Hội Hát Bội


Bạch Kỳ biết Đạm Ưu Nhã cũng không để ý nhiều tới lời nói của hắn, chẳng có ai
dại dột gì mà đi tin một người mới quen biết. Và Bạch Kỳ đã thành công, Đạm Ưu
Nhã cho người đi theo đường thẳng và y như rằng gặp phải phục kích của Thạch
Lưu, tuy thương vong không bao nhiêu nhưng cũng làm bọn họ chậm nửa ngày
đường.

Còn bảy ngày nữa, hội Hát Bội sẽ diễn ra, từ giờ tới đó còn rất nhiều chuyện
phải làm. Bạch Kỳ sau khi ở nhà nghỉ một lát lâu mới thay đồ đi về Tiêu Diêu
Lâu. Quan hệ của hắn với Tiêu Thông không tệ, sau vài ba câu nói thì Tiêu
Thông quyết định bổ nhiệm hắn vào ban tổ chức hội Hát Bội.

Bạch Kỳ tuy khá bất ngờ vì sự tin tưởng của Tiêu Thông nhưng Bạch Kỳ tất nhiên
không ý kiến. Tuy rằng vết thương của hắn có phần trở nặng do di chuyển quá
nhiều nhưng Bạch Kỳ trực tiếp bỏ qua. Buổi chiều ngày hôm đó, Bạch Kỳ đã mang
rất nhiều thông tin có ích về cho Duy Vũ Quân, tuy nhiên hắn cũng bóng gió với
Tiêu Thông về sự tồn tại của một quân đoàn nào đó ở gần đây.

“Bạch Kỳ, ý kiến của ngươi rất hay, chúng ta đúng là nên nhân cơ hội này quảng
bá sản phẩm của mình với nơi khác. Lần này thương hội ở Kim Ngư chúng ta sẽ có
thêm thị trường làm ăn ở nơi khác” Một thương gia già chậm rãi nói, mấy người
khác cũng chầm chậm gật đầu, Bạch Kỳ lắc tay không dám nhận.

“Các vị đã quá khách sáo rồi, Bạch Kỳ ta tự nhận không có tài cán gì, ý tưởng
này vốn không phải của ta, ở trong tay ta lại quá vô dụng, hôm nay bày cho
những người tài giỏi như mấy vị thì quả thật là có ích hơn nhiều” Bạch Kỳ chắp
tay khách sáo, sau đó cũng dần dà lui về phía sau.

Hắn đang ở một tửu lâu lớn, nơi này là sản nghiệp của Tiêu Diêu Lâu. Bạch Kỳ
khá bất ngờ khi thấy người của Vô Thương Thiên Phủ ở đây khá nhiều, Tiêu Thông
lại nhận được sự tín nhiệm hoàn toàn của thành chủ thành Kim Ngư và cả Vô
Thương, sự kiện lớn như thế này vẫn để hắn tự quyết định.

Bạch Kỳ lui vào một góc. Mấy người đang ở đây đều là mục tiêu hàng đầu của Duy
Vũ Quân, có không ít người nằm trong diện bắt buộc phải giết. Bạch Kỳ dựa lưng
vào tường thở dóc, Bạch Kỳ tuy không còn đau nhưng vết thương vẫn đau nhói vô
cùng, lần này xong việc Bạch Kỳ nhất định phải nghỉ ngơi một lần cho đã, sau
đó đi đâu rồi đi.

“Ngươi đang bị thương sao?” Bạch Kỳ đang gật gù vì cơn buồn ngủ bất chợt thì
một bàn tay vỗ vào vai hắn, cái giọng nói quen thuộc này hình như từng đánh
vào trong lòng hắn một cái thật mạnh. Bạch Kỳ ngẩng đầu lên thì đã thấy Hồ
Điệp đang nhìn mình. Bạch Kỳ nhất thời đờ người ra, không biết phải làm thế
nào.

Vẻ đẹp của Hồ Điệp không nằm trong bất cứ một thước đo nào của người thường
cả. Nàng xinh đẹp tới mức làm người ta mụ mị. Hồ Điệp nở một nụ cười nửa
miệng, chỉ hở ra một hàm răng trắng tinh.

“Đây này, ở đây ta có một viên đan dược rất tốt, ta có rất nhiều mà cũng chả
làm gì cần dùng tới. Ngươi cứ cầm lấy đi” Bạch Kỳ cầm lấy viên đan dược đỏ
tươi mà Hồ Điệp mang tới sau đó mới gật đầu, gần như là ngay lập tức Bạch Kỳ
nuốt viên đan dược xuống cổ họng, hắn có cảm giác cổ họng ngòn ngọt, sau đó
một dòng khí mát đi xuống cơ thể, dòng khí mát này quanh quẩn trong cơ thể
Bạch Kỳ, mãi không tiêu tan.

Khi Bạch Kỳ ngẩng đầu lên thì Hồ Điệp đã đi xa rồi. Bạch Kỳ cũng không đi tìm
nàng làm gì, lúc này Bạch Kỳ để ý nhất vẫn là một dòng năng lượng như nước mát
đang chảy khắp cơ thể Bạch Kỳ, cơ hồ không thể tiêu tan.

…………………….

Cuối cùng, hội Hát Bội cũng đã diễn ra.

Thành Kim Ngư có một lễ hội truyền thống, một lễ hội mà không nơi nào khác có.
Thành Kim Ngư vốn đã nổi tiếng với những ngọn lồng đèn sáng rực trên bầu trời.
Mỗi năm, số lượng lồng đèn bán ra cũng vô cùng cao, vốn người ta chọn mua lồng
đèn ở thành Kim Ngư là vì lễ hội này.

Tương truyền từ thời xa xưa, thành Kim Ngư vốn là nơi làm lồng đèn truyền
thống. Tuy rất đẹp nhưng lại khó bán ra ngoài, vì lúc đó người ta chỉ chuộng
lồng đèn của ngoại bang, cho tới một ngày trăng sáng đầu năm, hai chiếc thuyền
to lớn được trang trí đầy lồng đèn chạy ra sông.

Người ta chưa bao giờ thấy loại lồng đèn nào đẹp như thế, mà cũng chưa bao giờ
nghỉ cuộc đời này lại có chiếc thuyền đẹp như thế. Khi người ta còn đang say
mê thì trên thuyền cất ra tiếng hát của nam, mà bên kia giọng nữ cũng hát đáp
lại. Người ta nghe mà không dứt ra được, có người còn tự treo lồng đèn, theo
thuyền ra sông.

Rồi khi cảm thấy ưng cô gái nào thì hát, bên kia sẽ đối đáp lại. Hai bên hát
mãi tới khi nào vừa ý nhau thì thôi, cứ thế việc này đã trở thành thông lệ.
Năm nào cũng vậy, đây là dịp để người ta khoe ra tài năng của mình, là nơi để
tài nhân ca hát hội tụ, cũng là nơi trai gái đánh đố nhau.

Sự kiện này đơn thuần chỉ là dịp để người ta ăn chơi lần cuối trước khi bước
vào năm mới. Tuy nhiên dạo gần đây hội Hát Bội đã không còn có ý nghĩa đơn
giản như thế nữa, tính chính trị ngày một nặng nề hơn, mà đây cũng là dịp tốt
để ra tay giết người.

Giữa vạn vạn người tham gia lễ hội, ai mà biết kẻ nào đã ra tay. Bạch Kỳ đứng
bên bờ sông, bây giờ là buổi chiều, người ta còn chưa chạy thuyền ra sông,
Bạch Kỳ lựa một bãi cỏ vắng người, sau đó đứng chờ. Vết thương của hắn nhờ
viên đan dược mà đã khỏi mấy phần, thậm chí Bạch Kỳ còn thấy võ công của mình
chậm rãi tinh tiến.

Càng đặc biệt hơn, dòng khí mát trong cơ thể Bạch Kỳ vẫn không tiêu tan, chỉ
có khi hắn luyện võ, nó mới chậm rãi tan đi, mỗi lần như thế Bạch Kỳ thấy cơ
thể khoan khoái, không mệt mỏi cũng không đau đớn.

“Bây giờ chỉ có ba người chúng ta thôi” Bạch Kỳ đang đứng thì Khuyết Nguyệt
xuất hiện từ phía sau. Hắn không mang theo vũ khí, chỉ đeo một cái bao tay
bằng kim loại. Vô Ưu thì chậm rãi đi tới, sau lưng nàng là một cây cổ cầm,
ngón tay của Vô Ưu được trang bị một bộ móng tay bằng vàng.

“Những người khác đã toả ra rồi. Ba người chúng ta nhiệm vụ hung hiểm nhất,
tốt nhất là nên cẩn thận một chút. Sợ rằng lần này đi khó về” Khuyết Nguyệt
chậm rãi nói, thông tin mà Bạch Kỳ mang về giúp ích rất nhiều mấy ngày gần
đây, ban đầu Duy Vũ Quân không định toàn lực ra tay, nhưng nhờ thông tin lần
này của Bạch Kỳ mà Duy Vũ Quân không tiếc tay chơi rất bạo.

Mục tiêu lần này không phải là phá rối nữa, mà là lật tung lễ hội Hát Bội kỳ
này, liều lĩnh khiêu khích trực tiếp Vô Thương, càng nhiều người chết càng
tốt. Làm cho Mai Hoa Đường chết nhanh hơn thì tốt, mà chết chậm hơn cũng không
phải là không có lợi.

“Ta không sợ, trước Tuyệt Âm thì bọn hắn chỉ là đám nhãi nhép. Người chúng ta
cần chú ý là Thất Sát kìa, bảy người đó thực lực không thể lường” Vô Ưu chậm
rãi nói, thông tin về Thất Sát bọn hắn cũng biết, nhưng tất cả chỉ vỏn vẹn
dừng lại ở cái tên. Khuyết Nguyệt nghe thấy cái tên Thất Sát thì nhíu mày
nhưng sau đó cũng tươi cười nói.

“Bọn họ hắn là không rảnh đi chơi ở đây đâu. Được rồi, Vô Ưu, ngươi hôm nay
lên thuyền của Tiêu Diêu Lâu, mục đích là hạn chế sự tiếp viện của bọn hắn.
Ngươi có thể đàn, phá rối, hoặc bằng một cách nào đó khiến cho thuyền của Tiêu
Diêu Lâu bị hạn chế lại” Khuyết Nguyệt chậm rãi nói, võ công của Vô Ưu rất đặc
biệt, đấu tay đôi thì khó tìm được đối thủ, mà điểm mạnh của Tuyệt Âm lại
chuyên dùng để đối phó với đám đông.

“Bạch Kỳ, ta cũng không biết phải sắp xếp thế nào. Thật tình thì công lần này
của ngươi rất lớn, hơn nữa Thạch Lưu mấy ngày nay lại vọng động tấn công nhiều
quân đoàn, cướp bóc thương hội nhiều vô số kể. Quân số của bọn hắn cũng đã tổn
hao nhiều, hơn nữa theo như ta thấy thì bọn hắn không có ý định dừng lại”
Khuyết Nguyệt cười nói, sau đó nhớ tới câu chuyện của Bạch Kỳ khi kể về Thạch
Lưu thì không khỏi tức cười, tham vọng của con người thật khó kiềm được.

“Ta sẽ đi lên thuyền của Mai Hoa Đường, ta muốn nhận nhiệm vụ xử lý Đạm Ưu
Nhã, dù sao thì nhiệm vụ đó nghe có vẻ nhẹ nhàng” Bạch Kỳ tự đề cử cho mình,
đường nào cũng không có lợi cho hắn. Chỉ có nhiệm vụ này là vừa sức nhất.
Khuyết Nguyệt cũng không từ chối, không phải ai cũng vui vẻ làm mấy việc này.

“Vậy cũng tốt, dù sao nếu anh đi nơi khác thì em cũng không đồng ý. Chờ sau
khi hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ chạy qua chỗ anh ngay lập tức” Vô Ưu nghiêm
giọng nói, nàng không cho phép Bạch Kỳ xảy ra chuyện, thật tình thì nàng đã
ngăn cản hắn, nhưng sau cùng vẫn không được.

“Ta sẽ đi giải quyết mấy chuyện, ta không chắc là có nguy hiểm hay không nhưng
các người cứ theo kế hoạch mà làm” Khuyết Nguyệt phất tay nói, sau đó đạp trên
mặt nước mà đi, khi tiếp cận một con thuyền nhỏ thì nhún chân nhẹ một cái.
Khuyết Nguyệt lộn một vòng rồi dừng ở trên đỉnh thuyền.

Thuyền nhỏ không hề bị dao động, chỉ lắc nhẹ một cái rồi chậm rãi trôi về phía
trước. Bạch Kỳ tự ngẫm thấy khinh công của Khuyết Nguyệt quả nhiên rất lợi
hại.

“Phải giữ mạng, nhiệm vụ chỉ là thứ yếu thôi” Vô Ưu vỗ vào vai Bạch Kỳ, sau đó
nhét vào tay Bạch Kỳ một hộp gỗ. Bạch Kỳ nắm chặt lấy hộp gỗ, mùi thuốc từ bên
trong đó bốc ra.

“Nếu không đánh lại thì cứ bỏ trốn, viên đan dược này sẽ cứu lấy anh một mạng”
Bạch Kỳ nhận lấy viên đan dược mà không có gì để đáp trả, hắn đành cởi áo, lấy
miếng Chu Tằm Y sớm đã rách nát đưa cho Vô Ưu, Chu Tằm Y tuy đã hư hại nhưng
chống đỡ thêm một kích trí mạng thì không vấn đề gì.

“Bảo trọng” Bạch Kỳ kéo Vô Ưu lại, hôn lên trán nàng. Vô Ưu không nói mà chỉ
quay người bỏ đi. Bạch Kỳ chỉ đứng thêm một lát rồi cũng đi mất.


Bạch Ảnh - Chương #64