Bệnh tình của Hà Nhi đã khỏi hẳn, tuy không ai nói gì nhưng Dã Tẩu vẫn biết
người đem về dược liệu quan trọng nhất về là Bạch Kỳ. Mấy hôm sau đó, Dã Tẩu
đều mời hắn sang ăn cơm, lúc nào cũng rất thịnh soạn. Do nhiều lý do bất cập
mà Dã Tẩu chỉ có thể quanh quẩn ở thành thị dưới đất, thu nhập của gia đình
chỉ dựa vào mấy đồng bạc mà Hà Nhi bán khăn tay tự đan mang về.
Bạch Kỳ cũng không quá thiếu thốn tiền bạc cho nên mỗi khi cùng đám người Bát
Chữ đi làm về, Bạch Kỳ thường lén cho Hà Nhi tiền để mang về cho mẹ con bé,
việc này tất nhiên cũng không qua mắt được Dã Tẩu. Khoảng thời gian đầu hai
người còn có chút ngại ngùng nhưng về sau Dã Tẩu cũng không từ chối nữa chỉ cố
gắng nấu cơm thật ngon cho Bạch Kỳ ăn mà thôi.
Hà Nhi là một con bé thanh thuần và hoạt bát, tính cách của con bé rất thiện
lương nên rất được lòng mọi người. Nhờ vào việc quen thân với con bé mà Bạch
Kỳ cũng nhận được sự trợ giúp từ những người xung quanh, riêng về phần tên
Khuyết Nguyệt thì suốt ngày Bạch Kỳ chẳng thấy hắn đâu, thi thoảng chỉ thấy
hắn lảng vảng ở mấy tửu lâu trong thành, nhưng hầu như đêm nào hắn cũng về
thăm một người con gái ở thành phố dưới đất, hai người có vẻ là một cặp.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi, chớp mắt lại qua rồi một tháng. Còn một tháng
nữa tới Tết, các thương gia đều đang dồn hết tiền bạc buôn một chuyến cuối để
kiếm tiền ăn tết, số lượng hàng hoá xuất nhập vào thành Kim Ngư cũng tăng lên
đột biến tới mức số lượng hộ vệ mang theo đôi khi không đủ dùng, thế là công
việc của đám người Bạch Kỳ lại chuyển sang làm vận tiêu.
Công việc này không tính là cực khổ, vốn chẳng có ai dám tác oai tác quái
trong địa phận thành Kim Ngư, việc thuê đám người Bạch Kỳ chẳng qua là một thủ
tục thôi, tuy vậy cũng không thể tránh khỏi những sự cố ngoài ý muốn. Trong đó
thường gặp nhất là hàng hoá bị mất cắp hoặc bị thú dữ tấn công.
Bạch Kỳ theo chân Bát Chữ hộ tống một xe hàng khá lớn, lô hàng này của một
thương gia từ thành thị cách Kim Ngư khoảng ba ngày đi đường. Sản phẩm chủ yếu
là hoa giấy và nước hoa, toàn là những vật dụng của nữ nhân. Vốn đường đi
không khó khăn cho lắm, cho tới đêm hôm trước, một gã túng quẫn đã liều mạng
cướp đi một kiện hàng quan trọng sau đó trốn sâu vào rừng.
Thường thì những hộ kinh doanh tư nhân thế này không có nhiều bảo vệ cho nên
cũng ít khi cho người đuổi theo, nhưng có vẻ đây là một kiện hàng rất quan
trọng cho nên lập tức tất cả mọi người đều được lệnh phải bắt tên trộm kia về,
chỉ cần lấy được món hàng, còn lại tên kia sống hay chết không cần quan tâm.
Bạch Kỳ biết tên kia không thể trốn đi đâu được, nhìn dáng vẻ túng quẫn của
hắn là biết. Khu rừng này tuy không nguy hiểm như ở U Mạch, tuy nhiên với thân
thể yếu đuối và gầy gò của tên kia muốn sống sót cũng khó.
“Bạch Kỳ, chúng ta thấy hắn rồi. Hắn núp ở trong một hang động nhỏ, gọi mãi
không chịu ra, hỡi ai vào thì hắn ném đá ra để đuổi, nếu dây dưa thêm thì sẽ
trễ chuyến này, nên thỉnh người ra tay một chút” Bát Chữ từ xa đi lại vỗ vai
Bạch Kỳ, từ sau sự kiện Dã Ngọc, Bát Chữ đã chăm chỉ luyện võ hơn, cũng không
còn thái độ buông thả nữa, Bạch Kỳ thấy được sự biến chuyển trong ánh mắt Bát
Chữ, bớt đi phần nhân từ và thêm một phần tàn bạo.
“Được, dẫn đường đi” Bạch Kỳ tất nhiên không thể nào từ chối, dù cho hắn có ý
định trốn việc đi nữa, thì nếu người ta đã nhờ tận tay thì không thể nào không
làm nữa.
Bạch Kỳ được Bát Chữ dẫn vào một hang động cách đó không quá xa, đó là một
hang động khá nhỏ nhưng có vẻ sâu, bên trong cũng khá tối, ánh sáng chỉ có thể
yếu ớt chiếu vào làm hiện lên một thanh niên với khuôn mặt xanh trắng sợ hãi,
lúc này có một gã trung niên to cao đang cầm đại đao lao vào trong, lập tức
bên trong ném ra mấy viên đá xanh khiến cho gã trung niên kia chỉ có thể lui
lại.
“Bạch cung thủ tới rồi, mau tránh đường” Bát Chữ hét lớn, đám hộ vệ chỉ quay
đầu nhìn Bạch Kỳ, rồi cười với thái độ tin tưởng, trong số những kẻ làm đủ
loại nghề ở thành Kim Ngư thì Bạch Kỳ cũng có chút danh tiếng, phần lớn đến từ
khả năng bắn cung của hắn.
“Đừng nên giết, chúng ta nãy giờ không muốn làm hắn chết cho nên mới nhẹ tay.
Làm hắn bị thương là được rồi, không nên giết” Gã trung niên ôm đầu máu lui ra
nói, ai trong đời cũng có quãng thời gian khó khăn, rõ ràng người thanh niên
này cũng vậy cho nên mọi người đều thông cảm, không nỡ giết hắn.
“Được thôi, sau vụ này ta muốn thêm hai lạng bạc, không đắt chứ?” Bạch Kỳ rút
trong túi ra một cây cung làm bằng gỗ tốt, đây là cây cung Bạch Kỳ dùng tiền
dư ra mua trong một cửa hàng khá khang trang ở thành Kim Ngư, bây giờ nó là
dụng cụ kiếm tiền cho Bạch Kỳ.
“Đồng ý” Nghe thấy đề xuất của mình được thông qua Bạch Kỳ liền tra tên vào
dây, người thanh niên ở trong hang động còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì
đã hét lên một tiếng thật to. Đám nhân sĩ giang hồ liền chạy vào trong lôi hắn
ra, trên bàn tay của hắn dính một mũi tên, máu tươi không ngừng chạy ra, người
thanh niên đó ôm đầu, vẻ mặt sợ hãi.
“Kiện hàng đó đâu?” Bạch Kỳ có phần tò mò không biết kiện hàng này quan trọng
cỡ nào tới mức đoàn thương gia phải cho dừng lại, để đi tìm. Người thanh niên
chỉ vào trong hang động, sắc mặt của hắn hơi bất ngờ, hắn những tưởng mình sẽ
bị đánh, trái với suy nghĩ của hắn, gã trung niên chỉ nhét vào tay hắn mấy
lạng bạc.
Bạch Kỳ đi vào trong hang động, kiện hàng đó là một chiếc hộp tinh xảo bằng gỗ
quý, chiếc hộp được khoá chặt, không rõ bên trong chứa cái gì,tuy chiếc hộp
chỉ to bằng nắm tay nhưng giá trị của nó lại không nhỏ tí nào cả. Chính bản
thân chiếc hộp thôi đã rất quý giá rồi, ở trên chiếc hộp có hình một con bướm
được chạm khắc tinh xảo.
Bạch Kỳ cầm chiếc hộp trong tay, lúc ra ngoài thì đã thấy đám nhân sĩ giang hồ
bao quanh người thanh niên kia hỏi han đủ kiểu, có kẻ trêu chọc hắn có kẻ lại
nhét vào tay hắn mấy món đồ mà mình không dùng nữa, Bát Chữ thì đang chăm sóc
vết thương trên tay của hắn, thái độ của bọn họ làm cho người thanh niên kia
cảm động tới hai mắt rưng rưng.
“Cậu trai trẻ à, ta không biết cậu từ đâu tới, chúng ta cũng không trách cậu
làm gì, tuổi trẻ bồng bột bọn ta hiểu, nếu cậu chỉ mới tới đây chưa có chỗ nào
dừng chân thì sao không tới ở quán trọ của chúng ta làm phục vụ. Tuy là một
quán trọ không lớn, nhưng cũng đủ để kiếm sống qua ngày”
Gã trung niên vỗ vai người thanh niên nói, gã thanh niên vội vàng quỳ xuống
đất dập đầu mấy cái.
“Con tên là Hiếu, mong người nhận con làm con nuôi, nhất định con sẽ giúp đỡ
người hết sức mình, chỉ xin người cho con nương nhờ” Gã trung niên nghe Hiếu
nói thế thì hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bật cười gật đầu thật sảng
khoái, Bạch Kỳ cũng chỉ có thể nhún vai.
“Ngươi từ đâu tới?” Bạch Kỳ hỏi Hiếu, nhìn thấy Bạch Kỳ, Hiếu hơi sợ hãi vội
vàng lui lại mấy bước, nhưng rồi cũng cắn rang nói ra.
“Ở đồng bằng Nam Ngãi, năm nay hạn hán mất mùa, triều đình không cứu giúp cho
nên chết đói nhiều vô số kể, năm ngoài chúng ta lại vừa vỡ đê cho nên không
chịu nổi cái đói, tự động tự tán đi khắp nơi. Gia đình của chúng ta mang theo
vài trăm lạng bạc rời nhà đi, tới lúc tới đây thì chỉ mình ta còn sống thôi”
Hiếu chậm rãi nói, Bạch Kỳ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, sau đó Bạch Kỳ
cũng không ở lại mà đi về phía đoàn xe.
Chủ của bọn hắn lần này là một thương nhân tên Mạnh Hoặc, lúc này lão cũng đã
lo sốt vó cả lên. Trời đang nắng gắt cộng thêm việc bị mất cắp kiện hàng quan
trọng nhất càng làm cho Mạnh Hoặc tức giận, lão đứng ngồi không yên, thi
thoảng lại chửi đổng cả lên.
“Chiếc hộp ở đây, xuất phát thôi, họ sẽ đuổi theo chúng ta sau” Thấy Bạch Kỳ
xuất hiện, lão vội vàng chạy tới hỏi han, khi thấy Bạch Kỳ giữ hộp gỗ trong
tay mới yên tâm, lão thở hồng hộc trông rất mệt mỏi sau đó vỗ mạnh vào vai
Bạch Kỳ mấy cái.
“Ngươi giữ nó bên người, ta muốn chính tay ngươi đưa nó cho Hồ Điệp phu nhân,
sau khi giao hàng xong ta cho ngươi thêm năm mươi lạng bạc” Bạch Kỳ gật đầu
rồi cho chiếc hộp vào túi, đợi tới khi đoàn thương gia sắp xếp xong hết rồi
cùng rời đi.
Lúc tới thành Kim Ngư thì đã là chiều tối, mấy tia nắng đã đổi sang màu cam,
không còn gay gắt như ban sáng nữa. Bạch Kỳ đã thấy từ xa có một xe ngựa sang
trọng, tất cả đều làm bằng loại gỗ hương tràm tốt nhất, rèm đỏ thêu lụa, trên
xe ngựa có một chữ Vô được khắc bằng vàng ròng.
Xung quanh xe ngựa đứng đầy những binh lính mặc giáp vàng, sắc mặt lạnh lùng
ai ai cũng toả ra sát khí kinh người, so với đám quân binh ở trong rừng lúc
trước thì những gã binh lính này nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Mạnh Hoặc xin phép bái kiến Hồ Điệp phu nhân, chúng ta đã đem tới món đồ mà
người cần đây ạ” Mạnh Hoặc vừa tiến lên phía trước liền bị ánh mắt sắc bén như
dao của đám binh lính lướt ngang, lão vội vàng khom người xuống thưa.
“Mạnh tiên sinh không cần khách khí, ta chắc chắn sẽ trả công cho ông xứng
đánh” Từ trong xe ngựa vang lên một âm thanh êm ái, âm thanh ngọt dịu như của
trái cây vừa chín tới, lại thảnh thót như tiếng chuông bạc.
“Tạ ơn phu nhân. Người làm của Mạnh Hoặc đang giữ miếng gảy, xin phép dâng cho
người” Bạch Kỳ đưa chiếc hộp cho đám người quân binh, bọn hắn cũng chỉ lạnh
lùng đưa tay ra nắm lấy.
“Cho hắn vào đi, ta muốn đích thân cảm ơn” Hồ Điệp phu nhân lại lên tiếng.
“Không được phu nhân, tướng quân đã dặn không cho ai gây nguy hiểm cho người”
Một tên quân binh vội vã nói, giọng nói của hắn như của kim thiết va chạm vào
nhau.
“Không sao, ta tin người ở ngoài có ý tốt mà” Giọng nói của Hồ Điệp có sức hút
kỳ lạ, Bạch Kỳ nhún vai cười nhếch mép sau đó đi lên xe ngựa, đám quân binh
chỉ có thể né ra cho hắn.
“Ngươi?” Bạch Kỳ vừa bước lên thuyền thì đã bị bóng lưng trước mặt hút hồn. Hồ
Điệp xoay người về phía hắn, mái tóc dài tới tận eo, chỉ thấy Hồ Điệp có một
đường cong cực kỳ hoàn mỹ, cô mặc một chiếc áo dài màu đỏ, cùng với một cái
quần máu trắng làm bằng lụa Hà Đông.
“Ngươi tới rồi a?” Bạch Kỳ cảm thấy linh hồn mình bị cuốn vào trong giọng nói
ma mị kia.
Giống, thật sự quá giống mà.