Sau khi Dã Ngọc phanh thây con rắn, lấy túi mật và xử lý cái xác Dã Ngọc mới
thở phào nhẹ nhõm. Dã Ngọc phải quăng đi mấy loại dược thảo không cần thiết để
có thể đựng cái túi mật đen xì. Bạch Kỳ gói gém đồ đạc qua một bên, sắp xếp
chỗ nghỉ chân trước khi theo chân Dã Ngọc tiến vào U Mạch.
Dã Ngọc còn đang ngồi một góc mà thờ đều đều. Ngay khi vừa ngồi xuống là hắn
lập tức mở cuốn sách màu cũ ra chăm chú quan sát, Bạch Kỳ nhìn ra trong ánh
mắt của Dã Ngọc ẩn chứa một tia điên cuồng. Nhiều lúc đi chung với hắn mà Bạch
Kỳ tự nghĩ, không biết có phải là tên mê độc dược nào cũng điên cuồng như nhau
không?
Bạch Kỳ thở dài, hắn sợ Dã Ngọc sẽ đi vào con đường ngày xưa mà tên điên kia
cũng đi.
“Độc Dược Cuồng Nhân?” Dã Ngọc đang chăm chú vào từng con chữ trên trang sách
sớm đã sờn vàng, nhưng khi nghe thấy người gọi tên mình thì Dã Ngọc ngẩng đầu
lên, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu thấy rõ. Dã Ngọc biết đó không phải là giọng của
Bạch Kỳ, giọng nói kiêu căng và có phần hung tàn kia làm cho Dã Ngọc đặc biệt
khó chịu.
“Chính xác là ngươi rồi. Ta là Lộc, người của Lãnh Môn. Liệu một gã sát thủ
quèn như ta có cơ hội giao chiến với ngươi không nhỉ?” Bạch Kỳ cũng chú ý tới
người thanh niên đang đứng ở trên gốc cây đối diện bọn hắn, từ thần thái cho
tới ánh mắt của hắn đều mang một vẻ hung tàn và tàn bạo, mái tóc dài được giấu
trong cổ áo cũng nụ cười nửa miệng hiện hữu trên khuôn mặt khiến cho Lộc trở
nên rất đặc biệt.
“Ra là Lãnh Môn, sao còn không mau quỳ xuống chào Môn Chủ?” Dã Ngọc cười gằn
nói với giọng châm chọc, Dã Ngọc khép cuốn sách lại cho vào túi áo. Ánh mắt
của hắn đối thẳng vào mắt của Lộc, không ai nhường ai cả. Bạch Kỳ có thể cảm
thấy trong không khí căng thẳng hơn.
“Chỉ hơn năm trăm bước chân là tới một hang động lớn, bên trong chính là U
Mạch. Chỉ cần ngươi hắn lại cho ta, ba ngày sau vào bên trong tìm ta, tất
nhiên có hậu tạ” Dã Ngọc liếc ngang về phía Bạch Kỳ, vừa dứt lời Dã Ngọc đã
lập tức quay lưng bỏ đi, bấy giờ Bạch Kỳ mới thấy được tốc độ thật sự của Dã
Ngọc, Bạch Kỳ chỉ thấy trong không khí lưu lại một vệt trắng, cứ thế Dã Ngọc
đã chạy hơn trăm bước.
“Đứng lại” Lộc hét lên, hắn nhảy thẳng về phía Bạch Kỳ, tốc độ cũng không chậm
hơn là bao, trong tay của Lộc phóng ra mấy con dao găm nhưng tất cả đều không
dính mục tiêu, Dã Ngọc cứ như một bóng ma lướt đi trong không khí. Bạch Kỳ
cũng không đứng yên nữa, con dao găm trong tay Bạch Kỳ đã nhanh chóng tiếp cận
Lộc.
Ban đầu Lộc cũng không quan tâm tới Bạch Kỳ làm gì, trong mắt hắn Bạch Kỳ chỉ
là một tên ất ơ chả đáng để ý tới. Lộc xoay chân đá con dao găm trên tay Bạch
Kỳ, hắn chắc mẩm là Bạch Kỳ sẽ bị hắn đẩy lui. Nhưng không, Bạch Kỳ vậy mà
lách tay nhẹ qua một bên là đã né được, con dao găm càng ngày càng sát cổ của
Lộc, ép buộc Lộc phải dừng lại.
Lộc xoay người phóng ra hai thanh phi đao nhỏ gọn như chiếc lá. Chỉ trong nháy
mắt, hai thanh phi đao đã bay tới sát người Dã Ngọc, chỉ cần thêm chút nữa
thanh phi đao sẽ cắm được vào vai của Dã Ngọc, nhưng khi hai thanh phi đao
chạm vào được tới lớp áo thì đột nhiên rơi ra ngoài.
Lộc cắn răng tức giận, ánh mắt của hắn dán chặt lên người Bạch Kỳ. Sát khí của
Lộc khoá Bạch Kỳ như một con thú săn mồi đang vồ con mồi của mình. Bạch Kỳ
cười mỉm, tuy rằng ánh mắt của Lộc rất ghê rợn, nhưng Bạch Kỳ không sợ, từ
trước tới giờ Bạch Kỳ chỉ sợ rắc rối, không sợ người.
“Ta đã có thể tha chết cho cái tên hạ cấp như ngươi. Khốn nạn” Lộc thét lên
một tiếng giận dữ, tiếng gào ẩn chứa sát khí của hắn làm chấn động cả một mảnh
rừng hoang.
“Thật ra, không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Cứ tha cho hắn là được, về và
báo cáo ngươi bị mất dấu hắn, cũng chả ai trách ngươi đâu” Bạch Kỳ giở giọng
ôn hoà nói, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng bàn tay của Bạch Kỳ đã đặt ngang
hông, chỉ cần Lộc có chút vọng động lập tức Bạch Kỳ sẽ đáp trả.
“Nhiều lời, nếu lúc đó Phương giết quách ngươi cho xong. Để một tên cung thủ
phiền phức như ngươi tồn tại, là sai lầm của Lãnh Môn, hôm nay ta sẽ chữa sai
lầm đó” Bạch Kỳ nghe thấy thế thì trong lòng bắt đầu lạnh run lên, đồng xu đó
Bạch Kỳ không đỡ được, tuy rằng lúc đó Bạch Kỳ đã rất mệt mỏi nhưng kể cả tên
Phương kia có ra tay cũng không thể làm Bạch Kỳ bất tỉnh được.
Trong lúc Bạch Kỳ đang suy nghĩ thì Lộc đã hành động, không biết tự lúc nào
Lộc đã nắm chặt hai thanh đao dài. Mũi đao chém thẳng tới khuôn mặt của Bạch
Kỳ, lưỡi đao mỏng như chiếc lá lướt đi trong không khí không có một tiếng
động. Bạch Kỳ chỉ khe khẽ nghiêng người né tránh.
Mặc cho thế đao mỗi lúc một dồn dập, Bạch Kỳ chỉ từ tốn né tránh. Đao của Lộc
rất mạnh và nhanh, mỗi đao chém ra đều có ý lấy mạng người khác, nhưng so với
Bạch Kỳ mà nói thì nó vẫn còn sơ hở. Tuy rằng đao của Lộc rất mạnh và hung
tàn, tuy nhiên do quá hung tàn và quyết đoán nên không hề có biến ảo, một đao
chém ra chắc chắn không thu lại được, mà đã chém ra đao đầu tiên thì phải chém
ra đao tiếp theo, cứ thế liên miên không dứt nhưng lại dễ đoán vô cùng.
“Không thể nào, rõ ràng mấy lần ám sát trước thân pháp của hắn không nhanh như
thế này, cứ như là càng ngày hắn càng nhanh hơn thì phải” Lộc nghĩ thầm trong
đầu, hắn đã quan sát Bạch Kỳ đối chiến hai lần, ngoài khả năng bắn cung và
thân pháp có chút nhanh nhẹn thì không có gì đặc biệt, thế mà lúc này Bạch Kỳ
lại như một con rắn trơn tuột, mỗi lần nghiêng người đều vừa vặn né được đao
của Lộc.
“Đáng chết, từ đâu xuất hiện một tên khốn nạn có thân pháp quỷ dị thế này” Lộc
hét lớn, lửa giận của hắn càng ngày càng phừng phực, Lộc chém đao ngang để kéo
giãn khoảng cách của hắn và Bạch Kỳ ra, sau đó lui về phía sau. Lộc thở gấp,
nãy giờ hắn chém ra hơn trăm đao nhưng không có đao nào trúng cả.
“Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng nhìn xem. Ta không biết võ công, hoàn toàn
không biết võ công. Sỡ dĩ ta có thể né tránh được như thế là do ngươi quá dễ
đoán thôi” Bạch Kỳ bĩu môi nói, lời hắn nói là sự thật. Bạch Kỳ thật sự không
có chút võ công nào cả, ngoài từng theo học mấy trò uốn dẻo của mấy gánh xiếc
ra thì Bạch Kỳ chưa từng học qua một loại võ công nào cả.
“Nói dối, thế tiễn thuật của ngươi là từ trên trời rơi xuống chắc?” Lộc lại
càng giận dữ hơn, nếu Bạch Kỳ không biết võ công thật thì sỉ nhục lại càng
thêm sỉ nhục. Đường đường là một sát thủ nổi danh lại bị một tên không có võ
công né hết đường đao của mình.
Bạch Kỳ chỉ biết cười trừ, việc này giải thích ra thì khá dài dòng. Bạch Kỳ
không có võ công, nhưng không có nghĩa là hắn không biết tự vệ, đúng là Bạch
Kỳ có khả năng sử dụng cung rất tốt. tuy nhiên Bạch Kỳ làm gì có thời gian lấy
cung ra bây giờ, sở dĩ Bạch Kỳ nhìn thấu Lộc là do Lộc quá dễ đoán thôi.
Võ công trong thiên hạ chỉ cần nắm được mấu chốt liền có cách hoá giải, dù là
nội công phương Bắc hay ngoại công phương Nam cũng tương tự. Trong mỗi loại võ
công đều có điểm mấu chốt làm nền tảng để phát triển, chỉ cần hiểu nó là có
cách hoá giải. Về việc hiểu thấu bản chất của từng loại võ công, Bạch Kỳ lại
rất rành.
“Cứ bình tĩnh là được. Xem nào, đao pháp nên chậm lại một tí, tính cách nên ôn
hoà hơn, thanh niên như chúng ta đều còn trẻ, còn có thời gian để sửa chữa.
Hay là ngươi ngồi xuống đây, cùng ta bàn luận vài điều căn bản trong võ học,
biết đâu chúng ta có thể hiểu rõ nhau hơn” Bạch Kỳ ra vẻ rộng rãi, không để ý
tới thân phận sát thủ của Lộc, Bạch Kỳ cũng chú động ngồi xuống đất, hai tay
đặt xuống đất tỏ thành ý rồi chưng ra một nụ cười ngây ngô.
“Đáng chết, ngươi dám” Lộc như một con thú điên, hắn điên cuồng phóng dao tới
đủ hướng khác nhau, Bạch Kỳ cũng không di chuyển chỉ ngồi yên một chỗ vậy mà
cũng không có thanh đao dính hắn. Kỳ thật là do Lộc tính toán quá nhiều, tính
toán Bạch Kỳ sẽ né trái né phải, nên không thèm ném vào mục tiêu.
“Bình tĩnh nào, cơn giận làm ngươi mù mắt rồi. Xuống đây, chúng ta có thể nói
chuyện mà” Bạch Kỳ lại cười lớn thành tiếng, Lộc tức muốn bể phổi. Hắn lấy
trong thắt lưng ra con dao gọt trái cây rồi lao thẳng về phía Bạch Kỳ. Lúc này
hắn giống như là một ông chồng bị cắm sừng đang muốn lao vào làm thịt tình
địch, hoàn toàn mất đi bản chất của một sát thủ.
Lộc lao tới, không chiêu trò gì mà chỉ đâm thẳng tới. Bạch Kỳ đưa chân ra, Lộc
né qua một bên làm hắn mất đà, sau đó Lộc chỉ thấy hai mắt mình đau nhói. Bạch
Kỳ nắm lấy đống đất trong tay ném vào mắt Lộc, trước khi Lộc kịp mở mắt ra thì
hắn đã thấy cổ mình bị một bàn tay nắm chặt.
Lộc theo bản năng của sát thủ mà tỉnh táo lại một chút, vội vàng vung dao về
phía trước nhưng chả trúng ai cả. Lộc dụng s71c muốn tháo bàn tay ra thì thấy
cổ họng mình hơi đau, một vật sắc lạnh đang từ từ cắm sâu vào cổ hắn.
“Không” Lộc lạnh người giẫy dụa càng mạnh, chỉ trong chốc lát nữa mũi tên kia
sẽ đâm xuyên qua cổ Lộc.
“Dừng tay lại” Một tiếng thét vang dài từ xa, Lộc chỉ nghe thấy tiếng gió rít
lên.
Bạch Kỳ buông cổ Lộc ra, sau đó nhảy về phía sau né tránh mấy mũi tên đang bắn
xuống. Bạch Kỳ ngẩng đầu lên thì thấy một người với khuôn mặt lạnh đang chạy
như bay tới.
Bạch Kỳ biết không thể giết được Lộc nên đứng dậy lui ra đằng xa, lấy trong
người ra cây cung gỗ và lắp mũi tên trên tay vào, Bạch Kỳ đưa cung về phía
trước, chờ cơ hội bắn.
“Sao ngươi lại có thể dễ dàng bị khích tướng như thế, so với phàm phu cũng
không bằng” Lộc ngã ra đất, sau đó dụi mắt cho đám đất ra ngoài, lúc này hắn
mới thấy Vĩ đã tới.
“Vĩ,…ta. Ta sẽ giết tên khốn đó. Sẽ không sơ suất nữa” Lộc lại lần nữa dùng
ánh mắt căm hờn nhìn Bạch Kỳ, vết thương từ cổ vẫn rỉ máu đều đều. Chỉ là
trong ánh mắt của Lộc lần này có thêm một nét tỉnh táo nữa. Bạch Kỳ lần này
chỉ biết cười cho qua chuyện.
Bạch Kỳ, hắn cũng đã mệt rồi.