Bạch Kỳ mò mẫm trong bóng tối, do không biết đường cho nên Bạch Kỳ không dám
đi bừa. Bạch Kỳ sợ mình sẽ bị lạc, và tệ hơn là mất mạng ở đây. Trong con
đường hầm dẫn vào thành thị dưới đất ở thành Kim Ngư thi thoảng có có vài
chiếc đèn dầu, nhưng ở hang động ẩm ướt này thì chả có gì cả.
Từ chỗ Bạch Kỳ đứng thi thoảng vẫn nghe được tiếng nổ cùng đất đá va chạm vào
nhau. Tiếu Lãng với tên người tu tiên kia hẳn là vẫn chưa ngừng tay, Bạch Kỳ
vừa đi vừa sờ vào trong ngực áo để chắc chắn Hồng Trần Quyền vẫn còn ở đó. Một
lát sau, âm thanh đánh nhau cũng vơi dần rồi biến mất. Không biết ai là người
thắng nhưng để cho chắc nên Bạch Kỳ cắm đầu mà chạy, không thèm quan tâm tới
việc lạc đường nữa.
Thị lực của Bạch Kỳ rất tốt, đôi mắt của Bạch Kỳ dần dà cũng thích nghi được
môi trường xung quanh. Bạch Kỳ bây giờ có thể thấy mờ mờ bàn tay mình, Bạch Kỳ
lúc này mới có dịp quan sát xung quanh, Bạch Kỳ thấy mình đang đi vào trong
một con đường nhỏ, xung quanh có mấy cái giá đựng mấy cây đèn cầy nhưng tất cả
đều đã tắt từ sớm.
Con đường nhỏ không quá lớn, chỉ cần lách người khoảng mấy bước chân là đã bị
kẹt. Âm thanh đánh nhau lại lần nữa vang lên kịch liệt, nhưng lần này kèm thêm
giọng cười đầy khoái trá của gã người tu tiên kia, điều này càng thúc đẩy Bạch
Kỳ chạy nhanh hơn nữa.
Hồi lâu sau, Bạch Kỳ thấy trước mắt mình là một tia sáng nho nhỏ, nghĩ là sắp
ra khỏi đây cho nên Bạch Kỳ dùng hết sức chạy nhanh, nhưng bàn chân của hắn
bỗng dưng bị khựng lại, khi Bạch Kỳ đưa mắt nhìn xuống thì hắn thấy Vĩ. Lúc
này Vĩ đã hấp hối, trên cơ thể hắn đầy những lỗ máu, da dẻ của hắn nứt ra như
thể bị rút sạch nước. Ánh mắt của Vĩ hiện lên vẻ tuyệt vọng khôn cùng, cả phần
thân sau của Vĩ đã tan ra thành nước, chỉ còn có phần thân trên là còn cử động
được.
“Mang xác Nhi, chôn…” Vĩ thì thào với giọng nói mệt mỏi sau đó không hề nhắm
mắt mà ngừng thở, lúc này bàn tay đang nắm lấy chân Bạch Kỳ mới buông ra. Mấy
giọt máu dính lên quần của Bạch Kỳ khiến cho nó rách mấy đường trên ống quần.
Bạch Kỳ thờ dài rồi đi tiếp về phía ánh sáng.
Ra, đây chính là sức mạnh của Dã Ngọc sau. Khiến một sát thủ chết một cách đau
đớn thế này.
Đi được một lát thì Bạch Kỳ đã đi tới nơi có ánh sáng. Bạch Kỳ gần như choáng
ngợp bởi không gian ở đây, con đường nhỏ xíu kia vậy mà lại dẫn tới một quảng
trường lớn, cái quảng trường này vậy mà lại là cùng phong cách kiến trúc với
thành thị dưới đất, đều được thắp sáng bằng một loại đá kỳ lạ. Ở trung tâm
quảng trường Dã Ngọc đang ngồi tại đó, hai mắt hắn nhắm nghiền, hai bàn tay
xiết chặt, sắc mặt của Dã Ngọc nhìn như đang trải qua đau đớn cùng cực.
Da mặt của Dã Ngọc lúc xanh lúc trắng, có lúc còn đổi sang màu tím. Trên người
hắn bốc ra một khói đen, quần áo trên người cũng đã bị cháy sạch trơn. Cách đó
không xa, có một cái hồ nước nhỏ, trong tới mắt có thể nhìn thấy đáy. Hồ nước
không quá sâu, chỉ hơn đầu người một chút, nhưng hồ nước đó vậy mà lại mang
màu xanh lục. Hồ nước xanh lục trong vắt cứ như một viên pha lê khổng lồ.
“Vĩ chết, Lộc cũng chết, môn chủ cũng đã bị ta giết. Giờ chỉ cần giết Dã Ngọc
nữa là xong. Ta sẽ trở thành Môn Chủ của Lãnh Môn” Bạch Kỳ lúc này mới để ý
tới một người thanh niên đang đứng cách đó không xa. Hắn chính là kẻ Bạch Kỳ
đã gặp trong lần ám sát đầu tiên, kẻ nổi bật nhất đêm đó.
“Kế hoạch của ngươi sao?” Bạch Kỳ hỏi, bàn tay hắn đã nắm chặt con dao găm
trong tay. Phiền phức lớn đã tới, tại sao một kẻ không có võ công và còn đang
trong trạng thái không tốt như hắn lúc nào cũng phải đối đầu với mấy tên khó
nhằn là sao nhỉ? Sau ngày hôm nay, Bạch Kỳ sẽ bỏ thời gian để luyện Hồng Trần
Quyền, hy vọng trong thời gian ngắn có năng lực bảo vệ mình.
“Không phải, ta chỉ vừa nghĩ ra thời gian gần đây. Thật ra cũng hết cách rồi,
Môn Chủ muốn chúng ta để mặc cho Vô Thương quyết định sinh mệnh của mình, mà
với tính cách của Vô Thương, sẽ không có việc bọn ta được sống cho nên ta đành
phải đợi lúc Môn Chủ không đề phòng mà ra tay. Khi ta đã làm Môn Chủ rồi,
nhiệm vụ đầu tiên của tất cả thành viên Lãnh Môn tất nhiên là ám sát Vô Thương
rồi”
Phương cười tự giễu nói, Môn Chủ xem hắn như con đẻ, lúc nào cũng tận tình
chăm sóc hắn. Lãnh Môn lại không phải là môn phái, chỉ là tổ chức, ai có tuyệt
học gì thì đều giấu khư trong mình. Nhưng Môn Chủ lại chả tiếc công dạy bảo
cho hắn toàn bộ võ công của người. Đáng tiếc, Phương chọn cách để người đời
chê cười, chứ không muốn để Lãnh Môn bị xoá xổ.
“Bách Hoa Khai” Phương nhún người, bàn tay hắn bắn ra những sợi chỉ mong manh
rất khó nhìn thấy. Những sợi chỉ này tuy không sắc bén nhưng lại dính chặt vô
cùng, tới mức dù Bạch Kỳ đã rất nhanh nhẹn né tránh vẫn bị vài chục sợi chỉ
dính lên vai áo.
“Ta coi Môn Chủ như cha, mà Lãnh Môn lại là tâm huyết của Môn Chủ, cho nên ta
phải ra tay. Ở dưới suối vàng, có gặp Môn Chủ thì bảo với người đợi ta xuống
dập đầu tạ tội” Phương vừa di chuyển vừa bắn ra chỉ tiếp, Bạch Kỳ phải cố lắm
mới để cho chúng nó không dính tới những chỗ trọng yếu. Bạch Kỳ đưa tay và
chân ra đỡ hết những sợi chỉ kia, chẳng mấy chốc tay chân hắn đã bị buộc chặt.
Bạch Kỳ như một con ruồi dính vào tơ nhện, càng cựa quậy tơ xiết vào càng
chặt. Tới lúc Bạch Kỳ gần như không thể di chuyển nữa Phương mới lắc đầu nuối
tiếc.
“Một câu hỏi cuối cùng? Tiêu Tiến bị ai giết?” Thái độ của Phương vẫn ung dung
như cũ, hắn luồn một sợi chỉ qua đầu Bạch Kỳ, chỉ cần một cái kéo thật nhẹ,
đầu Bạch Kỳ sẽ như một trái bóng văng ra ngoài.
“Ta” Bạch Kỳ thoải mái cười nói, ánh mắt thật thà của hắn nói rõ Bạch Kỳ không
nói dối. Phương chỉ phì cười trước câu trả lời của Bạch Kỳ, lúc đầu hắn có vẻ
không tin nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Kỳ thì suy nghĩ của hắn
biến chuyển, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, sau đó mới chậm rãi hỏi.
“Là đợi lúc hắn không cẩn thận? Giết hắn” Phương gằn từng chữ nhấn mạnh với
Bạch Kỳ. Bạch Kỳ chỉ lắc đầu, sợi chỉ cứa vào cổ hắn làm cho máu rỉ ra, ướt
đẫm sợi chỉ. Bạch Kỳ cựa quậy cả thân thể, những sợi chỉ như tơ nhện xiết chặt
vào da hắn, chẳng mấy chốc cơ thể Bạch Kỳ đã ứa đầy máu.
“Ta với hắn, mỗi người một mũi tên. Đứng cách nhau đúng một ngàn bước chân,
sau đó cùng nhắm mắt bắn. Lúc đó, cả hai chúng ta thề là không được di chuyển,
để mặc mũi tên bay thẳng vào nhau. Tiếc cho Tiêu Tiến, đêm hôm trước ta ăn
nhậu quá chén cho nên tới lúc đó đột nhiên đau bụng dữ dội, khi đó không kiềm
chế được mà quỵ người xuống ôm bụng nhăn nhó, Tiêu Tiến vẫn giữ nguyên tư thế
không di chuyển”
Bạch Kỳ vừa kể vừa dùng ánh mắt hoài niệm, cứ như lời nói của Phương mang hắn
về với chuyện xưa. Phương nhíu mày, hắn không tin một trong những kẻ thù nguy
hiểm nhất của hắn lại chết một cách nhảm nhí thế.
“Sau đó, hắn chết?” Phương dùng giọng nghi ngờ hỏi. Bàn tay của hắn hơi buông
lỏng.
“Không, Tiêu Tiến mở mắt ra thì thấy ta ôm bụng lăn đau đớn, còn mũi tên ta
bắn hắn thì chỉ bay được hơn trăm bước, hắn cảm thấy nhục nhã vì đã đào tạo ra
một đệ tử như ta, sau đó lên cơn đau tim, chết. Hắn bị ta làm cho tức chết”
Bạch Kỳ vừa dứt lời trên khoé mắt vừa chảy xuống hai dòng nước mắt.
Tâm tình của hắn bi thương tới cực điểm, hay ít ra là Phương thấy như thế.
Phương cảm thấy hình tượng Tiêu Tiến trong lòng mình sụp đổ, kẻ mà hắn đã dùng
làm mục tiêu bao nhiêu năm qua vậy mà lại chết vì lý do như thế.
“Thôi, chết đi. Các ngươi thật sự là vớ vẩn hết sức”
Phương cảm thấy bực dọc, hắn muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt. Bạch
Kỳ lại thở dài, gần đây quả là hắn thở dài hơn nhiều, ai mà biết chỉ một
chuyến đi tìm U Minh Thảo mà lại tốn nhiều công sức tới thế, toàn là người
quen của bằng hữu cao.
“Bách Hoa Lạc” Phương quay đầu sang chỗ khác, thông thường khi hắn kéo chỉ về,
thân thể của những nạn nhân sẽ tách rời ra, máu huyết sẽ nhuộm đỏ cả mặt đất,
nhưng chỉ trên tay lại không vương máu, đó là cảnh tượng đẹp vô cùng. Tuy rằng
hơi máu me nhưng vẫn là cảnh tượng Phương rất thích nhìn, chỉ là không hiểu
sao Phương lại cảm thấy cảnh tượng một tên chẳng ra gì chết chẳng hay ho gì
cả, không có khí phách giang hồ cũng chả có khí chất quân tử gì hết.
“Ngày hôm ấy, ta ra vườn. Thấy lá đã rụng ngập một mảnh sân. Tối qua ta còn
cùng huynh ra đây uống một chén rượu, huynh còn cảm khái nói với ta, nơi này
sau khi huynh về, hy vọng những chiếc lá, cành cây hôm nay vẫn còn để đón
huynh. Ta thấy huynh thật kỳ lạ, lá rụng là chuyện thường tình, một năm bốn
mùa lá cây đương nhiên phải rụng đi rồi . Lúc ấy ta còn trách huynh vì đi mà
không từ biệt, mãi tới khi nhận tin huynh đã chết ngoài sa trường ta mới thấy
cảm khái lời huynh nói. Thật ra lúc ấy. huynh là mong còn sống trở về, là nói
với chính bản thân huynh. Không mong như chiếc lá rụng, mới tối qua còn đầy
trên cây, sáng ra rụng hết. Ta không có gì tặng huynh, đành tạo ra một chiêu
thức dùng ám khí tên Bách Hoa, sở dĩ không gọi là Bách Diệp vì máu người không
có màu xanh lá, thật xin lỗi huynh. An nghỉ”
Bạch Kỳ chậc lượi nói ra, mấy sợi chỉ người hắn rơi hết cả ra, chỉ có mấy sợi
chỉ ở dưới chân là còn xiết chặt. Bạch Kỳ mân mê con dao găm trong tay, sắc
mặt của Phương thì trắng bệch.
“Thư của Tiêu Tiến,…gửi cho ta”
Bạch Kỳ cười nhạt. Thằng ngố đó tưởng hắn chết thật, mà giờ Tiêu Tiến đã chết
rồi. Nên coi như hai người, huề.