Khi Thất Sát đi hết rồi Hồ Điệp mới thở dài, những lời nàng nói ra nghe có vẻ
nhẹ nhàng, hơn nữa cuộc nói chuyện này cũng không quá lâu. Tuy nhiên, Hồ Điệp
biết sau cuộc nói chuyện phải có chục ngàn sinh mạng nằm xuống. Bản lãnh của
mỗi người trong Thất Sát đều rất thâm sâu, có lẽ ngoài Vô Thương hiểu thấu thì
chẳng ai tường tận về họ cả.
“Vô Thương ơi Vô Thương, để làm kiêu hùng như ngươi mà phải giết trăm ngàn
sinh mạng, ta tình nguyện làm một cô gái bình thường, tình nguyện an nhàn mà
sống” Hồ Điệp nhìn vào gian nhà bên trong mà cảm thấy khá sầu não, nàng cũng
không lưu lại đây mà quay về phủ đệ của mình.
Một lúc sau, khi Hồ Điệp đã đi hồi lâu. Tại chỗ mà nàng đứng khi nãy xuất hiện
một bóng người, hắn cứ thế bất chợt xuất hiện, giống như hắn và thiên địa đã
hoà lại làm một nên khi xuất hiện cỏ cây vẫn cứ hiu hiu bay trong gió, mấy
chiếc lá rơi vào khu vực của hắn tự nhiên tránh đi.
“Kiêu hùng? Nàng sai rồi, ta là Đại Đế”
…………………
Bạch Kỳ chuẩn bị ra về thì Mai Hoa cho người đưa cho hắn một thẻ bài, đây
chính là lệnh bài khách quý của Mai Hoa Đường, chỉ cần có lệnh bài trong tay
thì địa vị ngang với ba vị Tài Chủ, Bạch Kỳ tất nhiên nhận ra tâm ý của Mai
Hoa, tuy nhiên hắn cũng đã có quyết định của mình.
Bạch Kỳ nhìn ra được sự phức tạp và cả quy mô của kế hoạch này, tuy nhiên Bạch
Kỳ lại chả thể nhìn thấu Vô Thương, trong suy nghĩ của Bạch Kỳ, Vô Thương có
một cái gì đó ẩn giấu sau những kế hoạch này, chính việc không nhìn ra nó
khiến cho Bạch Kỳ không can dự vào.
“Ta biết ngươi có quen biết với đám làm đủ nghề ngoài ngoại thành, cho nên ta
muốn cho ngươi một tin tức. Rất có thể họ đang gặp nguy hiểm” Dương Ngọc đứng
trước cửa khoanh hai tay nhìn Bạch Kỳ, vừa nãy khi Mai Hoa đưa lệnh bài cho
Bạch Kỳ thì có thư từ đại bàng mang tới, khi nhìn thấy bức thư đó sắc mặt Mai
Hoa đã trắng bệch, Dương Ngọc ở bên Mai Hoa đủ lâu để hiểu có chuyện không may
xảy ra.
“Thế sao? Ta ngược lại cảm thấy hôm nay là một ngày tốt. Cũng không có việc gì
quá phiền phức xảy ra được” Bạch Kỳ chỉ nhàn nhạt nói như thế rồi ung dung bỏ
đi. Hắn cũng từ chối đi xe ngựa của Mai Hoa Đường, bây giờ hắn đảm Bát Chữ
đang chờ hắn, nếu để cho bọn họ biết Bạch Kỳ có dây dưa tới Mai Hoa Đường thì
khá phiền phức, trong số đám người Bát Chữ không thiếu người hận Mai Hoa Đường
tới thấu xương.
Dương Ngọc nhún vai, cũng không níu Bạch Kỳ lại nữa. Trời đã sắp trưa, Bạch Kỳ
tuy không để tâm quá nhiều tới lời cảnh cáo của Dương Ngọc, nhưng hắn cũng
muốn thông báo lại cho Bát Chữ, dầu sau thì phòng trước vẫn hơn.
Bạch Kỳ đi giữa phố đông, thường thì giờ này Bạch Kỳ đang trên đường làm nhiệm
vụ, chưa nói tới việc chưa đòi được tiền mặt từ tay Mai Hoa, Bạch Kỳ đã mất đi
một ngày làm việc kiếm tiền.
“A, Dung tỷ” Bạch Kỳ đang đi trên phố thì bắt gặp ở một gian hàng gần đó một
cô gái. Cô gái đó là một cô gái trẻ tuổi với làn da khá là nhợt nhạt, đôi môi
của cô ta rất mỏng nhìn rất thanh tú. Lúc này Cô Dung đang đứng ở một quầy nữ
trang bán ven đường. Cô Dung chính là người yêu của Khuyết Nguyệt.
Tuy rằng hai người không thừa nhận nhưng từ hành động của hai người, ai cũng
biết mối quan hệ của họ, Khuyết Nguyệt không thường nói chuyện với Bạch Kỳ,
nhưng mỗi khi nói thì Khuyết Nguyệt đều nhắc tới Cô Dung, Bạch Kỳ cũng có dịp
ghé qua ăn cơm vài lần ở nhà hai người.
Theo lời Khuyết Nguyệt nói thì Cô Dung khá là yếu đuối, bệnh tình của nàng
không chịu được trời nắng cho nên rất ít khi đi lên trên thành Kim Ngư, muốn
lên thì phải có hắn đi theo để mang theo ô che nắng cho nàng.
“Bạch đệ, hôm nay không đi làm hả?” Nhìn thấy Bạch Kỳ, Cô Dung cũng khá bất
ngờ, với người trẻ tuổi thông minh và rộng rãi thế này Cô Dung cũng có ấn
tượng khá tốt.
“Khuyết Nguyệt huynh đâu rồi? Tỷ ra ngoài một mình hả?” Cô Dung đặt chiếc vòng
tay bằng bạc đang xem xuống, sau đó chầm chậm đi về phía Bạch Kỳ. Cô Dung ghé
người qua một bên, đứng trong bóng của Bạch Kỳ, không để lộ mình ra ngoài
nắng.
“Hôm nay, ta ra ngoài có chút việc. Khuyết Nguyệt cũng không biết đâu, đệ
không được tiết lộ nha. Nếu Khuyết Nguyệt biết hắn sẽ đánh ta đó” Cô Dung cười
duyên, nhìn nàng trông giống một nàng thôn nữ khắc khổ, sức đẹp của Cô Dung
không quá lung linh tuy nhiên vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Bạch Kỳ để tay lên miệng ra dấu sẽ im lặng, hiếm khi nào Bạch Kỳ gặp người
quen ở phía trên. Do vài lý do đặc thù mà nơi ở của họ phải được giữ bí mật,
hầu hết những người sống ở dưới thành phố lòng đất đều không đăng ký thân phận
ở chỗ quan huyện, cho nên tên tuổi của họ gần như không tồn tại trên giấy tờ.
Việc tiếp nhận thêm một thành viên mới trong cộng đồng những người ở lòng đất
cũng được kiểm soát rất chặt chẽ. Hầu hết, đều được giới thiệu vào bởi các
thành viên trong cộng đồng lòng đất, hơn nữa khoảng thời gian đầu cũng bị quan
sát rất gắt gao. Bạch Kỳ may mắn được Hà Nhi dẫn vào cho nên không bị quan sát
quá chặt.
“Tỷ có muốn ghé quán trà tránh nắng không?” Bạch Kỳ chỉ tay vào một quán trà
nhỏ trên đường, tuy nhiên Cô Dung chỉ lắc đầu, sau đó nàng ngẩng đầu quan sát
xung quanh, Cô Dung vỗ tay vào ngực Bạch Kỳ một cái rồi hiền diệu nói.
“Tỷ phải đi đây, hôm nay không tránh được có chút rắc rối. Nè, mang cái này về
cho Khuyết Nguyệt” Cô Dung cũng uyển chuyển rời đi, Bạch Kỳ thấy trên ngực áo
mình không biết từ lúc nào có thêm một mẩu giấy nhỏ, Bạch Kỳ cũng không lấy ra
coi mà cho vào túi.
Bạch Kỳ sau đó đi vào trong quán trà nhâm nhi một ấm rồi mới thong thả rời đi.
Hôm nay thành Kim Ngư thật náo nhiệt, thậm chí là còn hơn ngày thường mấy lần,
cũng có thể là do hôm nay trời đẹp cho nên người ta ra ngoài đường nhiều,
không khí hôm nay cũng trong lành khác thường.
Giữa không gian náo nhiệt thế này mà Bạch Kỳ vẫn nghe được tiếng chim hót cùng
tiếng gió xuân lách tách. Nháy mắt một cái tháng sau đã là Tết, trời bắt đầu
se se lạnh, thêm đó là phần háo hức trong lòng người cũng đã bắt đầu bùng lên.
Một năm Tết một lần, coi như là nước Việt nhiều lễ hội nhưng Tết vẫn là quan
trọng nhất. Ngày này người ta về quây quần với gia đình, thăm ông bà, cha mẹ,
cùng nhàn nhã sau một mùa lúa vừa gặt, cũng chỉ có Tết người ta mới rãnh rỗi
cắn hột dưa rồi phun đầy nhà.
Cận tết cho nên người ta làm gấp ba, gấp bốn ngày thường, ai cũng bận bịu muốn
chết, nhưng Bạch Kỳ lại không bao hàm trong đó. Lúc này hắn đang nhâm nhi một
ấm trà nóng, tay lấy hột dưa trong dĩa rồi đưa lên miệng cắn lách tách, phía
bàn đối diện có một bà lão gần sáu mươi đang nhai trầu, bà thè cái miệng đỏ
lòm ra cười với hắn.
Bạch Kỳ cũng không tiếc nụ cười của mình, hôm nay là một trong những ngày
thoải mái nhất hắn trải qua trong năm nay. Mọi thứ nhẹ nhàng và khoan khái tới
kỳ lạ, dù rằng Bạch Kỳ vừa nghe vài tin tức không mấy khả quan về Vô Thương
nhưng không hiểu sao Bạch Kỳ không để tâm lắm.
“Hôm nay anh rảnh chứ” Bạch Kỳ quan sát người qua lại thì phía sau hắn vang
lên một giọng nói mềm mại. Bạch Kỳ quay người lại thì đã thấy Vô Ưu đứng đó.
Vô Ưu nở một nụ cười ưu nhã như gió xuân, tuy rằng ban sáng hai người có đi
chung một đoạn nhưng Bạch Kỳ lại không chú ý tới cô lắm.
Bây giờ Bạch Kỳ mới có dịp chứng kiến rõ Vô Ưu, ở nàng có một thứ sắc đẹp tiềm
ẩn bắt buộc người ta phải quan sát thật lâu mới có thể chìm đắm vào trong. Thứ
khí chất bí ẩn và nho nhã tự nhiên của một người chơi đàn khiến cho người ta
phải ngưỡng vọng Vô Ưu từ xa, có kẻ còn không dám nhìn thẳng.
Chưa nói tới tính cách của nàng ra sao, chỉ dựa vào bờ môi mềm mại, cặp chân
mày như lông phượng hoàng cùng với khuôn mặt thanh thú dịu dàng là đủ tạo ra
ấn tượng tốt với người đối diện.
“Tất nhiên là rảnh rồi, không biết, cô nương đây có rảnh không” Bạch Kỳ bất
giác thốt ra ý định giữ Vô Ưu ở lại.
“Em luôn rảnh rang mà. Không biết, anh có hứng thú nghe em đàn một bài không?
Chỉ cho duy nhất mình anh nghe thôi, có được không” Bạch Kỳ từ tốn gật đầu,
sau đó hắn bất tri bất giác theo bước Vô Ưu.
“Thưa tiểu thư, còn tiệc trà ở nhà Uy công tử thì sao ạ?” Một thị nữ đằng sau
Vô Ưu khẽ lên tiếng, Vô Ưu chỉ phất tay nhẹ nhàng.
“Dời lại hết, ngày hôm nay Cầm Nữ muốn tiếp khách quý, lịch hôm nay xin dời
lại hết” Vô Ưu nói thế rồi dắt tay Bạch Kỳ đi.
………………
Trời đột ngột mưa, Bạch Kỳ lấy hai tay che đầu mà chạy thật nhanh. Ban nãy,
Bạch Kỳ vừa từ nhà riêng của Vô Ưu về, vốn hắn còn chưa kịp ngây ngất trong
tiếng đàn của nàng thì trời đổ mưa to. Cơn mưa tầm tã không có một dấu hiệu
nào báo trước, chỉ mới xế chiều nhưng Bạch Kỳ lại phải từ giã Vô Ưu về sớm.
“Cơn mưa chết tiệt, không biết đám người Bát Chữ có bị mắc mưa không nhỉ”
Người ta cũng như hắn, ôm đầu vội vàng chạy trong mưa, ai cũng ghét những cơn
mưa bất chợt này cả, nhất là vào cuối đông thế này.
Bạch Kỳ ra ngoài cổng thành đứng, không có ai ngoài đây ngoại trừ đám lính
canh. Bạch Kỳ tự nhủ Bát Chữ bọn hắn hẳn là nhận một chuyến đi xa chưa về kịp,
Bạch Kỳ nghĩ thế cũng chỉ có thể quay ngược vào trong thành. Đám lính canh
cũng thay ca, kẻ được thay đi âm thầm nở nụ cười mừng.
“Bạch Kỳ” Bạch Kỳ bỗng dưng nghe được âm thanh quen thuộc của Bát Chữ.
“Các ngươi, đã về,…rồi. Bọn họ đâu?” Bạch Kỳ đang trưng ra nụ cười quen thuộc
của mình thì phải khựng lại.
Bát Chữ mặc quần áo rách tả tơi, trên người chằng chịt những vết thương lớn
bé. Trên bả vai của hắn có một mũi tên găm xuyên qua, lồng ngực bị chém một
vết thật dài.
“Thành Quyết thấy ngươi ở cùng với người của Mai Hoa Lâu” Bát Chữ bất chợt
nói, mưa xuống làm cho Bạch Kỳ không thấy rõ nét mặt của Bát Chữ.
“Ta,..ta” Nhất thời Bạch Kỳ không biết phải nói thế nào.
“Ta tin tưởng ngươi, lúc đó ta đã tin tưởng ngươi” Bát Chữ lại nói, Bạch Kỳ có
thể nghe thấy âm thanh bi thống của hắn.
“Thật tình là ta,…Bát Chữ, ta thật sự,…”
“Không biết gì sao?” Bạch Kỳ cứng miệng, hắn biết, nhưng không ngờ rằng,…
“Ta biết” Sau cùng Bạch Kỳ chỉ có thể thở dài nói.
“Tốt, bọn họ, chết cả rồi, chết không còn ai cả” Bát Chữ nói như thế rồi ngẩng
đầu lên trời rống to, tiếng rống của hắn cũng bị tiếng sét kia át đi. Bạch Kỳ
đứng ngây người, Bát Chữ đi ngang qua hắn, nhất thời không có hành động gì
khác.
Chỉ để lại mình Bạch Kỳ với trăm mối ngổn ngang.