Tiêu Thông


Xung quanh người thanh niên kia tập trung rất đông người, có người ở bên ngoài
ôm đầu chửi lẩm bẩm gì đó. Có kẻ lại hân hoan hét rất to, nhưng làm Bạch Kỳ
chú ý nhất vẫn là hai trung niên mặc chiến giáp đứng đằng sau người thanh niên
đó. Tuy hai người đó nhắm chặt mắt nhưng Bạch Kỳ có một loại ảo giác rằng họ
đang quan sát hết tất cả những người đứng đây.

“Ngươi, cái tên lừa gạt này, mau trả bản công tử năm lượng bạc” Một người đang
ôm đầu chửi lẩm bẩm bên ngoài bỗng đứng dậy chỉ vào mặt người thanh niên kìa
mắng. Người thanh niên kia cũng phản ứng cực kỳ thái quá, hắn giật mình lui về
phía sau, tay run run chỉ vào kẻ đang mắng mình, khuôn mặt sợ hãi, giọng nói
của hắn nghèn nghẹn như uỷ khuất lắm.

“Ngươi vậy mà dám chửi ta lừa đảo?. Bản công tử sinh ra đã nho nhã lễ độ, lớn
lên lại thông tuệ dễ nhìn, ai nhìn vào cũng không nhịn được mà tấm tắc khen
trong lòng. Vẻ ngoài ngời ngời anh khí của ta mà bị ngươi mắng là lừa đảo thì
thật sự nhục nhã vô cùng. Thị vệ, xử hắn” Người thanh niên vừa dứt lời tức thì
hai người sau lưng hắn biến mất, khi xuất hiện thì đã ở sau kẻ vừa mắng chửi
kia, hai người thị vệ, một người nắm tay, một người nắm chân ném tên kia vào
bụi cỏ, sau đó phủi tay quay về chỗ cũ.

“Mọi người thấy đó, chúng ta là văn sĩ, lại ở nơi nho nhã như ở Văn Đàn, cho
nên tuyệt không nên dùng bạo lực giải quyết vấn đề, cứ từ từ bình thản, dùng
lời nói để thuyết phục chúng sinh” Người thanh niên lại đứng thẳng dậy, tác
phong cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ thay mặt nạ còn nhanh hơn Bạch Kỳ vài lần.

“Không biết, người này văn thơ thế nào mà lại tự tin đấu văn thế nhỉ?” Bạch Kỳ
hỏi gã văn sĩ đang đứng bên cạnh, gã văn sĩ xoè cây quạt ra che miệng, thái độ
cực kỳ thưởng thức, sau đó mới từ tốn giảng giải.

“Ta không biết rõ tên này là ai, chỉ biết hắn tự xưng là Tiêu Thông, sau đó
bày ra sạp đấu văn ăn tiền. Vốn ta tưởng hắn sẽ bị thị vệ của Văn Đàn tới đuổi
đi, nào ngờ hắn đã ở đây gần hai tiếng rồi mà chẳng có ai nói gì cả. Hơn nữa,
cách đấu văn của hắn cực kỳ buồn cười, ngươi xem, có người lên thách đấu nữa
rồi kìa” Gã văn sĩ vừa nói vừa chỉ vào thanh niên tuấn tú đang bước đến gần
Tiêu Thông.

“Ta tên Vương Bát, con nuôi của thành chủ thành Kim Ngư. Hôm nay, là ngày
trọng đại của Văn Đàn, thiết nghĩ huynh đài đây không nên quậy phá nữa. Nếu
muốn đấu văn, thì ta tiếp huynh là được. Ta tự nhận không gì hơn người, tuy
nhiên về văn thơ thì ta cũng tự cho là mình không hề kém”

Thái độ nho nhã của Vương Bát nhận được sự đồng tình từ nhiều người, nhất là
những kẻ vừa thua mất tiền. Chỉ là Bạch Kỳ cảm thấy thái độ của tên này không
được chân thành cho lắm. Nhìn cái đôi mắt cứ liếc ngang liếc dọc xung quanh là
thấy hắn không phải là người nho nhã như đang thể hiện ra.

Mà Bạch Kỳ cũng nhận ra được những kẻ đang hồ nháo ở đây đa phần chỉ là ra vẻ,
chứ người có tài thơ văn hay thật sự yêu thơ văn thì không có mấy. Họ chỉ tới
đây để chứng tỏ mình có học thức thôi, cái thái độ khinh khỉnh tự cho mình là
cao kia Bạch Kỳ không nhìn quen.

“Ngươi muốn cái khỉ gì? Ồ, con nuôi thành chủ đúng không? Tốt, ta tiếp ngươi,
có điều chiếu theo thân phận ngươi cũng không thấp nên ta nâng mức tiền lên
thành năm mươi lượng bạc, được chứ” Tiêu Thông cười khoái trá, sau đó rất
thoải mái nói ra, mà Vương Bát cũng nhẹ nhàng gật đầu, thái độ cực kỳ trịnh
trọng.

“Tuy nhiên, nếu ta thắng, thì huynh đài phải dẹp sạp, để cho các huynh đệ ở
đây được thoải mái mà tìm hiểu thơ văn. Có thể tĩnh tâm mà hưởng lạc nơi văn
cảnh này” Không thể không nói Vương Bát nói chuyện rất êm tai, hầu hết mọi
người đều bị hắn thuyết phục, có kẻ còn có ý tốt nhắc rằng Tiêu Thông không
đấu văn theo kiểu thông thường, tuy nhiên Vương Bát đều phất tay toả vẻ không
quan tâm.

“Tốt, thế họ Vương ngươi muốn đấu cái gì. Thơ, văn xuôi, đối, hay viết chữ?”
Tiêu Thông gật gù nói, thái độ của hắn tới bây giờ vẫn không có vẻ gì là
nghiêm túc.

“Hay là chúng ta viết một câu thể hiện bản thân. Sau đó cho mọi người đánh giá
ý cảnh và nét chữ trong đó. Sau đó biểu quyết xem ai thắng là được” Vương Bát
tự tin nói, so tài viết chữ thì Vương Bát quả thật có tự tin mình đứng trong
hàng những người viết đẹp nhất.

“Tốt, đem giấy bút, phát cho Vương công tử đi” Tiêu Thông thoải mái nói, sau
đó ngồi xổm xuống đất. Một tay hắn lấy tắm giấy trắng bày ra trên đất, một tay
lại chấm bút lông vào mực, gã cũng không thèm giũ bút, khiến khi cầm bút lên
thì mực liền nhỏ giọt xuống đất, thậm chí có một chút bắn lên giấy trắng.

Trái với Tiêu Thông, Vương Bát lại có khí độ hơn nhiều, từ thao tác xếp giấy,
cho tới chấm mực đều cho thấy hắn không phải là một người xoàng xĩnh, cái thái
độ nhàn nhã mà tự tại của hắn làm cho người ta nhất thời phải chú ý tới.

“Bắt đầu” Tiêu Thông vừa dứt lời, liền chấm bút lên giấy. Những đường mực hắn
vẽ lên giấy trông nghuệch ngoạch chả khác gì cua bò, gà bới. Chưa nói về ý
cảnh của câu nói, chỉ nhìn xem cái cách và nét chữ của hắn thì trong lòng mọi
người cũng biết được kết quả rồi.

Ở phía bên kia, Vương Bát vừa đặt bút xuống, hắn đang định kiếm chút tiếng tăm
ở Văn Đàn, chủ đích ngay từ đầu của Vương Bát là nhắm vào con gái của thành
chủ, mong một ngày thành chủ gã con gái cho hắn, không còn là con nuôi nữa mà
là con rể, từ đó có thể thuận lợi trở thành thành chủ đời tiếp theo của thành
Kim Ngư.

Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra rất có thể mình sẽ thua cuộc rồi. Vì hai tay của
hắn lúc này đang bị một tên thị vệ sau lưng Tiêu Thông kẹp chặt, mặc cho hắn
giẫy giụa thế nào vẫn không thể thoát khỏi bản tay như kiềm sắt kia, sắc mặt
của Vương Bát nhanh chóng hoá đỏ, hắn muốn chửi nhưng lại sợ mất đi hình tượng
nho nhã của mình.

“Xong, chấm dứt” Tiêu Thông hét lớn, sau đó cấm lấy tờ giấy trắng của mình đưa
lên, nét mặt cực kỳ tự hào, sau đó hắn còn đưa ngón tay cái về phía người thị
vệ kia.

“Xem đây, đây chính là những ngôn từ cực kỳ chân thành của ta với chính bản
thân mình. Tuy rằng, ta là người nghiêm khắc với bản thân, nhưng vẫn không thể
phủ nhận được những chữ này quá chính xác rồi” Tiêu Thông cho tay lên mặt giả
vờ u buồn nói, sau đó giở tờ giấy lem luốc mực đen của mình ra.

“Lão Tử Vô Địch”

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ ngắn gọn, với nét chữ xấu như gà bơi cùng với một cái ý
cảnh hết sức đáng chửi, Bạch Kỳ chỉ phì cười, nhưng sau đó lại ngưng trọng
lại, hắn có thể thấy trong ánh mắt bỡn cợt của Tiêu Thông có một tia thất vọng
loé lên.

“Ngươi, ta, người thắng?” Vương Bát không tin rằng đối thủ lại có thủ đoạn như
thế được, hai tay của hắn vẫn không thoát khỏi kiềm cập của thị vệ, tuy nhiên
nét mặt lại cực kỳ tức giận, dù cố gắng hoà hoãn thế nào cũng không được.

“Tiêu Thông, ngươi còn ở đây quậy cho được, về cho ta” Từ xa, bỗng vang lên
một âm thanh tức giận, tuy vậy giọng nói vẫn dịu ngọt vô cùng.

“Vương Ngọc muội” Vương Bát là người đầu tiên lên tiếng, lúc này, người ta mới
chú ý tới cô gái vừa lên tiếng. Đó là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt sắc sảo
xinh đẹp, cô vận một bộ y phục màu xanh lam có đính rất nhiều ngọc ngà lấp
lánh. Trên ngực áo có đeo một huy hiệu hình con cá màu vàng.

Cô gái đó chính là Vương Ngọc, con gái rượu của thành chủ thành Kim Ngư.

“Ai là muội muội của ngươi, còn nói bừa ta cắt lưỡi ngươi” Vương Ngọc quay
sang Vương Bát lườm, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu không dám nói, hắn là con
nuôi của thành chủ là việc mới xảy ra một năm trở lại đây, tuy nhiên từ lúc
vừa nhìn thấy là Vương Bát đã không kiềm lòng nỗi trước người em gái trên danh
nghĩa này.

Tuy nhiên Vương Ngọc không hề yêu thích gì hắn, với người anh nuôi này cô chỉ
liếc mắt tặc lưỡi cho qua, hoàn toàn không để tâm tới. Thậm chí so với gia
nhân ở trong nhà, địa vị Vương Bát trong lòng Vương Ngọc còn thấp hơn.

“A, Ngọc muội, hôm nay trời cao gió mát, dự là trăng hôm nay lên cao, phong
cảnh sẽ rất hữu tình, gặp được nhau hôm nay trong lòng ta vô cùng bàng hoàng,
vừa vui mừng vừa bối rối chẳng biết xử sự với thiên tiên trên cao hạ phàm thế
nào. Liệu thượng tiên, người có muốn cùng hạ nhân thưởng ngoạn chốn văn cảnh
này không?” Còn chưa để Vương Ngọc trách mắng mình, Tiêu Thông đã lên tiếng
trước, nhất thời sắc mặt của Vương Ngọc hoà hoãn xuống một chút, tuy vậy cô
vẫn tức giận đánh yêu vào vai hắn một cái.

“Ngươi nói rước ta đi tiệc ngày hôm nay, vậy mà để ta chờ cả buổi chiều. Có
tin ta lột da ngươi ra không?” Vương Ngọc gằn giọng mắng thật to, tiếng hét
hung dữ thế mà thảnh thót như chim hót. Tới Bạch Kỳ cũng cảm thấy âm thanh
người này có hay không quá mức trong trẻo.

“Thôi, để ta bồi muội hôm nay” Tiêu Thông cười gượng chịu thua, sau đó để hai
tay lên vai Vương Ngọc, sau đó bước nhanh, bỏ lại Vương Bát đang trầm mặc cùng
với đám công tử đang ngơ ngác.

“Tại sao lại không đối địch? Mà là không địch với ai?” Bạch Kỳ đột nhiên nói
ra, bước chân của Tiêu Thông dừng lại, sau đó hắn mới chầm chậm nhìn Bạch Kỳ,
sau khi nhìn Bạch Kỳ từ đầu tới cuối, Tiêu Thông mới nửa cười nửa không nói.

“Vì nhân sinh, huynh đài à, ngươi có hiểu từ nhân sinh không? Không đối địch
chính là không đối địch, mà đối địch thì,…tất nhiên là nhân sinh khó có thể
trọn rồi”

Bạch Kỳ cũng treo nụ cười mỉm quen thuộc, hai tay hắn chắp ra phía sau, đôi
mắt dường như có ý cười.

“Xuân, hạ, thu, đông. Xuân khai đông hạ
Sinh, lão, bệnh, tử. Nhân trước quả sau”

Tiêu Thông nhíu mày, sau đó quay lưng đi.

“Gặp sớm thôi”


Bạch Ảnh - Chương #48