Tuyết Như Lại Chết?


Người đăng: Roseri

Nụ cười của Ngân Tuệ trầm thấp rợn người, nàng không nhận ra rằng Đại Tượng
nằm trên giường điều trị khẽ cử động một ngón tay tựa như một phản ứng tự
nhiên nào đó. Có thể Đại Tượng đã nghe được cuộc đối thoại này của Ngân Tuệ và
Vũ Nhật. Cũng có thể là hắn đang dần dần tỉnh lại mà không nghe gì hết thôi.

Còn ở Thần Thụ Giới, Tử Phong đang mò mẫm trong rừng sâu như tìm kiếm ai đó
thì hắn chợt dừng lại rồi vuốt vuốt mũi.

- HẮT XÌ…

Tử Phong hắt hơi một cái thật to, hắn vừa rồi đúng là cảm thấy ngứa mũi thật.
Lúc Tử Phong vừa hắt hơi thì một cô bé nhỏ xíu chỉ độ bốn năm tuổi từ một rặng
cây chạy ra nhìn Tử Phong với vẻ mặt ngơ ngác.

Cô bé ấy có vẻ lo lắng nói:

- Ngươi bị ốm à?

Tử Phong ngoáy ngoáy mũi rồi lắc đầu nói:

- Không có gì đâu, tự dưng ta thấy ngứa mũi thôi.

- Vậy à? - Cô bé với dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng toàn thân là một màu xanh biển
cùng với đôi tai nhọn khẽ cười nói - Vậy là có ai nhắc tới ngươi rồi hì hì.

“Ai nhắc nhỉ” Tử Phong thầm nghĩ, hắn ở nơi đây ngoài quen thân với đám Vô Cực
ra thì cũng chỉ biết có vài người, mà nói là vài chứ thật ra cũng chỉ có mỗi
Hàm Hương. Hắn thầm đoán chắc là đám Vân Phi hay Tiểu Thanh nhắc tới mình
thôi, Hàm Hương thì hắn loại trừ rồi, có quen biết gì nhiều đâu mà nhắc. À mà
biết đâu là Nguyệt tỷ thì sao? Tỷ ấy từ lúc có thông tin đã bình phục ra thì
không thấy xuất hiện nữa. Hỏi Mộc Xa thì nó nói không biết, Thần Thụ thì không
bao giờ ra mặt.

Dạo này Tử Phong cũng quen biết với nhiều tinh linh khác, như cô bé đáng yêu
tên Thủy Ly này vậy. Tuy nhiên khi hỏi tới Minh Nguyệt thì đám tinh linh đều
lắc đầu không biết.

“Cũng chỉ mới vài ngày, chắc tỷ ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn nên chưa rời
khỏi đây được, đợi gặp lại tỷ ấy rồi về gặp mọi người sau. Đám Tiểu Thanh hay
cẩu tặc chắc lo cho tỷ ấy lắm rồi”

Tử Phong thầm nghĩ vậy nên khẽ cười rồi nắm tay Thủy Ly, cô bé tinh linh đang
ngơ ngác trước mặt hắn. Tử Phong dắt Thủy ly vừa đi vừa nói:

- Đi thôi, tới gặp đạm bạn của nhóc nào!

- Ta không phải nhóc - Thủy Ly bĩu môi, khuôn mặt đáng yêu như giọt nước long
lanh khiến ai cũng yêu thích.

- Ừ… bé con!

- Ta cũng không phải bé con… ta lớn hơn mi vô cùng, vô cùng nhiều tuổi rồi!

Tử Phong đúng là khó mà hiểu nổi đám tinh linh này, có mỗi xưng hô mà cũng làm
rối cả lên. Tuy nhiên Tử Phong cũng đành chiều lòng cô nhóc thủy tinh linh này
nên cười nói:

- Được rồi… đi thôi, bà già!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Tử Phong vừa nói xong thì không hiểu sao con bé Thủy Ly ấy lại gào lên giận
giữ, tiếp theo là một đợt sóng thần từ đâu ập tới cuốn hắn bay đi mất. Có vẻ
việc quan hệ với đám tinh linh ở Thần Thụ giới này vẫn còn đôi chút khó khăn.

-☉----------☉----------☉-

Cách Thần Thụ Giới rất xa, một cô gái tóc trắng đang đứng trên một ngọn đồi
nhìn về một hướng.

Phía trước ngọn đồi là một biển lửa nóng bỏng trải dài vô cùng vô tận. Tuy
nhiên biển lửa ấy còn cách rất xa nơi này nên chỉ có thể nhìn thấy ở đó có một
màu đỏ rợp cả đất trời.

Còn ở gần ngọn đồi này là một tòa thành nguy nga tráng lệ, một tòa thành rộng
lớn với kiến trúc đẹp đẽ tinh xảo vô cùng hào nhoáng.

Tòa thành này chính là Thiên thành của Thiên Sứ, và cô gái tóc trắng đứng trên
ngọn đồi gần đó chính là Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt rời Thần Thụ Giới đã vài ngày, và nơi nàng tìm tới lại chính là
lãnh địa Thiên Sứ của phe Thiên Sứ tại chiến trường viễn cổ.

Minh Nguyệt đứng đó tĩnh mịch và cô độc, từng làn gió nóng thổi qua khẽ cất
bay mái tóc dài và tà áo rộng của nàng càng khiến khung cảnh thêm đượm buồn.

Minh Nguyệt tự hỏi tại sao mình lại tới đây? Ở đây có điều gì đó chờ đợi nàng
chăng? Ở đây chính là nơi sẽ giải đáp cho việc bí ẩn của những ký ức mơ hồ mà
nàng đang gặp phải, những ký ức của một ai khác và hắn? Hay là của nàng và
hắn?

Minh Nguyệt đang nhìn ngắm Thiên thành nguy nga nhưng lại có phần nào đó quen
thuộc, có vẻ như khí tức của Thiên thành khiến nàng có cảm giác đã từng quen
biết nó.

Chợt có một bóng dáng bỗng nhiên thình lình xuất hiện sau lưng nàng. Minh
Nguyệt nhận ra có người xuất hiện nhưng nàng vẫn lặng yên không quay lại.

Người vừa xuất hiện là một nam tử có mái tóc bạch kim dài tới vai, hắn mặt mũi
anh tuấn cùng khí chất cao quý. Đặc biệt là sau lưng hắn lại có tới ba đôi
cánh Thiên Sứ, đây quả thật là một chuyện vô cùng lạ.

- Titania… ngươi cuối cùng cũng đã trở về.

Nam tử nãy khẽ cất giọng mang nét vui mừng. Nhưng Minh Nguyệt nghe câu này thì
khẽ rùng mình, nàng yên lặng cắn môi không đáp lời cũng không quay người lại.

Nam tử thấy có vẻ lạ nhưng lại cười trừ rồi khẽ nói:

- Ta quên mất, ngươi không thích cái tên này nhỉ… Vậy thì Tuyết Như, ngươi
mất tích bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng tham gia vào chiến trường viễn cổ,
điều này chứng tỏ ngươi vẫn còn là một trong Thập Thiên chúng ta rồi.

Lần này Minh Nguyệt không yên lặng nữa mà quay người lại. Đối diện với nam tử
ấy đúng là gương mặt giống hệt Tuyết Như trong Thập Thiên mà hắn biết, cả
ngoại hình lẫn dung mạo và mái tóc ấy. Nhưng ánh mắt lại khác với Tuyết Như,
cả vẻ băng lãnh này nữa, Tuyết Như mà hắn từng biết là một người có khí chất
hoàn toàn khác với Minh Nguyệt. Khí tức thì Minh Nguyệt có mang một chiếc khăn
che dấu khí tức nên không ai biết được nàng là người của Thiên Sứ hay Yêu tộc,
ngay cả bản thể là gì cũng không ai thấy được. Vậy nên nhìn từ xa ai cũng sẽ
nhầm lẫn Minh Nguyệt chính là Tuyết Như, chỉ có những người tiếp xúc với Tuyết
Như mới biết, hai người này hoàn toàn khác biệt.

Nam tử ấy vừa nhìn thấy Minh Nguyệt thì lộ nét cười như gặp lại người thân.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn bỗng giận giữ rồi vung tay, tức thì xuất hiện một
thanh trường kiếm tựa như ánh sáng tạo thành chỉa thẳng vào Minh Nguyệt.

- Ngươi là ai? - Nam tử ấy hét lớn, khí tức của Thập Thiên bao trùm lấy Minh
Nguyệt, ba đôi cánh sau lưng sáng chói tựa như khẽ cử động là khiến mọi thứ
xung quanh sụp đổ vậy.

Minh Nguyệt lại có vẻ bình tĩnh lấy trong người ra một chiếc khăn. Đó là chiếc
khăn nàng nhận được từ khi vừa xuất hiện ở rừng U Minh trên một mỏm đá cũng
với chiếc khăn này, trên chiếc khăn ấy còn viết hai chữ: Minh Nguyệt.

Nam tử ấy dùng lực hút chiếc khăn ấy về phía mình, hắn vừa chạm vào thì liền
nhận ra đây đúng là thứ của Tuyết Như mà hắn biết.

- Đúng là của muội ấy, đây là khăn che dấu khí tức do chính cha chúng ta tạo
ra - Nam tử này bất ngờ rồi nhìn chằm chằm Minh Nguyệt hét - Ngươi là ai, tại
sao lại có đồ của Tuyết Như, tại sao ngươi lại mang hình dạng của muội ấy…
ngươi!

Nam tử này nói tới đây thì khẽ rùng mình, hắn đã nhìn ra khí tức của Minh
Nguyệt khi không có cái khăn che dấu khi tức này. Khí tức của Yêu tộc, hay
đúng hơn là khí tức của Long tộc đã bị nam tử này nhìn ra. Tuy nhiên việc này
không khiến nam tử này kinh ngạc bằng việc hắn vừa đoán ra, một chuyện vô cùng
nghiêm trọng:

- Ngươi mang thể xác của Tuyết Như, nhưng ngươi là Yêu tộc.

Nam tử này gằn giọng nói từng lời, nước mắt hắn trào ra trông vô cùng giận
giữ, hắn là anh trai cùng cha khác mẹ với Titania Tuyết Như, sự thống giận
điên cuồng này chỉ có thể đến từ việc hắn đã đoán ra nguyên nhân người trước
mặt hắn lại mang hình dạng của em gái hắn mà còn mang cả chiếc khăn này:

- NGƯƠI… Yêu tộc các ngươi có phương pháp đoạt xá, di hồn cướp xác phải
không? CHÍNH NGƯƠI đã giết Tuyết Như rồi có phải không? Ngươi đã đoạt xá muội
ấy rồi đúng không? - Nam từ này hét lớn, khí tức mạnh bạo lan ra xung quanh
khiến đất đá vỡ vụn, cây cối ngã rạp xuống thành từng hàng.

- TA PHẢI GIẾT NGƯƠI!

Nam tử này hét lớn rồi phóng thẳng thanh trường kiếm sáng chói của mình về
trước. Sáu cánh khẽ động, từng luồng lực mạnh bạo lan tới Minh Nguyệt như
những sợi dây ánh sáng đang muốn trói chặt nàng lại.

Minh Nguyệt lại khẽ nhắm mắt, nước mắt nàng lăn dài trên gò má. Nàng có vẻ như
muốn cam chịu số phận, nàng đã giết cô ấy để đoạt xá? Nhưng đó là khi nàng còn
là âm dương thú hung bạo… tuy nhiên sự thật vẫn là sự thật, nàng đã giết Tuyết
Như… đã giết người mà hắn yêu và cũng là người yêu hắn, nàng đã nhận mình là
kẽ gây ra những sự việc đó nên muốn dùng cái chết để trả giá sao? Có lẽ đây là
sai lầm, cũng có thể những gì nàng biết không thật sự như vậy.

Tuy nhiên Minh Nguyệt lại nhắm mắt mặc cho tình cảnh này, nếu nàng muốn thoát
khỏi tên Thập Thiên ấy thì vẫn có cách, nhưng nàng đã bỏ mặc cho số phận rồi.

Minh Nguyệt chợt nhớ tới cảnh mình nằm trong lòng hắn, còn hắn thì bế mình
chạy khắp nơi để tìm cảnh cứu chữa tình cảnh nàng bị môi trường hấp thụ sinh
khí khi vừa tiến vào chiến trường viễn cổ. Lúc ấy hắn không hề nản chỉ, không
hề bỏ cuộc, hắn lại còn thét lớn không muốn nàng chết.

“Ta không thể chết vào lúc này được!” Trong lòng thoáng động, Minh Nguyệt bỗng
sáng bừng hai mắt. Cặp mắt của nàng bỗng chuyển thành một đồ hình thái cực âm
dương. Nếu trước kia là một mắt trắng một mắt đen, thì bây giờ Minh Nguyệt đã
thực sự thức tỉnh sức mạnh tại chiến trường viễn cổ này, âm dương song nhãn đã
tái hiện.

- ẦM…

Một tay Minh Nguyệt chộp thẳng vào sóng kiếm vừa bay tới cách đầu nàng chỉ một
khoảng vô cùng ngắn. Nàng vừa thoát chết trong gang tất, không, có thể nói là
nàng đã thức tỉnh đúng lúc chứ không buông xuôi nữa.


Bách Biến Dạ Hành - Chương #104