Độc Dược Cuồng Ma


Phần rừng ở sâu bên trong Phồn Thịnh Sơn Mạch vốn chả có mấy người lui vào.
Nếu có thì đều là những đoàn thương nhân đi hái thuốc về bán, chưa kể tới thú
hoang hung dữ, chỉ nói tới cảnh vật tĩnh mịch cùng vô số những cái bẫy rập tự
nhiên cũng đã đủ khiến cho nơi này là nơi không ai dám lui tới.

Nhất là phần rừng dẫn vào U Mạch tự nhiên của Phồn Thịnh Sơn Mạch, nơi đây âm
u quỷ dị, những sinh vật mang độc tính chết người thì nhiều, mà thuốc hiếm thì
hơi ít, chỉ có dư dả nhất là độc dược. Ở cái nơi một ngày chả mấy ai qua lại
này giờ lại xuất hiện vài bóng đen bí ẩn.

Đứng đầu là một trung niên tóc đã điểm bạc, khuôn mặt của hắn mang một vẻ sầu
khổ tự nhiên, đôi mắt sáng như trăng rằm, hai lông mày của hắn rất nhạt, cứ
như là chỉ tình cờ được quết lên bằng mực. Lúc này hắn đang cầm trong tay một
con rắn màu xanh lá, con rắn nằm trong tay hắn cố sức cựa quậy nhưng lại không
thể làm được gì.

Người trung niên bóp miệng con rắn, sau đó quan sát bên trong. Một lúc lâu sau
gã trung niên mới ném con rắn qua một bên, vẻ mặt của hắn đăm chiêu như đang
suy nghĩ gì đó.

“Chắc chắn Dã Ngọc đang đi đường này” Một hồi lâu sau, người trung niên mới
lên tiếng. Chất giọng của hắn khàn khàn, rất khó nghe. Mấy kẻ đứng bên cạnh
chỉ đứng lẳng lặng nghe người trung niên nói. Bọn họ hết thảy đều là sát thủ
của Lãnh Môn, và người trung niên đương nhiên là thủ lãnh của họ.

“Phương, Vĩ, Lộc, ta đã bảo các ngươi đừng theo ta vào đây. Nhưng các ngươi
không nghe, ta cũng không cản gì. Ta chỉ dặn là hãy bảo trọng tính mạng, đừng
để mất mạng trên tay Dã Ngọc” Gã tên Phương chính là người đã đối chiến với
Bạch Kỳ đêm đó, từ đầu tới cuối chỉ có hắn là lộ mặt trong hai cuộc phục kích,
còn lại ba người chưa hề lộ mặt lần nào, lúc này tên Phương lộ ra là một thanh
niên trẻ tuổi, hai mắt lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc, bàn tay thì giấu vào
bên trong tay áo.

“Môn Chủ, sao ngài lại biết. Tên Dã Ngọc này, theo con thấy tuy không có võ
công cao nhưng lại trầm tĩnh vô cùng. Mấy lần ám sát chưa bao giờ thấy hắn sợ
hãi, vậy hẳn tâm tính của hắn không phải là bình thường. Người như vậy, hẳn sẽ
không tạo động tĩnh lớn như thế” Phương lên tiếng, hắn âm thầm nhớ tới khi xe
ngựa bị người mình bao vây chặt tới thế, nhưng bên trong vẫn vang lên tiếng ho
đều đặn, có vẻ như không có gì là sợ hãi cả.

“Trên đời này, chẳng ai hiểu rõ Dã Ngọc bằng ta cả. Chỉ cần là độc dược, hắn
sẽ không tiếc công thu thập lấy. Dù để lại dấu vết thì đã sao? Mục đích của
hắn là muốn chúng ta tìm tới hắn, muốn khác cũng không được” Gã trung niên lại
lên tiếng, bản thân hắn tên là Quý Kỳ, vốn thân là Môn Chủ Lãnh Môn, hắn cũng
chả cần phải xuất động làm gì.

Thậm chí những người đứng ở đây đều là những sát thủ mạnh nhất của Lãnh Môn,
mục tiêu của họ chỉ có một. Phải giết chết Dã Ngọc bằng mọi giá.

“Phương và Lộc, các ngươi vốn chỉ mới ở đây vài ba năm, nhưng tên Dã Ngọc đó
thật sự đối với chúng ta là tử thù, một là hắn chết, không thì chúng ta vong,
nhưng nếu hắn chết mà không phải chúng ta giết. Thì chúng ta vẫn phải vong, cả
tổ chức sẽ đều chịu chung kết cục. Chết”

Trong giọng nói của Quý Kỳ ngày một nghiêm trọng, thậm chí Vĩ từ đầu tới cuối
không nói gì cũng lẳng lặng gật đầu. Trong mắt là vẻ sợ hãi khó có thể che
giấu.

“Tại sao? Lãnh Môn chúng ta tuy không phải là thế lực mạnh mẽ hàng đầu, tuy
nhiên trong giang hồ cũng chả sợ ai? Vì lý do gì mà chúng ta lại phải sợ một
tên Tài chủ của một thế lực có tuổi đời chưa tới ba mươi năm” Âm thanh hung
bạo là của Lộc, hắn là một thanh niên với mái tóc dài được giấu vào trong cổ
áo, tuy khuôn mặt không có gì đặc biệt nhưng Lộc có đôi mắt của một kẻ đồ tể,
hiếu sát và cực kỳ tàn nhẫn.

“Dã Ngọc là một kẻ rất đáng sợ và hắn cũng chính là người kế thừa của Lãnh Môn
ngày xưa. Nếu như hắn không phản bội chúng ta, thì bây giờ Môn Chủ Lãnh Môn đã
là Dã Ngọc, nếu hắn không phản bội thì Linh muội cũng sẽ còn, nếu hắn không
phản bội thì Lãnh Môn, hẳn sẽ khác” Vĩ lên tiếng, bình thường hắn rất kiệm lời
nhưng nhắc tới Dã Ngọc trong giọng hắn không giấu được vẻ sợ hãi và cả kính
phục, sau cùng chỉ còn một tiếng thở dài.

“Vĩ nói rất đúng, quả thật Dã Ngọc đã giết con gái ta, đồng thời cũng lấy đi
rất nhiều đồ vật quan trọng, tuy nhiên lần này chúng ta giết hắn chỉ vì một
phần tư thù thôi. Còn lại, là vì Vô Thương, tên đó đã quyết định diệt chúng ta
rồi” Nghe Quý Kỳ nhắc tới cái tên Vô Thương, thân thể Phương không tự chủ được
run nhẹ lên một cái.

“Chúng ta là người trong giang hồ, không ảnh hưởng gì tới quyền lực của hắn,
cũng không đụng chạm gì tới hắn. Vô Thương có cớ gì mà diệt chúng ta, chúng ta
giết ai là việc của chúng ta. Liên quan gì tới hắn” Giọng điệu của Lộc vẫn cứ
luôn hung bạo như thế.

“Ngươi có biết, ai thuê chúng ta giết Dã Ngọc không?” Quý Kỳ đột nhiên nói.
Sắc mặt của Lộc xấu đi trông thấy. Tuy đây không phải chuyện bí mật gì, nhưng
gần như không ai đề cập tới cả, một kẻ tự thuê sát thủ giết mình. Mà trả công
rất lạ nữa, một bộ y phục và một cái xác người khô quắp.

Xác của con gái Môn Chủ.

“Là chính bản thân hắn và cả Vô Thương nữa” Vĩ trả lời, hai bàn tay hắn xiết
vào nhau, mỗi khi nhớ tới cái xác khô quắp của Vi, hắn lại cảm thấy đau lòng,
còn đâu bộ dạng xinh đẹp thanh thuần ngày nào. Bây giờ, so với cái xác của
người bình thường còn khó coi hơn.

“Vì sao?” Theo bản năng, Lộc lên tiếng hỏi lại. Không phải là hắn không biết
Vô Thương, thậm chí sự lợi hại của Vô Thương hắn cũng biết rất rõ. Tuy nhiên
Vô Thương lại chưa bao giờ tham gia vào việc tranh đấu của các thế lực giang
hồ cả, thậm chí còn tạo điều kiện để cho hai bên cùng phát triển, thế nên Lộc
chả tin Vô Thương muốn tham gia vào ân oán của bọn hắn.

“Vì thời cơ đã đến rồi. Mấy năm nay, tuy không có chiến sự nhưng thiên hạ cũng
đã đủ đại loạn rồi. Không có môn phái giang hồ nào chém giết lẫn nhau, nhưng
mâu thuẫn vô hình chung đã lên tới cực điểm. Chỉ cần một xích mích nhỏ là có
thể xảy ra đại chiến, mà cuộc chiến này không phải của một hay hai môn phái mà
là của toàn bộ giang hồ. Lúc đó, chỉ đợi chúng ta sức tàn lực kiệt, Vô Thương
sẽ một tay hốt gọn tất cả, chính thức xoá sổ cái gọi là giang hồ ra khỏi đời
sống thường nhật” Quý Kỳ nhấn mạnh từng chữ, âm mưu này gần như môn phái nào
cũng biết, nhưng không ai dám chống lại nó cả. Cả giang hồ bị ép vào thế phải
chọn phe, một là đi theo Vô Thương, trở thành tay chân của hắn, hai là đối
nghịch Vô Thương, những kẻ như thế thì vó ngựa sắt sẽ sẵn sàng giày xéo bọn
hắn.

Thế nên, giang hồ bây giờ chia làm hai phía, có kẻ muốn đi theo Vô Thương,
phục vụ cho hắn, muốn như thế thì phải chống lại những thế lực đối chọi với Vô
Thương, mâu thuẫn hai bên tất nhiên càng ngày càng lớn hơn. Lúc tới đỉnh điểm,
thì chỉ cần một ngòi lửa nhỏ là đủ châm ngòi đại chiến.

“Những năm vừa qua, Vô Thương đã đợi Mai Chi Đường phát triển, ngay từ ngày
đầu tiên Vô Thương đã nhận ra tiềm năng của Mai Chi, cho nên luôn tạo cơ hội
cho nàng phát triển, đó là lý do từ khi Vô Thương Thiên Phủ chuyển về Kim Ngư
thành, thế lực của Mai Chi Đường lại tăng nhanh như thế. Mai Chi biết điều đó,
cho nên một bên thì luôn ủng hộ và hợp tác với Vô Thương Thiên Phủ, bên còn
lại thì dốc toàn lực phát triển, đợi tới khi Vô Thương ra tay thì chống trả
thật quyết liệt. Việc Vô Thương từ chối chức Tể Tướng và lui về thành Kim Ngư,
không phải chỉ vì Hồ Điệp, mà còn là để giám sát thật chặt Mai Chi nữa. Bây
giờ khi đã tới lúc, Vô Thương liền ra tay cắt xé từng mảng thịt của Mai Chi
Đường, tuy rằng hắn không trực tiếp ra tay nhưng hắn sẽ thuê người khác làm.
Mà Dã Ngọc chính là mục tiêu đầu tiên của hắn, chúng ta đương nhiên là người
thích hợp nhất rồi” Nghe Quý Kỳ giải thích mà đám người Lộc, Vĩ, Phương chỉ có
thể gật đầu chấp nhận, bọn họ không có đủ quyền thế để thay đổi bất cứ điều
gì.

“Tại sao lại là chúng ta? Chúng ta rõ ràng không phải mạnh nhất mà” Lộc suy
nghĩ thật lâu rồi mới nói, bây giờ giọng điệu của hắn khép nép lại một chút
nhưng vẫn còn vẻ không cam lòng.

“Đơn giản thôi, chúng ta giết Dã Ngọc thì Vô Thương sẽ lật lại chuyện cũ, nói
Dã Ngọc liên quan tới tổ chức không mờ ám mà có cớ thanh trừng Mai Chi Đường,
nếu chúng ta bị Dã Ngọc giết thì Vô Thương sẽ lấy cớ tiêu diệt ác gian mà quét
sạch Lãnh Môn. Trường hợp tệ nhất là nếu Dã Ngọc bị người khác giết, lúc đó Vô
Thương có thể lấy lý do người trong giang hồ chỉ làm việc ác, giết đi thương
nhân chân chính, làm cho kinh tế đình trệ, lúc đó Vô Thương sẽ ra tay đồ diệt
cả giang hồ. Mà cũng có thể, chúng ta có giết được Dã Ngọc hay không thì đều
phải chết, vì Mai Chi Đường là một con heo mà Vô Thương đã nuôi quá lâu rồi.
Bây giờ khi nó béo thì hắn phải mổ thịt, việc chúng ta có thành công hay không
cùng lắm chỉ có thể gián đoạn việc này lại một hay hai tháng thôi. Tuy nhiên,
dù chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi được sống thì chúng ta phải làm. Bắt buộc phải
giết được Dã Ngọc”

Những chữ cuối, Quý Kỳ cố ý nhấn thật mạnh. Ba người còn lại đều gật đầu tỏ ý
hiểu, bọn hắn biết, chỉ cần giết được Dã Ngọc thì có thể có được cơ hội sống.

“Nếu các ngươi không thể gánh vác quá nhiều thì cứ coi như là đi trả thù cho
sư tỷ các ngươi là được” Quý Kỳ lại nói thêm, Vĩ là người gật đầu mạnh nhất,
mục đích từ đầu của bọn hắn đã là trả thù rồi.

“Còn nữa, ta chỉ nhắc các ngươi cẩn thận. Có thể cái tên Dã Ngọc hơi xa lạ.
Nhưng Độc Dược Cuồng Nhân thì các ngươi hẳn đã biết” Quý Kỳ chắp hai tay sau
lưng rồi nhẹ nhàng nói.

“Độc Dược Cuồng Nhân? Gã giết ba ngàn người ở trấn Thanh Sơn?” Lộc phấn khích
nói, máu trong người hắn lúc này nhộn nhạo vô cùng.

“Mà cũng không hẳn là Cuồng Nhân” Vĩ lại xen vào, Quý Kỳ thì chỉ gật đầu xác
nhận.

“Vì có thể hắn không còn là người nữa rồi. Phải gọi là Độc Dược Cuồng Ma mới
đúng”


Bạch Ảnh - Chương #20