Mai Hoa Cho Mời


Sáng ra, Vô Ưu cùng hắn quay trở lại thành Kim Ngư. Bạch Kỳ còn công việc hằng
ngày, hôm nay Bát Chữ có một chuyến hàng đi trong ngày, thù lao cũng không quá
tệ. Còn về phần Vô Ưu, cô cũng phải quay về nơi ở của mình chuẩn bị để tối đi
diễn, cả hai từ biệt nhau mà không nói một lời nào cả.

Quen biết nhau lâu Bạch Kỳ mới biết chủ quán rượu mà Bát Chữ hay lui tới là
người tình của hắn, cả hai trạc tuổi nhau và cũng qua lại với nhau một thời
gian dài. Hiển nhiên, nói đó cũng trở thành điểm hẹn của bọn hắn, mỗi sáng Bát
Chữ sẽ mang công việc tới cho bọn hắn, khi hoàn thành thì ở đây uống một trận
đã đời, lần nào cũng như lần nào.

Nhưng xem ra hôm nay Bạch Kỳ không khởi đầu một cách thuận lợi được. Bạch Kỳ
vừa rẽ sang con hẻm nhỏ dẫn ra phố thì đã có hai người lạ mặt chắp tay nhìn
Bạch Kỳ. Sắc mặt cả hai đều rất thản nhiên, ai cũng mang nét cười trên mặt tuy
nhiên cái khí thế nguy hiểm vẫn vô hình toả ra bọn họ.

Bạch Kỳ cũng nở một nụ cười xã giao, tay của hắn cũng đặt vào trong tay áo.
Chỉ cần hai người kia có hành động lạ, Bạch Kỳ sẽ không ngại dùng họ để thử uy
lực của Trăm Hoa Rụng.

“Ngươi là Bạch Kỳ?” Một trong hai người đó lên tiếng, hắn đưa bàn tay về phía
trước, nhìn thấy vết chai trong lòng bàn tay của hắn, Bạch Kỳ cũng biết hắn
không phải là dân hiền lành gì, chỉ có kẻ suốt ngày cầm binh khí mới để lại
vết chai như vậy.

“Tất nhiên ta là Bạch Kỳ, nhưng mà chỉ với kẻ nào có thiện ý thôi”. Bạch Kỳ
vung tay nhẹ nhàng, động tác của hắn nhìn như vừa phất tay áo thật ra Bạch Kỳ
đã trải tơ chỉ ra khắp nơi rồi, chỉ cần một trong hai tiến lên một bước nữa
thì Bạch Kỳ sẵn sàng đánh nhau với bọn hắn.

Kể từ khi nắm được vài phương pháp bảo mệnh trong tay, cụ thể hơn là Trăm Hoa
Rụng thì Bạch Kỳ nổi lên hứng thú thử nghiệm chúng, lúc nào Bạch Kỳ cũng tìm
cách cải thiện nó lên tầm cao mới, tuy rằng trong quá khứ nhiều lần Bạch Kỳ từ
chối tiếp xúc với võ công, nhưng khi đã chính thức tiếp xúc rồi thì Bạch Kỳ
cảm thấy rất hứng thú.

Cảm giác khai phá ra từng ngóc ngách mới trong võ công cũng như các kỹ thuật
tấn công không tệ tí nào cả. Chả trách tại sao người ta lại yêu thích võ công
tới thế, có nó mọi chuyện tiện lợi hơn nhiều.

“Vậy sao? Thật ra bọn ta cũng không có ác ý gì, chỉ muốn ngươi theo chúng ta
một chuyến. Chẳng hay, Bạch huynh có đồng ý chăng?” Kẻ đứng trước mặt Bạch Kỳ
cười khiêu khích, Bạch Kỳ nghe được địch ý trong lời nói của hắn.

“Tới đi” Bạch Kỳ thì thào. Lập tức gã đứng đối diện đã dùng một tốc độ khó
thấy bằng mắt thường lướt tới, chỉ trong tích tắc, lưỡi dao của hắn dừng ở
trước cổ Bạch Kỳ, lưỡi dao chạm vào cổ của Bạch Kỳ, nó sắc tới mức làm cho máu
tươi rỉ ra một ít.

“Ngừng tay lại, Đại Tài Chủ muốn hắn toàn vẹn” Gã đứng đằng sau vội vàng nói,
nét mặt của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm cho tên kia nhăn mặt, bất đắc dĩ
chỉ có thể bỏ dao xuống.

“Nếu là kẻ thù thì ngươi đã mất đầu rồi” Hắn dùng khuôn mặt kiêu căng liếc
Bạch Kỳ, quả thật chỉ cần hắn lướt nhẹ lưỡi đao qua cổ Bạch Kỳ, đầu Bạch Kỳ sẽ
bị chặt xuống một cách dễ dàng. Bạch Kỳ vẫn không đổi sắc mặt, chỉ mang theo
một nụ cười mỉm mãi không thể dập tắt.

“Nếu ngươi nhúc nhích thêm tí nữa, hắn bản thân đã đứt thành không biết bao
nhiêu đoạn”

Lời nói của Bạch Kỳ làm cho hắn nhăn mặt, sau đó nét mặt của hắn lại chuyển
thành trắng xanh, hắn nhận ra cơ thể mình không thể di chuyển được, dù là nhúc
nhích một cái tay cũng không xong. Chẳng biết tự lúc nào, trên người hắn đã bị
những sợi tơ màu trắng cuốn quanh, những sợi tơ mong manh đó vậy mà đã chế trụ
cơ thể của hắn hoàn toàn.

Bạch Kỳ kéo nhẹ tay, mấy sợi chỉ chậm rãi xiết lại, chẳng biết tự lúc nào cơ
thể của tên kia đã xuất hiện vết rách. Chỉ cần Bạch Kỳ thẳng tay kéo mạnh,
thân hình của gã sẽ biến thành mấy đoạn.

“Ngươi, nguy hiểm thật” Sau hồi lâu, hắn chỉ có thể thở dài nói.

“Thôi nào, xin lỗi Bạch huynh, ta là Tô Chương, còn hắn là Tô Thành. Hai người
chúng ta quả thật không có ý xấu, chẳng qua tính cách của hắn nóng nảy quá,
mong Bạch huynh bỏ qua cho chúng ta” Tô Chương hoà nhã cười nói, ban nãy sở dĩ
hắn không ngăn Tô Thành lại là vì hắn biết Tô Thành sẽ không quá tay, dù sao
bọn hắn có chừng mực của mình.

Vốn Tô Chương muốn Tô Thành ra tay dằn mặt Bạch Kỳ một chút, cốt là để tạo cái
uy cho chủ nhân của mình trước. Nhưng xem ra Bạch Kỳ không phải người dễ chọc.

“Không sao? Thật ra ta cũng muốn người có thù với mình tìm tới sớm một chút,
để ta biết xem trong quá khứ, mình đã giết sót ai” Bạch Kỳ không nói đùa, hắn
không có ai làm thù trên đời này không phải vì Bạch Kỳ làm người hoà nhã, mà
là hết thảy bọn hắn vì nhiều lý do mà không còn sống nữa.

“Bạch huynh cứ đùa, chúng ta không phải là kẻ thù của huynh. Ngược lại, chúng
ta mang đến cho huynh một lời mời, mà ta tin chắc có lợi cho huynh” Tô Chương
hoà nhã nói, tất nhiên hắn không hoàn toàn tin lời của Bạch Kỳ, tuy nhiên chủ
nhân của bọn họ cũng đã cảnh báo trước Bạch Kỳ không đơn giản, lúc đầu thì cả
hai không tin, nhưng giờ thì bọn hắn cũng tin rồi.

“Lời mời gì? Ta không phải là người học rộng tài cao, càng không có võ công
cái thế, chẳng có gì đáng để mời cả” Bạch Kỳ vẫn không thả lỏng tay ra, ánh
mắt đảo xung quanh tìm chỗ trốn, không cần biết trước mặt hai người này có
thiện ý hay không, bảo đảm an toàn cho bản thân vẫn là việc phải đặt lên hàng
đầu.

“Ta cũng không biết vì sao, nhưng thật sự chủ nhân của bọn ta đã mời ngươi về.
Việc của chủ nhân làm, chắc chắn không vô nghĩa” Lần này là Tô Thành lên
tiếng, bình thường khuôn mặt hắn rất nhăn nhó nhưng khi nhắc tới chủ nhân thì
ánh mắt của hắn hiện rõ vẻ sùng bái.

“Bạch Kỳ huynh, ta thật tình khuyên huynh theo chúng ta về. Có thể hai kẻ
chúng ta danh tiếng không lớn, nhưng chủ nhân bọn ta nhất định làm huynh động
tâm” Tô Chương cũng không hề che giấu vẻ sùng bái của mình, Bạch Kỳ quả thật
có chút hiếu kỳ, hai người bọn họ rõ ràng thân thủ không kém, nhất là Tô
Chương, ai có thể là người để bọn họ tôn sùng tới thế.

“Chủ nhân các người là ai?” Bạch Kỳ cười nhếch mép, nếu hai người bọn họ nói
ra một cái bang phái ất ơ nào đó, Bạch Kỳ cũng không tiếc đánh bọn hắn một
trận thật tàn bạo sau đó bỏ trốn.

“Mai Hoa Đường Chủ, Đệ Nhất Đường Chủ Mai Hoa” Gần như là cùng một lúc cả Tô
Thành và Tô Chương đều lên tiếng, Bạch Kỳ cũng phải ngờ ngợ hồi lâu mới thả
lỏng tay ra. Cái tên này, nói không liên quan tới hắn thì không liên quan
thật, nhưng quả là hai bên có chút chuyện chưa giải quyết.

Mình là người đã mang Đệ Tam Đường Chủ của người ta chạy sâu vào rừng, hơn nữa
bây giờ mình trở về mà tên kia vẫn không đi theo. Cho nên nghi ngờ Bạch Kỳ thì
cũng đúng, nhưng Bạch Kỳ lại không tin cao tầng của Mai Hoa Đường không biết
việc của Dã Ngọc, cho nên chỉ còn một vấn đề Bạch Kỳ cần giải quyết với họ,
bọn họ còn thiếu hắn mấy trăm lượng vàng.

“Thôi được, dẫn ta đi gặp Đường Chủ của các ngươi đi” Bạch Kỳ kéo tay, rút mấy
sợi chỉ về, tuy hắn đã cố ý làm thật nhẹ nhàng nhưng vẫn để lại trên người Tô
Thành mấy vết thương ngoài da.

“Được, mời huynh theo chúng ta” Tô Chương phủi tay áo sau đó đi trước dẫn
đường, ở ngoài phố đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, Tô Chương khom người
mời Bạch Kỳ lên xe trước. Bạch Kỳ cũng không từ chối, vừa vào bên trong một
mùi hương nồng nặc xộc vào mũi Bạch Kỳ.

Ở trên xe đã có một người phụ nữ đeo một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của
mình, Bạch Kỳ chỉ nhận ra cô ta là con gái nhờ vào làn da mượt mà cùng với mái
tóc thướt tha của cô. Nhưng khi cô ta lên tiếng thì Bạch Kỳ mới biết là mình
đã lầm.

“Ta là Dương Ngọc, Đệ Nhị Tài Chủ của Mai Hoa Đường, Đường Chủ đang đợi ngươi”
Dương Ngọc vậy mà lại là con trai, giọng nói của hắn ta tuy nhẹ nhàng và hơi
nữ tính nhưng vẫn nhận ra được đó là giọng của con trai. Do Dương Ngọc mặc một
bộ áo dài nam nữ đều mặc được cho nên trong phút chốc Bạch Kỳ không nhận ra
được.

“Ta là Bạch Kỳ, hân hạnh được gặp” Bạch Kỳ cũng theo phép lịch sự đáp lại,
Dương Ngọc chỉ gật đầu không nói, sau đó hắn lại dựa lưng vào trong ghế rồi
nhắm mắt im lặng. Bạch Kỳ chậc lưỡi, Tam Tài Chủ thì là Độc Được Cuồng Nhân,
Nhị Tài Chủ thì nam không ra nam, nữ không ra nữ, không biết Đại Tài Chủ còn
“đặc biệt” tới mức nào.

Xe ngựa đi không bao lâu thì đã tới Mai Hoa Đường, tuy giờ mới là ban sáng
nhưng nơi này vẫn rất đông đúc, tiếng ca múa sớm đã vang dội khắp nơi, Bạch Kỳ
để ý thấy mười dãy phố xung quanh nhà nào cũng có treo cờ chữ Mai, nhà nào
cũng buôn bán vải gấm, tơ tằm.

“Mai Hoa Đường chúng ta vốn cũng là một thương hội, tuy nhiên đó chỉ là phụ,
Đại Tài Chủ sở dĩ tổ chức thương hội là vì muốn giúp đỡ những người dân sống
quanh đây” Dương Ngọc lại lên tiếng, Bạch Kỳ âm thầm gật đầu, cảnh tượng ở đây
thậm chí còn nhộn nhạo hơn cả phố Lồng Đèn.

“Tới rồi” Bạch Kỳ theo chân Dương Ngọc xuống xe ngựa, hắn đang đứng trước một
toà tháp khá cao. Ở mỗi tầng đều treo một loại lồng đèn khác nhau, toà tháp có
tổng cộng bảy tầng, tầng đầu tiên thắp đèn trắng, còn tầng trên cùng thì thắp
đèn đỏ.

“Công tử, vào đây cùng nhảy mua nào” Bạch Kỳ vừa bước vào trong Mai Hoa Đường
thì đã bị mấy cô gái ở đây kéo áo, làm nũng. Kiến trúc bên trong thật sự là
rất khác với tưởng tượng của Bạch Kỳ, ở giữa là một cái sảnh thông hẳn từ tầng
một lên tầng bảy, uốn vòng tròn quanh thân tháp là những bậc thang được trải
khăn đỏ, ở dọc mấy cái cầu thang có xây vài căn phòng che lụa cam.

Người ca hát tấp nập, tiếng đàn, tiếng sáo thậm chí là cả tiếng la ó lùng bùng
khắp lỗ tai Bạch Kỳ.

Nhưng Bạch Kỳ cảm thấy đáng chú ý nhất vẫn là một con bé ở giữa đại sảnh, đó
là một con bé tầm mươi lăm mười sáu tuổi, nó mặc một bộ chiếc quần dài đã kéo
lên tận đầu gối, tay áo thì đã xoăn lên, con bé vậy mà đang cầm một bình rượu
to cho vào miệng, con bé vừa cười lớn vừa la hét cực kỳ vui vẻ, rượu vương vãi
khắp nơi, sau khi uống xong con bé lập tức đập nát vò rượu.

“Con điên nào thế này” Bạch Kỳ lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt của Tô Chương và
Tô Thành bất giác tái xanh, Dương Ngọc chỉ liếc ngang Bạch Kỳ một cái sau đó
đi về phía con bé kia, Dương Ngọc quỳ một chân xuống, nhẹ giọng thưa.

“Đại Tài Chủ, khách đã tới”

“Ô hô hô, dừng chơi, dừng chơi. Khách tới rồi, giải tán nào” Mai Hoa lập tức
chóng hong cười to, sau đó hằn giọng nói.

Bạch Kỳ chỉ cảm thấy mình đã quá dại dột. Dính vào đám điên này thì người bình
thường như hắn cũng hoá rồ.


Bạch Ảnh - Chương #40