa rồi của Đinh Lỗ, mà cùng với Đại
Tượng đi về với của nhóm người Tử Phong. Khi đến gần, Minh Nguyệt nhìn qua Đà
Phu, thấy vòng Khống Linh Khuyển trên cổ Đà Phu liền biết ngay tên bò sát
trước mắt đã bị thu phục nên không nhìn nữa mà lên tiếng hỏi Tiểu Thanh:

- Tiểu Thanh, ở đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Đinh Lỗ không ngờ bọn ranh kia lại xem thường hắn ta đến thế, dám bỏ qua lời
của hắn như gió thoảng mây bay. Đinh Lỗ tức giận vung tay chém một đường về
hướng Minh Nguyệt, một lưỡi đao bằng gió thình lình hiện ra, nó được tạo thành
từ Chân Khí, lưỡi đao đầy sắc bén bay nhanh về Minh Nguyệt, đòn ra tay ấy như
muốn chém bay đầu nàng.

Nhát đao vừa bay tới thì thân hình khổng lồ của Đại Tượng cũng ngay lập tức
bước ra chắn sau lưng Minh Nguyệt cùng mọi người ở sau. Đại Tượng đưa một tay
lên, tức thì một tầng bảo vệ màu vàng liền hình thành trước mặt Đại Tượng.
Lưỡi đao gió ấy vừa bay tới, chạm vào màn chắn màu vàng ấy liền bật ngược trở
lại, đổi hướng bay thẳng về kẻ đã ra tay tấn công: Đinh Lỗ.

Lưỡi đao bay ngược lại, cả nhóm người Đinh Lỗ lập tức né qua một bên. Đòn tấn
công ấy vẫn bay thêm một đoạn ở đằng sau, chém đứt vài cây cổ thụ lớn rồi mới
tan mất.

- Hoàng Kim Ngưu - Đinh Lỗ có hơi bất ngờ về đòn tấn công của mình lại bị dội
ngược trở lại, nhưng hắn cũng nhờ đó mà biết được bản thể của Đại Tượng.

Đại Tượng sau đó khoanh tay đứng trước nhóm người Minh Nguyệt, ánh mắt bình
tĩnh nhìn chằm chằm vào Đinh Lỗ, muốn xem đối phương có hành động gì tiếp theo
không. Đinh Lỗ cũng yên lặng, hắn cũng nhìn qua đánh giá bên kia. Hắn đã nhận
ra tên Hoàng Kim Ngưu trước mắt có thực lực Đại Yêu trung cấp, nhưng lại có
thể dùng năng lực để phản chấn lại đoàn tấn công từ một Đại Yêu đỉnh phong như
gã thì cũng không phải dạng tầm thường gì. Đặc biệt là Đinh Lỗ có cảm giác
kiêng kỵ với cô gái che mặt kia, hắn không nhìn ra bất cứ một dao động Chân
Khí nào từ cô ta nên không biết cô ta có thực thực như thế nào, hắn cũng không
đoán ra được bản thể của cô ta là gì.

Tiểu Thanh nhận thấy tình hình đã yên ắng nên mới đem chuyện từ lúc Đà Phù
xuất hiện tấn công mọi người cho tới chuyện hắn lẫn Phi Thuyền của hắn bị thu
phục cho Minh Nguyệt nghe. Minh Nguyệt nghe sơ qua cũng đã hiểu tình hình, như
vậy rắc rồi là từ Phi Thuyền do Đà Phu cướp từ một người là sư thúc của nhóm
người kia. Bọn chúng xuất hiện bây giờ để gây chuyện với chúng ta cũng đúng,
chúng ta đang là người bất lợi trong tình huống này.

- Đà Phu, ngươi có giết hết toàn bộ người khi cướp Phi Thuyền Không - Minh
Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đà Phu hỏi.

Đà Phu vội cúi đầu nhận lỗi, hắn nói thêm:

- Em có diệt sát toàn bộ người trên Phi Thuyền ấy, nhưng vẫn còn một kẻ sống
sót, hắn là tên mạnh nhất nên đã trốn thoát khỏi sự truy bắt của em.

Như vậy rất có thể tên gọi là sư thúc của đám người kia chính là kẻ đã trốn
thoát, dù có thật vậy thì cũng khó bề giải quyết mâu thuẫn trước mắt được.
Minh Nguyệt liền nhận lấy vòng điều khiển Phi Thuyền từ tay Tiểu Thanh rồi
cùng với mọi người đi đến đứng đối diện với nhóm người Đinh Lỗ.

- Sư đệ của ngươi vẫn còn sống - Minh Nguyệt tiến lên, mặt đối mặt với Đinh
Lỗ nói - Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ vô tình có
được chiếc Phi Thuyền đó thôi.

Đinh Lỗ nghe xong thì cười lạnh, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

- Ngươi nghĩ ta là con nít hay sao mà dùng những lời ấy nói với ta?

- Tin hay không thì tùy ngươi, ta chỉ nói bấy nhiêu đó thôi - Minh Nguyệt tay
cầm vòng điều khiển Phi Thuyền đưa về hướng Đinh Lỗ - Đây là đồ của các ngươi.

Đinh Lỗ không ngờ bọn này lại mặt dày đến như vậy, đem đồ đã ăn cắp ra rồi đưa
lại cho người vốn là chủ nhân của nó giống như đưa cho một thằng ăn xin. Như
thế là cố ý xem thường hắn và đồng bọn của hắn, còn phủ nhận luôn cả chuyện
giết người cướp Phi Thuyền của chúng. Làm sao có thể bỏ qua được bọn nhãi
ngông cuồng không xem người khác ra gì này được. Đinh Lỗ không nói không rằng,
mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt. Trên tay hắn thình lình
xuất hiện một thanh kiếm to bè, vung tay chém thẳng về Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt biết là sẽ không thể giải quyết ổn thỏa bằng cách nói thật như vậy
được, nói như thế thì ai mà tin nổi, còn nếu như nói ra chuyện Đà Phu giết
người cướp của, sau đó bị thu phục thành người của mình lại càng khiến bọn
chúng cho rằng mình cố ý đem tội lỗi đổ lên đầu một người, hoặc có thể cho
rằng đó chỉ là lời bịa đặt. Chung quy lại là không thể giải thích được, chỉ có
cách là đánh trước rồi nói sau vậy.

Minh Nguyệt vừa thấy ánh mắt của Đinh Lỗ lóe lên thì ngay lập tức liền lách
người ra đằng sau, vừa vặn né được nhát chém bất ngờ của Đinh Lỗ. Đinh Lỗ
chuyển hướng từ chém thành đâm, hướng về Minh Nguyệt đâm tới. Chân Khí bao bọc
lấy thanh kiếm, tạo ra năm kiếm ảnh hư ảo bay quanh thanh kiếm to bè của lão
đâm về hướng Minh Nguyệt đang lùi bước.

Minh Nguyệt lui ra sau, Đại Tượng liền bước tới một bước tới, hai tay chưởng
tới trước, một màn chắn màu vàng hình thành bao bọc toàn bộ người ở phía sau
gồm cả Tử Phong. Những thanh kiếm ảnh lao đến trước tiên, vừa chạm vào màn
chắn liền bật ngược ra sau rồi tan mất. Đinh Lỗ mặt không đổi sắc, xoay kiếm
chuẩn bị lao vào tấn công, nhóm người phía sau Đinh Lỗ cũng đồng loạt lao đến.

Tử Phong cũng đoán tình huống xấu như chuyện này có thể diễn ra, hắn đã chuẩn
bị sẵn tinh thần chiến đấu cũng mọi người, nhưng ngay khi cả nhóm vừa định
động thủ thì một thanh âm vang lên.

- Ai da…. các vị hà tất gì phải chém giết với nhau như vậy chứ…

Đinh Lỗ nghe giọng nói đó liền dừng động tác lại. Đại Tượng chưa hạ màn chắn
xuống nhưng cũng nhìn về hướng vừa phát ra giọng nói đó. Mọi người ở đây đều
nhìn về một hướng đằng xa.

- Người vừa lên tiếng là ai, không ra đây mà còn lén lúc ngoài đó làm gì -
Đinh Lỗ âm trầm nói.

Từ trên một cây cổ thụ ở đằng xa, hai thân ảnh nhảy xuống đất rồi đi bộ từ từ
về hướng này. Người đi trước là một thanh niên khuôn mặt trắng nõn, vừa khôi
ngô tuấn tú, vừa thư sinh nho nhã. Dáng người hắn thanh mảnh, bước đi nhẹ
nhàng, điệu bộ trông rất thư thái. Hắn trên người mặc một bộ đồ màu xanh óng
ánh, mái tóc xanh biển dài tới lưng trông như một làn nước uyển chuyển. Nhìn
tổng thể trông hắn rất đẹp, với vẻ đẹp ấy đủ sức làm đám đàn bà con gái phải
vì hắn mà điên đảo không ít, nếu cải trang thành con gái có khi còn là một mỹ
nữ tuyệt sắc khiến bọn đàn ông phải ngưỡng vọng không thôi.

Đi bên cạnh hắn là một cô gái với vẻ đẹp cũng không kém cạnh gì hắn, cũng là
một mỹ nữ sắc nước hương trời, nhưng không có vẻ gì là nho nhã mà có phần cá
tính mạnh hơn. Cô ta mặc trang phục vàng đen, ánh mắt như phát sáng, tóc ngắn
búi cao. Hai người này đi bộ từ từ tới gần đám người rồi mới dừng lại, không
có vẻ gì đang muốn gây chuyện, nhìn điệu bộ trông thân thiện nhưng chưa chắc
đã như vậy.

Ở đây chỉ có mỗi Tử Phong cũng Song Khả là không nhìn ra được thực lực của hai
người đó. Còn lại thì ai cũng đều nhận ra hai kẻ mới tới kia đều có thực lực
Đại Yêu cao cấp.

- Ngươi muốn gì? Tại sao lại xen vào chuyện của chúng ta - Đinh Lỗ vẫn là kẻ
lên tiếng hỏi.

Người thanh niên tóc xanh khẽ nở nụ cười hút hồn rồi nói:

- Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Tề Hạo, ta ngăn cản các ngươi vì ta không
muốn nhìn một trận chiến vô nghĩa mà thôi.

- Vô nghĩa? ha ha... ngươi cho rằng chuyện báo thù cho sư đệ của ta là vô
nghĩa sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ăn nói như thế? - Đinh Lỗ nóng giận
nói, hắn hôm nay đã gặp nhiều tên ngông cuồng không xem thường người khác ra
gì như vậy rồi, hết đám “ăn cướp mặt dày” kia rồi bây giờ đến hai tên công tử,
tiểu thư này.

- Ấy ấy… ngươi chớ hiểu lầm, ý của ta là bây giờ các ngươi đánh nhau chẳng
phải là vô nghĩa hay sao - Tề Hạo vội xua tay nói - Nếu ta đoán không lầm thì
lần này các ngươi đến đây để tham gia đại hội thi đấu sắp tới, chẳng phải lúc
đó sẽ đụng độ nhau sao, đến lúc đó các ngươi muốn giải quyết thế nào cũng
được, việc gì phải liều mạng uổng phí ở nơi này.

Đinh Lỗ cười mỉa mai nói:

- Trong thi đấu không cho phép giết người, nhưng ta lại cần mạng của bọn
chúng - Đinh Lỗ chỉ tay về nhóm Minh Nguyệt.

Vân Phi nghe giọng điệu tên Đinh Lỗ như thế thì tức giận muốn lao ra liều mạng
một trận nhưng lại bị Minh Nguyệt đưa tay cản lại. Minh Nguyệt vẫn im lặng
quan sát Tề Hạo, Vân Phi có nén cơn giận mà bỏ qua Đinh Lỗ, đứng yên xem tên
Tề Hạo này muốn gì.

- Ta có ý kiến thế này, hay là trong đại hội thi đấu sắp tới, nếu nhóm nào
đạt được thành tích cao hơn thì nhóm đó sẽ được một lần cơ hội sai khiến nhóm
còn lại, muốn chiếm lấy phần thưởng, đoạt lấy trang bị… hoặc có thể đoạt cả
mạng sống đều được - Tề Hạo cười cười nói.

- Chuyện này liên can gì tới ngươi mà người phải nhúng tay vào? - Đinh Lỗ
hỏi.

- Thì ta đã nói rồi, ta chỉ không muốn các ngươi đánh nhau một cách vô nghĩa
mà thôi. Ý kiến ta đưa ra hẳn là rất phù hợp với hoàn cảnh này - Tề Hạo giọng
có vẻ thâm trầm hơn nói tiếp - Đặc biệt là có ta ở đây làm chứng, nếu như nhóm
nào đã chấp nhận điều kiện ấy nhưng khi thua cuộc lại không tuân theo… thì ta
sẽ cùng với nhóm còn lại… truy sát những kẻ nuốt lời.

Minh Nguyệt nhìn qua ánh mắt Tề Hạo vừa hiện lên một tia sát khí, dù rất nhỏ
những cũng đủ để nàng nhận ra. Tên Tề Hạo này thân phận không bình thường, đặc
biệt là thực thực của hắn, có thể thu liễm sát khí như thế chứng tỏ hắn đã
giết người không ít, mà giết một cách âm lãnh chứ không tàn bạo.

- Ngươi là cái thá gì mà có thể đứng ra làm chứng? - Đinh Lỗ nghe xong thì nở
nụ cười khinh miệt nói

Tề Hạo cười lạnh, không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo, nước trong
không khí như muốn cô đặc lại. Mọi người ở đây đều cảm nhận được những biến
đổi đó, ánh mắt nghiêm trọng nhìn về Tề Hạo.

- Ta là Thủy Long Tề Hạo, con trai của Thủy Long Vương, không biết như thế đã
có đủ tư cách để truy sát một ai đó không nhỉ?

Tử Phong nghe tới đó thì cảm thấy chấn động, không ngờ tên Tề Hạo này lại
giống hắn, cũng là người của Long Tộc, mà còn là con trai của Thủy Long Vương
gì đó. Chữ Vương này chẳng lẽ là ở đẳng cấp Tiên Vương, không ngờ một nhân vật
như thế lại xuất hiện ở đây. Minh Nguyệt cùng mọi người xung quanh cũng đều
bất ngờ không kém, một tên có thân phận lớn như thế lại xuất hiện ở nơi này,
hắn lại còn nói ra thân phận của mình ngay trước mắt mọi người. Xem ra rất có
thể sẽ còn gặp hắn trong thời gian sắp tới, hay đúng hơn là hắn không sợ lộ
thân phận vì sắp tới có thể ai cũng biết tới chuyện Thái Tử Long Cung xuất
hiện ở đế quốc Phương Kiều nhỏ bé này. Nếu như vậy thì đừng nói là hắn cũng có
ý tham gia đại hội lần này chứ?

Đinh Lỗ nghe cái tên ấy liền biết lai lịch tên Tề Hạo này, là Thái Tử Thủy
Long Cung. Một người như thế không ai dám mạo nhận cả, đặc biệt vừa rồi Tề Hạo
cũng đã thi triển năng lực của hắn nên có thể chắc chắn tên này là Long Thái
Tử rồi.

- Được rồi, nếu đã như vậy thì ta sẽ tin ngươi, chỉ là bọn ăn cắp kia có dám
chấp nhận chuyện này hay không thôi.

- Bà mẹ mày chứ ở đó mà không dám, tao chờ tới ngày bọn mày quỳ lạy xin tha
mạng vì đã xúc phạm tới ông nội mày đấy - Vân Phi không nhịn được nữa nên chửi
đổng lên.

Minh Nguyệt cản Vân Phi lại, ánh mắt nhìn qua Tề Hạo rồi nói:

- Được, bọn ta chấp thuận.

Tề Hạo khuôn mặt điềm đạm nở nụ cười nói:

- Vậy xem như vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa rồi? Các vị chỉ cần chiến
thắng ở trận chiến sắp tới là được, vừa có được sừng Ngọc Kỳ Lân, vừa trả được
thù, không phải là một công đôi chuyện hay sao?

Minh Nguyệt không nói gì, nếu như Tề Hạo cũng tham gia lần tranh đoạt này thì
cơ hội lấy được sừng Ngọc Kỳ Lân sẽ rất khó khăn thì dễ gì có thể một công đôi
chuyện như hắn nói. Chưa nói đến thực lực của Tề Hạo, đến cả cô gái đi bên
cạnh hắn cũng không phải dạng tầm thường gì, đó là còn chưa nói đến những đồng
đội trong nhóm của hắn có thực lực thế nào nữa. Lần tranh đoạt này xem ra phải
gian nan rất nhiều rồi.

- Nhưng lỡ như bọn chúng thừa cơ hội này trốn thoát mà không tham gia thi đấu
thì sao? - Đinh Lỗ vẫn xem thường nhóm người Minh Nguyệt.

- Ta đoán thực lực của mọi người ở đây đều không kém cạnh gì nhau, việc gì
phải tỏ ra sợ hãi như thế, có phải không…. ừm… - Tề Hạo nhìn Minh Nguyệt rồi
ngập ngừng nói - À xin lỗi, ta vẫn chưa biết tên của cô.

Minh Nguyệt chỉ nói một từ thay cho câu trả lời:

- Nguyệt.

- Ừm.. vậy ta xin gọi cô là Nguyệt cô nương có được không - Tề Hạo nở nụ cười
hữu hảo, kết hợp với dáng vẻ tuấn tú của hắn chào hỏi Minh Nguyệt, nhưng thấy
Minh Nguyệt không đáp một lời nào khiến hắn cảm thấy mình bị xem thường, nhưng
ngoài mặt vẫn giữ nụ cười như không có gì - Nguyệt cô nương có thể lãnh đạo
một nhóm người như thế hẳn thực lực cũng không tầm thường, việc gì phải trốn
chạy các ngươi làm gì.

- Cô ta cố ý che giấu thực lực như thế thì cũng có thể cô ta không dám đối
đầu với chúng ta thì đúng hơn - Đinh Lỗ muốn mượn tay Tề Hạo để thăm dò thực
lực của đám người Minh Nguyệt, nhất là cô gái che mặt đang là thủ lĩnh ấy, nếu
không biết thực lực của cô ta thế nào thì khó mà có kế sách đối phó được.

Tề Hạo ra vẻ suy nghĩ rồi nói:

- Thôi thì quyết định như thế này, dù sao thì người làm sai từ đâu cũng là
người của Nguyệt cô nương. Nếu vậy thì chỉ cần Nguyệt cô nương đồng ý đỡ được
một chiêu của Đinh Lỗ thì mâu thuẫn này coi như tạm thời bỏ qua, trong vòng
một tháng trước đại hội, không ai được tìm đối phương để gây khó dễ nữa.

Minh Nguyệt nhíu mày, tên Tề Hạo nào cũng có ý muốn điều tra về thực lực của
nhóm mình, đặc biệt là về Minh Nguyệt. Tiểu Thanh nghe điều kiện Tề Hạo nói ra
thì cảm thấy bất an, vội níu tay Minh Nguyệt, sau đó nói nhỏ gì đó vào tai cô.
Minh Nguyệt nghe xong thì cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Thanh nói:

- Em đừng lo, ta có kế sách để đối phó với chuyện này.

Nói xong Minh Nguyệt tiến về phía trước nói:

- Ta đồng ý, nhưng với một điều kiện, đó là chỉ tấn công bằng một chiêu thức
sử dụng Chân Khí.

Đinh Lỗ nghe Minh Nguyệt nói thế liền cười lạnh trong lòng, hắn chắc chắn sẽ
tấn công đòn mạnh nhất là bằng một Công Pháp rồi, mà Công Pháp thì tất nhiên
là dùng Chân Khí, một điều kiện thừa thãi.

- Được.

Đinh Lỗ nói xong liền cầm thanh kiếm to bè của mình tiến tới trước. Tề Hạo và
cô gái xinh đẹp đi cùng lui ra sau, ánh mắt cả hai chăm chú theo dõi hai người
Đinh Lỗ và nhất là quát sát Minh Nguyệt. Tất cả mọi người xung quanh, bao gồm
cả Tử Phong cùng lùi ra sau thật xa để nhường một khoảng trống chỉ có Đinh Lỗ
và Minh Nguyệt ở giữa.

Minh Nguyệt lấy ra một thanh đao ngắn trên tay. Đinh Lỗ nhìn thanh đao đó liền
nhận ra lai lịch của nó. Mọi người ở đây đa số ai cũng nhận ra thanh đao ấy là
loại gì. Đó là một vũ khí Tinh Thạch, nó có tên gọi là Triệt Đao, tác dụng của
nó chính là triệt tiêu các loại năng lượng phát ra từ vũ khí Tinh Thạch của
đối phương. Tuy nhiên nó chỉ có tác dụng khi chém vào đòn tấn công trực tiếp
hoặc năng lượng phát ra từ vũ khí khác, hay nói cách khác là phải cận chiến,
và phải chém trực tiếp vào năng lượng phát ra từ vũ khí của kẻ địch mới phát
huy được tác dụng. Chính vì thế nên chả ai dùng tới làm gì, chiến đấu mà dùng
Triệt Đao thì thà dùng loại vũ khí có tính sát thương khác còn hơn.

Tề Hạo cũng nghi hoặc không kém, tại sao lại lấy ra Triệt Đao? Nó là loại vũ
khí chỉ triệt tiêu được năng lượng từ Tinh Thạch sinh ra, không thể nào ảnh
hưởng tới Chân Khí. Đặc biệt vừa rồi Minh Nguyệt còn nói chỉ được sử dụng Chân
Khí để tấn công, nếu như Minh Nguyệt nói chỉ dùng vũ khí Tinh Thạch thì còn có
lý, nhưng đằng này lại…

“Là ngu, hay cố gắng liều mạng đây” Đinh Lỗ thầm phán đoán, nhưng hắn không
quan tâm nữa, lập tức vận Chân Khí vào thanh kiếm. Gió xung quanh bỗng nổi
lên, từng cơn gió mạnh mẽ cuốn tới bao bọc lấy thanh kiếm, tới khi cả thanh
kiếm đã được bao bọc bởi một lốc xoáy cuồng bạo có thể nhìn thấy bằng mắt
thường thì Đinh Lỗ xoay kiếm, đâm về hướng Minh Nguyệt.

Một kiếm khí to lớn như một cơn cuồng phong bay nhanh tới, xung quanh nó là vô
số những lưỡi đao gió sắc bén, nếu chạm vào có khi bị thương không nhẹ. Minh
Nguyệt ánh mắt ngưng trọng, tay cầm Triệt Đao lướt tới.

Kiếm khí cách Minh Nguyệt khoảng một mét thì Minh Nguyệt đã lướt qua một bên
vô cũng nhanh. Né được phát đâm đó nhưng Minh Nguyệt vẫn tiếp tục thi triển
thân pháp tránh né liên tục. Vì đòn tấn công là bằng Chân Khí nên Đinh Lỗ có
thể điều khiển từ xa để nó đuổi theo Minh Nguyện. Thân ảnh linh hoạt, di
chuyển nhẹ nhàng, Minh Nguyệt vừa xuất hiện bên này liền lướt sang bên kia,
lâu lâu lại chém một nhát vào những lưỡi đao gió quanh kiếm khí. Kiếm khí bằng
cuồng phong ấy được Đinh Lỗ điều khiển nên đuổi theo sát nút Minh Nguyệt,
nhưng lại không thể chạm vào người nàng được, Minh Nguyệt di chuyển ngày càng
nhanh và càng bỏ xa khoảng cách giữa nàng và kiếm khí.

Tử Phong quan sát cách thức di chuyển của Minh Nguyệt liền nhận ra vài phần
quen thuộc, dường như nó là Vô Ảnh Bộ mà hắn đã tập qua. Nhưng nhìn kỹ lại thì
có vẻ khác, quả thật là biến ảo còn hơn cả Vô Ảnh Bộ. Không ngờ thân pháp của
Nguyệt Tỷ lại ảo diệu đến thế, đặc biệt là càng di chuyển lại càng nhanh hơn.

Cô gái đứng bên cạnh Tề Hạo bỗng mở miệng nói nhỏ với Tề Hạo:

- Hạo ca, huynh nhìn ra cách thức di chuyển của cô ta không?

- Một loại thân pháp đơn giản có phần giống với họ nhà Miêu Tộc, nhưng ta lại
chưa gặp qua loại này bao giờ.

- Cô ta định tránh né suốt hay sao? Cô ta chém vào bề ngoài của kiếm khí
dường như đều vô nghĩa.

- Thái Yên, muội hãy quan sát kỹ đi, nhất định cô ta có ý đồ gì đó mới đáp
ứng chuyện đón một chiêu bằng Chân Khí trong khi chỉ sử dụng Triệt Đao, cô ta
không có ý đồ muốn lộ thân phận hay năng lực nên mới né tránh như vậy, còn
việc dùng Triệt Đao chém về kiếm khí hẳn cũng phải có nguyên nhân - Tề Hạo
cười cười nói với Thái Yên, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát từng cử động của
Minh Nguyệt, muốn tìm ra một manh mối nào đó về cô gái che mặt này.

Đinh Lỗ đang mất dần kiên nhẫn, không ngờ thân pháp của Minh Nguyệt lại linh
hoạt đến thế, chẳng lẽ cô ta đưa ra yêu cầu này chính là vì muốn né tránh.
Nhất định là vậy, cô ta sợ giao chiến nên mới chọn né tránh, hẳn cô ta chỉ
giỏi về thân pháp mà thôi, nhưng dù thế nào thì cũng sẽ bại dưới tay kiếm khí
của mình, làm sao có thể duy trì thân pháp lâu dài hơn một kẻ tấn công bằng
Chân Khí được. Đinh Lỗ tuy bực bội nhưng cũng tập trung vào việc tấn công Minh
Nguyệt, nhưng ngay lúc đó hắn chợt nhận ra:

“Không đúng… kiếm khí của ta đã nhỏ hơn lúc trước”

Ngay khi nhận ra Đinh Lỗ mất tập trung vì nhận ra kiếm khí của mình bị thu
nhỏ. Minh Nguyệt liền xoay người cúi xuống, né được thanh kiếm khí cuồng bạo
vừa bay ngang qua đầu, tay cầm Triệt Đao chém ngay vào giữa thanh kiếm khí.
Tức thì cả thanh kiếm khí ấy bỗng tan ra thành những cơn gió nhẹ rồi dần dần
tan biến mất, trả lại không khí xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng.

Cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên, cả Tử Phong
cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ có những người biết thân phận của
Minh Nguyệt là không bất ngờ gì lắm, chỉ ngạc nhiên là Minh Nguyệt lại có thể
giải quyết nhẹ nhàng đến vậy.

“Không thể nào” - Đinh Lỗ thầm kêu lớn - “Triệt Đao không thể phá được Chân
Khí… tại sao… tại sao lại có chuyện đó”

Tề Hạo đang quan sát Minh Nguyệt rất kỹ cũng không nhận ra điểm gì khác biệt,
khuôn mặt trầm tư suy nghĩ gì đó. Thái Yên nhíu mày hỏi

- Hạo ca, huynh có nhìn ra được gì không? Muội không thấy cô ta có điểm gì
khác biệt cả.

- Không hề có một tia Chân Khí dao động nào từ cô ta phát ra, chứng tỏ cô ta
không dùng năng lực hay Thiên Phú gì, như vậy ai cũng có thể đoán là do thanh
Triệt Đao này là loại có tác dụng với cả Chân Khí. Nhưng chắc chắn không phải
như thế, cô ta đã giở trò gì đó khiến ngay cả ta cũng không nhìn ra.

- Cô ta chính là đối thủ đáng ngại nhất trong lần tranh đoạt này - Ánh mắt
Thái Yên nhìn Minh Nguyệt như rất háo hức muốn được đọ sức.

- Ha ha… như vậy mới thú vị chứ - Tề Hạo miệng cười thỏa mãn nói - Không ngờ
lần du ngoạn của chúng ta đến một nơi tưởng chừng như rất tẻ nhạt lại có thể
bắt gặp sừng Ngọc Kỳ Lân, và còn gặp được vài kẻ để ta có hứng thú ra tay như
thế này.

Tề Hạo nói xong liền vỗ tay chúc mừng đi tới trước, vừa đi vừa nói:

- Thật là ngoạn mục, không ngờ Nguyệt cô nương lại có thể dùng Triệt Đao để
phá được một đòn tấn công như thế - Tề Hạo cúi người ra vẻ bái phục rồi nói -
Hẳn là thanh đao này rất đặc biệt rồi, hoặc có thể là....

Minh Nguyệt nhìn qua Tề Hạo, nàng vẫn cảm giác được người này không giống với
vẻ bề ngoài, hắn là một kẻ nguy hiểm hơn cái dáng vẻ thư sinh mặt trắng ấy.
Minh Nguyệt chỉ cúi đầu chào lại rồi quay người trở về với người của mình,
không đả động gì tới Tề Hạo cùng bọn người Đinh Lỗ vẫn còn ngây ngốc vì việc
kỳ lạ vừa rồi.

Tề Hạo không cảm thấy mình bị Minh Nguyệt coi thường như trước, bây giờ hắn
lại cảm thấy hứng thú với cô gái che mặt này hơn.

Minh Nguyệt sau khi quay lại thì Vân Phi liền cười cười nói nhỏ:

- Đại Tỷ, không ngờ tỷ lại dùng cây đao phế vật ấy, quả là cao kiến à nha.

- Chúng ta đi thôi, đợi đến Đế Đô rồi nói chuyện sau - Minh Nguyệt nói xong
liền đi trước.

Cả nhóm người Đại Tượng, Tiểu Thanh, Vân Phi, Đà Phu cùng Tử Phong cũng đi
theo sau. Riêng Song Khả đã bám vào người Minh Nguyệt lúc cô đi quang qua Đà
Phu rồi.

- Thái Yên, chúng ta cũng đi thôi.

Tề Hạo nở nụ cười bí hiểm, cùng cô gái tên Thái Yên nhìn nhóm Minh Nguyệt đi
khuất tầm mắt rồi cũng xoay người thong dong đi ngược lại về hướng bãi tập kết
Phi Thuyền, bỏ lại Đinh Lỗ và người của hắn vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó.

- Sư phụ, tiếp đến chúng ta nên làm thế nào - Tên mắt híp nói với Đinh Lỗ.

Đinh Lỗ vẫn còn bất ngờ vì chiêu thức của mình lại bị phá một cách đơn giản
như vậy, nếu không tìm ra nguyên nhân thì rất có thể lúc đối đầu trong cuộc
chiến sắp tới sẽ khó lòng nắm chắc phần thắng trong tay được.

- Ta sẽ gọi đại sư huynh của ta đến, dù có phải trả giá thể nào cũng quyết
đem đám ngông cuồng đó giết sạch, báo thù cho sư đệ của ta - Đinh Lỗ ánh mắt
sắc lạnh nhìn về hướng nhóm Minh Nguyệt đã đi mất nói.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #25