Tiêu Diêu Lâu được lập ra bởi ba người bạn cùng chí hướng, ba kẻ mới gặp lại
xem nhau như tri kỷ. Người đầu tiên là con của một gia đình giàu có, ngày nào
hắn cũng ăn chơi rượu chè, bày ra vẻ ngoài chán chường cùng vô dụng, nhưng sâu
bên trong con người luôn say xỉn này lại ẩn chứa một sự bình tĩnh tới kỳ lạ.
Chỉ có khi say, khi đưa bản thân vào tầng ảo giác mờ ảo gây ra bởi rượu, kẻ
kia mới có thề cười nhiều một chút, buồn được một ít. Hắn là kẻ đã nếm qua hết
rượu ngon trên đời, là một kẻ chân chính yêu rượu. Đồn rằng hắn uống rượu
không cần người đối ẩm, chỉ cần một mình một chén là đủ, chỉ có chính bản thân
rượu mới đủ tư cách đối đáp với hắn.
Người đời gọi hắn là Tửu Si.
Kẻ thứ hai là một phạm nhân bị lưu đày ngoài hang đảo, ai cũng ngỡ hắn chết
rồi. Cho tới khi một con thuyền buôn tình cờ lạc vào đảo hoang kia, con thuyền
bị một hương thơm mê người quyến rũ tới. Ở đó người ta thấy chỉ với những vật
liệu thô sơ cùng nguồn nguyên liệu dồi dào, hắn đã nấu ra những món ăn ngon
tuyệt.
Tuy nhiên kẻ đó gầy nhom như sắp chết, người ta chỉ thấy thi thoảng hắn ăn vài
miếng cơm thiu được gói trong túi áo, còn đồ ăn mình nấu ra thì tuyệt không
bao giờ đụng đến.
Hắn có thể dùng cả ngày để quan sát và ca ngợi về thức ăn của mình, nhưng nếu
ai mời hắn nếm thử thì hắn chỉ lắc đầu.
“Đồ chưa cúng xong, tuyệt đối không thể ăn”
Kẻ đó được đem về đất liền và trở thành một đầu bếp vang danh khắp chốn, tới
cả hoàng đế các nước lân cận cũng nghe về hắn, sau đó cho sứ giả mời hắn về,
hoàng đế nước lân cận vì yêu thích món ăn hắn nấu mà sẵn sàng lấy bổng lộc giữ
hắn lại. Người đó chỉ yêu cầu vua cho mình nấu một bữa tiệc riêng cho người.
Suốt mấy ngày hôm sau, người ta nghe thấy mùi thơm mê người bốc ra từ thuyền
rồng. Ngày một rồi lại ngày hai, mãi tới ngày thứ mười mới có người nghi là có
chuyện chẳng lành. Trên thuyền không một bóng người gần trăm món ăn đã được
bày biện sẵn, mà người ta lại không thấy vua cùng người đầu bếp đâu, khi thị
vệ vào bếp thì có kẻ nhịn không được mà nôn mửa.
Dưới đất là một bộ long bào dính máu khoác lên một xác chết bị lột sạch da, mà
tên đầu bếp cũng biến mất. Người ta mới hoảng sợ nhớ ra vào cái ngày mà hắn đi
lưu đày trên đảo, chiếc thuyền chở vợ con và quân lính đi tiễn hắn chẳng bao
giờ cập bến.
Người đời gọi hắn là Quỷ Trù.
Tiêu Thông là kẻ thứ ba, vào cái ngày mà người đệ tử cuối cùng của Vọng Nguyệt
Đài được cứu sống, cũng là cái ngày mà cái tên Tiêu Thông xuất hiện. Hắn tự
nhận trên đời mình không hề trên ai, nhưng tuyệt cũng chẳng dưới ai bao giờ.
Ba người gặp nhau ở thành Lưu Hương, ngôi thành mà dân gian lưu truyền là nơi
Gác Kiếm Thái Tử từng ghé qua. Một kẻ yêu rượu tới cực độ, một kẻ có khao khát
tạo ra một món ăn hoàn mỹ nhất để cúng tế thần linh, còn một kẻ lòng không
mang một chút sân si tạp niệm nào, hết thảy đều tuỳ tâm.
Cả ba người đều nhận định việc uống rượu, nấu ăn đều là cái thú vui của con
người. Những việc này đều cần trải qua quá trình riêng biệt, đều có điểm chung
là thành quả rất hấp dẫn.Cả việc uống rượu và ăn uống đều mang con người ta
tới một trạng thái cực lạc riêng, mà theo bọn họ lối sống buông thả không có
tạp tâm của Tiêu Thông chính là thứ trung hoà hoàn hảo nhất cho cả hai việc.
Tiêu Diêu Lâu được lập lên chỉ vì một lý do duy nhất, truyền bá lối sống buông
thả và đặc biệt là khiến người ta rơi vào trạng thái đê mê sung sướng, sống
như việc được say khi uống rượu và được ăn ngon. Nhiều năm trôi qua, bây giờ
Tiêu Diêu Lâu đã sớm đạt được mục đích, nhưng chính bản thân Tiêu Thông lại
rơi mất khỏi cái trạng thái vô niệm của mình.
Hắn trở nên lo lắng quá nhiều thứ, vô hình chung đánh mất đi cái bản tâm thích
ngao du đây đó của mình. Đã lâu rồi, hắn không đi đâu đó thật xa, hoặc nếu có
thì cũng chả thể mang theo cái tâm thái an nhàn, mỗi bước hắn đi, mỗi việc hắn
làm đều phải tính toán. Ngày hôm nay phải xuất hiện ở đâu? Tối mai phải làm
việc gì, thậm chí khi ngủ hắn cũng phải tính toán làm sao cho khi nhắm mắt mọi
việc đều xuông sẽ.
Tới mục đích ban đầu của Tiêu Diêu Lâu, Tiêu Thông cũng đã quên mất. Tiêu
Thông thở dài, mấy năm trở lại đi vì tính toán quá nhiều mà bản thân hắn lại
bị Vô Thương nắm thóp, Tiêu Thông không muốn vướng vào trong tranh đấu thế này
nhưng những việc hắn làm tưởng chừng có ích nhưng thật ra chỉ kéo hắn về vòng
xoáy chết tiệt đó nhanh hơn thôi.
“Ta muốn hỏi ngươi Bạch Kỳ. Bây giờ ta đang đi trên một con thuyền mà ở dưới
nước đang có một vòng xoáy cực mạnh, dù ta có chèo đi đâu đi nữa thì sau cùng
ta cũng phải xoay theo vòng xoáy đó. Mà ở đằng xa có một con thuyền rất to,
tất bền vững đang vô cùng hân hoan chào đó chúng ta. Liệu ta nên làm thế nào,
ta có nên đi lên con thuyền đó không” Tiêu Thông chậm rãi nói, lúc này hắn rất
nghiêm túc, chỉ cần Bạch Kỳ bảo hắn đi lên con thuyền to thì chắc chắn Tiêu
Thông sẽ làm ngay, đây chính là đánh cược của hắn.
“Thế con thuyền của ngươi thì sao?” Bạch Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ài, ta lại quên mất. Cảm ơn ngươi, Bạch Kỳ, dù ngươi có coi ta là tri kỷ hay
không thì ngày hôm nay ta nhất định tôn ngươi lên làm tri kỷ của Tiêu Thông
ta” Tiêu Thông khoát tay nói sau đó quay đầu đi thẳng một mạch, cũng không hỏi
thêm về điều kiện của Vô Ưu nữa.
“Khoan đã, ta sẽ tham gia hội Hát Bội. Với một điều kiện” Vô Ưu bất chợt gọi
với tới, Tiêu Thông chỉ phất tay.
“Vương Ngọc, cho dù là Vô Ưu cô nương đây có thoả thuận gì thì cứ đồng ý đi.
Xong xuôi thì vào trong phòng gặp ta” Vương Ngọc cắn nhẹ môi gật đầu, nhìn
thấy Tiêu Thông thanh thản nàng rất vui. Cứ như chỉ trong một đêm hắn lại quay
lại cái thời mười mấy tuổi.
“Xin Vô Ưu cô nương cứ việc nói, chi cần là việc nằm trong tầm tay của Tiêu
Diêu Lâu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ ra sức mà làm” Vương Ngọc nhìn Vô Ưu
cười, ngày hôm nay thật sự là có rất nhiều niềm vui, mà rất có thể vì hôm nay
mà thế cục đang rối loạn của thành Kim Ngư sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
“Ta muốn thông tin tình báo của các ngươi” Câu nói của Vô Ưu không chỉ làm
Vương Ngọc mà kể cả Bạch Kỳ cũng ngạc nhiên, tuy nhiên Bạch Kỳ cũng không lên
tiếng làm gì.
“Được thôi, thế cô nương muốn loại nào. Nếu là về đối thủ sắp tới thì đừng lo,
chúng ta đã có lý lịch chi tiết của bọn họ” Vương Ngọc nhanh chóng lấy lại nụ
cười quen thuộc của mình.
“Không phải, ta muốn tất cả tình báo của các ngươi về tình hình hiện tại” Vô
Ưu ậm ừ một chút rồi mới nói ra, Vương Ngọc hơi cong đôi mi, Bạch Kỳ đương
tính lên tiếng can ngăn thì Vô Ưu lại nói tiếp.
“Đừng hiểu lầm ý của ta, chỉ là kể cả kẻ đần cũng nhận ra thành Kim Ngư và cả
thiên hạ có lẽ đang biến động, ta chỉ muốn bản thân không phải là kẻ khù khờ,
có thể dùng chút thông tin mà tìm kiếm cơ hội sống sót, nếu được thì ta và hắn
sẽ đi không trở về nữa, không, ta cam đoan là trong vòng tối đa hai năm chúng
ta sẽ rời thành Kim Ngư, lời đề nghị này kính xin ngươi chấp thuận” Vô Ưu rất
chân thành nói ra, Bạch Kỳ nhìn ra được nàng có gì đó giấu hắn, tuy nhiên Bạch
Kỳ không để ý tới, phần tâm ý khi Vô Ưu nói ra những lời này, tuyệt đối không
phải giả.
“Thôi được, nhưng mà chuyện này cần vài tháng để có thể sắp xếp. Sau đợt Hát
Bội, ta sẽ đưa cho ngươi toàn bộ tình báo chúng ta có được, trong đó cũng có
rất nhiều cái ta không biết. Nhưng ngươi đừng lo lắng, hiện tại ta có thể đưa
cho ngươi một vài tình báo chúng ta vừa nắm được”
“Mời nói” Vô Ưu âm trầm nói.
“Thứ nhất, kế hoạch diệt giang hồ là thật, không phải giả. Nhanh thì năm năm,
chậm thì mười năm, Vô Thương sẽ thực hiện được nó. Thứ hai, hầu hết những sự
kiện làm cho dân chúng sinh lòng bất an gần đây đều là của Vô Thương Thiên Phủ
gây ra. Thứ ba, Mai Hoa Đường đang trong trạng thái hết sức nguy hiểm. Cuối
cùng, cũng là quan trọng nhất. Chúng ta so với Vô Thương thì quá yếu, nếu Vô
Thương đã muốn ra tay. Thì chắc chắn không thể chống cự” Vương Ngọc tuy cười
nhưng trên mặt không có vẻ gì là vui vẻ.
“Cảm ơn, nhiêu đây thông tin đã là quá đủ rồi” Vô Ưu trầm ngâm một lúc lâu.
Bạch Kỳ thì đang lo lắng cho Mai Hoa Đường, tại sao những lần ghé chơi Mai Hoa
chả bảo gì với hắn.
“Xin lỗi, Vương cô nương. Mai Hoa Đường chính xác là đang gặp chuyện gì?” Sau
cùng Bạch Kỳ cũng không kiềm chế được mà hỏi, Vương Ngọc đắn đo suy nghĩ thật
lâu rồi mới nói.
“Nếu họ bị diệt thì chắc chúng ta sẽ còn giãy dụa thêm hồi lâu, cho nên người
trong các môn phái sớm đã quay lưng với Mai Hoa Đường, thậm chí có không ít
sát thủ được phái tới để ám sát Mai Hoa Đường Chủ, nếu không phải họ Dương quá
mạnh thì có lẽ bây giờ Mai Hoa chết từ rất lâu rồi” Bạch Kỳ gật đầu, hắn thầm
ghi nhớ chuyện này trong đầu.
“Nếu hai vị không còn gì để hỏi thì xin mời đi theo ta. Chúng ta đã sắp xếp
một gian phòng thượng hạng để tiếp hai vị” Vương Ngọc đã mời thì Bạch Kỳ cũng
không từ chối, dù sao cảnh đẹp ở đây cũng rất khó tìm, chi bằng nghỉ lại một
đêm.
Vương Ngọc tiễn Bạch Kỳ và Vô Ưu về một gian phòng khá lớn nằm trong biệt
viện. Chưa kịp để hai người đòi hỏi thêm một cái giường thì Vương Ngọc chạy đi
mất, để lại hai người nhìn nhau bối rối chẳng nói lên lời.
Phần Vương Ngọc, nàng lặng lẽ lui về một biệt viện nhỏ nằm sâu trong góc. Ban
đầu, Tiêu Diêu Lâu chỉ có địa bàn từ giữa cái sân trong biệt viện tới phòng
ngủ, mà giờ này thì đếm không xuể nữa.
“Hôm nay, chúng ta chơi trò ma nữ cường bạo nam thư sinh, hay là chơi trò
hoàng hậu lạnh lùng với trạng nguyên phong lưu đây” Trong phòng Tiêu Thông đã
nằm dài chờ Vương Ngọc, nhìn thấy nụ cười đê tiện của hắn, Vương Ngọc lại thấy
đáng yêu vô cùng.
“Không, chúng ta hãy chơi trò ngày xưa đi” Vương Ngọc dịu dàng nói.
Sắc mặt Tiêu Thông cứng đờ, sau đó cười ấm áp. Hắn xoa đầu Vương Ngọc, khi cô
đang nhắm mắt lại để chờ nụ hôn kia thì Tiêu Thông chỉ ghé sát tai cô thì
thầm.
“Trói ta lại đi, năn nỉ đó”
Vương Ngọc bực mình đấm vào mặt Tiêu Thông mấy cái, rồi quay lưng giận dỗi bỏ
đi, nhưng nàng bị níu lại.
“Nghe vẻ nghe vè
Nghe vè chuyện cũ
Có con con gái
Tính tình như trai
Sáng xăn tay áo
Đánh đấm gia nhân,…”
“Không cho chàng hát cái bài vè dở nhất thiên hạ đó nữa”
“Nàng ghét nó sao?”
“Không, nó rất đáng yêu”