Người đăng: Roseri
-☉----------☉----------☉-
Nhất Văn Tộc?
Một cái tên mà Tử Phong lần đầu nghe thấy, cả Hàm Hương mặc dù hiểu biết tương
đối rõ về các chủng tộc ở lục địa Thiên Tước cũng chưa bao giờ nghe qua tộc
này. Như vậy Nhất Văn tộc có thể là một chủng tộc tộc nằm ngoài lục địa, hoặc
xa xôi hơn có khi còn là nằm ngoài Rigel. Nhưng… Tử Phong là Long tộc cơ mà,
tại sao Huyền Cơ lại nói hắn là Nhất Văn tộc?
- Không phải là Long tộc à? Tôi là Tử Huyền Long mà… - Tử Phong có vẻ khó
hiểu nói - Nhất Văn tộc gì đó mà bà nói là gì? Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy?
- Ha ha ha… con trai ngoan! Ngươi cho rằng một bà mẹ là Long Hoàng như ta đây
lại lú lẫn tới mức nói bừa một cái tên rồi đem nó gán vào cho ngươi sao? -
Huyền Cơ cười có vẻ hứng thú nói - Muốn biết thực hư như thế nào phải không?
Được thôi, ta sẽ cho người nhìn tận mắt thứ được gọi là “Nhất Văn”.
Huyền Cơ khẽ phất tay, ngón trỏ của Huyền Cơ chỉ thẳng vào người của Tử Phong
ngồi gần đó. Ngay khi Tử Phong nhìn thấy ngón trỏ của Huyền Cơ đang chỉ vào
người mình, trong cơ thể hắn bắt đầu xảy ra hiện tượng lạ.
Viên Long Châu thường ngày vẫn nằm ngay trong người hắn ở vùng Đan Điền vào
lúc này lại bắt đầu sinh ra biến dị, nó giống như bốc hơi biến mất không còn
tồn tại ở đó nữa. Ngay cả viên Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân mà Tử Phong ngày
trước đã vô tình nuốt phải cũng biến mất theo. Cơ thể Tử Phong bỗng dưng lại
bị mất đi cả Long Châu và Ngọc Châu nên khiến toàn bộ chân khí trong người hắn
ngay lập tức gặp cảnh rối loạn đến cực độ.
Long Châu chính là trung tâm toàn bộ sức mạnh của Tử Phong. Nó là thứ được kết
tinh qua quá trình tu luyện gian khổ trong thời gian dài của hắn. Long Châu
giúp chân khí trong cơ thể luân chuyển theo một lộ trình tuần hoàn nhất định,
nó cũng là nơi ẩn chứa lực lượng cũng như thiên phú của Tử Huyền Long. Chính
vì thế nên Long Châu, hay Yêu Đan, hay Kim Đan đa phần đều giống nhau về công
dụng và được gọi chung là Tiên Đan, đều là kết tinh của người tu luyện thuộc
Yêu tộc hay Nhân tộc.
Tiên Đan là thứ trọng yếu, và nó cũng chính là điểm yếu, mất nó cũng tương
đương với việc mất tất cả sức mạnh cũng như tu vi đã tu luyện tích lũy. Đây là
điểm yếu chung của Yêu tộc cũng như Nhân tộc tu luyện ở lục địa Thiên Tước.
Tuy nhiên cũng may là điểm yếu này chỉ tồn tại cho đến cảnh giới Bán Tiên
thôi. Bởi khi vượt qua Bán Tiên, đạt tới Tiên Nhân, Tiên Đan sẽ dần biến hóa
thành Nguyên Anh không thực thể, hòa nhập với linh thể, từ đó điểm yếu chí
mạng ấy sẽ không còn nữa.
Nhưng không phải bất kỳ ai đề thăng cảnh giới lên Tiên Nhân cũng đều mất đi
Tiên Đan, bởi có người vẫn giữ lại nó. Điển hình như Ngọc Kỳ Lân - Khương
Ngọc, hắn dù đã đạt cảnh giới vô cùng cao nhưng vẫn giữ lại Ngọc Châu, bởi nó
không còn là nơi chất chứa một số sức mạnh trọng yếu nữa.
Quay lại hiện thực, Tử Phong không phải hạng cường giả nổi bật gì lắm, Long
Châu trong cơ thể vừa biến mất thì hắn ngay lập tức phun ra một ngụm máu. Toàn
thân chấn động đến mức nguy hiểm, chân khí lưu động trong cơ thể vì đã mất đi
Long Châu điều khiển nên chạy loạn khắp các kinh mạch. Việc này khiến Tử Phong
cảm giác như thân thể mình sắp bành trướng rồi nổ tung thành vạn mảnh vậy.
Hàm Hương ngồi cạnh Tử Phong, nàng nhìn thấy Tử Phong ôm bụng rồi phun ra một
ngụm máu, cả người hắn run rẩy kịch liệt nên nàng vô cùng lo lắng. Hàm Hương
vội đỡ lấy Tử Phong đang sắp ngã người ra sau, nàng cũng không quên ngước mặt
nhìn về vị Long Hoàng Huyền Cơ với ánh mắt không cam tâm.
- Ta đã làm gì hắn đâu mà tiểu hồ ly ngươi nhìn ta với ánh mắt thù địch như
vậy chứ?
Huyền Cơ cười mỉm, bà xòe bàn tay ra thì trên bàn tay của bà đã xuất hiện hai
viên ngọc lóng lánh. Một viên ngọc màu tím và một viên ngọc như pha lê trong
suốt được bao bọc bởi những kí tự kỳ lạ. Viên ngọc màu tím chính là Long Châu
của Tử Phong, còn viên ngọc trong suốt như pha lê là Ngọc Châu của Ngọc Kỳ
Lân.
Huyền Cơ như thể chẳng quan tâm tới Tử Phong đang gầm gừ đau đớn lẫn Hàm Hương
hốt hoảng lo lắng một bên, bà cầm hai viên châu, ánh mắt long sọc liếc sơ qua
rồi cười nói:
- Đây là dấu tích kí tự của Nhất Văn tộc, ngươi nhìn cho rõ đi.
“Nhìn cái đầu bà” Tử Phong đang đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại cũng
phải thầm chửi. Bà già này khiến hắn ôm bụng thổ huyết như thế mà bây giờ còn
bảo hắn nhìn cho kỹ thì nhìn thế quái nào được? Ngồi còn không yên chứ huống
gì đến chuyện căng mắt ra mà ngắm đồ trên tay bà?
Huyền Cơ cười lạnh rồi khẽ búng tay, một luồng hào quang màu tím từ ngón tay
Huyền Cơ bay ra rồi bao trùm lấy Tử Phong. Vừa được hào quang tím bao bọc lấy,
Tử Phong ngay lập tức cảm thấy cơ thể mình đã trở lại trạng thái bình thường,
không đau đớn, không rối loạn gì nữa, nhưng Long Châu trong người vẫn không
xuất hiện, nó vẫn nằm yên trên tay Huyền Cơ.
Huyền Cơ đưa tay cầm lấy Ngọc Châu, tay còn lại giữ lấy Long Châu. Huyền Cơ
đưa hai viên châu lại gần trước mắt Tử Phong rồi nói:
- Long Châu thì ngươi đã biết rồi, còn Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân thì ngươi
không biết tại sao ngươi nuốt nó mà không bị bạo thể chết phải không? Tất cả
là nhờ những kí tự đang bao bọc lấy Ngọc Châu. Nó chính là kí tự linh hồn của
Nhất Văn tộc, đại biểu cho ngươi chính là tộc nhân của Nhất Văn tộc, và nhờ nó
áp chế Ngọc Châu nên ngươi mới không bị bạo thể. Chính vì những kí tự này nên
ta mới biết ngươi là Nhất Văn tộc, nếu không thì đến ta cũng khó mà tìm ra dấu
tính Nhất Văn của ngươi.
Tử Phong sau khi ổn định trạng thái thì hít lấy một hơi dài cho bình tĩnh rồi
nói:
- Tôi không biết gì về chuyện này hết, bà giải thích hết toàn bộ những gì bà
biết về chuyện này cho tôi nghe một lượt đi, chứ nói chung chung như thế ai mà
hiểu!
Hàm Hương tròn mắt nhìn Tử Phong, không ngờ Phong ca của nàng lại thẳng thắng
đến thế. Đại ý của Tử Phong quá rõ ràng, hắn chả biết cái quái gì hết nên hắn
cũng không rõ cần bắt đầu hỏi từ đâu, thôi thì để Huyền Cơ nói tuột ra hết một
lượt toàn bộ sự việc cho khỏe. Có điều Tử Phong này cũng quả bá đạo, nói
chuyện với Long Hoàng mà giống như hắn đang bắt một tội nhân khai ra hết mọi
tội trạng của mình vậy.
Ấy vậy mà Huyền Cơ lại không nổi giận, bà chỉ cười thầm rồi bình thản nói:
- Nhất Văn tộc không phải là một chủng tộc. Kỳ thực, chúng là những sinh mệnh
bình thường như bao tộc khác, chỉ khác ở chỗ, chúng là những “kẻ được chọn” mà
thôi. Những kẻ được chọn khác biệt với những sinh linh bình thường duy nhất ở
một điểm: linh hồn chúng có những “kí tự đánh dấu”, đại biểu cho chúng là
những kẻ được chọn.
- Kẻ được chọn? Ai chọn? Chọn làm cái gì? - Tử Phong chợt hỏi.
- Con trai! Muốn nghe mẹ ngươi giải thích thì đừng lên tiếng chen ngang một
cách bất lịch sự như thế - Huyền Cơ nhíu đôi mày với lớp vảy tím - Những gì ta
không nói cặn kẽ, tức là chưa tới lúc ngươi được biết, còn những gì ta đang
nói và sắp nói ra cũng chưa chắc đã đúng vì… vũ trụ này không có gì là tuyệt
đối. Vậy nên hai ngươi cứ nghe ta nói qua một lần, không cần hiểu, chỉ cần
nghe thôi.
Hàm Hương mặc dù không liên quan gì lắm đến chuyện này, nhưng nàng cũng nhu
thuận gật đầu rồi lắng nghe. Tử Phong thì bị Huyền Cơ không cho nói leo nên
cũng đành câm lặng ngồi một chỗ.
- Nhất Văn tộc không phải là những sinh mệnh được sinh ra theo cách bình
thường, mà chúng là những kẻ được chọn từ vô số sinh mệnh đặc biệt từ khắp vũ
trụ. Nhất Văn tộc sẽ hóa sinh ra một cơ thể theo một cách thức đặc biệt, và
những kẻ được chọn đời sau sẽ tái sinh vào cơ thể ấy. Cách thức tạo ra thân
thể chính là “ký sinh” vào chủng tộc khác, giống như ngươi đang dùng thân thể
Long tộc vậy.
Tử Phong càng nghe càng kỳ quái, hắn bỗng dưng lại trở thành chủng tộc “ký
sinh” rồi sao?
- Thông thường, mỗi một lần sinh ra “kẻ được chọn” đời kế tiếp, luôn luôn là
hai người được chọn, đó sẽ là một cặp nam nữ - Huyền Cơ cười đầy ẩn ý - Tất cả
những kẻ được chọn, những kẻ được đánh dấu ký hiệu Nhất Văn, đều có một nhiệm
vụ chung. Nhiệm vụ ấy sẽ thức tỉnh dần dần dựa theo tu vi của chúng. Tuy nhiên
trong quá trình tu luyện phát triển, vẫn sẽ có những cặp Nhất Văn gặp chướng
ngại. Và nếu chướng ngại ấy ảnh hưởng tới nhiệm vụ, thì ký hiệu Nhất Văn sẽ
biến mất, khi đó chúng sẽ trở lại thành những sinh mệnh bình thường.
- Chướng ngại dễ gặp nhất chính là… sự chênh lệch cảnh giới của hai kẻ được
chọn, và… chúng thất lạc lẫn nhau - Huyền Cơ hai tay mân mê chơi đùa hai viên
long châu và ngọc châu, còn ánh mắt thâm sâu mang sắc tím của bà thì nhìn vào
Tử Phong như thể bà biết hoàn cảnh hắn đang gặp phải.
Không để Tử Phong hỏi hay thắc mắc gì, bởi Huyền Cơ giống như biết Tử Phong
muốn biết gì nên bà lại tiếp tục nói:
- Đó là những điều cơ bản về Nhất Văn tộc mà ta có thể nói với ngươi, nhưng
tại sao lại có những kẻ được chọn đó thì hiện tại ngươi không cần quan tâm
tới. Khi nào thời điểm tới, ngươi sẽ tự biết. Còn vấn đề mà ngươi cần biết
chính là những lợi ích của kẻ được chọn, những lợi ích mà một Nhất Văn như
ngươi nhận được.
- Đầu tiên, các ngươi được ký hiệu Nhất Văn bảo vệ chặt chẽ linh thức nên
việc đoạt xá của Ngọc Kỳ Lân đối với ngươi gặp phải thất bại chính là nhờ vào
nó. Ngọc Kỳ Lân bị kí tự Nhất Văn trói buộc cũng chính vì hắn đã động vào “kẻ
được chọn”.
- Thứ hai, các ngươi “ký sinh” vào hầu hết các chủng tộc lớn ở vũ trụ này,
học được vô số thứ, hiểu biết được rất nhiều chuyện nên kho tàng truyền thừa
mà Nhất Văn lưu lại trong tàng thức của các ngươi là vô cùng khổng lồ. Tựa như
toàn bộ thần thông, tuyệt học, thiên phú, công pháp… đều lưu lại trong tàng
thức chung của các ngươi, chỉ cần các ngươi thức tỉnh thì những kiến thức ấy
sẽ là của ngươi. Ngươi nghĩ xem, một kho báu của vũ trụ nằm ngay trong đầu
ngươi có phải là một chuyện quá hời không?
- Thứ ba, các ngươi tu luyện rất nhanh. Bởi trước khi được chọn, các ngươi
đều là những sinh mệnh tương đối đặc biệt. Và trong quá trình tu luyện, mặc dù
chưa thức tỉnh được khối tri thức khổng lồ kia thì các ngươi cũng nhận được
những lợi ích không hề nhỏ chút nào. Ví dụ như ngươi, con trai ta… ngươi nghĩ
bát cửu huyền công dễ luyện lắm sao? Ngươi nghĩ việc tổ hợp bảy sắc của bảy
cung để tạo thành vô sắc thần lực như ngươi là một việc dễ dàng à? Ha ha… Tất
cả là nhờ vào khối tri thức chưa thức tỉnh ấy, mặc dù nó vẫn còn ẩn sâu trong
ngươi, nhưng giúp ngươi học được những thứ khó nhằn như bát cửu huyền công,
hay tạo ra những thứ đột phá như vô sắc thần lực là điều tương đối dễ dàng.
Tử Phong trong lòng thoáng động, hắn không ngờ những thứ mà hắn cảm tưởng như
mình cố công học tập lại đạt được dễ dàng thì ra là nhờ vào xuất thân của
mình. Đến cả việc vô sắc thần lực mà Tử Phong sáng tạo ra lại bị Huyền Cơ nhìn
thấu toàn bộ. Có vẻ như đối với Huyền Cơ, loại vô sắc ấy là một chuyện cỏn con
vậy.
- Lợi ích thứ tư - Huyền Cơ cười với vẻ hứng thú nói - Đó chính là được chọn
thân thể, chủng tộc trước khi sinh. Một chuyện trái ngược với quy luật vũ trụ
nhưng lại xuất hiện ở những kẻ được chọn. Và lợi ích ấy không đơn giản chút
nào, ví như ngươi đã trở thành Tử Huyền Long, mà lại là một Tử Huyền Long mang
huyết thống của ta. Mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng mã di truyền vẫn là của ta,
sẽ có ngày nó bộc lộ sức mạnh tối cao của ta. Đến lúc đó, dù ngươi có đạt được
kho tàng truyền thừa khổng lồ của Nhất Văn tộc… thì đối với ngươi lúc đó,
chúng chỉ là thứ đáng vứt đi mà thôi ha ha ha.
Huyền Cơ quả là kiêu ngạo hết mức, dù có tự cao đến thế nào cũng không đến mức
xem thường toàn bộ sức mạnh của những tộc khác như thế chứ?
Tử Phong mặc dù đoán Huyền Cơ chỉ đang tự cao “chém gió”, nhưng phần nào trong
lòng hắn cũng tin tưởng đôi chút. Dù sao hắn cũng là Tử Huyền Long mà, phải
tin vào chính mình chứ.
- Để ta cho ngươi xem tác đụng đầu tiên của kẻ được chọn là như thế nào.