Người đăng: Roseri
Yến Linh, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng nhất Yêu thành đến nỗi ở chiến trường
viễn cổ này, chỉ cần là người của Yêu tộc thì ai ai cũng đều biết tới nàng(trừ
Tử Phong). Nàng là một mỹ linh hầu xinh đẹp tuyệt trần, lại còn là cường giả
đệ nhất trong nhóm thiên tài thập nhị yêu với thực lực áp đảo so người những
nhân vật cùng trang lứa. Chỉ có điều tính tình của Yến Linh lại không hợp lắm
với vẻ đẹp thánh thiện của nàng, nàng nổi tiếng thẳng thắng, nói ít làm nhiều,
đụng đâu đánh đó, đặc biệt là rất… bạo lực.
Còn về Đan Chi, thân thế của nàng lại ngược hẳn so với Yến Linh. Trước khi
chiến trường viễn cổ xuất hiện, không một người nào biết Đan Chi là ai. Cho
đến khi chiến trường viễn cổ xuất hiện, cái tên Đan Chi mới dần dần được biết
tới rộng rãi. Nguyên nhân thì có nhiều, nhưng quan trọng nhất, đó chính là
thực lực của Đan Chi đã chấn nhiếp gần như toàn bộ yêu nhân ở Yêu thành.
Đan Chi tiến vào chiến trường viễn cổ không phải bằng danh phận thiên tài mà
nàng cũng giống như nhóm của Minh Nguyệt, là người độc lai độc vãng nhờ một
thế lực nhỏ đưa vào chiến trường viễn cổ.
Tuy nhiên, vào chiến trường không bao lâu, Đan Chi đã chứng tỏ với tất cả mọi
người một điều: không phải đám thiên tài được thập nhị tộc cử vào thì đều là
những nhân vật tồn tại không ai với tới nổi. Để chứng minh điều đó, Đan Chi
khi vừa đặt chân tới Yêu thành, nàng đã... giết chết toàn bộ năm thiên tài
được Hổ tộc cử tới.
Sự kiện Đan Chi diệt sát năm người của Hổ tộc khiến toàn bộ Yêu nhân ở đây
chấn động không ít. Năm người tử trận là thiên tài đó, là những cường giả gần
như mạnh nhất dưới cảnh giới Tiên Nhân đó. Nghe đâu năm người tử nạn còn được
gọi là “ngũ hổ vương”, năm người sau này có thể sẽ trở thành trụ cột của cả Hổ
tộc tại lục địa Thiên Tước. Ấy vậy mà cả năm chưa kịp trở thành trụ cột lèo
lái Hổ tộc thì đã bị Đan Chi giết chết ngay tại chiến trường này. Mặc dù không
ai chứng kiến trận chiến thành danh ấy của Đan Chi, cũng không thấy động tĩnh
chiến đấu nào, nhưng năm cái xác không hồn đầy máu tươi nằm gục trước thềm của
thập nhị điện, cộng với Đan Chi đứng đó với giọng cười khanh khách như một kẻ
điên khiến ai chứng kiến cũng lạnh người.
Với thành tích đó, đáng lẽ Đan Chi đã bị “xử lý” vì dám giết năm người nòng
cốt của cuộc chiến liên quan đến tồn vong của cả lục địa. Tuy nhiên vấn đề đầu
tiên đặt ra là ai sẽ xử lý Đan Chi, bởi lúc đó có khi lại xảy ra một trận
chiến vô nghĩa, một cuộc nội chiến không đáng có ở Yêu thành rồi. Vấn đề thứ
hai là nội tình ở chiến trường viễn cổ không thể truyền ra bên ngoài được, nơi
này giống như bị cách ly hoàn toàn với lục địa nên sự kiện Hổ tộc mất đi ngũ
hổ vương vẫn chưa truyền đến tai Hổ tộc, nếu không thì Đan Chi đã khó bề yên
ổn rồi. Vấn đề thứ ba, lại là vấn đề quan trọng nhất, trong Hổ tộc có điều lệ
rõ ràng liên quan đến tranh đấu nội bộ, tộc nhân không đủ thực lực bị giết
chết bởi người cùng tộc sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, mà trùng hợp thay,
Đan Chi lại là người của Hổ tộc.
Tại sao Đan Chi cùng là Hổ tộc nhưng lại không ai biết tới? Tại sao Đan Chi
mạnh như thế mà phải nhờ một thế lực nhỏ đưa vào chiến trường viễn cổ, và tại
sao Đan Chi lại giết ngũ hổ vương? Muôn vàn câu hỏi đặt ra nhưng lại không có
câu trả lời, chỉ duy nhất Đan Chi là biết nội tình sự việc, tuy nhiên lại
không ai dám đề cập nó trước mặt nàng. Kể từ sau sự kiện đó, Đan Chi bỗng dưng
thế chân ngũ hổ vương đã tử ẹo, trở thành thiên tài bậc nhất của hổ tộc ở
chiến trường viễn cổ này.
Hiện tại một người là đệ nhất thiên tài, Tam Nhãn Linh Hầu nổi danh bách chiến
bách thắng. Một người là nhân vật được bàn luận nhiều nhất ở Yêu thành bởi
danh tiếng về thực lực thần bí lẫn những tai tiếng xoay quanh nàng. Hai nữ
nhân này nếu đụng độ với nhau thật khiến người ta mong chờ, đặc biệt là vừa
rồi cả hai chỉ mới lời qua tiếng lại một hai câu, không khí đã chìm vào khung
cảnh căng thẳng cực độ như sắp giết nhau tới nơi rồi.
-☉-
- Ngừng lại…
Bỗng có một tiếng thét chói tai vang lên trên không trung, tiếp theo đó là một
thân ảnh rực lửa bay thẳng tới. Người vừa tới là một thanh niên có mái tóc
ngắn đỏ rực, hai hàng chân mày như hai ngọn lửa bốc cháy, ánh mắt mang vẻ can
gián nhìn về Yến Linh và Đan Chi.
Tử Minh vừa xuất hiện không lâu, ngay sau đó thì một đám khác hơn chục người
đã nối đuôi nhau xuất hiện. Hơn mười người xuất hiện ở đây chủ yếu là vì động
tĩnh quá lớn của trận đấu giữa Tôn Viên và Vũ Nhật vừa rồi. Cả đám tới chủ yếu
để hóng hớt nghe ngóng tình hình, ai ngờ vừa tới lại bắt gặp hai cô nàng đang
liếc qua liếc lại như muốn động tay động chân với nhau nên khiến cả đám không
dám chậm trễ mà lao lên ngăn cản gấp. Hai cô nàng này nếu đụng độ với nhau thì
không có chuyện “đánh thử” đâu, mà là sẽ một trận ngươi chết ta sống, hoặc là
đồng quy vu tận. Trong khi tình hình hiện tại thì tất cả đang ở chung một
chiến tuyến Yêu tộc đối đầu với Thiên Sứ và Thần Ma thì việc tự hại mình như
thế nào là điều không nên.
Đan Chi nghe được giọng thét bảo hai người dừng tay của Tử Minh thì cười lạnh,
giọng cười khanh khách cùng với gương mặt thần bí đằng sau lớp mạng che mặt
của Đan Chi khẽ nhìn về Tử Minh và đám người vừa tới đây.
- Mỹ Linh Hầu muốn đàm luận với ta vài chiêu, cớ sao các ngươi lại muốn ngăn
cản? - Đan Chi thản nhiên nói.
Tử Minh trầm mặc, đối với hai cô gái này mà có khái niệm “đàm luận” hay sao?
Từ sau lưng Tử Minh, một nam tử tóc xanh dài óng bước tới cười nói:
- Yến Linh cô nương, có thật sự hai người muốn đàm luận với nhau thật không?
Ta đây lại thấy không khí này giống với lần cô và Thái Yên so tài không lâu
trước đây vậy?
Người vừa bước tới là Tề Hạo. Tề Hạo lạnh giọng nói, dù sao trước đây Thái Yên
bị Yến Linh truy sát cũng khiến hắn không vừa lòng với Yến Linh rồi, dù sao Tề
Hạo và Thái Yên cũng cùng là người của Long Tộc, đặc biệt Thái Yên tính ra
cũng là em họ của hắn.
- Ta không nói là đàm luận hay so tài gì cả? - Yến Linh lạnh nhạt trả lời -
Đơn giản là ta chỉ muốn giết cô ta, Đan Chi cũng thế, mà Thái Yên cũng thế.
- Đừng nghĩ ngươi mạnh hơn chúng ta thì muốn làm gì thì làm! Ngông cuồng, tự
cao tự đại!
Bỗng có một người lớn tiếng nói, giọng nói mang vẻ giận giữ như vừa bùng phát
bởi sự kiềm nén đã lâu. Hôm nay ở đây có đông người, có nói ra cũng không sợ
Yến Linh hỏi tội nên người nọ không sợ hãi gì nữa mà bộc lộ hết nỗi ức chế
trước sự bá đạo của Yến Linh.
Tuy nhiên Yến Linh đã tạt ngay một gáo nước lạnh vào người nọ, cũng như toàn
bộ người ở đây bằng một câu:
- Đúng vậy, ta muốn làm gì thì làm đấy, các ngươi cứ thử ngăn cản ta như lần
trước nữa xem!
Người nọ cứng họng, cả đám cũng câm nín không thốt được lời nào. Lần trước
ngăn cản Yến Linh ra tay với Thái Yên đã khiến biết bao nhiêu người khổ sở
rồi, Tam Nhãn Linh Hầu cứ như thứ quái thai mang sức mạnh vượt trội từ đâu
chui ra vậy, cả đám phải dồn hết sức mới cản được. Lần này e là không cản được
nữa rồi, Đan Chi kia cũng chủ động chấp nhận trận “đàm luận” này mà.
- Ha ha ha ha ha - Đan Chi cười lớn - Ta đã nói rồi, Mỹ Linh Hầu một khi đã
nói là làm, các ngươi không cản được đâu. Mà các ngươi có biết tại sao cô ta
lại muốn giết ta không? Để ta nói cho các ngươi biết nhé… bởi vì ta vừa có chủ
ý với Tôn Viên, muốn đưa hắn lên giường của ta chơi đùa một phen nên con khỉ
cái này nổi ghen ấy mà hà hà!
Cả đám nghe xong thì xanh mặt, không ngờ Đan Chi còn trực tiếp khiêu khích
ngay vào cơn giận của Yến Linh. Lần trước cuồng long Thái Yên cũng là dùng
cách này để khiêu khích Yến Linh. Lúc đó Thái Yên đã nói: Tôn Viên và Yến Linh
cùng là Tam Nhãn Linh Hầu, lại nghe đồn là cùng sinh ra… thế nhưng cả hai lại
là vợ chồng với nhau, như vậy thật giống như anh em loạn luân với nhau.
Mặc dù ai cũng biết Tôn Viên và Yến Linh là Linh Hầu, không sinh ra từ bào
thai như bình thường, nhưng một khi ai đó khiêu khích vào vấn đề của cặp Tam
Nhãn Linh Hầu này, Yến Linh đều không tha.
Ầm… mặt đất dưới chân Yến Linh vỡ vụn, từng vết nứt lan ra từ dưới chân nàng
giống như đang bị một luồng lực cực mạnh từ trên tác động phải. Hai dải lụa
quanh tay Yến Linh xoắn tròn lại như hai mũi nhọn rồi bắn thẳng về Đan Chi.
Nhưng hai mũi nhọn ấy bay chưa được nửa đường thì bỗng dừng lại giữa không
trung, bởi chắn trước mặt Yến Linh là một người vừa xuất hiện.
- Ngươi quay trở lại làm gì? - Yến Linh quát hỏi.
Người vừa xuất hiện không ngờ lại là Tôn Viên, thanh niên dẫn tới nguyên nhân
chính trong trận xung đột của Yến Linh và Đan Chi. Tôn Viên vừa vác Vũ Nhật bị
trọng thương rời đi không bao lâu thì đã trở lại, xem ra là lo lắng Yến Linh
gây chuyện đây mà.
- Ấy… vợ yêu, nhớ nàng quá nên lão Tôn quay lại tìm nàng thôi - Tôn Viên gãi
đầu nói - Ủa? mà nàng đang chuẩn bị đánh nhau à, thôi bỏ qua một bên đi, lão
Tôn đang có tâm sự riêng muốn tìm nàng đây.
“Tâm sự riêng?” Cả đám khán giả xung quanh bao gồm cả Tử Minh lẫn Tề Hạo đều
ngơ ngác trước tình huống bất ngờ này. Chợt có vài người ngẫm nghĩ trong giây
lát rồi cười thầm, có người thì trố mắt nhìn Tôn Viên như nhìn sinh vật lạ. Vụ
này xem ra đã rõ, lão chồng nhớ vợ, lại muốn tìm vợ để “tâm sự riêng”, thì còn
ý nghĩa nào khác nữa đây? Cơ mà tìm đúng lúc vợ đang đi hỏi tội đứa con gái
khác muốn có ý định giật chồng của mình thì quả là chỉ có Tôn Viên mà thôi.
Tuy nhiên Tôn Viên lại không phải hàm ý đến chuyện đó, hắn thật sự có chuyện
quan trọng muốn nói riêng với Yến Linh nên dùng câu tâm sự riêng. Có điều chỉ
có mỗi mình Tôn Viên là hiểu nghĩa đen, còn lại cả đám ở đây đều hiểu theo
nghĩa huyền bí.
- Con khỉ chết tiệt nhà ngươi - Yên Linh mặt mày đỏ gấc hét - Hết câu để nói
rồi hả?
Đám khán giả thấy Yến Linh đỏ mặt hét như sợ người ta hiểu lầm thì càng chắc
chắn vụ tâm sự riêng của hai vợ chồng nhà này là thật. Tôn Viên quả nhiên là
mặt dày, muốn “tâm sự” là đi tìm vợ ngay, không cần biết ai đang ở xung quanh
cả.
- Hả? sao lại chửi lão Tôn? thật sự là có tâm sự mà, không bày tỏ thì lão Tôn
bứt rứt khó chịu lắm. Thôi không nhiều lời nữa, mặc kệ bọn chúng ở đây đi,
chúng ta tìm chỗ vắng vẻ giải quyết.
- AAAAA… CON KHỈ… Á!
Yến Linh tức giận thét lớn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tôn Viên vọt tới vòng
tay qua ôm chầm lấy eo rồi phắn nhanh lên trời, cả hai bỗng dưng bay mất hút,
biến mất trên bầu trời u ám, để lại một đám khán giả ngơ ngác nhìn.
Ai ở đây cũng thầm kinh hãi, Tôn Viên quả nhiên “sung mãn”, một khi nổi hứng
thì Yến Linh có mạnh mẽ bá đạo tới đâu cũng bị ôm gọn đi tìm nơi vắng vẻ. Vợ
chồng nhà này thật “hoang dâm vô độ” mà.
Yến Linh mà biết cái suy nghĩ của đám này, chắc nàng đã quay lại lột da róc
xương từng thằng cho chúng bớt tưởng tượng linh tinh rồi.
Nhưng cũng nhờ việc Tôn Viên xuất hiện đúng lúc mà đã ngăn cản được một trận
chiến không đáng có. Đan Chi chỉ nhìn theo hướng Tôn Viên và Yến Linh bay đi
không bao lâu thì nàng cũng hóa thành một cơn gió, nhẹ nhàng tan biến đi mất.
Tử Minh và đám còn lại cũng không còn việc gì ở đây nữa nên bắt đầu rút về Yêu
thành.
-☉----------☉----------☉-
Vài ngày sau.
Vũ Nhật bừng tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ được mọi
thứ xung quanh. Nơi Vũ Nhật tỉnh lại dường như là trong một căn phòng thoáng
mát, nhìn quanh thì có vẻ như một căn phòng nào đó ở Thập Nhị Điện.
- Móa, con khỉ ấy ghê thật - Câu đầu tiên Vũ Nhật nói khi tỉnh lại là lời
nhận xét về Tôn Viên.
Vũ Nhật bật người ngồi dậy khỏi giường, đi loanh quanh nhìn đông ngó tây một
hồi rồi đi ra khỏi phòng. Vừa mới bước ra khỏi phòng, Vũ Nhật đã gặp một khuôn
mặt khiến hắn giật bắn người.
- A… a… Tuệ tỷ - Vũ Nhật lúng túng nói.
Ngân Tuệ đứng trước cửa phòng của Vũ Nhật, ánh mắt sắc bén nhìn qua hắn một
lượt rồi nhạt giọng nói:
- Nhanh chóng hoàn thành việc ta giao đi, ngươi bị ngất bốn ngày, hôm nay là
ngày cuối cùng rồi, nếu không kịp hoàn thành thì… không cần ta ra tay đâu, môn
chủ sẽ đích thân xử lý ngươi.
Vũ Nhật nghe mà đầu óc choáng váng, nhiệm vụ trong năm ngày phải giúp Bạch Kỳ
sao chép năng lực của mấy chục người, nghe thì có vẻ đơn giản thôi, nhưng tự
dưng hắn lại bị Tôn Viên đánh nằm bẹp giường tới bốn ngày khiến việc đơn giản
ấy lại thành khó khăn rồi.
- Tuân lệnh tuân lệnh… tiểu đệ đi ngay đây - Vũ Nhật nhanh nhảu nói, vừa kết
thúc câu hắn đã dùng tốc độ siêu thanh phắn nhanh đi mất.
Ngay khi Vũ Nhật vừa đi, thân ảnh Ngân Tuệ bỗng nhạt nhòa dần rồi tan mất, thì
ra đó chỉ là một ảo ảnh do Ngân Tuệ tạo ra mà thôi, còn Ngân Tuệ thật sự có lẽ
đang ở gần đó, nhưng nàng không tiện lộ diện hoặc đang bận việc gì rồi.
-☉-
Vũ Nhật vừa rời khỏi Thập Nhị Điện thì chợt đứng sững lại, vì hắn quên mất một
chuyện, Bạch Kỳ đang ở đâu? Bây giờ làm sao để tìm con heo ấy đây?
Cũng may đây không phải là trò trốn tìm, Yêu thành cũng không phải nơi quá
rộng lớn, chỉ cần phóng thần thức, dùng tinh thần lực truy tìm khí tức của
Bạch Kỳ ở Yêu thành là có thể tìm được hắn rồi.
Nói là thế, nhưng khi bắt đầu tìm thì Vũ Nhật mới phát hiện, Bạch Kỳ không hề
có mặt ở Yêu thành.
“Đệt… cái gì thế này, thằng đó phải ở Yêu thành mới phải chứ?” - Vũ Nhật hoảng
hốt, bây giờ mà không tìm ra Bạch Kỳ thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ kịp lúc.
Vũ Nhật không biết được rằng, bởi vì Bạch Kỳ đã sao chép quá nhiều loại năng
lực của nhiều người nên khí tức của hắn rất hỗn tạp, không thể phân biệt được
nữa rồi, trông Bạch Kỳ lúc mang khí này, lúc mang dạng khác, muốn tìm Bạch Kỳ
quả thực còn khó hơn mò kim đáy bể.
Đúng lúc đó, Vũ Nhật chợt nghe sau lưng loáng thoáng có tiếng cười của con
gái. Vũ Nhật quay đầu lại thì thấy cặp băng hỏa song hồ Lạc Ngân và Lạc Huyên
đang từ trong Thập Nhị Điện đi ra ngoài.
Vũ Nhật vội chạy nhanh tới chắn trước mặt Lạc Ngân và Lạc Huyên, bởi hắn có
nghe hai cô bé ấy nhắc tới con heo nào đó.
- Chào hai tiểu muội hồ ly - Vũ Nhật cười niềm nở - Hình như hai muội vừa gặp
Bạch Kỳ có phải không?
- Ừ - Lạc Huyên tóc trắng lạnh nhạt gật đầu.
- Ai là tiểu muội của ngươi - Lạc Ngân tóc đỏ thì nhăn mặt nói - Con heo ấy
vừa rồi còn gọi bọn ta là thánh nữ gì đó… hừ! lại còn sáp vào nắm tay nắm chân
ta nữa chứ, đúng là biến thái.
Vũ Nhật nghe vậy thì thoáng mừng, gọi người khác là thánh nữ thì đúng là chỉ
có Bạch Kỳ, như vậy xem ra mục tiêu cần tìm không ở đâu xa cả.
- Vậy hắn đang ở đâu? - Vũ Nhật mừng rỡ - À mà hắn có chạm vào hai tiểu muội
chưa?
- Rồi! - Lạc Huyên tóc trắng lại gật đầu rồi im lặng, mặt mày không biến sắc.
- Hừ hừ hừ… con heo ấy dám lợi dụng sờ mó tay ta, vậy mà còn nói là bắt tay
làm quen gì chứ - Lạc Ngân mặt mày hừng hừng tức giận nói - Lần sau ta mà còn
gặp lại, nhất định phải thui tên đó thành heo quay.
- Vậy là đã chạm vào hai tiểu muội rồi sao, TUYỆT VỜI! - Vũ Nhật cười lớn.
- Hả? - Lạc Ngân cùng Lạc Huyền đồng thời ngạc nhiên.
- Ngươi… con gà ngươi là đồng bọn của tên biến thái ấy? - Lạc Ngân rất nhanh
đã suy đoán thông qua biểu hiện “tuyệt vời” vừa rồi của Vũ Nhật.
- Á… nhầm - Vũ Nhật vội xua tay, nhưng hắn không biết giải thích thế nào cả.
Lạc Ngân nắm chặt nắm đấm, hai nắm tay hừng hừng bốc nhiệt độ khiến không khí
xung quanh vặn vẹo. Vũ Nhật nhanh chóng lùi lại vài bước rồi cười hòa:
- Hai tiểu muội hiểu nhầm rồi, thật sự là ta đang tìm hắn có việc quan trọng,
không liên quan gì tới chuyện nắm tay nắm chân của con heo biến thái ấy đâu.
Hai tiểu muội chỉ cần nói hắn đang ở đâu thôi, ta lập tức rời đi ngay.
Lạc Ngân vẫn đang nóng giận không nói, chỉ chực bùng lửa thiêu đốt bất cứ thứ
gì xung quanh. Còn Lạc Huyên tóc trắng thì mặt mày lạnh căm nhìn Vũ Nhật, sau
đó thốt lên hai từ:
- Đan Chi!
- Đan Chi? - Vũ Nhật nhắc lại, sau đó thoáng giật mình lạnh sống lưng - CÁI
GÌ??? Đừng nói là con heo ấy đang ở chỗ của Đan Chi đấy!
- Ừ - Lạc Huyên gật đầu.
Vũ Nhật rùng mình trước câu trả lời ngắn gọn xúc tích của Lạc Huyên. Ngay sau
đó thoắt một cái hắn đã vút chạy mất hút khiến Lạc Ngân và Lạc Huyên ngơ ngác,
con gà này đúng là chạy nhanh thật, vừa nghe tới Đan Chi thì đã phắn đi mất
rồi, không biết là lo lắng cho Bạch Kỳ, hay là sợ hãi Đan Chi đây?
-☉-
Bên trong căn phòng của Đan Chi.
- Mời Bạch công tử ngồi - Đan Chi ngồi nhàn nhã ở giữa phòng khách, tay chỉ
về chiếc ghế đối diện rồi ra hiệu mời Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ với dáng vẻ nho nhã thanh tao, khuôn mặt anh tuấn xuất trần khẽ cười
gật đầu rồi ngồi xuống. Nhìn vẻ bề ngoài của hắn là vậy, nhưng trong lòng Bạch
Kỳ đang gào to: “THÁNH NỮ MỜI TA NGỒI RỒI”
Bạch Kỳ ngồi đó, nhưng vẫn nhìn về Đan Chi không chớp mắt, mặc dù Đan Chi dùng
một lớp mạng che mặt màu đen khiến dung mạo nàng không lộ ra bên ngoài, tuy
nhiên không ngăn được ánh mắt sùng bái của Bạch Kỳ trước thánh nữ.
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, Bạch Kỳ lại không nói một lời nào, bất đắc dĩ Đan
Chi mới mở miệng:
- Bạch công tử tới đây chỉ để nhìn khăn che mặt của ta thôi sao?
Bạch Kỳ cười rồi gật đầu, nhưng lòng thầm chua sót: “Chẳng lẽ nói ra nguyên
nhân lão trư ta nhát gái, gặp gái thì không thốt được câu nào hay sao? Thà im
lặng còn tốt hơn”
Bạch Kỳ bất ngờ đứng dậy, hắn đưa tay về trước như thể muốn bắt tay Đan Chi,
miệng mở một nụ cười anh tuấn hút hồn.
Đan Chi nhíu mày, lần đầu tiên nàng gặp loại người kỳ lạ như tên Bạch Kỳ này.
Còn vụ đưa tay tới như vầy là sao? Một kiểu làm quen của Trư tộc trước khi nói
chuyện à?
Đan Chi đang bận suy ngẫm thì chợt biến sắc mặt, nàng khẽ động thân rồi vung
ngay một cước về cửa phòng.
Ầm… Ngay vị trí Đan Chi tung một cước, có một thân ảnh vừa phá cửa phòng xông
vào, nhưng thân ảnh ấy cũng rất nhanh đã tung một cước cản lại cú ra đòn của
Đan Chi. Mặc dù chỉ là hai cước bình thường va chạm với nhau, không mang khí
tức bạo liệt gì, nhưng áp lực cũng đủ khiến Bạch Kỳ ở trong phòng mặt mày
trắng bệch. Bạch Kỳ vốn không biết chiến đấu, thân thể ngoài cảnh giới Đại Yêu
với năng lực sao chép ra thì sức chịu đựng của Bạch Kỳ vô cùng thảm hại.
- Vũ Nhật - Đan Chi nhận ra kẻ vừa xông vào phòng mình là ai nên lạnh giọng
nói - Đang yên đang lành, người phá cửa xông vào phòng của ta làm gì?
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi - Vũ Nhật nhanh nhảu nói - Ta đến tìm người thôi,
không có ý gì với ngươi đâu!
- Đây là phòng của ta, tới tìm người cũng phải gõ cửa, ngươi lại đạp cửa đi
vào, xem ra ngươi không nể mặt Đan Chi ta rồi.
Vũ Nhật biết không thể giải thích gì, có khi nói ra hắn lại lỡ miệng khai hết
mấy chuyện bí mật nên Vũ Nhật lựa chọn im lặng là vàng. Vũ Nhật lách người,
phóng nhanh về hướng Bạch Kỳ rồi hét:
- Chạy mau!
Bạch Kỳ ngơ ngác không hiểu gì cả, tuy hơi luyến tiếc cuộc gặp gỡ với thánh nữ
Đan Chi, nhưng trước đó Bạch Kỳ đã được Tôn Viên dặn là tuyệt đối nghe theo
chỉ thị của Vũ Nhật nên đành bấm bụng đi theo Vũ Nhật.
Nói là vậy, nhưng Bạch Kỳ làm gì có tốc độ mà theo đuôi Vũ Nhật nổi, lúc Vũ
Nhật vừa thét thì cả căn phòng đã tràn ngập âm thanh vù vù như bão tố.
Xoẹt… xoẹt… xoẹt… vô số ám khí vô hình từ đâu chém vào người Bạch Kỳ tới tấp,
trong nháy mắt mà thân thể Bạch Kỳ đã hằn đầy những vết chém tới tận xương,
máu chảy đầm đìa.
Bạch Kỳ đau đớn đến thấu trời, miệng la to thét lớn như heo thọc tiết, chưa
bao giờ Bạch Kỳ cảm thấy đau đớn tột cùng đến thế này, hắn cảm tưởng như cơ
thể mình đang bị chém gọn ra thành hàng vạn mảnh vậy.
Đúng lúc tình cảnh đang tuyệt vọng, một ánh sáng lóe lên trước mặt Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ chỉ nhìn thấy dường như có hai mặt trời nhỏ hiện diện trước mặt mình,
sau đó thì đầu óc choáng váng, tai ù ù như bị kéo đi bởi một lực khủng khiếp,
đến khi Bạch Kỳ choàng tỉnh thì hắn đã thấy mình nằm ở ngoài Yêu thành.
Vừa rồi chính là Vũ Nhật mở Nhật Quang Nhãn, sử dụng tốc độ ánh sáng nhanh
chóng kéo Bạch Kỳ rời khỏi phòng của Đan Chi. Đan Chi bị bất ngờ trước tốc độ
bùng phát của Vũ Nhật, chưa kịp trở tay thì Vũ Nhật đã mang theo Bạch Kỳ chuồn
đi mất. Cũng may Đan Chi không truy đuổi nếu không đã có chuyện xảy ra rồi.
-☉-
- Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá - Bạch Kỳ thở hổn hển.
Bạch Kỳ có năng lực bất tử của Vân Phi nên thương thế nhanh chóng lành lặn
lại, nhưng nỗi đau vừa rồi vẫn còn đọng sâu trong tâm trí hắn khiến hắn sợ hãi
không thôi. Bây giờ Bạch Kỳ mới biết, Đan Chi ngoài là thánh nữ ra, nàng còn
là một nữ nhân đáng sợ, chỉ thoáng một cái mà Bạch Kỳ suýt chút nữa đã tan xác
đau đớn đến chết rồi, đến Vũ Nhật cũng không tiện dây dưa với nàng.
- Móa… đúng là nguy hiểm thật, may mà ta đây đến kịp thời, ra tay… à ra chân
đúng lúc - Vũ Nhật cười hưng phấn nói.
Bạch Kỳ gật đầu, mặc dù hắn không sợ chết, nhưng vẫn sợ đau, chỉ nhớ lại cảm
giác vừa rồi đã đủ Bạch Kỳ lạnh sống lưng, thốn từng thớ thịt rồi.
- Đa tạ Vũ Nhật đại ca ra tay… à ra chân, nếu không Bạch Kỳ ta khó toàn mạng
rồi - Bạch Kỳ bình tĩnh thân tâm lại rồi nói.
- Không có gì, nhiệm vụ thôi mà - Vũ Nhật xua tay - Với lại ta không chỉ cứu
ngươi một mạng thôi đâu, ta còn cứu cả đời trai của ngươi đó!
- Hả? - Bạch Kỳ ngẩn người - Đời trai... là sao?
- Chà, ngươi chưa nghe mấy chuyện về Đan Chi à?
Bạch Kỳ lắc đầu, hắn từ lúc đến chiến trường viễn cổ đã ở ngôi thành của Tôn
Viên làm thống lĩnh, sau đó thì trở về Yêu thành cũng mới vài ngày nay, nên
chưa kịp nghe hay hiểu gì về Đan Chi.
- Khó trách sao ngươi lại đi tìm cô ta như vậy, đúng là không biết thì không
sợ mà - Vũ Nhật thở dài nói - Ta nghe nói, Đan Chi hay săn lùng đám con trai
về phòng, sau đó hãm hiếp chúng chán chê rồi bỏ… Hầy, thật tội nghiệp bọn
chúng, bị người ta hãm hiếp đến thê thảm mấy ngày trời, trêu đùa tình yêu mỏng
manh của con trai chúng ta rồi bỏ rơi, thân trai giữ gìn biết bao nhiêu năm
thế mà bị cướp đi như vậy đấy. Đau lòng, đau lòng quá… may mà ta đến kịp lúc
nếu không… Ê, đi đâu đấy.
- Nhanh nhanh nhanh, đưa lão trư về phòng thánh nữ Đan Chi gấp, ta có chuyện
hệ trọng cần bàn bạc với thánh nữ.
Bạch Kỳ thoáng một cái đã quên sạch mọi đau đớn hay nỗi sợ hãi vừa xảy ra ở
căn phòng ấy, cả người tràn đầy sức mạnh, nhanh chóng hướng thẳng về Yêu thành
mà chạy như sợ bỏ lỡ chuyện hệ trọng gì đó.
- MÓA… con heo này, mày bị điên à? - Vũ Nhật trố mắt ngạc nhiên trước tình
huống này.