Nguy Kịch


Bạch Kỳ kéo cổ áo, bộ lễ phục ngột ngạt đã nhiều năm chưa mặc qua khiến Bạch
Kỳ vô cùng khó chịu. Từ nhỏ Bạch Kỳ đã không thích mang những trang phục rườm
rà thế này, ngoài những dịp lễ hội ra thì hiếm khi nào Bạch Kỳ khoác lễ phục
lên người. Hôm nay Bạch Kỳ được mời tới một bữa tiệc khá sang trọng.

Trong thành Kim Ngư, Bạch Kỳ cũng có chút danh tiếng, với sự che chở của Tiêu
Diêu Lâu và Mai Hoa Đường, nghiễm nhiên Bạch Kỳ đã trở thành một nhân vật có
tiếng nói. Không thể không khen đám công tử quần là áo lụa này, thông tin của
bọn hắn cực kỳ linh thông, từ chuyện nhỏ nhặt như con buôn hôm nay lời bao
nhiêu, cho tới chuyện lớn lao như đối sách của hoàng thượng tận kinh đô cũng
có thể bàn bạc một cách rất tường tận.

“Bạch Kỳ huynh, năm mới phát tài, năm mới phát tài” Bạch Kỳ đang ngồi tại góc
khuất sửa soạn lại lễ phục thì một tên công tử giàu có tiến tới. Gã này cũng
có một chút danh tiếng, gã là con của quan huyện, thành tích học tập cũng
không tệ nhưng tuyệt nhiên lại chẳng chịu làm quan mà quyết định ở thành Kim
Ngư ăn chơi thoả thích.

“Tức Mặc huynh cũng vậy, năm mới phát tài, sớm ngày đỗ đạt” Bạch Kỳ cũng nâng
chén rượu uống cạn. Tức Mặc sớm đã uống tới say mèm, hai gò má hắn đỏ ửng tay
chân thì run rẩy như người già.

“Cảm ơn lời chúc của huynh, tuy nhiên ta lại chẳng có chút hứng thú nào với
chức tước cả. Gợi ý cho huynh biết một chút, cha ta sớm đã ăn hối lộ một đống
tiền, bây giờ bạc để đầu giường đã quá nhiều rồi, ta tài kém, nhất định xài
không hết” Tức Mặc nói, thái độ của hắn rất thanh thản không có vẻ gì là ngại
ngừng cả, tới Bạch Kỳ cũng bất ngờ, sau đó trêu chọc nói.

“Không phải chứ? Tới cả hối lộ mà huynh cũng dám tiết lộ hả, nhất định là đang
nói chơi đi” Tức Mặc chỉ lắc đầu rồi cười sảng khoái, việc này cũng không phải
là bí mật gì. Trên đời có một vị quan nào không ăn hối lộ cơ chứ, nhiều hay ít
cũng vậy, quan trọng là làm sao cho khéo, chỉ cần người ta không phát hiện ra
thì người đó chính xác là một vị quan thanh liêm.

“Không hề, huynh nghĩ mà xem. Nếu như chúng ta không ăn hối lộ thì thiên hạ
này sẽ đại loạn. Nhân sĩ giang hồ sẽ vì quá dư dả mà không muốn phiêu lưu nữa,
văn nhân lại vì không thiếu tiền mà không tham gia thi cử, người nghèo sẽ
không còn nghèo, lúc đó thì lấy ai làm ruộng cho chúng ta, lấy ai dệt vải buôn
bán cho chúng ta. Tiền đó, giữ tiền là một trọng trách cao cả, không phải ai
cũng làm được đâu, việc khó này, tất nhiên là để quan lại như chúng ta làm
rồi” Tức Mặc cười lớn hơn, Bạch Kỳ không nói nhưng lại không thể phủ nhận lời
nói của Tức Mặc được, dù rằng nghe nó thật buồn cười và nguỵ tạo, nhưng muốn
phản bác lời nói của hắn thì không dễ tí nào.

“Huynh nhìn xem, phải có lý do chúng ta mới không làm quan. Học sách thánh
hiền làm gì khi mà chúng ta lại chẳng thể nào làm đủ chuyện nhân đức, ta có
thể ăn hối lộ rất nhiều tiền, nhưng lại tổ chức phát gạo cho dân, nơi nào có
hạn hán lại cho người ứng cứu. Tuy ta có giết người, nhưng chỉ cần không ai
biết, ta liền không có tội, ta đã từng hãm hại con gái nhà lành, mà người chết
thì làm sao mà nói được. Đó chính là lý luận của chúng ta, kỳ thật việc chúng
ta làm là sai, nhưng vì chúng ta chỉ là phàm nhân, mà phàm nhân thì có hạn,
không thể chu toàn được, trời xanh có mắt sẽ thấy việc chúng ta làm mà ban
xuống trừng phạt, mà cũng có thể không, thiên thượng cao quý thì có đời nào để
tâm tới một người phàm nhỏ nhoi như ta”

Tức Mặc say sưa nói, lời nói của hắn đích xác là của một gã say rượu. Tuy
nhiên, nó lại làm cho tâm thần Bạch Kỳ rung động, trong Thanh Tâm Quyết, có
một đoạn tả về thứ gọi là trời phạt.

“Việc tu tiên là việc trái với ý trời, con người ta vốn nhỏ bé tới mức thượng
thiên chỉ coi chúng ta là cỏ cây. Tuy nhiên, tu tiên lại khiến ông trời chú ý
với chúng ta, người tu tiên không cần biết là người hiền hay người ác, dù là
tu theo chính hay tà đạo, chỉ cần là tu tiên thì đến một gian đoạn nào đó sẽ
có trừng phạt giáng xuống, chỉ cần vượt qua được thì tu vi tăng tiến, mạnh mẽ
hơn thường, tuy nhiên nếu thất bại thì lập tức vong mạng, mà hồn phách cũng
tiêu thất khắp nơi. Hiện tượng này gọi là, Thiên Phạt”

Tuy ghi chép về Thiên Phạt là vô cùng ít ỏi nhưng lại làm cho Bạch Kỳ chú ý vô
cùng, hắn hay nghĩ thầm, những người bị sét đánh giữa ban ngày, hay việc giữa
trời quang mây tạnh lại có sấm sét chớp động liệu có liên quan tới Thiên Phạt
hay không. Người ta thường nói, kẻ nào làm việc ác độc thì trời sẽ đánh, mà
người tu tiên cũng bị trời đánh, chả lẽ nói người tu tiên thật sự không tốt
lành gì.

Tức Mặc nói lát hồi lăn ra ngủ mất, mà Bạch Kỳ cũng cảm thấy ngà ngà say. Việc
này thật lạ, chỉ mới uống có một chén thì làm gì có việc Bạch Kỳ say, mà sự
việc chưa dừng tại đó, Bạch Kỳ thấy bụng dưới của mình đang sôi lên, cứ như là
bị thiêu đốt.

“Chết rồi” Bạch Kỳ ôm bụng âm trầm nhìn xung quanh. Khách xung quanh cũng bắt
đầu gục xuống ôm bụng, có kẻ chỉ kêu đau đớn vài tiếng rồi nhắm nghiền hai
mắt, sau đó khoé miệng chảy máu.

“Trong rượu có độc” Một tên công tử cảm thấy không ổn liền ôm bụng hét to, sau
đó tên công tử nhanh chóng lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào miệng.
Nhưng bàn tay của hắn chỉ vừa đưa tới miệng thì đầu lâu đã rơi xuống đất, lập
tức liền có hơn chục tên sát thủ xuất hiện.

“Đây là cơ hội để trả thù, các huynh đệ. Giết sạch đám công tử này đi” Một tên
hét to rồi vung đao chém bay đầu một tên công tử đang nằm thoi thóp dưới đất.
Thị vệ ở bên ngoài cũng lao vào trong, người ta thấy tiếng ồn ào thì cứ tưởng
là giỡn chơi, nhưng khi có tiếng khí giới vang lên thì bọn thị vệ mới chậm rãi
chạy vào.

“Bắn tên” Tên đầu lĩnh giơ cao đao, mấy tên sát thủ ngồi quỳ dưới đất giương
cung thẳng ra cửa, khi mấy tên thị vệ vừa lao vào thì cơ thể đã cắm mấy mũi
tên, có người lợi hại hơn đánh bay tên thì đã bị một bóng đen nhanh thoăn
thoắt lướt ngang cắt vào cổ.

Bạch Kỳ cũng lâm vào tình trạng không khả quan cho lắm, cơ thể hắn không có
nội lực hộ thể nên độc tính rất nhanh sẽ lan ra khắp cơ thể Bạch Kỳ. Tuy rằng
cơ thể của Bạch Kỳ có kháng thể rất mạnh nhưng lại không thể ngăn hoàn toàn
độc tính, khoé miệng Bạch Kỳ cũng bắt đầu chảy máu, nhất thời Bạch Kỳ không
tìm ra được phương án nào để đối phó.

“Khốn nạn, dám đột nhập và Di Xuân Viện làm loạn” Một ông lão rau tóc bạc phơ
từ bên ngoài nhảy vào, những mũi tên bắn vào hắn đều bị đánh văng bởi một
thanh đao dài, ông lão lao tới như một con mãnh hổ, chém trọng thương mấy tên
sát thủ, ông lão xuất hiện khiến tình thế trở nên khá khẩm hơn rất nhiều.

Tên sát thủ nhanh nhẹn chuyên đi cắt cổ mọi người không thể tiếp cận lão già
đành lui ra phía sau. Tên đầu lĩnh sát thủ thì lao tới chém ông lão, cơ thể
của ông lão vậy mà cứng như sắt thép, một đao như thế chỉ có thể cắt vào thịt
mà không thể cắt đứt hoàn toàn cánh tay của lão, lão già vung tay, cây đao dài
trong tay đã chém bay một chân của tên đầu lĩnh.

Nhưng lão chưa đắc ý kịp thì đã bị hơn chục mũi thương đâm vào cơ thể. Lão già
hét lên đau đớn sau đó phun ra một ngụm máu tươi, lão cũng không chết mà nắm
chặt đao dài sau đó nhảy lên cao.

“Bách Lãng Đao Pháp” Lão già hét to, tức thời đao trong tay lão đã chém gãy
hơn chục cây thương, mà trên đầu của những tên sát thủ tấn công lão cũng bị
chém ra một nửa. Lão già vận khí, mấy mũi thương cắm trong thân thể cũng văng
ra ngoài.

“Di Xuân Viện có bốn cao thủ hộ pháp. Nếu có cả bốn người ở đây thì còn có
chút khó khăn, nếu chỉ có một lão già sắp chết thì chẳng có mấy uy hiếp” Tên
sát thủ nhanh nhẹn nhất bọn cười khẩy nói, Bạch Kỳ có thể nghe ra giọng nói
này là của một đứa trẻ con.

“Chỉ bằng các ngươi? Võ công của ta thấp nhất trong bốn người, chỉ một lát sau
ba người kia sẽ tiếp viện. Lúc đó, Di Xuân Cước của vị hộ pháp mạnh nhất sẽ
khiến cho các ngươi không toàn thây” Lão già phun ra một ngụm máu tươi rồi
ngạo nghễ nói, lão chỉ có thể chống đao trên đất mà miễn cưỡng đứng, bây giờ
chỉ còn một đòn nữa chắc chắn lão sẽ chết tức khắc, mà cho dù cứu viện có tới
kịp thì lão cũng phải nắm chắc phần chết.

“Ngươi nói là tên này?” Lão già đang thở hồng hộc thì nghe một giọng nói cuồng
ngạo, người xuất hiện là một thanh niên che mặt vận áo xanh, trên tay thanh
niên đó đang cầm một cái đầu người. Khuôn mặt của cái đầu còn hiện rõ vẻ sợ
hãi và bất ngờ, người thanh niên ném cái đầu về phía lão, cái đầu lâu lăn lông
lốc làm cho sóng lưng của lão lạnh hẳn đi.

“Ngươi? Ngươi đã giết Thế Thành?” Lão già hoảng sợ nói.

“Ta giết hết, ba người rồi, ngươi sẽ là người thứ tư” Người thanh niên cười
thật to, sau đó đưa tay khiêu khích lão già, trên hai bàn tay trắng nõn của
hắn còn đang dính đầy máu tươi.

“Khốn nạn, ta liều với ngươi” Lão già hét lớn rồi vận toàn lực, nội công tinh
thuần nhất của lão được vận từ đan điền đi lên cánh tay, chuôi đao cũng bị lão
bóp cho gần gãy, lão già lao tới chém về phía trước. Một đao này không hoa lệ,
chỉ có lực lượng thuần tuý, một tên sát thủ lao lên nhưng chưa kịp làm gì thì
đã bị đao khí chém làm hai nửa.

“Tuyệt Sát Đao” Lão già hét to.

Thế đao tới rất nhanh và mạnh, nhưng người thanh niên vẫn không di động, chỉ
đứng yên như không có việc gì, mà mấy người ở cạnh cũng không ra tay.

“Huyết Liên” Người thanh niên nhẹ nhàng nói, rồi ngay khi đao của lão vừa chém
tới vai của người thanh niên thì bàn tay của người thanh niên đã chạm vào ngực
của lão. Lão già dừng lại, hai mắt mở to kinh ngạc, sự bất ngờ hiện hữu trong
mắt.

“Bạo”

Ngay khi người thanh niên vừa dứt thì thân thể lão già như một quả bóng bị bơm
căng nổ ra, thân thể của lão nổ tung chỉ còn một cái đầu lâu nằm lại trên đất,
quần áo của gã thanh niên dính đầy máu, mà ruột gan cùng với nội tạng của lão
già cũng bay đi mỗi nơi một chỗ.

“Chỉ còn ngươi” Một tên sát thủ đang phát hiện ra Quốc Tuệ thì lao tới, tên
cạnh bên cũng đi theo.

Bạch Kỳ cắn chặt răng, sau đó hai bàn tay nhanh như điện cong thành trảo kéo
một đường dài trên ngực của hai tên sát thủ. Bọn hắn còn chưa kịp nhăn mặt thì
đã vội che lấy bụng, đỡ mấy phần ngực bị xé nát của mình.

Bạch Kỳ cũng quay lưng nhảy từ lầu hai của Di Xuân Viện xuống đất chạy mất.

“Chúng ta có nên đuổi theo không, Liên?” Tên sát thủ nhanh nhẹn nói.

“Để Bát dẫn đầu năm mươi người truy sát hắn, Âm đã theo dõi hắn từ trước rồi,
chạy không thoát. Chúng ta đi giết nốt những tên còn lại, đi thôi” Liên chậm
rãi nói rồi quay đầu bỏ đi.


Bạch Ảnh - Chương #56