Sau đó Tiêu Thông cũng không hỏi han gì thêm, chỉ để lại cho Bạch Kỳ một tấm
thẻ bài, với tấm thẻ này Bạch Kỳ có thể tự do ra vào tất cả các thanh lâu ở
Kim Ngư, sau đó Vương Ngọc lại xuất hiện và lôi Tiêu Thông đi, Bạch Kỳ sau đó
cũng chỉ luyện quyền thêm một chút rồi đi dạo chơi chỗ khác.
Bầu trời ảm đạm như thế nhưng rốt cuộc vẫn không có mưa, thi thoảng chỉ có vài
hạt sương đọng lại trên lá cây rơi trên vai Bạch Kỳ. Âm thanh nhộn nhịp truyền
từ Thư Viện vẫn chưa dứt, trái lại càng ngày càng náo nhiệt hơn.
Tờ mờ sáng, các văn sĩ mới trong cơn say khướt chậm rãi đi về. Lúc say trông
họ cũng như người bình thường, thậm chí so với đám giang hồ nhân sĩ còn lôi
thôi hơn. Ai cũng quần áo xốc xếch, mặt mũi thì đỏ bưng, kẻ nào cũng nghêu
ngao ca hát, kẻ bình tĩnh hơn thì không nói không rằng tuy nhiên bước chân lại
lảo đảo như người mất hồn.
Có kẻ không nhịn được chạy về phía mấy gốc cây mà ói một trận đã đời. Gần kề
bên Bạch Kỳ cũng có một kẻ như thế, Bạch Kỳ cũng không trách hắn làm gì nhưng
chân cũng tiện tay đạp cho tên kia ngã nhào, mặt cắm vào chính bãi nôn của
mình.
Sau khi kêu gào một hồi, tên kia cũng im lặng rồi ngủ tại chỗ. Sau đó đám thị
vệ của Thư Đàn mới ra đuổi hết đám văn sĩ về nhà, riêng cái tên ngủ quên trên
chính bãi nôn thì không ai đánh thức hắn dậy.
“Bạch huynh, xin mời đi theo chúng ta ra cửa sau, chốc lát Vô Ưu cô nương sẽ
ra gặp huynh ngay” Văn Nhã nở nụ cười quyến rũ, giọng nói thanh thoát của cô
vẫn không hề bị lạt đi sau một khoảng thời gian dài.
Bạch Kỳ gật đầu, sau đó cũng ung dung đi theo đám người Văn Nhã. Cổng sau của
Thư Đàn là nơi tiếp các tài nhân và cũng là cửa thoát hiểm duy nhất của Thư
Đàn, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì không được ra vào.
Bạch Kỳ được mời một bàn tiệc khá hoành tráng, tuy nhiên Bạch Kỳ lại từ chối,
bị ép mãi sau cùng Bạch Kỳ đành lấy hai chai rượu nặng cầm theo. Đám người Văn
Nhã sau khi đưa Bạch Kỳ ra cổng mới lui về, bọn họ đều còn rất nhiều chuyện để
giải quyết.
Năm nay cũng như mọi năm, không có ai được chọn để đưa lên bảng vàng cả. Các
nguyên lão ở Thư Đàn ban đầu đã quyết định người đó có thể là thiên tài họ Du
hoặc vị thiền sư kia, nhưng vào phút chót họ lại quyết định không đề cử ai cả.
Bây giờ, ngay sau khi bữa tiệc kết thúc cũng là buổi họp thường niên của các
nguyên lão, mà mục tiêu duy nhất của buổi họp năm nay là bằng mọi giá mang
thiên tài họ Du về Văn Đàn, trước khi mọi chuyện quá muộn.
Cuối đông, đầu xuân thời tiết ngày càng lạnh. Nhất là vào hôm trời nửa mưa nửa
không như ngày hôm này, bên ngoài sương phủ xuống ngày càng nhiều. Chỉ mới
đứng một chút thôi mà vai áo của Bạch Kỳ đã ướt sũng vì sương.
Cổng sau của Văn Đàn nối với một con hẻm khá lớn nằm trong khu dân cư, chiếc
cửa gỗ sơ sài được phủ vôi trắng nhìn sơ sài làm ít ai ngờ nó là cổng sau của
Văn Đàn. Bạch Kỳ dựa lưng vào tường, so về độ lạnh thì Đồng Lâm vượt xa bất cứ
nơi nào hắn từng đi qua.
Cái không khí se se này làm hắn cảm thấy quen thuộc, thời còn ở Đồng Lâm không
hề thiếu những đêm anh chị dẫn hắn ra sân sau, giấu cha mẹ vùi mấy củ khoai
vào trong đống lá khô mà đám gia nhân đã quét sẵn, sau đó cùng chia nhau củ
khoai nóng hổi để chống lạnh.
Bạch Kỳ ngửa mặt dốc rượu vào cổ họng, một cảm giác ấm nóng truyền từ thực
quản của Bạch Kỳ xuống thẳng dạ dày, chỉ trong chốc lát Bạch Kỳ đã uống hết
nửa bình rượu, tuy chưa say nhưng Bạch Kỳ vẫn thấy ngà ngà trong cơ thể.
Cuối hẻm, có một bóng người đang đứng trong bóng tối, không nhìn ra được mặt
nhưng Bạch Kỳ có thể ngờ ngợ nhận ra dáng người to lớn, thô kệch của gã.
“Ngươi muốn uống một tí không? Bát Chữ” Bạch Kỳ nhè nhẹ nói, bóng người trong
bóng đêm cũng dần lộ mặt, vẫn là khuôn mặt và vẻ hào sảng quen thuộc, tuy
nhiên trong mắt của Bát Chữ lại nhiều thêm một chút ưu thương. Ngày trước,
không phải là hắn chưa từng mất huynh đệ của mình, nhưng mất sạch như lần này
là chuyện Bát Chữ không thể nào ngờ tới được.
“Rượu cao sang ta uống không quen miệng, nếu như đó là loại rượu một bạc năm
cân ở quán cũ thì được, còn rượu này, ta xin khiếu” Bát Chữ âm trầm nói, hắn
đang quan sát Bạch Kỳ từ trên xuống dưới, tuy rằng vẫn bộ trang phục cũ không
thay đổi nhưng Bạch Kỳ nhìn sao quá khác lạ.
“Ngày đó ta không tin, nhưng bây giờ thì ta tin rồi. Có lẽ như cuộc sống lai
vãng của đám giang hồ chúng ta không thích hợp với ngươi, bây giờ không còn
như trước, nhìn ngươi vẫn tốt hơn” Bạch Kỳ lắc đầu, hắn ngẩng đầu uống nốt
bình rượu còn lại.
“Không đâu, ta vẫn chỉ là Bạch Kỳ như ngày cũ không thay đổi, ta không lừa gạt
bất kỳ ai cả, hoặc nói đúng hơn thì hiện tại, đây chính là bộ mặt của ta” Bạch
Kỳ không tiếp cận Bát Chữ, tuy rằng hắn không có lỗi trong việc này, tuy nhiên
Bạch Kỳ vẫn mơ hồ cảm thấy mình thiếu Bát Chữ một câu trả lời.
“Ngày đó, ta hoàn toàn không có liên quan gì tới chuyện các ngươi bị toàn
diệt. Ta có thể lấy lời hứa của mình ra đảm bảo với ngươi” Bạch Kỳ nói tiếp,
hắn cảm thấy điều cần nói thì cũng đã nói rồi, còn bây giờ Bát Chữ có hiểu hay
không thì đó là việc của hắn.
“Ta biết, ta hoàn toàn tin ngươi không liên can gì. Người khác nghi ngờ ngươi
nhưng ta thì không bao giờ nghi ngờ bằng hữu của mình” Bát Chữ tiếp lời, ngày
hôm đó cảnh tượng thật sự rất thảm khốc, tới phút cuối, có người còn muốn Bát
Chữ giết Bạch Kỳ trả thù cho họ.
,có lẽ kết quả sẽ đỡ hơn rất nhiều, ta biết vậy là ích kỷ. Nhưng nếu lúc đó có
ngươi, mọi chuyện đã khác” Bát Chữ nói không sai, nếu có Bạch Kỳ ở đó, kết quả
chắc chắn không phải là toàn diệt.
“Bát Chữ, ngươi cũng đừng làm mấy việc đó nữa, hãy để cho bản thân mình nghỉ
ngơi đi. Ta có quen biết vài người, tin rằng họ sẽ cho ngươi một công việc an
nhàn trong thành” Bạch Kỳ nói thêm, hắn thật sự muốn giới thiệu Bát Chữ làm
bảo vệ cho Mai Hoa Đường, hắn tin rằng Mai Hoa cũng không từ chối.
“Cảm ơn, ta thật sự không phải là loại người thích những cuộc vui quý tộc đó.
Bạch Kỳ, ngày hôm nay ta gặp ngươi ở đây, không cần nghe ngươi giải thích. Chỉ
khuyên ngươi, một điều, tránh xa cái xoáy nước sâu vô tận đó đi, ngươi sẽ
không biết từ khi nào ngươi lọt vào tranh đấu của bọn họ đâu” Bạch Kỳ chỉ gật
đầu, vấn đề này hắn cũng có suy nghĩ qua, nhưng Bạch Kỳ vẫn tin mình có thể
đứng vững trước vòng xoáy này.
“Còn nữa, tránh xa Hồ Điệp ra, ta biết ngươi si mê vẻ đẹp của nàng, nhưng Hồ
Điệp không phải là người mà chúng ta có thể dính dáng vào, ta thật lòng khuyên
ngươi, tránh xa rắc rối đó ra” Bạch Kỳ ngẩn người ra trước câu nói của Bát
Chữ, rõ ràng hắn tưởng Bạch Kỳ giao lưu với giới thượng lưu là vì Hồ Điệp.
“Ta cam đoan, sẽ hạn chế tiếp xúc với Hồ Điệp” Bạch Kỳ từ tốn nói, nhắc tới Hồ
Điệp, trong lòng Bạch Kỳ bỗng dưng nổi lên một gợn sóng nhẹ, cơn say cứ như bị
gợn sóng đó đánh tan hoàn toàn.
Hồ Điệp tuy không làm Bạch Kỳ nhớ mong ngày đêm mà họ Bạch nhà ta cũng đã qua
cái tuổi mong nhớ đêm thâu từ lâu rồi, chỉ có điều, hình ảnh về Hồ Điệp thi
thoảng lại dập dìu trong đầu
Bạch Kỳ giống như một cánh bướm.
“Ngươi hãy tránh xa khỏi đống rắc rối đó đi, ngươi không pphải người nên thuộc
về giang hồ, ta biết điều đó, tuy nhiên điều đó không đồng nghĩa với việc
ngươi phải hoà nhập vào cái thế giới u uất kia” Bát Chữ sau cùng chỉ có thể
thở dài mà than, Bạch Kỳ cũng không nói lời nào mà khui rượu mà nốc vào miệng.
Đêm nay, thật sự rất lạnh. Sương xuống còn dày đặc hơn cả ban nãy, Bạch Kỳ
thấy vai mình run run lên, bầu trời ảm đạm tiêu điều, sau một thời gian dài
đắn đo có lẽ ông trời đã quyết định đổ mưa.
Bạch Kỳ cũng không biết nấp vào đâu nên chỉ có thể đưa lưng ra chịu mưa, mấy
giọt mưa cắt ngang qua da Bạch Kỳ làm cho hắn thấy một cơn tê chạy dọc sống
lưng. Không biết lúc đó, Cô Dung có lạnh không nhỉ?
Hôm đó mưa xuống nhiều và dày như hôm nay vậy, tới người sinh ra từ miền đất
đầy sương như Bạch Kỳ cũng không nhịn được mà rùng mình. Thử tưởng tượng cơ
thể mình loang lổ vết thương nằm giữa trời mưa, sau đó còn bị tra tấn. Bạch Kỳ
thở dài khi nghĩ tới cảnh tượng đó.
Bạch Kỳ cảm thấy mình ngày càng dính sâu vào trong thành Kim Ngư và không hề
có dấu hiệu rút ra, Bạch Kỳ cũng biết ở đây không chỉ đơn giản là một ngôi
thành phồn hoa. Việc Cô Dung bị giết chắc chắn phải có ẩn tình.
Bạch Kỳ đủ già đời để nhìn ra mình đang ngày càng gần với rắc rối nhưng hắn
vẫn không tài nào thoát ra được. Các mối quan hệ của Bạch Kỳ ở thành thị này
giống như keo dán hắn chặt với Kim Ngư.
Bạch Kỳ đang trầm tư suy nghĩ thì nhận ra mưa đã bớ phần nào vì mưa đã không
còn đánh lên mặt Bạch Kỳ nữa, nhưng khi Bạch Kỳ nhìn lên mới nhận ra đó là một
tấm áo trắng. Bạch Kỳ quay người nhìn sang thì thấy Vô Ưu đang mỉm cười nhìn
mình.
Vẻ mệt mỏi trên cơ mặt của Vô Ưu bị nụ cười ưu nhã của nàng làm cho tan biến.
Tóc và vai áo của Bạch Kỳ cũng đã bắt đầu ướt, nhưng vẫn không thể làm cho nụ
cười xinh đẹp kia tan biến.
Trong thoáng chốc Bạch Kỳ thấy khuôn mặt mình nóng ra. Tuy rằng chiếc áo ngoài
không dày, chỉ trong chốc lát mưa đã thấm qua rồi rơi lên mặt Bạch Kỳ.
“Về nhà, ăn cơm” Vô Ưu sửa lại mấy lọn tóc dính lên mặt Bạch Kỳ sau đó xiết
lấy tay hắn.
Bạch Kỳ khẽ nghiêng đầu xuống.
Giữa mưa khuya có tiếng tim đập thình thịch, mãi tới bóng người bị mưa loè đi
mới chậm rãi lặng đi.