Bạch Kỳ dựa lưng vào trong tường mà ho ra máu, từ trước tới giờ Bạch Kỳ hiếm
khi nhận mình hơn ai cái gì. Chỉ có cái liều là Bạch Kỳ tự cho mình không thua
kém bất kỳ ai, Bạch Kỳ rất liều mạng, mỗi khi lâm vào hiểm cảnh thì cái độ
liều của Bạch Kỳ cứ thế tăng lên. Hắn đã từng vào sinh ra tử không biết bao
nhiêu lần, có những kẻ võ công cao hơn hẳn rất nhiều, nhưng khi hai bên đối
đầu thì người chiến thắng vẫn cứ là Bạch Kỳ.
Tất cả nằm ở một chữ liều.
Liều mạng không phân biệt sống chết, Bạch Kỳ rất sợ chết, nói đúng hơn hắn rất
không tình nguyện đi chết, chính bởi vì thế mà Bạch Kỳ mới liều mạng. May mắn
là từ trước tới giờ may mắn luôn nằm về phía Bạch Kỳ, cuộc đối đầu của hai tên
liều mạng đôi khi không được tính bằng bản lĩnh, mà là ở vận may.
Vết thương lần này khá nặng, khác với những lần trước, Bạch Kỳ thường được một
người đi ngang qua cứu giúp hay vì một lý do nào đó mà trải qua được khổ nạn.
Lần này hắn chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, nếu Bạch Kỳ mò về được thành
phố dưới lòng đất thì có cơ may Bạch Kỳ sẽ sống, chỉ là có thể thôi.
Khi hắn mò vào được thông đạo trời đã tối om, Bạch Kỳ lê thân thể đầy rẫy vết
thương của mình trên nền đất. Thông đạo không có quá nhiều ánh sáng, chỉ có
mùi ẩm ướt của đất và mùi máu tươi của Bạch Kỳ. Chỉ cần một tên sát thủ bình
thường nhất e rằng cũng đủ sức giết Bạch Kỳ.
“Bạch Kỳ” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Vẫn là phong thái và cái giọng
nói mê người của Vô Ưu, Bạch Kỳ chỉ có thể thở dài, hắn biết lý do mình rơi
vào tình cảnh này ít nhiều cũng có liên quan tới nàng, hay nói đúng hơn là
liên quan tới thành phố dưới đất, sở dĩ hắn tìm về đây là vì hy vọng nơi này
không là địch, nhưng xem ra suy đoán của hắn đã sai lầm.
“Ta thật là bất cẩn, tại sao ta lại quên mất trên cuộc đời này không có chuyện
gì là tự nhiên chứ. Một cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện rồi mê luyến ta, e
rằng việc này quá khó tin. Vậy mà ta lại tin” Bạch Kỳ ngồi dậy, trong từ điển
của Bạch Kỳ không có từ chịu chết, hắn dự định sẽ chống trả lần cuối cùng.
Nhưng vết thương của Bạch Kỳ nặng hơn hắn tưởng, chỉ vừa đứng lên, Bạch Kỳ đã
bị thoát lực mà bệt xuống đất. Máu tươi từ cổ họng còn phun ra nhiều hơn ban
đầu, nếu không phải có Chu Tằm Y bảo vệ hắn một phần thì e rằng Bạch Kỳ đã sớm
chầu diêm vương.
“Để em băng bó cho anh, anh bị thương nặng quá” Vô Ưu thốt nhẹ sau đó chạy về
phía Bạch Kỳ, nàng không nói gì cả chỉ dùng băng gạc mang theo để sơ cứu vết
thương của Bạch Kỳ. Trong phút chốc, Bạch Kỳ và cả Vô Ưu không biết phải đối
mặt nhau như thế nào.
“Băng bó cho ta xong? Nàng sẽ giết ta đúng không?” Bạch Kỳ nắm lấy cổ tay của
Vô Ưu kéo ra, hắn không còn quá nhiều sức chống cự, mà Bạch Kỳ cũng không phải
là người tin vào kỳ tích, không chết quá khó coi, vậy đã là phúc phần của hắn
rồi. Vô Ưu không dừng lại mà tiếp tục băng bó, ánh mắt phân vân cùng với bàn
tay hơi run của Vô Ưu nhất thời làm Bạch Kỳ thở dài lần nữa.
“Đúng, theo như lệnh, ta phải giết chàng. Đó không chỉ là mệnh lệnh, mà đó là
số mệnh, từ khi trở thành một phần của tập thể, lý tưởng của chúng ta là tuân
lệnh tuyệt đối” Vô Ưu trầm tư nói, quyết định trừ khử Di Xuân Viện đã có từ
trước, vốn ban đầu Bạch Kỳ không nằm trong kế hoạch, nhưng sau cùng những
nguyên lão đã quyết diệt trừ hắn.
Một kẻ thân thiết với Mai Hoa Đường và Tiêu Diêu Lâu thì rõ ràng là không phải
bạn của bọn họ. Trong mắt của bọn họ, đám nhà giàu, quyền thế ấy so với cặn bã
còn thối hơn. Lý luận của bọn hắn là diệt từ trong trứng nước, đối với người
như Bạch Kỳ, càng phải diệt.
Vô Ưu nhận nhiệm vụ theo dõi Bạch Kỳ, ban đầu Vô Ưu có ý định từ chối, nhưng
nghĩ tới cảnh sẽ có một người khác bên cạnh Bạch Kỳ, có thể người đó sẽ chẳng
đối xử tốt với hắn, có thể người đó sẽ giết hắn khi hắn say ngủ, chỉ nghĩ tới
đó thôi là Vô Ưu lạnh người, nàng quyết định tự mình bên cạnh Bạch Kỳ, như vậy
yên tâm hơn nhiều.
“Kỳ thật, ta biết một thành thị tồn tại dưới đất không phải là việc bình
thường, phải có lý do, nói đúng hơn là phải có ai đó khiến họ trốn tránh, ta
vốn không để tâm tới chuyện này. Quy tắc của ta rất đơn giản, ta không lợi
dụng ai cả, ai đối với ta ra sao, ta đối lại như vậy. Nhưng xem ra, vẫn không
thoát khỏi tầm mắt của nàng” Bạch Kỳ ho ra một ngụm máu, nếu muốn, hắn có thể
tính kế khiến cho người ở thành thị dưới đất chết mà không biết tại sao mình
chết.
Với độc kế của mình, Bạch Kỳ đã hại chết không biết bao nhiêu là người. Nhưng
đó đều là những chuyện sớm đã qua rồi, Bạch Kỳ muốn nghỉ ngơi, hắn ở thành Kim
Ngư là để tìm lại cảm giác thoải mái như lúc vừa rời đi, không phải tới để
dính vào vòng xoáy của nhân thế.
Nhưng xem ra, dù hắn chạy đi đâu đi nữa thì vẫn không thể thoát khỏi hai chữ.
“Hồng Trần”
Bạch Kỳ thì thào nói, đã là người thì không chạy khỏi hai chữ này, người có
tâm muốn buông nhưng ai cho ngươi buông. Cờ muốn ngừng bay nhưng gió vẫn thổi
phần phật thì thử hỏi làm sao cờ dừng bay được?
Bạch Kỳ mất đi hết mục đích của mình, bây giờ, cho dù có được sống đi nữa thì
trong một khoảng thời gian rất dài về sau hắn cũng không biết mình sẽ làm gì.
“Đúng, là Hồng Trần. Anh không có tội gì cả, lỗi là ở nhân thế, con người
không thoát khỏi bụi trần nơi không tiếc đấu đá tranh giành, ai cũng nghĩ mục
đích của mình mới đúng đắn, ai cũng nghĩ mình mới là nhất, cho nên tranh đấu
xảy ra. Giai cấp với giai cấp, con người với con người, kẻ giàu thì không ghét
kẻ nghèo, nhưng kẻ nghèo chắc chắn sẽ ghét kẻ giàu. Không cần biết lý do tại
sao người kia giàu, mình lại nghèo, họ chỉ cần nghĩ đám nhà giàu toàn một lũ
xấu xa và diệt sạch bọn chúng là được” Vô Ưu thở dài nói, nàng dính vào trong
vòng xoáy này quá sâu, không thể rút ra được, nếu thắng nàng chưa chắc còn
sống, nhưng thua thì chắc chắn phải chết.
“Ta không trách ai cả, ta chỉ trách mình, ta đã quá xem thường mâu thuẫn của
các ngươi. Xem ra thiên hạ bây giờ đã loạn mất rồi, thế sự thì rung rinh mà
triều đình thì náo loạn, giai cấp thì ghét nhau, chỉ nghĩ xem cũng thấy thiên
hạ này đã bị vò thành một đống chỉ, ta chỉ tội cho nàng, chỉ tội cho những kẻ
quyết tâm đấu tranh tới cùng. Sau đó, mới phát hiện ra rằng, mình nằm trong
tính toán của người khác” Bạch Kỳ nói mỗi lúc một nhỏ, máu từ vết thương tủa
ra làm ướt cả băng gạc Vô Ưu quấn cho hắn.
Nếu được sống, Bạch Kỳ sẽ làm gì?
Hồng Trần Quyền không phải là mục đích truy cầu của Bạch Kỳ, nhưng nếu có cơ
hội Bạch Kỳ muốn trải nghiệm nó nhiều hơn một chút. Vòng xoáy này cuốn hắn
vào, thì hắn sẽ phá cho hư vòng xoáy này, hay ít ra, hắn sẽ tìm cách khiến cho
vòng xoáy này bớt đục đi.
Vô Ưu thở dài, nàng xoã mái tóc dài thườn thượt của mình ra, nàng đỡ Bạch Kỳ
nằm lên đùi nàng. Vô Ưu đã phân vân rất nhiều, giết hay không giết đối với
nàng đều bất lợi. Nàng không chỉ có thù chưa báo cho cha mẹ, có nhiệm vụ với
sư phụ và có cả trách nhiệm với hết thảy nhân mạng ở thành thị dưới đất.
Đó là trách nhiệm nàng mang trên vai, còn Bạch Kỳ lại là thứ Vô Ưu mang trong
tim.
“Em thật sự rung động vì anh, không có một lý do nào cả. Cứ như chuyện này đã
từng xảy ra, bây giờ chẳng qua là lặp lại lần nữa thôi, đến thật nhanh nhưng
lại cứng đầu tới mức đuổi mãi không đi. Nhưng ta phải lực chọn, ngày hôm nay,
nếu ta giết chàng, thì chắc chắn, một ngày nào đó, khi hoàn thành trách nhiệm
trên vai, người ta giết đầu tiên chính là bọn hắn, những kẻ đã ra lệnh ngày
hôm nay” Vô Ưu vuốt mái tóc Bạch Kỳ, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Kỳ mà
Vô Ưu thấy lòng nặng trĩu.
Trách nhiệm là thứ đeo bám con người ta cả đời, từ nhỏ vừa sinh ra, Vô Ưu đã
được nhận định là truyền nhân cuối cùng của sư phụ, đó là trách nhiệm đầu tiên
của nàng. Khi cha mẹ chết, trách nhiệm của nàng là phải giết sạch đám công tử
quyền thế hãm hại bọn họ, đó là gánh nặng thứ hai, cuối cùng vì nàng được bọn
họ nuôi dưỡng nên trách nhiệm của Vô Ưu là phải làm việc cho họ.
Không chỉ mỗi mình nàng, mà tất cả những người xung quanh đều bị sợi dây trách
nhiệm gắn trên người. Bạch Kỳ đã cố thoát khỏi nó không biết bao nhiêu lần, từ
Đồng Lâm cho tới Lưu Hương, và nay là Kim Ngư. Cái thứ dai dẳng ấy vẫn bám
Bạch Kỳ không rời.
Bạch Kỳ cũng có trách nhiệm đưa Hồng Trần Quyền lên tầm cao mới, mà lớn lao
hơn nữa là giải quyết cho xong những chấp niệm nhỏ nhoi của mình.
“Thật ra nàng không cần khổ như vậy. Cứ giết ta là được, trong đời này có
nhiều thứ phải đối mặt, ta chết đi coi như là trốn được một phần, chỉ còn về
chầu diêm vương trả nợ nữa là đủ” Bạch Kỳ mỉm cười, nụ cười mỉm của hắn bất
giác làm Vô Ưu đỏ mặt. Bạch Kỳ đành phải nói ngọt, hắn hy vọng Vô Ưu có thể
giết hắn một cách nhẹ nhàng một chút.
Vô Ưu kề dao vào cổ Bạch Kỳ, không đắn đo mà quẹt một đường nhẹ, máu tươi chảy
ra như thác. Vô Ưu ngồi sư tư hồi lâu, sau đó đứng thẳng dậy, nàng cõng Bạch
Kỳ lên vai sau đó chạy như bay, cây cổ cầm cũng bị nàng vứt qua một bên.
“Ta vừa làm cái quái gì thế này. Nếu ta giết chàng thì chẳng khác nào đập đầu
chết cho rồi. Ai dám động vào hắn, ta giết” Vô Ưu vừa chạy vừa nghĩ, trong
lòng thầm nghĩ miệng lưỡi Bạch Kỳ không tệ, nói một chút là để Vô Ưu bất giác
làm theo.
Bạch Kỳ mê man không biết, chính cái miệng dẻo queo hại hắn bị chém một đường
oan mạng.