Duy Vũ Quân


“Hôm nay chúng ta sẽ học về thơ ca, trò Kỳ, trò ngó nghiêng đi đâu thế. Có tin
là ta mách cha trò, không cho trò ra ngoài đi chơi nữa không?” Thầy giáo đang
giảng bài trên bài thì chỉ tay vào một đứa nhóc ở bàn dưới nói, đôi mắt nghiêm
khắc của thầy giáo vẫn không làm cho cậu học sinh sợ hãi.

“Hôm nay dạy như thế là đủ rồi. Con phải về trước” Bạch Kỳ đứng dậy đi ra khỏi
lớp, hành động của hắn làm cho mấy đứa nhỏ trong lớp nhốn nháo cả lên, lập tức
có mấy đứa to cao như người lớn chạy theo vẫy tay gọi.

“Thiếu gia, thiếu gia. Không được cúp học nữa” Bạch Kỳ vẫn cắm đầu đi thẳng,
hắn quay lại lườm mấy tên đuổi theo làm cho bọn hắn sợ hãi không dám bước
tiếp. Thiếu gia tính tình như thế bọn họ đã biết, khi muốn làm thì có trời
xuống ngăn cản.

Dù tính tình của thiếu gia như thế, nhưng thật sự thiếu gia lại là một người
rất tốt, chưa bao giờ quá đáng với gia nhân, thậm chí còn xin cha mình cho đám
gia nhân như bọn hắn học chữ, thiếu gia học cũng rất giỏi, tuy rằng thầy đồ
không nói ra nhưng trong lòng cũng rất quý mến thiếu gia.

Với cậu học trò thông minh, nhanh nhẹn này thầy đồ không ghét được. Mà lão gia
ở nhà còn cưng thiếu gia như cưng trứng, không bao giờ để thiếu gia phải thiệt
thòi, trên đời chỉ cần thiếu gia muốn một là sẽ có một, muốn hai thì không
được thêm ba.

Bạch Kỳ cắp cuốn sách trong nách, vừa đi vừa đá bay đi mấy hòn đá trên đường.
Đi ngang qua ruộng của nhà hắn, đám gia nhân ai cũng gật đầu chào hỏi, Bạch Kỳ
chỉ gật đầu rồi đi tiếp.

Tới một khoảng đất trống khá lớn, Bạch Kỳ mới dừng lại, dựa mình vào gốc cây
to, lúc này hắn mới lẩm bẩm lại mấy bài thơ thầy vừa dạy, nhưng Bạch Kỳ vẫn
không thể nào tập trung được.

Trong đầu của hắn vẫn còn vang lại câu chuyện mà mẹ kể hôm qua. Câu chuyện về
tiên nhân.

Đồn rằng, trên đời này có tiên. Họ là những người sống ở tít bầu trời cao, họ
không đi bộ mà chỉ bay, nghe đồn rằng tiên nhân có thể sống ngàn năm, có thể
di dời biển núi. Mẹ lại kể tiên nhân rất thích giúp người, chỉ cần là yêu ma
hoành hành trong thế gian sẽ có tiên nhân tới độ hoá yêu ma.

Ở gần nhà Bạch Kỳ ở có một ngôi miếu nhỏ cực kỳ vắng người. Ngôi miếu này
không có ai cúng bái, chỉ có duy nhất gia đình Bạch Kỳ là đều đặn mỗi dịp lễ
đều dâng hương và lễ vật. Trong ngôi miếu này có thờ một cái bài vị, mẹ hắn kể
đây chính là tên của tiên nhân lưu lại.

Ngày xưa, tổ tiên của Bạch Kỳ có duyên với một tiên nhân, người đã giúp đỡ tổ
tiên nhà họ Bạch rất nhiều. Cũng không biết cớ gì mà tiên nhân kia lại coi
trọng một người nhà họ Bạch, sau khi mang người đó đi tiên nhân và cả người
kia cũng không còn trở về nữa.

Chuyện này, nghe đâu là đã gần ngàn năm trước, cũng không ai biết thật giả ra
sao. Chỉ biết, câu truyện này cứ thế lưu truyền từ đời này qua đời khác.

Bạch Kỳ nằm gác tay lên trán suy nghĩ, phải chi hắn có thể thành tiên nhân thì
tốt quá, năm ngoái bà ngoại qua đời, mẹ nói là ngoại bệnh già, vốn già đi là
việc không thể tránh khỏi, con người không phải là tiên nhân. Giá mà Bạch Kỳ
có thể thành tiên nhân thì hay biết mấy, biết đâu, hắn sẽ cứu được mọi người
xung quanh mình.

“Bạch Kỳ” Đang suy tư thì Bạch Kỳ bị giọng nói quen thuộc đánh thức, nhỏ con
gái trạc tuổi hắn đang bưng một rổ củ cải tới, nhỏ con gái vẫn mặc bộ đồ thôn
quê màu xanh quen thuộc. Bạch Kỳ nở nụ cười, sau đó chạy lại nắm tay nhỏ con
gái chạy đi mất, mặc kệ rổ củ cải rơi vãi đầy đất.

………………………

“Ngươi tỉnh?” Bạch Kỳ mơ màng thức dậy, trước mắt hắn là trần nhà bằng đất
quen thuộc. Vậy ra hắn không chết, Khuyết Nguyệt đang đứng khoanh tay cách đó
không xa. Bạch Kỳ đứng dậy lắc đầu, vết thương trên người hắn đã được bó lại
kỹ càng, thậm chí còn có mùi thuốc xộc vào lỗ mũi.

“Ta cũng nể ngươi thật. Chúng ta chưa bao giờ thấy Vô Ưu tức giận tới thế,
chẳng thể ngờ, đi ám sát người khác không xong, còn bị người mình đánh cho một
trận” Khuyết Nguyệt cười cười che đi khuôn mặt bị đánh bầm dập của mình, Bạch
Kỳ không có ý định đánh giết người khác như hắn tưởng, Bạch Kỳ không nói gì mà
chỉ đứng thẳng dậy vươn vai.

“Ý ngươi là sao?” Bạch Kỳ quơ tay trong không gian, sau đó vờ như vô ý đánh
Khuyết Nguyệt mấy cái, trái với suy nghĩ của hắn Khuyết Nguyệt cũng không phản
kháng gì.

“Bạch Kỳ, ta xin lỗi” Khuyết Nguyệt bất chợt quỳ xuống đất, ở Khuyết Nguyệt
luôn có một sự kiêu ngạo khó giấu, chẳng thể tin ngày hôm nay hắn lại quỳ.

“Vì chuyện gì?” Bạch Kỳ cũng không đỡ Khuyết Nguyệt dậy, nói hắn không giận là
giả, có điều hắn vừa mơ. Mà mơ rồi thì mọi cảm xúc cũ đều tan đi như khói.

“Khi bọn họ muốn giết ngươi, chúng ta đã không cản lại. Ta đã không tin tưởng
ngươi, sau khi tìm hiểu chúng ta mới biết ngươi thật sự không hề muốn dính vào
vòng xoáy này, có điều bây giờ đã muộn, chúng ta đã vô tình lôi ngươi vào, ta
thật sự xin lỗi” Khuyết Nguyệt cúi đầu nói, hắn cắn chặt răng, trên đời này
bọn hắn đã đặt niềm tin sai vào nhiều người, nhưng lần này Bạch Kỳ thì không
phải những người đó.

“Thật ra, ta mới là người có lỗi. Thật sự là Cô Dung có đưa lời nhắn cho
ngươi, chỉ là ta,…ta không đưa nó cho ngươi sớm” Bạch Kỳ vẫn còn áy náy chuyện
này với Khuyết Nguyệt, tuy nhiên Khuyết Nguyệt chỉ lắc đầu.

“Thật ra vì chuyện này bọn họ mới nghi ngờ ngươi. Hơn nữa, Cô Dung đã dặn ta
đoán nàng từ trước, chỉ là, thôi, đừng nói nữa, nỗi dằn vặt này, cứ coi như là
không có gì đi” Khuyết Nguyệt lắc đầu đứng dậy, dù hắn miễn cưỡng nở một nụ
cười tươi nhưng vẻ mặt mếu máo của hắn thì không che đi được.

“Đúng rồi, ngươi mau đi theo ta. Có lẽ giờ này Vô Ưu đang quậy tung lên rồi”
Khuyết Nguyệt như chợt nhớ ra gì đó rồi chạy đi, Bạch Kỳ cũng tò mò theo sau.
Hai người đi tới một khoảng sân lớn, lúc này Vô Ưu đã đứng ở đó, bao quanh
nàng là hơn bảy lão già rau tóc bạc phơ.

“Vô Ưu con không nên cố chấp, hắn tỉnh dậy chắc gì tha thứ cho chúng ta, con
hao tổn nhiều thuốc quý như vậy làm gì. Chi bằng giết hắn cho rồi” Một lão già
đưa tay hoà giải, lúc này lão chỉ có thể núp đằng sau mấy lão già khác.

Hai mắt Vô Ưu lạnh như băng, tay nàng nắm chặt, Vô Ưu tỏ ra một thứ khí thế
nguy hiểm. Nàng phất tay áo lạnh lùng nói.

“Nếu Bạch Kỳ chết, Vô Ưu coi như cũng chết tâm. Lúc đó, không biết Vô Ưu sẽ
làm ra chuyện tày đình gì, lúc đó các vị nguyên lão xin đừng trách” Mấy vị
nguyên lão không dám vọng động, ai cũng biết võ công của Vô Ưu rất lợi hại,
không ai muốn mình là người đi trước đối đầu với Vô Ưu.

Chỉ có một lão già nghiêm túc, thần thái không có vẻ gì là chịu thua.

“Con nên nhớ, chúng ta tồn tại là vì lý do gì. Trước mục đích tối cao vì nhân
dân, không có thứ tình cảm nào đáng giá cả. Hơn nữa, còn cũng biết, con đường
chúng ta đi rất khó khăn, không phải là nơi cho một tên yếu đuối tồn tại được”
Trước lời nói của lão già Vô Ưu chỉ nhíu mày mà không đáp trả.

“Hắn không yếu đuối, võ công của hắn không mạnh mẽ bằng con, nhưng tuyệt đối
là khó phá giải. Hơn nữa, chẳng phải hắn có thể giết sạch đám người truy sát
mình sao?” Vô Ưu chầm chậm nói, cổ cầm trong tay cũng đặt ra đất, nếu như hôm
nay nguyên lão không đồng ý thì nàng sẽ phá vây đưa Bạch Kỳ đi thật xa.

“Thứ nhất, chúng ta chứa chấp hắn ban đầu chẳng qua là vì hắn nhìn rất phong
lưu, thích hợp để giao lưu với đám công tử quyền quý, thứ hai, chính vì việc
hắn giết sạch đám người truy sát, khiến cho quân của Thạch Lưu rất tức giận.
Bọn họ đều là huynh đệ của Thạch Lưu, con muốn vị hắn mà trở mặt với Thạch Lưu
sao?” Mạnh lão vốn là lão già nhận Bạch Kỳ vào lúc này cũng lên tiếng.

“Con sẽ giết sạch đám người Thạch Lưu, chẳng phải mấy vị nguyên lão cũng sớm
không vừa mắt cách lợi dụng dân tha phương của hắn sao? Chỉ cần nói một tiếng,
con lập tức giết sạch bọn họ, nếu con có chết, không cần chôn cất, chỉ cần thả
Bạch Kỳ đi thật xa là được” Vô Ưu rất quyết tâm nói, tình hình lúc này rất
căng thẳng.

Vụ ám sát này, bọn họ đi có vài người, còn lại đều là lính của Thạch Lưu, thủ
lĩnh một tổ chức kháng chiến khác, việc này thật sự làm hai bên gần như trở
mặt.

“Xin hỏi, đây rốt cuộc là nơi nào” Bạch Kỳ đột nhiên lên tiếng, khiến cho tất
cả ánh mắt đổ dồn về hắn.

“Ngươi đã tỉnh sao? Được, ta cũng không ngại mà hù doạ ngươi một chút, bọn ta
chính là quân phản loạn, mấy năm gần đây Lê Anh Tông lên ngôi đã bóc lột dân
chúng tới phát điên, người người nhà nhà rơi vào cảnh không thể siêu sinh, mà
tên Vô Thương còn nguy hiểm hơn, hắn có dã tâm làm vua, nếu hắn thật sự lên
ngôi thì chắc chắn cảnh lầm than sẽ xảy ra lần nữa. Cho nên chúng ta, quân Duy
Vũ, của Duy Vũ Vương Hầu lập nên, quyết tâm ở giữa hang hổ, tìm cách ám sát Vô
Thương, ngăn chặn chiến tranh, giết chết cẩu hoàng đế, tôn Duy Vũ đại nhân làm
vua” Một lão già kiêu ngạo nói.

Tổ chức kháng chiến như bọn hắn nhiều lắm, nhưng mạnh nhất vẫn là Duy Vũ Quân
bọn họ. Tuy rằng hầu hết quân lực đều tập dượt ở ngoại bang, chỉ có một chi
rất nhỏ ở giữa những nơi hung hiểm thế này để làm sát thủ nhưng ai cũng võ
nghệ hơn người. Duy Vũ Quân bọn họ tự lập thành thị tiếp nhận lưu dân khắp
nơi, đồng thời đào tạo đời sau thành sát thủ, chuyên ám sát quý tộc và thu
nhập tình báo ở thành Kim Ngư.

Việc tình báo cần rất nhiều nhân lực cho nên Lưu Vũ Quân phải hạ mình liên kết
với thủ lĩnh mấy tổ chức rời rạc như quân kháng chiến ở ngoại ô Kim Ngư của
Thạch Lưu. Tuy rằng mục đích và cách làm hai bên đều khác nhau, nhưng do đã bị
ép vào đường cùng chỉ còn cách này là khả thi nhất.

“Vậy sao? Thế có cách nào để cho Vô Ưu cô nương không chịu thiệt không? Ta
muốn giúp nàng”

“Đơn giản, tham gia vào chúng ta, chấp nhận làm sát thủ” Mạnh lão lên tiếng,
hắn nghĩ rằng Bạch Kỳ sẽ sợ hãi mà rút lui.

“Được, vậy để chứng tỏ thành ý. Ta sẽ giúp các ngươi thu thập quân của Thạch
Lưu, sau khi trả hết ân oán, ta liền đi. Dù sao nếu có chiến tranh hay Vô
Thương làm hoàng đế thì đều không có lợi cho ta” Bạch Kỳ ung dung nói, hiện
tại thì cách này xem ra là tốt nhất, mà Bạch Kỳ cũng phải giải quyết cho xong
chuyện ở đây rồi đi ra nước ngoài, không về nữa. Ở đâu cũng vậy, phải khoáy
động một chút mới đi được.

“Ta đi với anh ấy” Vô Ưu suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, nàng không đồng ý với
cách làm của Bạch Kỳ. Nhưng xem ra đây là cách thuận lợi cho cả hai nhất.


Bạch Ảnh - Chương #60