Bạch Kỳ tỉnh dậy, mũi miệng của hắn ngập nước. Bạch Kỳ vội vàng bơi lên, tình
cờ có một con thuyền nhỏ đang đậu trên sông, Bạch Kỳ leo lên thuyền, hắn lắc
mạnh đầu cho những giọt nước trong lỗ tai rơi ra, miệng còn ho mấy cái thật
mạnh. Kinh mạch trong cơ thể Bạch Kỳ không biết bằng cách nào đó mà cực kỳ
thông thoáng.
Chỉ vài hơi thở Bạch Kỳ đã lấy lại toàn bộ khí lực. Bạch Kỳ không có thời gian
để vui mừng, tuy Bạch Kỳ không biết Đạm Tiên đã đi đâu, nhưng may mắn trên mặt
hồ vẫn còn lưu lại những gợn sóng mãi tung tăng. Bạch Kỳ tất nhiên không có
bản lĩnh đi trên nước, Bạch Kỳ lấy mái chèo, bơi con thuyền nhỏ về phía trước.
“Thuyền của ta, ê tên kia, thuyền này là thuyền của ta đó” Bạch Kỳ vừa bơi
không được xa thì ở dưới nước ngoi lên một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt đen
nhẻm của hắn trông rất tức cười, lúc này Bạch Kỳ cũng không dừng lại mà chỉ âm
thầm xin lỗi người thanh niên rồi vung mạnh mái chèo.
Người thanh niên ở đằng sau cắn răng đau lòng, hôm nay là ngày quái quỷ gì mà
xui thế không biết. Vừa thấy người rơi xuống nước, nhảy xuống cứu, đã không
cứu được hắn, lại còn bị chính người đó cướp mất thuyền. Người thanh niên chán
nản lắc đầu, mấy năm gần đây làm người tốt không có lợi.
Bạch Kỳ xuôi mái chèo, được một lúc hắn mới nhận ra mình ngu ngốc tới cỡ nào.
Chính mái chèo của Bạch Kỳ đã làm cho những gợn sóng tung tăng cuối cùng tan
đi. Bạch Kỳ rẽ thuyền vào bờ, nằm xuống bãi cát thở dài. Trên trời không có
lấy một ánh sao, chỉ có đèn lồng được thả trên trời.
Bạch Kỳ bất giác nhớ tới cảnh tượng đèn lồng đầy trời vào ngày đầu tiên tới
Kim Ngư. Phàm là người thường không ai có thể chán ghét cảnh tượng này. Bạch
Kỳ ngồi dậy, bình tĩnh quan sát hồi lâu, lúc này hắn mới thật sự bình tĩnh.
“Tìm thấy rồi” Ánh mắt Bạch Kỳ đảo tới một vũng máu trên mặt đất, sau đó là
những giọt máu nhỏ dọc theo một hướng dài. Bạch Kỳ đứng dậy, đi theo vệt máu
dài đó. Bạch Kỳ cứ cuối đầu đi theo vệt máu, khi hắn ngửa đầu lên nhìn xung
quanh thì đã nhận ra mình đang ở giữa chợ.
Người ta qua lại nhiều quá, chân này giẫm lên chân kia, không ai đoái hoài tới
một vệt máu dài dưới đất. Đạm Tiên đã đi qua đây sao? Không có ai giữ nàng lại
để hỏi han hay chăm sóc sao? Bạch Kỳ phát hiện ra mình đang ở giữa rừng người,
ai cũng chen chúc nhau đi nhanh, không có ai để ý tới vệt máu kia cả.
Bạch Kỳ bất giác lạnh người, cứ tưởng tượng hắn có một vết thương như của Đạm
Tiên trên người, lại còn tưởng tượng cảnh tượng nàng đi trong rừng người, thế
mà vẫn không ai phát hiện ra vết thương của nàng. Đây là lạnh do cơ thể chết
dần, hay là lạnh do…?
Bạch Kỳ tìm ra Đạm Tiên ở một hồ nhỏ ven đường, thông thường cái hồ này hay có
mấy đôi tình lữ qua lại, tay trong tay, cùng nhau thề non hẹn biển. Đạm Tiên
rất ghét qua lại những nơi thế này, những ngày tháng màu hồng trong đời của
Đạm Tiên không gắn liền với những cảnh tượng thế này.
Nhưng nàng cũng là con gái, cũng từng mơ mộng thật lâu. Dù rằng ước nguyện đã
bị đánh tan từ lâu nhưng việc này đã trở thành chấp niệm của Đạm Tiên. Nếu
không có sự kiện ngày hôm nay, có lẽ cả đời Đạm Tiên sẽ không trải qua cảnh
tượng nàng.
Đạm Tiên ngồi bên bờ hồ ít người qua lại, cũng chả ai để tâm tới nàng, hay nói
đúng hơn Đạm Tiên như tồn tại ở một thế giới khác, mà ở đó chỉ có Bạch Kỳ là ở
chung với cô. Đạm Tiên xoã mái tóc dài của mình ra, máu nhuốm đầy bộ y phục ưa
thích, nhìn hình dáng của mình dưới nước mà Đạm Tiên không ngưng được cười.
Bàn tay của Đạm Tiên chạm vào mặt hồ, khiến cho hình ảnh của nàng dưới mặt
nước vỡ tan ra. Bạch Kỳ không can thiệp vào việc của nàng, vết thương trước
ngực vẫn không khép lại được, những sợi tơ máu như có sinh mệnh cứ ngọ ngoạy
toan liền lại với nhau nhưng sau cùng vẫn không thể. Bạch Kỳ biết Đạm Tiên khó
sống, cho nên cũng không vội vàng làm gì.
Chỉ là, hình ảnh của Đạm Tiên làm cho Bạch Kỳ ngây người ra thật lâu. Đạm Tiên
soi bóng mình dưới nước, ánh mắt buồn một cách tự nhiên, nhưng thần thái vẫn
cứ thanh đạm, tao nhã.
“Hoa buồn Ưu Đạm vờn nghịch nước” Bạch Kỳ bất giác thốt ra, Đạm Tiên xoay đầu
lại, nở nụ cười duyên với hắn.
Đạm Tiên nhìn rất ma mị, vừa giống một tiên nữ, lại vừa giống một thiếu nữ
lẳng lơ.
“Cờ vui phất phới vuốt mặt trời” Đạm Tiên chỉ nói ra một câu rồi đứng dậy,
nàng lũi thũi bỏ đi, Bạch Kỳ chỉ bám theo từ xa mà không lại gần. Hai thân ảnh
như vô hình giữa dòng người, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ở một con phố
nhỏ. Nhà cửa xung quanh đã tắt tối đèn, cửa đóng then cài. Chỉ có mấy cái lồng
đèn lắc lư trong gió là có sức sống, soi rõ hình dạng của hai người.
“Kết thúc tại đây thôi” Bạch Kỳ vừa dứt lời đã leo lên phía trước, bàn tay của
hắn cắm vào trong vết thương trước ngực Đạm Tiên, những sợi tơ chỉ cũng bám
vào thành vết thương. Bạch Kỳ kéo nhẹ lập tức khiến vết thương rách ra, hai
bàn tay Bạch Kỳ hoá thành quyền đánh vào trong bụng Đạm Tiên.
Sắc mặt Đạm Tiên vẫn không đổi, nàng chỉ nhẹ nhàng phất tay đã đẩy Bạch Kỳ ra
xa. Máu huyết trong cơ thể Bạch Kỳ nhộn nhạo, cả đầu óc lâng lâng vì chấn động
mạnh.
“Tay người làm sao sắc bén hơn binh khí được” Đạm Tiên chậm rãi nói rồi không
biết lấy từ đâu ra một cây dao găm quăng trước mặt Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nhặt cây
dao găm trước mặt lên, trầm mặc không nói gì. Lúc sau hắn mới cắn răng, lao về
phía trước.
“Lòng người, so với binh khí còn bén hơn” Bạch Kỳ vung dao, hai bả vai của Đạm
Tiên lập tức chảy ra máu tươi. Bạch Kỳ tiếp tục vung dao về phía cổ Đạm Tiên,
toan một chiêu kết thúc nàng, nhưng lúc này Đạm Tiên lại di động.
Hai ngón tay của nàng kẹp chặt lưỡi dao găm, chỉ khẽ nghiêng đã bẻ đôi lưỡi
dao găm. Bạch Kỳ không dừng tay, quạt tay về phía lưỡi dao găm đang gãy khiến
cho nó bay tới cắm lên người Đạm Tiên, mà tay của Bạch Kỳ lại tiếp tục đánh
tới. Đạm Tiên vẫn bất động thanh sắc, dù máu trên cơ thể mỗi lúc một chảy ra
một nhiều nhưng Đạm Tiên vẫn không hề quan tâm tới.
Đạm Tiên vẫn cứ nhẹ nhàng, bàn tay của nàng đặt lên vai Bạch Kỳ bấm nhẹ. Bạch
Kỳ cảm thấy cả bàn tay của mình đau nhức, tê nhói, phải mất một lúc cánh tay
của Bạch Kỳ mới có thể lấy lại được hoạt động. Bạch Kỳ tiếp tục đánh tới,
nhưng lần này Đạm Tiên thậm chí còn không thèm nhìn, chỉ quơ nhẹ tay là phá
giải được đòn thế của hắn.
Tay của Đạm Tiên thậm chí còn linh hoạt hơn cả loài rắn, bất kể Bạch Kỳ dùng
thủ đoạn tấn công gì Đạm Tiên vẫn cứ thanh thản nhẹ nhàng như thế, cứ như
trước mắt không hề có một tí nguy hiểm nào.
“Ngươi rất bén, đáng tiếc là không sắc” Đạm Tiên lắc đầu nói, lời nói của nàng
giống như là bạn bè đang khuyên nhủ nhau hơn là hai đối thủ nói với nhau. Đạm
Tiên hơi nhún người, nàng bắt đầu ra tay, Đạm Tiên chỉ bật một cái đã xuất
hiện trước mặt Bạch Kỳ, hai tay khều nhẹ vào vai Bạch Kỳ.
Ban đầu hai đầu vai Bạch Kỳ cảm thấy rất khoan khoái, nhưng một lúc sau thì
lại tê rần. Bạch Kỳ không điều khiển được hai tay của mình nên dùng chân đã
tới, mà Đạm Tiên chỉ điểm nhẹ vào đùi Bạch Kỳ đã khiến hắn bất động tại chỗ,
muốn di chuyển cũng không được.
Đạm Tiên đứng trước Bạch Kỳ, lúc này đang bất động. Ánh mắt trầm ngâm không
biết là đang suy nghĩ điều gì, tay của Đạm Tiên đặt trước ngực Bạch Kỳ, mấy
ngón tay đẩy nhẹ về phía trước. Vào khoảng khắc đó Bạch Kỳ có cảm giác giống
như xương cốt của hắn tách rời khỏi da thịt.
May mắn là cảm giác này không kéo dài lâu, nhưng nó cũng đã đủ để Bạch Kỳ đau
tới chảy cả mồ hôi. Nếu Đạm Tiên muốn giết hắn thì Bạch Kỳ sớm đã chết rồi.
Đạm Tiên lại đứng thêm một hồi nữa, mãi tới khi cơ thể Bạch Kỳ đã dần lấy được
sự tự chủ Đạm Tiên mới tiếp tục ra tay.
Lần này Đạm Tiên đưa tay lên cao, vung chưởng tới trông rất mạnh mẽ. Nhưng
trái với tưởng tượng của Bạch Kỳ, một chưởng này lại nhẹ nhàng như một cái vỗ
vai. Bạch Kỳ nhăn mặt, sau đó cả cơ thể của hắn bị một lực lượng vô hình đánh
bay.
Bạch Kỳ nằm dưới đất, cả cơ thể của Bạch Kỳ lại rơi vào trạng thái vô lực.
Những đòn tấn công của hắn vô hiệu đối với Đạm Tiên, dù hắn mạnh mẽ cỡ nào
cũng không thể phá vỡ cái bức tường phòng thủ nhìn thì thấy mềm yếu kia. Bạch
Kỳ suy nghĩ hồi lâu, Đạm Tiên không có vẻ gì coi hắn là kẻ thù cả, chỉ đứng đó
cười tươi.
Bạch Kỳ chống tay đứng dậy. Hắn thở thật mạnh, phút chốc mang hết mọi tạp niệm
trong lòng bỏ qua một bên. Bạch Kỳ không ôm cái suy nghĩ Đạm Tiên là kẻ thù
của hắn nữa, bàn tay của Bạch Kỳ uyển chuyển di động trong không khí. Những
ghi chép trong Hồng Trần Quyền hiện lên trong đầu Bạch Kỳ, trong não hắn đột
nhiên xuất hiện những dòng suy nghĩ mới lạ.
Bạch Kỳ nhặt một cây gỗ dưới đất, cây gỗ mục thô sơ nhìn qua chẳng khác gì cây
củi, cây củi này đánh chó còn không chết huống chi là đánh người. Nhưng Bạch
Kỳ vẫn cầm chặt nó trong tay, hắn hơi nghiêng người, bàn tay cầm que củi đưa
về phía trước.
Bạch Kỳ di động, hình tượng hắn cầm que củi trông chẳng khác gì những đứa trẻ
con đang chơi trò đánh trận. Vậy mà khi que củi kia chạm tới Đạm Tiên, nó lại
nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể Đạm Tiên, bàn tay của Đạm Tiên vẫn đánh vào que củi
nhưng lại không đánh gãy nó được.
“Một kích ưu nhã. Đây sẽ là tên của nó” Đạm Tiên vuốt que củi đang cắm sâu
trong người mình, sau đó chậm rãi nói ra. Bạch Kỳ rút cây củi ra, Đạm Tiên quỵ
xuống đất, khí thế bắt đầu yếu đi.
“Ngươi có mục tiêu sống chứ? Có chấp niệm không?” Đạm Tiên cúi đầu yếu ớt nói.
“Không”
“Vậy thì không được rồi, đừng như ta vứt bỏ tất cả. Không thành tiên được đâu”
Bạch Kỳ gật đầu.
“Ta hiểu rồi” Lúc này không ai trả lời hắn cả, Bạch Kỳ từ nãy tới giờ chỉ đang
đối đầu với một cái xác chết. Giết không phải là mạng người, mà là…
Chấp niệm.