Bạch Kỳ lẻn qua những con hẻm nhỏ, hai chân hắn tê rần, độc dược trong cơ thể
của Bạch Kỳ bộc phát với tốc độ mỗi lúc một nhanh, nếu không phải Bạch Kỳ có
định lực hơn người thì có lẽ bây giờ hắn đã nằm đo đất. Bạch Kỳ không có thời
gian để nghĩ xem ai đã ra lệnh ám sát mình, mà xem ra đây cũng không phải nhắm
vào hắn, Bạch Kỳ chẳng qua chỉ là một mục tiêu mà thôi.
Bạch Kỳ lẻn ra sân sau của một ngôi nhà gần cổng thành. Bạch Kỳ dựa lưng vào
tường thở hì hục, máu tươi từ miệng Bạch Kỳ chảy ra mỗi lúc một nhiều. Ở đây
không phải rừng rậm cho nên không có cách nào cắt đuôi được bọn hắn cả, Bạch
Kỳ quan sát xung quanh hy vọng tìm ra được thứ gì đó có ích.
Đây chắc chắn là nhà của một thầy thuốc, ngoài sân đang phơi rất nhiều vị
thuốc không rõ tên, mà Bạch Kỳ có thể thấy được ở trong nhà một thiếu nữ trẻ
tuổi đang đi ra, trên tay của cô ta cầm theo một rổ thuốc còn ướt. Cô gái vừa
bước ra sân thấy Bạch Kỳ nằm đó thì giật mình toan hét lên nhưng vội bụm miệng
lại.
Bạch Kỳ đưa tay ra dấu hiệu im lặng, cô gái vội vàng chạy tới chỗ hắn, đưa tay
bắt mạch rồi quan sát cơ thể hắn. Sắc mặt cô gái trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều,
cô gái nói thì thầm.
“Không sao? Độc này rất dễ trị” Cô gái vội vàng chạy vào trong nhà, lấy ra một
vài viên thuốc nhét vào miệng Bạch Kỳ. Rất nhanh dược lực đã lan ra khắp cơ
thể Bạch Kỳ, chỉ một lát sau Bạch Kỳ đã lấy lại được sự tự chủ, lúc này hắn
mới ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn” Bạch Kỳ thầm thì sau đó đứng dậy tiếp tục chạy trốn.
“Lương y như từ mẫu” Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng sau đó vẫy tay. Hôm nay cứu
được một người trong lòng cô ta cảm thấy thoải mái vô cùng, nàng mới học việc
chưa lâu, vốn thầy giáo chưa cho nàng ra tay chữa bệnh, Bạch Kỳ tình cờ lại là
bệnh nhân đầu tiên của Bạch Kỳ.
Cô gái chưa kịp cười được bao lâu thì đã thấy cổ họng mình lành lạnh, một lưỡi
gươm không biết từ lúc nào đã gác lên cổ cô. Hai vai cô gái run run, xung
quanh nàng đã xuất hiện hơn chục người áo đen, ai cũng trang bị khí giới.
“Có thấy một kẻ vừa bị trúng độc chạy qua đây không?” Giọng nói lạnh lùng vang
lên khiến cho cô gái khóc không ra nước mắt, cô phân vân không biết có nên chỉ
tay về phía Bạch Kỳ vừa chạy hay không.
“Con phải nhớ là, làm thầy thuốc là để cứu người, dù mất cả mạng sống, cũng
phải cứu người” Cô gái đang run rẩy thi nhớ tới lời dạy lúc mới nhập môn của
thầy giáo. Lấy lại can đảm, cô gái mạnh dạn lắc đầu, đám người xung quanh thấy
thế cũng không tra hỏi thêm mà bỏ đi.
Tên đầu lĩnh phất tay cho đám thuộc hạ chia ra hai hướng mà truy đuổi, riêng
hắn thì không nói gì mà chỉ nhìn vào một bãi máu ở gần góc tường.
“May quá, may quá,…may” Cô gái ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa cười, khi người
áo đen đã đi rồi cô mới cảm thấy an toàn phần nào, cô gái đứng dậy xoay người
tính đi vào trong thì thấy cơ thể không nghe theo lời mình, nói đúng hơn, nàng
nhìn thấy thân thể mình đang ngồi đó, máu tươi từ cái thân thể không đầu phun
ra.
“Tam sư muội, xem sư phụ vừa mang gì về nè” Trong nhà vọng ra tiếng một thanh
niên trẻ tuổi, khuôn mặt tươi cười của hắn bất chợt cứng đờ, hắn quỳ dưới đất,
cứng họng không biết nói gì.
…………..
Bạch Kỳ chạy không xa được, ngoài cửa thành đã có một dàn quân binh đứng gác,
không cho phép ai vào thành mà cũng không phép ai ra khỏi thành, Bạch Kỳ đành
phải chạy vào trong thành, đi sâu vào mấy con hẻm ngoằn nghèo, Bạch Kỳ tuy đã
giải được độc nhưng cơ thể hắn đồng thời cũng rơi vào trạng thái suy nhược.
Mục tiêu của Bạch Kỳ là thành thị dưới đất, chỉ cần tới được đó thì chắc chắn
Bạch Kỳ sẽ an toàn. Bạch Kỳ có thể nghe thấy đằng sau vang lên tiếng truy
đuổi, mà Bạch Kỳ cũng vì mơ màng mà đi nhằm vào một hẽm cụt, Bạch Kỳ đâu lưng
vào hẻm, hai bàn tay cong lại thành trảo.
Rất nhanh đầu hẻm đã xuất hiện chừng mười người, do con hẻm quá nhỏ cho nên
chỉ có thể đi vào từng người. Bạch Kỳ để ý chỉ có một người mang theo cung
tên, đám còn lại đều chỉ mang đao, kiếm. Bạch Kỳ nở một nụ cười khiêu khích,
hai tay vẫy nhẹ.
“Tới đây”
Đám sát thủ không đáp lời mà chỉ gầm lên một tiếng, tên đầu tiên vác theo một
cây đao to chém về phía Bạch Kỳ. Bạch Kỳ lách người né tránh, bàn tay của Bạch
Kỳ đánh vào lồng ngực của hắn sau đó kéo mạnh, lập tức phần thịt ngay ngực của
hắn bị kéo ra một nửa, tên sát thủ hét lên đau đớn sau đó dùng đầu gối đánh
thẳng vào bụng Bạch Kỳ.
Nén đau, Bạch Kỳ dùng trảo đánh vào cổ họng của hắn, chỉ trong nháy mắt đã kéo
đứt yết hầu của tên sát thủ. Đám sát thủ thấy đồng bọn của mình bị đánh bại
thì bắt đầu chen vào hẻm nhỏ, Bạch Kỳ không thể nào đỡ hết, trên vai bị chém
một đường dài khiến cho máu chảy xối xả, dù đó chỉ là vết thương ngoài da
nhưng do Bạch Kỳ đang rất mệt mỏi nên vết thương này ít nhiều gây phiền toái
cho hắn.
“Tới đây” Bạch Kỳ đắc ý hét to thêm. Đám sát thủ bâu về phía Bạch Kỳ, chỉ đơn
giản là muốn chém chết Bạch Kỳ, không cần phải làm gọn gàng.
“Trăm Hoa Rụng” Bạch Kỳ kéo nhẹ tay.
Lúc này đám sát thủ mới nhận ra tình trạng của mình, trên cơ thể bọn hắn
thoáng cái đã xuất hiện chục vết thương sâu, có kẻ bị chém ở yết hầu mà tắc
thở, Bạch Kỳ không thể giết hết đám người này một lần, chỉ có thể ngăn bọn
chúng lại một chút. Bạch Kỳ cong tay thành trảo đánh thẳng vào yết hầu của mấy
tên bị thương nặng.
Bạch Kỳ nhặt lên một thanh đao sau đó chém thẳng vào lồng ngực của mấy tên sát
thủ. Bạch Kỳ làm rất gọn gàng, khoảng vài phút Bạch Kỳ đã xử lý xong hết đám
sát thủ, mà cơ thể Bạch Kỳ cũng bị dính vài vết thươing khá sâu.
Bạch Kỳ ôm lấy lồng ngực, sau đó chạy ra ngoài, hắn ở đây càng lâu bao nhiêu
thì càng nguy hiểm bấy nhiêu. Bạch Kỳ nhặt lấy cây cung và tên để bên người,
sau đó Bạch Kỳ chạy vào trong một con hẻm khác để ẩn nụp. Đám sát thủ này
không biết có thù oán gì với Bạch Kỳ hay không mà ra tay rất quyết liệt, ai
cũng rất liều mạng, tuy võ công không cao nhưng xét về độ liều mạng thì Bạch
Kỳ mới thấy lần đầu, thậm chí so với quân cảm tử của quân đội còn hung hăng
hơn.
Bạch Kỳ cho tên vào cung, phía xa xa có người đang chạy tới, như là ngửi được
mùi máu tươi, hắn chạy vào con hẻm Bạch Kỳ vừa thoát ra sau đó đưa tay huýt
sáo thật to, Bạch Kỳ buông tay, một mũi tên bay thẳng vào đầu hắn. Tên kia
không còn nói gì thêm được nữa.
Bạch Kỳ núp nửa người ở con hẻm, sau đó giương cung, hễ tên sát thủ nào xuất
hiện ngay lập tức Bạch Kỳ liền bắn hạ hắn, bọn sát thủ dù có đề phòng nhưng
lại không thể tránh khỏi mũi tên của Bạch Kỳ, mãi tới khi kẻ đầu lĩnh tới đám
sát thủ mới lùi lại, tên đầu lĩnh mang theo một cái khiên bằng thép giơ lên
cao.
Trên tay Bạch Kỳ không còn quá nhiều mũi tên, mà mấy tên sát thủ lại không ít
hơn ba mươi người, lần này có rất nhiều người mang theo cung và tên.
“Cẩn thận cung tên của hắn, bắn phủ đầu trước đi” Tên đầu lĩnh hét to, giọng
nói làm Bạch Kỳ nhíu mày, tựa hồ có chút thân quen. Mấy tên cung thủ tra tên
vào dây, sau đó giương cao cung, chỉ cần Bạch Kỳ lú đầu ra thì hắn chắc chắn
sẽ biến thành một con nhím. Đám sát thủ chầm chậm đi lại.
Bạch Kỳ thở dài, bây giờ ngoài liều mạng ra thì không có cách nào khác, Bạch
Kỳ không có góc để trải “Trăm Hoa Rụng” ra, mà vấn đề quan trọng nhất bây giờ
là làm sao để giải quyết hết đám cung thủ.
“Thật sự phải đuổi tận giết tuyệt vậy sao? Có thể nào ngồi xuống, chơi ván
bài, uống chén trà không” Bạch Kỳ nói vọng ra, không có ai đáp lại câu hỏi của
hắn cả, Bạch Kỳ lục soát trong cơ thể mình, bây giờ hắn không có một cái gì để
phòng bị cả, tới một con dao găm cầm tay cũng không có nốt.
“Thôi, muốn làm gì thì làm đi, nhưng đừng bắn ta, cung thủ mà bị bắn chết thì
nhục lắm” Bạch Kỳ quăng cây cung ra ngoài, sau đó đưa hai tay lên đầu, đám sát
thủ có chút bất ngờ nhưng vẫn không có bỏ cung xuống.
“Tên này gian manh lắm, tốt nhất là giết ngay bây giờ đi” Tên đầu lĩnh nói,
sau đó ra lệnh cho mấy tên sát thủ ra tay. Mũi tên đầu tiên bắn ra dính vào
bụng Bạch Kỳ, mà ngay mấy mũi tên sau cũng dính vào vai, Bạch Kỳ khéo léo bảo
vệ đầu và lồng ngực, máu tươi ứa ra làm cho Bạch Kỳ thấy khó chịu.
Bạch Kỳ run run hai đầu ngón tay, mấy sợi chỉ còn dính máu bay ra ngoài, đám
sát thủ có thể thấy rõ ràng mấy sợi chỉ đang bay tới nhưng vẫn không ái ngại,
trong mắt bọn hắn mấy sợi chỉ này chẳng có tác dụng gì, Bạch Kỳ mỉm cười, sợi
chỉ quấn quanh đầu mấy tên cung thủ, theo tay Bạch Kỳ kéo ra mà mấy tên sát
thủ cũng bay đầu.
Bạch Kỳ nhảy về phía trước, bất chấp cơn đau đang truyền khắp cơ thể, Bạch Kỳ
liên tục thi triển và Nhổ Củ Cải cùng với Nhẫn Tâm Trảo vào cơ thể đám sát
thủ, Hồng Trần Quyền không phải là loại võ công tầm thường, nó nhìn như nhẹ
nhàng nhưng lại không thể né tránh, Bạch Kỳ bay thẳng vào giữa đám sát thủ
giáp lá cà.
Cơ thể hắn lại chịu thêm vài vết thương khá nặng nề, cái cảm giác liều lĩnh
này đã lâu Bạch Kỳ không làm qua. Cơ thể Bạch Kỳ mỗi lúc một yếu đi nhưng Hồng
Trần Quyền lại càng nhanh hơn.
Tên đầu lĩnh cầm đao lao tới, Bạch Kỳ nắm lấy xác của một tên sát thủ ném về
phía trước, cũng không biết Bạch Kỳ lấy khí lực ở đâu mà ném được xác của tên
sát thủ bay đi như một bao gạo. Bạch Kỳ rút cung, tên tra vào vỏ, rất nhanh
mũi tên đã bay thẳng vào cổ họng của tên đầu lĩnh.
“Bạch Kỳ, bắn hay lắm” Tên đầu lĩnh đưa ngón tay cái lên, khăn che mặt của hắn
rơi ra đất.
Bát Chữ khó khăn nói.
“Đằng sau còn sát thủ, chạy” Bạch Kỳ lắc đầu, đao trong tay hắn chém ngang.
Không biết việc hắn làm ngày hôm nay, sẽ dẫn hắn tới đâu nữa. Bạch Kỳ ngây
người giữa đống xác chết một lúc rồi chạy biến đi, cơ thể hắn, đã rất không
ổn.