Giữa sân vắng, hoàn toàn tách biệt với khung cảnh náo nhiệt ở Thư Viện, trong
sân chỉ lẻ loi một bóng người đang ngồi đờ ra đó không biết đang suy nghĩ gì.
Trời như sắp chuyển mưa, mây đen kéo tới che đi ánh trăng trên cao, trời cứ se
se lạnh như thế mà không dứt khoát đổ một trận mưa xuống được.
Đối với âm thanh ồn ào ở cách đó không xa, Bạch Kỳ không hề hứng thú tí nào
cả. Bạch Kỳ ngồi lì ở đó, hiếm khi nào hắn có thời gian một mình suy nghĩ như
lúc này, từ đêm Cô Dung và đám người Bát Chữ chết đi, Bạch Kỳ vẫn chưa có thời
gian nghĩ về họ, lúc nào hắn cũng cố gạt họ ra khỏi đầu, và hắn đã làm được.
Như mọi lần, Bạch Kỳ có thể nhanh chóng đem mọi cảm xúc của mình ném ra ngoài.
Không phải hắn là một người vô tâm, hết thảy chỉ vì những giấc mơ kia quá
mạnh, quá chân thực. Đêm hôm kia, Bạch Kỳ mơ thấy mình quay về lúc còn ba, bốn
tuổi, lúc này hắn đang chạy vòng vòng trong sân đòi anh hai dẫn đi thả diều,
rồi hôm kia nữa, Bạch Kỳ mơ thấy quãng thời gian ở thành Lưu Hương.
Bạch Kỳ chợt nhớ ra Hồng Trần Quyền, quả đúng là có một khoảng thời gian hắn
đã quên nó đi, cho nên võ công của Bạch Kỳ vẫn cứ dậm chân tại chỗ, tới bây
giờ Bạch Kỳ chỉ có thể thực hiện đúng một thức duy nhất là “Nhổ Củ Cải”, cái
tên tất nhiên không được mỹ miều, tuy vậy Bạch Kỳ vẫn không thể nào ghét nó
được.
Bạch Kỳ chầm chậm đứng dậy, sau đó từ từ thi triển ra chiêu thức của mình.
Rồi, chẳng biết từ lúc nào, Bạch Kỳ đã đắm chìm vào trong thứ cảm xúc bàng bạc
đang tuôn ra, từng tế bào trong cơ thể Bạch Kỳ như đang hoạt động theo cách mà
nó từng hoạt động nhiều năm về trước.
“Cô Hai thiếu ta ba đồng bạc, mắm, muối ngoài chợ chưa trả tiền,…” Bạch Kỳ lẩm
bẩm trong vô thức, phảng phất lúc này Bạch Kỳ đang trở thành một cô thôn dân
chính hiệu, tay thì thoăn thoắt hái củ cải, miệng thì lẩm ba lẩm bẩm mấy
chuyện thường nhật. Bạch Kỳ chợt nhớ khi xưa, nàng cũng từng làm y hệt mình
bây giờ.
Nếu có người bên ngoài nhìn vào, chắc hẳn sẽ phán Bạch Kỳ bị điên. Vì chẳng có
một người bình thường nào lại vừa bốc cái gì đó dưới đất lên, ném đi, sau đó
lại cắm cúi làm ra vẻ nhổ củ cải, hơn nữa trong miệng còn lầm bầm những điều
khó hiểu. Ngược lại, nếu ở đây có một vị đại sư võ thuật, hẳn người đó sẽ rất
bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Bạch Kỳ hoàn toàn bỏ qua môi trường xung quanh, hắn chỉ toàn lực tập trung vào
chuyện mình đang làm. Lúc này ánh mắt của Bạch Kỳ cũng không còn nhìn thẳng mà
đã lạc vào một điểm vô định nào đó trong không khí, trạng thái nhập tâm này là
trạng thái mà người luyện võ nào cũng muốn trải qua một lần.
“Không biết, tại sao ta lại chẳng thể cảm nhận chút cảm xúc nào về họ hết vậy
nhỉ?” Bạch Kỳ tự hỏi trong lòng, hắn đã cố gắng không chỉ một mà rất nhiều lần
tìm về cảm xúc của những chuyện cũ nhưng kết quả hoàn toàn không được như mong
đợi. Tuy rằng Hồng Trần Hồi Mộng Thức thật sự là một liệu pháp hoàn hảo để
giải quyết vấn đề, nhưng Bạch Kỳ vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó. Điểm
lợi duy nhất mà Bạch Kỳ có từ nó là có thể đưa hắn vào trạng thái nhập tâm bất
cứ lúc nào, chuyện này đối với người khác thì thật sự có giá trị, nhưng đối
với Bạch Kỳ thì lại thừa thãi.
Bạch Kỳ vừa múa quyền vừa cố đưa bản thân vào trạng thái thả lỏng toàn bộ cơ
thể, cơ chế hoạt động của Hồng Trần Hồi Mộng Thức là đưa bản thân vào trạng
thái thả lỏng hoàn toàn, không còn gì suy nghĩ vấn vương trong lòng. Để khi
nhắm mắt lại ngủ dễ dàng kích phát giấc mơ của bản thân.
Tuy nghe dễ, nhưng việc khiến cho bản thân không còn ý nghĩ cụ thể nào trong
đầu lại rất khó làm. Tình cờ, lúc này Bạch Kỳ lại rơi vào trạng thái đó, Bạch
Kỳ thấy cơ thể mệt mỏi, muốn ngủ một giấc nhưng tay chân lại không thể ngừng
vận động, trong phút chốc Bạch Kỳ thấy các giác quan của mình hoạt động tốt
hơn.
Nhưng thứ Bạch Kỳ thấy không phải là khung cảnh xung quanh. Mà là một căn hầm
tối, tại đó có một người con trai với khuôn mặt vô cảm, tuy nhiên ánh mắt lại
ẩn giấu một tia tuyệt vọng và buồn bã, trước mặt hắn là một người phụ nữ bị
trói hai tay hai chân vào trong ghế.
Khoé miệng của cô ta chảy ra máu đỏ, cô ta cúi đầu xuống nên Bạch Kỳ thấy
không rõ mặt, tuy nhiên Bạch Kỳ vẫn mơ hồ nghe được tiếng nghiếng răng kèn
kẹt, âm thanh như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. Chàng trai cong tay
lại thành trảo, sau đó kéo áo của cô gái xuống quá ngực, thân thể cô vậy mà
loang lổ những vết thương sâu màu tím, cô gái hẳn là đã bị một loại độc tính
nào đó hành hạ.
Tiếng nghiến răng càng trở nên rõ ràng hơn, Bạch Kỳ không tự chủ được đưa tay
lên cong lại thành trảo, sau đó kéo thật mạnh xuống. Lần đầu, nó giống với
người ta đang quơ tay đuổi muỗi, rồi hình ảnh đó lại lập lại nhiều lần, hết
lần này tới lần khác, lần nào cũng vậy, Bạch Kỳ lại đưa tay lên cong thành
trảo rồi kéo xuống.
“Tàn nhẫn? Hay vẫn là quyết tâm. Cho dù trong mắt người đó, ngươi có là ác ma
đi nữa thì ngươi vẫn cam chịu. Tàn nhẫn nhưng lại ưu thương, là ngươi ra tay
với địch hay là ra tay với chính bản thân mình” Trong đầu Bạch Kỳ đột nhiên
chạy qua một dòng suy nghĩ như thế.
Hắn mở mắt to, lúc này khung cảnh xung quanh đã quay về như cũ. Bạch Kỳ liếc
nhìn bàn tay mình, sau đó thở nhè nhẹ, tay Bạch Kỳ cong lại thành trảo, nhắm
trong không khí kéo xuống. Tiếng gió bị cắt vang lên, Bạch Kỳ lại lặp lại hành
động đó lần nữa, càng làm Bạch Kỳ càng cảm thấy nội tạng ê ẩm, thân thể khó
chịu.
“Nhẫn Tâm Trảo” Bạch Kỳ đột nhiên hét lớn, sau đó xoay người một vòng rồi dùng
tay kéo xuống.
Mục tiêu của Bạch Kỳ là một cây đại thụ to ở gần hắn. Nhất thời cây đại thụ
xuất hiện bốn dấu ngón tay kéo dài từ thân cây xuống tận gốc. Mấy ngón tay
Bạch Kỳ đau nhức, nhưng hắn lại vô cùng hài lòng. Tuy rằng làm ra dấu vết như
thế này đối với tuyệt đỉnh cao thủ không khó, nhưng cái vấn đề là Bạch Kỳ là
một người chưa từng luyện qua nội hay ngoại công, lại có thể dễ dàng trảo ra
thế này.
Bạch Kỳ để ý thấy trên bốn dấu ngón tay kéo dài trên cây có lưu lại một loại
bột mịn. Bạch Kỳ thổi mạnh vào cái dấu tay thì lập tức bụi bay mù mịt, lúc này
máu trên ngón tay Bạch Kỳ mới chậm rãi nhỏ xuống. Tuy nhiên nhìn thấy thành
quả của mình, Bạch Kỳ không để ý nữa, hắn không phải khoét lên cây mà là trực
tiệp nghiền mịn ra thành bột.
So với việc khoét thì nghiền mạnh hơn rất nhiều, Bạch Kỳ tự tin nếu chăm chỉ
luyện tập chiêu này thì có thể phá hư mấy loại giáp sắt thông thường. Hơn nữa,
nếu cơ thể người bình thường dính phải chiêu này thì vết thương vẫn cực kỳ khó
lành.
Với việc chiêu thứ hai là một chiêu có sức sát thương mạnh, Bạch Kỳ đã có thêm
một công cụ để tự bảo vệ mình ở thành Kim Ngư. Hắn thừa khôn ngoan để nhìn ra
nơi này không phải là chốn đơn giản, dù tốt hay xấu thì có thêm một loại công
cụ bảo mạng thì vẫn tốt.
“Một trảo này tốt lắm” Bạch Kỳ còn đang suy nghĩ thì một giọng nói xa lạ vang
lên.
Tiêu Thông từ phía xa đã quan sát hết thảy, cái làm cho hắn hứng thú nhất
không phải là uy lực của trảo này, mà là cái ý cảnh của Bạch Kỳ, cái trạng
thái nhập tâm kia thật sự rất đáng để tâm, còn chưa kể thứ khí thế tự nhiên
của người tu luyện Hồng Trần Quyền khiến cho Bạch Kỳ trở nên khó dò hơn.
“Cảm ơn” Bạch Kỳ lắc đầu, sau đó lấy khăn giấy trong tay lau mấy đầu ngón tay
đã dính máu.
“Ngươi tên gì?” Tiêu Thông tất nhiên là nhận ra Bạch Kỳ, ngày nào cũng như
ngày nào Tiêu Thông toàn tiếp xúc với đám văn sĩ chán phèo, khi gặp được Bạch
Kỳ nói ra câu đó, trong lòng Tiêu Thông tự nhiên cảm thấy vui.
“Bạch Kỳ. Còn ngươi?” Bạch Kỳ cho lại chiếc khăn tay vào trong túi áo, sau đó
chắp hai tay sau lưng, ung dung hỏi Tiêu Thông. Cũng không phải là Bạch Kỳ ra
vẻ thâm sâu gì, mà là tay của hắn ngứa quá, sau khi thi triển Nhẫn Tâm Trảo,
xương cốt nơi mu bàn tay của Bạch Kỳ đặc biệt trở nên ngứa ngáy, cho nên hắn
chỉ có thể đưa tay ra sau mà gãi.
“Tiêu Thông, lúc ban chiều hình như cũng có người nhắc qua” Tiêu Thông cười
tươi, sau đó đi tới cái ghế gỗ cách đó không xa ngồi xuống, hắn nhìn Bạch Kỳ
từ đầu tới chân mong tìm ra một điểm gì đó đặc biệt, xem có ai trong giang hồ
giống với hình tượng của người thanh niên trước mắt không.
“Bạch Kỳ, ngươi có biết không? Ngươi làm ta nhớ tới một người, ta cũng chưa có
dịp nhìn thấy hắn lần nào. Tuy nhiên, nhận định của ta về con người này hết
sức đặc biệt, liệu ngươi có phải hắn hay không nhỉ?” Tiêu Thông trầm tư rồi
nói, hắn xoa xoa cằm nhìn Bạch Kỳ, càng nhìn lại càng giống hình tượng của
người kia trong tưởng tượng của hắn.
“Ai nào?” Bạch Kỳ cũng hứng thú hỏi.
“Chắc ngươi không biết hắn đâu. Vì kỳ thật hắn không xuất hiện nhiều, Bạch
Khách của Du Khách Hội” Tiêu Thông chậm rãi nói, Bạch Kỳ im lặng hồi lâu rồi
mới hỏi lại.
“Bạch Khách?”
“Đúng, ngươi đừng bất ngờ mà nghĩ ta nói dối, trong Du Khách Hội thật sự có
một người như thế, tuy rằng ít lộ diện nhưng cũng không phải là bí mật gì.
Nhiều năm nay, người ta cứ đồn mãi ai mới là Hội Chủ, ta thì nghĩ kẻ đó mới
chính là Hội Chủ”
“Tại sao ngươi lại nghĩ thế?” Bạch Kỳ cũng tiến tới ngồi gần Tiêu Thông.
“Hắn rảnh quá a, rất có phong thái của sếp sòng. Chỉ đứng đằng sau chỉ tay mà
không làm gì nhiều. vậy nên một là hắn quá tệ gì cũng không làm được, hai là
do hắn là Hội Chủ. Mà nhìn ngươi, ta cảm thấy rất giống, rất có phong thái đó,
thêm những gì ta nghe được từ người khác lại càng giống. Cao cao, có chút bí
ẩn, còn trẻ tuổi, mà quan trọng nhất là có thứ khí thế kỳ lạ thu hút người
khác” Tiêu Thông say sưa nói.
Bạch Kỳ chỉ lắc đầu, hai tay đan vào nhau rồi để lên cổ.
“Không phải, ngươi lầm rồi. Thân phận thật sự của ta là một nông dân trồng củ
cải lành nghề”