Vô Thương Thiên Phủ sừng sững tồn tại giữa thành Kim Ngư, phủ đệ này rất rộng,
chiếm một phần mười diện tích thành Kim Ngư, cho nên nói Vô Thương Thiên Phủ
là một ngôi làng thu nhỏ cũng chả sai. Ngày xưa để xây lên phủ đệ này, hầu hết
nhà dân ở xung quanh đều bị giải toả, mà cũng không ai dám ý kiến gì, vì kẻ
chiếm dụng vùng đất này không phải là một kẻ dễ chọc.
Rất ít khi người ta thấy có người ra vào Thiên Phủ, cho nên cổng lúc nào cũng
đóng chặt, quân lính túc trực thay phiên nhau canh gác ngày này qua ngày khác,
trên người họ ai cũng mặc giáp phục và trang bị đao kiếm rất đầy đủ. Khuôn mặt
ai cũng nghiêm nghị và đáng sợ, từ trên cơ thể họ vô hình chung toả ra khí thế
hung bạo.
Vô Thương Thiên Phủ tổng cộng chia làm ba khu vực, phía bên ngoài là ngoại
viên, có tổng cộng bảy cánh cổng dẫn vào ngoại viên, đây là nơi Vô Thương
Thiên Phủ trồng trọt là luyện quân, bên trong ngoại viên là nội viện, nội viện
là nơi phê duyệt sổ sách và cũng là kho bạc của Vô Thương Tướng Quân, nói một
cách chính xác hơn thì đây là nơi trưng bày chiến lợi phẩm của hắn.
Sau cùng, mới tới Thiên Phủ, đây mới chính là phủ đệ chân chính của Vô Thương
Tướng Quân, nơi đây cực kỳ bí ẩn, người ngoài cũng không được biết nhiều về
nơi này, chỉ biết Vô Thương Tướng Quân nổi danh Nam Bắc đang ở trong đó. Còn
lại ngoại viên và nội viên đều được bảo vệ cực kỳ gắt gao.
Chỉ cần có người lạ đột nhập vào mà không xin phép thì dù đó là hoàng thân
quốc thích đi nữa thì đều được phép giết trước nói sau. Muốn vào trong ngoại
viện phải đi qua một trong bảy cánh cổng được canh phòng nghiêm ngặt. Muốn vào
trong nội viện phải trưng ra lệnh bài thân phận, còn về phần Thiên Phủ, cơ bản
chính là nơi quá bí ẩn, không thể vào được.
“Là Hồ Điệp phu nhân, cho người vào đi” Chiếc xe ngựa sang trọng trang trí một
chữ Vô to tướng chậm rãi dừng trước cửa Vô Thương Thiên Phủ. Đây là cửa Thiên
trong bảy cửa “Thiên Hạ Đệ Nhất Tướng Quân Phủ”, cũng là nơi gần với nội viện
nhất, cửa này chỉ tiếp hoàng thượng và tể tướng, còn lại không ai được phép
vào, việc Hồ Điệp có thể đi vào đây cũng chứng tỏ Vô Thương rất sủng ái nàng.
“Tướng quân có lệnh, ngay khi phu nhân về tới thì hãy ghé ngang Thiên Phủ,
tướng quân có chuyện cần gặp” Sau khi đã xác định thân phận của Hồ Điệp, hai
tên lính canh mới chậm rãi mở ra cánh cửa bằng gỗ cao năm thước, khung cảnh
bên trong dần hé mở, bên trong giống như một vùng đất khác.
Ruộng lúa bao la đang phủ gió, xa xa có mấy người đang gặt lúa, một con đường
nhựa được lót đá hoa cương kéo dài vào bên trong. Ở đây, không khí thoáng đãng
hơn bên ngoài rất nhiều, hoàn toàn không có một chút tạp chất.
“Thật hiếm gặp, hôm nay Vô Thương lại muốn tìm ta, không biết là có chuyện gì
đây” Hồ Điệp bước xuống xe, lần nào cũng vậy không khí ngập mùi hương lúa này
luôn làm cho nàng thoải mái. Lúc trước, đây là nơi Vô Thương luyện quân, nhưng
kể từ khi nàng nói thích hương lúa hắn lập tức cho người làm ra cánh đồng lúa
bao la này.
“Lần trước, khi Vô Ưu cô nương ngủ lại một đêm, ngoài cửa chữ Phủ đã có người
trèo lên tường nhìn lén, ta không biết lúc đó các ngươi làm gì? Nhưng ta không
hy vọng chuyện này diễn ra một lần nữa, Tử Hà hắn, rất không hài lòng” Hồ Điệp
chỉ khe khẽ nói rồi phất tay áo nhẹ nhàng bỏ đi.
Mấy tên thị vệ xám mặt, nhưng vẫn không biểu hiện vẻ sợ hãi của mình, lần đó
thất trách cũng không phải là bọn hắn cố ý, chỉ là một cô gái đánh đàn như Vô
Ưu thật không đáng để bọn hắn bảo vệ, dù sao thân phận của bọn họ khi xưa cũng
không hề thấp.
“Mong Hồ Điệp phu nhân tha tội, lần sau nếu nô tài còn thất trách nữa, thì xin
tự chặt đầu chó của mình xuống bái tội người” Một kẻ thức thời nhanh chóng quỳ
xuống, sau đó đám còn lại cũng vội vàng quỳ, họ không chỉ sợ Hồ Điệp, làm bọn
hắn rùng người là tên ma quỷ Tử Hà kia.
“Làm cho tốt vào. Tử Hà đang dẫn người đi diệt tàn dư của Lãnh Môn cho nên
không có cơ hội giáo huấn các ngươi, tốt nhất là khi hắn quay về thì nên làm
gì đó tạ tội đi, không thì,…ta thật sự không đoán được chuyện gì xảy ra tiếp
theo” Âm thanh của Hồ Điệp vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng vào tai đám lính lại
sắc bén như tiếng dao găm.
Hồ Điệp đi trước, phía sau là mấy thị nữ xinh như hoa, ai ai cũng có sức hút
đặc biệt với người khác. Một thị nữ trẻ có mái tóc dài óng ánh cùng với đôi má
hồng hồng đứng đầu sau nói vọng lên trước.
“Phu Nhân, có cần chúng ta chuẩn bị rượu cho người hay không?” Giọng nói lanh
lảnh của nàng nghe rất vui tai, mấy người đang làm ruộng ở dưới chú ý tới cũng
vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, bọn họ không dám chậm trễ tí nào cả, với những
người như thế những thị nữ chỉ có thể thầm xem thường.
Bọn họ luôn cảm thấy mình siêu việt hơn người khác vì được Hồ Điệp chọn làm
thị nữ, có thể ở bên cạnh người phụ nữ này chính là phúc đức của bọn họ.
“Không cần, ta cho phép các ngươi nghỉ chân ở nội viện. Hôm sau lại qua cửa
Thiên đợi ta là được”
“Dạ, cảm ơn phu nhân” Đám thị nữ vui vẻ lên tiếng, ở trong nội viện luôn có đồ
tốt, ở đó có đủ những thứ mà nữ nhân như các nàng cần, Hồ Điệp đã cho phép bọn
họ ở lại tức là đã ngụ ý thưởng cho họ rồi.
“Thanh Mai” Khi bước chân vào một mảnh rừng tre xanh mướt Hồ Điệp mới nói, đi
sâu vào trong chính là Vô Thương Thiên Phủ thật sự, và kẻ làm cả thiên hạ e
ngại đang ở trong kia. Người thị nữ tên Thanh Mai nãy giờ vẫn đang gục đầu,
ban nãy đối với sự ban thưởng của Hồ Điệp cũng không có ý kiến gì.
“Dạ, phu nhân?” Thanh Mai vội vàng tiến lên phía trước, quỳ nửa chân xuống. Hồ
Điệp đỡ nàng đứng dậy, rồi ôm Thanh Mai vào lòng, sau đó thì thầm thật nhỏ bên
tai Thanh Mai, lát sau khuôn mặt Thanh Mai trắng bệch, vai nàng run run không
nói nên lời.
“Ta cho ngươi chữ Đệ” Hồ Điệp nói thế rồi lui vào trong, chỉ để lại Thanh Mai
đang run người vì sợ hãi.
“Sao thế Thanh Mai muội?” Một người thị nữ thân thiết với Thanh Mai tiến lên
hỏi han, nhưng Thanh Mai không trả lời mà chỉ oà khóc sau đó chạy đi.
Nàng chạy thật nhanh tới nội viện, do vào từ cửa chữ Thiên, cho nên nàng cũng
không bị ngăn cản, Thanh Mai rất đuối, cảm giác mình có thể sụp đổ bất cứ lúc
nào nhưng nàng vẫn chạy.
Nàng chạy thật nhanh tới một thư phòng nhỏ, bên trong còn đang đốt đèn sáng,
khi chạy ngang qua sân lớn, bất chợt Thanh Mai rùng mình, ở đó đã có hơn ngàn
quân đang đứng, ánh mắt của ai cũng lạnh lùng đáng sợ, khi Thanh Mai chạy
ngang qua họ, bất giác nàng cảm thấy cả ngàn ánh mắt kia nhìn mình.
“Thanh Mai, hôm nay nàng được ở nội viện chơi sao, tốt quá, mau vào đây” Một
chàng thư sinh áo vải mở cửa ra, khi thấy Thanh Mai thì vui vẻ nói, hắn làm
một chân quản lý sổ sách ở phủ Vô Thương được năm năm rồi, sớm đã được cho ở
riêng một căn phòng nhỏ, Thanh Mai cũng chính là bạn từ thuở thơ ấu của hắn,
từ nhỏ đã bị người ta ghẹo là Thanh Mai, Trúc Mã.
Lớn lên, hai người cũng trở thành người yêu luôn. Do đặc tính công việc cho
nên Thanh Mai và Trúc Mã hắn chỉ có thể gặp nhau vài lần trong tháng, hôm nay
không phải ngày nghỉ của Thanh Mai mà hai người được gặp nhau quả là một niềm
vui bất ngờ.
“Chúng ta phải trốn thôi Trúc Mã, mau trốn thôi” Thanh Mai cực kỳ hoảng hốt,
hai mắt nàng đã đẫm lệ, Trúc Mã vuốt mái tóc của Thanh Mai an ủi, sau đó vỗ
nhè nhẹ vào lưng nàng.
“Tại sao chúng ta phải trốn chứ? Ta đâu có làm gì sai đâu, hơn nữa gần đây ta
làm việc rất tốt. Được Khuynh Hải huynh dẫn vào sâu bên trong nội viện, lấy
được nhiều thông tin quý giá”
“Trúc Mã à, Hồ Điệp phu nhân ban nãy đã nói với ta rằng. Xuân đã tàn, không
cần hộ, ngươi đã lộ, không cần giấu” Thanh Mai cắn răng nói từng chữ ra, khuôn
mặt Thanh Mai lập tức biến sắc, chỉ trong nháy mắt cơ thể hắn đã đổ đầy mồ
hôi.
“Không được, muội đi trước đi. Huynh phải gửi thông tin cuối cùng cho Mai Hoa
tỷ, thông tin này đối với đại cục rất quan trọng, hơn nữa ta phải thủ tiêu
chứng cứ, Thanh Mai, muội cứ đi, nếu ta không về thì hãy lấy người khác làm
chồng đi” Sau vài giây suy nghĩ thì Trúc Mã hạ quyết định, Thanh Mai vẫn níu
lấy tay áo của hắn.
“Huynh không đi, muội không đi” Trúc Mã vội vàng gạt tay nàng ra, sau đó hét.
“Đi” Trúc Mã lao vào phòng, hắn dùng sức kéo đầu giường ra, bên dưới có một ô
gạch, Trúc Mã dùng tay chưởng mạnh vào ô gạch làm nó vỡ nát, ở dưới là một xấp
tài liệu được niêm phong, sau đó Trúc Mã đập thêm mấy ô gạch gần đó nữa, nhưng
đang làm thì một tiếng vỗ tay đã làm hắn sựng lại.
“Thì ra là ở đây, Hộ Xuân Vệ ơi Hộ Xuân Vệ, các ngươi như chuột trốn làm ta
đây rất, rất khó chịu. Đủ ẩn nhẫn đó, cũng đủ tàn nhẫn, bán đứng đồng bọn để
đạt được sự tin tưởng, quả không hổ danh là Hộ Xuân Vệ” Cả Thanh Mai cũng bị
giọng nói đó làm cho đơ người, khi nàng quay lưng lại thì đã thấy một thanh
niên mặc áo màu vàng, khuôn mặt hắn ốm như một con diều hâu, lại có hai chòm
râu dài dưới cằm nhìn hết sức quái dị.
“Vậy Ô muội là bị huynh bán đứng? Huynh, Trúc Mã huynh có biết là muội ấy phải
chịu bao nhiêu dày vò trước khi chết không” Thanh Mai khóc ròng, nàng là một
trong những người đầu tiên thấy xác của cô ấy, người bạn bên nhau mười mấy năm
chết vô cùng thảm.
“Không thảm lắm, chỉ là bị luân phiên cưỡng hiếp, sau đó cắt phăng mấy ngón
tay, ngón chân đi thôi mà. Yên tâm, ả cũng rất kiên cường, không khai một chữ,
thế là ta đành treo ngược ả lên, từ từ lăng nhục, đáng tiếc chết sớm, đáng
tiếc, đáng tiếc” Nghe giọng nói của tên kia mà Trúc Mã đau đớn trong lòng.
“Im miệng” Trúc Mã dụng sức đánh một chưởng vào cái bàn trước mặt khiến nó vỡ
ra nhiều mảnh bắn về phía người áo vàng, Trúc Mã chộp lấy lá thứ trên đầu
giường, rồi nắm tay Thanh Mai vọt ra ngoài.
Trúc Mã vừa ra tới ngoài thì khuôn mặt thất thần, đối diện hắn, hơn ngàn người
đang giương cung chỉa về phía hắn và Thanh Mai, Trúc Mã bặm môi sau đó huýt
sáo một tiếng, một con đại bàng từ trên trời sà xuống, tên bắt đầu bắn ra ghim
vào người Trúc Mã, chỉ có vài người bắn, tất cả đều nhắm vào bộ phận trọng yếu
trên người Trúc Mã, nhưng không ai giết hắn ngay lập tức cả.
Trúc Mã cắn răng, nhét thư vào chân con đại bàng, sau đo buông tay ra. Trúc Mã
cũng ngã quỵ dưới đất, con đại bàng dần chắp cánh bay cao, dù chết Trúc Mã
cũng cam lòng.
Nhưng không, ngay khi con đại bàng vừa bay được vài thước thì không biết từ
đâu xuất hiện một cái bóng xanh nhảy vọt qua hiên nhà, bóng xanh ấy nắm lấy
con đại bàng ôm vào lồng ngực, sau khi đáp đất mới thấy bóng xanh đó là một cô
gái chừng tám tuổi cột tóc hai bím nhìn rất đáng yêu.
“Con đại bàng này ăn rất ngon nha” Cô bé nhe ra hàm răng có mấy cái răng nanh
của mình, từ đằng sau có một thanh niên áo tím đi tới gõ vào đầu cô bé, khuôn
mặt của gã thanh niên này vậy mà cơ mang là sẹo.
“Chỉ biết có ăn”
“Chạy đi, Thanh Mai, kiếm, người tốt cho,…” Trúc Mã tuyệt vọng chỉ có thể đưa
mắt nhìn qua Thanh Mai đang khóc nức nở, nhưng chưa hết câu thì đầu lâu hắn đã
bị dẫm nát, người dẫm là một gã trẻ tuổi gầy nhom, gã mặc quần áo màu trắng
trông có vẻ rất thư sinh.
“Ngươi nói là buồn vì con ả họ Ô đó đúng không, đừng lo, ở đây chúng ta có hai
ngàn người hứng thú với cơ thể của ngươi” Gã áo vàng từ trong phòng đi ra với
thái độ nhẹ nhàng.
Thanh Mai gục xuống đất, hai tay ôm mặt khóc.
“Đừng, vạn lần đừng” Gã áo vàng tiến tới, cởi phẳng áo của Thanh Mai ra, hơn
hai ngàn tên lính ở dưới nở nụ cười tà dâm.
“Đám đàn ông dâm dục” Cô bé áo xanh chán ghét nói.
“Dừng lại đi, cho cô ta một cái chết an nhàn thì tốt hơn” Đúng lúc này, một
người áo đỏ mang mặt nạ chậm rãi đi tới, Thanh Mai vừa ngẩng đầu lên thì đã
thấy cơ thể nhẹ tâng, đầu lâu nàng lăn long lóc ra ngoài hiên.
“Thôi thì ta sử dụng cái xác này vậy” Gã áo vàng chề môi.
“Con chim này, muội ăn nha” Cô bé áo xanh thèm thuồng nói, ánh mắt của con bé
vậy mà làm cho con đại bàng run rẩy.
“Thả đi, chúng ta cũng không cần giấu nữa rồi, đã tới lúc, người đời biết tới
chúng ta” Người áo đỏ chắp tay nói, cô gái mặc đồ xanh lá sau lưng hắn hờ hững
một tiếng rồi bỏ đi.
Con đại bàng được thả trong sự tiếc nuối của con bé áo xanh tung cánh bay lên
trời cao, mang tới tin tức động trời cho Mai Hoa, đồng thời khởi đầu một hồi
hạo kiếp kinh khủng nhất trong lịch sử.