Bạch Kỳ lại quay về rừng một lần nữa, lần này là để chôn xác Vũ. Bạch Kỳ bỏ ra
một buổi chiều để tự tay khắc mộ rồi chôn hai người cạnh nhau. Miếng ngọc bội
cũng được chôn chung với hai người họ, hy vọng rằng khi sống hai người không
thể bên nhau thì khi chết có thể bên nhau mãi mãi.
Cũng không ai để ý rằng Vũ đã chết, chiều hôm đó quan phủ đã vào để làm việc
sau khi một người hàng xóm phát hiện ra sàn nhà đầy máu. Kết luận cuối cùng là
Vũ mất tích, vụ án cứ thế kết thúc, cũng chả ai bỏ công sức ra đi tìm một cô
gái đơn thân nghèo khổ cả.
Bạch Kỳ rốt cuộc cũng gặp lại đám người Bát Chữ ở ngoài cửa thành, bọn hắn
cũng chưa về nhà, từ đầu vẫn đợi Bạch Kỳ đi ra, nhìn dáng vẻ chật vật của họ,
Bạch Kỳ thấy êm lòng. Sau khi vào thành tắm rửa thì tất cả tụ tập lại ở một
quán rượu nhỏ, chuyến đi này xảy ra quá nhiều chuyện, chưa nói tới việc có
được tiền hay không, chỉ riêng việc huynh đệ họ đã chết rất nhiều trong rừng
cũng đủ làm cho tâm tình của bọn họ buồn rầu.
Không ai nói gì cả, chỉ lặng lẽ về nhà mình, đêm nay quả là một đêm khó ngủ.
Có người không tin được rằng mình còn sống, tương tự cũng có người không tin
bằng hữu mình đã chết. Trong đám Bát Chữ có một gã rất hay cười, tính tình lại
phóng khoáng tuy rằng ít nói nhưng tấm lòng của hắn hết thảy mọi người đều
biết, lại có một gã vừa vào giang hồ chưa lâu, tính tình vẫn còn chút chất
phác của dân quê, hai người họ đã chết rồi, không mộ, không ai nhớ tới thậm
chí là không còn xác.
Bạch Kỳ uống rất nhiều, gần cả tháng trời không có chút cồn nào trong người
làm hắn thấy bứt rứt, người ta thường nói rượu vào là lời ra, nhưng Bạch Kỳ
càng uống nhiều lại càng im lặng, chỉ rót rượu liên tục, rượu hết lại rót, cứ
thế không ngừng nghỉ. Mọi người xung quanh nhìn hắn như nhìn một kẻ điên, tuy
nhiên cũng không ai nói gì cả, thật khó để có thể nói gì vào những giờ phút
thế này.
“Thà rằng chết sạch còn vui hơn như thế này” Bát Chữ thốt ra một câu rồi thở
dài, nhiều kẻ đứng lên đi về, sau ngày hôm nay, sẽ thiếu đi vài nhân sĩ giang
hồ, họ đã xài hết tuổi trẻ của họ rồi.
“Ngươi sẽ đi đâu? Rời khỏi thành Kim Ngư?” Bát Chữ hỏi Bạch Kỳ, dưới chân của
hai người đã có hơn chục vò rượu nhỏ, chỉ còn duy nhất một vò rượu lớn chưa
khui ở trên bàn. Bạch Kỳ chụp lấy vò rượu xé đi nắp đậy rồi dốc lên miệng
uống. Uống tới thoả thê, uống tới say mèm mới thôi.
“Chắc chắn sẽ đi, nhưng không phải bây giờ” Bạch Kỳ nốc sạch nửa vò rượu lớn
rồi đứng dậy đi về. Bát Chữ không cản hắn, mà có lẽ muốn cản cũng không được.
Bạch Kỳ lại đi, đường phố chưa tới một tháng trời mà thay đổi khá nhiều. Bạch
Kỳ cứ đi mãi mà không biết đi về đâu, sau khi bán hết mấy món đồ không cần
thiết trên người, Bạch Kỳ cũng dư dả thêm vài đồng bạc, Bạch Kỳ lại trở về
trạng thái tay trắng chả biết đi đâu về đâu.
Bạch Kỳ toan về thành phố dưới lòng đất, tuy nhiên hắn lại quên đường về mất
rồi. Tấm bản đồ của nơi đó cũng không biết là đã vứt ở đâu, hơn nữa Bạch Kỳ sợ
mình không được tiếp đón, lúc ở trong rừng Bạch Kỳ đã dự tính sẽ đưa U Minh
Thảo cho Dã Tẩu rồi đi tiếp con đường của mình, nhưng nghĩ lại thì Bạch Kỳ
quyết định không làm vậy, ở nơi này, còn nhiều điều cho hắn khám phá, hơn nữa
Bạch Kỳ làm sao có thể đi được khi cảm xúc của hắn về nơi này vẫn còn nồng
nhiệt.
Bạch Kỳ không giữ được thần trí, xung quanh mọi thứ cứ xoay mòng mòng. Bạch Kỳ
đi mãi, không biết từ khi nào đã đi tới giữa trung tâm thành Kim Ngư. Nơi này
tấp nập người qua kẻ lại, đèn hoa rực rỡ càng làm cho mắt Bach Kỳ thêm loé,
càng làm cho hắn thấy chóng mặt hơn.
Bạch Kỳ đi bên trái lại nghiêng sang bên phải, rẽ sang phải lại ngã sang trái.
Hết va vào người này lại đụng vào người kia, có kẻ quay sang chửi hắn, có
người lại phủi tay bỏ đi, cũng không thiếu kẻ muốn động tay động chân, nhưng
khi thấy Bạch Kỳ là người say nên thôi, chỉ có thể quay đầu đi tiếp, miệng lầm
bầm vài tiếng chửi thề.
“Thằng nát rượu này, mày tránh ra chỗ khác để cho chúng ta làm ăn” Bạch Kỳ
chẳng biết đi thế nào mà dừng trước cửa một thanh lâu, hắn nằm ra đó, trong
mắt hắn những cô nương ăn mặc hở hang thiếu vải kia cũng với ánh đèn hoà vào
làm một, hư hư thực thực, Bạch Kỳ bị một mụ tú bà chửi, doạ đánh hắn, nhưng
Bạch Kỳ vẫn nằm lì ra đó.
“Cho ngươi ném hắn ra ngoài mau lên” Mụ tú bà chề ra cái môi dày còn hơn tảng
thịt bò của mụ, tay lại chỉ vào Bạch Kỳ mà sỉ vả, đám bảo vệ mặc áo vàng sang
trọng nắm lấy hai tay hai chân của Bạch Kỳ toan ném đi, nhưng họ lại nhận ra
không có cách nào ném được Bạch Kỳ đi cả, hắn bám chặt như sên, mỗi khi ném
hắn ra ngoài, tự động Bạch Kỳ sẽ như một con rắn nhỏ uốn éo trên tay chân của
mấy người kia, khiến cho bọn hắn cực kỳ khó chịu.
“Đánh hắn một trận cho ta, có chết ta chịu hết trách nhiệm” Mụ tú bà giận dữ
hét lên, đám bảo vệ lập tức giơ tay giơ chân lên uy hiếp Bạch Kỳ nhưng cũng
chưa kịp hành động đã bị hắn dùng một loại lực lượng kỳ lạ quật ngã. Bạch Kỳ
lại đứng thẳng dậy, hai tay khoanh lại trầm ngâm.
“Này, đây là bạn của ta. Tránh ra nào” Bạch Kỳ đang bị bao vây bởi đám bảo vệ
thì có một người xuất hiện. Khuyết Nguyệt trong bộ áo dài màu xanh dương, trên
tay là một chiếc quạt giấy, Bạch Kỳ nheo mắt một lát mới nhận ra đó là Khuyết
Nguyệt, Bạch Kỳ thở dài, tâm trạng cũng không khá hơn.
“Khuyết Nguyệt huynh, cũng biết ăn chơi quá nhỉ?” Nghe thấy Bạch Kỳ trêu,
Khuyết Nguyệt chỉ cười, cây quạt giấy trên tay hắn phe phẩy.
“Không dám, không dám. Cho ta một bàn đặc biệt mau lên, ta muốn tiếp vị khách
quý này. Bạch Kỳ, nhìn ngươi cũng say khướt rồi, không biết có thế uống thêm
không?” Khuyết Nguyệt quát khẽ, lập tức mấy tên bảo vệ liền gật đầu lia lịa
sau đó tránh ra, Bạch Kỳ cũng không từ chối mà thôi Khuyết Nguyệt đi lên trên
lầu.
Bàn của hai người ở trên lầu cao nhất, xung quanh cũng chỉ có thưa thớt vài
bàn tuy nhiên diện tích thì rộng hơn đại sảnh rất nhiều. Khuyết Nguyệt gọi lên
hai bầu rượu nhỏ, mùi thơm bỏ xa loại rượu Bạch Kỳ uống ở quán nhỏ, sau khi
rót cho Bạch Kỳ một ly, Khuyết Nguyệt cũng tự uống lấy một ly.
“Thời gian qua, nghe nói ngươi đi vào rừng, lại còn đi theo đám người Đệ Tam
Tài Chủ của Mai Hoa Đường. Tin các ngươi bị phục kích chết rất nhiều người ta
cũng có nghe qua, lại càng được nghe về tiễn thủ đã giúp nhiều người toàn
mạng. Hà Nhi, tưởng ngươi đã chết nên khóc rất nhiều, tới tận sáng nay vẫn còn
buồn, biết ngươi còn sống quay về, hẳn là con bé sẽ rất mừng đây” Khuyết
Nguyệt chậm rãi nói, hắn có phong thái nhẹ nhàng của một nho sĩ, thái độ ung
dung nhẹ nhàng kia thật sự rất đáng tin, trên người hắn toát ra khí chất của
một đoá hoa sen, hẳn đó là điểm đặc trưng của võ công Thanh Liên Thiền Viện.
“Thật ra, sống hay chết cũng không quan trọng. Khuyết Nguyệt, ta đưa cho ngươi
một thứ, ngươi phải chính tay đưa nó cho Hà Nhi, ta không biết đêm nay mình sẽ
ở hay đi, nếu đi thì sẽ đi ngay lập tức, ta cảm thấy mình đã tỉnh rượu rồi”
Bạch Kỳ đưa U Minh Thảo cho Khuyết Nguyệt, nhìn thấy nó lập tức Khuyết Nguyệt
ngây người ra, sau đó hắn lại lắc đầu cảm thán. Bệnh tình của Hà Nhi không
nhiều người biết, trong phương thuốc chữa cho nàng chỉ còn thiếu duy nhất một
vị thuốc đó chính là U Minh Thảo nhưng tìm mãi mà không ai tìm ra được,nay
Bạch Kỳ đã đưa tận tay thì còn gì bằng.
“Ngươi sẽ về nhà sao? Đi thì rất dễ đó, để về được, là cả một quá trình dài,
thường thì người ra rời nhà là để hoàn thành một mục đích gì đó, sau khi làm
xong người ta mới về nhà. Mục đích của ta vốn không thể hoàn thành, cho nên ta
không thể về, còn ngươi, ta biết mục đích của ngươi vẫn chưa đạt được” Khuyết
Nguyệt lại nâng bầu rượu lên rót, Bạch Kỳ không nhìn hắn mà chỉ chăm chăm nhìn
ra bầu trời đêm.
“Ở đây thật thoải mái, có thể uống rượu, có thể ngắm trăng. Từ trên cao nhìn
xuống cảnh sắc lúc nào cũng đẹp, lộng lẫy hơn nhà ta gấp trăm lần. Nhưng lại
chẳng thể nào thoải mái bằng ở nhà được, dù rằng thứ thoải mái đó chỉ là thứ
tồn tại trong quá khứ, rất có thể ở hiện tại đã không còn thoải mái như thế
nữa rồi, nhưng vẫn chẳng nơi nào mang cho ta cảm giác như ở nhà. Ngươi nói
xem, tại sao ở nhà thoải mái như thế, chúng ta lại rời đi”
Bạch Kỳ chợt nhớ, thuở nhỏ hắn có nuôi một con ngựa. Sau đó, con ngựa già
chết, lúc đó Bạch Kỳ đã lập cho nó một nấm mộ sau vườn, Bạch Kỳ nhớ năm đó hạn
hán vào hạ nhưng khi trời sang đông lại rét kinh khủng, hắn bệnh nặng như thế,
mẹ hắn vẫn ở bên chăm sóc. Bạch Kỳ có một người anh họ, thuở hắn còn nhỏ dạy
hắn bắn cung, cưỡi ngựa, người anh họ đó sau này bị chính vợ mình hại chết,
còn có một người lúc nhỏ hay chịu đòn roi hộ Bạch Kỳ, hễ Bạch Kỳ làm gì sai
quấy, người đó đều nhận tội về mình, đưa lưng ra nhận đòn roi của cha mình.
Lại nhớ, có một người, là một cô gái. Vì hắn bị đánh ba mươi roi trên công
đường, vì chịu một bạt tay như trời giáng của cha hắn mà thính lực suy giảm,
vì che mưa cho hắn mà ốm liền mấy ngày, vì nghe theo lời của hắn mà chịu bao
uỷ khuất. Vì hắn mà chết đi.
Hết thảy những thứ đó, tới bây giờ Bạch Kỳ chả còn tí cảm xúc nào với nó cả.
Những hình ảnh đó lâu lâu lại hiện lên, chân thực tới kỳ lạ. Và chỉ có cô gái
kia, là vẫn ám ảnh Bạch Kỳ tới bây giờ.
“Có những thứ ngươi phải bỏ lại, cả đời nhớ tới là tốt. Nếu ngươi cảm thấy mệt
mỏi thì ngươi có thể nghỉ ngơi, cảm thấy bất lực thì có thể đầu hàng, người
đời sẽ nói ngươi không quân tử, chẳng đáng mặt nam nhi, nhưng cứ mặc kệ đi đã.
Thành thị nơi chúng ta ở là nơi ngươi có thể sống và coi nơi đây là gia đình,
chúng ta không xét quá khứ, chúng ta chỉ cần yêu cầu ngươi một thứ thôi”
Khuyết Nguyệt cũng bị cuốn theo những chuyện của ngày xưa.
“Thứ gì?” Bạch Kỳ có chút hứng thú nói.
“Hãy coi nơi đây là nhà của mình, làm ơn” Khuyết Nguyệt nói bằng giọng cầu
xin, Bạch Kỳ chỉ có thể cười mỉm một cái, sau đó hắn ngã gục xuống bàn.
Rồi, đêm nay ta sẽ ở lại đây.