Khuyết Nguyệt thở dốc, hai tay hắn dính đầy máu tươi, trên người hắn lổ chỗ
vết thương. Nặng nhất là vết thương đang rỉ máu ở ngực trái, Khuyết Nguyệt
nhắm mắt, hai tay hắn chấp lại để trước ngực, nhìn Khuyết Nguyệt không khác gì
một vị Phật, có điều lúc này vị “Phật” này đã sắp chết.
“Giết hắn” Khuyết Nguyệt không mở mắt, phía trước xuất hiện hơn chục người, từ
khí thế cũng đoán được bọn hắn đều là cao thủ. Trên người ai cũng toả ra sát
khí kinh người, Khuyết Nguyệt vẫn bình chân như vại.
Đám người đó lao lên, vung vũ khí chém tới. Khuyết Nguyệt đứng yên, bàn tay
xoay một vòng, trong nháy mắt người ta có ảo giác Khuyết Nguyệt có ngàn cánh
tay. Những tên sát thủ đang tiến tới đều dừng lại, sau đó quỳ gục xuống đất.
“Vạn Phật Triều Tông” Khuyết Nguyệt lẩm bẩm, sau đó bất chợt mở mắt ra. Vào
khoảng khắc đó, mấy tên cao thủ cứ như một quả pháo nổ tung, máu tươi bắn ra
khắp nơi. Khuyết Nguyệt vẫn không dừng lại, hắn nhắm mắt, bàn tay tiếp tục
chấp lại. Tuy nhiên lúc này Khuyết Nguyệt lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực
như trăng nhìn thẳng vào mắt người thanh niên đang đứng trước mắt.
“Đấu một trận đi” Người thanh niên khẽ nói, sau đó phất tay áo, một tiếng vù
vang lên, lập tức trên tường bị một lực vô hình đâm vỡ, và Khuyết Nguyệt sau
đó chỉ nhắm mắt lại, hai tay đưa lên trời, lẩm bẩm.
“Phật Thủ Trấn Hầu”
Lần này, ta trả đủ cho nàng.
Cô Dung.
…………………..
Bạch Kỳ khá thoải mái, hắn vừa lên thuyền đã nhận được sự tiếp đãi không tệ,
rượu thịt cứ thế dâng lên không có dấu hiệu dừng lại. Cũng không biết đã có ai
hành động chưa, chỉ thấy mọi người vẫn bình thường, kẻ ăn chơi vẫn ăn chơi, mà
kẻ hầu hạ vẫn cứ hầu.
Giữa sông, một khúc nhạc dạo vang lên bên tai Bạch Kỳ, mọi người như bị tiếng
nhạc quyến rũ uốn éo nhảy múa. Tài nữ đang đánh đàn là một tài nữ nổi danh ở
thành Bách Hoa, tài nghệ của nàng tuy thua xa Vô Ưu nhưng chung quy vẫn đủ
khiến người khác điên cuồng.
Đã có người chọn được đối tượng của mình, tự mình xuống thuyền nhỏ, sau đó bắt
đầu cất tiếng hát mời gọi, có người được đáp lại, vẫn có kẻ chả thu thập được
gì. Bạch Kỳ đang chờ đợi sự xuất hiện của Đạm Ưu Nhã, một thị nữ rót rượu cho
Bạch Kỳ, tay cô ta run run, sau đó làm đổ rượu nóng lên áo Bạch Kỳ.
“Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Công tử tha mạng,..” Cô gái vội vàng quỳ xuống đất
dập đầu, làn da của cô gái trắng bệch, yếu đuối, nhìn qua sắc thái là đã thấy
cô ta đang bị ốm nặng, cô gái trong rất ốm yếu, có thể nói là gầy trơ xương.
Bạch Kỳ không nói gì, chỉ lắc đầu không nói.
Hành động của hắn rất bình thường, chứng tỏ Bạch Kỳ không hề để tâm tới chuyện
nhỏ nhặt này, nhưng với cô gái kia thì khác, cái lắc đầu đó là dấu hiệu chứng
tỏ, nàng không còn dùng được nữa, sắc mặt trắng bệch của cô càng thêm sợ hãi,
cô gái khóc lớn, quỳ xuống dập mạnh đầu xuống đất, trên trán đã có máu tươi
chảy ra.
“Công tử tha mạng, tiểu nhân không có ý. Xin công tử mở rộng lòng từ bi mà tha
mạng” Hành động của cô gái làm cho người khác chủ ý, một lão bà bà mập mạp
trang điểm loè lẹt đi tới, không để tâm gì tới cô gái đang quỳ, lão bà bà đạp
mạnh một cái khiến cho thân thể gầy nhom của cô gái lăn một vòng.
“Con tiện nhân này, nếu không phải mày bán không được thì tao đã sớm mang mày
đi bán cho đám thổ phỉ làm đồ chơi rồi. Chị gái ngươi đã phải cầu xin ta ba
ngày ba đêm, quyết thay ngươi đi làm vật gán nợ, nhìn xem, con điếm cho chết
cũng không toàn thây, chết cũng không được nhắm mắt. Để lại đây một con em gái
vô dụng, chả làm được gì, người đâu, đánh nó gãy hết chân tay, vứt xuống sông.
Nếu nó còn sống thì vớt lên, quăng cho tụi ăn mày” Lão bà bà chỉ vào mặt cô
gái mà nói, bà ta không có vẻ gì kiêng kị mà chửi rất đã.
Lời của bà vừa dứt đã có người lao vào đấm đá cô gái tội nghiệp, cô gái chỉ
biết ôm chặt đầu không dám phản kháng, máu mũi và máu miệng cứ thế thi nhau
chảy ra, cô gái khóc ròng, nước mắt nước mũi hoà vào máu tươi.
“Tha mạng, tha mạng” Bạch Kỳ không thể phản ứng gì, chỉ là hai tay Bạch Kỳ run
run, hắn đã triệt để bị đứng hình, cảnh tượng trước mắt, sao lại quen thuộc
thế này. Bạch Kỳ phất tay, giọng lạnh lùng như sắt thiết.
“Dừng tay” Bạch Kỳ nói lần đầu, nhưng trận đòn vẫn không dừng lại, Bạch Kỳ tức
giận dậm chân xuống đất, chả biết khí lực ở đâu ra mà khoang thuyền bị đạp
thủng một lỗ, Bạch Kỳ hét lên.
“Dừng tay lại, không ta giết hết các ngươi” Bạch Kỳ nghiêm giọng hét lớn, lúc
này đám tay chân của lão bà bà mới ngừng lại, lão bà bà và những người xung
quanh thì lạnh người vì thái độ của Bạch Kỳ, nhìn thấy cái lỗ trên khoang
thuyền mà bọn hắn lạnh người.
Cô gái thoi thóp, trên người sớm đã nhiễm đầy máu tươi, hơi thở yếu ớt của con
bé, hai răng cô gái cắn chặt môi, máu tươi từ đôi môi đào của cô gái chảy ra.
Bạch Kỳ tiến tới quỳ xuống đất, sau đó đặt đầu cô gái lên đầu gối mình, nhẹ
nhàng bắt mạch cho nàng.
“Ta xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta không biết là?” Bạch Kỳ bối rối, khuôn mặt
trắng bệch vẫn chưa hết sỡ hãi, nhưng hình như vào cái khoảng khắc đôi mắt của
hai người nhìn nhau, cô gái lại mỉm cười. Đó không phải là ánh mắt của nam nữ
nhìn nhau, lại chẳng phải của kẻ tốt với người thế cô. Cô gái nở nụ cười, vì
đơn giản.
Đây là ánh mắt của hai con người.
“Cảm ơn công tử, thật ra công tử không có lỗi. Lỗi là ở ta, do ta không giàu
có, không có quyền lực, đây là lỗi do ta, không phải lỗi của trời. Công tử
ngàn vạn lần, đừng tự trách bản thân mình, sau cùng, gặp được một con người
thật sự. Ta rất vui” Cô gái chậm rãi nói, bàn tay lạnh ngắt của cô ta chạm vào
trong mặt Bạch Kỳ.
“Ta sẽ cứu ngươi, ngươi có thể đi theo ta. Có thể phiêu du cùng trời cuối đất,
ngắm mây bay ngược lối, ngắm trời cao, đất dài. Ngươi không muốn sao?” Bạch Kỳ
vội vàng nói, nhưng hắn cũng nhanh chóng thở ra, cơ thể của cô gái đã rất yếu,
qua trận đòn vừa nãy, mạch máu trong cơ thể cô gái đã vỡ ra hết.
“Công tử, chúng ta là con người” Cô gái dường như biết tình trạng của mình,
sau đó lấy hết sức thở dài nói.
Bạch Kỳ không trả lời, chỉ ôm cô gái vào lòng. Hơi thở của cô gái mỗi lúc một
chậm lại.
Chúng ta là con người, chúng ta có lỗi lầm. Chúng ta không cao thượng để cứu
cả chúng sanh, chúng ta không phải thần linh mà sáng tạo thế giới, càng không
phải tiên nhân vĩnh hằng bất tử. Chúng ta là con người, chúng ta sẽ chết vì
già, sẽ mệt, sẽ đau, chúng ta cũng rất yếu đuối.
Không phân biệt ngôn ngữ, màu da, bản sắc, văn hoá, hận thù, đôi khi cũng
không cần quen biết nhau. Không cần phải đẹp mắt, xinh đẹp, không cần nói lời
hoa mỹ, đôi khi chỉ cần ánh mắt là đủ. Giữa người và người, đôi khi còn thiên
liêng hơn bất cứ tình cảm nào khác.
Vì chúng ta vẫn đối xử tốt với nhau. Bản chất giữa hai con người là đối xử với
nhau thật tốt, đó chính là nhân tình. Người tụ lại mà sống, nhưng không gọi là
bầy. Sau cùng, chúng ta vẫn chỉ là con người, và sự đồng cảm của chúng ta
không đến từ giai cấp hay cái thứ chó chết nào hết.
“Công tử, người làm ta nhớ tới mẹ. Đó là vào cái ngày bầu trời này thật rộng
lớn, cha chưa có nhiều ngân lượng, mẹ giặt đồ ngoài suối, thi thoảng mang về
mấy đoá hoa, tỷ tỷ học đàn,… Yên bình” Cô gái ngưng thở, Bạch Kỳ thì lại thở
thật dài, ở bên tai của cô gái thầm thì.
“Nhiều năm trước, ta còn thật nhỏ. Ta lúc đó thật là quyền lực, tiền tài không
thiếu. Ta đi tới đâu, người ta phải nghiêng người, không dám nhìn thẳng. Lúc
đó ta đã cuồng ngạo, nghĩ ta lớn bằng trời, ta đánh ai thì đánh, chửi ai thì
chửi, lúc đó, cô gái ta thương chết đi. Ta không buồn bực, vào trong quán
rượu, đùa giỡn, đánh cô gái câm con chủ quán. Ta say xỉn quá đà, sau cùng cô
gái đó chết, ta hoảng sợ, đáng ra ta nên đi thú tội, nhưng không, ta dựa vào
quyền lực của mình, đốt quán rượu đó, giết sạch gia đình đó. Sau đó ta mới
biết, cô gái câm không phản kháng là vì khi xưa, ta từng cứu lấy cô ta dưới
suối, xem như cô ta làm vậy là để trả mạng, mà chủ quán kia lại từng cứu cha
ta. Nhưng vì quá cưng đứa con này mà,…đôi khi biết được mọi chuyện đã quá
muộn. Ta cuồng ngạo không thèm để ý, mãi sau này, mãi sau này,…” Bạch Kỳ thở
dài nói, sau đó dìu xác của cô gái xuống thuyền con, tuyển ngay con thuyền đẹp
nhất, đặt xác cô ta lên đó.
“Sau này, không gặp nữa” Bạch Kỳ đẩy thuyền trôi qua ra xa, mãi tới khi chiếc
thuyền đó đi thật xa, xa hơn bất cứ con thuyền nào khác. Bạch Kỳ nhảy lên
thuyền lớn, trầm mặc không nói gì, chuyện này nói là lỗi của ai cũng không
đúng.
Lỗi tại số phận.
“Công từ, vị công tử này?” Lão bà bà nhìn Bạch Kỳ đang trầm mặc thì tiến lại
gần, Bạch Kỳ phất tay một cái nhẹ, lão bà bà như một con diều đứt dây bay
thẳng ra đằng sau.
“Tiêu Diêu Lâu, Mai Hoa Đường, tìm ta ở đó. Tuỳ thời chờ hồi đáp” Bạch Kỳ nhẹ
nhàng nói, sau đó ngồi lên ghế gỗ.
Người ta chỉ huyên náo một chút rồi thôi, lấy đâu ra hơi sức quan tâm tới một
cô gái không có tên tuổi?
“Công tử, tiểu thư của chúng ta cho mời công tử” Bạch Kỳ đang im lặng thì có
một cô gái tiến tới, nhẹ nhàng hành lễ sau đó dịu dàng nói.
“Tiểu thư của các ngươi là ai?” Bạch Kỳ không nhìn tới, chỉ im lặng đáp.
“Tiểu thư chúng ta tới từ thành Bách Hoa. Tên gọi Triệu Nhã Nhi” Cô gái che
miệng cười. Bạch Kỳ lúc này mới nhếch mắt lên.
“Được” Bạch Kỳ đáp khẽ rồi đứng dậy.