Kẻ Địch Chung


Người đăng: Roseri

-☉----------☉----------☉-

Tạm thời không quan tâm đến chuyện hổ săn mồi của Đan Chi nữa, Vũ Nhật bắt đầu
quay lại nhiệm vụ chính của mình, đó là “chăm sóc” Bạch Kỳ, giúp cho hắn sao
chép đủ số năng lực của từng người trong danh sách mà Ngân Tuệ giao cho Vũ
Nhật.

Nhưng trước khi bắt đầu, Vũ Nhật cũng hỏi Bạch Kỳ xem hắn đã sao chép được bao
nhiêu người rồi? Dù sao trong khoảng thời gian qua, Bạch Kỳ cũng đã theo chân
Tôn Viên và Vân Phi đi sao chép rất nhiều người. Rồi trong khoảng vài ngày
trước đó, lúc Vũ Nhật bị Tôn Viên đánh nằm bẹp giường thì Bạch Kỳ cũng đã tự
mình sao chép một vài đối tượng rồi, chỉ là Vũ Nhật không biết những đối tượng
của Bạch Kỳ có nằm trong danh sách hay không thôi.

Bạch Kỳ nhanh chóng trả lời vanh vách những người mà hắn đã “động chạm” trong
thời gian qua. Kết quả khiến Vũ Nhật trố mắt kinh ngạc, bởi trong danh sách
ấy, ngoại trừ Tôn Viên và Vân Phi ra thì… còn lại toàn là con gái cả.

- Thằng ngu nữ - Vũ Nhật nhật xét.

Bạch Kỳ thế mà lại gật đầu xác nhận mình ngu nữ, hắn còn xem đây là một việc
rất đáng tự hào nữa chứ. Vũ Nhật hết cách trước lý tưởng này của Bạch Kỳ nên
chỉ đành nhún vai lắc đầu cho qua, hơi đâu quan tâm tới chuyện ngu nữ hay dại
gái của con heo đó.

- À mà này, ngươi sao chép nhiều năng lực như thế, nếu chiến đấu mà phát huy
hết khả năng thì phải nói là vô cùng bá đạo rồi - Vũ Nhật hào hứng nói - Không
nói đâu xa, chỉ cần Linh Nhãn của Tôn Viên cũng đủ khiến khối kẻ gặp phiền
phức.

Bạch Kỳ thở dài rồi ủ rũ nói:

- Nhưng mà ta không biết đánh nhau!

- Không sao, cái đấy có thể rèn luyện - Vũ Nhật cổ vũ.

- Với lại… mấy thứ năng lực đó, nó chỉ là sơ khai thôi - Bạch Kỳ lí nhí nói.

- Sơ khai là cái quái gì?

- Tìm chỗ nào vắng vẻ rồi lão trư đây biểu diễn cho xem.

Bạch Kỳ nhìn đông ngó tây rồi nhanh chóng lủi tới một góc khuất ở Yêu Thành,
Vũ Nhật cũng hiếu kỳ đi theo. Khi cả hai tới một góc phố không có người qua
lại, Bạch Kỳ mới nói:

- Sơ khai nghĩa là… ờm, ví dụ như Ám Lôi của thánh nữ Thái Yên sẽ thành như
vầy nè.

- Ồ ồ… Ám Lôi, là Lôi Long biến dị mang thuộc tính hắc ám của cuồng Long Thái
Yên đó à? Đâu đâu, cho ta xem nó lợi hại như thế nào nào?

Bạch Kỳ gãi đầu rồi lúng túng đưa tay tới, hắn lầm bầm vận lực gì đó, tiếp
theo Bạch Kỳ hô “hây” một tiếng rồi vung tay chưởng về trước. Chân khí ba động
nổi lên tay Bạch Kỳ, một luồng lực dũng mãnh từ tay Bạch Kỳ bắn về trước.

“Te… te… te”

Một tia sét nhỏ bằng cây tăm xuất hiện nhanh chóng rồi tan đi cũng chóng vánh,
tựa như một sợi chỉ mảnh màu vàng đen từ tay Bạch Kỳ vừa ló dạng ra rồi tan
mất tăm mất tích.

Vũ Nhật còn đang hào hứng chờ đợi Ám Lôi trong truyền thuyết xuất hiện, thế mà
thứ xuất hiện trước mặt hắn là một tia sét bé nhỏ như cây tăm xỉa răng, đã thế
nó chỉ te te vài tiếng như gãi ngứa rồi bốc hơi mất.

- Móa!!! Cái * gì thế? - Vũ Nhật há hốc mồm, lòng không nén nổi cơn hụt
hẫng nên chửi thề thành tiếng.

Ám Lôi biến dị hoành tráng biết bao nhiêu, vậy mà vào tay Bạch Kỳ đã bị dìm
hàng đến đáng thương. Vũ Nhật không nén nổi buồn bực, miệng mếu máo nói:

- Đừng nói mấy thứ năng lực khác vào tay ngươi cũng phế như thế này đấy?

- Không đến nỗi nào đâu - Bạch Kỳ cười khổ - Nhưng cũng không khác gì lắm.

- Thử cái khác xem nào - Vũ Nhật vẫn hy vọng kỳ tích xảy ra - Thử băng hỏa
của cặp hồ ly kia xem thế nào?

Vũ Nhật đang hàm ý tới song hồ Lạc Ngân và Lạc Huyên, cặp tiểu hồ ly có thể
kết hợp cả băng và lửa vào với nhau.

Bạch Kỳ gật đầu đồng ý rồi hai tay khẽ vung, một tay sinh ra hàn khí lạnh lẽo,
một tay sinh ra hỏa khí nóng bức. Bạch Kỳ hợp hai tay lại rồi chưởng về phía
trước.

“Xèo… xèo…”

Một thứ gì đó màu xanh xanh không rõ là lửa, là băng hay là khí gì đó, chỉ
thấy nó như một làn hơi nước từ tay Bạch Kỳ bắn ra rồi xèo một phát bốc hơi
tan biến luôn.

- Há há há! - Vũ Nhật vuốt mặt cười khổ - Ta còn tưởng Ngân Tuệ muốn ngươi
sao chép cả đống năng lực là để khiến ngươi thành cường giả vô địch khắp vũ
trụ gì đó chứ. Giờ nhìn màn te te xèo xèo này thì… móa! hãi não quá.

- Bộ lão trư ta đây muốn như vậy lắm chắc - Bạch Kỳ có vẻ tức tối nói.

- Được rồi, vậy thử phát cuối xem thế nào?

Vũ Nhật đưa tay mình về trước người Bạch Kỳ, hàm ý bảo Bạch Kỳ sao chép Nhật
Quang Nhãn của hắn để xem có giống được như Vũ Nhật hắn hay không.

Bạch Kỳ không ngại bắt lấy tay của Vũ Nhật ngay. Chỉ trong nháy mắt khi Bạch
Kỳ chạm trúng người Vũ Nhật, năng lực sao chép liền hoạt động, trong người
Bạch Kỳ đã mô phỏng ra loại năng lực của Vũ Nhật.

Vào khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Bạch Kỳ lóe lên một tia sáng rồi dần dần lớn
lên.

Vũ Nhật hoảng hốt nhìn Bạch Kỳ, lỡ như loại năng lực tăng tiến vô hạn này của
mình khiến Bạch Kỳ không kiểm soát được thì e là đi tong nhiệm vụ của Ngân Tuệ
giao cho mất.

Nhưng rất may, Bạch Kỳ dù sao cũng là loại “phế phẩm”, nên Nhật Quang Nhãn vừa
sao chép chỉ lóe lên một phát rồi lại vụt tắt. Vũ Nhật thấy cảnh này thì vừa
mừng vừa tức tối nói:

- Móa, đúng phế luôn, Nhật Quang Nhãn lợi hại tuyệt đỉnh của ta vào tay con
heo ngươi đã thành hàng phế vật rồi.

Bạch Kỳ nhìn tên quáng gà nhắm tịt mắt đang lầm bầm chê trách mình thì nổi
giận trong lòng, nhưng mà con gà ấy nói đúng, loại năng lực nào hắn sao chép
cũng chỉ có tiếng mà không có miếng, từ siêu phẩm thành phế phẩm hết. Càng sao
chép nhiều, các loại năng lực trong người lại càng ngày càng yếu đi. Nhưng dù
sao Bạch Kỳ cũng không hề quan tâm tới chuyện sao chép ra sao, vì đó chỉ là
vấn đề ngoài lề với hắn, còn mục chính của Bạch Kỳ đó là làm quen và tiếp cận
các thánh nữ mà hắn hâm mộ bấy lâu nay.

- Thôi mặc kệ, phế thì phế, nhiệm vụ quan trọng là ưu tiên hơn hết - Vũ Nhật
lầm bầm chán rồi phán - Đi thôi, để đại ca đây dắt ngươi đi tìm đám có tiếng
tăm ở Yêu thành này ra mắt làm quen nào.

- Tìm các thánh nữ trước nhá! - Bạch Kỳ mắt lóe sáng như Nhật Quang Nhãn vừa
kích hoạt.

Vũ Nhật bó tay trước đề xuất này của Bạch Kỳ, nhưng thôi thì chiều con heo ấy
vậy.

- Được rồi được rồi, thánh nữ thì thánh nữ.

Vũ Nhật vuốt cằm suy nghĩ, trong lòng cố nhớ lại trong danh sách của Ngân Tuệ
giao cho có bao nhiêu nạn nhân là thánh nữ trong mắt tên Bạch Kỳ ấy đây.

“Bảy mươi hai năng lực, và một nhân vật bí ẩn cuối cùng, tổng là bảy mươi ba,
con heo này đã vô tình sao chép được gần một nửa rồi, vậy trong những mục tiêu
còn lại thì… đám con gái có mười một em”

Vũ Nhật thầm tính toán rồi búng tay nói:

- Đi thôi, tìm Tĩnh Vinh trước!

Bạch Kỳ ánh mắt long lanh, đầu gật lia lịa.

- À mà nói trước cho ngươi biết, Tĩnh Vinh bị Đan Chi khoét một mắt nên cô ta
có thù hắn với Đan Chi lắm. Lát nữa có nói chuyện với cô ta, nhớ là đừng có
nhắc tới hai chữ Đan Chi nếu không là gặp chuyện à!

- Lão trư nhớ rồi - Bạch Kỳ giọng điệu chắc chắn trả lời.

-☉-

Yêu thành tuy rộng, nhưng thực chất với những nhân vật đều là Đại Yêu hay thậm
chí là Bán Tiên thì chỉ cần một thời gian ngắn là có thể nhanh chóng di chuyển
tới nơi cần đến. Đặc biệt là với Vũ Nhật thần tốc, di chuyển siêu thanh thậm
chí vọt tới tốc độ ánh sáng thì khoảng cách ở Yêu thành trong mắt hắn chỉ là
chuyện nhỏ.

Vấn đề của Vũ Nhật khi dẫn Bạch Kỳ đi tìm đối tượng cần tìm không phải là
khoảng cách, mà đó là vị trí của mục tiêu. May mắn là những kẻ cần tìm đều ở
Thập Nhị Điện, hoặc lẩn khuất đâu đó ở Yêu thành này mà thôi, chỉ cần dùng
thần thức dò xét tìm kiếm sẽ truy ra. Chỉ cần mục tiêu không cố ý che dấu khí
tức thì Vũ Nhật có thể dễ dàng tìm được đối tượng để Bạch Kỳ “làm quen”.

Tĩnh Vinh, một thiên tài của Dương tộc, nhưng sau khi bị Đan Chi khoét mắt
trong một lần đụng độ ở Yêu thành, Tĩnh Vinh đã khóa kín phòng, nhốt mình ở
Thập Nhị Điện, lòng luôn âm thầm tìm cách trả mối thù này. Đáng tiếc là không
có cơ hội, mà nếu có, cũng khó có thể làm gì được Đan Chi, khi mà cả năm người
đại diện cho Dương Tộc vào chiến trường viễn cổ thì bây giờ chỉ còn lại hai
người là Ngân Tuệ và Tĩnh Vinh. Còn ba người khác, đều đã mất tích.

Về Ngân Tuệ thì Tĩnh Vinh vốn không muốn tiếp xúc, vì Ngân Tuệ trong Dương Tộc
dường như không mấy ai biết tới, đã thế tính tình lại kỳ quái khó ưa. Còn ba
người mất tích kia đều khá thân với Tĩnh Vinh, chỉ có điều họ đã mất dạng
giống như bốc hơi khỏi Yêu thành này vậy.

Tuy nhiên điểm chung của ba người mất tích chính là… đều gặp qua Đan Chi không
lâu trước đó. Chính vì điểm kỳ lạ này, Tĩnh Vinh đã tìm Đan Chi để chất vấn.
Tĩnh Vinh nghi Đan Chi đã “làm thịt” ba người kia trong một chuyến đi săn của
ả. Nhưng cuộc chất vấn ấy không thành công, mà ngược lại Tĩnh Vinh còn bị Đan
Chi khoét một mắt để dằn mặt.

Nỗi nhục này đã khiến Tĩnh Vinh trở nên thù hằn và tính tình đã đổi khác rất
nhiều so với trước khi vào chiến trường viễn cổ. Bây giờ trong lòng Tĩnh Vinh
không còn bận tâm tới cái chiến trường này ra sao nữa, nàng chỉ muốn đem Đan
Chi ra phanh thây mà thôi.

Đang âm trầm ngồi tĩnh công ở phòng riêng tại Thập Nhị điện, Tĩnh Vinh chợt
nghe có tiếng gõ cửa.

Tĩnh Vinh cảm thấy khó hiểu, ở đây nàng còn quen ai nữa đâu mà lại có người
tới gõ cửa tìm mình?

Tĩnh Vinh tuy nghi hoặc nhưng cũng tạm đình chỉ việc tu luyện, tiến ra mở cửa
xem ai lại tới làm phiền nàng.

Vừa mở cửa, Tĩnh Vinh đã gặp ngay một tên tóc ngắn nhắm tịt mắt và một tên tóc
trắng dài mượt như con gái, mặt anh tuấn với ánh mắt hau háu nhìn mình.

Tĩnh Vinh dường như nhận ra hai người này, về Vũ Nhật thì nàng đã biết, thanh
niên ngủ gật nổi tiếng trên nóc Thập Nhị Điện, còn Bạch Kỳ thì nàng đã gặp qua
cách đây không lâu khi hắn và Vô Diện tiến vào chiến trường viễn cổ. Sau đó
Bạch Kỳ được điều tới chỗ của Tôn Viên nên nàng không còn gặp nữa.

- Tìm ta có chuyện gì? - Tĩnh Vinh lạnh nhạt hỏi.

- A! Xin được giới thiệu, ta là Vũ Nhật, Vũ tức là uy vũ ấy, còn Nhật là như
ánh nắng…

- Câm mồm! - Tĩnh Vinh bực bội nói.

Vũ Nhật quen đà giới thiệu lại bị quát bắt câm thì hơi mất hứng, nhưng chợt
nhớ tới nhiệm vụ chính nên vội đưa tay như đang giới thiệu Bạch Kỳ cho Tĩnh
Vinh biết.

- Đừng nóng đừng nóng, tiểu đệ tới là có chuyện quan trọng muốn tìm đại tỷ
đây mà hề hề - Vũ Nhật cười hòa - Đây là đệ nhất thiên tài của Trư Tộc, Bạch
Kỳ công tử!

Bạch Kỳ nghe giới thiệu tới mình thì hứng chí nở phồng cả mũi, nhưng vì nhát
gái nên vẫn chưa thể mở miệng nói được câu nào, chỉ toàn để Vũ Nhật ba hoa mồm
mép.

- Công tử vì ngưỡng mộ đại danh…

“ẦM”

Cánh cửa phòng của Tĩnh Vinh đóng sầm một tiếng trước mặt Vũ Nhật. Tĩnh Vinh
xem như vừa rồi không thấy gì đã đóng cửa đi vào trong.

- Móa! Móa! Móa!... khinh người quá đáng - Vũ Nhật bị bơ nên lớn tiếng quát.

- Cút! Còn kêu gào nữa thì đừng trách Tĩnh Vinh ta trở mặt - Tiếng Tĩnh Vinh
vọng ra từ bên trong phòng.

Vũ Nhật câm nín, nhiệm vụ gì mà mới khởi động đã thất bại thảm hại rồi. Còn có
hai ngày nữa, mà mục tiêu nào cũng như thế này thì chỉ có chết.

- Làm sao bây giờ? Thánh nữ giận quá bỏ đi rồi - Bạch Kỳ tiếc nuối nhìn vào
cánh cửa đóng chặt trước phòng Tĩnh Vinh.

Vũ Nhật gãi đầu gãi tai suy nghĩ, lợi thế mồm mép coi bộ không được rồi, dường
như những lời hắn nói ra khiến ai cũng ghét hay sao ấy? Đã vậy thì chỉ còn lại
dùng lợi thế về sức mạnh thôi.

- Yên tâm, đã vậy thì bỏ qua màn giới thiệu, cứ tốc chiến tốc thắng, đạt được
mục đích là được rồi.

- Nhưng lão trư muốn làm quen với các thánh nữ, chứ có phải động chạm là
chính đâu mà tốc chiến tốc thắng.

- Không nghe cổ nhân nói à, nhất cự ly nhì tốc độ - Vũ Nhật nghểnh mặt nói.

- Câu đó liên quan quái gì tới việc này? - Bạch Kỳ khó hiểu.

- Mặc kệ, nhưng mà nó liên quan tới ta - Vũ Nhật cãi cùn - Tức là việc gì
cũng cần dùng tốc độ để giải quyết, lúc đó cự ly không còn quan trọng nữa.

- Chả hiểu ngươi đang nói cái gì?

- Không cần hiểu, chỉ cần làm theo ta bảo là được rồi - Vũ Nhật vạch ra kế
hoạch - Bây giờ đứng yên, chỉ ngươi cần đưa hai tay về trước, đó đó… đúng rồi,
giữ nguyên tư thế đưa hai tay về trước như đang cầm nắm vật gì đó là được rồi,
chuyện tiếp theo cứ để ta… tỏa sáng há há!

-☉-

Tĩnh Vinh vừa quay trở lại phòng, chuẩn bị tĩnh tọa tu luyện thì chợt phát
hiện có biến. Đúng lúc Tĩnh Vinh cảm thấy bên ngoài có một luồng lực kỳ lạ
phát ra thì cánh cửa phòng của Tĩnh Vinh đã bị đạp đổ, sau đó là một luồng ánh
sáng chói mắt bắn thẳng từ ngoài vào trong phòng. Luồng ánh sáng ấy lướt qua
người Tĩnh Vinh rồi thuận thế lao thẳng ra cửa sổ bên cạnh bay luôn ra bên
ngoài.

Mọi thứ chỉ diễn ra chỉ trong nháy mắt, một cái nháy mắt ấy đã xảy ra chuyện
gì không biết, chỉ biết ngay sau đó Tĩnh Vinh đã đỏ mặt tía tai, miệng gầm lên
giận giữ rồi lao ra cửa sổ đuổi theo luồng ánh sáng kia.

- Ta phải giết các ngươi!!!

Tiếng của Tĩnh Vinh vang vọng khắp Thập Nhị Điện chất chứa âm thanh phẫn nộ
đến cùng cực.

Luồng ánh sáng ấy tất nhiên là Vũ Nhật vận dụng tốc độ cực nhanh của mình,
mang theo Bạch Kỳ xông vào phòng của Tĩnh Vinh, cưỡng ép “động chạm tiếp xúc”
giữa tay của Bạch Kỳ với thân thể Tĩnh Vinh.

Kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, Tĩnh Vinh chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Kỳ
chộp trúng rồi.

Vừa luồn từ phòng của Tĩnh Vinh ra ngoài, Vũ Nhật hào hứng không thôi. Đúng là
tốc độ nhanh thật có lợi, cứ theo tiến độ thế này thì chẳng mấy chốc sẽ sao
chép đủ danh sách trong thời gian ngắn mà chẳng cần tới hai ngày rồi.

Nhưng khi Vũ Nhật còn đang vui sướng thì lại nghe giọng Tĩnh Vinh hét lên đòi
giết mình với Bạch Kỳ.

“Quái, động chạm có một tí mà cũng đòi giết, đúng là đàn bà” - Vũ Nhật thầm
kêu khổ.

Vũ Nhật đang định giữ chặt lấy Bạch Kỳ bay đi tìm mục tiêu tiếp theo thì nhận
ta Tĩnh Vinh đã đuổi theo tới tận đây rồi.

Tĩnh Vinh một mắt bị che kín, mắt còn lại hừng hừng lửa giận, hai chân đạp
không phi hành nhanh chóng đuổi theo Vũ Nhật, nhìn cách di chuyển của Tĩnh
Vinh là biết nàng dùng một đôi giày có công năng di chuyển trên không trung.

Vũ Nhật vốn là dùng năng lực tự thân để bay, cộng với tốc độ của hắn thì dư
sức bỏ xa Tĩnh Vinh. Chỉ có điều khiến Vũ Nhật khó hiểu là tại sao Tĩnh Vinh
vẫn cố chấp đuổi theo hai người bọn hắn.

- Này, vừa nãy con heo ngươi sờ nhầm vào cái gì của nó hay sao mà khiến nó
điên tiết đuổi theo mình kìa?

- Sờ vào gì à?

Bạch Kỳ cố nhớ lại, bởi vì lúc đó hắn chỉ giữ nguyên tư thế đưa hai tay về
trước, còn lại Vũ Nhật đem hắn chạy quá nhanh nên Bạch Kỳ không kịp nhớ rõ
mình đã chạm vào gì, chỉ biết đã sao chép năng lực thành công thôi. Nhưng đã
sao chép thành công thì chắc là đã chạm vào da vào thịt thôi.

- À, vào cái gì đó mềm mềm, tròn tròn - Bạch Kỳ bóp bóp tay cố nhớ lại.

Vũ Nhật nghe tới vật mềm mềm tròn tròn cũng cố công suy nghĩ, một heo một gà
tuy suy nghĩ hơi lâu nhưng ngay lập tức đã có ngay đáp án. Chỉ có điều phản
ứng mỗi người mỗi khác, Bạch Kỳ thì há hốc mồm mừng rỡ, còn Vũ Nhật thì hét
toáng lên giữa không trung:

- Móa!!! Mày bóp vú Tĩnh Vinh à?

Tiếng thét của Vũ Nhật vang vọng khắp Yêu thành khiến ai cũng nghe thấy. Người
người nhao nhao cả lên không biết ai lại thét lên một câu trần tục đến vậy,
nhưng khi nghe tới cái tên Tĩnh Vinh thì ai cũng trầm trồ, không ngờ lại có vụ
thiên tài Dương Tộc bị “bóp vú”, đã thế còn khoe khắp cả thành.

Vân Phi và Tôn Viên ngồi chơi xơi nước ở một góc phố đương nhiên cũng nghe
thấy câu này.

- Phụt!

Vân Phi phun ngụm linh tửu vừa uống tới cổ ra ngoài, hắn đương nhiên nhận ra
giọng của tên quáng gà thật thà thẳng thắng ấy. Tôn Viên cũng suýt sặc rượu,
trố mắt tìm kiếm giọng của tên quáng gà ấy đang gào thét ở phương nào trên bầu
trời.

- Con mẹ nó, thằng quáng gà ấy còn lợi hại hơn anh em mình - Vân Phi giậm
chân tức tối nói - Anh em mình chỉ dám dạy con heo kia cách tán gái, thằng gà
này đã dẫn con heo đi sàm sỡ bóp vú người khác rồi.

- Quả nhiên là lợi hại - Tôn Viên đưa ngón cái lên khen ngợi - Xem ra lão Tôn
chọn người đào tạo cho nó là không sao mà.

- Ha ha ha ha ha!

Hai tên ngửa cổ cười to rồi tiếp tục uống linh tửu, mặc cho người xung quanh
đang bàn tán xôn xao về tiếng thét của Vũ Nhật vừa rồi.

Nạn nhân là Tĩnh Vinh đang tức giận đuổi theo, lúc nghe Vũ Nhật còn hét to
khoe cho dân chúng biết nàng vừa bị bóp vú, Tĩnh Vinh giận tới sôi máu, thù
này bỗng chốc còn lớn hơn cả mối thù của nàng với Đan Chi.

Tĩnh Vinh gia tăng cước bộ, dùng hết tốc lực, người mang một luồng sát khí
kinh thiên đuổi theo hai tên dâm dê vừa mới dở trò sàm sỡ mình.

Trở lại với hai kẻ đầu sỏ, Bạch Kỳ thì từ vui sướng đến phun máu mũi, còn Vũ
Nhật thì lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý mình đã lỡ mồm nói hơi bị lớn tiếng rồi,
không biết có ai nghe thấy không nữa.

- Thôi được rồi, cứ để Tĩnh Vinh đuổi theo đi, nhiệm vụ là trên hết, tiếp tục
mục tiêu tiếp theo nào.

- Đúng rồi, tiếp tiếp nào - Bạch Kỳ hứng thú với trò này, hưởng ứng nhiệt
liệt.

- Ừm… tiếp theo là... Ngọc Uyển.

Ngọc Uyển, độc xà của Xà tộc, nổi tiếng xinh đẹp nhưng lại rất âm độc khó
đoán, tuy nhiên nét quyến rũ từ thân người hoàn mỹ của nàng khiến ai cũng phải
hâm mộ, trong đó đương nhiên có Bạch Kỳ đã phong nàng làm thánh nữ.

- Vậy cứ làm giống như vừa rồi đi!

Bạch Kỳ lại đưa hai tay về trước, ra ý Vũ Nhật hành động giống như lúc trước.

Vũ Nhật thấy động tác này của Bạch Kỳ thì nổi giận hét lớn:

- Móa! Mày còn muốn bóp vú Ngọc Uyển nữa à?

Lại một tiếng thét gây chấn động khắp Yêu thành của Vũ Nhật, lần này hắn còn
đích thân chỉ rõ đối tượng mà bọn hắn sẽ sàm sỡ, quả là gan to tày trời.

Ai ai ở Yêu thành cũng đều trầm trồ, quả là lâu rồi không có sự kiện gì mới
mẻ, đùng một phát lại có chuyện siêu cấp biến thái dở trò với các nữ thiên tài
nổi danh, quả nhiên là điều rất đáng để hóng hớt.

Vũ Nhật sau khi thét xong thì biết mình hơi quá đà, chỉ mong không ai nghe
thấy thôi. Đáng tiếc là Vũ Nhật là con gà, hắn gáy quá to nên ai cũng đã nghe
thấy.

Ngày hôm đó, Vũ Nhật và Bạch Kỳ chính là hai nhân vật khiến toàn Yêu thành
phải sống trong sợ hãi, nhất là giới nữ khi ai cũng sợ mình bất chợt trở thành
nạn nhân của hai kẻ siêu cấp biến thái.

Sự kiện một luồng sáng bất ngờ càn quét khắp Yêu thành, không tấn công nhưng
chỉ lướt qua thôi đã đủ khiến ai cũng biết đó là ai. Đó chính là kẻ địch chung
của toàn Yêu thành sau ngày hôm đó, kẻ đã bị truy nã với tội danh sàm sỡ không
chừa một ai ở Thập Nhị Điện, đến cả nam giới như Tử Minh hay Tề Hạo cũng bị
bất ngờ gặp phải. Vì luồng sáng đó chỉ lướt qua nên rất khó đề phòng, mặc dù
không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng người đuổi theo truy giết kẻ địch
chung có thể kéo thành cả một hàng dài.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #126