Người đăng: Roseri
Vũ Trụ tinh không vô cùng vô tận, tại Thiên Hà mang tên Andromeda – Là một
trong hơn năm Thiên Hà thuộc Local Galactic Group (LGG) hay còn được gọi là
“Cụm Thiên Hà địa phương”. Andromeda là Thiên Hà lớn nhất LGG với số lượng hơn
một ngàn tỷ ngôi sao, và vô số các hành tinh, thiên thể. Câu chuyện khởi đầu ở
một trong những hành tinh của Andromeda mang tên Vô Nha.
Vô Nha tinh là tinh cầu hình thành được gần hai tỷ năm, nếu đem nó so với độ
tuổi của Andromeda đã hơn chín tỷ năm tuổi thì Vô Nha tinh vẫn còn khá trẻ.
Trải qua hai lần “cải tạo”, sự sống ở Vô Nha tinh mới bắt đầu hình thành, và
cách đây hơn 20.000 năm thì con người mới chính thức “xuất hiện” và làm chủ
nơi này. Với hơn 20.000 năm học hỏi và tiến hóa, loài người ở đây đã phát
triển khoa học vật chất tới mức khá cao, họ đã có thể xuống tận đáy đại dương,
bay ra ngoài tầng khí quyển, nhưng về mặt tâm thức vẫn chỉ dừng lại ở mức nhìn
vũ trụ bằng con mắt thịt và tự hỏi “Ta là ai? Trước khi sinh ra ta ở đâu? Sau
khi chết đi ta là gì? Tại sao ta lại sinh ra?... ”
Và rồi cũng không thoát khỏi cảnh tự gây họa cho mình, chiến tranh đã nổ ra,
tàn phá và hủy hoại tất cả.
Khung cảnh hiện tại đang vào thời kỳ hậu tận thế, khi chiến tranh đã kết thúc,
kết cục của cuộc chiến là không một phe phái loài người nào chiến thắng cả, mà
toàn thể nhân loại mới là kẻ thua cuộc, kẻ chiến thắng là Robot.
Tại một phế tích còn lại sau chiến tranh, trước đây nơi này là một thành phố
hiện đại sung túc, như bây giờ chỉ là một khu đổ nát tàn tạ. Ở đây có một nhóm
hơn vài nghìn người đang sinh sống tị nạn. Những nhóm người tị nạn sổng chui
nhủi ở những nơi hoang vắng đổ nát như thế này tương đối nhiều. Sau khi thua
cuộc, không hiểu sao Robot chỉ tàn phá một quãng thời gian ngắn rồi lại án
binh bất động, không có hành động nào làm hại tới những nhóm người này cả, nên
cuộc sống vẫn diễn ra như thường, chỉ khác là họ ăn mặc sinh hoạt và trao đổi
với nhau không hề có một vật dụng hiện đại nào cả. Trong nhóm tị nạn này,
người đang giữ chức vụ “trưởng nhóm” quán xuyến mọi việc là một phụ nữ độ tuổi
trung niên nổi tiếng hung dữ cộc cằn nhưng bản chất lại tốt bụng hay được gọi
là bà La. Bà La mở một quán ăn lớn với nhiều người làm công cho bà, quán ăn
của bà chủ yếu là cung cấp lương thực và nơi ăn chốn ở cho vài người khốn khó.
Cộng đồng khu tị nạn cũng thực hiện chế độ tự cung tự cấp, trồng trọt, chăn
nuôi, sản xuất, những công việc tưởng chừng như cách đây vài năm không hề tồn
tại, vì trước đó với nền khoa học kỹ thuật tiên tiến, tất cả đều có Robot phục
vụ và làm việc.
Ở đây cứ một quãng thời gian ngắn lại có một vài người lạ từ đâu đó đến sống,
hay vài người trong nhóm bỏ ra đi nên ít ai quan tâm tới. Một hôm, có một cặp
nam nữ xuất hiện ở nơi này, cô gái ăn mặc rách rưới dơ dáy, nhưng lại không
thể che hết làn da trắng như tuyết, vẻ ngoài xinh xắn và khí chất cao quý ẩn
tàng đằng sau bộ trang phục đó được. Trên lưng cô là một người con trai với
trang phục cũng rách nát không kém, khuôn mặc lọ lem khó nhìn, cậu ta dường
như đang bị thương nặng và bất tỉnh nên được cô cõng theo trên lưng, cả hai
nhìn vào trông giống như một cặp ăn xin đói khát vậy. Điểm gây chú ý của hai
người bọn họ là từ lúc vào sinh sống nơi đây, họ chọn một ngôi nhà đổ nát tách
biệt với những khu nhà còn lại. Sau đó họ đóng kín cửa không tiếp xúc với bên
ngoài, phải hơn một tháng sau thì cô gái mới ra ngoài và làm quen với một số
người. Sau đó cô xin vào làm việc ở quán ăn của bà La, còn người nam thì vẫn
luôn ở trong nhà. Khi mọi người hỏi thăm tới thì cô gái chỉ cười và bảo cậu ấy
bị bệnh nặng nên không ra ngoài được. Qua một khoảng thời gian sau thì mọi
người đã quen với chuyện này nên không còn ai để ý tới việc của hai người nữa.
Một ngày nọ, trong ngôi nhà của hai người. Cô gái đang ngồi nhìn người con
trai với một vẻ mặt như đang hồi ức lại những chuyện quá khứ trước kia, lâu
lâu lại cười một mình. Cô đã ngồi nhìn như vậy hàng đêm suốt cả tháng trời rồi
mà vẫn không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ người con trai sẽ tỉnh dậy, nhưng
cô chắc chắn sẽ có ngày hắn sẽ mở mắt ra, chỉ có thể không phải là hôm nay, cô
chán nản nên đứng dậy định chuẩn bị ra khỏi nhà. Ngay lúc đó, cô nghe có tiếng
động phía sau, quay lưng lại, cô nhìn thấy hắn đang giơ hai tay ngay trước mắt
và đang nhìn ngắm giống như lần đầu tiên được thấy cơ thể của mình vậy. Nhìn
thấy thế cô rất xúc động và chạy tới ngay bên hắn, hắn còn đang bỡ ngỡ thì
thấy có người chạy tới bên mình nên vội nhìn sang. Trước mắt hắn là một cô gái
xinh xắn với làn da trắng, mái tóc bạch kim dài tới lưng, ăn mặc cũ kỹ, ánh
mắt trong trẻo của nàng nhìn hắn như đang chờ đợi điều gì đó, hắn nhìn nàng
với vẻ mơ hồ rồi thốt lên “Như Tuyết”.
- Như Tuyết ? – Nghe thấy thế cô nàng bất ngờ một chút rồi lẩm bẩm “bị rối
loạn ngôn ngữ nên đọc ngược tên luôn rồi à”
- À tại nhìn da cô trắng như tuyết nên tôi buột miệng gọi vậy, nhưng đây là
đâu? Cô là ai? Mà… Mà tôi là ai? - Hắn nói tới đó thì ôm đầu vò tai, cố gắng
nhớ ra thứ gì đó trong ký ức, nhưng đọng lại bên trong trí nhớ của hắn hoàn
toàn là một màn trống rỗng, giống như hắn vừa được sinh ra nơi này vậy.
- Vậy là bị mất trí nhớ rồi - Cô nghĩ thầm một xíu rồi bỗng cười tinh quái,
bước tới nắm lấy hai tay hắn kéo xuống rồi nói:
- Anh đang tạm thời bị mất trí nhớ, rồi từ từ anh sẽ nhớ ra thôi, bây giờ anh
cứ tạm thời sinh hoạt ở đây với tôi một thời gian ngắn, tôi sẽ giúp anh khôi
phục lại trí nhớ.
Không còn cách nào khác, hắn nhìn cô gái trước mặt, không cảm thấy cô nàng này
có ý đồ xấu với mình, mà cảm giác đối với cô cũng rất quen thuộc nên hắn gật
đầu đồng ý.
- À mà nhớ là khi ra ngoài có ai hỏi gì về anh thì cứ nói với họ là anh bị
tai nạn lúc lao động và bị mất trí nhớ, đến hôm nay mới tỉnh lại.
- Tại sao? Cô có âm mưu gì à?
Cô nàng đưa xua tay như không có chuyện gì nói:
- Để người khác khỏi tò mò rắc rối thôi, cứ nói như tôi bảo là được.
- Ừm, thế nào cũng được, à mà cô tên gì? - Hắn gật gù tạm chấp nhận chuyện bị
tai nạn mất trí.
- Lúc nãy đã buột miệng kêu Như Tuyết rồi, thôi thì gọi ngược lại là Tuyết
Như đi, còn tên thật của tôi không quan trọng, lúc nào anh nhớ ra anh là ai
thì cũng nhớ ra tôi thôi.
- Tuyết Như à - Hắn lặp lại cái tên rất quen thuộc đối với hắn, dù không nhớ
gì nhưng quả thật là rất quen - Vậy còn tôi tên gì
- Tên của anh... - Cô ra vẻ trầm tư rồi bỗng cười lém lỉnh nói - Đầu Đất...
tên anh là Đầu Đất.
- Làm gì có cái tên như thế! - Hắn mở to mắt nhìn cô, rõ ràng là cô nàng này
đang nói dối, ai lại đặt tên như vậy được.
- Thật đó, không tin hôm nào nhớ ra anh rồi biết, từ nay tôi sẽ gọi anh là
Đầu Đất - Cô vẫn giữ nén cười tinh nghịch trên khuôn mặt nhìn hắn.
- Không được, làm quái gì có cái tên này, đang trêu tôi à - Hắn bực dọc nói,
nhưng bỗng nhớ lại từ lúc tỉnh dậy tới giờ, cô đã đến bên cạnh rồi nắm lấy hai
tay hắn đến giờ vẫn chưa buông. Từ bàn tay cô, hắn cảm thấy một luồng cảm giác
rất dễ chịu và thân quen truyền tới - Tay của cô… Tuyết Nhi này, nắm tay cô
tuyệt thật đấy.
- Vớ vẩn, bỏ tay tôi ra - Cô giật vội tay ra - Mà gọi tôi là Tuyết Như, ai
bảo anh gọi tôi Tuyết Nhi hả?
- Ơ hay... thì tên giả nên gọi thế nào chả được, cô cũng có nói tên thật của
tôi ra đâu - Hắn nói lại, rồi nghiêm túc nói - Nhưng mà đúng là nắm tay cô tôi
thấy… cảm giác có cái gì đó rất thoải mái, cái này là thật.
Không nói tới chuyện tay chân nữa, đi theo tôi ra ngoài - Tuyết Nhi quay người
đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa thầm nhủ trong lòng "Khôi phục bằng Chân Khí à? Vậy
thì dễ dàng rồi… À mà không được, bây giờ mà giúp hắn nhớ ra mà hắn lại giống
như lần trước nữa thì...
Hắn nhìn Tuyết Nhi bỗng dưng bỏ ra ngoài như thế cũng lò mò đứng dậy đi theo.
Vừa mở cửa bước ra khỏi nhà, hắn thấy Tuyết Nhi đang khoanh tay quay người về
phía hắn như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đấy.
- Thôi được rồi, coi như lúc nãy tôi nói đùa đó - Hắn tưởng Tuyết Nhi đang
bực bội vụ nắm tay lúc nãy nên có ý xin lỗi.
- Không sao, xem ra trí nhớ của anh sẽ khôi phục bằng cách tiếp xúc với những
gì anh quen thuộc từ trước, ở đây có mỗi mình tôi biết anh nên anh có cảm giác
với tôi thì chuyện này cũng có thể lý giải được - Tuyết Nhi nói dối không thẹn
lòng - Từ nay tôi sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ dần dần, bằng cách cho anh
tiếp xúc với những chuyện cũ trước kia, còn nắm tay nắm chân thì… Hạn chế.
- Thế tôi với cô quen nhau lắm à? - Hắn nghe cô nhắc đến chuyện sẽ khôi phục
trí nhớ bằng cách tiếp xúc với những gì mình quen thuộc, trong đó có cả cô nên
hắn buột miệng hỏi.
- Tất nhiên… quen nhau lắm ấy, mà còn rất thân là đằng khác – Tuyết Nhi lại
cười rồi quay người bước đi trước, vừa đi vừa kêu vọng lại – Đi theo tôi nhanh
lên, còn đứng ngây ra đó làm gì nữa.
Trên con đường đầy những hố to nhỏ rải rác khắp nơi, những cái hố đó là tàn
tích còn lại sau chiến tranh, ở cộng đồng tị nạn này thì những cái hố như vậy
là dễ dàng bắt gặp nhiều nhất, chúng ở khắp mọi nơi. Hai bên đường là những
tòa nhà đổ nát hay những đống vụn vỡ hỗn hợp của nhiều thứ bị vứt bỏ tạo
thành, chỉ có những ngôi nhà xiêu vẹo còn có vẻ chưa bị tàn phá gì nhiều là
được mọi người ở đây sử dụng. Con người qua lại xung quanh thì ánh mắt đều ảm
đạm vô hồn, dường như đối với họ cuộc sống này chỉ mang ý nghĩa kéo dài sự
sống mà thôi, không còn có mục đích hay tương lai gì cả.
Tuyết Nhi dẫn hắn đi lòng vòng trong khu cộng đồng tị nạn, kể về những chuyện
quá khứ đã dẫn tới tình cảnh xung quanh.
- Vậy là chiến tranh chỉ vừa mới xảy ra mười năm gần đây thôi sao - Hắn hỏi
khi nghe Tuyết Nhi kể tới cuộc chiến.
- Đúng vậy lúc đầu nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến là việc tranh giành quyền
sử dụng nguồn năng lượng vừa được khám phá và lãnh địa khai thác nguồn năng
lượng ấy – Tuyết Nhi gật đầu.
- Nguồn năng lượng ấy là gì?
- Là một loại năng lượng có thể tự động sinh ra, tự động tuần hoàn, không hao
mòn, có thể gọi nó là một loại năng lượng vĩnh cửu – Tuyết Nhi giải thích ngắn
gọn.
- Vĩnh cửu... có loại năng lượng như thế sao? – Hắn ngạc nhiên rồi hỏi.
- Năng lượng như thế tất nhiên là có, nó tồn tại ở ngay trước mắt chúng ta mà
không ai thấy, ai cũng sử dụng nó để sinh sống mà lại không ai hay, giống như
loài cá sống trong biển cả thì không nhận ra nước chính là nguồn sống, là năng
lượng giúp chúng tồn tại vậy.
- Ý cô nói là năng lượng sống – Hắn ngẫm một tí rồi nói.
- Đúng vậy, nó có nhiều tên gọi như là năng lượng sống, sinh năng, năng lượng
vũ trụ, khí trời đất, chân khí, nguyên khí, linh khí, tiên thiên khí, v.v…gọi
thế nào cũng được vì đều nói đến một loại cả – Cô kể tiếp – Vấn đề ở đây là
con người không biết cách sử dụng chúng, chỉ biết sử dụng năng lượng “chết”,
là các loại năng lượng sinh ra từ quá trình hủy hoại năng lượng sống như dầu
hỏa, khí đốt, điện năng...
- Theo như cô nói thì con người đã khám phá ra loại năng lượng ấy rồi sau đó
mới dẫn đến xung đột chiến tranh mà, tức là họ đã biết cách sử dụng chúng rồi
chứ?
- Không phải họ biết cách sử dụng chúng - Tuyết Nhi lắc đầu phủ nhận rồi nói
tiếp - Cái mà họ khám phá ra không phải là loại năng lượng mới ấy, mà họ tìm
ra một loại Tinh Thể có khả năng hấp thụ năng lượng vũ trụ và sinh ra năng
lượng được con người sử dụng phổ biến hiện nay. Tinh thể này vì luôn luôn hấp
thụ ở mọi môi trường nên có thể tạo ra năng lượng cung cấp vĩnh viễn.
Hắn nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, không ngờ lại có loại Tinh Thể đặc biệt
như thế, nhưng suy nghĩ một lát hắn lại hỏi tiếp:
- Nếu có được những tinh thể như vậy thì đáng nhẽ sẽ không có chiến tranh
chứ, một loại năng lượng vô hạn không cần tái chế, có thể thay đổi toàn bộ mọi
mặt của cuộc sống, toàn nhân loại sẽ bước vào một thời kỳ phát triển hơn mới
đúng.
- Đứng trên quan điểm của con người như anh nói thì tất nhiên là thế rồi –
Tuyết Nhi nhìn hắn rồi nói tiếp – Nghĩ tới việc thay đổi tích cực về mọi mặt
của cuộc sống như anh nói là tầm nhìn của số đông nhân loại, nhưng anh quên
đứng đầu toàn bộ nhân loại không phải là số đông sao?
- Đứng đầu? Ý cô là những nhà chính trị của các quốc gia? Họ như thế nào lại
tạo ra cuộc chiến vô nghĩa không có lợi ích gì như vậy được.
- Ha ha, những nhà chính trị thường chỉ là những con rối mà thôi, những người
nắm quyền lực thực sự là những nhà tài phiệt, những tập đoàn, gia tộc nắm giữ
quyền khai thác các loại năng lượng hóa thạch để kinh doanh, nắm quyền kiếm
soát toàn bộ hệ thống kinh tế bằng tiền và quyền lực. Khi đã nắm trong tay mọi
nguồn kiểm soát hệ thống xã hội của con người đó là năng lượng và tiền bạc,
thì quyền lực đối với họ chỉ là trò chơi. Những người đó được gọi là Giới Tinh
Hoa – Tuyết Nhi lại nói – Sân chơi chính trị là để người dân chọn một người
đại diện cho họ, họ đâu biết được rằng tất cả chỉ là những màn sắp đặt từ
trước, dù cá nhân, tổ chức nào nắm quyền đại diện cũng đều nằm trong lòng bàn
tay của của Giới Tinh Hoa cả, nói đúng hơn thì toàn bộ nhân loại đều là đàn
cừu tự đeo xích cần mẫn nuôi một bầy sói mà thôi.
- Giới Tinh Hoa ấy thì liên quan gì tới chuyện gây chiến tranh - Hắn không
thấy có liên quan lắm về nhóm người này và chuyện chiến tranh nên hỏi.
- Lòng tham trong tâm trí, nó còn mạnh hơn cả trí thông minh của họ” – Tuyết
Nhi thở dài rồi buồn bã nói – Việc khám phá ra những Tinh Thể như thế sẽ thay
đổi mọi mặt trong cuộc sống tốt hơn đúng như anh nói. Nhưng Giới Tinh Hoa
không thích điều đó, với một nguồn năng lượng miễn phí và vĩnh cửu, nó sẽ đánh
sập toàn bộ hệ thống khai thác và sử dụng năng lượng dầu mỏ từ trước, đồng
nghĩa với đồng tiền sẽ mất dần giá trị, hệ thống kiểm soát con người của Giới
Tinh Hoa sẽ sụp đổ, quyền lực, địa vị, tài sản của họ sẽ dần dần trở nên vô
giá trị. Chính vì điều đó nên họ mới tìm mọi cách gây nên bất ổn, kiểm soát
toàn bộ thông tin về loại năng lượng Tinh Thể, nên hiện tại rất ít người dân
được biết tới việc này. Một nhóm các quốc gia muốn thoát khỏi sự sự thống trị
của Giới Tinh Hoa nên đã đứng lên đấu tranh đòi công khai năng lượng mới và
lật đổ hệ thống cũ. Kết quả là từ đấu tranh chính trị đã chuyển thành chiến
tranh vũ trang.
- Tại sao cô lại biết những điều này, không phải những thông tin đó đã bị
kiểm soát sao? – Hắn tò mò hỏi.
- Chuyện này anh cũng biết, hiện tại vì anh bị mất trí nhớ nên không rõ thôi,
khi nhớ lại, anh còn hiểu rõ thêm rất nhiều thứ nữa cơ – Tuyết Nhi nhìn hắn,
muốn giúp hắn khôi phục trí nhớ lại ngay lập tức, những nghĩ lại cảnh trước
kia của hắn nên tự dằn lòng lại.
Cả hai im lặng đi thêm một đoạn nữa, Tuyết Nhi nhìn quang cảnh xung quanh rồi
lên tiếng:
- Nơi đây từng là một thành phố lớn không nằm trong vùng chiến sự cũng như
các quốc gia tham gia chiến tranh, nhưng cuối cùng nó cũng như toàn bộ lãnh
thổ khác… bị tàn phá.
- Tại sao?
- Khởi đầu chỉ là nội chiến giữa các quốc gia lãnh thổ con người với nhau,
trải qua hơn tám năm mà vẫn chưa có kết quả - Cô kể lại - Nhưng cách đây hai
năm về trước trước, bỗng nhiên bên phe Tích Hà Quốc, chính là phe nằm trong
quyền lực của Giới Tinh Hoa. Họ lại đưa ra một công nghệ Robot tự động hóa với
trí thông minh nhân tạo khác hẳn tất cả các Robot chiến đấu thông thường, nó
có thể tự tổng hợp vật chất xung quanh, kết tụ và tạo ra hình dáng để chiến
đấu. Nhờ vậy loại Robot đó có khả năng tái sinh rất mạnh, có thể chuyển đổi
thành các dạng vật chất khác nhau, cộng với trí thông minh của nó cũng rất cao
nên trên chiến trường nó gần như không thể chống lại.
- Loại này vượt qua khái niệm chiến tranh của con người với nhau rồi - Hắn
ngạc nhiên đáp.
- Đúng vậy, cách chiến đấu của chúng giống với sức mạnh của những vị Thần Hộ
Vệ - những người bảo hộ hành tinh này.
- Thần? sao lại có Thần ở đây? – Nghe thấy cái tên Thần Hộ Vệ thì hắn có cảm
giác quen tai, nhưng vẫn không nhớ gì nên hỏi tiếp.
- Thần Hộ Vệ là tên gọi của một chủng người bí ẩn đã xuất hiện từ rất lâu,
không biết họ là ai, có mặt vào thời điểm nào, rất ít ai biết về thông tin gì
về họ vì họ rất khó gặp và nhận biết được - Tuyết Nhi giải thích - Họ bề ngoài
nhìn giống với người bình thường, sống trà trộn vào giữa con người, khi xảy ra
những thiên tai thảm họa mang tính hủy diệt lớn thì họ mới xuất hiện giải
quyết trong im lặng rồi lại về cuộc sống bình thường, những ai may mắn được
gặp thì truyền tụng lại và gọi họ là Thần Hộ Vệ.
- Nếu họ có thật vậy tại sao họ không giải quyết chuyện nội chiến của con
người? - Hắn cảm thấy khó hiểu về hành động của những người được gọi là Thần
Hộ Vệ này.
- Thần Hộ Vệ chỉ bảo vệ nhân loại khỏi các thảm họa đến từ bên ngoài, hoặc
thảm hỏa mang tính diệt vong toàn cầu, còn chiến tranh đến từ con người với
nhau thì họ không can dự tới - Tuyết Nhi kể tiếp - Khi loại Robot mới của Tích
Hà Quốc đưa ra tham chiến thì chỉ trong vòng một tháng, tất cả các Quốc gia
khác đều đầu hàng, giao lại quyền lãnh đạo và ký kết thỏa ước với Tích Hà
Quốc. Nhưng ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng đã giải quyết xong thì vấn đề
nghiêm trọng lúc này mới xảy ra, toàn bộ Robot thông minh đó bỗng dưng tự
thoát khỏi quyền điều khiển của con người, chúng nhanh chóng khống chế hết
toàn bộ hệ thống thông tin, khoa học, công nghệ, và các trang thiết bị kỹ
thuật của toàn bộ tất cả các Quốc gia, chúng tạo nên một tổ chức Robot lấy tên
là Y-G. Và chỉ trong vòng một ngày, Y-G đã chiếm lấy toàn bộ hành tinh, loài
người đánh mất toàn bộ sức mạnh, vì quá lệ thuộc vào công nghệ nên nhân loại
chính thức thua cuộc mà không tốn một trận chiến nào.
- Chỉ trong một ngày thôi sao! - Hắn vô cùng kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, anh thử nhìn xung quanh mà xem, không có một vật dụng gì liên
quan tới công nghệ cả, việc lệ thuộc vào vật chất và bên ngoài quá nhiều nên
con người bây giờ trở nên yếu đuối vậy đó - Tuyết Nhi nói - Khi loài người đã
mất hết cơ hội thì lúc đó các vị Thần Hộ Vệ mới xuất hiện.
- Với năng lực của Thần thì chắc họ sẽ dành chiến thắng phải không? - Hắn hào
hứng hỏi.
- Anh quên kết cục của nhân loại bây giờ sao? - Tuyết Nhi nhìn hắn rồi chỉ
quang cảnh đổ nát xung quanh.
- Vậy là các vị Thần cũng thất bại à?
- Lúc mới xuất hiện, họ chiến thắng rất dễ dàng, với hàng ngàn vị Thần, trong
vòng chưa đầy nửa ngày họ đã đánh thẳng vào trung tâm đầu não của Y-G - Tuyết
Nhi kể - Nhưng khi họ vào bên trong Y-G được một lúc thì tất cả bọn họ bỗng
tan biến rồi mất hút giống như không còn tồn tại ở hành tinh này vậy.
- Cái gì? - Hắn kinh ngạc về lời kể của Tuyết Nhi, Y-G có một màn “lật kèo”
quá ngoạn mục.
- Một số vị Thần không tham chiến nghe được tin đó thì cũng tìm tới trung tâm
Y-G và kết quả là sau khi tới đó họ cũng tan biến mất giống như nhóm đầu tiên.
- Chuyện này, quá khó hiểu - Hắn thắc mắc.
- Đúng vậy không một ai biết nguyên nhân do đâu cả - Tuyết Nhi trầm mặc - Sau
đó chỉ còn lại rất ít Thần Hộ Vệ, nhưng số lượng của Y-G ngày càng nhân bản
đông thêm, nên Thần cũng thất bại, kết cục là như bây giờ đây.
- Vậy bây giờ các vị Thần đó ở đâu? - Hắn nhìn thấy Tuyết Nhi đang có nét
buồn bã trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không biết Tuyết Nhi có liên quan gì
đến Thần Hộ Vệ hay không.
- Họ sau đó có thể cũng đã ẩn cư như xưa vì thấy Y-G cũng không truy quét
nhân loại nữa - Tuyết Nhi giọng buồn buồn trả lời.
Tuyết Nhi vừa đi vừa kể chuyện cho hắn, đi được một lúc thì cả hai tới trước
quán ăn của bà La - trưởng nhóm ở khu tị nạn, cũng là nơi Tuyết Nhi đang làm
việc. Tuyết Nhi dẫn hắn vào bên trong thì gặp một người phụ nữ độ tuổi tầm 40,
gương mặt gồ ghề hung dữ, tướng to như hộ pháp đứng nhìn hắn, đó chính là bà
La. Tuyết Nhi kéo hắn tới trước bà La rồi nói:
- Chồng tôi đã tỉnh lại rồi, anh ấy rất khỏe nên cứ để anh ấy làm những việc
như thỏa thuận từ trước.
Hắn nghe Tuyết Nhi nói thế thì thầm nhủ "Chồng? Nói thật hay nói dối đây?”
Sau khi Tuyết Nhi và bà La thỏa thuận xong thì bà La đi tới trước mặt hắn,
lườm lườm nhìn qua rồi gật đầu bỏ đi không nói gì. Tuyết Nhi nắm tay dẫn hắn
đi ra đằng sau nhà, hắn nhân lúc cô đang bên cạnh nên thì thầm nói nhỏ vào tai
cô.
- Cô nói dối chuyện tôi là chồng cô phải không?
Tuyết Nhi nhìn hắn rồi cười ra vẻ như đang trêu chọc:
- Ừ... chứ anh tin là thật chắc.
- Vậy thì mặc kệ cô... Tôi không quan tâm - Hắn ra vẻ lờ đi chuyện vợ chồng.
- Hi hi… được rồi, đi theo tôi ra sau nhà, từ nay trở đi anh sẽ bốc vác hàng
cho tiệm ăn này - Tuyết Nhi dẫn hắn ra đằng sau quán ăn, nói sơ qua về công
việc của hắn rồi đi vào trong, để lại hắn ở đó với một đám công nhân khác.
Hắn nhìn theo bóng lưng Tuyết Nhi mà tự nhủ trong lòng “Cô nàng này có cảm
giác như đang nói thật vậy”