Tâm Năng


Người đăng: Roseri

Màn cưỡi Rồng của Song Khả trên không trung diễn ra được một lúc lâu rồi cũng
kết thúc. Tử Phong dần dần hạ cánh xuống chỗ cũ, Song Khả đang bám trên hai
cái sừng của Tử Huyền Long đã không còn cười vui hớn hở như lúc đầu nữa, nhưng
trên hai khuôn mặt tròn tròn của Song Khả vẫn còn giữ vẻ hứng thú của trẻ con
ham vui, vẫn muốn Tử Phong lượn thêm vài vòng nữa.

Khi Tử Phong đã hạ xuống mặt đất. Song Khả vẫn còn luyến tiếc chưa muốn rời
khỏi đầu Rồng, bốn tay cứ ôm chặt lấy hai cái sừng mà không chịu xuống. Vân
Phi định bụng chửi cho Song Khả một trận nhưng lại không dám mở miệng nên nhìn
qua Tiểu Thanh, ý muốn bảo Tiểu Thanh “gỡ” hai thằng thiểu năng ấy xuống. Tiểu
Thanh cũng không muốn Song Khả gây khó dễ cho Tử Phong nữa, dù sao cũng đã leo
lên đầu Tử Phong bắt hắn bay lượn trên không trung một khoảng thời gian dài
rồi chứ đâu phải ít ỏi gì, nên lên tiếng gọi Song Khả:

- Song Khả, tới giờ tập luyện rồi, xuống đây nhanh nào.

Song Khả nghe Tiểu Thanh gọi nên miễn cưỡng rời khỏi đầu Tử Huyền Long, bay tà
tà xuống bên dưới, cả hai cùng đồng thanh lí nhí đáp:

- Tiểu Thanh tỷ tỷ… Mẹ không có ở đây mà.

Tiểu Thanh miệng nở nụ cười liếc nhìn qua Vân Phi rồi nói với Song Khả:

- Vân Phi lâu rồi chưa kiểm tra “Tâm Năng” nên đang muốn tập luyện cùng với
Song Khả đó.

Vân Phi vừa nghe tới đó đã vội hét toáng lên:

- Con điênnnnnnn… Tao nói thế bao giờ hả… Song Khả, mày đừng nghe con mắm lùn
ấy nói bậy, tinh thần tao đang rất tốt, không cần phải tập luyện gì hết.

Tiểu Thanh ôm bụng cười khoái trá, bình thường Song Khả luôn ở với Minh Nguyệt
nên Tiểu Thanh không có cách nào sai bảo hai đứa nhóc ấy được. Bây giờ có Song
Khả đang là đồng minh bên cạnh nên tha hồ mà đày đọa tên cẩu tặc Vân Phi. Có
thể nói khắc tinh lớn nhất của Vân Phi ngoài Nguyệt Tỷ ra thì chính là Song
Khả, ngoài hai nhân vật ấy ra, Vân Phi không ngại bất cứ một ai, vì hắn là một
tên liều mạng, dù có chết cũng lao vào mà đánh, nhưng đụng tới Song Khả thì
cái khả năng liều mạng của Vân Phi coi như vứt đi, chỉ biết trơ mắt mà chịu
đựng.

Tử Phong đã hóa lại thành hình người, lại thấy Vân Phi biểu hiện dáng vẻ ái
ngại Song Khả đến thế nên cũng tò mò muốn biết về khả năng của Song Khả là gì.
Đúng lúc đó Vân Phi liền chộp lấy cơ hội có mặt Tử Phong ở đây, muốn đẩy trọng
trách tập luyện với Song Khả qua cho hắn nên vội chạy lại bên Tử Phong:

- Song Khả, tao tìm ra một đứa rất hợp với mày nè - Vân Phi kéo Tử Phong lại
gần, vỗ vỗ vào vai Tử Phong nói - Con kỳ nhông này bản thể là Tử Huyền Long,
năng lực của nó chính là tinh thông Huyền Thuật, nên năng lực tinh thần của nó
sẽ cao hơn tao rất nhiều… Rất có ích cho mày.

Song Khả bốn mắt long lanh nhìn về Tử Phong, tụi nó không ngờ ngoài khả năng
là một con quái vật biết bay, Tử Phong còn có thể cùng tập luyện, đây là một
lợi ích to lớn đối với Song Khả, vì ở trong nhóm chỉ có mỗi Minh Nguyệt là có
đủ năng lực tinh thần để phối hợp tập luyện với Song Khả được mà thôi.

Tử Phong cảm thấy thắc mắc, theo như Vân Phi nói thì năng lực của Song Khả có
liên quan tới Huyền Thuật và năng lực tinh thần của mình. Nhưng chúng là gì
mới được chứ, Tử Phong còn chẳng biết tí nào về bản thân mình thì mấy cái khái
niệm ấy đối với hắn mà nói, chỉ là những khái niệm mơ hồ.

Tử Phong đang định giải vây cho Vân Phi, cũng vừa là biết thêm về năng lực của
Song Khả nên hỏi:

- Năng lực của Song Khả liên quan tới năng lực tinh thần à? Mà năng lực tinh
thần là cái gì?

Những chuyện về tu luyện thì Vân Phi mặc dù hiểu rõ nhưng lại không diễn đạt
rành rọt lắm, vì hắn nói được vài câu lại chen vô mấy câu xàm xàm, đôi khi còn
nói lạc đề. Tiểu Thanh đối với mấy vấn đề này lại dễ nói chuyện hơn Vân Phi
nên lên tiếng giải thích cho Tử Phong:

- Năng lực tinh thần, hay còn gọi là Tâm Năng, là khái niệm dùng để nói đến
khả năng điều khiển và chi phối tinh thần, cảm xúc của bản thân trong mọi hoàn
cảnh. Ví dụ như một người đang dùng Chân Khí để tạo ra một khối năng lượng
trên lòng bàn tay, nếu Tâm Năng của người đó đủ mạnh thì khối năng lượng được
tạo ra ấy sẽ hoàn chỉnh và không bị loạn động, nhưng nếu Tâm Năng của người đó
yếu, khối năng lượng sẽ bị mất ổn định rồi vỡ ra.

Sau này Tâm Năng cao hay thấp còn quyết định đến khả năng quan sát trong một
phạm vi nhất định, khả năng quan sát ấy gọi là Thần Thức, tuy nhiên từ Tiên
Nhân trở lên thì Thần Thức mới chính thức phát huy tác dụng.

Đó là nói đến những lợi ích đơn giản của Tâm Năng, nhưng Tâm Năng không đơn
giản chỉ là một năng lực hỗ trợ, mà nó còn mang một tác dụng khác rất nguy
hiểm. Khi Tâm Năng đạt tới cảnh giới cao, người sử dụng có thể dùng Tâm Năng
làm ảnh hưởng tới tinh thần đối phương, khiến đối phương bị hỗn loạn mà không
tập trung tinh thần trong lúc chiến đấu được, hoặc tệ hơn là có thể giết chết
đối phương bằng cách khiến đối phương điên loạn, gây tẩu tán Chân Khí trong cơ
thể mà chết ngay tức khắc.

Tâm năng ở những người chuyên về pháp lực thường cao hơn bình thường bởi vì
những khả năng của họ buộc họ phải thường xuyên sử dụng tinh thần. Ở những
người có tâm tính sắc bén, hay người trải qua nhiều cam khổ cũng có Tâm Năng
khá cao. Có thể nói Tâm Năng là một loại rất khó luyện tập vì nó thuộc về tâm
tính chứ không đơn thuần là hấp thu Linh Khí để tu luyện như bình thường, cho
nên vô cùng hiếm có Công Pháp nào nói đến việc tu luyện Tâm Năng.

Tiểu Thanh giải thích mặc dù ngắn gọn nhưng cũng đủ để Tử Phong hiểu được Tâm
Năng là gì. Như vậy thì theo như suy đoán của Tử Phong, Song Khả có thể có Tâm
Năng rất cao nên muốn tìm người cùng tập luyện, Vân Phi thì về mặt tâm tính có
hơi “trẻ trâu” nên khó mà có Tâm Năng cao được. Tiểu Thanh thì Tâm Năng cao
hơn Vân Phi nhưng cũng không đáp ứng đủ tiêu chuẩn của Song Khả. Lúc đầu, Tử
Phong có nghe Song Khả nói không có mẹ ở đây thì không tập luyện được, như vậy
có nghĩa là Tâm Năng của Nguyệt Tỷ phải cao hơn mọi người trong nhóm rất
nhiều.

Sau khi Tiểu Thanh giải thích xong, Vân Phi biết Tử Phong đang muốn biết về
Song Khả nên chen vào nói ngay:

- Song Khả không phải chỉ đơn giản là có Tâm Năng cao như mày đang nghĩ thôi
đâu, tụi nó còn có một Thiên Phú vô cùng nguy hiểm nữa - Vân Phi nói chậm chậm
như đang công bố đáp án - Đó là Huyễn Thuật

Tử Phong nghe Vân Phi nói đến Huyễn Thuật cũng tò mò, Huyễn Thuật là cái giống
gì hắn đâu có biết, đến năng lực Huyền Thuật của bản thân hắn còn mù tịt mà.

Vân Phi biết con kỳ nhông này không nắm rõ lắm mấy cái khái niệm mơ hồ nên
giải thích luôn. Mặc dù hắn không có hứng thú giải thích lắm, nhưng Vân Phi
đang muốn Tử Phong thay thế hắn làm người tập luyện với Song Khả nên rất tận
tình nói:

- Huyễn Thuật là những tiểu xảo tạo ra huyễn cảnh, ảo giác, những thứ không
có thật để đánh lạc hướng đối thủ, bình thường thì nó không có tác dụng gì
lớn, bởi nó rất dễ bị đối phương nhận ra và thoát khỏi nó, vì tất cả chỉ là
huyễn cảnh không thật, nhưng với hai thằng quái thai này lại khác - Vân Phi
chỉ tay về phía Song Khả, ngay sau đó bỗng chột dạ vì mới lỡ miệng gọi Song
Khả là quái thai, nhưng nhìn thấy Song Khả bốn mắt vẫn tròn xoe long lanh nhìn
mình nên mới thở phào, may mà hai thằng nhóc này không biết quái thai nghĩa là
gì, Vân Phi nói tiếp

- Song Khả sinh ra lại có Tâm Năng vô cùng cao, kết hợp với Thiên Phú về
Huyễn Thuật của nó cũng rất mạnh, phải nói là một “vũ khí vô cùng nguy hiểm”
Huyễn Thuật do Song Khả tạo ra vô cùng chân thật, ảnh hưởng đến toàn bộ cảm
giác, xúc giác, tinh thần nói chung là mọi thứ mà nạn nhân tiếp xúc phải.
Huyễn Thuật của nó còn khiến cho nạn nhân không thể phân biệt được đâu là thật
đâu là giả, dù biết mọi thứ là giả cũng không thể thoát ra khỏi nó được, bị nó
dẫn dắt cho tới mức muốn chết đi sống lại cũng không xong… Phải nói là...” -
Vân Phi vừa nói mà vừa diễn tả ghê rợn, nhắc đến phần bị Song Khả dẫn dắt
trong Huyễn Cảnh đến chết đi sống sống lại thì hắn không nói thêm được nữa,
bản thân hắn bị Song Khả hành hạ nhiều lần rồi nên vẫn còn bị ám ảnh bởi quá
khứ.

Tiểu Thanh miệng cười khúc khích, nhớ lại cảnh tượng những lần Vân Phi bị Song
Khả đem ra hành hạ mà không nhịn nổi nên cười lớn tiếng. Vân Phi biết con mắm
lùn đang nhớ tới cảnh khốn khổ của hắn mà thầm rủa trong lòng. Trong nhóm, mỗi
lần luyện Tâm Năng chỉ có hắn là bị Song Khả khiến cho bị sống dở chết dở như
thế, còn những người khác lại nhẹ hơn nhiều, không biết lý do vì sao, chẳng lẽ
hắn có Tâm Năng yếu, hay tại hai thằng thiểu năng ấy ghét hắn.

Tử Phong vô cùng bất ngờ về năng lực của Song Khả, với Thiên Phú Huyễn Thuật
cộng với Tâm Năng vô cùng cao như thế thì đúng như Vân Phi nói về Song Khả:
“một vũ khí vô cùng nguy hiểm”, một kỹ năng thật bá đạo.

Tiểu Thanh thấy Tử Phong bất ngờ như vậy liền nói:

- Song Khả cũng có nhược điểm, đó là ngoài Huyễn Thuật và Tâm Năng cao ra,
bản thân hai đứa nó lại vô cùng yếu ớt, không có lấy một tia Chân Khí nào
trong người. Song Khả đang bay lơ lửng trước mặt cậu không phải là nhờ vào
Chân Khí trong người của Song Khả, mà bản thân của Song Khả đã biết bay từ lúc
sinh ra rồi, còn nguyên nhân tại sao thì không ai biết, vì bình thường chỉ có
Tiên Nhân trở lên mới có thể dùng Chân Khí để ngự không phi hành thôi.

- Nhưng với năng lực của Song Khả như vậy cũng đủ sức để nó tự bảo vệ bản
thân rồi chứ. - Tử Phong nói.

Đúng là với Huyễn Thuật tạo ra chân thật như vậy, lại còn ảnh hưởng đến tinh
thần đối phương, thì còn ai có thể tiếp cận được Song Khả được nữa, chưa nói
đến hai đứa nó còn biết bay, nhưng Tiểu Thanh lắc đầu đáp:

- Cũng khó nói lắm, bởi vì năng lực của Song Khả hiện tại vẫn còn hạn chế,
Song Khả phải tiếp cận đối tượng trong một phạm vi 50 mét mới có tác dụng, và
Song Khả chỉ có thể sử dụng Huyễn Thuật tác động lên một mục tiêu duy nhất,
tức là chỉ có một người bị dính phải Huyễn Thuật. Nếu Song Khả bị một đám đông
vây quanh thì nó không thể làm gì được, chỉ có thể bỏ trốn, còn chưa nói đến
nếu đối phương có Tâm Năng cao hơn Song Khả thì có thể phá được Huyễn Thuật,
đến lúc đó Song Khả sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng may là từ trước tới nay chưa
có một ai phá được Huyễn Thuật của Song Khả cả.

Thì ra là vậy, năng lực mặc dù rất mạnh nhưng vẫn có hạn chế nhất định, chứ
nếu không thì Song Khả sẽ quá mạnh rồi.

- Năng lực có hạn chế, nhưng những hạn chế đó sẽ giảm dần qua quá trình luyện
tập, có phải vậy không? - Tử Phong hỏi, vì nếu là hạn chế luôn thì Song Khả sẽ
không tìm người để tập luyện cùng rồi.

Vân Phi nghe nói đến vấn đề tập luyện liền nói ngay:

- Đúng… Đúng… Hồi mới xuất hiện Song Khả chỉ dùng Huyễn Thuật được khi tiếp
cận trong phạm vi 10 mét, đến nay đã tăng lên khoảng cách gấp năm lần. Tuy vẫn
chỉ sử dụng lên một mục tiêu, nhưng biết đâu sau này sẽ có tiến triển, Thiên
Phú của nó sẽ phát triển theo Tâm Năng, cho nên mày phải hỗ trợ và giúp đỡ
Song Khả luyện tập nhiệt tình vào, dù sao mày cũng sắp là thành viên trong
nhóm tụi tao, lại là Tử Huyền Long nên cũng cần phải rèn luyện Tâm Năng nữa.

Tử Phong gật gù đồng ý, mặc dù không biết cái năng lực Huyền Thuật của mình nó
là gì Nhưng tác dụng của Tâm Năng tốt như vậy thì tập luyện để nâng cao Tâm
Năng của bản thân lên càng cao càng có lợi, vừa có lợi cho năng lực của bản
thân, vừa có khả năng phòng thủ trước những kẻ địch có Tâm Năng cao. Mặc dù
người có Tâm Năng cao là rất ít, nhưng lỡ như có gặp phải chúng thì cũng tránh
bị chúng dùng Tâm Năng khiến mình chết không kịp ngáp như lời của Tiêu Thanh
nói.

Vân Phi thấy biểu hiện của Tử Phong như vậy liền mừng thầm vì con kỳ nhông này
đã cắn câu, có ý muốn tập luyện Tâm Năng với Song Khả rồi, kỳ này đã có cách
thoát khỏi Song Khả, vừa có đứa thay mình ăn hành những lúc Song Khả giận dỗi
sau này, quả thật con kỳ nhông này cuối cùng cũng có một điểm lợi ích với Vân
Phi.

Vân Phi không đợi Tử Phong phân vân nữa mà gọi Song Khả tới thử nghiệm Huyễn
Thuật với Tử Phong ngay. Nhưng phải nhẹ nhàng chứ không nên ngay bước đầu tiên
đã để cho Song Khả mạnh tay, hù cho con kỳ nhông trốn không dám tập với Song
Khả nữa là coi như kế hoạch của Vân Phi đi tong:

- Song Khả, lại đây, con kỳ nhông này sẽ là người luyện tập với mày thay cho
tao, một tháng sắp tới đừng có tìm tao mà kiểm tra Tâm Năng gì hết, tao đủ
tiêu chuẩn rồi, với lại tao còn phải dạy cho con kỳ nhông học chiến đấu nữa
nên không có thời gian bồi tiếp mày, cần gì thì cứ tìm nó - Vân Phi vỗ vỗ tay
lên vai Tử Phong, xem như đã giải quyết xong chuyện tập luyện của Song Khả.

Song Khả bốn mắt long lanh nhìn qua Tử Phong mong chờ. Tử Phong thấy hai đứa
nhóc này quả thật nhìn bề ngoài vô hại đáng yêu như thế, nhưng lại có được
năng lực Huyễn Thuật rất đáng sợ, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán
gì được.

Tử Phong cười nhẹ gật đầu đồng ý sẽ là người tập luyện với Song Khả, nhưng
trong lòng vẫn chưa biết Huyễn Thuật của Song Khả ra làm sao mà lại khiến Vân
Phi sợ sệt đến vậy.

Vân Phi xem như chuyện này đã được giải quyết êm xuôi, nên nói tiếp:

- Kỳ nhông… Mày có muốn thử nghiệm Huyễn Thuật của Song Khả ngay bây giờ
không, yên tâm là không có gì ghê gớm hết, chỉ là những cảnh bình thường để
cho mày cảm giác được Huyễn Thuật của nó thật như thế nào thôi.

Không đợi Tử Phong lên tiếng đồng ý, Vân Phi đã nói ngay với Song Khả:

- Song Khả… Mày dùng Huyễn Thuật vào con kỳ nhông này, nhớ là dùng vào nó chứ
không phải tao.

Hai đứa nhóc Song Khả liền cười vui vẻ gật đầu, bốn mắt nhìn chằm chằm vào Tử
Phong. Vân Phi nhanh chóng chạy ra xa, đứng cách Tử Phong và Song Khả một đoạn
đúng với khoảng cách Song Khả không thể dùng Huyễn Thuật lên hắn được, mặc dù
đã dặn dò trước là dùng Huyệt Thuật vào con kỳ nhông nhưng biết đâu hai thằng
thiểu năng ấy vì thù dai mà chơi mình nên hắn vẫn tránh. Cảm thấy khoảng cách
đã an toàn, Vân Phi liền hô lên:

- Song Khả… Làm mưa.

Song Khả nghe nói tới làm mưa, liền vỗ tay ra vẻ thích thú, sau đó hai đứa
liền chu miệng ra phun nước miếng như phun mưa:

“phèo”.... “phèo”... “phèo”....

Công nhận là có mưa thật, nhưng là một trận mưa nước miếng.

Tiểu Thanh thấy vậy liền ôm bụng cười to, không ngờ cái trò phun nước miếng
mình dạy lúc rảnh rổi chơi đùa với Song Khả đến giờ nó vẫn nhớ. Cũng tại Vân
Phi không nói rõ là tạo Huyễn Cảnh trời mưa hay gì gì đó, lại bảo làm mưa, đó
là câu Tiểu Thanh dạy cho Song Khả lúc phun nước miếng làm mưa chơi vui, bây
giờ nhắc tới vụ đó nên Song Khả hứng thú “làm mưa” là phải.

Vân Phi đang núp ở đằng xa thấy hai thằng nhóc chu miệng ra phun nước miếng,
cả người thiếu chút nữa là ngã ngửa ra, vội chạy nhanh tới chỗ Song Khả, tay
chỉ vào mặt hai đứa mà lớn tiếng chửi:

- Cái đậu xanh rau má hai thằng thiểu năng nhà mày… Tao bảo tụi mày tạo ra
Huyễn Cảnh trời mưa chứ ai bảo tụi mày phun nước miếng… Đứa nào, đứa khùng nào
dạy tụi mày làm cái trò này… Bà mẹ nó.

- Vân Phi đang chửi thì thấy Tiểu Thanh tay ôm bụng đang cố nhịn cười, liển
chỉ mặt Tiểu Thanh nói.

- À À… Ra là con mắm lùn mày bày ra cái trò này, móa nó… Tức chết đi được…
Song Khả, mày làm lại ngay cho tao… Lần này là dùng Huyễn Cảnh tạo mưa ấy, cấm
phun nước miếng - Vân Phi quay lại nói với Song Khả.

Tiểu Thanh cuối cùng cũng nhịn được cười, nhưng không chửi lại Vân Phi mà nói
với giọng thương sót, vừa cười vừa nói:

- Cẩu tặc… Khục khục… Ha ha… Thôi thì mày làm gương cho Tử Phong trước vậy,
Song Khả đang có ý tập luyện với mày kìa.

Vân Phi thoáng thấy xương sống lạnh toát,\ “Chết mẹ rồi, lúc nãy lỡ miệng gọi
nó là thiểu năng, lại còn chửi nó” Ngay lập tức Vân Phi định hướng tới Song
Khả giải thích thì bỗng nhiên thấy toàn bộ mọi người xung quanh biến đi đâu
mất, vẫn cảnh cũ nhưng người thì không có một bóng dáng nào. Vân Phi thầm kêu
khổ, rơi vào Huyễn Cảnh rồi, bây giờ có cầu xin gì thì cũng không thoát ra
được, chỉ mong hai thằng nhóc ấy nhẹ tay cho mình thôi:

- Song Khả à… Tao không có ý nói mày thiểu năng… À nhầm… Tao không có ý chửi
mày, tao chỉ muốn mày tạo mưa cho con kỳ nhông thử nghiệm thôi, bây giờ mày
chỉ cần tạo mưa cho tao thử nghiệm trước rồi chuyển qua cho con kỳ nhông là
được… Ok.

Vân Phi vừa dứt lời thì bầu trời bỗng âm u tối đen, mây đen kéo tới dày đặc,
sau đó là một trận mưa nhẹ đổ xuống. Từng giọt nước rơi vào người Vân Phi,
từng cơn gió lạnh thổi qua, từng âm thanh xung quanh, mọi thứ đều chân thật
tới nỗi Vân Phi phải ôm hai tay quanh người mà than lạnh, hắn mặc dù là Đại
Yêu, nhưng Huyễn Thuật của Song Khả ảnh hưởng đến cảm giác nên Vân Phi vẫn bị
lạnh vì một cơn mưa rào bình thường.

“Coi bộ hai thằng này còn biết nghe lời” Vân Phi vừa cảm thấy nhẹ dạ phần nào
thì bất chợt một tia sét đánh xuống cách nơi Vân Phi đang đứng chỉ 5 mét.

“ẦM”

Mặt đất bị tia sét ấy đánh xuống tạo thành một hố to, mặc dù sét làm gì mà
đánh kiểu đấy, nhưng đây lại là Huyễn Thuật, Song Khả muốn tạo ra thế nào chả
được, Vân Phi nhìn qua cái hố ấy rồi gào to lên:

- Tổ chaaaaaaaaaa hai thằng… Nhóc tụi mày tính giết người à - Cũng may mà Vân
Phi vẫn tỉnh tảo mà nhịn được hai chữ thiểu năng, nếu không quả sét ấy còn to
hơn nữa.

Vân Phi vừa hét xong thì một cơn mưa sấm sét từ trên trời đổ xuống, Vân Phi
ngay lập tức bị dính ngay một phát thử nghiệm, cả người bị giật tê tái, toàn
thân ê ẩm cháy đen thui, bị choáng rồi té rầm xuống mặt đất. Nhưng đây không
phải sét thật nên Vân Phi không bị ngất đi được, chỉ có cảm giác vô cùng đau
đớn là thật, nhưng cảm giác ấy cũng từ từ nhẹ nhàng trôi qua mất, đây chỉ mới
là một phát, đằng sau là một cơn mưa sét dày đặc nữa.

Vân Phi không muốn bị đánh liên tục nên liều mạng mà chạy, nhưng chạy thế nào
cũng bị sét giật cho té ngã vài lần, nằm một chỗ thì bị sét đánh liên tục,
thật sự là chỉ biết trơ mắt ra mà ăn đòn. Cơn mưa sét chưa tan hết, Vân Phi
còn đang ê ẩm nằm dài dưới hố chịu đòn thì một trận bão tuyết kéo tới, gió
thổi mịt mù, tuyết bay đầy trời, một cái lạnh thấu xương kéo tới. Thế nhưng
Vân Phi lại không bị đóng băng, cứ bị gió tuyết cuốn bay lên cao với cái lạnh
buốt da buốt thịt rồi bị sét đánh tơi tả cho rơi xuống.

Mặt đất bên dưới Vân Phi lại nứt ra từng kẽ nứt lớn, dung nham nóng chảy từ
đâu phun lên, phủ vào người Vân Phi, một cơn nóng bỏng khủng khiếp bao trùm
lấy toàn thân hắn. Dung nham sau đó rơi xuống không bao phủ vào người Vân Phi
nữa thì hắn lại bị gió lạnh tê tái của bão tuyết cuốn đi, chưa cuốn được bao
lâu thì sét lại đánh xuống vài quả, sau đó dung nham lại phun trào lên cuốn
lấy hắn. Thật sự là thống khổ đến sống dở chết dở. Vân Phi miệng gào thét:

“Bà mẹ tụi bay…..cái này là tận thế chứ tạo mưa cái con mẹ
gì........aaaaaaaaaaaa...........aaaaaaaaaa.”

Đó là những gì xảy ra trong tâm trí của Vân Phi, còn bên ngoài thì khung cảnh
vẫn bình thường như cũ, chỉ có cảnh tượng Vân Phi nằm một đống, lăn qua lăn
lại, miệng đau đớn gào thét “tận thế” “tận thế” gì đó trông rất tội nghiệp. Tử
Phong tự hỏi không biết thằng cẩu tặc đang trải qua “cơn mưa” thế nào mà gào
như tận thế tới nơi rồi ấy.

Tiểu Thanh nhìn cảnh Vân Phi bị thế này cũng đã quen rồi, Vân Phi mỗi lần tập
luyện Tâm Năng với Song Khả đều như vậy cả, chỉ khác là mỗi lần thì Vân Phi
gào thét mỗi chuyện khác nhau thôi. Lần này là tận thế thì chắc nội dung là
“cơn mưa”, nhưng Vân Phi thì trải qua mưa sét, mưa tuyết, mưa dung nham chứ
không phải mưa thường.

Tiểu Thanh cũng muốn mượn tay Song Khả để trị thằng cầu tặc này, nhưng bây giờ
không phải thời điểm thích hợp, bây giờ đang cần hắn để dạy cho Tử Phong kỹ
năng chiến đấu, nên liền gọi Song Khả ngừng tay.

Song Khả đang nhìn chằm chằm vào Vân Phi, khuôn mặt của hai đứa nhóc vẫn tươi
vui như thường, nhưng bốn con mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trông rất kì dị.
Nghe tiếng Tiểu Thanh bảo dừng lại thì ánh sáng từ hai cặp mắt biến mất, cũng
là lúc Huyễn Cảnh biến mất.

Vân Phi đang bị hành hạ không có lấy giây phút nào yên ổn, thân thể bầm dập
tới mức thân tàn ma dại, hơi thở đứt quãng thì bỗng nhiên mọi thứ đang diễn ra
xung quanh hắn đều biến mất, mọi cảm giác đau đớn cũng tan biến đi, trở lại
với tình trạng khỏe mạnh trước khi bị lâm vào Huyễn Cảnh. Mở mắt ra hắn thấy
mình đang nằm dài dưới đất, cỏ cây xung quanh bị hắn lăn lộn xới tung cả lên,
Vân Phi vội bật người đứng dậy, ánh mắt kiêng kỵ liếc nhìn qua Song Khả, thấy
nó đang cười cười vui vẻ như bình thường mà lòng chửi rủa không ngớt “Hai
thằng thiểu năng này không bao giờ nhẹ tay một lần nào, tại sao luôn là mình
chứ, móa nó… Định để con kỳ nhông thay thế mình, thế mà mình lại bị lâm vô
cảnh này, giờ làm sao con kỳ nhông dám đụng tới Song Khả nữa.

Vân Phi vẫn kiên nhân giữ ý định để Tử Phong thay thế hắn nên cố gượng cười đi
tới bên Tử Phong, quàng tay qua vai Tử Phong rồi nói:

- Tử Phong này… Lúc nãy không phải tao gặp mưa đâu, mà Song Khả nó dùng toàn
lực tạo Huyễn Cảnh trời long đất lở như tận thế xảy ra với tao ấy, cũng tại vì
Tâm Năng của tao cao quá nên lần nào Song Khả cũng phải toàn lực ứng phó cả,
nhưng với mày thì sẽ khác, yên tâm đi, tới thử với nó đi.

Tử Phong cười thầm trong bụng, lúc giới thiệu mình với Song Khả thì bảo năng
lực tinh thần của mình cao hơn hắn nhiều nên thích hợp tập luyện với Song Khả,
bây giờ lại đổi thành tại tâm năng của hắn cao quá nên không thích hợp với
Song Khả, đúng là thằng cẩu tặc mặt dày vô sỉ, nhưng thôi mặc kệ, dù sao Tử
Phong cũng có ý định muốn luyện tâm năng với Song Khả, nên Vân Phi muốn nói gì
cũng được.

Vân Phi thấy Tử Phong không bị cảnh tượng của mình làm nản chí nên vui mừng
gọi Song Khả:

- Song Khả, dùng Huyễn Thuật vào thằng này… Nhớ lấy, tao nhắc lại là nhớ dùng
vào nó ấy, chứ đếch phải là tao à.

Song Khả vui vẻ bay tới gần Tử Phong, bồn mắt nhìn vào hắn mà cười hi hi,
trông rất dễ thương, Tử Phong liền cười nói:

- Được rồi, Song Khả dùng Huyễn Thuật cho ta thử nghiệm xem nào.

Song Khả gật đầu, bốn mắt phát ra ánh sáng, ngay lập tức Tử Phong rơi vào
Huyễn Cảnh. Mọi người xung quanh đều biết mất, bầu trời âm u, mây đen kéo tới,
gió thổi, mưa rơi, cảm giác về mọi thứ đều chân thật, mọi thứ đều giống với
cảnh tượng Vân Phi gặp lúc đầu, Được một lúc thì gió mạnh nổi lên, một cơn bão
kéo tới, mưa rơi nặng hạt, nước mưa như những tảng nước lớn từ trên trời rơi
xuống, tạo thành một cơn lũ quét ngang qua nơi Tử Phong đứng. Tử Phong chật
vật chống lại gió và nước lũ đang muốn cuốn mình đi, trên trời thì sấm sét
vang động. Cơn bão quét qua một hồi thì trời quang mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu,
cây cối xung quanh bỗng cao lớn rồi nở ra hoa trái thơm lừng cả đất trời, ánh
sáng lung linh khắp mọi nơi, một khung cảnh thiên nhiên vô cùng đẹp đẽ hiện
ra. Cái này là thiên đường chứ tận thế cái gì, nhưng vừa đến lúc đó thì Huyễn
Cảnh biến mất, Tử Phong trở về thực tại.

Vân Phi lúc đầu nhìn thấy Tử Phong đang đứng yên rồi như mất thăng bằng chống
chịu lực tác động gì đó, nên nghĩ con kỳ nhông này gặp tận thế giống mình.
Nhưng một lúc sau lại thấy Tử Phong cười cười ngắm cảnh xung quanh thì chửi
thầm Song Khả giở trò thiên vị. Lúc Huyễn Cảnh kết thúc, Tử Phong trở về với
thức tại liền khen:

- Huyệt Thuật của Song Khả đúng là vô cùng chân thật, mọi hình ảnh, cảm giác
đều không thể phân biệt được đâu là thật thật đâu là giả, lại không biết cách
thoát ra khỏi nó như thế nào… Đúng là một Thiên Phú rất lợi hại.

Vân Phi như đang an ủi nói với Tử Phong:

- Cái đấy là tại mày chưa chạm tới đẳng cấp của tao, tao còn trải qua Huyễn
Cảnh cao cấp hơn nữa kìa, lúc đó mới thú vị, cho nên mày phải luyện tập với
Song Khả nhiều vào, nâng cao Tâm Năng cũng rất có lợi cho mày.

Tử Phong đồng ý, nhưng không phải mấy câu đầu mà là câu cuối nói về luyện tâm
năng rất có lợi, nếu dùng Huyễn Thuật của Song Khả để tạo ra những viễn cảnh
rèn luyện tâm tính và năng lực tinh thần thì Tâm Năng sẽ tăng tiến cao hơn.
Hay có thể dùng Tâm Tăng của bản thân để chống lại Huyễn Thuật của Song Khả,
đó cũng là một dạng tập luyện.

Tiểu Thanh chứng kiến màn Vân Phi đang cố dụ Tử Phong thay thế hắn chơi với
Song Khả mà không nhịn nổi cười, liền trề môi nói:

- Phải, tâm năng của mày cao lắm… Ha ha ha.

Vân Phi nghe con mắm lùn đang tìm cách bắt bẻ mình nên muốn chửi lại, nhưng có
Song Khả ở đây thì hắn không dám lên tiếng, nên vội đánh trống lảng sang
chuyện khác.

- Kỳ nhông… Coi như trong một tháng ở lại đây, ngoài luyện tập kỹ năng với
tao và con mắm lùn, mày sẽ luyện thêm Tâm Năng với Song Khả, như vậy càng giúp
ích hơn cho kỹ năng của mày hơn nữa, sau này tham gia đại hội “xiếc khỉ” sẽ có
lợi hơn.

Xiếc khỉ? Tử Phong nghe câu này hơi quen tai, thì ra cái tên xiếc khỉ này là
Vân Phi đang muốn nói đến đại hội thi đấu diễn ra một tháng sau ở Đế Đô. Nhưng
cách thức thi đấu không dùng Chân Khí như Minh Nguyệt lúc nói chuyện với Vân
Phi là gì? Thể thức ra sao? Tử Phong sắp tới cũng tham gia nên hỏi Vân Phi:

- Lần trước Nguyệt Tỷ có nói tới thi đấu không được phép dùng Chân Khí, chỉ
dùng vũ khí Tinh Thạch, vậy mấy cái đó nghĩa là gì?

Vân Phi đã giải quyết xong vụ của hắn và Song Khả, nên không còn hứng giải
thích mấy chuyện này cho Tử Phong, vội đẩy trách nhiệm qua cho Tiểu Thanh:

- Mắm lùn, vụ này mày rõ hơn tao này, giải thích cho con kỳ nhông đi.

Tiểu Thanh nói gằn lại từng chữ:

- Mắm… Lùn… Mày gọi tao hả?

Vân Phi thầm chửi trong bụng, bà mẹ nó, có Song Khả ở đây nên làm cao với tao
à, đợi đấy:

- À, Tiểu Thanh, tại tao gọi bằng tên không quen lắm, với lại mày lùn hơn tạo
thật mà… Nè - Vân Phi đưa tay xuống dưới nách vừa ngang với đầu của Tiểu
Thanh, ý bảo Tiểu Thanh cao tới nách hắn mà thôi.

Tiểu Thanh nổi giận vì tên cẩu tặc dám đem ra so sánh như thế, nàng so với
những cô gái Nhân Loại khác cũng không đến nỗi lùn, bởi vì nàng có bản thể là
Ảnh Miêu tộc nên hình người của nàng có hơi nhỏ nhắn hơn so với những cô gái
khác thôi. Nhưng vì tên cẩu tặc vốn đã cao nên mới bị hắn đem ra gọi là mắm
lùn, Tiểu Thanh đang định trị tội Vân Phi thì hắn đã vội chạy biến đi mất, tốc
độ bỏ chạy vô cùng nhanh, miệng hắn nói vọng lại:

- Tao đi chuẩn bị giáo trình dạy con kỳ nhông cái đã, mày ở lại giải thích hộ
tao đi.

Tiểu Thanh lắc đầu cười, cũng không muốn tốn thời gian với cẩu tặc Vân Phi nên
quay lại nói với Tử Phong:

- Trước hết cậu đã rõ những chuyện về Chân Khí, Linh Khí và tu luyện chưa?

Tử Phong lắc đầu, hắn mù tịt mấy cái này:

- Tôi chỉ nghe nhắc tới Chân Khí, tức là loại lực lượng đang tuôn chảy trong
cơ thể thôi, còn lại thì không biết.”\

Tiểu Thanh cũng không ngạc nhiên, qua thời gian tiếp xúc với Tử Phong thì Tiểu
Thanh cũng biết được ít nhiều về Tử Phong, chỉ có thể tóm gọn lại là: “một đứa
trẻ to xác” không biết gì đến mấy khái niệm này cả. Tiểu Thanh đành phải giải
thích từ cơ bản:

- Cũng đơn giản thôi, năng lượng bên ngoài mà chúng ta hấp thụ lấy được gọi
là Linh Khí. Linh Khí có mặt ở khắp mọi nơi, tùy thuộc vào địa phương và phong
thủy của nơi đó mà Linh Khi có chỗ đậm đặc, có chỗ lại thiếu thốn, cậu đã sống
trong rừng Khu Vụ, một nơi gần như không có Linh Khí là một ví dụ điển hình.

Chân Khí là tên gọi của Linh Khí đã được hấp thu vào cơ thể và chuyển hóa
thành loại năng lượng đặc trưng của người hấp thu. Chân Khí lúc này khác với
Linh Khí ở chỗ là nó không còn hỗn loạn trôi nổi nữa mà đã được điều động theo
đúng với ý định của người tu luyện. Họ muốn sử dụng Chân Khí vào mục đích như
thế nào cũng được. Khi đã có Chân Khí, người tu luyện sẽ đưa chúng tuần hoàn
trong cơ thể theo một cách thức riêng biệt, những cách thức điều khiển Chân
Khí tuần hoàn trong cơ thể hoặc đưa Chân Khí ra bên ngoài để sử dụng được gọi
là Công Pháp, có Công Pháp để tu tập, để tạo ra kỹ năng, chiêu thức, hay dùng
để tạo ra thuốc, đan dược, pháp bảo v.v… Nói chung là có vô số cách sử dụng
Chân Khí.

Tiểu Thanh vung tay, trên tay liền xuất hiện một cục đá màu trắng nhạt, quanh
nó tỏa ra Linh Khí dao động:

- Viên đá được này gọi là Linh Thạch, là một loại Linh Khí cô đặc thành thực
thể, Linh Thạch thường hình thành ở những nơi có Linh Khí đậm đặc hay những
nơi có phong thủy khác thường. Linh Thạch chứa trong nó là Linh Khí tinh thuần
nên có thể dùng để hấp thụ thành Chân Khí trong cơ thể thay vì phải hấp thụ
Linh Khí bên ngoài cũng được.

Linh Thạch cũng là một loại trung gian dùng để trao đổi mọi thứ với nhau, giá
trị của Linh Thạch thường được chia làm Linh Thạch hạ phẩm, trung phẩm và
thượng phẩm, phân loại giá trị của Linh Thạch sẽ dựa độ tinh thuần và độ đậm
đặc Linh Khí của nó. Viên Linh Thạch trước mắt cậu là một viên Linh Thạch hạ
phẩm.

Tiểu Thanh vung tay, viên Linh Thạch hạ phẩm liền mất đi, thay vào đó là một
viên đá khác, nhưng nó màu đỏ nhạt, lại không phát ra Linh Khí:

- Còn viên đá này được gọi là Tinh Thạch, nó khác với Linh Thạch ở chỗ, nó
không được hình thành dựa trên Linh Khí, nó là một loại khoáng vật đặc trưng
hình thành ở các mỏ thiên thiên. Tinh Thạch có khả năng hấp thụ Linh Khí xung
quanh, và sinh ra một loại năng lượng đặc biệt, loại năng lượng này khác với
Chân Khí, và không thích hợp với các công pháp tu luyện nên nó ít được giới tu
luyện sử dụng. Nó chỉ có mục đích hỗ trợ là chính mà thôi (Tinh Thạch này
chính là loại đá được Grey đem tới Vô Nha tinh, được nhắc tới ở chương 1). Tuy
Nhiên tác dụng của nó không phải là nhỏ, Tinh Thạch dù không có giá trị với
người tu luyện bằng Linh Thạch, nhưng nó vẫn được sử dụng làm vật trung gian
trao đổi ngang giá với Linh Thạch, bởi vì loại năng lượng do Tinh Thạch sinh
ra là vô hạn, cho nên Tinh Thạch được sử dụng làm năng lượng duy trì cho những
thiết bị sinh hoạt, phương tiện di chuyển, vũ khí v.v… Những vật dụng sử dụng
năng lượng từ Tinh Thạch để hoạt động không được gọi là Pháp Bảo, mà gọi đơn
giản là trang bị Tinh Thạch, hoặc có thể gọi là máy móc cũng được, và sắp tới
chúng ta tham gia đại hội thi đấu, chính là sử dụng những vũ khí sử dụng Tinh
Thạch. Vân Phi đang giữ những vũ khí đó trong người nên đợi hắn quay lại, cậu
sẽ được luyện tập cách sử dụng chúng luôn.

Tử Phong nghe một tràng giải thích về mấy khái niệm cơ bản đó mới hiểu được
phần nào, tổng quát lại thì tất cả mọi thứ đều là năng lượng. Năng lượng được
chuyển hóa từ dạng này thành dạng khác thì có tên gọi và tác dụng khác nhau.
Bàng bạt trong không gian thì gọi là Linh Khí, vào trong cơ thể được gọi là
Chân Khí, cô đặc lại thành hình thì gọi là Linh Thạch, năng lượng được đá
chuyển hóa Linh Khí thành loại khác thì gọi là năng lượng Tinh Thạch. Không
biết còn có thêm loại nào khác nữa không, à còn loại năng lượng được điều
khiển bằng tinh thần thì gọi là Tâm Năng nữa chứ, chỉ là Tâm Năng thì không
biết phải phân vào loại năng lượng nào thôi.

Nhưng Tử Phong vẫn còn một thắc mắc nữa, cái này hắn đã định hỏi, nhưng lại
quên mất, bây giờ có Tiểu Thanh ở đây cũng thực hiện mấy động tác giống Vân
Phi nên Tử Phong hỏi luôn:

- À, Tiểu Thanh này, không biết mấy cái Linh Thạch, Tinh Thạch, rồi những vật
dụng khác cô cất ở đâu mà chỉ vung tay là nó xuất hiện ngay thế.

Tiểu Thanh che miệng cười, sau đó đưa tay trái lên, chỉ vào ngón tay út đang
đeo một cái nhẫn màu đen rồi nói:

- Cũng không có gì kỳ lạ đâu, đây là một chiếc nhẫn không gian, nó được luyện
chế từ một loại đá có khả năng chứa bên trong một không gian lớn. Tùy thuộc
vào chất lượng mà kích thước không gian bên trong chiếc nhẫn sẽ lớn hay nhỏ,
chỉ cần dùng Tâm Năng kết nối với chiếc nhẫn này là sẽ có thể lấy ra hay cất
vào các đồ vật. Nhẫn không gian thường được chủ nhân dùng Chân Khí bao bọc
khống chế nên chỉ có chủ nhân của nó mới sử dụng được mà thôi.

Thì ra là vậy, viên Hóa Hình Đan rồi bộ quần áo mà Vân Phi trong tích tắc có
thể lấy ra ngay là vì hắn có một cái nhẫn không gian. Tử Phong bây giờ cũng tò
mò muốn có một cái, nhưng không biết mở miệng nói thế nào, vì có thể giá trị
của nó có thể rất lớn.

Tiểu Thanh đoán được ý nghĩ này của Tử Phong nên nói:

- Nguyệt Tỷ có giữ rất nhiều nhẫn không gian, đợi tháng sau gặp lại, Nguyệt
Tỷ thế nào cũng đưa cho cậu một cái thôi.

Song Khả từ đầu tới cuối nghe mấy người này nói toàn những chuyện khó hiểu đâu
đâu khiến hai đứa buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở trôi nổi quanh
Tiểu Thanh. Nhưng nghe Tiểu Thanh nhắc tới mẹ với mấy cái nhẫn liền mở mắt ra,
bay vèo tới trước mặt Tử Phong rồi hí hửng nói:

- Quái vật… Xin mẹ cho Song Khả vài cái nhẫn với.

Tử Phong trong mắt hai đứa này đã trở thành quái vật luôn rồi, hắn không biết
nói sao với Song Khả thì Tiểu Thanh đã giải vây.

- Song Khả, em không có Chân Khí làm sao mà giữ đồ vật bên trong nhẫn được,
đeo nó trên người khác nào mời kẻ khác móc túi mình.

Song Khả nũng nịu, không quan tâm tới mấy lời của Tiểu Thanh, 4 mắt vẫn long
lanh nài nỉ Tử Phong, Tử Phong chỉ đành cười gật đầu lấy lệ. Song Khả tưởng
thật nên cười vang inh ỏi bay lên tuốt trên cao rồi lượn xuống dưới, đúng là
trẻ con ham vui. Tiểu Thanh đành lắc đầu cười khổ.

Vân Phi thật ra chẳng có đi chuẩn bị “giáo trình” gì cả, chỉ là núp ở một nơi
rất xa trốn Song Khả, chờ Tiểu Thanh giải thích xong thì vào. Nhưng nghe có
tiếng cười của Song Khả, đoán chắc là đã xong chuyện rồi, cộng với Song Khả
đang vui vẻ chuyện gì đó nên chắc sẽ không quan tâm tới mình nên vội chạy về
chỗ cũ. Chạy tới nơi, Vân Phi thấy hai thằng nhóc bay vòng vòng vui mừng như
vớ được đồ chơi mới, nên mới an tâm mà lên tiếng:

- Ây da, xong rồi, cái giáo trình tao chuẩn bị lần này để dạy cho con kỳ
nhông bảo đảm sẽ khiến cho Đại Tỷ phải bất ngờ trước khả năng dạy dỗ của tao,
được rồi con m..ắ…. Ầ Tiểu Thanh mày nhường lại thằng đệ này cho tao nhanh đi.

Tiểu Thanh biết tính của Vân Phi chỉ nói dóc là giỏi nên liền cười nói:

- Vậy à, Thôi bây giờ dạy liền đi, thời gian chỉ có một tháng nên phải gấp
rút nhanh lên mới được.

Vân Phi gật gù:

- Đúng đúng, phải tiến hành nhanh chóng mới được - Vân Phi chỉ tay về Tiểu
Thanh và Song Khả rồi nói - Nhưng mày với hai thằng này không được ở đây, mấy
cái phương pháp bí truyền của tao không thể để cho tụi mày biết được, tụi mày
đi chuẩn bị chỗ ở đi, sắp tối rồi.

Chỗ ở? đúng là đuổi khéo, cả nhóm có bao giờ cần chỗ ngủ qua đêm đâu, nhưng
Tiểu Thanh cũng lười nói với tên cẩu tặc này, quay người dẫn Song Khả đi mất.

Sau khi bóng dáng của Tiểu Thanh và Song Khả đi mất, Vân Phi liền vươn vai rồi
nằm dài xuống đất miệng nói nhỏ: “Cuối cùng cũng đuổi hai các cục nợ ấy đi rồi
haha”

Tử Phong đi lại chỗ Vân Phi đang nằm, đá nhẹ vào chân Vân Phi rồi nói:

- Thời gian gấp rút mà mày nằm đấy làm gì?

Vân Phi lười nhác nói:

- Tao đang bận tổng hợp lại giáo trình để dạy cho mày, phải tốn ít thời gian,
với lại cả ngày hôm nay chạy suốt từ rừng Khu Vụ ra tới đây, lại còn phải
luyện tập với hai thằng thiểu năng ấy, nên thân thể với tâm trí tao hơi mệt,
mày thích thì kiếm một chỗ nào nghỉ ngơi trước đi, sáng mai bắt đầu tập sau.

Câu đầu thì nói cần tốn ít thời gian tổng hợp, câu sau đã thành sáng mai mới
tập, thằng này đúng là chỉ kiếm chuyện để tránh Song Khả mà thôi. Tử Phong cảm
thấy thôi thì nó nói cũng đúng, ngày hôm nay là ngày đầu tiên mình xuất hiện,
mà đã bị một đám người lạ mặt đánh, mém tí nữa là đã bị bắt làm thú cưỡi. Cũng
may nhờ Vân Phi xuất hiện, sau đó lại chạy theo hắn cả buổi, rồi gặp cả nhóm,
sau đó thì biến thành hình người. Xem ra hôm nay là ngày đầu hắn xuất hiện đã
có nhiều chuyện xảy ra quá rồi, nghỉ ngơi một chút như Vân Phi nói vậy. Tử
Phong nghĩ vậy nên cũng đặt lưng nằm dài xuống bãi cỏ gần đó, bầu trời gần tối
nên đã xuất hiện khá nhiều Sao. Tử Phong nằm đó hưởng thụ không khí trong lành
mát rượi của khu rừng sắp về đêm, ánh mắt ngắm bầu trời đầy Sao lấp lánh, một
câu hỏi vụt qua đầu hắn:

“Rốt cuộc ta là ai? Người ta cần tìm là ai?”


Bách Biến Dạ Hành - Chương #18