9 : Khởi Hành


Bạch Kỳ vốn sống ở Đại Việt từ nhỏ nên ít nhiều thì hắn cũng có nghe qua những
truyền thuyết về nơi này. Đại Việt là một quốc gia cường đại, do không có dịp
ở nước ngoài nên Bạch Kỳ không biết nơi khác phồn vinh thế nào mà so sánh,
nhưng thật sự so với thành thị của người Phù Nam mà Bạch Kỳ có dịp ghé qua thì
thành thị nơi đây lớn hơn rất nhiều.

Vốn là một học sinh cho nên Bạch Kỳ phải học rõ hết về lịch sử, bối cảnh và cả
vị trí địa lý của Đại Việt, nhưng do đã quá lâu rồi Bạch Kỳ đã không còn là gã
nho sinh lúc nào cũng chăm chăm vào đèn sách, Bạch Kỳ không để tâm tới những
chuyện xảy ra xung quanh mình nữa.

Bạch Kỳ hoàn toàn không biết đến một sự kiện nào quan trọng đã xảy ra tám năm
qua, thái tử có lên làm vua hay chưa và Đại Việt đang đối mặt với vấn nạn gì
hắn cũng không biết.

Tuy nhiên, Phồn Thịnh Sơn Mạch thì không thể không nghe qua được, vì khác với
những quốc gia khác, Đại Việt có vị trí khá đặc biệt, thiên nhiên đã ban tặng
cho nơi này một hệ thống đồng bằng cùng rừng rậm lớn bậc nhất khu vực.

Mỗi thành thị, mỗi vùng đất hay mỗi làng xã đều được nối với nhau bằng những
con đường mòn xuyên qua rừng xanh, hiếm có một con đường mòn nào xuất hiện ở
Đại Việt, dù là có thì cũng là do người ta đi mãi thành đường, chứ bản chất
nơi này chỉ toàn là rừng và rừng, không phải là rừng ngập mặn thì là rừng lá
thấp.

Bạch Kỳ nhanh chóng được an bài làm một chân khuân vác, phụ việc trong đoàn
xe. Xuyên qua lũy tre xanh xanh dựng ngoài đầu thành là đoàn người sẽ bắt đầu
đi sâu vào rừng xanh, không đi theo đường mòn mà phá cây đi vào trong, nó dẫn
người ta tới đâu thì không ai biết, chỉ có gã xa phu dẫn đường lúc nào cũng
chăm chăm vào bản đồ là biết, có khi hắn còn không biết rõ.

“Ngươi có biết người ở trong xe ngựa là ai hay không?” Bát Chữ dùng sức lấy đà
chạy nhanh mấy bước cho bằng với Bạch Kỳ rồi chỉ vào trong xe ngựa mà nói.
Bạch Kỳ đương nhiên không tường tận, nhưng nhìn thấy ký hiệu hoa mai vàng chạm
trổ trên nóc xe thì hắn biết đây chính là của Mai Chi Đường, một tửu lâu khá
có tiếng tăm ở thành Kim Ngư.

“Không, là người của Mai Chi Đường sao?” Bát Chữ gật đầu, hắn cũng dừng lại
một chút mà đưa ánh mắt lén lút nhìn cái toa xe sang trọng, thi thoảng trong
đó vang lên tiếng ho sù sụ mấy cái rồi mới im bặt.

“Ta nghĩ chúng ta không đi vào rừng để khai quật mộ, mà là để cất mộ” Bạch Kỳ
bỗng dưng nghĩ ngợi gì đó rồi nói, Bát Chữ giật mình một cái nhẹ, tất nhiên
hắn cũng không dám lên tiếng.

“Vậy nếu là chôn, tại sao phải chôn tận trong rừng?” Bát Chữ nói thật nhỏ,
bỗng nhưng hắn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, Bát Chữ ngẩng
lên và thấy tên xa phu không biết từ lúc nào đã đưa ánh mắt đằng đằng sát khí
nhìn hắn.

“Ta đi đây, cẩn thận một chút. Ta cảm thấy có gì đó không tốt” Bát Chữ nói nhỏ
rồi lủi đi đâu mất biệt, lúc này ánh mắt của tên xa phu mới liếc đi chỗ khác.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã dừng lại để nghỉ chân lần đầu tiên. Trời đã gần
giờ chiều, đi cũng được một khoảng khá xa cho nên Bạch Kỳ cảm thấy khmệt mỏi,
hơn trăm người tự tản ra tìm chỗ nghỉ trong những tán lá che nắng.

“Hôm nay dựng trại ngủ lại đây” Gã dẫn đường ngồi trên hàng ghế đầu ra lệnh
cho đám lính dựng trại, riêng chiếc xe ngựa có hoa văn sang trọng được dựng
màn che lại toàn bộ, những quân lính mặc quần áo lính hoàng gia đứng sát lại
canh phòng kín tới mức không cho một con ruồi lọt vào.

“Bạch Kỳ, tới nhận phần cơm của ngươi kìa” Bát Chữ hướng dẫn Bạch Kỳ tới chỗ
một thanh niên cao gầy lấy cơm, một vung cơm to được mang theo từ trong thành
ra đang được nấu lại cho nóng, khói bốc lên nghi nghút, đâm thủng những tán lá
cây.

“Huynh dùng cá hay là thịt đây?” Gã thanh niên gầy gò ốm tong ốm teo chỉ vào
hai thúng thức ăn đặt trên bài, Bạch Kỳ cũng không cần ai phục vụ mà chỉ lấy
gói cơm trên bàn, bỏ cả hai thứ vào, mỗi thứ ít lại một chút.

“Thôi, đưa đây để ta bỏ thêm cho huynh. Dù sao lương thực mang theo rất nhiều,
không cần phải tiết kiệm” Người thanh niên gầy gò nở nụ cười thân thiện, hắn
bỏ thêm cá và thịt vào trong gói thức ăn rồi đưa cho Bạch Kỳ, thấy hắn làm như
thế Bạch Kỳ thấy hết sức vui vẻ, hắn cũng không ngại lấy thêm một gói cơm
trắng.

Người thanh niên gầy gò vẫn nở nụ cười tươi tắn, sau khi Bạch Kỳ đi hắn vẫn
phát cơm cho mọi người như vậy, vẫn là cái thái độ vui vẻ và gần gũi, thi
thoảng có tiếng cười khach khách không khách khí phát ra từ chỗ phát cơm.

Bạch Kỳ được tặng một cái túi ngủ vừa đủ lớn, chỉ cần ăn no xong xuôi thì có
thể đi ngủ, chưa ngồi xuống ăn mà Bạch Kỳ đã cảm thấy quyết định nhận lời đi
theo thật là đúng đắn, từ trưa tới giờ ngoài đi bộ ra hắn chả làm gì khó chịu,
lương thức và nhu yếu phẩm đều được xe chở cho nên không ai phải mang.

Suốt đường đi, chỉ có tiếng cười đùa vui vẻ, lỗ tai của Bạch Kỳ vẫn còn vương
lại những câu chuyện đùa dung tục và nhạt nhẽo của bọn nhân sĩ giang hồ, Bạch
Kỳ vừa mở gói cơm ra thì một mùi thơm của gạo chín đã xộc vào mũi hắn.

Qủa không hổ danh là Mai Chi Đường, tới nấu cơm bình thường thôi cũng ngon như
thế này, Bạch Kỳ chưa say, không có rượu hắn không thể ngồi nghe mấy câu
chuyện đùa nhạt nhẽo của bọn người này nữa, Bát Chữ cũng đã bắt đầu kể tới bờ
môi căng mọng của ả người tình gợi cảm.

“Ta đi một chút” Bạch Kỳ không nói gì nhiều mà chỉ lên tiếng cho có, sau đó
hắn bỏ đi nhanh chóng. Lẩn sau bụi cỏ xanh ngăn cách doanh trại của bọn hắn là
một không gian hết sức tĩnh lặng.

Đi được hơn trăm bước, thì tiếng ồn mới dứt hẳn, chỉ có tiếng suối róc rách và
tiếng gió vi vu, Bạch Kỳ đi bên một con suối nhỏ, dùng nước rửa mặt, sau đó
uống một ngụm thật đã khát, rồi hứng cho mình một bình thật to.

Uống xong thì hắn thấy bụng dưới của mình hơi căng, nghĩ lại mới nhớ Bạch Kỳ
đã cho vào cơ thể không biết bao nhiêu là rượu và nước từ sáng tới giờ nhưng
vẫn chưa có dịp xả ra tí nào. Nhân dịp nước xanh, gió mát thì ngại gì mà không
xả ra hết mọi buồn bã.

Nói là làm Bạch Kỳ đứng trên thượng nguồn, ban phát dòng nước mát của mình
xuống cho dòng suối, nhìn mấy con cá bơi quanh nước, uống như nước mưa thì hắn
thấy trong lòng thư khoái hơn hẳn. Sau khi xong xuôi hết, Bạch Kỳ mới ngồi
xuống tháo gói cơm ra toan cho vào miệng.

“Huynh không chịu nổi ồn ào à? Tính cách này thật là đúng với cái dáng vẻ học
sinh của huynh đó nha” Bạch Kỳ đang nhìn mấy con cá bơi dưới nước, miếng cơm
chưa vào miệng đã vô tình rơi xuống nước, mấy con cá vừa uống thật đã khát bây
giờ đã có thêm thức ăn.

“À, không. Ta chỉ là muốn tìm một nơi để giải tỏa thôi đó mà” Bạch Kỳ vừa nói
vừa gãi đầu ngượng ngùng, thật tình cũng chẳng có gì để che giấu nhưng cũng
không nên trùng hợp thế này chứ?

Người thanh niên gầy gò không nói nữa, hắn chỉ nở nụ cười vui vẻ, sau đó đi về
phía hạ nguồn cách đó không xa, hắn hình như cũng cảm thấy dòng nước mát thật
thích, sau đó hắn cho tay xuống nước tát nước lên rửa mặt.

“Hả? Ngươi vừa làm gì đó” Bạch Kỳ cảm thấy ánh mắt mình hình như có chút nhìn
lầm, người kia đang làm gì thế kia. Ngay bên dưới hạ nguồn, có hai dòng nước
mát đang gột rửa làn da mệt mỏi của hắn.

“Rửa mặt, huynh mới thấy lần đầu à?” Người thanh niên gầy gò kia nhìn Bạch Kỳ
với ánh mắt bất ngờ, sau đó hắn lại lấy ra một cái túi khá xẹp, hắn nhúng cái
túi đó vào nước, vừa bóp cho nước chảy vào, vừa làm cho cái túi to lên.

“Ngươi lại làm gì thế?” Nhìn thấy cái túi mỗi ngày một lớn Bạch Kỳ có chút
thắc mắc, thông thường hắn sẽ thắc mắc tại sao cái túi có thể phồng ra như
vậy, nhưng giờ xem ra không cần rồi, hắn có chuyện khác khó nói hơn.

“À, ta hứng nước nấu thêm cơm cho mấy huynh đệ bên trong, thế nào, cái này rất
tiện lợi phải không?” Người thanh niên gầy gò mang theo cái bao nước mang vào
trong, với cái nụ cười sáng sủa. Mà sao Bạch Kỳ thấy trong lòng vừa vui vui
vừa buồn, nhưng cái buồn là buồn cười.

“Ủa, sao mà lũ cá này” Bạch Kỳ vốn còn đang mang tâm trạng thoải mái thì bỗng
nhìn thấy mấy con cá nhỏ dưới suối trôi lềnh bềnh trong nước, Bạch Kỳ vớt xác
mấy con cá lên, ngay lập tức xác mấy con cá gặp không khí teo lại nhanh chóng.

“Cái này là sao?” Bạch Kỳ lúc đầu cứ tưởng là do thứ nước kia, những sau khi
đi chỗ khác và bỏ thêm cơm xuống dưới thì một lúc sau mấy con cá đều gặp tình
trạng giống với mấy con cá ban nãy.

“Rốt cuộc, cái này là phúc hay họa đây” Bạch Kỳ đổ hết thức ăn dưới suối, hắn
không biết có nên đặt sự nghi ngờ lên người thanh niên gầy gò kia không, cũng
không biết có nên thông báo cho mọi người hay không.

Chỉ thấy, sâu bên trong tâm thức của Bạch Kỳ đang nói cái gì đó, nó bảo hắn
phải chờ, để xem một cái gì đó, rất thú vị. Rất rất thú vị.

.................

“Lãnh Đội, chúng ta đã do xét kỹ rồi, không có ai thật sự đáng ngại cả, ngoài
lũ thị vệ hoàng gia và tên phu xe” Một bóng đen thoắt hiện trên một cái cây,
hắn nhìn bên dưới thấy mấy chục cái túi ngủ đang ngủ bên lửa trại, xa xa chiếc
xe ngựa được che màn lại cẩn thận.

Bóng người như đang hòa vào trong không khí, không tạo ra bất cứ một âm thanh
hay một loại khí tức nào, bóng đen xuất hiện không một tiếng động, không một
dấu hiệu.

“Đã rõ”

Bóng đêm bỗng nhiên gật đầu một cái rồi biến mất lần nữa. Lần này là hòa vào
bóng đêm, trở thành tín đồ của bóng tối, trở thành lưỡi gươm của Tử Thần.

“À, huynh đệ này muốn ăn thêm cơm phải không” Người thanh niên gầy gò đang
ngòi tựa lưng vào gốc cây, hắn đang nắm trong tay miếng ngọc bội ước hẹn của
thanh mai trúc mã của hắn, của vợ sắp cưới của hắn.

Chỉ một lần nữa, chỉ cần nấu cơm cho mọi người thêm một lần nữa, làm mọi người
vui một lần nữa hắn sẽ có đủ tiền để cưới người mình yêu. Người mà hắn đã trao
trọn trái tim cho.

Thình lình hắn thấy một bóng đen xuất hiện trong góc tối, đối phương phát ra
thứ khí tức gì đó làm cho hắn sợ, nhưng hắn sẽ không lùi lại, người đói thì dù
đáng sợ thế nào hắn cũng sẽ nấu cho ăn.

“À, ngươi nhìn cái này hả. Ngọc bội đính hôn của ta đó, mấy ngày nữa ta cưới
rồi, ngươi có muốn,...” Cái bóng đen liếc mắt qua người thanh niên một cái.

Giữa đêm tối, tiếng cú kêu như tiếng đêm ru người sống thành người chết. Người
thanh niên loạng choạng bước đi, hai tay hắn sờ vào cổ mình, cái đầu của hắn
sao không còn trên đó nữa, sao hắn không thấy đau vậy nè? Phải rồi, hắn bị
giết.

“Chúc mừng không?” Lúc này âm thanh của người thanh niên kia mới vang vọng
trong không khí, bóng đen đứng nhìn người thanh niên không đầu dưới đất, bàn
tay của hắn chỉ còn cách miếng ngọc bội rơi ra vài gang tay, hắn đã chết nhưng
vẫn cố nhướng người dậy, bò tới miếng ngọc, ngay khi ngón tay đầu tiên của hắn
chạm vào miếng ngọc bội, hắn mới cảm thấy ấm áp mà thật sự ra đi.

Bóng đen đạp vỡ miếng ngọc bội dưới đất, trên đất lấm tấm vài chỗ ướt, do máu,
do mưa. Kỳ lạ, sao giờ này lại có mưa nhỉ?

“Lãnh Môn xuất kiếm, nhân tình không ha, thần ma đều giết”

Cái bóng đen lẩm bẩm sau đó hét to lên cái khẩu hiệu đó, tiếng cú kêu ngày
càng lớn, hàng chục bóng đen bắt đầu xuất hiện.

Quay lại cái cây nơi bóng đen đứng ban nãy, một chiếc lá to rơi xuống đất,
trên đó còn bị vẽ ra một chữ to bằng kiếm.

“Giết”

Chiếc lá cứ thế đu đưa trong không khí, khi nó chạm đất. Một hồi giết chóc đã
bắt đầu.


Bạch Ảnh - Chương #9