Từ Chối


Bạch Kỳ không biết rằng, việc hắn giết chết Phương lại có ảnh hưởng nhất định
trong kế hoạch của Vô Thương. Lãnh Môn vốn là một trong những cái cớ đổ tội
cho Mai Hoa Đường, nay Dã Ngọc đã chết mà Lãnh Môn thì lại như rắn mất đầu,
còn chưa hoàn toàn ổn định được, việc này làm chậm trễ kế hoạch của Vô Thương
một chút.

Mai Hoa cũng đã đoán được Vô Thương cần ít nhất hai mươi năm để hoàn toàn diệt
đi giang hồ, nay con số này chỉ mới trôi qua một nửa nên nguy cơ cũng không
phải là quá lớn. Dã Ngọc đã chết, chuyện này không phải ai cũng biết, việc cần
làm bây giờ là tìm một ai đó thay hắn lên chức Đệ Tam Tài Chủ để chứng tỏ với
Vô Thương rằng Mai Hoa Đường hoàn toàn không để ý gì tới việc này, không có ý
đối chọi với Vô Thương Thiên Phủ.

“Ngươi quyết định đi, cho dù ngươi thoải mái một thời gian thì đã sao. Trước
sau thì thế gian này cũng không còn giang hồ nữa. Việc duy nhất ta có thể làm
là chống cự một cách yếu đuối thôi, thực lực cá nhân ta và cả thực lực chung
của cả hai bên quá chênh lệch” Mai Hoa nói bằng giọng trầm trọng, hơn mười năm
Mai Hoa ra tay che chở cho không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, kẻ có ơn với
nàng trên thiên hạ này không hề thiếu.

“Các ngươi muốn chống trả Vô Thương thì phải nhờ lực lượng của giang hồ, phải
âm thầm chiêu mộ người trong giang hồ. Mà làm vậy thì đối chọi trực tiếp với
Vô Thương, ngay từ đầu Vô Thương đã cho các ngươi vào tròng, thế tại sao ngươi
còn làm?” Bạch Kỳ trầm tư hồi lâu rồi mới nói, trước mắt hắn thấy mọi chuyện
quá mức nguy hiểm.

Việc Vô Thương hoàn thành kế hoạch của hắn và cả việc Bạch Kỳ can dự vào đều
không có kết quả tốt cho hắn, Bạch Kỳ biết mình khó lòng mà thay đổi một thế
cục được triển khai từ nhiều năm trước, mà nếu không còn giang hồ thì càng
nguy hơn. Không còn giang hồ thì Bạch Kỳ làm gì? Hắn sẽ đi đâu nếu như giang
hồ không còn tồn tại?

“Chính xác, nhưng không đối chọi thì không được. Chúng ta là người trong giang
hồ, không còn giang hồ thì chúng ta sẽ làm gì? Ta biết ngươi đang lo lắng mình
bị bó buộc, tuy nhiên sau này khi Vô Thương có được thiên hạ thì càng bị buộc
chặt hơn” Mai Hoa cố nở ra một nụ cười an ủi, tuy nhiên vẫn không thể nào che
đi vẻ lo lắng của nàng, Mai Hoa Đường là thế lực đứng mũi chịu sào, nếu diệt
Mai Hoa mà không có cớ thì giang hồ sẽ loạn, ngược lại nếu đã có cớ diệt Mai
Hoa rồi thì giang hồ lại như con cá trong ao chờ bị bắt.

Đối phó với một kẻ thì khó, đối phó với toàn bộ giang hồ thì đơn giản hơn rất
nhiều.

“Nội tình của Vô Thương Thiên Phủ sâu tới đâu? Mà nếu như hắn có ý làm phản,
thì cớ gì triều đình lại không áp chế hắn, từ việc không va chạm với Tiêu Diêu
Lâu cũng thấy Vô Thương cũng khá e ngại triều đình mà”

“Mai Hoa Đường chúng ta có Hộ Xuân Vệ, đó là lực lượng nòng cốt mà chúng ta đã
tuyển chọn rất kỹ càng, tuy không phải ai cũng có võ công cao cường, tuy nhiên
năng lực tình báo và ám sát của chúng ta cũng không tới mức quá tệ. Nhưng với
lực lượng như thế, chúng ta cũng chỉ vỏn vẹn biết Vô Thương Thiên Phủ có quân
lực rất hùng hậu, hơn nữa trong tay hắn có một thứ gọi là Trảm Vương Lệnh,
lệnh bài này cho phép hắn phế truất hoàng đế đương nhiệm, đó cũng là lý do mà
triều đình không dám vọng động, chỉ có thể âm thầm phát triển năng lực của
mình, chờ ngày Vô Thương khai chiến rồi chống cự, theo ta được biết thì ở hầu
hết các thế lực, quận huyện, thậm chí là thương hội, Vô Thương đều có cách
khắc chế họ, khiến cho họ dù biết nguy cơ nhưng vẫn không thể nào phản kháng,
chỉ có thể âm thầm nuôi dưỡng lực lượng của mình. Hắn đã đưa tất cả vào thế bị
động”

Hai đồng tử Bạch Kỳ giãn nở ra vì ngạc nhiên, thậm chí khoé miệng không tự chủ
nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.

“Có lệnh bài như thế tồn tại trên đời sao? Là ai đã ban cho hắn?” Lệnh bài có
quyền lực kinh hồn như thế, hơn nữa Bạch Kỳ càng tò mò hơn là ai lại dám ban
ra một cái lệnh bài như thế.

“Ta biết thế nào ngươi cũng sẽ hỏi. Thật ra chuyện này cũng không phải là bí
mật, Vô Thương chính là chờ cho hoàng đế đời trước bị thương rồi mang danh
nghĩa thăm vua mà kéo theo hai vạn đại quân, sau đó cho quân bao vây cấm cung,
quân đội dưới trướng hắn cũng đang giơ cao kiếm về kinh đô, Vô Thương ép cho
hoàng đế đời trước phải ban ra một lệnh bài như thế, còn không thì cấm cung sẽ
bị giết sạch, mà kinh đô cũng chìm trong khói lửa, lúc đó dù cho người trong
thiên hạ này không phục thì cũng đã muộn. Kinh đô không còn, hoàng tộc không
còn, ngày ngoại bang xâm chiếm cũng sẽ không xa. Rốt cuộc, hoàng đế đời trước
phải ban ra Trảm Vương Lệnh, sau đó phun máu mà chết, nên nhớ lúc đó người
cũng chỉ mới tráng niên. Thái tử đành phái lên ngôi lúc tám tuổi, mà đêm đó
quan quân nào không phục đều sẽ bị ép từ chức về quê, không được bao lâu thì
cũng không bệnh mà mất”

Bạch Kỳ chỉ nghe mà không lên tiếng nữa, Vô Thương tên này quá bá đạo. Lúc
Bạch Kỳ bắt đầu lưu lạc thì Vô Thương đã lui về Kim Ngư thành rồi cho nên Bạch
Kỳ không có dịp nghe nhiều, còn chuyện kinh cấm thì cũng không ai dại mà
truyền miệng làm gì.

Vô Thương tuy không phải là kẻ địch của hắn, tuy nhiên Bạch Kỳ cũng phải nể
phục Vô Thương ở nhiều điểm. Nhất là cách nắm bắt lòng người của hắn, Vô
Thương làm việc chỉ nhờ vào cớ, hắn đưa ra những cái cớ mà người ta dù biết nó
sai nhưng cũng không thể phủ nhận, dù biết mình sẽ chết cũng không thể chống
trả, kế hoạch của hắn không hoàn toàn ẩn đi mà lồ lộ ra, chỉ cần chịu suy nghĩ
một chút sẽ nhìn ra, nhưng dù làm thế nào đi nữa vẫn phải tuân theo kế hoạch
của hắn, đi theo con đường mà hắn đã vẽ ra từ đầu, dù nhìn thấu kế hoạch cũng
không tài nào làm khác đi được.

“Ta quả là không thích bó buộc, ta cũng đồng ý rằng nếu Vô Thương làm chủ
thiên hạ thì mất nhiều hơn được. Nhưng ta cũng phải nhắc cho Mai Hoa Đường Chủ
một câu, ta là người ngoại lai. Ta là lãng khách, ta chỉ mới xuất hiện ở đây
không lâu, và cũng không có gì đảm bảo ta không rời khỏi đây cả. Mà Kim Ngư
cũng là vùng đất cuối cùng ta đặt chân ở nước Việt này rồi, lần này nếu đi ta
sẽ đi ra ngoại bang, ai mà biết là sẽ đi đâu. Ta không muốn đang đảm nhiệm vị
trí quan trọng mà tự nhiên mất hứng rời đi, cho nên lời mời này. Ta xin phép
được từ chối vậy” Sau khi suy nghĩ rất lâu, Bạch Kỳ mới nói, bây giờ thì chưa
nhưng tương lai không chắc Bạch Kỳ sẽ đi đâu, việc xảy ra ở đây hay ở đất nước
này có khả năng không còn liên quan tới hắn nữa.

“Thôi, ta cũng không ép Bạch huynh làm gì. Nhưng mà, phải giữ lời hứa đó nha,
nếu chúng ta cần trợ giúp, ngươi không được làm ngơ” Mai Hoa chuyển sang giọng
vui vẻ cười đùa, Bạch Kỳ cũng buông lỏng tâm tình gật đầu, hắn ngó sang cửa sổ
thì thấy không biết tự lúc nào mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu.

Nhưng giờ đứng dậy đi về thì không tiện lắm, Bạch Kỳ cũng cảm thấy rất có hảo
cảm với Mai Hoa cho nên cũng không muốn phá đi tâm trạng của nàng.

“Để ta đàn cho ngươi một bản, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi, được ta đàn cho
nghe trước giờ không có quá mười người đâu. Tuy nhiên, cũng đừng chê, ta ít
đàn là vì đàn quá khó nghe đấy” Mai Hoa cũng không chờ Bạch Kỳ gật đầu mà chạy
lên một tủ kính, lấy ra một cây đàn cầm.

Cây đàn nhìn cổ kính và sang trọng lạ thường, từng sợi dây, thân đàn đều được
bóng loáng như mới. Mai Hoa đặt hai tay lên dây đàn, mắt hơi nhắm, sau đó bắt
đầu gảy.

Phút chốc, Bạch Kỳ cảm thấy không gian xung quanh ngột ngạt vô cùng, tiếng đàn
u uất cứ như bất chợt vang lên, Mai Hoa ở trước mặt mà tưởng như rất xa, màu
đỏ của trần nhà cùng bốn bức tường xung quanh cứ như hoà lẫn làm một với tiếng
đàn u uất kia.

Đột nhiên, Bạch Kỳ nghe thấy tiếng dây đàn đứt, âm thanh từ ua uất chuyển
thành phẫn nộ, Mai Hoa bỗng dưng mở miệng cười lớn, tiếng đàn bây giờ lại như
tiếng sấm lấn át hết thảy mọi âm thanh, tiếng đàn nghe như tiếng trời cao gào
thét, lại càng giống tiếng người điên cuồng thét vang.

Gió vần vũ, mà sét đánh giữa trời, Bạch Kỳ cảm giác như mình đang ở giữa một
trận chiến lớn, tiếng móng tay va vào dây đàn giống như đao kiếm chạm nhau,
rồi lại có thêm vài âm thanh dây đàn đứt, mỗi lần như thế tiếng đàn lại càng
điên cuồng, mạnh mẽ hơn.

“Tạch”

Âm thanh im bặt, Bạch Kỳ bắt đầu nghe được những âm thanh xung quanh lại như
bình thường. Chiếc bàn trước mặt Mai Hoa đã gãy đôi, nãy giờ nàng chỉ đặt cây
đàn lên đầu gối mà đánh, Mai Hoa quăng cây đàn qua một bên, sau đó lấy khăn
giấy lau móng tay của mình.

Lúc này móng tay của nàng đã đầy máu, không có một ngón tay nào toàn vẹn, hết
thảy đều là máu và thịt tróc ra trộn lẫn vào nhau. Mai Hoa vẫn nở một nụ cười
cuồng ngạo.

“Rồng sống trên trời cũng thấy trời chật mà vùng vẫy, hổ sống trong rừng cũng
thấy cô đơn mà gầm rú. Người giữa thiên hạ có thể sống mà không ngạo nghễ sao?
Có thể để người khác bó buộc sao?”

Mai Hoa chỉ bỏ lại một câu nói như thế rồi quay lưng đi. Bạch Kỳ cũng chỉ có
thể âm thầm gật đầu, sau đó đi về phía lan can, Bạch Kỳ chưa có quyết định của
mình, nhưng hiện tại hắn sẽ từ chối. Bạch Kỳ hốp một chén rượu, nhìn xuống
chúng sinh bên dưới.

Dương Ngọc ở dưới lầu dưới khoanh tay đứng đợi, thấy Mai Hoa đi xuống thì mới
hỏi.

“Hắn thế nào? Tìm lầm người rồi phải không?” Dương Ngọc thấy bàn tay đẫm máu
của Mai Hoa thì trong giọng có chút chua xót.

“Vô Thương trời sinh Đế Vận, nắm giữ hết thảy chúng sanh, duy chỉ có hắn, tới
nay chỉ có hắn là không nằm trong số đó”


Bạch Ảnh - Chương #42