Bạch Kỳ đơ người ra hồi lâu, não bộ hắn cứ như bị một lực hút kỳ lạ kéo về
những giây phút cũ. Tửu lâu náo nhiệt ở Lưu Hương thành, cảnh đêm trăng sáng ở
biên giới Phù Nam, buổi chiều ngập trong ánh hoàng hôn cam ở một ngôi nhà sát
núi. Tương tự đó Tiếu Lãng cũng chìm vào trong “Hồng Trần” của riêng mình.
Nơi mịt mù mưa gió, quán trọ nhỏ ngày ngày vắng khách. Để rồi một ngày, có cô
nương ngồi ở trước cửa xin phép được trú lại, âm thanh sáo trúc vi vu vào giữa
đêm khuya không sao. Cô gái ấy ngồi chải tóc bên khung cửa sổ, rồi kẻ thù tới,
cô gái ấy vì không muốn liên can tới hắn mà chỉ để lại một cây sáo trúc, biến
mất không còn bóng dáng.
Quán trọ hôm ấy tiêu điều, Tiếu Lãng ngồi thất thần không tiếp khách.
Rồi hắn nhớ tới lúc quyết định đi tìm nàng, quán quen khoá kín cửa, trên thân
mình chỉ có vài đồng bạc lẻ và một thanh kiếm quèn. Gặp được gã mê rượu hơn
mạng ở rừng cây phong, rút kiếm, uống rượu kết giao làm huynh đệ, cùng mình
trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ.
Một thân không có võ công, luyện từ nội công phương Bắc tới ngoại công phương
Nam, nhiều lần trọng thương, kinh mạch như nứt ra nhưng hắn vẫn cắn răng chịu
được, chỉ mong một lần tìm được nàng. Một mình, một ngựa lưu lạc khắp tứ
phương, để rồi lên voi xuống chó, trải qua vô cùng cực khổ rốt cuộc mới tìm
được nàng.
“Người thường và tiên nhân, không thể cùng nhau”
Rồi Tiếu Lãng lại đi, huynh đệ hắn kết giao khắp nơi. Nơi náo nhiệt nhất sẽ có
hắn, nơi hoang tàn nhất cũng có hắn. Sống này đây mai đó, một lời hợp nâng
chén thành huynh đệ, một lời không hợp liền kết thù, đuổi tận giết tuyệt. Mọi
việc đều tuỳ tâm tuỳ ý, chỉ cần không thẹn với tâm, thì bất kể là việc gì cũng
làm.
Rồi hận thù chất đống, huynh đệ của hắn cũng từng người ngã xuống. Tất cả cuốn
vào vòng xoáy thù hận suốt mười mấy năm, tới khi đầu lâu của kẻ địch đã rơi
xuống thì xung quanh hắn cũng không còn huynh đệ nào còn sống. Gã mê rượu hơn
mạng kia vì cứu hắn mà bị chém đúng hai mươi bảy đao.
“Ta dùng một cân rượu ba đồng này kết giao với huynh” Lời nói ngày ấy sao cứ
văng vẳng bên tai hắn.
Tiếu Lãng sớm đã đạt tới đỉnh của nội ngoại hai kiểu tu luyện. Không ai có thể
làm đối thủ của hắn nữa, tuy nhiên cũng không ai dám làm bạn với hắn nữa. Hắn
chỉ còn cây sáo trúc vốn đã gãy đôi sau những trận chiến dài đằng đẵng.
Tiếu Lãng về lại quán quen cũ, người cũ đã già. Tiểu muội muội ngày nào bé tí,
nói sẽ đợi hắn về đã đi lấy chồng, Tiếu Lãng coi như đã chết, trở lại làm chủ
quán cũ. Nhà xưa mục nát, sao vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng tới thế,
chiếc ghế nàng ngồi, khung cửa sổ nàng chải tóc, rồi cả,…chẳng còn gì cả.
Tiếu Lãng sống an nhàn tới già, cho tới khi hắn gặp lại nàng một lần nữa. Lúc
đó, nàng trông vẫn y như ngày cũ, khuôn mặt và vóc dáng ấy vẫn không hề thay
đổi. Ra là nàng không phải nói dối hắn, nàng thật sự là tiên.
“Cụ ơi, cho con hỏi có ai tên Tiếu Lãng không”
“Sớm đã chết”
Tiếu Lãng chỉ thấy nàng ôm mặt khóc, chẳng lẽ nàng không nhận ra hắn. Những
khuôn mặt xưa, kỷ niệm xưa Tiếu Lãng đã quên gần như sạch sẽ, lại bị nàng kéo
về. Từng hình ảnh hiện lên rõ mồn một.
Đêm đó, Tiếu Lãng không thể ngủ. Hắn từ một kẻ không có võ lâm, trở thành kẻ
không có đối thủ, từ một chủ một nhà trọ nho nhỏ trở thành kẻ đứng đầu võ lâm,
từ một người không bằng hữu lại có huynh đệ khắp thế gian. Có lúc Tiếu Lãng
nhớ về lúc gặp nàng, gặp những người bạn cũ, có lúc Tiếu Lãng thấy mình đang
cầm kiếm đánh ngang chém dọc, lại có lúc Tiếu Lãng nhớ tới những ngày hè nóng
bức chỉ có mình hắn luyện võ.
Đêm đó, Hồng Trần Quyền ra đời.
Chiêu đầu tiên lại mô phỏng theo cách nàng chải tóc, đường quyền của hắn nhẹ
nhàng, thanh thoát vậy mà đánh gãy cả cây cột nhà, chiêu thứ hai lại mô phỏng
theo cách bạn cũ uống rượu, một cách khoan khoái nhìn trông cực kỳ mạnh mẽ,
vậy mà lại không thể đánh gãy nổi một viên ngói, chỉ để lại một vết lõm thật
sâu vào trong.
Cứ thế, chiêu thứ ba, thứ tư, thứ năm,…cứ thế ra đời. Cảm xúc của hắn về họ
cũng hoàn toàn biến mất, nó chỉ quay về khi hắn thi triển từng chiêu ra. Lúc
đó Tiếu Lãng đa chín mươi tuổi, hắn liền tìm cách tu tiên, muốn trở thành tiên
nhân.
Năm hắn một trăm hai mươi lăm tuổi, sau cùng cũng tìm ra được bí quyết tu
tiên. Vì cuốn bí quyết đó mà cả một quốc gia lâm vào chiến trận liên miên, hận
thù không dứt. Nhưng, Tiếu Lãng lại hụt hẫng khi biết tu tiên phải có linh
căn, và hắn thì không có thứ đó.
Tiếu Lãng liều mình tu luyện, làm mọi cách để tu tiên. Nhưng hắn không làm
được, sau hai mươi năm sau đó, Tiếu Lãng chỉ có thể làm được một việc duy
nhất, đó là khiến thân thể mình trở nên tàn tạ, tuổi thọ cứ thế giảm dần. Sáu
năm trước, Tiếu Lãng quyết định tìm đệ tử để truyền lại sở học của mình, bí
pháp tu tiên Tiếu Lãng xé một nửa, một bỏ ở trong U Mạch, một mang theo bên
người.
“Sư phụ, đệ tử dập đầu với người” Bạch Kỳ sau khi thanh tỉnh liền vội vàng quỳ
xuống dập đầu liền ba cái với Tiếu Lãng. Tiếu Lãng chỉ gật đầu mà không nói
gì, sau đó liền mang hết chuyện xưa của mình kể cho Bạch Kỳ, sau đó bảo hắn
thử thi triển lại chiêu thức của mình.
Tuy nhiên, tất cả đều không có thành. Bạch Kỳ không thể nào làm ra chiêu thức
giống với Tiếu Lãng, cho dù hắn đã nhập tâm lắm rồi, nhưng dù Bạch Kỳ cố thế
nào đi nữa hắn vẫn không thể làm được. Tuy Bạch Kỳ hiểu cảm xúc của Tiếu Lãng
nhưng bắt chước lại nó lại là một việc khác.
Hồng Trần Quyền thật ra không có pháp môn tu luyện, chỉ có một yêu cầu duy
nhất là hiểu thấu được cảm xúc của mình. Mà mỗi người lại có một cảm xúc khác
nhau, một cảm giác khác nhau cho nên không thể nào truyền thụ được. Điều này
Tiếu Lãng cũng đã nghĩ ra từ trước, vốn kiến thức là thứ có thể lưu truyền
nhưng còn cảm giác thì không thể nào truyền thụ được.
“Không sao, ta có cuốn bí quyết tu tiên này. Tuy ta không thể tu được nó nhưng
ta đã dựa vào nó mà viết ra Hồng Trần Quyển, trong đó ta có ghi lại cảm giác
và hoàn cảnh của mội tuyệt chiêu trong Hồng Trần Quyền, kết hợp với đó là giải
thích của bí quyết tu tiên về tâm tính con người. Vốn ta không muốn cho ngươi
đụng chạm gì tới Hồng Trần Quyển, ta muốn để nó chôn cùng ta, tuy nhiên xem ra
không còn cách nào khác” Tiếu Lãng đưa cho Bạch Kỳ một quyển sách làm bằng
giấy trắng thơm phức, từng chữ trong đó đều có hồn, cứ như là người viết đã
đưa cả tâm tình của mình vào.
Bìa cuốn sách đề “Hồng Trần Quyển”, bên dưới lại ghi một dòng chữ nhỏ “Thanh
Tâm Quyết”. Bạch Kỳ để ý thì thấy ở phần trang đầu có ghi mấy dòng giải thích
về việc tu tiên. Bạch Kỳ nhíu mày, thật tình Bạch Kỳ không tin tưởng vào lời
kể của sư phụ lắm, tu tiên là cái dạng gì Bạch Kỳ hoàn toàn không lý giải
được.
“Cơ thể con người được tạo ra để dung hợp và chuyển hoá năng lượng, giúp
chuyển hoá không khí và thức ăn trở thành năng lượng để nuôi sống cơ thể.
Thường thì con người chỉ có thể có năng lượng bằng cách đó, nội lực trong đan
điền cũng với ngoại lực trải khắp cơ thể cũng là một dạng năng lượng, tuy
nhiên trong không gian xung quanh tồn tại một thứ gọi là Linh Khí, đó là một
loại năng lượng kỳ lạ, nó có phần tương tự với nội công được đựng trong đan
điền và ngoại lực ẩn chứa khắp các bộ phận cơ thể của ngoại công. Về chất
lượng nó vượt xa hai loại năng lượng đó, Linh Khí có thể hấp thu vào cơ thể
qua một số pháp môn đặc biệt, Thanh Tâm Quyết là một trong số đó, nguyên lý
hoạt động của Thanh Tâm Quyết là đưa bản thân vào trạng thái tĩnh tu, bằng
cách điều khiển não bộ theo hướng dẫn của Thanh Tâm Quyết mà người ta có thể
hấp thu Linh Khí vào cơ thể, sau khi Linh Khí vào cơ thể thì được chứa ở một
nơi gọi là Linh Căn, đó là gì ta không rõ lắm, chỉ biết nếu như không có Linh
Căn thì Linh Khí sẽ không thể chứa đựng trong cơ thể, nếu cố ý giữ Linh Khí ở
trong cơ thể sẽ gây ra việc lục phủ ngũ tạng và cả não bộ bị tổn thương. Tái
bút, rất có thể tốc độ Linh Khí nhanh hay chậm phụ thuộc vào Linh Căn, còn mọi
việc cụ thể thế nào, quá trình sau đó ra sao ta không rõ”
Đó là bút tích của Tiếu Lãng lưu lại, Bạch Kỳ phải đọc đi đọc lại mấy lần mới
nhìn Tiếu Lãng với ý hỏi.
“Qủa thật, để biết được lượng thông tin đó ta đã tiêu tốn rất nhiều thứ, hơn
nữa ta cũng không còn giữ quyển hoàn chỉnh của Thanh Tâm Quyết, ta cũng đã
quên nó đi rồi. Ta đã thử qua trên nhiều người, nếu không có Linh Khí trong cơ
thể, tự nhiên sẽ quên đi rất nhanh Thanh Tâm Quyết viết cái gì, ta có quay lại
đây tìm nửa quyển kia một lần. Kết quả nó đã bị lấy đi rồi, có thể, kẻ lấy đi
nó cũng đang tìm nửa quyển còn lại’
“Ta cũng không khuyến khích ngươi tu tiên, tu tiên chính là đi vào một con
đường kỳ lạ. Linh Khí rất dễ bị phân tán nếu ngươi hấp thụ loại năng lượng
khác vào, cụ thể là ăn và luyện võ. Ta không biết lý do vì sao nhưng ta nghĩ
đó là do ý trời” Tiếu Lãng nói tiếp, không để cho Bạch Kỳ có thời gian suy
nghĩ.
“Con người là con người, việc ngươi luyện võ để thân thể khoẻ mạnh thậm chí là
sống lâu như ta sớm đã coi là trái với ý trời rồi. Ta chưa từng thấy tiên nhân
thật, hay nói đúng hơn chỉ là người tu luyện thôi. Những kẻ đó lúc nào cũng
cắm đầu vào tu luyện, không ăn không uống, khi lục cùng sức kiệt chỉ dám ăn
một ít để sống. Tu tiên là như thế, ta chưa từng gặp ai có thể bay lượn, có
thể làm những việc tiên nhân có thể làm, hầu hết đều chỉ có thể làm vai trò
vặt vãnh”
Riêng nàng thì khác, Tiếu Lãng không nói ra câu sau cùng. Tu tiên, đi nghịch
với Hồng Trần Quyền của hắn, Tiếu Lãng không thể để cho đệ tử duy nhất của
mình lầm đường hơn nữa tu tiên, chín phần là không tốt.
“Đệ tử đã hiểu, từ nay chỉ sẽ chú tâm vào Hồng Trần Quyền mà không tơ tưởng
với tu tiên. Nhất định sống đủ kiếp phàm trần, không tu tiên” Bạch Kỳ chỉ khẽ
gật đầ nói, từ ban đầu hắn cũng đã không có hứng thú với tu tiên cho lắm, nghe
Tiếu Lãng kể Bạch Kỳ cũng biết việc đó chả có gì hay ho, chỉ tự hành hạ mình.
“Giờ theo ta đi lại chỗ ngày xưa ta bỏ nửa quyển còn lại, cùng ta đốt rụi nửa
quyển còn lại này. Sau đó đi xem Dã Ngọc sống thế nào rồi”
Tiếu Lãng chắp tay đi trước, Bạch Kỳ theo sau không nói lời nào cả.