Hồng Trần


Bạch Kỳ không có cái cảm giác mơ hồ của người vừa mơ, từng chi tiết dù nhỏ
nhặt nhất vẫn đi sâu vào trong đầu hắn, giấc mơ ban nãy như một cuốn tranh vẽ
lại chi tiết một phần quá khứ của hắn. Ôi, đã bao lâu rồi, hết thảy những gì
Bạch Kỳ muốn ngày đó chỉ là nàng.

Rồi theo thời gian trôi, Bạch Kỳ đã quên đi hình dạng chính xác của nàng, Bạch
Kỳ đã quên đi mất giọng nói của nàng thế nào, tính cách nàng ra sao. Rồi đột
nhiên, mọi thứ ngày hôm nay lại đột ngột quay trở lại, không báo trước, dáng
người như vừa xuất hiện trước mắt, chớp mắt một cái đã cách nhau một tầng trời
mất rồi.

Bạch Kỳ đi không lâu, chưa tới mười năm, nhưng chả hiểu tại sao hắn lại quên
nhiều tới vậy. Tới mức, khi một phần nhỏ nhặt của những tháng đó quay lại thì
não bộ của Bạch Kỳ lại đau lên vì phải xử lý một lượng thông tin khổng lồ.

“Chàng trai trẻ, cậu tỉnh rồi à?” Bạch Kỳ bị âm thanh già nua kéo về thực tại,
lúc này Bạch Kỳ mới dần nhớ ra mọi chuyện. Bạch Kỳ đưa tay sờ vào bụng, vết
thương của hắn đã được băng bó cẩn thận. Bạch Kỳ cũng nhận ra mạch máu ở vài
nơi trên cơ thể của hắn bị phong bế, khiến cho Bạch Kỳ không bị mất máu quá
nhiều, những đường kim khéo léo nối liền vết dao đâm ở bụng hắn.

Bạch Kỳ phải nheo mắt mấy lần để nhìn cho kỹ người vừa nói. Đó là một lão già,
cả thân thể lão gầy gò và trong không có sức sống, tay chân lão ốm tong ốm teo
và nổi đầy gân guốc. Lão đội một chiếc nón lá đã rách tả tơi, tay cầm một
chiếc quạt cũng rách rưới nốt phe phẩy.

“Ông là, là lão già kéo xe đưa ta vào thành?” Phải mất một lúc, Bạch Kỳ mới
nhận ra lão, tuy tiếp xúc chỉ một chút nhưng Bạch Kỳ vẫn luôn ấn tượng về lão
già làm nghề vận thi này, cũng có thể đó không phải là nghề nghiệp của lão.

Nhưng dù sao, so với lúc đó thì bây giờ sức khoẻ lão già trong yếu hơn nhiều.
Hơi thở của lão chỉ nhè nhẹ mà không còn mạnh mẽ như trước, Bạch Kỳ còn mơ hồ
thấy trong bóng tối, đôi mắt đục ngầu của lão.

“Phải, ta không chỉ kéo cậu vào thành. Ta đã đi theo cậu từ lâu lắm rồi” Lão
già vẫn cứ truyền ra âm thanh già nua, Bạch Kỳ chợt thấy lạnh hơn hẳn, hắn
nhíu mày trước câu nói của lão già. Không thể có việc có một người có thể theo
dõi hắn một khoảng thời gian dài được, huống chi trong số những cao thủ tuyệt
đỉnh Bạch Kỳ từng gặp cũng như những cao thủ nổi danh bây giờ, lão không giống
ai trong số họ cả.

“Lão theo con ư? Từ lúc nào, từ khi sắp tới địa phận Kim Ngư hay là?” Bạch Kỳ
không nghi ngờ lão già này có ý xấu, nếu muốn giết hắn thì lão đã chả bỏ công
ra cứu Bạch Kỳ làm gì. Từ cách lão băng bó vết thương, và phong bế kinh mạch
Bạch Kỳ cho thấy lão không muốn hãm hại hắn.

“Từ thành Lưu Hương” Lão già chỉ trả lời một cách bình thản, nhưng khi vào tai
Bạch Kỳ thì cứ như sét đánh ngang tai, thành Lưu Hương, từ một năm trước, thậm
chí có thể là từ sự kiện đó. Tại sao lão già ấy lại bỏ tận một năm lại theo
dõi Bạch Kỳ, hơn nữa tốc độ của hắn không chậm tí nào, sao lão già ốm yếu này
có thể theo kịp.

“Lão, biết tụi con?” Bạch Kỳ e dè hỏi.

Lão già cười một tràng dài, sau đó mởi ôn tồn nói.

“Du Khách Hội đối đầu với ba môn phái mạnh nhất phương Nam, chuyện này chỉ sợ
là đã truyền khắp thiên hạ, có ai mà không biết. Ngươi thân là Hội chủ của Du
Khách Hội, ta đương nhiên biết càng rõ” Lời nói lão già nói ra khiến Bạch Kỳ
rơi vào trầm mặc.

Lưu Hương thành một năm trước, Du Khách Hội đánh bại ba môn phaí mạnh nhất
phương Nam. Chỉ có vỏn vẹn năm người, đứng ở trên Nhân Gian Lâu từ từ đả bại
hết thảy cao thủ ba phái. Năm người đó, đã trở thành một truyền kỳ, trở thành
câu chuyện truyền miệng của đám nhân sĩ giang hồ.

Kể từ sau sự kiện đó xảy ra, Du Khách Hội cũng không còn xuất hiện lần nào
nữa.

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đối với các ngươi không có địch ý. Vốn dĩ lúc
đó ta cũng đang muốn tới thành Kim Ngư, cho nên vô tình ghé ngang thành Lưu
Hương, ta đã thấy tất cả. Thật tình, lúc đó vấn đề nan giải từ lâu trong lòng
ta đã được giải quyết” Lão già cười híp cả mắt, giọng điệu có vẻ có sức sống
hơn hẳn.

“Vấn đề gì ạ?” Bạch Kỳ cũng tò mò hỏi, lão già này không phải là người bình
thường, tuy không nhìn ra được sau cùng lão già này là ai nhưng Bạch Kỳ vẫn
muốn biết thêm về lão.

“Truyền thụ sở học một đời của ta. Để cho Hồng Trần Quyền có thể một lần nữa
xuất hiện giữa nhân gian, và xa hơn thì. Một ngày nào đó, Hồng Trần Quyền có
thể chấn động tiên nhân” Lúc này, lão già không còn là một người yếu đuối nữa
rồi, từ câu nói của lão, từng chữ đều ẩn chứa một cái khí phách tang thương,
một khí phách lạnh lẽo mà nồng nhiệt, quang minh mà ma mị.

Bạch Kỳ hoàn toàn bị chấn kinh bởi lời nói của lão. Thứ khí phách xuất hiện từ
trên người lão già là thứ khí phách mà cả đời này Bạch Kỳ chưa từng đụng phải.
Cảm giác Bạch Kỳ giống như là một ngọn cây, cơn gió thoáng qua, hoàn toàn
không đủ sức để sánh ngang với lão.

“Và người lão chọn là cháu?” Bạch Kỳ hỏi với giọng nghi ngờ, hắn chỉ là một kẻ
không biết võ công, chỉ am tường bắn cung và thân thể dẻo dai một chút, hoàn
toàn không thể so sánh với bốn người còn lại của Du Khách Hội.

“Đúng, có phải ngươi đang thắc mắc tại sao ta không chọn bốn người kia không?”
Lão già thấy khuôn mặt của Bạch Kỳ thì phì cười, lão hít thở một hơi, tự nhiên
Bạch Kỳ thấy không khí xung quanh loãng đi nhiều. Bạch Kỳ gật đầu, mang danh
là Hội Chủ, Bạch Kỳ chẳng thể sánh với ai trong đám bọn họ cả.

“Trương Bách Chiến là kỳ tài võ học, cả đời ta chưa gặp qua ai có thể học võ
nhanh tới thế, nhưng mục đích của hắn là tìm ra gốc rễ của võ, tìm Chân Võ.
Triệu Quang là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, âm trầm lại tàn nhẫn tuy nhiên hắn
lại chỉ chăm chăm vào phục hận, sau khi phục hận xong thì hắn cũng mất đi nhuệ
khí của mình, mất đi mục đích. Trần Hổ kiên cường, chăm chỉ lại hết lòng vì
người khác, tuy thiên phú võ học không cao nhưng lại cần cù và ương ngạnh cho
nên mới có thể cố chấp luyện theo một phương pháp luyện thể từ xa xưa, từ đó
mới luyện ra một thân thể cứng như sắt thiết, nhưng cũng vì hắn quá cứng đầu,
chăm chăm vào một chuyện mà lại đánh mất thứ nên có để lấy thứ không cần có.
Cuối cùng, tên Kha Vạn kia chỉ thích chế tạo vũ khí và mê tiền bạc, tâm tính
của hắn tạm chấp nhận được, nhưng hắn lại không hứng thú với võ công cho nên
ta trực tiếp bỏ qua. Hơn nữa, từ đầu ta đã chọn ngươi, và rõ ràng quyết định
của ta không hề sai"

Bạch Kỳ lặng người, những cái tên cũ dần dần được nhắc lại, bây giờ mỗi người
một lối. Nhưng Bạch Kỳ vẫn còn nhớ những đêm, năm anh em bọn hắn cùng uống
rượu, cùng lên kế hoạch đối phó người khác. Cùng muốn lật tung thiên hạ này
lên để tìm chỗ đứng.

“Sau khi ta đi theo ngươi một năm, ngươi đã không làm ta thất vọng tí nào cả.
Mỗi khi đi tới một vùng đất, ngươi lại là một con người khác, lúc lại là kẻ
ngây ngô, lúc lại âm trầm. Ta không biết rõ tại sao ngươi lại có thể dễ dàng
thay đổi con người mình tới thế, thay đổi một cách tuyệt đối, tới ta cũng
không tài nào làm được. Thế nên, ta tin chắc Hồng Trần Quyền vào tay ngươi sẽ
đi lên một tầm cao mới, vượt xa ta bây giờ, thậm chí một ngày nào đó sẽ đánh
rớt tiên nhân”

Giọng của lão lại chắc nịt, khí thế hùng hồn ấy lại lần nữa làm cho Bạch Kỳ
khó thở. Bạch Kỳ nghe thấy lão nhắc tới việc đánh bại tiên nhân hai lần, vốn
cũng đã muốn hỏi. Nhưng lại không mở miệng, tiên nhân chung quy vẫn là cái gì
đó quá xa vời, thậm chí rất có thể là không tồn tại.

“Lão đã đặt quá nhiều niềm tin lên cháu rồi, võ công cháu không cao hơn nữa
giỏi nhất là gây rắc rối cho người xung quanh, chỉ sợ không có thời gian chú
tâm vào luyện võ công, càng không thể đưa Hồng Trần Quyền lên cao như lão nói,
cho nên việc này cháu không dám nhận” Bạch Kỳ nhẹ giọng nói, trái với tưởng
tượng của Bạch Kỳ, lão già cũng không tức giận mà chỉ chậm rãi nói.

“Đó chính là lý do ta chọn ngươi. Kỳ thật, tất cả người trong thiên hạ đều đã
quên một điều. Sống, không phải là một mà là rất nhiều thứ. Kẻ cả đời luyện võ
để trả thù, bỏ qua thanh xuân, đánh rơi hồng nha tri kỷ của mình, tới lúc máu
tanh đã nhuộm áo bào thì lại nhận ra mình trống rỗng vô cùng, kẻ cả đời theo
đuổi chân lý võ công, cho dù có chạm tới đỉnh thì cũng chỉ chạm tới chân lý
của võ mà thôi, còn lại nhân sinh nhiều loại ý vị khác chẳng biết gì. Kẻ kiên
cường cố chấp, vì tình vì nghĩa, tuy người đời gọi hắn là quân tử nhưng quân
tử rồi cũng chỉ là anh hùng trong mắt kẻ yếu, trong mắt kẻ mạnh quân tử chỉ là
kẻ sĩ, sống trên đời này hèn hạ được thì hèn hạ, ác độc được thì ác độc, nhưng
giúp được thì phải giúp, hiền từ được thì phải hiền từ. Cho thì phải nhận lấy,
tuyệt đối chẳng cho không, nhận thì phải trao đi, tuyệt không giữ riêng
mình”Lão già vừa nói vừa cười lớn, chả biết từ bao giờ Bạch Kỳ cũng bị cuốn
vào

“Sống là hái một nhành hoa, là chăm sóc ngọn cỏ, là ôm lấy hồng nhan, là
thưởng thức cầm âm, là cảm thán thơ hay, sống là nghe suối róc rách, là ngắm
trời mây bay là thưa cha gọi mẹ, là biết hận, biết thù là biết yêu biết nhớ,
biết ghét biết cay, biết tha thứ, quan trọng là biết nhớ, biết quên. Từ những
việc nhỏ nhặt nhất, tới những việc lớn lao nhất. Không như tiên sống ngàn năm
với tuế nguyệt, an phận làm người một kiếp sống trăm năm, tuy thời gian làm
cho rượu nồng bay mất, hồng nhan chết già, tri kỷ thành xương, sinh thành nằm
đất, dù cho khuôn mặt họ mơ hồ và khó nhớ, những cảm giác đó vẫn vương lại
trong tim. Đó chính là Hồng Trần, ý nghĩa của Hồng Trần Quyền”

Bạch Kỳ lặng người ra hồi lâu. Bạch Kỳ khác lão, lão quên họ mơ hồ. Còn đối
với hắn, mọi ký ức lẫn lộn vào nhau trôi sạch tuốt. Nhưng cũng vì vậy mà hơn
ai hết hắn muốn sống một kiếp hồng trần. Một kiếp người lâm, li, bi, hợp, hỉ,
nộ, ái, ố.

“Người làm Tiên, để sống cùng tuế nguyệt
Ta làm người trải hoan, ái, sầu, bi
Hồng nhan bạc tóc, thành xương trắng
Thân ta ở trọ, Hồng Trần trăm năm"


Bạch Ảnh - Chương #25