Yêu Thú Kỳ Lạ


Người đăng: Roseri

-☉----------☉----------☉-

Tại một vùng không gian lung linh huyền ảo đầy màu sắc, có hai thân ảnh đang
trôi nổi giữa lưng chừng hư không một cách vô định.

Hai thân ảnh ấy bao gồm một nam một nữ, điểm giống nhau giữa họ đó là cả hai
đều có mái tóc màu tím. Người nam ngoài mái tóc ngắn màu tím ra thì còn có ba
cái sụn nhô ra trên đầu giống như sừng. Người nữ thì lại có một đôi tai hồ ly
mượt mà trông rất đáng yêu. Hai người này không ai khác chính là Tử Phong và
Hàm Hương.

Ngay khi Tử Phong và Hàm Hương bị khối kim loại kì lạ kia hút vào thì cả hai
đã xuất hiện ở vùng không gian này. Đây là một nơi trông giống như tinh không
vũ trụ vậy, khắp bốn phương tám hướng đều hư không trống trải, nhưng điểm đặc
biệt là ở không gian nơi này lại tràn ngập màu sắc. Từ những màu như đỏ cho
tới cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đều hòa quyện với nhau như những luồng ánh
sáng đang nhảy múa khiêu vũ khắp hư không, một cảnh tượng trông thật huyền ảo
nhưng vô cùng đẹp đẽ. Thêm điểm kì lạ nữa là cả vùng tinh không này vậy mà lại
có không khí trong lành tươi mát mặc dù chẳng nhìn thấy một cái cây hay sinh
vật nào.

Từ vị trí của Tử Phong và Hàm Hương nhìn về xa xa dường như còn có những khối
cầu sáng rực như những vì sao. Nếu như có thể tiến lại gần thì có khi đó là cả
một tinh cầu khổng lồ thật sự chứ chẳng phải đùa. Tuy nhiên vấn đề gặp phải
của Tử Phong và Hàm Hương bây giờ chính là việc di chuyển ở vùng tinh không
đầy màu sắc này.

Tử Phong không thể cử động, thậm chí cũng không thể vận dụng được bất kỳ nguồn
lực nào trong người, từ chân khí trong cơ thể cho tới “vô sắc thần lực” mà hắn
sáng tạo ra cũng không thể vận dụng. Chính vì thế nên ba cái sụn trên đầu hắn
đã xuất hiện trở lại vì hắn không thể điều động bát cửu huyền công để biến hóa
hình dạng bề ngoài được nữa.

Mặc dù bây giờ sau lưng Tử Phong đang có một cặp cánh rồng, nhưng nó lại chẳng
thể giúp Tử Phong bay được trong vùng tinh không này. Nơi này giống như đang
có những quy tắc kỳ quái khiến cho Tử Phong không thể làm được gì cả ngoài
việc trơ mắt ra mà nhìn mọi thứ xung quanh. Cho nên nếu Tử Phong có hiện
nguyên hình thành một con Tử Huyền Long to lớn chắc cũng chẳng thể bay được
nữa, cũng may là hắn và Hàm Hương lại không hiện nguyên hình.

Tử Phong có cánh còn không bay được thì huống gì là Hàm Hương, vậy nên cả hai
người từ khi bị hút vào vùng tinh không này thì giống như hai cái xác trôi nổi
giữa hư không một cách vô định. Hai người không biết phải làm thế nào để thoát
khỏi tình trạng này, mà nếu có thể điều khiển lại thân thể thì cả hai cũng
không biết làm sao để thoát khỏi vùng không gian đầy màu sắc này cả.

- Chúng ta trôi nổi như thế này bao lâu rồi nhỉ?

Hàm Hương dù không điều khiển được thân thể nhưng nói chuyện thì vẫn có thể
nên nàng thường hay mở lời trò chuyện với Tử Phong. Bởi tên kỳ nhông ấy thường
ngày đã ít nói rồi, bây giờ gặp cảnh này mà nàng không nói gì thì có khi hắn
cũng im lặng suốt.

- Không có gì để định lượng ngày đêm ở vùng tinh không này nên rất khó nói,
nhưng theo như ta đoán dựa theo ngày đêm ở chiến trường viễn cổ cũng đã hơn
mười ngày trôi qua rồi.

Tử Phong dựa theo cảm tính của mình mà nói. Bởi ở chiến trường viễn cổ vẫn có
một mặt trời “nhân tạo” treo trên không trung, đúng giờ thì nó sáng, tới giờ
thì nó tối nên nhờ đó có thể đoán định ngày đêm dựa theo thời gian ở Rigel.
Còn ở vùng tinh không mà cả hai đang mắc kẹt trong này thì mọi thời điểm đều
như một, xung quanh đều là những luồng sáng nhiều màu nhảy múa qua lại nên
không thể dựa vào một thứ gì đó để phân định thời gian như mặt trời được nữa.

- Mười ngày rồi sao? - Hàm Hương chán nản nói - Có khi nào chúng ta cứ như
thế này mãi cho đến khi chết không nhỉ?

- Ta đoán chắc sẽ không có chuyện đó đâu.

- Sao lại không? Theo như huynh nói thì khối kim loại ấy là của Huyền Cơ, mà
nó lại tự động hút chúng ta vào bên trong nó rồi. Trong khi Huyền Cơ thì đang
bị phong ấn, như vậy còn ai có thể tìm thấy khối kim loại ấy giữa biển lửa rồi
giải thoát chúng ta khỏi chỗ này đây?

- Ta nghĩ khối kim loại ấy lúc xảy ra dị biến rồi hút chúng ta vào trong hẳn
là do Huyền Cơ điều khiển. Bởi đúng lúc chúng ta nhìn thấy đóa sen lửa khổng
lồ thì mới xảy ra chuyện này nên ta đoán Huyền Cơ có thể bị phong ấn bên trong
đóa sen lửa kia đã dở trò. Khi chúng ta tiến lại gần phạm vi đó thì Huyền Cơ
đã nắm được quyền điều khiển khối kim loại ấy rồi đưa chúng ta vào đây.

- Vậy sao Huyền Cơ lại đưa chúng ta tới đây? Bà ấy có thể tự mình thoát khỏi
phong ấn khi điều khiển được khối kim loại ấy hay sao? Mà sao huynh lại cho
rằng bà ấy sẽ thả chúng ta ra khỏi nơi này chứ? Dù sao cũng đã hơn mười ngày
rồi, thế mà chẳng thấy bóng dáng của người nào chứ nói gì tới Huyền Cơ.

- Nguyên nhân ta đoán như vậy thì chắc muội cũng biết rồi, Huyền Cơ sẽ đưa
chúng ta ra ngoài thôi, hoặc ít nhất cũng tới gặp ta một lần chứ.

Hàm Hương tất nhiên cũng biết những chuyện mà Tử Phong vừa nói, chẳng qua nàng
chỉ muốn mở lời nói chuyện với Tử Phong mà thôi. Bởi trong trường hợp này thì
nàng chẳng biết nói chuyện gì nữa cả, cả hai đã trôi nổi như vậy mà cứ im lặng
suốt thì thật vô vị. Mười ngày qua cả hai cũng đã nói rất nhiều chuyện rồi,
tất nhiên toàn là Hàm Hương mở lời trước, nhưng thời gian trôi qua mà vẫn chưa
thấy động tĩnh gì của Huyền Cơ thì thật khiến người ta lo lắng.

- Dù sao huynh cũng là con trai của Huyền Cơ, bà ấy chắc không tuyệt tình đến
nỗi bỏ con mình chết trôi như thế này đâu hì hì.

- Ta không biết ta có phải con bà ấy không nữa?

- Đến cả Thần Thụ còn bảo huynh mang huyết thống của Huyền Cơ thì nhất định
là thế rồi. Cơ mà thời gian bà ấy bị phong ấn đến cả triệu năm, mà huynh lại
vừa xuất hiện có mấy năm thì có vẻ kì lạ thật. Hay huynh là con cháu các đời
sau của Huyền Cơ thì sao? Cũng có thể lắm chứ.

- Hy vọng không phải là vậy - Tử Phong thầm than.

Hai người tiếp tục nói vu vơ vài câu cho đỡ buồn chán thì Tử Phong bỗng dưng
cảm thấy dường như cơ thể mình có phần bắt đầu cử động lại được rồi. Cả Hàm
Hương cũng cảm nhận được điều này. Hai người mừng rỡ không thôi, cảm giác được
cử động sau một thời gian dài bị đóng băng quả thật rất tuyệt diệu.

Ngay khi vừa cử động được, Tử Phong vội quay đầu nhìn về sau lưng. Thì ra hắn
và Hàm Hương đã trôi đến một tinh cầu được bao bọc bởi ánh sáng chói mắt. Có
thể khi cả hai tiến vào phạm vi của tinh cầu này thì cả hai mới có thể cử động
được.

Tuy nhiên từ tinh cầu ấy lại có một lực hút cực mạnh tác dụng vào Tử Phong và
Hàm Hương. Cả hai vừa lấy lại hành động của thân thể thì đồng thời bị tinh cầu
ấy hút thẳng vào bề mặt của nó.

Xuyên qua lớp màn ánh sáng chói lọi, cả Tử Phong và Hàm Hương đều điều động
chân khí hộ thể quanh người. Cả hai lúc này giống như hai ngôi sao băng màu
tím từ trên trời đang lao thẳng xuống tinh cầu vậy.

Lúc bên ngoài thì bị lực hút rất mạnh của tinh cầu thu lấy, vậy mà khi xuyên
qua lớp màn ánh sáng của tinh cầu thì lực hút ấy dường như biến mất không còn
nữa.

Tử Phong nhanh chóng giữ thăng bằng rồi bay lơ lửng giữa không trung, hóa giải
lực rơi lúc đầu khi hắn bị tinh cầu này hút lấy. Đồng thời Tử Phong cũng không
quên bay thẳng xuống để đón lấy Hàm Hương, bởi nàng vẫn là một Bán Tiên, chưa
thể lăng không phi hành được.

Vòng một tay ôm được Hàm Hương vào lòng, Tử Phong thong thả lượn xuống dưới
rồi hạ cánh xuống bề mặt tinh cầu một cách dễ dàng.

- Lại làm phiền huynh rồi, không bay được như huynh cũng bất tiện thật đấy.

Hàm Hương vừa đặt chân xuống đất thì vội rời khỏi lòng Tử Phong rồi cười nói.
Tử Phong chỉ cười trừ rồi đưa mắt nhìn thoáng qua nơi này.

Khung cảnh nơi cả hai hạ xuống quả thật chẳng khác gì những nơi mà hai người
từng gặp qua cả. Nơi đây là một cánh rừng rậm đầy rẫy cây cối kì lạ. Chỉ khác
biệt ở chỗ cây cối ở đây cũng nhiều màu sắc giống như cảnh tượng ngoài tinh
không kia vậy. Tử Phong nhìn những thứ này mà thầm đoán nơi ở của vị Long
Hoàng Huyền Cơ thật “màu mè” hết sức. Ai mà ngờ vị Long Hoàng khiến ai cũng sợ
hãi lại thích màu mè đến thế, nhìn đâu cũng lóa cả mắt bởi thứ màu sắc hòa
trộn sặc sỡ như thế này.

- Ngoài kia còn có vô số tinh cầu khác, không biết những nơi ấy có đầy màu
sắc giống như nơi này không nữa - Tử Phong chợt lên tiếng.

Hàm Hương đang rất cao hứng quan sát xung quanh, đối với một người tươi vui
đầy sức sống như nàng thì cảnh tượng huyền ảo đầy màu sắc như thế này quả thật
khiến nàng rất yêu thích. Hàm Hương nghe Tử Phong nói vậy thì hứng thú nói:

- Muội đoán tám chín phần là như vậy rồi, không ngờ mẹ của huynh lại “màu mè”
đến vậy.

- Bà ấy không phải mẹ ta - Tử Phong hờ hững nói.

- Hì hì hì!

Hàm Hương không trả lời mà chỉ cười cười. Đúng lúc đó, đôi tai hồ ly trên đầu
nàng khẽ động, ánh mắt nàng lập tức quay sang nhìn về một hướng.

- Ở hướng đó hình như có người kìa - Đôi mắt Hàm Hương lóe lên ánh tím, nàng
nhìn thấy gì đó ở hướng nàng vừa nhìn.

Tử Phong nghe vậy cũng nhìn qua xem sao. Hắn dùng tử nhãn quan sát qua, ấy thế
mà hắn lại chẳng nhìn thấy gì cả. Điều này… chứng tỏ phạm vi quan sát tử nhãn
của Hàm Hương lại vượt qua hắn. Tử Phong cũng không bất ngờ lắm với chuyện
này, dù sao thì Hàm Hương đã luyện tử nhãn từ nhỏ, đã vậy thiên phú của nàng
còn gắn liền với cặp mắt nên nàng có khả năng vượt qua hắn cũng không có gì
đáng nói. Với lại Tử Phong hắn bây giờ vẫn còn là Đại Yêu, trong khi Hàm Hương
đã là Bán Tiên rồi.

Hàm Hương vừa phát hiện ra có người ở đó thì nàng đã nhanh chóng di chuyển tới
đó. Tử Phong cũng vận dụng thân pháp lướt theo.

Cả hai nhanh chóng vượt qua hàng loạt các chướng ngại trên đường từ cây cao
cho tới đá dày, thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như hai ngọn gió nhẹ nhàng
bay qua.

Một thời gian ngắn sau, Tử Phong và Hàm Hương đã tiếp cận gần với mục tiêu mà
Hàm Hương phát hiện ra. Đến lúc này cả hai mới bất ngờ nhìn về “con vật” ở
đằng trước.

Trước đó, tử nhãn của Tử Phong và Hàm Hương chỉ nhìn thấy được ở đây có dấu
hiệu của năng lượng đang chuyển động, khí tức có phần giống với người nên cả
hai mới nhận định đó là người. Vậy mà khi tới gần thì mới phát hiện đó không
phải là người, mà dường như là Yêu thú.

Nhưng điều đặc biệt là con Yêu thú này lại phát ra khí tức có phần giống với
Yêu tộc như Tử Phong và Hàm Hương nên cả hai mới nhận định nhầm như vậy. Bởi
Yêu tộc và Yêu thú khác nhau hoàn toàn. Yêu thú linh tính tư duy thấp kém, chỉ
ngoài sức mạnh ra thì linh tính không khác gì với động vật bình thường. Còn
Yêu tộc là một chủng tộc tiến hóa cao rồi, nhiều tộc thậm chí còn hơn cả Nhân
tộc.

Nhưng con Yêu thú trước mặt Tử Phong và Hàm Hương lại khác, nó không mang khí
tức hung bạo như Yêu thú bình thường, trái lại nó dường như có linh tính rất
cao. Bởi khi nó nhìn thấy Tử Phong và Hàm Hương đang tiến tới thì nó chỉ mở
tròn cặp mắt đen láy của nó, đã vậy nó còn nhoẻn miệng cười một cách rất “dễ
thương” giống như gặp người quen vậy. Ánh mắt của nó còn mang rất nhiều xúc
cảm, có khi nó giống với Yêu tộc khi mới sinh chưa hóa hình người, nhưng theo
như Tử Phong và Hàm Hương quan sát thì con Yêu thú này có năng lực rất mạnh
chứ không phải hạng tầm thường.

Tử Phong nhìn chằm chằm con Yêu thú trước mắt, nó có hình dáng tương đối nhỏ
nhắn. Nó có phần giống như một con chuột lai thỏ lớn vậy, toàn thân màu vàng
óng, đôi tai dài nhô cao với phần đốm đen ở cuối tai. Trên lưng nó cũng có một
vài đốm đen, và đặc biệt là cái đuôi của nó giống như một tia sét vậy. Nhưng
điểm đáng chú ý là ở hai bên má con Yêu thú này có hai cái đốm đỏ khiến khuôn
mặt đáng yêu của nó nhìn càng dễ thương hơn nữa.

Loại Yêu thú này nhất định là loại có thể khiến cô gái nào gặp phải cũng yêu
thích, và Hàm Hương tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Con Yêu thú ấy dường như không sợ hãi gì hai người bọn Tử Phong, nó thoắt một
cái đã nhảy vụt tới trước mặt hai người.

Tử Phong thì có phần thận trọng nhìn con Yêu thú nhỏ màu vàng ấy, còn Hàm
Hương thì tuy đề phòng nhưng thật sự nàng đã bị ánh mắt và bộ dạng đáng yêu
của con Yêu thú đánh gục.

Con Yêu thú vẫn còn mang đôi mắt long lanh đen óng của nó nhìn Hàm Hương. Đúng
lúc đó nó như nở nụ cười rồi lên tiếng:

- Pika! Pika…

Giọng nói quả thật nghe rất êm tai lại đáng yêu. Hàm Hương nghe vậy thì không
cầm lòng được phải thốt lên:

- Aa… dễ thương quá đi mất!

Hàm Hương không còn đề phòng gì nữa, nàng phát hiện ra con Yêu thú này có khí
tức vô cùng hiền lành, đã vậy dường như nó còn thích nàng. Hàm Hương ngồi
xuống rồi đưa tay vuốt nhẹ bộ lông vàng óng của con Yêu thú. Con Yêu thú nhắm
tịt mắt như hưởng thụ, miệng chu chu kêu “pika píkà” không ngừng.

Hàm Hương nghe vậy còn thích hơn nữa, nàng ôm chầm nó vào lòng, cái đuôi tím
bồng bềnh sau lưng nàng cũng cuốn tới cuộn lấy con Yêu thú như đang âu yếm nó
vậy.

Tử Phong đứng bên cạnh cảm thấy mình giống như đang bị cho ra rìa vậy. Mặc dù
hắn và Hàm Hương không thân thiết gì lắm, nhưng thấy cảnh Hàm Hương nựng nịu
con Yêu thú mà bỏ mặc hắn đứng một bên cũng khiến Tử Phong hơi hơi nhói lòng.

- Huynh xem nó đáng yêu chưa này - Hàm Hương bỗng ngước đầu nhìn qua Tử Phong
rồi cười nói.

- Cũng được.

Tử Phong nói trống không. Nói xong hắn cũng cảm thấy mình giống như đang ghen
tị với con Yêu thú đó vậy. Hàm Hương thì quen tính cách của Tử Phong rồi nên
nàng cũng không bận tâm mà lại bế con Yêu thú màu vàng đưa cho Tử Phong rồi
cười nói:

- Huynh ôm nó thử mà xem, cảm giác thích thú lắm đó.

- Ờ!

Tử Phong cũng muốn xem thử con Yêu thú này có gì đặc biệt mà Hàm Hương lại
thích mê đến như thế. Chẳng lẽ con gái hay thích mấy loại như thế này sao?

Tử Phong vừa đưa hai tay giữ lấy con Yêu thú giống như đang cầm nắm một sinh
vật lạ mà hắn đang nghi ngờ nó có điều gì ám muội muốn hại mình vậy. Cách giữ
con Yêu thú trên tay có phần trông rất kỳ quặc làm Hàm Hương nhìn thấy cũng
phải ôm bụng cười.

Tuy nhiên đúng lúc đó, con Yêu thú trên tay Tử Phong chợt cảm thấy gì đó từ
trong người Tử Phong khiến nó quen thuộc. Con Yêu thú bỗng giương mắt nhìn hắn
với vẻ giận giữ.

- PIKAAAAAA…

- Nó nói gì thế? - Tử Phong chợt quay qua Hàm Hương hỏi.

Tử Phong hỏi xong thì cảm thấy mình đúng là hỏi thừa, con Yêu thú này có mỗi
hai chữ pika nói suốt thì ai mà hiểu. Nhưng dường như nó đang nhìn hắn với vẻ
giận giữ thì phải.

Không đợi Hàm Hương trả lời, Tử Phong đã cảm thấy nguy hiểm đang đổ ập lên
người mình.

Từ người con Yêu thú nhỏ màu vàng ấy bỗng dưng nổi lên những tia lửa điện vàng
rực. Cả con Yêu thú bỗng chốc như hóa thành một quả bom điện vàng chói với
hàng trăm tia sét bao bọc xung quanh.

Tử Phong đang giữ nó trên tay nên khi vừa cảm thấy mình bị giật đã vội quăng
nó qua một bên nên hắn chị bị giật nhẹ trước khi con Yêu thú kia hoàn toàn hóa
thành một quả cầu sét.

- PIKA… CHUUUUUUUUUUUUU!

Con Yêu thú hét lớn, sấm sét từ người nó ầm ầm bắn về Tử Phong như mưa bão. Tử
Phong cảm nhận được độ lợi hại từ những tia sét này, có thể nói nó không thua
gì Lôi Long Thái Yên mà hắn từng đụng độ cả. Nếu dính cả đợt mưa sét này có
khi hắn bị giật đến bất tỉnh mất.

Tử Phong trong nháy mắt đã sử dụng huyền thuật thời gian, thoắt một cái đã
thoát ra khỏi phạm vi công kích của con Yêu thú. Còn Hàm Hương thì dường như
không bị con Yêu thú tấn công, nhưng nàng cũng không biết xử lý nó như thế
nào, dù sao thì nó cũng rất… đáng yêu.

Tử Phong vừa thoát khỏi phạm vi công kích của con yêu thú thì hắn cảm thấy cảm
giác nguy hiểm vẫn còn. Thì ra con yêu thú ấy vừa phóng sét xong đã dùng một
tốc độ kinh khủng lao vụt về phía hắn.

Tử Phong trong thoáng chốc còn nhìn thấy cái đuôi có hình dáng như tia sét kia
của nó dường như hóa thành một cái đuôi màu bạc mang theo một sức mạnh cường
đại vậy. Con yêu thú ấy đang muốn quất đuôi vào người hắn.

Tử Phong tất nhiên không đứng yên chịu trận, hắn vội rút Thanh Thiên đao ra.
Đao quang lóe lên, Tử Phong chém ra ba nhát Hư Không Trảm.

Ba đao khí hình bán nguyệt mang theo khí tức sắc bén lóe lên ánh sáng xanh lam
xé rách không khí bắn thẳng về con yêu thú.

Con yêu thú đó dường như không hề sợ hãi, nó chuyển mình trên không trung, cái
đuôi ánh bạc của nó quất liên tục theo mỗi lẫn chuyển mình của nó. Chỉ nghe
choang choang ba tiếng vang lên, đao quang của Tử Phong đã bị đánh tan tành,
quả là một sức mạnh đáng sợ từ một con yêu thú nhỏ nhắn.

Tuy nhiên Tử Phong chỉ chém ra ba đường Hư Không Trảm nhằm thăm dò thực lực
của con yêu thú nên đó không phải là khả năng thật sự của Tử Phong. Qua cách
con yêu thú đánh tan ba đường đao quang của hắn một cách nhanh gọn thì có thể
nói cảnh giới của con yêu thú này không tầm thường chút nào.

Tử Phong nắm chặt Thanh Thiên đao chuẩn bị dụng toàn lực đối phó, trong trạng
thái huyền thuật nên mọi thứ trong mắt hắn đã chậm đi rất nhiều. Còn bên ngoài
thì Hàm Hương mặc dù cũng quan sát được toàn bộ diễn biến nhưng có thể nói tốc
độ chiến đấu này của Tử Phong lẫn con yêu thú vô cùng nhanh. Thậm chí đạt tới
tốc độ của Hàm Hương khi chiến đấu toàn lực.

Hàm Hương thân hình khẽ động, nàng chuẩn bị tham chiến để bảo vệ Tử Phong. Mặc
dù yêu thích con yêu thú là vậy, nhưng lại chỉ có thể chọn một trong hai nhân
vật mà nàng thích thôi. Và tất nhiên Hàm Hương đã chọn Tử Phong.

Hai tay Hàm Hương hiện ra hai luồng chân khí tím, luồng chân khí ấy cô đặc lại
giống như hai lưỡi đao bén nhọn mờ ảo. Hàm Hương bước chân tới chuẩn bị lướt
tới trước thì chợt có một bàn tay khẽ đặt lên vai nàng.

Hàm Hương thoáng giật mình, nàng đã luôn cảnh giác xung quanh thì sao lại có
ai đó xuất hiện ngay sau lưng mình mà nàng lại không biết. Đã vậy người đó vừa
đặt tay lên vai nàng thì toàn bộ chân khí trong người Hàm Hương dường như biến
mất. Hai lưỡi đao màu tím vừa hình thành đã tan biến, Hàm Hương cảm thấy mình
dường như trở lại loại cảm giác không thể điều khiển thân thể giống như lúc
nàng và Tử Phong trôi nổi giữa tinh không cách đây không lâu vậy.

Hàm Hương ngay lập tức biết được ai vừa xuất hiện, tuy nhiên nàng không thể
quay đầu lại đằng sau mà chỉ có thể kinh ngạc nói:

- Long Hoàng Huyền Cơ!

- Suỵt! Đừng lên tiếng… tiểu hồ ly, để ta xem đứa con trai của ta đối đầu với
một con Pikachu sẽ thế nào?

Hàm Hương nghe giọng nói êm tai phát ra từ sau lưng thì trong lòng thoáng
động, không ngờ Tử Phong lại là con trai của Long Hoàng Huyền Cơ thật sao? Còn
con yêu thú Pikachu kia cũng thật lợi hại, vậy mà bà mẹ này lại muốn xem con
trai của bà đối đầu với nó cũng đúng là kỳ quặc.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #117