Nhiệm Vụ Là Trên Hết


Người đăng: Roseri

-☉----------☉----------☉-

Tử Phong vừa rời khỏi Thần Thụ Giới, long nhong bên ngoài chưa được bao nhiêu
ngày thì đã rơi vào Giới Diện của Huyền Cơ. Quả là hắn có duyên gặp gỡ những
nhân vật tầm cỡ thế giới mà. Tuy nhiên lần này lạc vào Giới Diện của Huyền Cơ
còn có Hàm Hương đi theo, như vậy xem ra quãng thời gian dài bị kẹt ở đó coi
như không nhàm chán như ở Thần Thụ Giới. Bởi lúc ở Thần Thụ Giới mặc dù có
Minh Nguyệt, nhưng Tử Phong lại không hề gặp nàng một lần nào. Còn lần này ở
Giới Diện của Huyền Cơ thì khác, Tử Phong lại có một khoảng thời gian rất dài
sống chung với cô nàng hồ ly xinh đẹp ấy. Đây xem như một khác biệt rất lớn
giữa hai lần bị kẹt ở hai thế giới rồi.

Trong khoảng thời gian Tử Phong ở Thần Thụ Giới, rồi rời khỏi đó tới Thiên
Thành, sau đó lại rơi vào Giới Diện của Huyền Cơ, không biết bên ngoài chiến
trường viễn cổ đã xảy ra bao nhiêu việc rồi? Cụ thể việc đầu tiên mà Tử Phong
biết chính là Minh Nguyệt đóng vai Titania Tuyết Như để xâm nhập vào Thiên
Thành.

Nhưng có một việc hệ trọng mà Tử Phong lẫn Hàm Hương đều không hay biết, đó là
một sự kiện vô cùng trọng đại đã xảy ra trong thời gian Tử Phong mắc kẹt ở
Thần Thụ Giới và Hàm Hương sinh sống ở Thiên Thành. Việc này đã được
Pernell(Một trong Thập Thiên, xuất hiện chương 112) nhắc tới trong cuộc đối
thoại khi cả đám Thập Thiên truy đuổi Tử Phong và Hàm Hương lúc hai người chạy
trốn khỏi Thiên thành. Sự kiện mà Tử Phong và Hàm Hương không biết tới đó
chính là: “Nội Chiến Yêu Thành”.

Theo như lời của Pernell đã nói lúc đó, sau khi cuộc nội chiến kết thúc, Ngân
Tuệ đã gửi một lời mời tới Thập Thiên cũng như Thất Quỷ. Lời mời của Ngân Tuệ
rất ngắn gọn và đơn giản, đó là mở một cuộc hội nghị cấp cao gặp gỡ giữa ba
phương thế lực: Thiên Sứ, Thần Ma, và Yêu tộc.

Không ai biết nội dung của cuộc hội nghị ấy sẽ là gì? Tại sao Ngân Tuệ lại mở
ra cuộc gặp gỡ ấy? Và đặc biệt hơn, cuộc nội chiến Yêu thành rốt cuộc là thế
nào mà khiến cho Thập Thiên phải xem trọng Ngân Tuệ đến mức phải chấp nhận
cuộc hội nghị này.Trước khi đi vào nội dung của cuộc gặp gỡ giữa Thập Thiên,
Thất Quỷ và Thập Nhị Yêu, hãy làm rõ những diễn biến đã xảy ra của cuộc nội
chiến yêu thành. Cụ thể hơn, hãy quay ngược thời gian vào thời điểm Tử Phong
còn đang ở Thần Thụ Giới, và Minh Nguyệt vừa đóng giả làm Titania Tuyết Như,
đám Yêu thân vừa từ mười ngôi thành cứ điểm quay lại Yêu thành.Và đó cũng là
thời điểm... cuộc nối chiến yêu thành bắt đầu diễn ra.

-☉-

Sau ngày Ngân Tuệ giao cho Vũ Nhật thực hiện một nhiệm vụ trọng yếu thì đó
cũng chính là ngày nội chiến bắt đầu. Nhiệm vụ của Vũ Nhật chính là tiếp cận
và làm quen ba huynh đệ Tôn Viên, Vân Phi và Bạch Kỳ. Nhiệm vụ chính yếu của
hắn chính là giúp Bạch Kỳ “sao chép” năng lực của những người trong danh sách
mà Ngân Tuệ giao cho.Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng với Vũ Nhật thì lại là một
nhiệm vụ khó khăn, vì từ trước tới nay hắn chỉ toàn ngủ và ngủ, có bao giờ
tiếp xúc với ai nhiều đâu mà giao cho hắn nhiệm vụ “làm quen kết bạn” này? Đó
là chưa nói Vũ Nhật còn chẳng biết Vân Phi và Bạch Kỳ là hai người như thế nào
để hắn tiện bề đối phó. Chứ riêng Tôn Viên thì Vũ Nhật cũng sớm nghe qua danh
tiếng rồi, đó là chồng của Mỹ Linh Hầu khét tiếng mà ai ở chiến trường viễn cổ
cũng biết.

- Bị ám sát, bị ám sát… ta đây lại thấy vụ sắp bị ám sát còn thú vị hơn đi
tìm ba tên dở hơi này.

Vũ Nhật vừa đi trên đường phố vừa lẩm nhẩm trong miệng. Hắn nhớ tới lời nhắc
nhở của Ngân Tuệ trước khi hắn rời đi: “Việc làm thứ hai của ngươi chính là
chuẩn bị tinh thần đi, ngươi sắp được ám sát rồi”Vũ Nhật thế mà lại thích gặp
cảnh người khác ám sát mình hơn, như vậy mới thú vị, mới có cơ hội để Vũ Nhật
hắn “tỏa sáng” chứ. Bởi nếu không sẽ giống như tình cảnh hiện tại, Vũ Nhật hắn
đang đi trên đường phố đông đúc người của nhiều tộc qua qua lại lại, thế mà
chẳng ai biết mặt hắn. Cái danh thiên tài thập nhị tộc này vậy mà không một ai
biết đến là thế nào? Ai cũng xem hắn như một tên vô danh tiểu tốt bình thường
ở Yêu thành, như một tên ất ơ nào đấy lướt qua mà thôi. Nhưng có trách cũng
trách Vũ Nhật hắn thôi, từ lúc tới chiến trường viễn cổ thì hắn chỉ nằm trên
nóc của Thập Nhị Điện mà ngủ li bì như chết thì bố ai mà biết Vũ Nhật là thằng
nào? Trong khi đám thiên tài khác thì nổi tiếng qua những trận chiến, hoặc ít
lắm cũng có danh tiếng từ trước để người khác nhớ tới.

- Nhìn kìa, hình như kia mà một người trong nhóm thiên tài nòng cốt của lục
địa Thiên Tước chúng ta đó… Tên là gì ấy nhỉ?

Bỗng dưng có một người đứng bên kia đường nhìn về phía của Vũ Nhật rồi lên
tiếng to nhỏ nói cho đồng bạn bên cạnh như sợ ai nghe thấy. Người đó vừa lên
tiếng thì kéo theo vài người bên cạnh cũng nhìn sang.

Vũ Nhật vậy mà lại thính tai lẹ mắt, giữa dòng người ồn ào mà vẫn nghe được
tiếng bàn luận từ tuốt bên kia đường. Nghe đám người bên kia to nhỏ thấp giọng
nói như vẻ hâm mộ liền khiến Vũ Nhật đứng bên này mặt mày hớn hở hẳn lên.

“Cuối cùng cũng có người hâm mộ nhận ra mình, đúng là mình có cố gắng che dấu
thân phận cũng không được mà… ai da, chỉ trách mình quá đẹp trai, quá nổi
tiếng mà thôi”

Vũ Nhật âm thầm tự sướng vài câu rồi vờ đưa tay lên che mặt mình lại như sợ bị
người xung quanh nhận ra. Tuy nhiên vờ vịt qua loa chưa đầy một giây, Vũ Nhật
đã thở dài rồi đưa tay lên cao vẫy vẫy với đám người bên kia đường, miệng bô
bô nói không ngừng:

- Ngại quá ngại quá, không trốn được rồi, thôi không giấu gì các chú nữa, là
anh đây, là Vũ Nhật thiên tài chói sáng lấp la lấp lánh nhất thập nhị tộc đây.
Tên Vũ tức là uy vũ ấy, còn Nhật là như mặt trời tỏa sáng chói chang lấp la
lấp lánh lung la lung linh như ánh ban mai ấy, các chú đừng đoán mò linh ta
linh tinh làm gì nữa... Ai da, ta nói nổi tiếng quá cũng là cái tội, mà thôi
ta đây nổi quá rồi nên đành lãnh cái tội ấy lâu hơn nữa cũng được. Qua đây qua
đây, anh em ta làm quen rồi đi ăn uống trò chuyện cho thân thiết cái nào, sẵn
tiện anh tặng chữ ký cho các chú cũng được hô hô.

Đám bên kia đường đang thấp giọng to nhỏ chỉ trỏ bên này chợt đứng hình bởi có
một tên điên nào đó đang lảm nhảm không ngừng nghỉ. Cả đám thấy vị thiên tài
kia cũng nhìn sang bên này nên vội cúi đầu lảng tránh mất.

- Ê… Ê… ngại sao người anh em - Vũ Nhất thấy đám kia lảng đi nên vội với tay
gọi, không quên giới thiệu bản thân thêm một lần nữa - Không sao đâu, có anh
là đại cao thủ mệnh danh thiên tài nòng cốt nhất Yêu thành… Vũ Nhật, tên Vũ
tức là uy vũ ấy, còn Nhật là như mặt trời tỏa sáng chói chang lấp la lấp lánh
lung la lung linh như ánh ban mai ấy, có anh đi với các chú thì không có gì
phải ngại hết, ấy ấy… chờ với.

Vũ Nhật cất bước đuổi theo đám người hâm mộ vừa nhận ra thân phận của mình.
Đúng là từ trước tới giờ chỉ có chuyện người hâm mộ đuổi theo người nổi tiếng,
chứ chưa thấy người nổi tiếng nào lại đuổi theo người hâm mộ bao giờ cả. À mà
Vũ Nhật có khi ảo tưởng rồi, hắn có gì đâu mà nổi tiếng để người khác phải
nhận ra?

- Thằng điên nào đây?

Vũ Nhật sắp chạy theo đám người kia thì chợt nghe ngay sau lưng mình có tiếng
nói vang lên. Mà hình như kẻ đó đang chửi hắn điên thì phải? Vũ Nhật vừa nóng
mặt, vừa cảm thấy tò mò nên quay đầu lại nhìn.

- Nó nói nó là thiên tai thiên tài nóng cốt la la lánh lánh gì đó nè - Người
vừa lên tiếng vẫn tiếp tục nói - Hầu ca, anh có quen thằng này không? Sao nhìn
mặt nó ngu ngu đần đần thế nào ấy, cái mặt này mà thiên tài con mẹ gì? Nó lại
còn nhắm tịt mắt nữa chứ, chắc là bị lé rồi… mày bị lé nên mới nhắm mắt sợ
người ta thấy đúng không? Hèn gì đám kia mới nhìn qua đây đã chạy mất dép rồi…
ủa mà bệnh lé có lây nhiễm đâu mà phải sợ nhỉ? Ê… hay mày bị bệnh truyền nhiễm
nguy hiểm gì đó về mắt phải không?

“Móa, thằng ôn này còn nhảm nhiều hơn mình” Vũ Nhật vừa quay ra sau nhìn qua
tên lắm mồm thì tai hắn đã nhiễm phải phải một loạt bình luận của kẻ đó.

Tuy nhiên vừa quay ra sau, Vũ Nhật tuy nhắm mắt những hắn vẫn nhìn thấy kẻ
đang lảm nhảm. Đó là một tên mình trần đầy sẹp, tóc đỏ vuốt cao với đôi tai
sói, mặt mày cười cợt nói cười về mình không ngớt.

- Vân Phi - Vũ Nhật buột miệng thốt lên một tiếng.

- Quái, mày biết tên tao luôn à? - Vân Phi ngạc nhiên nói, sau đó vội đưa tay
lên cằm vuốt vuốt suy đoán - Mình mới tới đây có vài ngày mà đã nổi tiếng rồi
sao, cũng lạ nhỉ? Hầy… chỉ trách mình quá đẹp trai, quá nổi tiếng mà thôi, đi
tới đâu cũng bị nhận ra.

Vũ Nhật nghe Vân Phi nói vậy thì thoáng giật mình, sau đó thì trong lòng thầm
than khóc:

“Câu này nghe quen quen… Ặc, là câu của tui đó ông nội… mà sao nó biết mình
vừa thầm nói câu này nhỉ? Trùng hợp? Hay nó biết đọc suy nghĩ, cao thủ, quả
nhiên là cao thủ, Tuệ tỷ bắt mình đi kết giao với tên này quả là có mưu đồ”

Vũ Nhật bất giác nhìn qua hai người đứng cạnh Vân Phi, thì ra có cả Tôn Viên
và Bạch Kỳ đi cùng, bộ ba này đúng là chả tách nhau ra thì phải? Thảo nào đám
người hồi nãy thầm thì to nhỏ vụ thiên tài gì đó thì ra là nói đến Tôn Viên
hoặc Bạch Kỳ, dù sao Tôn Viên cũng quá nổi tiếng ở Yêu thành sau vụ toàn diệt
cả vạn Thiên Sứ lúc hắn còn làm thống lĩnh rồi. Xem ra Vũ Nhật hắn tự mình ảo
tưởng sức mạnh quá đà, người ta có thèm biết đến hắn là ai đâu, vậy mà vừa rồi
còn ra vẻ như siêu sao không bằng.

“Mọe, xấu hổ chết đi được, may mà không ai nhận ra mình” Vũ Nhật lại thầm cảm
thán. Trước đó thì mong cho có người nhận ra mình, bây giờ lại mong không ai
biết tới mình càng tốt. Để lộ ra tin “Độc Cước” Vũ Nhật lừng danh lại bị mất
mặt tới mức nhận bừa người hâm mộ thế này thật khiến hắn xấu hổ không dám để
ai nhận ra mình nữa.

- A… lão Tôn biết thằng này là ai rồi.

“Đệt…” Vũ Nhật khóc không ra nước mắt - “Sao trùng hợp thế?”

- Hầu ca biết thằng này sao, lính của hầu ca à? - Bạch Kỳ đang chăm chú nhìn
qua Vũ Nhật rồi vỗ vỗ trán nói - À mà thằng này lão trư thấy cũng quen quen,
hình như gặp qua một lần rồi thì phải… À đúng rồi, lần đầu lão trư tới yêu
thành đã được Vô Diện nói qua về thằng này.

- Ấy… nhận nhầm nhận nhầm người rồi hề hề!

Vũ Nhật xua tay lia lịa định dở bài chuồn, trường hợp bị nhận dạng trong tình
trạng này quả không hợp lắm với phong cách của hắn. Nhưng trong đầu Vũ Nhật
chợt nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, nhiệm vụ là tiếp cận ba tên này, thế mà
bây giờ vừa gặp lại chạy thì Ngân Tuệ sẽ xử đẹp mình mất. Khóc, cảnh oan trái
này khiến Vũ Nhật phải khóc thầm trong chua sót, nước mắt giàn giụa trong tim.

- À không! hai đại ca nhận đúng người rồi, đúng người rồi, có khi chúng ta
quen nhau thật ấy hề hề… tiểu đệ cũng đã nghe qua đại danh của ba vị.

- Ể… lão trư cũng có danh tiếng à? - Bạch Kỳ hào hứng nói - Đúng rồi, anh
tuấn ngời ngời như lão trư đây thì ai chả biết hê hê.

“Ọc…” - Vũ Nhật suýt sặc nước bọt, sao đến cả tên tóc trắng Bạch Kỳ này cũng
có độ tự sướng cao đến thế.

- Thằng này bị điên mà, tao nói đâu có sai, vừa la nhận nhầm mà bây giờ lại
kêu nhận đúng - Vân Phi chỉ thẳng mặt Vũ Nhật rồi nói - Mày ngoài bị bệnh về
mắt thì còn bị bệnh về não à? Chưa tìm được cách chữa nên phải sống ngu như
vậy có phải không? ừm… sau này có cơ hội tao sẽ nhờ đại tỷ cứu giúp mày. Nhìn
mày điên điên khùng khùng thế kể cũng đáng thương đó.

- Nhị ca quả nhiên có lòng tốt - Bạch Kỳ lại chêm thêm một câu.

- Còn phải nói, gặp kẻ có hoàn cảnh khó khăn thì anh hùng như ta đây phải
tương trợ rồi - Vân Phi ra vẻ cao thượng nói, nhưng sau đó thì khẽ đưa miệng
tới nói nhỏ vào tai Vũ Nhật - À mà cái giá tương trợ cũng rẻ lắm, tao lấy ba
trăm ngàn linh thạnh trung phẩm thôi, yên tâm là bệnh não với bệnh mắt của mày
sẽ được chữa lành trăm phần trăm trong thời gian ngắn nhất.

- Đậu má tụi bay - Vũ Nhật bị chọc tới lời chửi cũng không kiềm lại được nữa,
lập tức phun trào ra ngoài.

Tuy nhiên vừa gào lên được một câu thì chợt cảm thấy mình hơi quá đà nên Vũ
Nhật nhanh chóng nuốt giận, lòng thầm hô thần chú: “nhiệm vụ là trên hết,
nhiệm vụ là trên hết”. Nhiệm vụ Ngân Tuệ giao là trên hết, ráng kiềm nén.

Trái ngược với tưởng tượng của Vũ Nhật khi hắn lỡ mồm chửi cả đám ba người Tôn
Viên, Vũ Nhật còn tưởng Vân Phi sẽ chửi lại mình, ấy vậy mà nghe xong thì Vân
Phi chợt quay đầu qua nói với Tôn Viên và Bạch Kỳ với vẻ mặt chua sót.

- Hầu ca, cả con heo mày nữa có thấy không, bệnh thằng này nặng lắm rồi, não
nó teo tới mức không kiểm soát được cảm xúc lẫn lời nói. May mà nó gặp được
anh em mình chứ nếu không để thằng này ra đường đã bị người ta đánh chết vì
cái tội bố láo rồi.

“Mày mới là thằng bố láo... Nhiệm vụ trên hết, nhiệm vụ trên hết, nhiệm vụ
trên hết…” Vũ Nhật than khóc lẩm nhẩm đọc thần chú không ngừng nghỉ để xóa tan
cục tức trong lòng.

- Nhớ rồi - Tôn Viên bỗng dưng lên tiếng - Là Vũ Nhật, người duy nhất của Kê
tộc được cử tới đây đúng không? Lão tôn tuy chưa gặp nhưng cũng từng thấy
thoáng qua ngươi một lần. Lần đó vợ lão Tôn truy giết Thái Yên làm loạn cả Yêu
thành nhưng thằng này vẫn ngủ như chết trên nóc Thập Nhị Điện. Lão Tôn có nghe
qua đám khác nói con gà ngủ gật như chết trên nóc Thập Nhị Điện tên là Vũ
Nhật, không ngờ hôm nay thằng này đã ngủ dậy rồi.

“Hực... bị nhận ra rồi! Móa, mà tao có ngủ gật bao giờ đâu, ngủ thật mà” - Vũ
Nhật rơi lệ.

- Thằng này bây giờ có thêm một chứng bệnh ngủ như chết nữa sao? - Bạch Kỳ
gãi cằm nói

- Ca này có vẻ khó trị.

- Thảo nào bị bệnh nặng như vậy - Vân Phi nghe được thân phận của Vũ Nhật qua
lời của Tôn Viên nên rút ra kết luận - Thằng này là não gà, bọn gà não ngắn
với hay mắc chứng gà rù. Đặc biệt nhất là bọn gà rù ấy còn mắc chứng bệnh kinh
niên không thể trị. Con heo mày biết nó là gì không?

Bạch Kỳ gãi cằm, đăm chiêu suy nghĩ giây lát rồi búng tay nói:

- Cúm gà!

- Cúm cái con mẹ mày chứ cúm - Vân Phi làm ngay một bạt tai vào đầu Bạch Kỳ.

- Là quáng gà, là quáng gà phải không? Cái bệnh mà lũ gà hay bị mờ mắt ủ rũ
mỗi khi trời gần tối đó chứ gì? - Tôn Viên cười to nói - Thằng này hay nằm
trên nóc Thập Nhị Điện nên nhất định là nó bị quáng gà rồi.

- Hầu ca quả nhiên am hiểu sâu rộng - Vân Phi gật đầu với vẻ nghiêm túc nói -
Từ cặp mắt nhắm nghiền của thằng này, lại thêm vẻ mặt ngu ngu đần đần do bị
bệnh não teo của đám gà rù, còn thêm vụ ngủ li bì trên nóc nhà… theo như ta
đây phán đoán, chắc chắc nó đã bị quáng gà đến giai đoạn cuối rồi. Lũ gà hay
bị quáng gà vào xẩm tối, còn thằng này tiến hóa hơn… nó quáng gà cả ngày lẫn
đêm. Ca này đúng như con heo mày nói, quả là khó trị khó trị, nhưng không sao,
chỉ cần tăng giá điều trị lên là sẽ được chữa khỏi trăm phần trăm. Thằng gà
mày gặp bọn anh đây coi như số hên rồi.

“Đậu má số hên… vừa nhận nhiệm vụ đã gặp ngay đối tượng mà, nhưng tao bị quáng
gà cái đầu tụi bay, móa… Tuệ tỷ chơi khó mình quá, sao không phải mấy vụ đánh
nhau mà lại liên quan tới mấy thằng nhảm cứt này chứ?” - Vũ Nhật tức hộc máu
tới mức không chửi được ra ngoài mà chỉ thầm chửi trong chua sót.

Vũ Nhật tuy hơi mất bình tĩnh nhưng cũng cố găng tích cực niệm chú “nhiệm vụ
trên hết” không ngơi nghỉ nên đã dịu lại phần nào cảm xúc khi bị ba tên này
quay như dế. Vũ Nhật dù sao cũng thân là một cao thủ dưới trướng môn chủ, lại
mang trọng trách của Ngân Tuệ giao cho nên phải biết ưu tiên nhiệm vụ lên trên
hết. Còn những lời lảm nhảm vừa rồi, Vũ Nhật quyết xem nó như gió thoảng mây
bay.

- Ba đại ca không cần phải dìm hàng thằng em nặng nề như vậy chứ? - Vũ Nhật
cười mếu nói.

- Dìm cái con mẹ mày chứ dìm - Vân Phi bộc lộ bản chất, miệng cười nham nhở -
Bọn tao nói sai chỗ nào à? Mày nhắm mắt ngủ như chết tất nhiên là quáng gà,
mặt ngu ngu đần đần ăn nói lảm nhảm vì não teo, tóm lại là cần chữa gấp. l

- Hơ hơ... không sai không sai, nhưng mà nghe nặng nề quá - Vũ Nhật khóc
không ra nước mắt.

- Thôi mặc kệ thằng gà này đi - Bạch Kỳ từ đầu tới cuối không có hứng thú gì
lắm với Vũ Nhật, hắn chỉ có hứng thú duy nhất với một chuyện thôi - Anh em ta
tập trung vào nhiệm vụ chính vậy.

- Ừm, thôi kệ mẹ nó - Tôn Viên đi lâu với Vân Phi nên cũng nhiễm phong cách
của Vân Phi, phun ra một câu ngắn ngủn rồi phủi đít quay đi.

Vân Phi với Bạch Kỳ cũng lười nhìn qua Vũ Nhật, cả hai quay lại tập trung với
nhiệm vụ chính của cả ba tên: đào tạo kỹ năng tán gái cho Bạch Kỳ và “chinh
phục thánh nữ”.Còn Vũ Nhật thì đần thối mặt ra đứng một chỗ như sét đánh khi
bị tên kia bơ, hắn chả biết phải phản ứng thế nào trước tình cảnh này. Chẳng
lẽ mặt dày đuổi theo bám đuôi ba tên đó để tiếp tục bị dìm hàng hay sao?

“Móa… Móa… Móa… ám sát, con mẹ thằng ám sát ở đâu không ra đây giúp ta tỏa
sáng chút nào. Theo ba thằng đần này có ngày mình bị nhũn não với tụi nó thật”

Vũ Nhật vò đầu vò óc lảm nhảm vài ba câu rồi cất bước chạy theo đám Tôn Viên.
Quyết định của Vũ Nhật vẫn là mặt dày chống đỡ đòn công kích bằng lời, xem nó
như gió thoảng mây bay, nhiệm vụ Ngân Tuệ giao cho vẫn là trên hết.

Lúc Vũ Nhật vừa chạy đi, trong một con hẻm vắng nó, có một vài ánh mắt vẫn
chăm chú nhìn theo Vũ Nhật. Khi Vũ Nhật đã khuất tầm mắt thì một người trong
số đó bỗng cười lạnh rồi lên tiếng:

- Trên người hắn có khí tức của Địa Châu… Địa Châu đúng là đã được Ngân Tuệ
giao cho hắn giữ - Người vừa lên tiếng bỗng thu lại nét cười rồi trầm giọng ra
lệnh - Bắt đầu hành động.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #121