Vô Ưu dừng lại, bản thân nàng cảm thấy toàn bộ xúc cảm của nàng đã dùng hết,
mọi ức chế trong bao nhiêu năm được tiết ra làm cho Vô Ưu vô cùng thoải mái.
Do quá đắm chìm vào nhạc cảnh cho nên Vô Ưu không nhận ra có người đang ngắm
nhìn mình.
Mà có lẽ dù không đàn nàng cũng không tưởng tượng được mình đang bị nhìn lén
ngay tại Vô Thương Thiên Phủ. Vô Ưu vốn là tài nữ trứ danh của thành Kim Ngư,
lúc xế chiều cô được gọi vào để đàn hát cho tiệc rượu của Vô Thương tướng
quân, khi cuộc vui tàn thì trời cũng đã khá khuya, may là có phu nhân Hồ Điệp,
vợ của Vô Thương tướng quân cho nàng ở lại ngủ một đêm trong gian nhà trống.
Giữa đêm khuya thanh tịnh, chẳng có gì để làm, thường thì giờ này Vô Ưu đang
ngồi tính toán sổ sách để lo cho công việc buôn bán sáng mai, nhưng bây giờ Vô
Ưu chẳng tìm đâu ra cảm hứng để làm việc cả.
Vốn chẳng có gì để làm Vô Ưu đành lấy đàn ra giết thời gian, nhưng càng đánh
nàng lại càng thấy tức. Tại sao nàng lại phải bỏ công sức và tâm tình ra, bỏ
bao nhiêu năm mồ hôi công sức để luyện tập chỉ để mua vui cho đám quý tộc
cường quyền.
Trên đường tới đây, chính mắt Vô Ưu thấy những tài nữ khác không chỉ phải phục
vụ tinh thần mà là còn phục vụ cả thể xác nữa. Những đôi mắt mông lung phải
giả vờ đang thỏa mãn, chỉ để làm gì? Cầm vài đồng bạc, những người như Vô Ưu
chả dùng tiền nhiều để làm gì cả, Vô Ưu biết họ quyết định hy sinh tuổi trẻ
cùng tài sắc của mình chỉ để sau này, khi nhan sắc phần nào tàn phai thì có
người chọn về làm vợ lẻ, như thế là đủ lắm rồi.
Mang danh là tài nữ, nhưng Vô Ưu biết người đời gọi những cô gái như cô là kỹ
nữ, dù rằng tài sắc của những người như cô chả thua kém một vị tiểu thư hay
công chúa nào cả. Nhưng thân phận sinh ra đã là đàn bà thì phải chấp nhận. Con
người ta được ông trời ban cho cái tài thì phải chấp nhận gánh luôn cả cái
“tai”.
Nhưng Vô Ưu chỉ có thể giấu những cảm xúc đó trong lòng, nàng chẳng thể chia
sẻ cho ai. Vô Ưu muốn giải thích cho mọi người biết về nổi khổ tâm của những
kẻ lấy mình làm vui cho thiên hạ, nhưng nàng lại không có tiếng nói. Nói ra
thì đừng nói là giữ cái danh cho bản thân, giữ cho mình cái mạng thôi cũng
khó.
Vô Ưu không cần người khác hiểu cho mình, mà là cho những kẻ khác, những đóa
hoa đã tàn khi còn chưa nở, nguyện vọng duy nhất của Vô Ưu là bảo vệ thân phận
của những người giống như cô. Không phải sống trong thù hận như cô, không phải
lạc lõng như cô.
Chỉ có âm nhạc, thứ ngôn ngữ không lời như âm nhạc là thứ duy nhất Vô Ưu có
thể mang tâm tình của mình cho nhân thế cùng nghe. Người nghe thì nhiều, kẻ
khen hay cũng không hề thiếu, nhưng kẻ hiểu thì chẳng một ai, chẳng một lời
đồng cảm nào cho cô.
“Không hiểu sao? Ta cứ cảm thấy bức bối thế này?” Vô Ưu thầm nghĩ trong lòng,
mọi phiền nhiễu sớm đã tan đi, nhưng Vô Ưu lại cảm thấy đáy lòng mình bị đè
nặng bởi một cái gì đó, một thứ gì đó áp đảo Vô Ưu hoàn toàn, cô cảm thấy nhạc
âm của mình đã chắp cánh bay lên khắp trời cao, nhưng tầng trời mà cô chạm tới
chỉ là tầng đầu tiên trong chín tầng trời.
Vô Ưu chỉ chú tâm vào âm nhạc, mắt cô chỉ dừng vào dây đàn, tay của cô chỉ múa
trên đó, tai của cô thì hoàn toàn chìm vào trong chính âm thanh của mình đánh
ra, nhưng không hiểu sao? Khi đánh xong Vô Ưu cảm thấy đáy lòng mình càng ngày
càng nặng. Phiền nhiễu đã đi mà sao lòng nàng lại trĩu.
Vô Ưu lắc đầu, gió thổi hơi mạnh làm cho những nhánh hoa đào run run làm rơi
xuống những cánh hoa đào rơi lả tả, mấy cánh hoa bay vào áo tà áo trắng của Vô
Ưu, tạo ra vài điểm đỏ khiến cho nàng trông vô cùng nổi bật.
Vô Ưu vuốt mái tóc đen dài của mình rồi mặc kệ cây đàn ngoài sân mà cất bước
vào trong, cánh hoa đào như mưa chôn chiếc đàn ngày một sâu.
Cách đó không xa, ở trên một tòa tháp cao. Một khuê phòng sang trọng được
trang trí hết sức nho nhã, mấy tấm bình phong kín đáo che đi hình ảnh của một
người con gái, chỉ mơ hồ lộ ra chiếc bóng hắt lên tường qua ánh đèn dầu.
Mấy tấm màn treo cửa như một mặt hồ bị ném đá vào gợn lên mấy cái rồi im bặt,
trong không gian chẳng còn lại âm thanh gì ngoài tiếng thở dài.
“Tiếng đàn của cô gái kia, cô nghe hiểu ý nghĩa của nó chứ?” Một giọng nói
ngọt lịm như của trái cây vừa chín tới, một bàn tay thon gọn thò ra từ tấm
bình phong, bàn tay đó lấy vài ba trái vải đỏ au đem vào trong.
“Vâng, tiếng đàn kia hẳn là ẩn chứa rất nhiều ý cảnh” Ngoài cửa phòng một cô
thị nữ xinh đẹp, khuôn mặt như tượng tạc, cô thị nữ mặc một bộ áo tứ thanh màu
xanh da trời, làn da hồng hào của nàng càng làm nổi bật dưới ánh đèn dầu.
“Không phải đâu? Thôi, ngươi lui ra đi. Tiếc thật, mãi mới tìm được một tri
âm, thế mà tiếng đàn lại dứt quá sớm” Một giọng cười giòn giã như tiếng chuông
vang ra từ tấm bình phong, tiếng cười như làm không gian biến ảo, làm cho nhân
tình điên đảo.
“Vâng thưa tiểu thư. Nhưng mà còn một việc nữa, chủ nhân bảo đã sắp tới hội
Hát Bội rồi, tiểu thư nên tranh thủ gặp Tiêu Diêu Lâu Chủ đi ạ” Người thị nữ
dặn dò một câu với vẻ mặt thận trọng rồi mới dám lui ra.
“Ta biết rồi” Giọng nói kia lại vang ra, tiếng cười mỗi lúc càng giòn. Gió
bỗng nhiên nổi lên khiến cho đồ đạc trong phòng bay phất phới, ngoài cửa sổ
mấy con bướm trắng từ cửa sổ bay ra, cánh bướm bay trong đêm tạo ra một nhịp
điệu lên xuống rất thích mắt.
“Ôi, thứ sát ý này” Tiếng cười im hẳn, mấy cánh bướm từ trên trời rụng rơi
xuống đất.
...........................
“Ngươi làm gì vậy? Còn không mau lùi lại, không thì ta sẽ báo cho quan phủ đó”
Một người thiếu nữ bị đẩy vào trong gốc cây, vai áo của cô đã bị kéo xuống quá
nửa, để lộ ra nửa bộ ngực trắng ngần giấu đằng sau chiếc yếm màu hồng.
“Thoải mái đi mỹ nữ? Chẳng mấy khi ta có cơ hội thưởng thức nữ nhân thành thị
cho nên cứ thỏa mãn một lần đã, có đi tù mấy năm thì có xá gì cơ chứ” Bạch Kỳ
càng ngày càng lộ rõ ra ý định của mình.
Đôi bàn tay của hắn sờ vào đùi của cô nàng làm cho cô càng phát ra âm thanh
hoảng sợ, cả khuôn mặt của người con gái đỏ ửng, mồ hôi nhanh chóng nhỏ rơi
nhễ nhãi.
“Thành ca ca, cứu ta với. Ta sẽ không bỏ huynh đi nữa mà” Tiếng cô gái mỗi lúc
một to hơn nhưng với ở giữa khu rừng hoang vắng thế này thì tiếng hét của cô
gái chừng nào mới có thể tới tay người khác.
Nhưng đã có bất ngờ xảy ra, khi mà cô gái đã chịu không nổi nữa, có ý định
buông tha để cho Bạch Kỳ muốn làm gì thì làm thì trong bụi cỏ nhảy ra một
thanh niên áo vàng, trên người hắn chẳng có gì đặc biệt ngoài cái mũi cao hơn
người ta một chút.
Trong tay hắn nắm chặt một thanh đại đao, thoạt vừa nhìn qua còn to hơn cả
thân thể của hắn nữa, dáng vẻ của người thanh niên áo vàng trông thật gầy yếu
nên cầm thanh đại đao trên tay không những không tạo ra cảm giác uy vũ mà chỉ
khiến hắn trông rất buồn cười.
“Thành ca, huynh đã tới rồi, mau cứu muội khỏi cái tên ác ôn này” Nhưng cô gái
kia sớm đã hồn vía lên mây nên đâu còn để ý tới mấy việc đó làm gì, nàng chỉ
thấy Thành ca trong mắt nàng thật là uy vũ, xuất hiện như một chiến tướng hùng
dũng.
Nhìn tà áo vàng của Thành ca bay bay trong gió cũng tạo cho nàng cảm giác tin
tưởng, lúc bây giờ nàng thật sự có tự tin là vị ca ca này của mình thật sự có
uy lực đánh tan hết mọi yêu ma quỷ quái, đừng nói gì tới một tên trộm hái hoa
như Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ sớm đã nén sự buồn cười trong lòng tới cực hạn, nhưng hắn vẫn phải cố
nhịn lại, khiến cho bản thân mình càng trở nên thô bỉ càng tốt. Vốn, hắn đã
sớm nghe về sự lố bịch của bọn con nhà giàu qua lời kể của Bát Chữ, nhưng thật
tình hắn chả thể ngờ bọn hắn lại có thể diễn sâu thế này, diễn nhập tâm tới
mức suýt tí nữa Bạch Kỳ nghĩ mình thật sự là một tên chẳng ra gì, và vị Thành
công tử đây chính là bậc anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.
“Cứ để ta, đã bảo là đừng có ra bìa rừng chơi rồi mà. Để bây giờ phải gặp bọn
người như thế này. Tên kia, đỡ đao của ta” Hắn chưa nói dứt lời đã vung đao
chém tới, thanh đao có lẽ đã nặng hơn sức chịu đựng của hắn, chỉ thấy hắn chịu
không nổi mà bị lôi về phía trước, nếu không chuẩn bị trước có lẽ hắn đã ngã
mất rồi.
Bạch Kỳ giả vờ như hoảng sợ cực điểm, mà đúng là hắn có sợ thật. Nếu chẳng may
tên kia dùng đao tự chặt chết bản thân hắn thì tội giết người này sẽ bị đổ lên
đầu Bạch Kỳ rồi, như thế quá oan khuất.
Bạch Kỳ chỉ hét lên một tiếng sợ hãi rồi quay đầu chạy đi, cũng không cần chạy
quá xa. Hắn chạy ra bụi cỏ cách nơi đấy vài chục bước chân, nơi đó đứng sẵn
đám người Bát Chữ, Bát Chữ đang núp đằng sau một viên đá to còn huynh đệ của
hắn thì cũng tự động chia ra khắp nơi mà dòm ngó.
“Ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa, dù chỉ là nửa bước” Thiếu gia họ Thành
ôm chặt người con gái yếu đuối vào lòng, thanh đại đao do nặng quá không cầm
nổi đã vứt trên mặt đất, thật tình hắn muốn vừa cầm đại đao vừa ôm, như vậy sẽ
ngầu hơn rất nhiều, tuy nhiên do mẹ đã dặn là không được chơi dao, với cả nếu
hắn bị sức nặng của thanh đao kéo xuống thêm lần nữa thì thật là xấu hổ.
“Ta tin mà, ta cũng không bao giờ rời xa huynh nữa, vĩnh viễn không bao giờ
rời xa” Người con gái gục đầu vào trong lòng chàng trai mà khóc, cảnh tượng
thật là đẹp, thật là đáng hâm mộ.
Sau cùng, sau khi không biết đã tâm tình bao nhiêu câu cặp tình nhân mới dắt
tay nhau đi mất. Lúc này Bạch Kỳ mới bật cười thành tiếng nhưng chưa được thỏa
thuê thì tên thiếu gia họ Thành lại quay trở lại.
Hắn dùng tay kéo cả cây đao đi, nhìn qua chật vật cực kỳ, gân xanh gân đỏ nổi
đầy cả khuôn mặt của hắn.
“Nhanh lên nào Thành ca, muội có thứ muốn cho huynh đó” Nghe tới đó gã thiếu
gia họ Thành quên hết mệt mỏi, dùng hết sức bình sinh khuân cây đao lên vai,
rồi bỏ đi, đáng lẽ ra nếu được thì hắn sẽ để thanh đao lại vì nó nặng quá,
nhưng vì đây là thanh đao thờ trên bàn thờ tổ tiên cho nên hắn phải mang vào,
trước khi đi Thành thiếu gia còn không quên đưa ngón tay cái về phía mấy bụi
cỏ.
Nơi mấy “ân nhân” của hắn đang nằm lăn lóc mà cười.